Ngày đó Giản Quân Dịch cao ngạo áo chỉ nàng, xã hội bây giờ nhân tài nhiều như lá rụng mùa thu, nếu chính mình bỏ lỡ, anh ta sẽ không cảm thấy đáng tiếc, còn có thể sẽ tìm người khác, xem ra công việc kia rất có khả năng không giữ được.
Không được, nàng không thể buông tha cơ hội lần này như vậy được, ngày mai, ngày mai nói cái gì nàng cũng phải đi làm.
Đang nghĩ như vậy, bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân ồn ào, nếu nàng đoán đúng, là Chỉ Dao đến đây.
Nàng vừa nặn ra một nụ cười tươi hơn một chút, liền nhìn thấy thân ảnh Chỉ Dao chạy vội vào, tiếng nói nức nở mang theo bối rối và chỉ trích. “Mân Mân…. Mân Mân… Sao cậu lại thành như vậy…. Tay cậu bị gãy, sao không báo cho mình biết…. Cậu thật đáng giận…. Hu hu… Còn đau không….”
“Chỉ Dao, đừng lo, mình đã không sao rồi, không đau chút nào, bác sỹ nói qua ba tuần nữa mình có thể tự do hoạt động mà.” Ngược lại lại thành Mân Huyên an ủi Chỉ Dao, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết, áy náy trong lòng dâng lên từng đợt như thủy triều.
Khi nào thì… Khi nào thì nàng mới có thể thoát khỏi Doãn Lạc Hàn đây?
Sau một lát, cảm xúc của Chỉ Dao đã ổn định trở lại, không biết từ khi nào thì Quý Dương và Ôn Nhược Nhàn đã yên lặng lui ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn hai người các nàng.
Chỉ Dao thay nàng vén sợi tóc trên trán, lộ ra vẻ khó hiểu mê mang, “Mân Mân, sao đột nhiên cậu lại gãy xương? Bị ngã sấp xuống sao? Dù ngã sấp xuống cũng không thể nghiêm trọng như vậy được.”
Mân Huyên sợ nhất là Chỉ Dao sẽ hỏi tới vấn đề này, cuối cùng vẫn phải gặp, nàng suy nghĩ nên trả lời như thế nào, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Chỉ Dao cười bướng bỉnh, nháy mắt với Mân Huyên, “Kim Chính Vũ tới đây.”
“Sao cậu ta biết mình ở bệnh viện?” Mân Huyên cảm thấy đầu mình sắp nứt ra rồi, nàng vốn muốn điệu thấp dưỡng thương, không muốn để mọi người biết đến chuyện này, lại không ngờ được sau khi Chỉ Dao biết đến, bây giờ lại rơi vào tai Kim Chính Vũ.
“Sáu giờ hôm qua mình đi nhà cậu đón cậu, tình cờ trong túi mình có chìa khóa nhà cậu, mình liền mở cửa đi vào, kết quả cậu lại không có ở nhà, mình lại gọi điện thoại cho cậu, nhưng không ai nhấc máy. Mình nghĩ là cậu có hẹn với Kim Chính Vũ, vì thế ngồi xuống sô pha đợi cậu. Bất tri bất giác thi*p đi, đến nửa đêm, mình bừng tỉnh, cảm thấy hình như có chút không đúng, với tính cách của cậu thì làm gì có chuyện nửa đêm không về nhà chứ. Cho nên liền gọi điện thoại cho cậu ta…”
Nói tới đây Chỉ Dao cười hì hì, đứng lên.
Vì thế Kim Chính Vũ cũng biết chuyện nàng mất tích, rất lo lắng cho nàng, nhờ vả Chỉ Dao nếu biết tin tức gì của nàng, phải thông báo cho hắn trước tiên.
“Mân Mân, mình đi trước nhé, chốc nữa sẽ đến thăm cậu.” Chỉ Dao vẫy vẫy tay với Mân Huyên, cầm túi bước nhanh khỏi phòng bệnh.
Một thân ảnh lướt qua Chỉ Dao, cô nhẹ nhàng tiếp đón một tiếng, “Chính Vũ, cậu với Mân Huyên tán gẫu vui vẻ nha.”
Mân Huyên đang nằm trên giường, quay đầu nhìn về phía cửa, Kim Chính Vũ bước nhanh vào. Hai tay đút trong túi quần thể thao, nhìn chằm chằm vào nàng, đôi môi mím chặt, không thèm nói câu nào.
Tiểu tử này đang tức giận.
Nàng nhìn ra một chút manh mối, lên tiếng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, “Kim Chính Vũ, cậu đã đến rồi, ngồi đi nào! Cậu ăn cơm chưa? Ha ha….. Sắp giữa trưa rồi, tôi vừa ăn cháo xong…”
“Lăng Mân Huyên, em là đồ ngốc.” Kim Chính Vũ đột nhiên mở miệng, khuôn mặt đẹp trai tràn ngập tức giận, “Ngày hôm qua trước khi đưa em trở về, không phải đã khám bác sỹ rồi sao? Sao có thể không biết chăm sóc chính mình, lại biến mình thành chật vật như vậy, cái cánh tay bó bột này xấu xí quá mức.”
“Kim Chính Vũ…” Nàng thì thào mấp máy môi, tuy rằng lời hắn nói ra rất khó nghe, nhưng lại lộ ra hắn quan tâm và lo lắng cho nàng.
“Tôi mới nghe bác sĩ điều trị chính của em nói, sau khoảng ba tuần nữa mới có thể bỏ lớp bó bột đi,trong lúc đo em cứ lại tùy tiện dỡ xuống thử xem?”
Nhìn hắn lườm nàng như muốn ăn thịt người đến nơi, Mân Huyên xì một tiếng cười lên. Tiểu tử này giả bộ người xấu không giống chút nào, ngược lại còn có chút buồn cười.
“Này, Lăng Mân Huyên, tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc, em còn cười được hả?” Kim Chính Vũ hiển nhiên không thể nhịn được được nữa, tức giận xông thẳng lên óc.
Biết tính tình đại thiếu gia của hắn sắp phát tác, Mân Huyên vội vàng mím môi cố nín cười, “Được rồi, tôi không cười, đã biết rồi, đại thiếu gia, tôi sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, cam đoan sẽ không bị thương nữa, như vậy đã được chưa?”
“Vậy còn tạm được.” Kim Chính Vũ nghe thấy nàng chính mồm cam đoan, rốt cuộc mới chịu buông tha nàng, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường nàng.
Nàng liếm liếm đôi môi khô nứt, nhịn không được mà mỉm cười, hưởng thụ cảm giác được người tỉ mỉ che chở thật tuyệt vời, không đúng sao? Nhất là khi nàng phát hiện mình hơi thinh thích tiểu tử Kim Chính Vũ này, nàng càng ngày càng để ý hắn đang tức giận hay vui vẻ, luôn luôn muốn nhân nhượng hắn.
“Môi em khô quá, em chờ một chút nhé.” Hắn nói xong, thần thần bí bí mà xoay người sang chỗ khác, hình như gọi điện thoại, nhưng tốc độ nói rất nhanh, nàng không nghe kịp.
“Chính Vũ, cậu đang làm cái quỷ gì thế?”
Nàng hơi cong môi, tiểu tử này biết nàng khát nước thì không biết trực tiếp đi đổ chút nước cho nàng uống sao, ngược lại còn làm chuyện kỳ quái, thật không biết săn sóc người bệnh chút nào, xem ra vừa rồi đã nhìn lầm hắn.
“Chỉ cần chờ năm phút nữa là được.” Hắn chỉ lo giơ tay nhìn đồng hồ, căn bản không thèm để ý tới nàng.
Hừ, quên đi, không thể trông cậy vào hắn được, lát nữa hộ sĩ mang thuốc vào đây, bảo cô hộ sĩ rót cho nàng cốc nước là được.
Nàng hờn dỗi thầm nghĩ, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một lát.
“Mân Mân, đừng ngủ, còn có nửa phút nữa sẽ tới đây rồi.” Vừa mới chuẩn bị ngủ, hai má bị Kim Chính Vũ nhéo nhẹ. Nàng bất mãn mở mắt ra, hắn đột nhiên đứng bật dậy chạy ra mở cửa.
Nàng tò mò nhìn cánh cửa từ từ mở ra, hai cô gái mặc quần áo nhân viên khách sạn đang đẩy xe đi vào, bên trên đặt một đĩa trái cây trang trí rất đẹp, trong đó thứ làm người ta chú ý nhất chính là một chùm việt quất mọng nước đặt chính giữa, đây là hoa quả nàng thích ăn.
Một cô gái đem đĩa hoa quả và đĩa việt quất lên tủ đầu giường, Mân Huyên liếc nhìn thấy trước иgự¢ cô ấy có thêu chữ “Khách sạn quốc tế Diệc Phàm”. Đây có lẽ là khách sạn năm sao cao cấp mà Kim Chính Vũ quản lý.
Cô gái khiêm tốn xoay người lui ra ngoài, Mân Huyên nhìn đĩa việt quất, không thể tin vào hai mắt của mình, đến khách sạn năm sao, cho dù là uống một chén nước lọc cũng phải đắt hơn bên ngoài vài lần, càng không phải nói tới đĩa trái cây trang trí tinh xảo kia.
Kim Chính Vũ cầm lấy một quả việt quất tới trước môi nàng, không chút để ý nói, “Việt quất trồng bên Mỹ, đĩa việt quất còn tươi này được vận chuyển bằng máy bay từ Mỹ sang, em nếm thử xem có ngon không.”
Nàng hơi mở miệng, cắn thử một miếng, nhất thời mùi chua ngọt đặc trưng của việt quất tràn ngập khắp khoang miệng, không thể không tán thưởng gật đầu, “Ngon lắm.”