Chu Hiếu Linh vừa hơi tránh ra, di động trong túi cô lại reo vang. Những hình ảnh trước mắt cứ nhập nhòe khiến cô cảm thấy khó chịu, đành ngồi xuống ghế lần mò tìm điện thoại trong túi.
“A…. ai vậy?” Nhóm đồng nghiệp bên cạnh đang cười nói rất lớn, cô nghe không rõ tiếng trong điện thoại, vì vậy nhăn mặt lầm bầm “Tôi không nghe thấy gì đâu, anh nói lung tung cái gì đó?”
“…… ૮ɦếƭ tiệt, em uống rượu sao?” Trong tiếng ồn ào, cô căng tai ra mới nghe được một câu này, giật nảy cả mình… là điện thoại của Doãn Lạc Hàn.
“Tôi chỉ uống một chút.” Cô nửa thật nửa giả trả lời, lại có vài đồng nghiệp tiến đến kính rượu, cô vội che điện thoại, cảm thấy khó từ chối nên lại cạn một ly.
“……” Dường như bên kia hắn còn đang nói gì đó nhưng cô không nghe rõ lắm. Cô muốn nói gì đó nhưng cũng không nói được gì, cảm giác đầu lưỡi cứ như bất động, mãi mới mấp máy được vài tiếng “Tôi… tôi…”
Đầu dây bên kia không có một tiếng nói nào, cô nhíu mày nhìn lại điện thoại. Thì ra là hết pin sập nguồn. Vậy cũng tốt, không phải nghe tên kia nói nhiều nữa.
Cô nhẹ nhàng thở ra, ngả người tựa đầu vào ghế mơ hồ nhìn mọi người xung quanh.
Mấy ngày vừa qua công việc quá nặng nề và áp lực, bây giờ lại được xả hơi như thế này, mọi người đều vô cùng vui vẻ, liên tục chúc rượu nhau chứ cũng không động nhiều đến đồ ăn.
Lâm Hạo Ngôn hôm nay uống không ít. Từng đám từng đám đồng nghiệp chạy tới chỗ bọn họ kính rượu, nhưng có lẽ thấy cô dường như đã say nên cũng không làm khó. Còn Lâm Hạo Ngôn thì không từ chối ai cả, nếu cô có bị mời cũng sẽ uống thay cô, gương mặt đã trở nên đỏ ửng.
“Alo… ai đấy?” Lâm Hạo Ngôn tiếp điện thoại. Có lẽ đã mất tự chủ, tiếng nói của hắn cũng lớn hơn bình thường nhiều khiến đồng nghiệp xung quanh chú ý đến. Mọi người đều nói nhỏ bớt đi, chỉ nghe tiếng hắn oang oang “À Trác, là cậu hả? Sao Mân Huyên lại gọi cho cậu á? Cậu không liên lạc được à?…… Bọn tôi đang đi ăn lẩu Tứ Xuyên…… Ừ, cô ấy đang ở cạnh tôi… Ừ, cậu đến đi……”
Lâm Hạo Ngôn buông di động, cười nói với cô “Trác nói anh ấy đang đến.”
Nghe được tin này, cô cũng cười tươi, cảm thấy phấn chấn. Chắc vừa rồi Trác thấy cuộc gọi nhỡ của cô nên gọi lại, thấy cô tắt máy nên mới gọi cho Lâm Hạo Ngôn.
Một lát sau, một đồng nghiệp đánh thức cô dậy, cô mới nhận ra là mình vừa ngủ quên. Bữa cơm tối xem như đã tan, vài đống nghiệp đã bắt đầu rủ rê đi hát karaoke.
Cô lắc lắc đầu, cảm giác đầu rất nặng, hai gò má lại rất nóng, run run đứng lên, vừa lúc thấy Trịnh Trác đang khoan thai bước tới.
Lâm Hạo Ngôn cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế, nhìn Trịnh Trác đến nói “Trác, đến rồi đấy hả? Tiểu tử này, người ta uống xong rồi cậu mới mò tới!”
Trịnh Trác nhìn hắn một cái, gật gật đầu, đi thẳng đến trước mặt cô “Mân Mân, em uống nhiều rồi, để anh đưa em về.”
“Không cần đâu, bây giờ bọn em còn đi hát nữa mà…… Trác, anh tới đúng lúc lắm, đi đi……” Cô vừa lảo đảo đi vừa kéo kéo Trịnh Trác, lại đi không vững suýt chút nữa thì ngã ra, cũng may Trịnh Trác kịp thời đỡ lấy cô.
“Em đứng còn không vững, còn muốn đi hát?” Trác bật cười lắc lắc đầu “Mân Mân, nghe lời nào, để anh đưa em về.”
“Không, em không về! Em uống rượu, anh ta nhất định sẽ mắng em…… Em không về………. Không về cho anh ta mắng đâu……” Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Doãn Lạc Hàn, cô lắc đầu lia lịa, sau đó cảm giác xung quanh tối dần rồi không biết gì nữa.
Đang ngủ say, cô bị một tiếng điện thoại inh ỏi đánh thức. Mệt mỏi xoay người muốn tiếp tục ngủ, má cọ cọ vào gối, lại có cảm giác không quen. Không có hơi thở của hắn. Cô lập tức mở mắt.
Căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ… Rốt cục đây là đâu? Cô vội vàng nhảy xuống giường, thấy mình vẫn đang mặc chiếc váy công sở mới dần dần nhớ ra chuyện bị say rượu, Trịnh Trác đến đón cô, sau đó thì không nhớ gì nữa. Bây giờ đầu bắt đầu có cảm giác nhức nhối, lại nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, cô khó chịu mở cửa phòng, thấy Trịnh Trác đang ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại “Bệnh của bà không phải đã khỏi rồi sao?…… Tôi là gì của bà chứ, tôi có tư cách gì để tham gia công ty?…… Đừng cho là tôi không biết bà muốn tôi làm trưởng phòng tài vụ chẳng qua là muốn lợi dụng tôi để bảo trì vị trí cho anh ta…… Hơn nữa, tôi họ Trịnh, không phải họ Tần…… Đừng có mong tôi sẽ nghe….. Tôi không muốn ……”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, gương mặt lạnh lùng dường như là vô cùng hận người ở đầu dây bên kia. Sau đó, hắn dứt khoát tắt điện thoại, lạnh lùng quay lại liếc qua cửa phòng nhìn thấy cô, khắp người vẫn còn đầy khí chất lạnh lùng tàn nhẫn…
Cô chưa bao giờ thấy một Trịnh Trác như vậy, nhất thời không biết nói gì…
“Mân Mân, em tỉnh rồi sao, sao không ngủ thêm đi?” Trịnh Trác bỏ chiếc chăn mỏng ra khỏi người. Rõ ràng là đêm qua hắn đã nhường giường lại cho cô, ngủ ở sofa. Hiện giờ khi hắn nhìn cô lại có vẻ dịu dàng thường thấy, dường như tất cả những gì cô vừa thấy chỉ là mơ.
“Ừm, Trác à, có chuyện gì sao? Ai bị bệnh vậy? Em tưởng mẹ nuôi đã qua đời từ lâu rồi?” Cô đem điều mà mình đang thắc mắc ra hỏi. Không hiểu sao, thấy Trác như vừa rồi nhưng cô vẫn không chút nào sợ hắn, ngược lại lại có thể thấy ẩn sâu trong mắt hắn dường như là đau thương vô hạn.
“Không có gì, chỉ là một người họ hàng xa đã nhiều năm không liên lạc.” Hắn bâng quơ ôm chăn đặt vào trong phòng, sau đó lại đi ra “Mân Mân, anh còn có chút việc nên không thể để em lại đây được. Để anh đưa em về.”