Tôi còn đang chưa biết phải trả lời thế nào thì bác Xoan nói tiếp bằng giọng rất vội vàng :
— À mà Dương này, có khi bác phải về nhà một chuyến.
Tôi hỏi :
— Bác về làm gì, nếu bác lo chị Liên làm sao thì để cháu đi xem là được. Với lại cũng chưa có gì chắc chắn mà.?
Bác Xoan đáp :
— Không, sáng nay bác có hỏi qua bác sỹ về viện phí của thằng Luân. Chắc là tiền đem đi không đủ, tại hai tuần nay cũng mua bán nọ kia rồi cho ca người này người nọ. Bác phải về nhà lấy thêm tiền, tiện thể xem cái Liên nó có làm sao hay không..? Cháu ở đây trông anh giúp bác, bác về xong bác lên ngay..
Chuyện tiền bạc tôi cũng không dám tham gia sâu, bác Xoan đã nói như thế thì cũng chỉ còn biết vâng dạ mà làm theo. Tôi có lo lắng sợ bác không đi được xe khách thì bác nói bác đi cũng nhiều lần rồi, bởi ngày bác trai ốm đau, bác Xoan cũng đi đi về về từ trên này suốt. Cám cảnh cái thân già không được nghỉ ngơi, hết lo chồng ốm đau không qua khỏi, giờ lại đến lượt nhìn con trai nằm trong giường bệnh. Tấm thân gầy guộc, đôi bàn tay nhăn nhoe nổi những đường gân xanh thẫm, sống quá nửa đời người vẫn chưa thể an nhàn, nghỉ ngơi.
Bác Xoan bắt xe ôm ra bến xe, tôi ở lại chăm sóc cho anh Luân. Anh Luân đã tỉnh nhưng chưa nói năng gì được, trên người cắm đủ các loại đường ống. Có 2 tuần thôi mà da dẻ xanh xao, người gầy ruộc hẳn đi. Nhưng may thay bác sỹ nói anh đang hồi phục dần dần, chỉ cần anh có nghị lực mạnh mẽ thì sẽ nhanh chóng bình phục. Ngồi trông anh Luân thi thoảng tôi lại rút điện thoại ra gọi vào số chị Liên, nhưng suốt từ chiều qua đến bây giờ, đáp lại tôi vẫn chỉ là một giọng nói quen thuộc :
“ Thuê bao quy khách vừa gọi, hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Tiếp theo đó là những tiếng “ tút…tút..tút “ vô nghĩa. Đang ngồi thì mẹ tôi gọi lên, chạy ra khỏi phòng nghe điện thoại, bắt máy tôi chưa kịp nghe thấy mẹ nói gì thì tiếng khóc của cái Ánh Dương vang vào trong điện thoại :
“ Oe….oe…..u…..oa…oa…”
Con bé khóc to lắm, nó khóc như lạc cả giọng, cứ như thể nó đã khóc từ lâu rồi, tôi vội hỏi :
— Con bé làm sao thế hả mẹ..?
Mẹ tôi vừa dỗ cháu vừa nói :
— Nó đói quá nên khóc từ sáng đến bây giờ, đêm qua cũng khóc nhưng vẫn còn sữa nên ăn xong lại ngủ ngon. Sáng nay dậy có còn sữa đâu, giờ không biết phải làm thế nào..? Mẹ pha nước đường cho nó uống tạm mà nó không chịu uống, thế chị Liên đâu rồi hả con..?
Khổ thân con bé, đang tuổi bú mớm mà bị đói thì chịu làm sao được. Tôi trả lời :
— Chưa thấy đâu mẹ ạ, không biết có làm sao không mà từ hôm qua chưa lên đến nơi. Con còn đang lo bị tai nạn, à mà bác Xoan đang đi về mẹ ạ, bác ấy về lấy thêm tiền để lo cho anh Luân. Thế giờ không có cách nào để con bé nó nín hả mẹ..?
Càng lúc cái Còi càng khóc to hơn, mẹ tôi chắc cũng đang vất vả lắm, bà nói :
— Cách gì nữa, giờ chỉ có sữa bột pha cho nó hoặc đem đi xem có ai cho bú nhờ không chứ sao bây giờ..? Mà giờ chẳng biết nhờ ai nữa đây, khổ quá, con mẹ nó đi đâu rồi không biết. Thôi con làm gì làm đi, mẹ thử bế nó quanh quanh hàng xóm xem có nhà nào có sữa không, xin cho cháu nó một ít chứ khóc thế này rồi khản hết cả cổ họng. Ngoan, ngoan, bà thương, để bà đi xin sữa cho con nhé….nào nào…
Mẹ tôi còn không kịp tắt điện thoại, tôi còn nghe thấy cả tiếng cổng mở, chắc hai bà cháu bế nhau đi sang hàng xóm. 2h chiều, tôi đang lấy khăn ấm lau tay chân cho anh Luân thì mẹ tôi gọi điện :
— Dương, Dương ơi….Mất, mất….mất hết rồi.
Tôi không hiểu mẹ đang nói cái gì, vội đặt cái khăn vào chậu nước nóng, tôi hỏi :
— Lại làm sao nữa đấy, mất cái gì hả mẹ…?
Mẹ tôi mếu máo :
— Mất hết rồi….Tiền nong bác Xoan để trong tủ khóa bị nó lấy hết rồi..?
Tôi đứng bật dậy đi ra khỏi phòng, tôi cố gặng hỏi :
— Trộm nó vào nhà hả mẹ, chết thật….mà nhà mình ngay đấy có gì mẹ phải biết chứ..?
Mẹ tôi gào lên :
— Trộm nào đâu con ơi, là con Liên….con Liên nó lấy tiền, nó lấy cả quần áo nó bỏ đi rồi. Sang nhà bố mẹ nó hỏi người ta cũng còn không biết, họ bảo nó nói về bên nhà đi thăm chồng. Nó đi rồi….
Tôi khi ấy còn cố tìm lý do để chứng minh rằng chị Liên vô tội :
— Mẹ đã tìm hiểu kỹ chưa mà nói như thế, nhỡ đâu trộm nó vào nhà thì sao..? Nói thế mang tiếng cho người ta, sau này khó nhìn mặt nhau lắm.
Mẹ tôi chửi tôi luôn :
— Mang tiếng thằng bố mày, có trộm nào nó lấy tiền xong còn khóa nhà cho chủ nhà không..? Mà tiền đấy chỉ có bác Xoan với con Liên nó biết. Không nó lấy thì ai..? Quân khốn nạn, mà chưa hết có người còn bảo hôm qua con này về nhà xong thấy có một thằng đợi ở trên đường nữa cơ. Không phải nó thì là con chó nào..?
Tính mẹ tôi điên lên là bà chửi cũng ác, nhưng với những gì mà mẹ tôi nói, lại thêm từ chiều hôm qua đến giờ không thấy mặt mũi chị Liên đâu thì tôi cũng phải tin đây là sự thật. Điếng cả người như nghe tin sét đánh, tôi mất mấy giây mới tiếp tục được cuộc nói chuyện, tôi hỏi :
— Vậy con bé sao rồi ạ..?
Mẹ tôi đáp :
— Tội giời, bế nó đi xin sữa….mẹ cũng biết gần nhà mình có vợ chồng anh Cảnh, vợ anh ấy mới đẻ nên đi sang xin. Tính ra thì cũng có họ với nhà mình, cũng may là anh Cảnh anh ấy cho hộp sữa bột, lại còn dặn dò mẹ cách pha cẩn thận. Mẹ cũng pha cho cháu nó uống rồi, nhưng khốn nạn cái con vợ thằng Cảnh, nó xỉa xói mẹ không ra cái gì..? Nhưng thôi, nhìn cháu nó đói lả cả người nên mẹ cũng xin rồi cảm ơn đi về.
Nhà anh Cảnh tôi không lạ gì, họ hàng về đằng ngoại với tôi. Nhà giàu lắm, nói chung cả nhà được mỗi anh Cảnh là sống biết điều, còn đâu ai cũng khinh khỉnh, được thêm con vợ trên phố, mang cái mác gái phố về lòe xóm làng, chẳng riêng tôi mà ai cũng ghét. Nghe mẹ tôi nói mà tôi như phát điên, con thần ranh đỏ mỏ đấy, không biết nó nói gì với mẹ tôi mà khiến mà phải nhịn nhục đi về. Nhưng đúng như mẹ tôi nói, nhìn cháu nó khóc thì sĩ diện cũng phải bỏ qua. Quan trọng bây giờ là chuyện nhà anh Luân, tôi tiếp :
— Thế bác Xoan đâu hả mẹ..?
Mẹ tôi trả lời :
— Bác Xoan đi với đứa cháu chắc lên Hà Nội rồi, khổ thân bác ấy lắm, cứ ngồi ở thềm nhà khóc tu tu, mọi người ai sang cũng phải khuyên nhủ là cố gắng vì con, vì cháu nên bác ấy mới gượng dậy được. Mà Dương này, nhà còn mấy triệu mẹ cũng đưa cho bác ấy rồi….
Tôi thở dài :
— Vầng, mẹ cứ đưa bác ấy đi….Lúc sớm thấy bác ấy bảo thiếu tiền phải về nhà lấy con cũng bảo sang lấy chỗ mẹ, nhưng bác nói bác có rồi….Mà lạ, tiền bán đất bác ấy đem hết lên đây lo cho anh Luân rồi, tiền đâu mà để trong tủ.
“ Tút…tút….tút..”
Đang nói thì điện thoại kêu, kiểm tra mới biết hết tiền. Nhìn anh Luân đang nằm ngủ tôi cũng chẳng dám chạy đi mua điện thẻ điện thoại, bác Xoan cũng có điện thoại, nhưng bác không biết dùng, ai gọi đến thì nghe thôi. Đang tính nói chuyện với mẹ tôi xong tôi sẽ gọi cho bác hỏi xem bác đi đến đâu. Giờ đúng bó tay, nhưng được cái bác có đi cùng với đứa cháu nên phần nào tôi cũng yên tâm. Giờ phải chờ bác Xoan lên đây tôi mới hỏi rõ về chuyện của chị Liên được.
Hơn nữa tôi phải ở đây để đợi bác, bởi vì tôi sợ bác quá đau khổ mà sẽ kể với anh Luân. Anh Luân đang bình phục, tai biến mạch máu não rất nguy hiểm nếu như tức giận hoặc thay đổi cảm xúc đột ngột. Trước khi anh Luân hồi phục thì mọi chuyện về chị Liên không ai được nói ra. Cả ngày hôm đó tôi chỉ gặm bánh mỳ không và ngồi đợi bác Xoan. 6h tối, từ phía hành lang bệnh viện, bác Xoan đang lóc cóc với cái túi vải đi đến, bên cạnh tôi cũng nhận ra đó là cái Yến, cháu bác Xoan.
Tôi chạy lại đỡ, vừa nhìn thấy tôi đôi cánh tay gầy gộc ấy vội bám chặt vào, gần như suýt chút nữa người mẹ già khốn khổ đó đã gục xuống….Mồm méo xệch sang một bên, bác Xoan mếu máo khóc :
— Con ơi……nó….nó…..bỏ đi….rồi..