Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài - Chương 338

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y

“Mân Mân, đừng buồn….” Chính Vũ nở nụ cười dịu dàng như yếu ớt “Yêu một người có rất nhiều cách, không nhất thiết phải có được người đó mới gọi là yêu… Đôi khi… chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, trong lòng cũng có thể an tâm vui vẻ…”
Cô nhìn chằm chằm ly nước chanh, cảm nhận được giọng nói của hắn vô cùng thê lương, nghẹn ngào không nói nên lời.
Chính Vũ nói đúng, yêu một người có rất nhiều cách. Cô yêu Doãn Lạc Hàn, nhưng cô lại không thể giống như Chính Vũ có thể cao thượng rời xa người mình yêu… Cô không làm được…. Hắn chỉ vừa nói thả tự do cho cô, cô đã đau khổ, chấn động, không kiềm chế được bản thân gào khóc ôm chặt lấy hắn xin hắn đừng đi…
Bây giờ ngẫm lại, lúc đó dường như lý trí của cô đã bị ăn mất, cô chỉ chịu sự điều khiển của cảm xúc, của tiềm thức. Có lẽ đây chính là điểm khác biệt. Cô không thể cao thượng như Chính Vũ, rời xa người mình yêu mà vẫn mỉm cười chúc phúc cho người ấy…
“Chính Vũ, khi nào thì cậu về? Tôi và anh ấy sẽ đi tiễn cậu.”
“Ngày mai.” Chính Vũ nhìn cô, lập tức lắc lắc đầu “Không cần đâu, mai là thứ hai, hai người còn phải đi làm mà.”
“Không, Chính Vũ, tôi vẫn muốn đi tiễn cậu.” Ánh mắt cô vô cùng kiên định “Trước khi cậu đi, chúng ta hãy cùng ăn một bữa coi như là một bữa ăn tiễn cậu đi…”
Trước đây quan hệ của Hàn và Chính Vũ rất tốt, cũng chỉ tại cô mà giờ bọn họ mới trở nên khó nhìn mặt nhau như thế này… Vì vậy, cô muốn nhân cơ hội này nối lại tình cảm anh em thân thiết của bọn họ…
Chính Vũ không nói gì, coi như đồng ý. Kì thật, trong đầu hắn vốn đã có suy nghĩ khác.
Cô nghiêng người cầm lấy túi đựng máy tính bảng, đưa tới trước mặt Chính Vũ “Chính Vũ, đây là máy tính bảng của cậu, tôi nghĩ nên trả lại cho cậu.”
“Nó đã sớm là của em rồi.” Chính Vũ thản nhiên đẩy lại phía cô “Tôi sắp về nước, cũng chưa kịp mua gì tặng cho em, cái này coi như món quà cuối cùng của tôi đi.”
“Nhưng nó rất đắt.” Cô đang chuẩn bị trả lại cho hắn, hắn đã lại giành trước đè tay cô lại, không để cô tiếp tục từ chối “Không phải em đã nói chúng ta không thể làm người yêu thì có thể làm bạn bè sao? Nếu em cương quyết trả lại cho tôi, làm sao có thể gọi là bạn bè được?”
Chính Vũ đã nói đến như thế, cô đành nghe theo. Nhìn xung quanh nhà hàng, cô mới chợt nhớ ra đây cũng chính là nơi mà cô, Chính Vũ và Chỉ Dao gặp nhau lần đó…
“Chính Vũ, cậu cảm thấy Chỉ Dao thế nào?” Cô thật cẩn thận nhìn hắn, muốn dò hỏi một chút.
“Thế nào là thế nào?” Chính Vũ khoanh tay trước иgự¢, rõ ràng là biết rõ ý cô rồi còn hỏi lại.
“Chính là…… Cậu có cảm tình với cô ấy không?” Cô hơi lo lắng hỏi. Cô đã làm tổn thương Chỉ Dao và Chính Vũ, vì vậy cô thật sự mong rằng hai người họ sẽ đến được với nhau, thật lòng muốn hai người họ hạnh phúc.
“Chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Hắn cụp mắt, nghịch nghịch cái ly trước mặt.
“Nhưng Chỉ Dao nói….. hai người…….. hai người……” Cô ấp a ấp úng, ngượng ngùng không nói tiếp được.
“Ý em là tôi và cô ấy phát sinh chuyện đó sao?” Chính Vũ nói thay cô, dường như có chút buồn cười “Là do nha đầu kia nghĩ lung tung thôi, bọn tôi không xảy ra chuyện gì cả. Tôi sẽ không động vào người con gái mà tôi không yêu.”
Ánh mắt hắn lại tràn đầy nhu tình khiến cô có chút ngại ngùng cúi đầu. Nói như vậy xem ra là Chỉ Dao nhầm rồi…
Nhưng có vẻ như Chỉ Dao thật sự thích Chính Vũ. Vì vậy cô không từ bỏ, tiếp tục hỏi “Chính Vũ, Chỉ Dao là một cô gái rất tốt, chẳng lẽ cậu không có chút cảm tình gì với cô ấy sao? Hai người thử kết giao……”
“Mân Mân, em nghĩ tôi là người như thế nào?” Chính Vũ lớn tiếng cắt lời cô “Đối với người tôi không có tình cảm, tôi lại có thể kết giao, mặc dù tình cảm của tôi dành cho người khác vẫn luôn sâu đậm sao? Em lại nghĩ tôi là người như vậy sao?”
Hắn chỉ trích làm cô á khẩu không trả lời được, lúng ta lúng túng cúi đầu xuống. Chính Vũ nói đúng, cô quả thật đã quá nóng vội rồi. Chính Vũ đối với cô thắm thiết như vậy, hắn không dễ yêu một người khác nữa.
Đầu ngón tay của Chính Vũ vẽ vẽ vài vòng lung tung trên mặt bản, lại vẫn trầm ấm như ngày nào hỏi cô “Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa. Nói về em đi. Em và Lạc định như thế nào? Chuyện hôn sự của Lạc và Giản gia tính sao đây?”
Cô cười khổ một tiếng. Sáng nay khi cô khóc lóc xin Doãn Lạc Hàn đừng bỏ đi, cô dường như cũng quên luôn cả nỗi băn khoăn này, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: không thể rời xa hắn.
“Tôi rất hiểu Lạc. Anh ấy là kiểu người đã muốn là nhất định sẽ làm được.” Hắn ho nhẹ hai tiếng, hơi gượng gạo an ủi cô “Nếu Lạc đã quyết định ở bên em, chắc chắn anh ấy sẽ có cách giải quyết. Tuy thật sự tôi rất ghen tỵ với Lạc vì anh ấy đã có được em, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận, về điểm này anh ấy giỏi hơn tôi rất nhiều.”
Cô gượng gạo mỉm cười. Sáng nay hắn đã rất cương quyết nói với cô về chuyện hôn sự giữa hắn với Giản gia. Nghĩ đến sự đơn thuần lương thiện của Chỉ Dao, cô thật sự rất lo lắng và áy náy, nhưng cô cũng chỉ có thể nói với cô ấy lời xin lỗi…
Thấy cô có vẻ khó nói, Chính Vũ dường như cũng đoán được vài phần suy nghĩ của cô, cúi đầu vài giây, sau đó lại nhìn cô dịu dàng cười “Mân Mân, cho dù sau này em và Lạc có ở bên nhau hay không, chúng ta vẫn vĩnh viễn là bạn. Nếu cần tôi giúp đỡ chuyện gì, em đừng khách khí, bất kể lúc nào tôi cũng sẵn sàng giúp em. Đây là địa chỉ của tôi ở Hàn Quốc, có chuyện gì em cứ theo địa chỉ này đến tìm tôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc