Trưởng thànhTiết trời đã vào cuối thu, ban đêm, đắp một cái chăn mỏng thì hơi lạnh nhưng nếu đắp một cái chăn lông lại hơi nóng…vì vậy, Đường Tinh Tuệ cứ lăn qua lăn lại.
“Anh giúp em kéo cái chăn lông lên một chút.” Cô nằm quay lưng về phía anh, chắc do khi nãy khóc nhiều quá nên cô nói toàn giọng mũi.
Cao Nguyên làm theo.
Một lát sau, cô lại bắt đầu đá chăn lông.
Một lát sau, cô lại kêu lạnh nên lại kéo dịch góc chăn.
“Em có thôi đi không?” cuối cùng Cao Nguyên nhịn không được, “Bây giờ đã hơn một giờ ! Mới vừa rồi, ai nói muốn ngủ nên không chịu làm, em mà còn lăn qua lăn lại, anh sẽ không khách khí với em.”
“Ah…” trải qua một buổi tối “kinh hồn lạc phách”, giọng cô rất mệt mỏi.
Cao Nguyên nén giận, trở mình, quyết định không để ý đến cô.
“Nhưng ” qua một hồi lâu, cô bỗng nói, “Em không có nói muốn ngủ nên mới không làm.”
Cao Nguyên vừa nghe lập tức xoay người kích động ôm lấy cô, hai tay không an phận tìm khuôn иgự¢ mềm mại của cô, đôi môi anh đặt trên vành tai cô мơи тяớи những sợi tóc mai…
“Anh làm gì thế? !” Đường Tinh Tuệ thoát khỏi cánh tay anh giống như thoát khỏi những cái vòi bạch tuộc, xoay người lại vẻ mặt kinh ngạc trừng anh.
“Không phải em nói có thể làm sao?” Lúc cô bổ nhào vào trong lòng anh gọi anh đừng rời khỏi cô, trong đầu anh oanh một tiếng, chỉ đọng lại một ham muốn cháy bỏng … anh muốn cô!
“Em có nói như vậy sao? !” Cô kinh ngạc.
“Thì em mới nói đó ! em nói là em không có nói bởi vì muốn ngủ cho nên không làm!” Anh cũng trừng cô.
“… Em là nói, ” Đường Tinh Tuệ từng chữ từng câu, “Em không có nói bởi vì muốn ngủ mới không cùng anh làm … là bởi vì chúng ta đã hứa chừng nào nhất định ở bên nhau thì mới có thể làm … cho nên em mới nói không bằng anh làm!”
Này… Gì mà ngổn ngang ? Cao Nguyên thấy mình đường đường là tốt nghiệp MBA vậy mà không thể nào lý giải được logic của Đường Tinh Tuệ, vĩnh viễn không thể nào hiểu được, nhưng anh vẫn nhớ lúc nhào vào lòng anh cô nói gì cơ mà !
“Em kêu anh đừng rời bỏ em chẳng lẽ còn không phải là nhất định muốn ở bên anh sao?”
“Không phải à nha…” Cô vẻ mặt vô tội lắc đầu.
“…” Anh cảm giác khó khăn như bị ăn một con ruồi ૮ɦếƭ.
Đường Tinh Tuệ nhún vai, lại buồn ngủ. Trong bóng tối, Cao Nguyên cảm giác mình bị Dụς ∀ọηg thiêu đốt, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định xuất ra đòn sát thủ …
Anh khẽ rên vài tiếng, sau đó ôm cô từ phía sau, bắt đầu làm nũng:
“Tinh Tuệ… em không thể như vậy…”
“Không được.” Cô trả lời cực kỳ kiên quyết.
“Anh muốn…” âm cuối của anh kéo cực kỳ dài.
“Không được.” Lúc này Đường Tinh Tuệ, tựa như pháp sư Tam Tạng, giọng cực kỳ cương quyết, “Đã nói không thể làm là không làm. Anh mau ngủ đi.”
Anh tiếp tục than thở, sau khi phát hiện không thể đùa được, Cao Nguyên lầm bầm một câu: “Làm sao ngủ được…”
Bỗng nhiên, Đường Tinh Tuệ xoay người lại, hôn lên trán anh một cái, nhìn gương mặt anh sáng tối qua ánh trăng ngoài cửa sổ cười hì hì nói: “Kiên trì thêm một chút nữa đi. Không chừng ngày nào đó em sẽ quyết định.”
Nói xong, cô nhắm mắt lại, mĩm cười, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, để lại anh trằn trọc với đêm dài lắm mộng.
************
“Vậy trong nhà hàng, em và tên cặn bã kia rốt cuộc giở trò quỷ gì?” Buổi tối hôm sau, Cao Nguyên mới nhắc lại vấn đề này
“Không phải là em! Không dính líu tới em.” Đường Tinh Tuệ vô tội giơ hai tay lên đầu hàng.
“Là ngày kỷ niệm gì, em cũng không phải kết hôn vào ngày đó.”
Đường Tinh Tuệ chột dạ cười cười, nói: “Anh sẽ không nghĩ ra đâu…”
“…”
Cao Nguyên nheo mắt lại nhìn cô, do tối hôm qua cô ngủ không đủ nên dưới đáy mắt có một quầng thâm, màu da hình như cũng hơi tối.
“Em đúng là chẳng biết suy xét gì cả, ” anh nhịn không được đưa tay nhéo gương mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Có người nói với anh là hễ ai nói yêu em, em đều vội vàng nhào tới. Mà người đó mặt mũi chẳng có gì đẹp đẽ, chỉ có vóc người cao ráo thôi chứ nói chuyện cũng chẳng có xuất sắc. Em chỉ dựa vào ngoại hình, trong đầu nhét toàn những người có thân hình đẹp như người mẫu, hay diễn viên Lê Bỉ Đắc, mấy cái đó đã bị photoshop hết rồi… em lại nhăn nhăn nhó nhó sợ người ta chạy mất.”
Đường Tinh Tuệ đẩy tay anh ra, bị đau vuốt vuốt gò má, nhướng mi nhìn anh: “Anh là đang nói đến Phùng Giai Thành sao?”
Cao Nguyên liếc mắt … dù sao người này cũng không thể cạy miệng, vì vậy anh dứt khoát đứng dậy đi vào bếp, vừa đi vừa nói: “Đúng vậy, đúng vậy, em còn không nhanh nhào tới, người ta nhỏ hơn em vài tuổi, chờ thêm vài năm nữa thấy em già đi, lúc đó muốn trốn cũng không kịp.”
Anh vào bếp pha cho mình một ly trà bưởi nóng hổi, nhưng vừa mới cầm trở lại phòng ngủ, đã bị cô đang nằm trên giường đắp mặt nạ đoạt lấy.
“Vâng…” Cô vừa uống vừa phát ra âm thanh hài lòng, mắt nhìn trần nhà, “Chắc thân thể Phùng Giai Thành so với những người khác… chắc là rất mới mẻ hén ….”
Cao Nguyên trừng cô, không cam lòng yếu thế cười nói: “Ý em nói ‘Những người khác’ là nói Phùng Giai Thụy phải không?”
Cô chẳng nói đúng sai, chỉ là tủm tỉm cười rất châm chọc.
“Tối hôm qua em không tìm được anh thì nằm chờ dưới garage à?” Anh chợt nhớ ra nên hỏi cô.
“Vâng, em gọi điện thoại cho anh nhưng anh lại không nhận.”
“Lúc đó, anh đang tức giận, lại đang lái xe, đương nhiên lười nhận điện thoại của em.”
“Garage lạnh quá.” Cô ra vẻ đáng thương tội nghiệp.
Nhưng Cao Nguyên biết Đường Tinh Tuệ nhiều năm như vậy, ngay cả khi cô ngủ hay thức, thì làm sao trong chuyện này lại bị cô lừa được: “Đánh ૮ɦếƭ anh cũng không tin em sẽ đứng trong garage chờ ! Nhất định là em đem xe dừng ở bên cạnh garage, vừa nghe nhạc vừa để hệ thống sưởi đi !”
Tinh Tuệ cười khổ một cái: “Để hệ thống sưởi thì có, nhưng nghe nhạc thì không, cách mỗi năm phút đều gọi cho anh.”
“Lúc đó em có lo lắng không?” Anh đi đến gần, nhìn chằm chằm vào mắt cô đang dấu bên dưới lớp mặt nạ bằng giấy.
“Đương nhiên…” Cô hơi mất tự nhiên dời đi tầm mắt.
“Có phải em sợ anh không nhớ em nữa?” Anh ranh mãnh hỏi.
Anh cho rằng cô nhất định sẽ phản bác, nhất định mạnh miệng phủ nhận, thuận tiện nói lại anh đôi câu. Không ngờ, cô dừng lại một chút, gật đầu nói: “Có… một chút.”
Anh nhìn vào mắt cô, nếu không phải là cô đang thoa mặt nạ, anh sẽ nâng đầu cô lên, hôn vào môi cô.
“Vậy em còn không nhanh xác định quan hệ với anh ?” Anh trừng cô.
Cô mắt khép hờ, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Em đã sai lầm lần thứ nhất rồi, em không thể lại sai lầm lần thứ hai. Nếu như em với anh ở bên nhau, cuối cùng anh phản bội em, vứt bỏ em, em nghĩ chắc cả đời này em không dám yêu ai nữa.”
Cao Nguyên cảm thấy như mắt kẹt gì đó ở cổ họng. Lúc này, anh không thể nói với cô những lời thề son sắt nhưng anh nhất định sẽ đối với cô thật tốt. Bất kỳ lời hứa nào, điều quan trọng nhất chính là nội dung bên trong có tính khả thi hay không chứ không phải những lời hứa suông để làm vui lòng nhau. Vì vậy…lời hứa nào có ý nghĩa gì ?.
Cao Nguyên thở dài, vỗ vỗ vào bả vai cô, ý bảo “Em tự giải quyết cho tốt”, sau đó xoay người đi đến bàn đọc sách bắt đầu sửa sang lại tài liệu. Gần đến cuối năm, có rất nhiều báo cáo tổng kết phải dò xét lại những số liệu cũ rất đau đầu. Anh là người không bao giờ thích đem công việc về nhà nhưng vì chiều hôm qua anh anh lao ra khỏi văn phòng để đến nơi cô làm, vì vậy phải đem công việc về nhà để hòan tất.
“Cao Nguyên, thu nhập của anh bao nhiêu?” Đường Tinh Tuệ đột nhiên hỏi.
“Không nhiều lắm nhưng cũng không ít. Nếu em muốn biết con số cụ thể, anh có thể in ra thu nhập một phần của năm nay tại các tài khoản khác nhau một cách chi tiết cho em xem.” Anh biết rõ, cô hỏi vấn đề này, không phải là muốn vòi tiền của anh, cũng không phải thật muốn biết anh có bao nhiêu tiền.
“Không cần, ” quả nhiên, cô nói tiếp, “Em chỉ muốn biết nếu một ngày nào đó, em không đi làm hay bị mất việc thì anh có nuôi nổi em không ?”
Anh dán nhãn đánh dấu lên văn kiện trên tay, cất vào cặp tài liệu, ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày: “Nếu tiết kiệm một chút thì vẫn có thể.”
“Em cũng không phải là người phụ nữ « tán gia bại sản ».” Cô trừng anh.
“Anh không phải nói em, là anh nói chính mình tiết kiệm một chút.”
“Nhưng, ” cô nói thêm, “Nếu như có một ngày anh bị mất việc, em có nuôi nổi anh không?”
Cao Nguyên giật mình, không ngờ cô có thể nghĩ đến vấn đề này, mặc dù hơi khôi hài, nhưng… nếu như hai người sống với nhau, trách nhiệm đâu còn thuộc về một bên. Nếu anh có thể lo lắng cho cô ngay lúc cô gian nan nhất thì cô cũng phải trợ giúp anh những khi khó khăn, đúng không ?
“Điều này hình như hơi khó.” Anh cố ý chế nhạo nói.
“Anh á, nếu ít đi ra ngoài « hoa thiên tửu địa » thì có thể tiết kiệm thật nhiều tiền.” Đường Tinh Tuệ liếc mắt.
Cô nói đúng, thứ nhất anh không dùng tiền để tiêu xài cho những ham mê, thứ hai anh không đánh bạc (chỉ thỉnh thoảng chơi bài khi đi công tác xa nhà với đồng nghiệp), chi tiêu lớn nhất của anh là cùng bạn bè đi ra ngoài uống rượu vui đùa.
“Vậy còn em, ” anh cười phản bác, “Bớt mua quần áo, giày dép, ví da, mắt kiếng thì một năm có thể tiết kiệm mua được một chiếc xe « xịn » đó !”
Cô nhìn anh cũng không có cách nào phản bác.
Anh thấy cô như vậy không cam lòng nên đứng dậy làm mặt quỷ, nhịn không được cười rộ lên: “Em yên tâm, anh không muốn em thay đổi. Em cứ làm những gì em muốn, mua những gì em thích, dù là những thứ đó anh thấy chẳng có giá trị kinh tế gì nhưng chỉ cần em vui là được.”
Cô giật mặt nạ xuống, mắt sáng rỡ nói: “Em cũng là có ý này, dù anh có đi ra ngoài « hoa thiên tửu địa », chỉ cần anh vui là tốt rồi, nếu không, anh sẽ không phải là con khỉ .”
Anh thật cảm động khi nghe cô nói những lời này, nhưng anh thuộc dạng đàn ông không dễ dàng bày tỏ tình cảm, nên để che dấu những cảm xúc không được tự nhiên, anh cố ý nói giỡn nói: “Vậy uống rượu kiểu kia cũng được sao?”
“Vậy không được.” khuôn mặt đang tươi cười của Đường Tinh Tuệ lập tức đổi thành khuôn mặt mẹ kế.
“Không phải em nói anh có thể đi ra ngoài « hoa thiên tửu địa » sao ? “
“Em không phải ý này, ” cô trừng anh, “Chỉ là cùng uống rượu với bạn bè thì không sao, nhưng nếu anh đi bia ôm này nọ, chơi trò mập mờ thì lại không được!”
Anh rất ít khi thấy cô ghen, dù không phải là thật sự ghen nhưng khi cô nói nhiều từ “Không được”, “Không cho phép” như vậy, vẻ mặt lại kênh kênh làm anh ngược lại vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm thấy… thích thú.
“Vậy, ” anh đến ngồi bên cạnh cô, “Em bây giờ quản lý anh nhiều như vậy có phải muốn nói em đã quyết định ở bên cạnh anh ? “
“Không có a, ” cô lại bày ra dáng vẻ vô tội, “Em chỉ nói là nếu như chúng ta ở bên nhau… Nhưng bây giờ không phải, bây giờ anh muốn đi uống rượu, muốn bia ôm này nọ, em sẽ không quản anh.”
“…”
“Nhưng, ” cô tiếp tục nói, “Nếu như bây giờ anh đi uống rượu, ôm ấp mấy cô gái khác, em cũng không biết phải làm sao nữa.”
Nói xong, cô đứng dậy đi vào phòng tắm đánh răng.
Haiz, Cao Nguyên nhăn nhăn mũi, thở dài, phụ nữ đúng là… trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
**********
Tối thứ tư tuần đó, Đường Tinh Tuệ dự tiệc chiêu đãi khách hàng với J, trước khi tan việc cô gọi điện thoại cho anh:
“Khoảng mười hai giờ đêm anh đến đón em nhe, vì phải uống rượu nên em không thể lái xe.”
“Ý em là anh phải tùy thời chờ lệnh sao?”
“Anh có muốn được « cơ hội chờ lệnh » này không ?” Giọng cô cao như lão bà.
“… Muốn, muốn.” dưới đáy lòng Cao Nguyên thở dài.
” Đồng chí Cao Nguyên, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn.”
“Biết rồi, biết rồi.” Anh cố ý tỏ giọng bực mình.
“Bye bye.” Cúp máy, tâm tình cô rất vui.
Cao Nguyên thu hồi lại khuôn mặt hung thần ác sát, cô căn bản cũng không tin anh sẽ bực mình, không tin anh sẽ mặc kệ cô. Cho nên dù anh có chủ tâm bày cho cô xem “tình trạng bết bát nhất” của mình cũng không có bất kỳ đe dọa hay tác dụng gì…
Vì vậy,… anh ngồi trên ghế thêm chút nữa sau đó đứng dậy đi đến tủ lấy ba lô chuyên dụng để tập thể dục ra, hẹn người đi chơi cầu lông.
***********
“Cậu gần đây vì sao lại thay đổi, trở nên nhàn rỗi thế?” Sau khi đánh xong một lượt năm ván cầu lông, Đổng Vân ngồi bên sân vừa tu ừng ực một chai nước khoáng vừa hỏi Cao Nguyên.
“Tôi trước kia bề bộn nhiều việc sao?” Cao Nguyên thở phì phò hỏi.
“Đã lâu cậu không hẹn chơi cầu lông với tôi. Tôi nghe huấn luyện viên nói cậu chỉ đến chạy bộ chừng một tiếng là về”
Cao Nguyên cười cười, nói: “Bây giờ lớn tuổi rồi, thể lực có hạn.”
Sau đó thầm nghĩ: tiết kiệm thể lực để về nhà vận động kiểu khác a… hiện tại đang bị « cấm vận » nên phải ra ngoài đánh cầu để tiêu hao bớt thể lực… thật là mâu thuẩn !
Đổng Vân nheo mắt lại nhìn anh, giống như đang muốn đọc tâm sự của anh, thấy vậy, anh tự nhiên chột dạ.
“Vậy bây giờ cậu và Đường Tinh Tuệ không cần làm người mù lăn qua lộn lại sao? Cô ấy vứt bỏ cậu? hay là cô ấy có bạn trai?”
Cao Nguyên trợn mắt liếc Đổng Vân một cái: “Mẹ kiếp ! Cậu mới bị vứt bỏ đó…”
“Nếu không bây giờ cậu phải về nhà để vận động chứ !”
Cuối cùng, anh nhịn không được cười rộ lên.
Anh chưa từng cùng Đổng Vân đàm luận qua chuyện của anh và Đường Tinh Tuệ. Trên thực tế, nếu không phải tự nhiên nửa đường nhảy ra một Phùng Giai Thành, anh cũng sẽ không nói chuyện này với Phùng Giai Thụy. Phải lý giải như thế nào đây, cũng không phải vì sợ sự dè bĩu của Đổng Vân và Phùng Giai Thụy về mối quan hệ ѕєχ friend này, mà là, từ lúc bắt đầu anh đã không đặt cô vào loại quan hệ “Tùy tiện vui đùa một chút”. Chỉ có điều cứ giống như đã « phóng lao phải theo lao » anh không xác định được phải làm như thế nào, làm theo ai, càng không biết làm sao để mở miệng nói với người khác.
“Cho nên, ” Đổng Vân lau mồ hôi nói, “Cậu lần này là thật sự đến?”
“Vậy xin hỏi lần thứ nhất của tôi là đến giả sao?” Cao Nguyên hỏi ngược lại.
Đổng Vân nhướng mi: “Những lần trước cậu đều mơ ước sẽ kết hôn với những người bạn gái đó sao?”
Anh suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ lắc đầu: “Không, thật không có.”
“Còn Đường Tinh Tuệ thì sao?”
“Ừ…” Cao Nguyên mím môi, “Nếu cô ấy muốn thì cưới.”
“Thấy chưa ?” Đổng Vân nhún vai.
“Không hòan toàn như vậy đâu.” Anh giải thích, “Có đôi khi tôi thấy tình cảm cũng không bằng duyên số, có duyên nhất định có phận”
“?”
“Nhiều lúc tôi nghĩ thật nghiêm túc, nếu tôi và Đường Tinh Tuệ sau khi tốt nghiệp đại học xong đã cặp nhau thì bây giờ có khi cũng đã chia tay rồi. Hay nói cách khác, người tôi gặp lúc này không phải là cô ấy mà là người khác, có khi cũng đã đi đến quyết định…”
“Vậy đây là kết luận sau khi cậu đã « suy nghĩ nghiêm túc » phải không?”
“Không biết.” Anh thản nhiên đáp.
“Không biết?” Đổng Vân nở nụ cười.
“Ừ, đâu ai biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì? Không ai biết chính xác số phận mình sẽ như thế nào.” Cao Nguyên dừng một chút, nói tiếp, “Tôi chỉ cảm thấy, hiện tại hai người chúng tôi là nam chưa cưới nữ chưa gả, hạnh phúc sống qua từng ngày đã là chuyện tốt rồi.”
Đổng Vân nhìn anh, trong mắt có một loại tán thành: “Cao Nguyên, cậu đã trưởng thành.”
Hiếm khi thấy Đổng Vân bày tỏ cảm tính như vậy, Cao Nguyên cười vỗ vỗ vào vai bạn mình, nói: “Vì sao những gì từ miệng cậu nói ra lại… có vẻ mang “hơi hướng” khác vậy?”
“…”
Sau khi tắm rửa xong ra khỏi phòng tập, Cao Nguyên và Đổng Vân rủ nhau đi ăn khuya.
Cao Nguyên đã tiên đoán rằng Đường Tinh Tuệ sẽ say mèm nên trước đó đã gọi điện hỏi cô rõ ràng địa chỉ nơi tổ chức buổi tiệc. Thoáng thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, anh chạy đến đó trước đợi cô.
Nửa đêm, vài chiếc taxi dừng hai bên đường, anh tìm một chỗ đậu xe gần đó dừng lại, bắt đầu gọi điện thoại. Nhưng chuông reo vài lần vẫn không ai bắt máy, anh đoán chắc là cô không nghe tiếng chuông điện thoại nên không thèm gọi nữa, bật nhạc lên nghe.
Giọng Lily Allen mang đậm âm hưởng Luân Đôn, có vài chữ phát âm rất cứng làm anh chợt nhớ đến những ngày còn học ở Anh, mỗi cuối tuần thường cùng bạn bè đi đến quán rượu gần đó để xem nhạc “rock and roll” do các cô gái hát.
Khi vừa hết một ca khúc, điện thoại di động liền vang lên. Anh bấm nhận, giọng trêu chọc: “Điện thoại di động của em không bị ai sờ đến, thật đúng là kỳ tích a.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, sau đó vang lên: “Matthew?”
Đó là một giọng nữ, dù chỉ phát ra một tiếng nhưng cũng có thể nghe được kiểu phát âm giọng Anh rất nặng, âm bật từ đầu lưỡi rất cứng… hơn nữa… đã nhiều năm nay không ai gọi anh bằng cái tên này. Phải chăng nó đã được chôn vùi ở một vùng ký ức nào đó mà mỗi khi nhắc tới anh lại nhớ đến một Luân đôn với bầu trời luôn phủ đầy sương mù. Anh sợ run một hồi lâu, mới kinh ngạc mở miệng nói:
“Yuriko, is that you?”