Đáp ánBuổi diễn thuyết “phấn khích tuyệt luân” cuối cùng cũng kết thúc trong tràng vỗ tay rào rào cùng tiếng hét chói tai điên cuồng của những sinh viên nữ. Tuy vậy, Doãn Lạc Hàn vẫn giữ nguyên bình tĩnh, khuôn mặt tuấn dật lãnh khốc như cũ, không biểu cảm, đôi mắt sắc bén quét một vòng dưới đài, dừng ở một nơi nào đó, miệng hơi mấp máy.
Mân Huyên cảm nhận được tầm mắt kia đang nhìn về chỗ nàng ngồi, nàng hơi quay mặt đi, quả nhiên nhìn thấy Chỉ Dao ngượng ngùng gật đầu đáp lại. Nàng còn chưa kịp nghĩ nhiều, liền nhận thấy ánh mắt đã chuyển sang người nàng, theo bản năng ngẩng đầu, đột nhiên bị hút vào đôi mắt thâm trầm như vực thẳm, bạc môi hắn nhếch lên, cười bí ẩn.
Nàng gần như ngừng thở, trái tim nháy mắt đập chậm nửa nhịp, hắn hình như vẫn chưa nhận ra nàng, nếu không sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.
“Mân Mân, diễn thuyết xong rồi, chúng ta đi thôi.” Bả vai bị huých nhẹ, Mân Huyên lấy lại bình tĩnh, hướng ánh mắt bất an lên đài, phó hiệu trưởng đang cung kính mời Doãn Lạc Hàn bước xuống.
Sinh viên lục tục ra khỏi ra khỏi hội trường, nhưng phần lớn sinh viên nữ vẫn dính chặt ở chỗ cũ, hết ái mộ rồi lưu luyến nhìn bóng dáng Doãn Lạc Hàn. Có mấy người trang điểm xinh đẹp cầm hoa hồng định xông lên, lại bị bảo vệ ngăn cản, bất lực nhìn Doãn Lạc Hàn biến mất trong tầm mắt, tức đến độ dậm chân bình bịch.
Mân Huyên lắc đầu chán nản, cùng Chỉ Dao theo dòng người chậm rãi ra khỏi hội trường, bên tai thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mọi người bàn luận, đương nhiên người được nói đến còn ai khác ngòai nhân vật chính của buổi diễn thuyết, Doãn Lạc Hàn.
Nghe Doãn Lạc Hàn được khen ngợi, khóe môi Chỉ Dao cong lên thành đường cong duyên dáng, nàng giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, mở miệng hỏi Mân Huyên vẫn thấp thỏm: “Mân Mân, đến giờ ăn trưa rồi. Hôm nay tâm trạng tớ cực tốt, mời cậu đi ăn đồ Ý thế nào?”
“Nhưng cậu còn chưa nói cho tớ đối tượng cậu định gắn bó cả đời!” Mân Huyên nhớ rõ ràng mục đích bị kéo tới nơi này, không khỏi nhìn đông nhìn tây, tìm tòi bất cứ ai khả nghi.
“Không phải cậu vừa mới gặp qua sao?” Chỉ Dao nháy mắt.
“Tớ thấy rồi?” Mân Huyên hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Không có đâu, Chỉ Dao, cậu đang nói đùa đúng không?”
“Nếu cậu không tin, bây giờ tớ liền mang cậu đi gặp lại anh ấy lần nữa, cho cậu tận mắt tin tớ không nói bừa.” Chỉ Dao cười đầy giảo hoạt, nắm tay Mân Huyên chạy nhanh khỏi vườn trường đến chỗ đỗ xe. Nơi đó có chiếc xe thể thao xa hoa đỗ lại, một thân ảnh cao ngất đang tựa lên thân xe.
Càng tới gần người kia, Mân Huyên càng kinh hoàng, tim đập thình thịch, chỉ sợ nảy khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ tới nơi. Tuấn nhan cao ngạo lạnh lùng, cả người hắn tản ra một loại khí phách lạnh lùng khó ai sánh kịp, còn có cặp mắt hết nhìn chằm chằm Chỉ Dao lại chuyển sang nàng, ẩn chứa một loại thâm trầm u ám.
Chẳng lẽ Doãn Lạc Hàn là đối tượng mà Chỉ Dao muốn kết hôn? Da đầu Mân Huyên run lên, không dám tìm kiếm đáp án đúng, lúc này nàng chỉ muốn chạy khỏi tầm mắt Doãn Lạc Hàn càng sớm càng tốt.
Còn cách hắn vài chục bước chân, nàng đột nhiên kéo tay Chỉ Dao lại, không dám bước tiếp về phía trước: “Chỉ Dao, đột nhiên tớ nhớ ra tớ còn có việc gấp, tớ… Tớ đi trước đây.”
“Mân Mân, còn chuyện gì gấp hơn chuyện chung thân đại sự của tớ?” Chỉ Dao chu môi, không để Mân Huyên rời đi, bắt đầu tung ra chiêu làm nũng quen thuộc: “Tớ mặc kệ, cậu phải đi với tớ. Tớ muốn giới thiệu bạn thân nhất của tớ với Lạc ca ca…”
“Nhưng tớ…” Mân Huyên vừa định nói, lại bị một giọng nói trầm thấp đánh gãy: “Chỉ Dao, thoạt nhìn, bạn thân của em không muốn nhìn thấy tôi.”