Phong ba kéo đến (thượng)Xuyên qua đại sảnh không một bóng người, nàng bước nhanh lên cầu thang. Người nữ giúp việc đang quét cầu thang vừa nhìn thấy nàng, trên mặt là ngạc nhiên cùng kích động. Nàng lướt qua cô ta, đi đến phòng ngủ của mình. Vừa nhìn thấy cửa phòng ngủ mở toang, nàng vội cuồng chân, chạy tới.
Thân ảnh Ngải Phù xuất hiện trong phòng nàng, đang mặc một bộ váy Chanel mới nhất, xoay người trước gương, thỏa mãn ngắm nghía chính mình.
Làn váy tơ tằm điểm xuyết hoa vă n hình lá sen, toát lên vẻ lãng mạn, thiết kế tinh xảo mà độc đáo như vậy, Mân Huyên chỉ cần liếc mắt liền nhận ra đấy là bộ váy tháng trước Chỉ Dao đưa cho nàng. Lần đó đi mua sắm cùng Chỉ Dao, Chỉ Dao chọn được hai bộ váy khác nhau, đem một bộ cho nàng.
Trở về, nàng mặc bộ váy đi qua đi lại trong phòng. Đây là mốt mới nhất của năm, đương nhiên phải rất giá trị. Là con gái, nàng cũng thích quần áo đẹp, nhưng cho tới bây giờ vẫn tự hiểu, căn bản mình không thể mua nổi những loại hàng hiệu như thế.
Trong số tất cả quần áo Chỉ Dao đưa, bộ này nàng thích nhất, nàng âm thầm tính mặc váy này đi dự tiệc đính hôn của Chỉ Dao.
Nghe được tiếng bước chân, Ngải Phù ngẩng đầu không chút ngượng ngùng liếc nàng một cái, ngạo mạn lắc ௱ôЛƓ tiếp tục soi gương.
“Bộ váy này tôi xem cũng không tệ lắm, vừa nhìn đã biết là đứa bạn có tiền của chị đưa. Người chị chỉ hợp với mấy loại quần áo rẻ tiền, bộ váy này chỉ hợp với người có khí chất như tôi.”
Mân Huyên cắn môi không đáp lại, trước đây, nàng từng phát hiện quần áo Chỉ Dao đưa nàng cứ dần không cánh mà bay, hôm sau lại nhìn thấy Ngải Phù mặc thứ y hệt, mới biết thì ra Ngải Phù thừa lúc ban ngày nàng không có nhà cầm đi. Nàng không đi tìm Ngải Phù, không đối mặt chất vấn, vì những thứ quần áo đó bình thường cũng không có cơ hội mặc, thêm nữa, dù nói thế nào, Ngải Phù cũng là em họ nàng, đành phải mở một mắt, nhắm một mắt, kệ Ngải Phù thường xuyên lấy quần áo sang quý khỏi tủ.
Nhưng lần này khác, đây là bộ nàng để ý nhất, thích nất, nàng bước vào , nhìn chằm chằm Ngải Phù chỉ lo soi gương kia.
“Thứ khác, em có thể tùy ý lựa chon, nhưng cái này không được, chị không thể cho em.”
Thấy Mân Huyên có thái độ khác thường, dám cùng mình mặt đối mặt, cố ý khiêu khích, Ngải Phù bắt đầu tức giận.
Nàng ta nhìn Mân Huyên, ánh mắt tràn ngập hèn mọn: “Chị có tư cách gì nói những lời này với tôi. Hiện tại chị ăn, mặc, dùng, tất cả đều của nhà tôi, tôi chỉ lấy một bộ quần áo của chị, chị cũng không đồng ý. Lăng Mân Huyên, chị phải xác định lại địa vị hiện tại của mình, cùng lắm chỉ là kẻ đáng thương được nhà tôi thu lưu mà thôi, đừng coi mình vẫn là đồ công chúa cao ngạo trước đây.”
“Chị…”
“Còn có, mặc kệ chị có đồng ý hay không, bộ quần áo tôi đã mặc trên người, chị nếu nói muốn, hiện tại có thể động tay cởi khỏi người tôi.”
Ngải Phù cười lạnh vài tiếng, tay dang rộng ra, ra vẻ chờ đợi nàng đến cởi.