Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em - Chương 92

Tác giả: Tiểu Tịch

"Tớ cảm thấy rất kì quái, sao cậu hay nhắc đến Chung Ly như vậy, nào là anh ấy tốt, rồi tớ không bỏ được anh ấy. Cậu có ý gì sao?" Chu Tô nhìn Lưu Yến Linh trêu chọc.
Lưu Yến Linh vừa nghe xong đã nhảy dựng lên: "Chu Tô, cậu hoàn toàn không phân biệt tốt xấu!"
"Dù sao tớ cũng luôn cảm thấy cậu rất quan tâm đến anh ấy."
Lưu Yến Linh vui vẻ nói: "Quan tâm thì sao nào? Quan tâm mà có kết quả thì cũng phải là sự quan tâm từ hai phía, một mình tớ quan tâm có ích lợi gì chứ?”
Chu Tô hơi trầm tư, thật không dễ dàng Lưu Yến Linh mới quên được nỗi đau do Dương Lực gây ra lại phải vội vàng lao vào vòng xoáy cuộc sống để nuôi nấng con gái, thật ra thì có một người đàn ông giống như Chung Ly chăm sóc cho cô ấy cũng tốt.
Chung Ly cũng như Lưu Yến Linh trong hoàn cảnh đều là những người đau khổ do cuộc hôn nhân thất bại gây ra, Chung Ly cũng đã từng nói Lưu Yến Linh là người phụ nữ tốt, hai người cũng quen biết nhau từ nhỏ, tại sao lại không tác hợp?
Hiện tại cũng đều đang độc thân, thật ra thì . . . Chu Tô lắc đầu một cái, nghĩ gì thế?
"Cậu lại suy nghĩ linh tinh gì thế hả?" Lưu Yến Linh giơ tay vẫy vẫy trước mặt Chu Tô.
“A, không có gì đâu. Còn cậu, cậu đang làm gì vậy?" Chu Tô chỉ chỉ vào những thứ Lưu Yến Linh đang cầm trên tay.
Lưu Yến Linh cúi đầu khép quyển vở, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Chu Tô, sớm muộn gì cũng phải nói. Cậu cũng biết đấy, kể từ lúc ly hôn với Dương Lực, tớ tự mình nuôi con gái, nói không vất vả thì không đúng, mẹ tớ cũng khuyên tớ không phải vất vả lo toan làm gì, ba mẹ sẽ giúp tớ về mặt kinh tế nhưng tớ đã lớn như vậy còn để ba mẹ lo lắng tớ cũng không đành lòng. Nói chung, tiền lương ở tòa soạn này đương nhiên không đủ cho tớ trang trải cuộc sống. Tính đi tính lại tớ muốn tự mình mở một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ, sau đó kinh doanh dần lên. Dù sao con gái càng lớn lên lại càng cần tiền. Hiện tại tớ đang tính toán xem để mở một cửa hàng tạp hóa thì cần bao nhiêu tiền."
Chu Tô lắc đầu nhẹ: "Cũng đúng, cuộc sống sẽ có lúc này lúc nọ, càng lớn con người càng phải lo toan nhiều điều. Tớ vẫn luôn hoài niệm những năm tháng đùa giỡn không buồn không lo của chúng ta ngày xưa."
"Ừ, trước kia vẫn luôn la hét nhàm chán, bây giờ mới biết lúc đó vui vẻ và vô tư lự biết bao."
Chu Tô quay đầu lại nhìn bạn mình, mới phát giác được nét tang thương đã bắt đầu từ từ lan tỏa trên khuôn mặt của cô gái này. Người ta nói: "Một bước sa chân ngàn bước hận, ngoảnh đầu nhìn lại đã trăm năm." Đúng là như vậy ư?
"Lưu Yến Linh, thật ra thì tớ cũng sẽ không ở đây lâu nữa. Chắc vài hôm nữa tớ sẽ đi Pháp." Chu Tô cầm tay Lưu Yến Linh vỗ vỗ, vẻ mặt buồn bã.
"Đi Pháp? Đi đâu làm cái gì?" Rồi sau đó tỉnh ngộ: "Cùng Phương Đại Đồng?"
Chu Tô gật đầu.
"Người khác đều nói cậu luôn là người làm mọi việc không theo lẽ thường nhưng mà tớ thấy cậu lại là người làm việc theo chữ tình. Lần này cậu thật sự khiến tớ thấy kinh ngạc. Cậu bỏ rơi Chung Ly thật hả?"
Chu Tô vẫn chỉ gật đầu.
Lưu Yến Linh nhìn khuôn mặt không có chút máubạn mình, thở dài: "Đi đi, cậu làm việc như thế nào, đều có lý do của cậu, tớ biết mà... Tớ chỉ hỏi rằng cậu còn trở lại không?"
Chu Tô cũng ngắc ngứ đáp: "Có thể trở về, cũng có thể không." Cũng có thể là không về được nữa.
Lưu Yến Linh ôm chặt Chu Tô, nước mắt chảy xuống: "Cậu có khác nào một kẻ không nhân tính, cứ như vậy mà bỏ rơi tớ?"
Chu Tô vỗ vỗ vai Lưu Yến Linh: "Cậu tưởng tớ có thể bỏ những người mình yêu thương một cách dễ dàng như vậy thật ư? Thật ra thì, tớ luôn cho rằng mình là một người kiên cường nhưng thật ra không phải vậy, tớ không bỏ được mọi người nhưng nếu ở lại tớ không biết làm sao đối mặt."
Thật ra thì tòa soạn này sớm đã nên phải xử lý, bản thân chủ biên là cô còn biết mình ra đi không có ngày quay về nên nhanh chóng xử lý, vốn là Phương Đại Đồng nói chuyện này cứ để anh ta lo nhưng mấy ngày nay người này lại không thấy mặt mũi đâu, thật là khiến Chu Tô không hiểu.
"Alo? Phương Đại Đồng, không phải anh đang tránh mặt tôi đấy chứ?" Chu Tô bất đắc dĩ chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại.
"Dĩ nhiên không phải" Phương Đại Đồng nhỏ giọng nói: "Anh đang họp, một lát nữa sẽ gọi lại."
Nói xong nhanh chóng cúp máy.
Chu Tô sững sờ nhìn điện thoại, người này thực sự đổi tính rồi hay sao?
Đợi gần hai tiếng đồng hồ, Chu Tô hiểu anh ta quả thật không phân thân ra được rồi, kể từ sau khi trải qua sinh tử cùng nhau, một khi Chu Tô chủ động gọi điện anh ta đều có mặt ngay nhưng bây giờ đã hai tiếng cũng không thấy mặt mũi anh ta đâu, chắc là bận đến tối mắt tối mũi rồi.
Đứng ở trên quảng trường, Chu Tô cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng. Chừng mấy ngày nay, Chu Tô không ăn uống cái gì gọi là nghiêm túc, chỉ có thể ăn cháo nhưng mà mới ăn mấy miếng đã nôn ra, không ăn cũng nôn ra, có một lần nôn ra thấy chất lỏng màu xanh lục mới hiểu được, mật đều đã phun ra rồi.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xám trắng trên đầu, thỉnh thoảng trên không trung xuất hiện vài chiếc lá khô bị cuốn tung bay trong gió sau đó rớt xuống khắp nơi.
Chu Tô giật nhẹ cánh môi hơi khô rát, lẩm bẩm nói: "Nhân sinh luôn luôn yếu ớt như vậy."
Đã đi tới nước này, Chu Tô bắt đầu cảm thấy cô độc. Nửa đêm, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào một mình, lúc đó đều sẽ không tự chủ sờ sờ bên cạnh, tưởng tượng mình vẫn đang ở trên chiếc giường to lớn ấm áp, Chung Ly đang ở bên cạnh, nắm chặt tay cô nói: "Ngốc ạ, tin tưởng anh, cái gì cũng không cần lo lắng." Thời điểm Chung ly nói chuyện với cô luôn dùng tông giọng rất nhẹ nhàng ấm áp, bây giờ nghĩ lại sự quan tâm tinh tế đó không có ai được cảm nhận qua từ Chung Ly ngoài bản thân mình.
Cô cảm thấy Chung Ly thật sự rất xấu xa, đã bao nhiêu năm nay luôn dành cho cô sự quan tâm ấm áp như vậy, ngay cả ba mẹ mình cũng không thể đem lại. Hiện tại cô không thể rời bỏ loại này quan tâm cùng yêu thương kia, nên làm cái gì đây?
Có một buổi tối, Chu Tô mơ thấy mình bị một cơn gió lớn cuốn đi, Chung Ly ở ngay trước mặt cô nhưng không thèm để ý đến cô. Chu Tô không ngừng gào khóc. Nửa đêm thức tỉnh, gối đầu ướt một mảng lớn, cả người lạnh lẽo.
Mơ mơ màng màng tưởng tượng thấy khuôn mặt Chung Ly yên ổn ngủ ở bên cạnh, Chu Tô giơ tay khẽ đánh nhẹ: "Anh thật quá phũ phàng đấy . . ." Vậy mà, quả đấm lại thẳng tắp rớt xuống chiếc giường đơn, bên cạnh chẳng có gì cả. Chu Tô càng cảm thấy lạnh hơn, rốt cuộc tỉnh táo, Chung Ly đã sớm không ở bên cạnh mình nữa.
Lỗ mũi Chu Tô ê ẩm, nước mắt rơi xuống, một khắc kia mới biết mình nhớ Chung Ly đến nhường nào.
Sau đó không thể ngủ lại nổi nữa, Chu Tô ngồi dậy, quấn chiếc chăn thật dầy quanh người, ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thức cho đến sáng.
Đó là lần đầu tiên, Chu Tô thấm thía cảm giác cô đơn là như thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc