Cô nhặt lên, đập vào mắt là một dòng tít lớn: “Tổng giám đốc Lăng Thị Lăng Thiệu Văn nhẫn tâm Gi*t hại hai mạng người”……
Tay cô run lên. Lăng Thiệu Văn không phải là tên bố cô đó sao? Đây chính là thứ mà cô vẫn luôn tìm kiếm bao nhiêu năm nay, nhưng không hiểu sao thông tin về vụ án này bỗng nhiên biến mất sạch sẽ, cứ như là đã có người nhúng tay can thiệp…..
Cô lắc lắc đầu, cố trấn an mình, bắt đầu đọc “…… Vào hồi 21h57 ngày 13 tháng 7, Lăng Thiệu Văn và phu nhân tập đoàn Đường Thịnh – Xảo Kì hẹn nhau trong khách sạn. Lăng phu nhân biết chuyện tìm tới, Lăng Thiệu Văn trở tay không kịp, thấy sự việc đã bại lộ, dã man đâm Lăng phu nhân hai phát, sau đó để bịt đầu mối đã Gi*t luôn cả Đường Thịnh phu nhân…… Sau đó Lăng Thiệu Văn hốt hoảng chạy trốn, bị nhân viên an ninh của khách sạn giữ lại……”
Trước mắt cô lúc này dường như chỉ còn một màn đêm đen đặc. Cô không thể đọc được nữa, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất. Không…… không thể nào là như vậy, ba không Gi*t người… Ông ấy không thể Gi*t mẹ cô được…. Cô nhớ họ rất tình cảm, rất yêu nhau cơ mà… không thể nào….. không thể có chuyện ba phản bội mẹ, dan díu với người khác được…..
Cô vốn vẫn biết năm đó ba cô bị xử đã Gi*t hai mạng người, nhưng không biết người bị Gi*t là ai. Còn bây giờ…. Cô sững sờ…. Đường Thịnh phu nhân – Xảo Kì….. không phải chính là thê tử của ba nuôi, mẹ của Doãn Lạc Hàn sao?
Liên tục chịu những đả kích, cô dần trở nên mê muội……. Cô nhớ ba nuôi đã mấy lần nhắc tới tên người vợ quá cố của ông….. Xảo Kì…. Nhạc Xảo Kì….. là bà ấy, quả thật là bà ấy……
Đờ đẫn đứng lên, cô vùi mặt vào gối……. Mẹ của Doãn Lạc Hàn là do ba của cô Gi*t…… Tin tức này đối với cô mà nói không khác gì một quả bom. Tại sao?? Tại sao lại như vậy chứ?!
Dòng tít trên tờ báo đang đay nghiến cô một sự thật tàn khốc, Doãn Lạc Hàn……
Cô rốt cục đã biết vì sao hắn lại hận cô như vậy…. Hận thù trong mắt hắn là từ đâu mà đến……… Bởi vì cô là con gái của kẻ đã Gi*t mẹ hắn…… Cô là con gái kẻ thù của hắn………..
Tại sao ông trời lại trêu đùa cô như vậy?…… Từng giọt từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô….. Cô khóc không thành tiếng…… Cô vốn tưởng là mình mạnh mẽ….. ngờ đâu sự thật này thật sự là quá sức chịu đựng của cô rồi…….
Cô dần dần xâu chuỗi lại được mọi việc…. Sở dĩ hắn đối xử tàn nhẫn với cô như vậy…. là do ba cô đã nợ hắn…….
Nếu không phải ba cô Gi*t mẹ hắn, người ngoài sẽ không có lý do gì để nghi ngờ huyết thống của hắn và ba nuôi, ba nuôi sẽ không giận dữ giao hắn cho người khác….. Hắn sẽ không phải trải qua một tuổi thơ đen tối đáng sợ, bị ђàภђ ђạ, bị đánh đập…… Sẽ không mất ngủ mỗi đêm…..
Vụ án đẫm máu đó đã rạch một đường quá sâu vào trái tim hãy còn non nớt của hắn, khiến hắn mất đi tuổi thơ, mất đi gia đình, mất đi nụ cười…… Ba cô đã ngồi tù, vì vậy hắn mới chĩa mũi súng trả thù về phía cô……
Rốt cục lớp sương mù bao quanh cô suốt thời gian qua cũng đã tan, nhưng cô cũng không thể nói rõ là ai đúng ai sai nữa……. Ba cô Gi*t mẹ hắn khiến hắn đau khổ cùng cực, nhưng hắn lại đổ tất cả lên đầu một người không biết gì như cô…….
Đầu óc cô rối như mớ bòng bong… Cô nên làm gì đây? Sự thật này so với những gì cô đã từng tưởng tượng còn tàn nhẫn hơn rất nhiều…
Không biết bao lâu sau, cô miễn cưỡng chống đỡ thân thể giờ đây đã tê cứng dậy, thật cẩn thận cất tập tài liệu vào chỗ cũ, sau đó nằm lên giường, trùm chăn… Nước mắt lại mãnh liệt chảy….
Màn đêm buông xuống, trong phòng không bật đèn, cô trợn tròn mắt vô hồn nhìn trần nhà. Nữ hầu đã đi lên mời cô xuống ăn bữa tối một lần, nhưng cô từ chối, nói cô không muốn ăn.
Hồi lâu sau, nghe được tiếng mở cửa, cô biết hắn đã trở lại, vội vàng trùm chăn che kín mặt, làm bộ như đang ngủ.
Cô nín thở, nghe tiếng bước chân hắn đang đến gần.
Giường hơi lún xuống một chút. Hắn nhẹ nhàng kéo chăn xuống khỏi mặt cô, đôi môi ấm áp trong bóng tối áp đúng xuống môi cô, sau đó, tiếng nói trầm ấm vang lên “Huyên, đừng ngủ nữa, dậy ăn tối đi em.”
Cô nao nao, biết không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa, vội mở to mắt. Trong bóng đêm, đôi mắt của hắn lóe sáng. Trong lòng cô phút chốc lại dâng lên hỗn độn những cảm xúc mà cô vừa mới kìm nén được đôi chút…
Cô lắc lắc đầu, cúi đầu nói “Em không đói, không ăn đâu.”
“Cơ thể em đang rất cần bổ sung chất dinh dưỡng, nghe anh đi nào!” Hắn ôn nhu vuốt tóc cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa pha chút ý cười “Nếu không anh sẽ ôm em xuống lầu.”
“Buổi trưa em ăn no lắm rồi, không muốn ăn nữa đâu. Bây giờ em chỉ muốn ngủ thôi.” Giọng cô hơi khàn, xoay đầu đi tránh bàn tay của hắn.
Đèn ngủ đặt ở tủ đầu giường đột nhiên lóe sáng. Mắt cô đã quen ở trong bóng tối, lúc này lại đột ngột có ánh sáng khiến cô có cảm giác chói mắt, bản năng lấy tay che mắt, lại bị hắn bắt lấy cổ tay. Giọng hắn dường như có chút hờn giận “Chính Vũ đi rồi em buồn đến thế sao? Khóc từ trưa đến giờ…..”
“Không phải, anh đừng nghĩ lung tung.” Cô vội phủ nhận, không muốn hắn hiểu lầm.
Hắn nheo đôi mắt sắc bén “Vậy vì lý do gì?”