Dọc theo đường đi, Chung Ly dùng đôi tay vững chắc ôm lấy cả người Chu Tô, vẻ mặt có vẻ như ung dung nhưng thực tế là đang cố trấn định càng khiến Chu Tô vừa yêu thương vừa đau lòng.
Chu Tô tựa vào trong иgự¢, nghe từng nhịp tim của anh, thế giới ở giây phút đó giống như ngừng quay, chính là cảm giác mặc kệ thế giới này như thế nào tôi cũng đã tìm được bến đỗ an toàn.
Vừa về đến nhà, Chu Tô liền bắt đầu không ngừng hắt xì, Chung Ly xoa xoa đầu cô cười nói: "Em đấy, tỏ vẻ \'iêng hùng\' giỏi lắm. Nhanh đi tắm…"
Chu Tô nhu thuận gật đầu, cầm áo quần bước vào phòng tắm. Làn nước ấm áp theo mái tóc dài xõa xuống vai của Chu Tô chảy xuống mọi ngóc ngách của cơ thể. Sự ấm áp khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, xoa xoa mặt hồi tưởng chuyện Chung Ly nặng nề quỳ gối. Chu Tô biết, mặc dù anh nói chuyện thản nhiên ‘Mẹ coi như không có một đứa con trai như con’ nhưng trong lòng anh thực sự đau đớn. Nặng nề thở dài, Chu Tô hiểu Chung Ly nói ra những lời này mang ý nghĩa gì. Chỉ vì cô lại hứa hẹn là yêu anh cho đến lúc ૮ɦếƭ nhưng cái ૮ɦếƭ của cô ở ngay trước mắt, tình yêu của cô chỉ có thể dành trọn vẹn cho anh trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn nữa.
Từ tận sâu trong lòng, Chu Tô cảm thấy thực sự áy náy, cuối cùng cô cũng chỉ là đang lừa gạt anh mà thôi, bởi vì giấu giếm đồng nghĩa với lừa gạt.
Chu Tô nghe nói, lấy danh nghĩa tình yêu để lừa gạt người kia là hành động đáng hận nhất.
Cô mịt mờ, không biết có thực sự như vậy hay không.
Lúc bước ra, Chung Ly đã không còn ở phòng ngủ. Trong lòng chợt nổi lên nỗi sợ hãi vô cớ. Lẽ nào anh ấy lại đi… Lẽ nào đây chỉ là một giấc mộng?
Không có cách nào chấp nhận suy nghĩ kia của mình, Chu Tô chỉ kịp mặc áo choàng tắm, dép lê cũng không mang, chạy nhanh ra cửa phòng ngủ.
Mới vừa mở cửa, mùi thuốc lá nồng nặc chợt xông vào mũi. Chu Tô cúi đầu, lầu dưới phòng khách không bật đèn, chỉ có một điểm sáng lập lòe.
Anh ấy đang ngồi trong phòng khách hút thuốc, Chu Tô nghĩ.
Chu Tô nghĩ Chung Ly giục mình đi tắm nhưng anh ấy lại chưa tắm. Bây giờ anh ấy đang một thân quần áo cũng như đầu tóc ướt nhẹp nước mưa, ngồi một mình trong phòng khách hút thuốc.
Tại sao anh ấy không ngồi trong phòng ngủ hay thư phòng? Tại sao không bật đèn?
Có lẽ anh đang suy nghĩ, đang cố làm mình tỉnh táo lại, cũng có thể đang hồi tưởng.
Có lẽ cảnh quyết liệt với Lưu Tú Cầm không chỉ giống như một giấc mộng đối với Chu Tô mà đối với Chung Ly cũng như vậy.
Dù sao, mở miệng nói với mẹ đẻ mình như vậy . . .
Chu Tô tắt đèn phòng ngủ, đôi tay ôm đầu gối ngồi bệt ở hành lang tầng hai, lẳng lặng nhìn điểm sáng nho nhỏ dưới lầu, lóe lên rồi lại vụt tắt, sau đó lại tiếp tục sáng lên. Thậm chí Chu Tô còn tưởng tượng ra được, làn khói mờ ảo nhuốm màu trầm tĩnh mà tịch mịch trong đôi mắt của Chung Ly, chậm rãi khuếch tán, cho đến khi cả căn phòng cũng chìm trong sự trầm tĩnh cùng cô đơn.
Chu Tô nghĩ, lúc này không nên quấy rầy anh. Người đàn ông của cô đang suy tư, suy tư như thế nào để có thể bảo vệ những người anh ấy yêu quý.
Chu Tô lẳng lặng nghe tiếng sấm vẫn rền vang bên ngoài, cùng tiếng những giọt mưa rơi khiến cho tâm hồn con người càng thêm lạnh lẽo.
Chu Tô nhớ Chung Ly đã từng nói, kiếp này Chung Ly chỉ yêu một mình Chu Tô, có được những lời này từ chồng còn đòi hỏi gì nữa?
Hôm sau tỉnh lại, Chu Tô đang ở trên giường. Trí nhớ của cô chỉ dừng lại vào khoảng thời gian tối qua và cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ sàn nhà…Sau đó…Chu Tô khẽ mỉm cười…Là Chung Ly bế mình lên giường.
Sau khi vệ sinh cá nhân, nhìn thấy Chung Ly giơ lên bọc sữa đậu nành cùng bánh tiêu trong tay, tiến vào từ ngoài cửa.
Anh nhìn cô cười: "Tùy tiện ăn một chút, anh thực sự không biết nấu đồ ăn sáng."
Bộ dạng kia, tựa như cái gì cũng chưa xảy ra.
Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn trong bếp, Chu Tô hút sữa đậu nành nhìn Chung Ly, chần chờ một chút cuối cùng hạ quyết tâm hỏi: "Chuyện của ba, không còn cách nào sao?"
Chung Ly đang xé bánh tiêu, nghe cô hỏi như vậy, dừng một chút liền đem bánh đặt lại vào đĩa, nói: "Anh cũng không có ý định lừa gạt em, tình thế bây giờ là rất không tốt, mấu chốt là ba vẫn hôn mê. Nếu như ông vẫn tiếp tục như vậy, theo quy định của pháp luật, nếu như chứng cứ đầy đủ, người bị kết tội không kháng án thì tội danh sẽ thành lập."
"Nhưng mà, ngoại trừ tấm hình gây họa kia của em còn có chứng cớ gì khác à?"
"Cũng không biết người nào đem tin tức kia tiết lộ cho họ Trần , bây giờ ông ta một mực khai nhận ba là người đứng sau điều khiển ông ta, tính toán đem hố đen này đẩy sang chỗ ba."
"Làm sao có thể, ba là người như thế nào người khác không biết sao, cấp dưới cũ của ông không thể nghĩ nghĩ biện pháp sao?"
"Quan trường như chiến trường, một khi đã có sóng gió ai dám ho he nửa chữ, họ không đẩy một cái sau lưng mình đã là may mắn lắm rồi, bao nhiêu người bây giờ nghe đến tên ba hận còn tránh không kịp ấy chứ. Bây giờ có thể giúp được một tay, cũng chỉ có nhà Hà Triệu Hiên, hai ngày nay anh và Triệu Hiên đang tính toán."
Chu Tô bỏ lại sữa đậu nành, nhịn được mà thở dài liên tiếp: "Nghe nói vốn quay vòng của công ty anh đã bị ngân hàng đóng băng."
"Thế nào, sợ anh không nuôi nổi em?"
"Dĩ nhiên không phải, chính là cảm thấy, rất xin lỗi."
"Cô vợ ngốc này." Chung Ly đi vòng qua bàn, tiến tới bên cạnh Chu Tô, kéo ghế ra ngồi xuống, dùng tay bao trọn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: "Đây không phải là thứ em cần quan tâm, yên tâm đi, chồng em còn chưa đến nỗi để em đói ăn." Ôm Chu Tô vào иgự¢, thở phào dài: "Ừm…Chu Tô, em chỉ cần khỏe mạnh vui vẻ sống bên cạnh anh là được rồi. Nói cho em nghe những điều này là không muốn giấu giếm em, anh đã suy nghĩ rất nhiều về quá khứ cũng như tương lai của hai chúng ta. Anh hứa từ nay về sau sẽ không giấu diếm em bất cứ thứ gì nữa. Cho nên em không cần lo lắng về bất kì điều gì, cứ như vậy ở bên cạnh anh là tốt rồi, biết không?"
Chu Tô gật đầu một cái, không hề nói gì thêm nữa.
Chung Ly cười cười: "Lần này em trở về sau chuyến đi Nhật thật giống như biến thành một con người khác, tiểu dã miêu biến thành mèo con ngoan ngoãn rồi. Nhiều khi khiến anh sợ hết hồn đấy."
Chu Tô chợt nhớ tới điều gì đó, đưa ra ba đầu ngón tay thề thốt: "Em cam đoan với anh, em cùng Phương Đại Đồng thật sự trong sạch, việc lọ Tђยốς tгáภђ tђคเ khẩn cấp kia hoàn toàn là hiểu lầm."
"Biết rồi… Anh tin tưởng em."
"Anh tin tưởng em?" Chu Tô cười rạng rỡ.
Chung Ly gật đầu, em đã nói như vậy, anh còn có thể không tin tưởng?
"Việc của ba không phải cũng nên nhờ anh ta giúp một tay? Em nghĩ gia cảnh Phương Đại Đồng không tệ, hiện tại việc minh oan cho ba không phải là chuyện quan trọng nhất hay sao, nếu như nhờ được ai giúp đỡ chúng ta cứ nhờ vả, chúng ta cần có đồng minh, hơn nữa còn là hữu dụng đồng minh. Phương Đại Đồng thật sự là một đồng minh tốt đấy."
Chung Ly nghiêm mặt nhìn Chu Tô một lát, tựa hồ đang suy tính cái gì, sau đó khẽ gật đầu.