Trước câu hỏi của nàng, Kim Chính Vũ sửa lại “A…. tôi nói nhầm thôi, là tiệc rượu, tiệc rượu.”
Shit! Doãn Lạc Hàn đóng cửa lại, tức giận đá vào một bàn văn kiện, một đống lớn văn kiện liền đổ xuống.
Hắn nhìn không chớp mắt, thẳng tắp hai chân bước đến bàn làm việc, đứng lặng ở cửa sổ, qua lớp thủy tinh nhìn ra nàng cùng Chính Vũ đi bên nhau, trên mặt nàng lại tươi cười như vậy, một thứ ghen tị như độc dược lan vào trong lòng hắn, hắn thật muốn xông lên, hung hăng tách hai con người kia ra.
Ghen tị, phải, đúng là ghen tị, như thế nào lại có loại cảm giác này? Nàng tự tiện trộm đi hiệp ước, hắn nhìn đến nàng phải cảm thấy phẫn nộ mới đúng.
Hôm trước gặp mặt, trước hắn gắt gao bức bách, nàng lại quá mức bình tĩnh, hắn định nói gì, nàng đều có thể chuẩn xác nói trúng.
Hắn phát hiện chính mình đột nhiên không có chủ ý, hắn không biết nói với nàng như thế nào, chuyện này nếu truyền đến tai tiểu tử Quý Dương, một Doãn Lạc Hàn ở thương trường đều thuận lợi mà trước mặt nàng lại chật vật như vậy, khẳng định Quý Dương sẽ cười rụng răng.
Hắn như một người đơn giản bị nàng coi thường, mà cảm giác mất đi nàng thật sự đáng ghét.
Trở lại phòng tổng thống, hắn lại là một đêm trằn trọc, từ khi bên cạnh thiếu nữ nhân kia, giấc ngủ lại bỏ hắn mà đi, mà nhân tiện cũng mang đi hứng thú của hắn đối với nữ nhân khác.
Hắn thử ôm lấy nữ nhân khác ngủ, chỉ cảm thấy hương vị xa lạ, mùi nước hoa nồng nặc, còn có ánh mắt tham lam, hắn biết đối phương nhìn trúng là hắn tài phú, vì thế, hắn bắt đầu chán ghét gương mặt trang điểm kĩ càng giả dối.
Đúng là một chuyện vừa đau đầu, lại vừa nực cười.
Hắn biết nữ nhân kia ở đâu, hắn từng nghĩ sẽ giống như khi ở bệnh viện, nửa đêm đi tới, nhưng là hắn cuối cùng nhịn xuống , bởi vì ngày đó lời của nàng đã trói buộc hắn.
Nàng nói đúng, hắn đối với nữ nhân chỉ là cảm giác mới mẻ, nàng ở bên hắn đã ba tháng , lẽ ra hắn phải chán ghét, ngày đó hắn cũng chính mồm thừa nhận mình đối với nàng không hề có hứng thú. Nếu hắn tìm nàng, chẳng phải là chính mình tát mình sao……..
Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào khuôn mặt tuấn tú, hắn hơi nheo mắt, thâm thúy u ám con ngươi đen xẹt qua một chút ánh sáng, ngày đó chính nàng nói sẽ bồi thường cho hắn tiền, nhưng số lượng cụ thể cũng không có nói, như vậy, hắn hiện tại hẳn là nên bắt lấy cơ hội lần này.
— Ngày cuối tuần —
Ra khỏi chăn, đẩy cửa sổ, ánh mặt trời nhất thời không chút keo kiệt chiếu lên trên người, nàng vươn vai, cảm giác sau một giấc ngủ say thật là thoải mái.
Nhìn đồng hồ treo tường, sắp mười một giờ, mặc quần áo rộng thùng thình, ở sái mãn ánh mặt trời trong phòng thích ý đi lại, ở tại trù phòng bận việc vừa thông suốt, tỉ mỉ làm cho mình một phần cơm trưa, xem như khao chính mình.
Tối hôm qua khi ăn cơm, Kim Chính Vũ nói hôm nay hắn phải đi khách sạn, khả năng hôm nay sẽ bận cả ngày, chạng vạng ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng hắn cho nàng.
Thật không biết nên trả lời như thế nào, nàng thở dài, lật xem lịch trên bàn học, đột nhiên nhớ tới ngày đó cùng Chỉ Dao tại nhà hàng ăn cơm gặp được lão bá, chính mình dường như hứa hẹn hôm nay mời lão bá uống trà ngọ.
Cũng may hiện tại nhớ lại, bằng không thất hứa với lão bá, thật sự là rất không nên , nàng vừa nghĩ vậy , vừa lấy điện thoại, vừa ấn vài con số, di động trùng hợp vang , nàng thuận tay liền ấn nghe điện.
“Còn nhớ chuyện hôm đó cô nói không?”
Hoàn toàn không có phòng bị nghe được tiếng nói trầm thấp kia, lòng của nàng đột nhiên căng thẳng, Doãn Lạc Hàn, hắn gọi điện thoại làm cái gì? Nhanh chóng nhớ lại ý tứ trong lời hắn nói.
“Anh là nói chuyện bồi thường.” Nàng khẳng định lại, bởi vì ngoài chuyện này nàng cùng hắn chẳng có gì liên quan.
“Nếu không cô cho là cái gì?” Hắn thấp thuần tiếng nói lộ ra châm chọc.
“Vậy anh nói số lượng đi.” Nàng cắn nhẹ môi, biết mình nói gì hắn cũng sẽ cười nhạo, chẳng bằng để hắn mở miệng trước, chính mình trong lòng nắm chắc, sau đó cùng hắn cò kè mặc cả một phen.
“Cô chỉ cần đưa số cha cô nợ là được.”
“Ba trăm vạn?” Nàng khống chế không được kêu lên sợ hãi, này…… Nhiều như vậy, nghe đến con số này lòng của nàng nhất thời run rẩy không thôi, nàng trong lúc nhất thời lấy đâu ra nhiều tiền như vậy trả lại cho hắn.
“Sao? Chuyện bồi thường là cô đồng ý, tôi cũng không có đòi hỏi. Hiệp ước đã viết rõ chỉ cần cô ℓàм тìин phụ cho tôi một năm, số tiền kia coi như là trả xong , nhưng là hiện tại cô xé bỏ hiệp ước, tôi chỉ muốn lấy lại số tiền cha cô nợ, tôi nghĩ như vậy cũng không quá đáng.”