Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài - Chương 270

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y

“Không, tôi muốn đi.” Nàng lắc lắc đầu, trầm hít vào một hơi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, hôm nay nàng chạy thoát, nhưng ngày mai sẽ ra sao, cũng muốn như vậy vẫn trốn tránh sao? Nếu vậy khi nào thì mới có thể kết thúc?
Hắn trầm ngâm một hồi, buông tay nàng, đem nàng quay lại hướng hắn “Nếu có chuyện gì không ổn, hoặc là Giản Quân Dịch tìm em nói chuyện, em phải gọi điện thoại nói cho anh biết, anh sẽ ra mặt nói chuyện với anh ta.”
“Không……”
Nàng còn muốn nói cái gì, hắn lập tức ngăn chặn, ngữ khí quyết đoán “Chuyện này đừng tranh luận, anh hiểu con người Giản Quân Dịch, anh ta không dễ đối phó như em nghĩ đâu, em không phải đối thủ của anh ta, anh ta chỉ cần nói mấy câu có thể dễ dàng nhìn nét mặt em rồi biết bí mật.”
Nàng tự hỏi một chút, thuận miệng đồng ý “Được rồi. Tôi phải dậy thôi, đi làm bị muộn rồi.” Nàng rời khỏi vòng tay đang ôm ấp của hắn, hắn theo sau cũng rời khỏi giường.
Nàng từ toilet đi ra, hắn đang mặc âu phục. Nàng thở ra một hơi, nghĩ đến kế hoạch của chính mình sắp thực thi, trong lúc nhất thời tâm tình phức tạp mà lo lắng…
Nàng mở tủ, lấy cravat cho hắn, tiến đến gần hắn, hắn hạ mắt nhìn xuống, trong đôi mắt hiện lên ý cười.
Hắn cúi đầu, nhìn nàng thuần thục đeo cravat, lại theo thói quen sửa sang lại quần áo cho hắn. Nàng vừa dừng tay, đôi tay rắn chắc của hắn lập tức ôm lấy nàng, kéo nàng vào trong lòng, lửa nóng từ hắn bao phủ lấy nàng.
Nàng im lặng trong lòng hắn, mặc hắn hôn sâu, nàng thậm chí chủ động mở miệng ra, nghênh đón hắn triền miên hôn nồng nhiệt. Hắn vốn nghĩ sẽ chỉ hôn nhẹ nàng để thỏa cả một ngày không được nhìn thấy nàng, nhưng nay là nàng chủ động tựa hồ kích thích hắn, hắn không tự giác siết vòng tay ôm chặt eo nhỏ của nàng, làm cho thân thể mềm mại của nàng càng ép chặt vào hắn, ấm áp đầu lưỡi lướt qua hàm răng của nàng, chặt chẽ cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, thăm dò khoang miệng ngọt ngào của nàng.
Nhưng mà nàng thật quá thơm ngon, hắn giữ lấy cái ót của nàng, bừa bãi hôn cuồng nhiệt, nàng mỗi một tấc tựa hồ đều bị hắn dã man chiếm lĩnh, nàng nhẹ nhàng “ưm” một tiếng, không khỏi bắt đầu đáp lại hắn hôn, thân mật dây dưa. Hồi lâu sau, nàng sắp hít thở không thông, hắn mới rời đi, cùng nhau thở hổn hển.
Nàng hít thở không thông đầu chóang váng, mềm mại ghé vào иgự¢ hắn thở, hắn ôm lấy nàng, hơi thở cũng gấp gáp, phát ra một tiếng cười khẽ thỏa mãn “Huyên, em hôm nay rất tích cực.” *Sax, Hàn ca thật là……….. =))*
Nàng dần hít thở, không biết chính mình sao lại làm vậy, như thế nào trở nên chủ động, có lẽ trong tiềm thức đó chính là lời ly biệt của nàng.
“Bây giờ mới là buổi sáng, nhưng là anh đã bắt đầu chờ mong ban đêm tiến đến.” Hắn ái muội nói nhỏ, nâng lên khuôn mặt hồng hào của nàng, cánh hoa sưng đỏ không tha duyện hôn, đôi tay lướt vào trong áo, làm càn tham lam trong quần áo của nàng.
“Đừng náo loạn, tôi đi làm bị muộn rồi.” Nàng vuốt ve hắn không an phận, chạy ra phòng ngủ, đáy lòng đột nhiên lướt qua một cảm giác mất mát, thật sự cứ như vậy ly khai sao?
Nàng đi hướng sofa cầm lấy túi xách, vô thức lấy tay đặt lên trái tim, trong lòng rối loạn, nàng đáng lẽ phải bắt đầu hưng phấn cùng chờ mong mới đúng, như thế nào trong lòng lại như là thiếu mất một khối, cảm giác mất mát đột nhiên không thể ức chế nhanh chóng chiếm lấy Ⱡồ₦g иgự¢.
“Huyên, em làm sao vậy?” Hắn nhíu mi, đi nhanh tới, một chút đỡ lấy nàng, thương tiếc ánh mắt nhìn về phía tay nàng đang đặt ở trước иgự¢ “Có phải hay không thấy không thoải mái? Chắc là đói bụng rồi, tối hôm qua em chưa ăn bữa tối, vẫn là ăn xong rồi bữa sáng rồi hãy đi.”
“Không được, tôi không sao, tôi sắp đến muộn rồi.” Nàng khẽ đẩy hắn ra, hắn chặt chẽ bắt lấy cánh tay của nàng.
“Không được, em ăn xong bữa sáng hãy đi, anh đi làm phần sandwich cho em.” Hắn ngữ khí không cho nàng do dự, lôi kéo tay nàng vào phòng bếp.
Hiện tại chỉ cần nhanh chóng bước ra khỏi cửa nhà trọ, từ nay về sau nàng có thể thoát khỏi hắn, trong lòng có thanh âm lớn tiếng nhắc nhở nàng như vậy.
Nhưng là lúc này tâm tình nàng bỗng trở nên phức tạp vô cùng, nàng vô thức ôn nhu nhìn hắn. Doãn Lạc Hàn chưa từng nhận được ánh mắt như vậy của nàng, trong lòng vô cùng vui vẻ, như có một dòng nước ấm theo tâm khảm nhộn nhạo đến toàn thân, thoáng chốc lại hòa thành một dòng điện kỳ dị tràn đầy trong thân thể kích thích từng tế bào. Nàng không thể khống chế được chân mình, không tự chủ theo hắn đi vào.
Hắn kéo nàng ngồi ở trên bàn cơm, xoay người đem cho nàng một ly nước “Uống nước trước khi ăn rất tốt, em đợi một chút, bữa sáng sẽ có ngay.”
Nhìn hắn một người đàn ông mạnh mẽ đứng ở bồn rửa rau xà lách, nhớ tới hắn lần trước vì nàng mà làm bít tết, hi sinh mấy cái bát, nàng rốt cuộc ngồi không yên, xắn tay áo đi qua.
“Vẫn là để tôi.”
“Em đang không khỏe, cứ ngồi ở chỗ kia nghỉ ngơi, năm phút nữa là được.” Hắn thấy tay nàng muốn đoạt lấy rau xà lách, nhìn nàng một cái, đôi môi hoàn mĩ mỉm cười “Có thể làm bữa sáng cho người mình yêu, anh vui còn không hết.”
Nàng thấy chấn động một chút, иgự¢ nhất thời như là bị một loại lực mãnh liệt va chạm, rất đau… nàng cắn môi, không ngừng lui về phía sau .
Đừng… đừng nói như vậy, cũng đừng săn sóc nàng như thế……. nàng sẽ rời bỏ hắn, như vậy sẽ làm nàng có cảm giác tội lỗi thương cảm vô cùng.
Quả nhiên không đến năm phút đồng hồ, một phần sandwich nhẹ nhàng đặt ở trước mặt nàng trên bàn cơm, nàng nhìn chiếc sandwich to trước mặt, lại nhìn hắn đứng ở bên cạnh nàng mặc âu phục màu đen vây quanh là tạp dề, không khỏi xì cười ra tiếng.
Hắn dường như ngại ngùng nói “Anh… anh chỉ nói sẽ làm bít tết ngon, sandwich anh không thạo lắm. Em cứ ăn tạm một chút cho đỡ đói đi. Bữa tối anh sẽ làm bít tết thật ngon cho em, coi như bồi thường.”
Nghe được hai chữ “Bữa tối”, nàng đang cười phút chốc ngừng lại, nàng và hắn cơ bản sẽ không còn cái gọi là bữa tối, đây chính là bữa sáng cuối cùng bọn họ còn ở bên nhau…
Nàng buồn cúi đầu, cầm lấy miếng sandwich to bự lên, mở lớn miệng dùng sức cắn xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc