Đường vào tình yêu“Đợi đến sau khi miếng măng thật mềm, mới cho đường phèn, thêm một chút bột ngọt…” Trong TV đang phát một chương trình ẩm thực, hình ảnh sáng ngời,sắc thái rõ ràng, sáu loại rau củ đang trong nồi đun âm ỷ sôi, làm cho người xem thèm nhỏ dãi.
Đang lúc Cao Nguyên đang tập trung tinh thần, phát hiện có người kéo góc áo của mình, anh quay đầu lại thấy vẻ mặt Đường Tinh Tuệ thật thành khẩn: “Tôi muốn ăn món này…”
“Vậy em đi nấu đi.” Anh chọc cô chỉ biết nấu theo kiểu « râu ông nọ cắm cằm bà kia ».
“…” Cô quê quê mĩm cười, bộ dáng rất ngang tàng, “Tôi muốn là biết nấu, lúc đó, cũng không thèm cầu xin anh a.”
Cô luôn như vậy phải… thật không đáng yêu chút nào! Cho dù cầu xin tha thứ cũng một vẻ cao cao tự đại, làm đàn ông cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Phụ nữ nên nhu nhu nhược nhược, mới để cho người khác có ý muốn bảo vệ không phải sao?
“Mất hứng.” Mắt anh cố ý trợn trắng. Nấu ăn thật sự là một việc rất phiền phức lại phải vô cùng cố gắng. Mặc dù anh biết nấu ăn rất ngon, nhưng anh không phải là người thích ăn ngon hay thích nấu ăn. Mỗi khi nghĩ đến phải mất rất nhiều thời gian cùng công sức để nấu, anh đều tình nguyện chỉ ăn mì tôm.
“A… nhưng ngày hôm qua, anh còn nấu thịt kho tàu.” Cô nhíu mày trừng anh.
Cao Nguyên nhìn khuôn mặt hung dữ trước mắt, đột nhiên sinh ra một loại bản năng thích chinh phục.
Vậy em cầu xin tôi đi.” Anh hai tay đặt trên ghế sofa, vắt chân, toàn thân giãn ra ngồi, vẻ mặt xa cách.
“…” Đường Tinh Tuệ nheo mắt lại nhìn anh, ” cầu xin như thế nào?”
Anh nhìn xuống hạ bộ của mình, ánh mắt tràn trề khiêu khích cùng ám hiệu: “Từ dưới này lên.”
Lúc đầu, Đường Tinh Tuệ hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, sau đó, quay đầu nhìn chương trình ẩm thực trên TV, cuối cùng cắn răng một cái, dang chân đến trên đùi anh.
Cô chỉ mặc một áo T-shirt dài tay rộng thùng thình, chiều dài đến trên đầu gối, khi ngồi xuống liền lộ ra hơn phân nửa phần chân, da cô rất tốt, trong trắng lộ hồng, làm cho anh rất muốn Ϧóþ một cái. Cô hai tay vòng trên vai anh, anh thích cô như vậy, như lúc này cùng anh làm nũng, lại có chút ý muốn khêu gợi.
“Sau đó thì sao?” Cô hỏi. Nếu muốn trông cậy vào cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ là không có khả năng.
Cao Nguyên khẽ ngẩng đầu nhìn ánh mắt của cô, nói: “Muốn ăn thịt kho tàu, thì phải làm cho tôi hài lòng.”
Cô tức giận véo anh một cái, sau đó cân nhắc hết lần này đến lần khác, rồi cúi đầu xuống dùng sức hôn anh…
*****************
“Ăn ngon lắm…” cách Đường Tinh Tuệ liếm đôi môi, mười phần là giống quỷ gièm pha.
“Chỉ cần được cho ăn, bắt em cúi đầu « nhận giặc làm cha », em cũng đồng ý.” Anh chế nhạo nói.
Cô không đếm xỉa tới anh, tiếp tục nhét một miếng thịt ba chỉ vào miệng.
“Ăn xong, em rửa chén.” Anh ra lệnh.
“Vâng.” Cô gật đầu.
“Đường Tinh Tuệ, ” anh để bát đũa xuống, vừa lau miệng vừa nói, “Em tham như vậy, một ngày nào đó phải thua thiệt…”
“Cái gì một ngày nào đó…” Trong miệng cô chất đầy thịt và măng, cho nên mồm miệng không rõ, “Tôi năm đó còn không phải là thích ăn mì Dương Xuân của Kỷ Dần Hạo làm mới yêu anh ấy…”
Cao Nguyên lườm cô một cái: “Không hề nghĩ rằng kỹ thuật hàm lượng mì Dương Xuân là có thể làm em ngã gục. Xem ra, yêu cầu của em thật đúng là không cao… phải nói là em ‘Bụng đói ăn quàng’ ?”
“Cái đó cũng không thể nói như vậy, ” cô lầu bầu lẩm bẩm bộ dạng rất đòi đánh, “Mì Dương Xuân mặc dù đơn giản, nhưng là muốn làm cho thật ngon, phải cần kỹ xảo…”
Cao Nguyên đột nhiên nghiêm mặt: “Em muốn ăn tôi sẽ làm cho em ăn, cũng đừng tức tức oai oai nói người khác.”
“… .” Tinh Tuệ vội vàng cúi đầu xuống chuyên tâm và cơm.
Anh nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi đến ghế salon của phòng khách ngồi xuống. Đốt một điếu thuốc, buồn buồn nhả khói.
Một lát sau Tinh Tuệ rửa chén và dọn dẹp xong bàn ăn, đi tới bên cạnh anh nằm xuống, chân không an phận đặt trên đùi anh, duỗi lưng một cái, vẻ mặt vừa lòng thỏa mãn.
Anh liếc mắt nhìn cô, cô căn bản là biết rõ anh đang nhìn mình, lại làm bộ không biết chút nào dùng chân đạp eo của anh …bởi vì cô biết rõ anh sợ nhất là nhột ở eo, rõ ràng là cố ý chọc anh cười.
Vì vậy, anh chỉ cần đưa một tay ra là bắt được chân cô, lấy ngón tay khoanh một tròn vòng lên lòng bàn chân cô.
Đường Tinh Tuệ hét rầm lên, vừa giãy giụa, vừa cười đến không thở nổi, cuối cùng chỉ đành phải cầu xin tha thứ: “Thả tôi ra, thả tôi ra! Van anh…”
Cao Nguyên nháo nhào, kỳ thật đã sớm đem tất cả những chuyện mất hứng vừa rồi ném ra khỏi đầu, vì vậy tách ra hai chân cô ra, lấn người đi lên ngăn chận cô, cúi đầu tìm môi của cô.
Đường Tinh Tuệ lại cố tình trốn: “Anh mấy ngày rồi không có cạo râu, đâm!”
Nghe cô nói như vậy, anh càng hăng say, đơn giản chỉ cần dùng cái cằm đầy râu ria của mình mài mài mặt cô.
Tinh Tuệ cười vùng vẫy một hồi lâu, cuối cùng kêu to lên: “Cao Nguyên! Vừa rồi buổi chiều không phải là vừa mới làm sao? !”
Anh nhíu mày: “Vậy thì thế nào?”
“Anh…” Mặt cô thoáng đỏ rực, có lẽ là do đùa giỡn một hồi đưa tới, hoặc giả là do bản năng tình hình thực tế muốn XX, tóm lại làm cho Cao Nguyên thấy muốn ngừng mà không được.
“Được rồi, đừng làm rộn!” Anh bá đạo ngăn chận cô, cúi đầu xuống ngậm lấy môi của cô, đứt quãng nói, “Em cái kia không phải là hai ngày nữa sẽ phải tới sao… Cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian…”
“Chán ghét!” Đường Tinh Tuệ đẩy anh một cái “Anh nhớ cái này làm gì…” .
“Ừ…” Anh hàm hồ đáp một tiếng, lại cúi đầu bận rộn.
****************
Một buổi sớm, Cao Nguyên trong thang máy ᴆụng phải Chu Diệu Lôi, tóc cô xõa dài đen nhánh, sau ót có sợi dây đeo kiếng, trên sống mũi mang một cặp mắt kiếng bằng kim loại, có vẻ người lớn lại rất nghiêm túc.
Lúc thang máy bắt đầu đi lên, Cao Nguyên nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng hỏi: “Cô ăn mặc thế này để chuẩn bị cho cuộc họp hằng tháng?”
Chu Diệu Lôi mặt không đổi sắc nhìn anh một cái, sau đó gật đầu.
“Vậy là cô sai rồi.” Anh nhịn cười.
“?”
“Cô biết trưởng chi nhánh ngân hàng của chúng ta là nữ đúng không ? “
“Đó là đương nhiên,” Chu Diệu Lôi cũng thấp giọng trả lời anh, “Đây chính là lý do vì sao tôi ăn mặc thành bộ dáng một bà cô già”
Cao Nguyên che tay lên miệng, giả khụ một tiếng: “Nhưng cô không biết là, trưởng chi nhánh ngân hàng bình thường sẽ không tham gia cuộc họp hằng tháng. Chủ trì hội nghị được phân công chính là phó chủ tịch ngân hàng quản lý đầu tư nghiệp vụ, năm nay bốn mươi hai tuổi. Phu nhân của anh ta bởi vì muốn di dân nên cùng anh ta ly hôn, bọn họ không có con.”
“…” Chu Diệu Lôi trừng to mắt nhìn Cao Nguyên, nói không ra lời.
Cao Nguyên lộ ra một vẻ mặt đắc thắng vươn thẳng vai lên một chút.
Sau khi ra khỏi thang máy, Chu Diệu Lôi vừa đi về phía phòng làm việc, vừa lấy mắt kiếng xuống, đồng thời kéo dây mắt kiếng sau ót ra, tiêu sái lắc lắc, lập tức cả người như thay đổi, chạm mặt với đồng nghiệp cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô.
Cao Nguyên nhếch khóe miệng, nghĩ thầm phụ nữ thật đúng là thật nhanh!…
Cả buổi sáng đều họp, Cao Nguyên nhìn ống tay áo chemise của mình có một khối vết bẩn. Nhớ ra là cuối tuần vừa rồi nấu ăn bị dính dơ, anh gọi Đường Tinh Tuệ giúp anh giặt, cô liền qua loa ném vào trong máy giặt quần áo. Sáng sớm hôm nay, anh nấu điểm tâm cho cô thế mà khi giúp, cô còn làm anh phỏng một tí, cô còn làm vẻ mặt không tình nguyện …trong khi anh đang luộc đồ cho cô ăn mà!
Thông qua Đường Tinh Tuệ, anh khắc sâu một đạo lý: phụ nữ ư, không thể đối với các cô ấy quá tốt, nếu không các cô ấy sẽ bò lên trên đầu mình!
Nghĩ tới đây, anh lấy điện thoại di động ra gửi cho cô một tin nhắn:
“Áo chemise giặt không sạch!”
Không bao lâu, cô trả lời: “Cái đó là anh giặt!”
Anh đưa tay vuốt lông mày: “Về sau đừng cầu xin tôi nấu cơm cho em ăn!”
“Này… Uy Hi*p không phải là hành vi quân tử.”
“Tôi vốn không phải là quân tử.” Anh nhịn cười.
“! ! !”
Cao Nguyên tưởng tượng thấy vẻ mặt Đường Tinh Tuệ đánh những dấu chấm than này nhịn không được muốn bật cười. Vừa ngẩng đầu, lại vừa vặn thấy Chu Diệu Lôi nhìn mình ánh mắt hoài nghi, vì vậy vội vàng mấp máy miệng, làm bộ nghiêm túc nghe phó chủ tịch ngân hàng phát biểu.
Buổi trưa, Cao Nguyên một mình đến nhà hàng bên cạnh ăn thức ăn nóng, đột nhiên có người đến đối diện anh ngồi xuống:
“Không ngại cho tôi ngồi chung đi, người phục vụ nói muốn chờ nửa giờ mới có vị trí, mà tôi đúng lúc nhìn thấy anh chỉ có một người.”
Nói xong, Chu Diệu Lôi bắt đầu lật thực đơn.
“Tôi có thể nói không sao?” Cao Nguyên nhún nhún vai.
Hai người không nói một lời chờ thức ăn mang lên, Chu Diệu Lôi đang nghiên cứu món khuyến mãi trong thực đơn, Cao Nguyên thì chơi cái bật lửa trong tay. Một lát sau, Chu Diệu Lôi đột nhiên hỏi: “Tôi hôm nay biểu hiện như thế nào?”
Cao Nguyên gật đầu: “Không sai, cô hẳn là người phó chủ tịch ngân hàng thích, tóc dài, mặt trái xoan, không câu nệ cũng không hiền hoà.”
“Tôi là nói về báo cáo công tác!” Cô có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Oh…” Lần này làm khó anh, “Tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì đi, cô cũng biết, gần đây thị trường không quá khởi sắc, Wall street lại nháo lật trời, đồng euro, bảng Anh ngã gay gắt, tiền cảnh dầu mỏ cũng không sáng tỏ …”
Nghe anh nói một tràng dai như giẻ rách, Chu Diệu Lôi rốt cuộc nhịn không được ngắt lời anh “Anh căn bản là không nghe trong cuộc họp tôi nói cái gì đúng không?”
“Ừ…” Cao Nguyên do dự mấy giây, quyết định thẳng thắn “Đúng vậy.”
“…”
“Lúc ăn cơm có thể đừng nói công việc được không?”
“Được rồi.”
Hai phần đồ ăn đồng thời đưa đến, Cao Nguyên cùng Chu Diệu Lôi cúi đầu xuống im lặng ăn.
Chu Diệu Lôi gọi cơm chiên đông âm, phần lớn đều là rau cải. Cao Nguyên nhớ rõ, trước kia không biết đọc ở đâu có một câu văn nói: phụ nữ thích ăn chay phần lớn Dụς ∀ọηg rất thấp, thói quen tại tĩnh như mặt nước phẳng lặng, thậm chí có chút khuynh hướng cấm dục. Vì vậy, anh không tự chủ lại nhìn Chu Diệu Lôi vài lần, cô cho dù trong miệng chất đầy thức ăn, trên mặt cũng không thể hiện gì, sẽ không để cho đàn ông có quá nhiều suy nghĩ không an phận… nhưng đàn ông từ trước đến nay đối với băng sơn mỹ nhân là thích chinh phục hay là… dường như có một câu nói rất đúng: thứ gì không có mới là tốt nhất!
Cao Nguyên chợt nhớ, nếu so sánh với Đường Tinh Tuệ, người kia là điển hình ưu tú nhất cho động vật ăn thịt, quả thật không thịt không vui. Sách dạy nấu ăn của cô vĩnh viễn vây quanh các loại thịt triển khai…như vậy, nếu ngồi không được xem là tính lãnh đạm, thì ăn thịt cũng sẽ không được xem là tính đói khát?
Nghĩ tới đây, Cao Nguyên không khỏi cảm thấy buồn cười. Bởi vì vô luận là tính lãnh đạm hay là tính đói khát, dùng để hình dung Chu Diệu Lôi cùng Đường Tinh Tuệ, đều không thích hợp. Con người thiên biến vạn hóa, hơn nữa, phụ nữ không phải là như vậy sao … trước sau không đồng nhất!
“Không biết vì sao, ” Chu Diệu Lôi đột nhiên mở miệng nói, “Nhìn mặt anh làm tôi bắt đầu hoài nghi trong đầu anh đang nghĩ lung tung cái gì phải không?…”
Cao Nguyên chột dạ sờ sờ mũi: “Không có. Đang suy nghĩ công việc.”
Nói xong, anh liền nở nụ cười khổ, mới vừa rồi còn cảnh cáo cô lúc ăn cơm không cần phải nói chuyện công việc, nhưng bây giờ lại nói mình đang suy nghĩ chuyện công việc với Chu Diệu Lôi không phải là tự mình đánh mình một bạt tai sao?…
Cũng may Chu Diệu Lôi cũng không hỏi tới. Nhưng nhìn xương sụn heo trong bàn ăn trước mắt, Cao Nguyên trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh vừa lòng thỏa mãn của Đường Tinh Tuệ khi ăn thịt kho tàu anh nấu .. Nghĩ đi nghĩ lại, tự nhiên thấy đáy lòng thật mềm mại giống như là có một cảm giác khó hiểu ở trong иgự¢, làm cho anh cảm thấy bất an.
*****************
Sau khi làm xong, Cao Nguyên lại hẹn Đổng Vân đi ăn cơm uống rượu. Những người bạn của anh, phần lớn đều kết hôn sinh con, những người nói chuyện hợp ý đều sau khi tan tầm đều trở về nhà với vợ con. Quanh đi quẩn lại chỉ còn có bạn nhậu, vạn bất đắc dĩ anh đều mất hứng đi, cho nên tính đi tính lại, cũng chỉ có Đổng Vân.
“Món ăn của nhà hàng Italy này rất ngon!” Vừa mới ngồi xuống, Đổng Vân liền bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Cao Nguyên ngược lại không quá để ý. Ăn có ngon hơn cũng bất quá là một bữa cơm mà thôi, chỉ cần lấp đầy bụng, ăn cái gì cũng được. Nếu nói “Thực sắc tính dã”, ăn uống là bản tính của con người, thì đối với anh mà nói, chủ yếu chuyện này chỉ có “Tính”, tức là thuần túy về mặt bản năng.
Đổng Vân gọi hết món ăn, uống một ngụm nước chanh: “Trương Ái Linh nói, đường vào tình yêu của người đàn ông thông qua dạ dày …những lời này thật sự là nói quá đúng.”
Cao Nguyên nhíu mày, tượng trưng qua loa nói: “Thật không?…”
“Cậu là quái thai.” Đổng Vân trắng mắt liếc anh một cái.
“Như vậy đường vào tình yêu của phụ nữ thông qua cái gì?” Anh lại hỏi.
“Âm đạo a.” Đổng Vân nhún vai.
Cao Nguyên kinh ngạc há to miệng …vậy anh và Đường Tinh Tuệ chẳng phải là hoàn toàn tương phản sao? !
“Lời này là Trương Ái Linh nói?” Anh vẫn cảm thấy khó có thể tin.
“Ừ. Xin hỏi văn học ngu ngốc tiên sinh, cậu có ý kiến gì không?” Đổng Vân kinh doanh một công ty xuất bản, nên cũng dính chút ít phong độ của người trí thức.
“Không có, ” anh nhướng mày, “Chỉ là không nghĩ tới nhà văn cũng sẽ dùng những từ ngữ thô tục như vậy.”
Đổng Vân bật cười: “Ở đâu thô tục? Đây là toàn tên khoa học của nhân loại nha.”
“Nhưng…” Cao Nguyên nhíu mày, “Không phải là cần phải dùng những từ thanh cao sao.”
“Nói ví dụ như?”
“Ví dụ như…” Anh suy tư, trong đầu không ngừng tìm tòi các loại từ ngữ, “Chuyện muốn XX?”
“Cậu cảm thấy ‘Dạ dày’ cùng chuyện muốn XX’ có thể không liên quan tới nhau sao?”
“Như vậy…’țử çɥñğ’ ?”
Đổng Vân rùng mình một cái: “Bỗng nhiên trở nên thật tà ác.”
“…”
Cuối cùng, anh đành phải bỏ qua.
“Nhưng tôi cảm thấy cái này nói không xuôi, ” anh còn không chịu thua, “Nếu quả thật như Trương Ái Linh nói như vậy, thì một khi phụ nữ chỉ cần cùng đàn ông lên giường, sẽ yêu người đàn ông này sao …không có thể đi!”
Đối với vấn đề này, Đổng Vân cũng đồng quan điểm với anh: “Tôi cảm thấy cần phải nói như vầy : nếu như là trong lòng không có đàn ông hay phụ nữ nào khác thì những lời này là rất đúng. Nhưng nếu như vốn trong lòng người này đã có người khác thì chỉ sợ làm bất cứ điều gì cũng đều uổng công.”
Cao Nguyên vò tóc, thậm chí có ý muốn bỏ trốn.
“Đúng rồi, Phùng Giai Thụy ngày hôm qua nói với tôi, hành động bạn gái của cậu thật vĩ đại.” Đổng Vân cười đến ranh mãnh.
Cao Nguyên liếc mắt: “Đầu tiên, tôi phải trịnh trọng thanh minh với cậu …thật sự tôi biết trong lòng cậu rất rõ ràng, nhưng tôi còn là phải thanh minh thêm rằng …ông đây tuyệt đối không có cái gì gọi là bệnh Sida!”
Đổng Vân sờ sờ mũi, cười gật đầu.
“Tiếp theo, đó cũng không phải là bạn gái của tôi. Là Đường Tinh Tuệ, cậu đã gặp qua .” Lúc nói lời này, vẻ mặt Cao Nguyên thật hiên ngang lẫm liệt.
“… Làm sao sẽ.” Đổng Vân không tin nhìn anh.
“Tôi thề.” Anh thậm chí giơ một tay lên.
“Nhưng là Phùng Giai Thụy nói cậu tuyệt đối đã cùng người ta lên giường, còn không chỉ một lần.”
Cao Nguyên cắn răng, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, xem thử nếu bây giờ vọt tới phòng làm việc của Phùng Giai Thụy vặn cổ tên kia còn có kịp hay không?
“Anh ta còn nói hươu nói vượn gì nữa?” Cao Nguyên đáy lòng rất bực bội.
Đổng Vân nắm quyền đặt ở miệng phía trước giả ho khan vài tiếng, che lại nụ cười: “Phùng Giai Thụy nguyên văn là như vậy, ‘Hai người bọn họ tuyệt đối léng phéng, còn không phải là vấn đề lần một lần hai ‘ .”
“Vì sao?”
Đổng Vân rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên: “Lúc ấy tôi cũng hỏi như vậy, lão Phùng trả lời là … Lúc cô ấy đến ngồi xuống, Cao Nguyên, tiểu tử đó, toàn thân liền tản ra một cảm xúc…”
“?”
“Tham muốn chiếm hữu một cách mãnh liệt!”