Sau khi về nhà, Chu Tô vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên. Bởi vì suốt cả quãng đường, sắc mặt của Chung Ly vẫn giữ nguyên tình trạng rất xấu, lạnh băng giống như bức tượng đá.
Trước kia bọn họ luôn rất hòa hợp, ở trước mặt Chung Ly, Chu Tô luôn hành động một cách rất tự nhiên, muốn làm cái gì thì làm cái đó, có một sự thật không thể chỗi cãi đó là Chung Ly khá cưng chiều cô. Nhưng bây giờ, anh hình như luôn không hài lòng, cô có làm cái gì cũng đều khiến anh bất mãn.
Nếu như với tính cách và sự hành xử theo lẽ thường trước kia, cô sẽ không bao giờ phiền não về cái này, điều gì có thể cho qua liền qua, không thể cho qua liền nói rõ ràng. Dù sao, trước đó cô vốn vô tâm vô phế, khi có chuyện bèn phủi tay chạy mất một cách dễ dàng.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy mình giống như mấy nàng dâu nhỏ bị chèn ép thời cổ đại, có bao nhiêu nỗi khổ tâm nhưng vẫn phải bấm bụng chịu đựng (*). Đủ rồi… đủ rồi, tại sao cô lại phải chịu cái cảnh như vậy được. Chu Tô không thể kìm chế được giận giữ nữa, kéo tay Chung Ly đang vội vã bước về phía phòng ngủ, nói "Chuông Ly. Có gì khó chịu thì anh mau nói ra đi, bày bộ mặt như đưa đám đó cho ai nhìn?"
(*) Nguyên tác sử dụng là nấu canh khổ qua và phải tự mình nuốt vào bụng.
Chung Ly trầm mặc một lúc giống như đang đè nén cái gì, sau đó xoay người lại chậm rãi giật ra tay của cô, nói từng chữ một "Bày, cho, em, nhìn."
"Em cho anh biết em không nợ anh cái gì. Anh thích bày vẻ mặt đó cho bất cứ người nào nhìn thì mặc kệ , nhưng em đây không thèm nhìn!" Gào xong, Chu Tô hung ác trợn mắt nhìn Chung Ly một cái, bước tới cửa.
Lại bị Chung Ly lôi trở lại nên không đứng vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất . Mặc dù cả người đang trong tình trạng không ổn nhưng vẫn còn rất cứng miệng "Chung Ly! Anh bị bệnh hả?"
Một lần nữa Chung Ly kéo Chu Tô Ngã xuống, cơ thể thuận theo đè cô lên sô pha, hai cánh tay đỡ tại hai bên bả vai cô, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô nhưng không nói gì.
Chu Tô cố gắng thoát khỏi hai cánh tay đang vây lấy mình của Chung Ly nhưng phí công.
Ngẩng đầu đối mặt với Chung Ly, khuôn mặt tuấn mỹ của anh lúc này có chút dữ tợn, điều này khiến Chu Tô rất lo lắng, bởi vì biểu tình này của Chung Ly cô chưa từng thấy qua nên Chu Tô cảm thấy khá sợ hãi.
"Anh như vậy là làm sao?" Cô nhàn nhạt hỏi, sự giả vờ bình tĩnh không biết còn có thể chống đỡ bao lâu.
Chung Ly gần gần áp sát mặt của anh đến khuôn mặt của cô, Chu Tô thậm chí còn có thể cảm thấy hơi thở ấm nóng của anh ngay gần cổ.
Hồi lâu, Chung Ly mở miệng "Em đang sợ hãi phải không?”
"Mới là lạ!" Chu Tô cố gắng thoát khỏi vòng tay của Chung Ly nhưng lần nữa lại bị kéo trở về, hơn nữa sắc mặt của Chung Ly càng thêm khó coi.
"Chu Tô, anh nói rồi anh có thể làm rất nhiều việc vì em, nhưng điều kiện là em không được gạt anh. Nếu không…" Chung Ly cười lạnh, không nói nữa mà đứng dậy khỏi người Chu Tô.
"Nếu không thì sao?"
"Nếu không, chúng ta ngọc nát đá tan!"
Chu Tô còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã bị khiêng lên. Cô vừa giãy giụa vừa kêu lên "Chung Ly, cái tên khốn kiếp nhà anh bị điên sao? Buông em ra!"
Chung Ly bước đi rất gấp, Chu Tô bị xốc trên vai thật sự hoảng hốt, miệng chỉ có thể kêu to liên hồi "Thả em xuống, anh mau thả em xuống, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!"
"Từ từ nói với em cũng vô ích thôi." Nói xong những lời này, Chung Ly một cước đạp cửa phòng ngủ.
Chu Tô bị ném lên giường, đầu óc choáng váng, mục đích không cho cô nói thêm câu nào nữa, Chung Ly đè lên Chu Tô. Tiếp đó, miệng liền bị Chung Ly hôn nhưng giống như muốn xé rách cả môi cô, tay của anh cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng luồn vào trước иgự¢ của cô.
Chu Tô thở hốc vì kinh ngạc, anh… muốn làm gì?
"Chung Ly… Cái đồ ngựa đực nhà anh, tránh xa tôi ra." Chu Tô dùng hết sức bình sinh hòng đẩy Chung Ly ra.
Vừa muốn bò dậy, lại lần nữa bị kéo trở về, hai cánh tay của Chung Ly giống như cột thép khiến cô không động đậy cũng không nhúc nhích được.
"Chu Tô, anh thật sự nhịn em rất lâu rồi!" Hai mắt của anh đỏ bừng, Chu Tô tuyệt đối không hoài nghi một giây kế tiếp, anh sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ cô.
Cổ hung hăng bị cắn một cái, cô không khỏi thét chói tai "A, khốn kiếp!"
Chung Ly ngước mắt, dán vào lỗ tai của cô nói "Chu Tô, từ giờ em phải nhớ, nhớ là thân thể của em cũng như trái tim của em nên thuộc về người nào. Nhớ kỹ cho anh!"
Ngoài cửa sổ ánh đèn lay động, bóng cây chập chờn, ánh trăng mờ nhạt, gió thổi nhẹ nhàng.
Bên trong phòng lại lan tỏa một không khí bất an mơ hồ cùng một khung cảnh nóng bỏng, hai cỗ thân thể dán chặt lấy nhau, tựa như một đôi dây leo không thể tách rời.