Hiện tại cô đã hoàn toàn thất vọng rồi, vết thương tận sâu dưới đáy lòng đã vỡ toạc ra rồi….
Nhìn bàn làm việc còn rất nhiều văn kiện cần xử lý, cô rất nhanh đã vùi đầu vào công việc… Như thế này cũng tốt, có thể là biện pháp giúp cô tạm thời quên đi vết thương đang rỉ máu đau xót trong lòng…
Buổi chiều khi sắp tan tầm, Trịnh Trác lại gọi điện tới hẹn lại với cô rõ ràng thời gian và địa điểm.
Cô xách túi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Chu Hiếu Linh.
“Lăng tiểu thư, cô về nha.” Chu Hiếu Linh cũng nhìn thấy cô, cười quỷ dị chào cô một tiếng, sau đó lại xoay người lại sắp xếp văn kiện trên bàn.
Mân Huyên không nói gì, nhìn Chu Hiếu Linh cũng đang mở túi xách lớn ra, nhét đống văn kiện vào.
Chu Hiếu Linh thấy cô đang dừng lại nhìn thì quay đầu lại nói với cô “Tôi làm xong chỗ này rồi sẽ tan tầm, Lăng tiểu thư, cô cứ về trước đi”
Mân Huyên đi lại gần phía Chu Hiếu Linh, không nóng không lạnh nói “Chu tiểu thư, đây đều là tài liệu mật của tòa soạn. Tòa soạn đã có quy định, không được mang bất cứ tư liệu nào liên quan đến công việc ra khỏi tòa soạn, nếu không sẽ bị trừ lương, giáng chức, thậm chí là đuổi việc.”
Gương mặt Chu Hiếu Linh nhất thời tái mét đi, giật mình đánh rơi túi xách “Lăng tiểu thư, tôi vừa tới tòa soạn, còn có nhiều chuyện không biết. Những tài liệu này tôi cũng chỉ là muốn đem về nhà xem thôi, hoàn toàn không có ý gì khác, cô nhìn xem……”
Nhìn gương mặt tái nhợt đi, khóe mắt rưng rưng nước mắt của Chu Hiếu Linh, Mân Huyên thở dài một cái… Có lẽ cô lo lắng hơi quá rồi, Chu Hiếu Linh dù sao cũng chỉ là một sinh viên mới ra trường, làm gì có gan lấy bát cơm của mình ra mà đùa như thế.
“Tôi hiểu cô vừa tới nên chưa rõ quy định, lần này tôi thu lại những tư liệu này, lần sau tôi nhất định sẽ xử nghiêm, cô nhớ nhé.” Cô đem tài liệu vào trong phòng, một lúc sau lại đi ra.
“Được rồi, không có việc gì nữa, cô tan tầm đi.” Cô khóa cửa ban công, quay đầu nhìn chung quanh văn phòng, tất cả đồng nghiệp đều đã tan tầm hết, giờ chỉ còn lại hai cô.
“Cô đi trước đi, tôi khóa văn phòng lại cho.” Chu Hiếu Linh thò tay vào trong bao da rút chìa khóa ra.
Mân Huyên gật gật đầu, tin rằng sau lần này, Chu Hiếu Linh sẽ không dám làm gì sai trái nữa.
Cô xoay người đi về phía thang máy, hoàn toàn không biết sau lưng có một đôi mắt ngoan độc đang nhìn mình, thầm nguyền rủa….
Ngồi trên xe của Trịnh Trác, cô lần đầu tiên bắt đầu cẩn thận đánh giá chiếc xe này. Theo như cô được biết thì đây chính là chiếc siêu xe mới ra mắt, so với xe của Doãn Lạc Hàn thì không hề thua kém, thậm chí còn có phần hơn. Trịnh Trác dù sao cũng chỉ là một Chủ biên của một tòa soạn, tiền lương chắc chắn không đủ để nghĩ tới việc tậu chiếc xe như thế này. Thật ra rốt cục hắn có thân phận như thế nào vậy??
“Có phải đang cảm thấy khó hiểu?” Trịnh Trác ánh mắt nghi ngờ của cô, cười phá lên “Cô không biết thực ra tôi là ai sao?”
Cô cẩn thận nhìn hắn. Ánh mắt người này quả thật có chút quen thuộc, nhưng cô không thể nào nhớ ra rốt cục người này là ai.
“Tôi tin chỉ cần tôi nhắc một chút, cô nhất định sẽ nhớ. Chúng ta cứ tìm nhà hàng đã, rồi từ từ nói chuyện.” Hắn vui vẻ cười, dẫm chân ga. Xe thể thao lao ✓út trên phố.
Cô cẩn thận suy nghĩ lại… Hắn nói như vậy, không lẽ có quan hệ thân thích nào với cô sao? Có điều cô đã suy nghĩ rất kĩ mà vẫn không thể nhớ ra rốt cục đó là mối quan hệ như thế nào?
Mười một năm trước trong nhà xảy ra chuyện lớn, chỉ sau một đêm cô đã trở thành trẻ mồ côi. Những người hàng ngày lui đến đều lạnh lùng nhìn cô, căn bản không thèm để tâm một chút nào tới đứa trẻ không có gì như cô. Trong suốt thời gian kinh khủng đó, nếu nói có người quan tâm đến cô thì cũng chỉ cố duy nhất Chính Vũ mà thôi.
Đúng rồi, nghĩ đến đây cô mới nhớ, không phải hôm qua Chính Vũ đã nói sẽ tới Doãn trạch sao? Tại sao không thấy hắn tới, mà cũng không thấy hắn gọi điện cho cô luôn. Xảy ra chuyện gì sao? Hay là chiếc xe mà ngày hôm qua cô nhìn thấy… thật sự là hắn??
Đang lúc cô căng thẳng thì nghe được tiếng nói vui vẻ của Trịnh Trác “Đến rồi.”
Cô theo hắn xuống xe, vào một nhà hàng tao nhã, gọi đồ ăn xong liền hỏi hắn ngay “Trịnh Trác, rốt cục anh……”
Hắn giơ tay lên, lắc đầu nhè nhẹ, trêu đùa nói với cô “Không phải đã nói với cô rồi sao, ngoài công việc, chúng ta là bạn bè, cô gọi tôi là Trác là được rồi, gọi cả họ cả tên tôi ra như thế làm tôi sợ quá.”
Cô liếm môi dưới, hỏi lại “Trác, anh nói cho tôi biết rốt cục tôi với anh có quan hệ gì được không?”
Hắn lại thản nhiên chỉ vào cốc nước trước mặt cô “Nhìn cô có vẻ khát lắm rồi, uống một ngụm nước đi rồi tôi sẽ nói cho cô biết.”
Cô như rô bốt, làm đúng theo lời hắn. Hoàn thành nhiệm vụ, cô nhìn hắn, ánh mắt chờ đợi.
Hắn cúi đầu cười, chỉ đơn giản nói một câu “Kỳ thật cũng không có gì, chúng ta là anh em……”
Cô còn chưa nuốt ngụm nước trong miệng xuống, giật mình phun ra. Cũng may lúc đó cô kịp cúi đầu, lấy khăn che miệng, nếu không quả thực lại là một phen xấu hổ rồi.
Cô vừa lau miệng, vừa ngẩng mặt đỏ ửng lên, cố hỏi “Khụ…… Tôi không…… Tôi không tin…… Bố mẹ tôi chỉ có mình tôi… Làm sao tôi … tôi có thể có anh……”
“Em đừng vội, anh còn chưa nói xong mà.” Hắn đưa giấy cho cô “Chúng ta là anh em nuôi.”
Cô không khách khí nhận lấy giấy ăn trong tay hắn, lườm hắn một cái “Anh không thể nói một câu đầy đủ được sao? Thật là dọa ૮ɦếƭ người mà.”
Trịnh Trác cười lớn “Rõ ràng là em cắt lời anh, không cho anh nói hết câu mà.”