Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng - Chương 02

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Bạn Tình
“Có thể nói cho tôi biết là cô đeo kính râm mặc theo mode mùa thu năm 2010 của Celine là để che giấu cái gì không?” Buổi chiều lúc ăn cơm, Jacob không thay đổi sắc mặt đưa mắt hỏi Tinh Tuệ.
Tinh Tuệ sau kiếng râm liếc Jacob một cái, mờ ám nghĩ chắc là Jacob sẽ không thấy. “J, có phải mỗi lần tôi muốn mặc cái gì không đúng mode là anh không thể không ngừng chọc tôi? Tôi không có nhiều tiền để chạy theo thời trang, hơn nữa không phải tất cả những quần áo thời trang đều hợp với mình”
J bị cô trách móc một hồi, chẳng những không tức giận, ngược lại giơ tay lên vuốt lông mày, đồng ý gật đầu “Có đôi khi những thứ được gọi là thời trang thật chẳng có gì đặc sắc, giống như cái gì gọi là ba lô “túi chườm nóng”, tôi thật không hiểu nó dùng để làm gì?…”
“…” Tinh Tuệ cúi xuống ăn spaghetti, cho rằng việc đổi đề tài đã thành công.
“Nhưng cô vẫn chưa trả lời tôi đằng sau kính râm là cái gì, cùng với…” sự thật chứng minh, J sở dĩ có thể ngồi đến vị trí Tổng giám đốc thiết kế cũng không phải là có tiếng không có miếng “Cô làm gì mà mặc tòan…quần áo đàn ông”
Tinh Tuệ dừng nĩa lại trong tay, hít một hơi thật sâu, tháo kính râm xuống, chỉ vào hai mắt mình nói “Đằng sau cất giấu một đôi mắt mèo, lần này anh hài lòng chưa?”
J nhếch miệng “Cô mặc áo quần của bạn trai gấu mèo!”
Cô lại lần nữa đeo kính râm lên, dũng nĩa ăn hung hăng xoắn spaghetti: “Ngày hôm qua uống nhiều quá, sáng nay chưa kịp về nhà”
J nghĩ đến sáng nay cô đã đến muộn, giọng điệu mang theo vẻ bất mãn: “Cô phụ trách bộ phận nội y, mười giờ sáng ngày mai sẽ mở lại cuộc họp một lần nữa”
“…thật xin lỗi” Cô cúi đầu, cảm thấy mình thật đáng xấu hổ và vô trách nhiệm. Cô đã biết J nhiều năm, biết rõ J là một người rất có nguyên tắc, chưa nói là việc muộn này sẽ ảnh hưởng đến tiến trình điều hành của ban giám đốc, mà đối với những cuộc họp thường kỳ, người nào đến muộn là coi như phạm vào đại kỵ của J.
“Như vậy…” J hắng giọng, ngữ điệu đột nhiên thay đổi “Người đàn ông đó là ai?”
Khi đặt câu hỏi này, J thực sự xem mình không còn là cấp trên của cô mà là một người bạn rất thân.
“Vừa nhắc tới đàn ông, cô đã trở nên hưng phấn…” Vì vậy Tinh Tuệ cũng nheo mắt lại, trừng mắt nhìn Jacob.
“Đương nhiên, phương pháp trị liệu thất tình tốt nhất chính là một lần nữa vùi đầu vào một tình cảm mới”
“Loại tình cảm này không có vấn đề gì đáng quan tâm,” trong miệng chất đầy spaghetti, cô nói “Cái này… thuần túy là…tình dục”
“Tôi thật không cách nào lý giải nổi” J nói như tuyên cáo.
Tinh Tụê cười khổ, đạo lý gì đây, khi cô là một người phụ nữ thẳng thắng nói chuyện với một người đàn ông về một thứ tình cảm chỉ có tình dục không có tình yêu mà người đàn ông đó lại tuyên bố không có cách nào lý giải. Nhưng có lẽ, ách, nên coi J là phụ nữ thì tốt hơn!
“Được rồi, như vậy nói cho anh biết” cô cố gắng nuốt spaghetti xuống “Có lẽ lúc khi mười mấy, hai mươi mấy tuổi, anh sẽ thấy tình yêu là tất cả, là nguyên nhân làm cho địa cầu này chuyển động, là động lực sống… Nhưng khi đến ba mươi… nếu như anh vẫn còn ý nghĩ đó, tôi chỉ có thể nói, anh rất may mắn!”
“…”
« Nếu như không có lừa gạt, không có phản bội, thế giới này tốt đẹp biết bao vì bản tính của mỗi người đều rất thiện lương, địa cầu sẽ tràn đầy tình yêu…Nếu như anh thật sự được như vậy, tôi chỉ có thể nói – You are lucky… man ! »
« Vậy cô nói cho tôi biết thế giới hiện nay là như thế nào ? »
Đường Tinh Tuệ cười cười, lấy sức dùng ống hút chọc vào ly chanh muối nói « Cũng không khác gì mấy, chỉ là cái xấu nhiều hơn thôi »
“Nói thí dụ như?”
“… Dụς ∀ọηg.”
“…”
“Tất nhiên là không phải đối với ai tôi cũng nói những điều này, nhưng tôi có thể rất thẳng thắn nói với anh, có đôi khi tôi thật sự rất khát khao…một cái gì đó…như là một loại… Dụς ∀ọηg. Nhưng tôi không có biện pháp cũng không có đối tác kinh doanh tình cảm thích hợp để cùng nhau quan hệ một loại…” Cô suy nghĩ nên miêu tả nó như thế nào “một loại… quan hệ tình cảm… bình thường, nên tôi phải dùng cách này để giải quyết…đương nhiên tôi cũng vậy, tuyệt đối không chơi cái gì gọi là…”tình một đêm” còn kiểu này đối với tôi là loại tình cảm mà tôi không cần người đó đối với mình phải có trách nhiệm”
J quan sát cô, từ từ trừng to mắt “Cô là nói…cô tìm một người ѕєχ friend?”
Tinh Tuệ giật bắn người lấy tay che miệng J, hận không thể nhào tới nhéo cổ J một cái “Anh nhỏ giọng dùm tôi một chút…”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi” J thật vất vả mới thoát khỏi cô, cẩn thận nhìn bốn phía một chút, xác định không có ai chú ý đến bọn họ, mới tiếp tục nói “Tôi chỉ là có chút giật mình khi nghe những lời này được nói ra từ một người bảo thủ như cô”
“….” Sắc mặt Tinh Tuệ hơi thay đổi một chút rồi làm bộ lơ đễnh “Ai cũng sẽ có lúc biến thành như vậy”
Lần này, đến phiên J nói không ra lời.
“Được rồi, cô cho tôi chút thời gian. Tôi cần chút thời gian để tiêu hóa cái tin có tính táo bạo này” J hít một hơi thật sâu “Nhưng tôi có thể biết quý ông kia là ai không?”
Tinh Tuệ vẫn giữ im lặng, chuyên tâm uống ly chanh muối của mình.
“…là người tôi quen biết?” J nheo mắt lại.
Tinh Tuệ im lặng nhìn trần nhà.
« Đừng nói là người của công ty đi ! »
« …không phải ! » Cô trả lời như đinh đóng cột.
J không đoán tiếp mà hỏi « Ba mẹ cô nếu biết được sẽ ra sao ? »
Cô nhún vai « Có lẽ tôi sẽ theo chân bọn họ giới thiệu nói « This is my ѕєχ friend » anh không thấy là như vậy thú vị lắm sao, not boy friend just ѕєχ
friend!”
« Cô nói với tôi như vậy, tôi sẽ cảm thấy thú vị nhưng ba mẹ cô…tuyệt đối sẽ không ! »
Tinh Tuệ cười khổ, điểm này cô vì sao mà không nghĩ tới, chẳng qua là…không muốn nghĩ tới cho xong.
« Cho nên ba mẹ anh cũng không biết anh là lệch nghiêng, phải không ? » ngược lại cô cố ý đem một quân cờ đánh trả J.
Nhưng J cũng không thèm để ý « Cô theo tôi thấy không giống, cô biết rất rõ ràng giữa hai loại người này…là không thể đánh đồng »
« Có cái gì không giống,» lúc nói lời này khóe miệng cô mang theo một tia không có ý cười, « khi cần, mọi người đều giống nhau. Hạnh phúc thật sự thật khó tìm »
Tối hôm đó, Tinh Tuệ không cùng Cao Nguyên ăn cơm. Bọn họ từ trước đến nay đều rất ăn ý, ví như những lúc không muốn cùng nhau ăn cơm, hoặc là… đều đồng thời cùng muốn thỏa mãn thể xác.
Cũng đúng thôi vì dù sao thì họ cũng đã quen nhau hai mươi mấy năm rồi, ngay cả giám đốc nhà trẻ lúc ấy là ai thì hai người cũng biết.
Ngồi trong căn hộ độc thân, lúc vừa ăn thức ăn mua ngòai vừa lên mạng, Tinh Tuệ thuận tay đem tên Cao Nguyên trong di động đổi thành « ѕєχ friend ». Hắc ! Cô cảm thấy cách xưng hô này thật đáng yêu.
Trùng hợp chính là, tên vừa đổi lại thì « ѕєχ friend » liền gọi điện đến.
« Em mặc quần jean của tôi vừa mua ? » Vừa bắt đầu Cao Nguyên đã hỏi.
« Ừ, yên tâm đi, tôi giúp anh mặc, qua hai năm tôi sẽ trả lại cho anh »
« Trả lại cho tôi »
Cô chỉ cười, tiếp tục ăn thức ăn. Thành thật mà nói, cô thật sự thích cái quần này, mặc dù là quần nam, nhưng Cao Nguyên eo nhỏ chân dài, cô mặc vào đeo thắt lưng, xắn ống quần lên nhìn tự nhiên thấy thật hấp dẫn.
« Cái quần này là tôi nhờ người đi Nhật mua dùm »
Cô cũng chỉ biết giả lơ, không chút chú ý nói sang chuyện khác « Tôi đã đem bộ lễ phục đến tiệm giặt ủi dưới lầu, chừng nào đến ngày anh đến lấy giúp nhé. Nhớ là biên lai tôi để trên bàn trà »
« Tôi không đi » Cao Nguyên bắt đầu phụng phịu đùa giỡn kiểu trẻ con.
« Ngoan ngoãn, nghe lời, chị sẽ cho em ăn kẹo »
« Em đi ૮ɦếƭ đi ! » Nói xong, « Pằng » đã cúp điện thoại.
Tinh Tuệ nhìn máy điện thoại trong tay, lơ đễnh nhún vai, tiếp tục ăn thức ăn còn dở dang.
Trước lúc trời tối, khi cô đang ở công ty làm thêm giờ để chỉnh lại bản thiết kế, « ѕєχ friend» lại gọi điện thoại đến.
« Tôi đã lấy váy dùm em rồi, chừng nào em đến nhận lại ?»
« Hôm nay không rảnh…» Cô sẳng giọng một câu rồi tắt điện thoại.
« Đang làm thêm giờ ? »
« Ừ. »
“… Khi nào thấy tiện?”
Nghe đến đó, Tinh Tuệ đột nhiên hiểu Cao Nguyên gọi điện hôm nay là có ý gì, vì vậy rất khẳng định trả lời « Tôi cũng không biết, mấy ngày nay có người của ban giám đốc bên châu Âu sang, loay hoay muốn sứt đầu mẻ trán »
« Không phải em chỉ chịu trách nhiệm về thiết kế nội y thôi sao, làm gì phải phiền toái như vậy ? » Giọng Cao Nguyên bực dọc.
« Tôi không có thời gian giải thích với anh nữa rồi, bên ngòai có một đám người chờ tôi » Cô cũng không nhịn được.
« … » Im lặng nửa ngày, « ѕєχ friend» cố gắng nhịn xuống, tức giận nói « Chừng nào em rảnh thì gọi điện cho tôi »
« …biết rồi »
Nói xong, hai người cùng tắt máy.
« Đúng là một tên quỷ háo sắc » Tinh Tuệ vừa sửa thiết kế trên máy tính vừa lẩm bẩm « Cũng không xem tình hình bây giờ như thế nào, đầu “bà đây” đã muốn nổ tung… »
Ra khỏi công ty đã mười một giờ, Tinh Tuệ tựa vào tường thang máy, vừa vuốt bả vai mỏi nhừ. Cô lấy di động, vừa ra xe vừa gọi điện thoại. Chuông reo thật lâu mới được nhận, cô muốn hỏi có phải anh đang ngủ hay không nhưng đầu bên kia điện thoại lại ồn ào một cách khác thường.
“Cao Nguyên, anh đang ở đâu?”
“Em chờ một chút…” Qua mấy giây, Cao Nguyên hình như đi đến một nơi yên tỉnh hơn, “Em làm thêm mới xong?”
“Ừ.” Cô đột nhiên có một dự cảm bất thường.
“A, em không cần phải đến đây. Tôi hẹn vài người bạn đi quán bar chơi.”
Một cảm giác tức giận bốc lên: “Anh cho tôi là loại người gì? Kỹ * nữ a? Kêu thì tới, đuổi thì đi?”
“…”
“Về sau đừng tới tìm tôi! Chúng ta hai mươi năm giao tình chặt đứt, tuyệt giao!”
Sau đó, cô hung hăng dập máy, không rõ lý do vì sao chỉ cảm thấy một khoảng mờ mịt trước mắt. Cô ngẩng đầu nhìn gương trong thang máy, phát hiện mắt mình toát ra hơi nước.
Đáng giận! cô âm thầm mắng. Thật may là trong thang máy chỉ có một mình…
Một mình lái xe về nhà, thuận tiện ghé cửa hàng tiện lợi mua bánh mì và đồ uống. Vì vội vàng làm cho xong bản thiết kế nên cô ngay cả cơm tối cũng không ăn đến giờ đã thấy rất đói. Dù là bây giờ rất mệt, không muốn ăn nhưng cô muốn mua để sẳn phòng nửa đêm đói tỉnh dậy thì cũng có thể ăn chút đỉnh.
Buồn bực về đến nhà, không muốn tắm rửa, cũng không hứng thú lên mạng, Tinh Tuệ quyết định nằm xuống ngủ. Một giấc ngủ ngon sẽ giúp ngày mai tỉnh táo. Nhưng vừa mới chợp mắt, chợt nghe có người nhấn chuông còn nặng nề đập cửa.
Ai a!
Cô nổi giận đứng dậy, đi ra phòng khách mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đã thấy Cao Nguyên đứng đó. Không cười, thậm chí còn thở hổn hển nhưng gương mặt vẫn rất anh tuấn.
“Làm sao anh lại…” Nói được một nửa, phút chốc cô bị anh bế lên, nhìn xem cửa ở trước mắt mình khép lại, sau đó đem cô ném lên giường.
Anh thật sự là vứt! Bởi vì sống lưng cô ᴆụng lên nệm giường rất đau.
Không nói lời nào, tay anh vươn ra vuốt ve bầu иgự¢ tròn trịa rồi cúi đầu xuống hôn qua lớp váy lụa mềm mại mỏng thấu như tơ. Cô bị anh làm đau, nhưng giờ phút này lại cảm thấy anh so với mấy phút trước đây có điểm bất đồng. Anh như một cơn gió mạnh tập kích làm cô có chút bối rối.
« Đường Tinh Tuệ ! » Anh đột ngột buông môi cô ra, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn cô « Em thật là một phụ nữ hẹp hòi ! Không nói một lời lại mượn hai mươi mấy năm quen biết để uy Hi*p tôi ! Là ý gì ? »
« …. » Cô chỉ ngây ngốc nhìn anh, nói không ra lời, cũng không dám có ý phản kháng.
« Em thật là, nếu em còn dám nói tôi xem em như là kỹ nữ, tôi sẽ lập tức tuyệt giao với em, em có nghe không…là tôi muốn cùng em tuyệt giao ? »
Tinh Tuệ ngoại trừ không ngừng gật đầu thì không thể thể hiện thêm cảm xúc hay động tác gì. Cao Nguyên mạnh mẽ trừng mắt nhìn cô, rồi mới tiếp tục hoàn thành công việc.
Tối hôm đó, Đường Tinh Tuệ cứ như vậy giữa lúc nửa tỉnh nửa mê bị Cao Nguyên làm thức giấc. Cô phảng phất nhớ mang máng lúc chạy nước rút, anh cúi xuống bên tai cô nói « Tôi muốn em, là tôi thật sự muốn em… »
Sau đó…cô liền ngủ mất.
Đồng hồ báo thức reo ầm ĩ, bỏ ngoài tai, Tinh Tuệ trở mình nghĩ thầm mình vẫn có thể tiếp tục ngủ. Nhưng chỉ chốc lát sau, trên mặt truyền đến một cảm giác nhoi nhói, làm cho cô mở hai mắt ra. Gương mặt anh tuấn màu xám trắng của Cao Nguyên lộ ra trước mặt cô…ngón tay còn sít sao vân vê hai bên gò má cô.
« Anh làm gì thế…” Gò má bị nhéo đau, cô ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn.
« Em làm như vậy mà được à ? » Anh nhăn mày lại « Tôi cố gắng như vậy, mà lúc đến cao trào em lại ngủ thi*p đi »
Tinh Tuệ cẩn thận suy nghĩ lại, dường như chính xác là có có chuyện như vậy.
“Cái kia…” Cô lên tiếng giống như miệng ngậm một đống giấy vụn, “Nếu như anh không ngại… Có thể trước tiên đừng nhéo mặt tôi nữa…”
Cao Nguyên tức giận buông tay ra, nhưng vẻ mặt vẫn là cực kỳ khó chịu.
Đường Tinh Tuệ bị đau vuốt gò má, nhe răng trợn mắt: “Tôi quá mệt mỏi. Ngoài ra là vì anh đề nghị muốn hẹn, tôi vì ráng làm xong công việc nên mới như vậy”
“Đây được coi là lý do sao? Tôi lần đó đi công tác từ Mỹ về, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, lúc xuống máy bay lại bị bão, thiếu chút nữa là không thể hạ cảnh được. Vừa nhận được điện thoại của em, đã lật đật chạy đến đó sao? “
“cái đó…” Cô chống chế, “Vậy bây giờ anh muốn thế nào?”
“Làm lại!” Anh nói được giống như một nhà thiết kế nội thất không hài lòng một bức tường đã được trang trí, yêu cầu phải xé giấy ra dán lại cho đồng dạng.
“Bây giờ?” Đường Tinh Tuệ cảm giác mình bổng trở nên tỉnh táo.
Cao Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nghiêm túc trả lời: “Không còn sớm lắm nhưng cũng đủ thời gian, hay là tôi sẽ làm nhanh một chút để có thể ra khỏi nhà lúc tám giờ một phút”
Cảm giác thật muốn khóc, cô là người chứ đâu phải là công trình làm lại giấy dán tường!
“Nhanh lên.” Nói xong, anh dùng đầu gối dễ dàng đẩy ra hai chân của cô, nằm ở trên người cô, dự định bắt đầu “Làm việc” .
“Đợi một chút!” cô dùng sức xoay đầu anh lại, “Có phải là anh đã bất đắc dĩ.”
Cao Nguyên trầm mặc mấy giây, sau đó nói: “Chúng ta lần đó không phải là bất đắc dĩ ?”
Này…, cô lại suy nghĩ lung tung, nói không sai, hai người bọn họ bình thường như củi khô gặp lửa, cơ hồ trước đây đều không có ý đùa giỡn thể xác nhưng vấn đề hiện tại cũng không phải là có đùa giỡn thể xác hay không mà là…
“Anh có phải tối hôm qua làm không nỗi nên sáng nay mới muốn làm đàng hoàng không? Tôi muốn tắm rửa đi làm!”
Anh quan sát cô, sau đó chậm rãi hỏi: “Là em xác định?”
“Xác định.”
“Thật xác định?”
“Thật xác định.”
“Là em thật xác định, nhất định, và khẳng định?”
“Tôi thật sự … a!” Lời còn chưa nói hết, anh liền tiến vào, cảm giác hơi đau, nhưng cô thét chói tai nguyên nhân không phải là cái này, mà là vì sợ hết hồn.
Anh bắt đầu cử động, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, một cái nháy mắt cũng không. Tinh Tuệ dùng đầu đẩy bờ vai anh ra, nhưng không đủ sức, vì vậy nhịn không được mắng lên: “Anh là con khỉ, háo sắc!”
Nhưng cô biết rõ … là chính cô liên tục không hiểu vì sao … chỉ cần Cao Nguyên một khi bắt đầu động, cô liền thấy không có sức chống đỡ. Cho nên mắng vài câu sau, cô cũng chỉ còn chút sức thừa để kêu rên và thở dốc.
Khi sắp đến cao trào, Cao Nguyên đột nhiên thở hổn hển chế nhạo hỏi ”Ai là con khỉ, ai là đồ háo sắc?”
Cô ánh mắt mê ly, nói không ra lời, chỉ có lắc đầu.
Vì vậy anh hài lòng không kiêng nể gì cả, xông tới ở trong cô mà phóng thích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc