Một tuần sau Hạ Trường Ninh mới trở về. Trong quãng thời gian này thỉnh thoảng mới thấy hắn nhắn tin. Nhiều khi tôi gọi điện thoại tới thấy hắn luôn rất mệt mỏi. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nên trong lòng rất hoảng loạn.
Hắn tới nhà tìm tôi, hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của mùa xuân.
Tôi mỉm cười: “Đi đâu?”
Hắn lái xe đưa tôi tới bãi tập bắn: “Hôm nay muốn tỉ thí với em”.
Bãi tập bắn hôm nay chỉ có tôi với hắn, không có khách nào khác.
Tôi say mê nhìn hắn, hắn bắn rất giỏi. Nhìn hắn tôi lại nhớ lại cảnh hắn phải uống mấy lít rượu.
Hạ Trường Ninh quay đầu lại, ánh mặt trời ngày đông càng khiến hắn trông rạng rỡ hơn. Hôm nay tôi mới phát hiện ra, hắn rất hợp với màu đen, đầu đinh, răng trắng. Hóa ra Hạ Trường Ninh cũng rất đẹp trai, không phải vẻ tuấn tú như Đinh Việt, vẻ đẹp của Hạ Trường Ninh rất đàn ông.
Tôi ngồi bên chiếc bàn tròn cách đó không xa, cười híp mắt nhìn hắn.
Hạ Trường Ninh bước tới, ngồi trước mặt tôi và dựa đầu lên gối tôi. Tôi chưa bao giờ thấy hắn như thế này, hóa ra đàn ông cũng có lúc làm nũng.
Tôi vuốt nhẹ mái tóc hắn, trong lòng có cảm giác muốn bảo vệ hắn. Tôi cười, mình lại có ý muốn bảo vệ hắn mới buồn cười!
“Phước Sinh, lúc em thắng Mẫn và quay lại cười đắc ý với anh, lúc đó anh đã muốn có em, chỉ muốn có em .
“Ừ, bây giờ thì sao?” Tôi thôi cười, cố ý nghiêm túc hỏi hắn.
Hắn ngẩng đầu lên và nghiêm túc đáp: “Đằng nào cũng là của anh, không phải muốn nữa”.
Tôi đập nhẹ lên đầu hắn, đáp: “Nói muốn là muốn, nói không muốn là không muốn, đừng có mơ”.
Hắn đứng dậy cầm tay tôi và hỏi: “Phước Sinh, em thích anh thật chứ?”
Tôi ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, không đáp.
“Có lúc anh nghĩ, nếu không phải anh cứ bám lấy em thế này thì chắc chắn em sẽ không thích anh”.
“Đương nhiên, em dựa vào cái gì mà phải thích một tên lưu manh?”
Trước giờ khi Hạ Trường Ninh nghe xong câu đó sẽ phản kích ngay, nhưng hôm nay lại yên lặng, hắn chỉ ôm chặt tôi rồi hôn như điên cuồng. Tôi nghe thấy tiếng trái tim hắn đập dồn dập, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở dài. Lúc này mọi ý nghĩ đều biến mất, chỉ có hơi thở của hắn quấn chặt lấy tôi.
Tôi mỉm cười ngượng ngùng. Tôi cho rằng chuyện của Dật Trần đã qua đi, nghĩ rằng có thể tiếp tục lưu giữ cảm giác ngọt ngào này.
Cả ngày hôm đó, gương mặt tôi luôn rạng rỡ nụ cười.
Chưa có kết quả thi nhưng tôi đã bắt đầu tìm việc mới, tôi tính cứ đi làm rồi đợi kết quả thi, nếu thi không đỗ thì vẫn phải đi làm mà.
Ý của Hạ Trường Ninh là đợi kết quả đã rồi tính, nhưng tôi quanh quẩn ở nhà nhà rỗi không có việc gì làm, hắn không thuyết phục được tôi nên giới thiệu tôi tới làm hành chính ở công ty của Trần Thụ.
Trần Thụ nhìn thấy tôi liền vui vẻ: “Hạ Trường Ninh, anh không phải muốn chơi em đấy chứ? Mang Bồ tát tới bắt em thờ cúng à?”
Hạ Trường Ninh ôm tôi và nói khinh thường: “Vốn định thờ cúng ở công ty anh, nhưng Phước Sinh mặt mỏng nói chỉ cần tìm một cái miếu nhỏ là được rồi”.
Trần Thụ nghiến răng nhìn hắn.
Tôi cười hi hi và đáp: “Trần Thụ, anh có muốn đem Mẫn tới công ty của Hạ Trường Ninh thờ cúng không? Như thế cũng tiện cho em và Mẫn trao đổi tình báo”.
Trần Thụ gật đầu phối hợp: “Được đấy, cách này khá hay, không ai bị thiệt”.
Chuyện này coi như xong.
Bạn bè là bạn bè, tôi và Mẫn vẫn thực sự tới làm việc ở công ty của hai người họ, nhận lương nhân viên hành chính, thỉnh thoảng còn hẹn nhau đi dạo để trao đổi tình báo.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một lời đề nghị vô tình của tôi lại trở thành ngọn nguồn khiến tôi chia tay Hạ Trường Ninh.
Mẫn là người rất hoạt bát, ăn mặc rất thời trang, cô ấy không giữ được chuyện gì trong lòng cả. Có hôm tôi với cô ta dạo phố mệt rồi nên ngồi nghỉ uống nước. Mẫn hỏi tôi: “Trước đây có phải Hạ Trường Ninh có bạn gái tên là Dật Trần không?”
Tôi thấy lạ không hiểu sao cô ấy lại biết chuyện này:
“Tình đầu, chuyện từ lâu lắm rồi”.
“Nhưng Phước Sinh này, sao tớ thấy chuyện này không đúng lắm, có phải gần đây Hạ Trường Ninh đi công tác mấy lần không?”
Hắn thường xuyên đi công tác, thì sao chứ?
“Tớ nghe Trần Thụ nói thế, hình như Hạ Trường Ninh có một đứa con trai ở Thâm Quyến”.
Tôi cười ha ha: “Là con nuôi”.
“Phước Sinh, tớ coi bạn như bạn thân nên mới nói. Cho dù là con nuôi nhưng đó là con của bạn gái cũ! Gần đây Hạ Trường Ninh đều tới Thâm Quyến công tác, nhỡ đâu tình cũ lại cháy”.
“Không đâu, anh ấy không phải loại người như thế, không bắt cá hai tay đâu. Tớ gặp cô ta rồi”.
Mặc dù nói như thế nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy vướng mắc.
Người gỡ vướng mắc ấy là Ngũ Nguyệt Vi.
Cô ta tới tìm tôi, vẫn nói với dáng vẻ khinh miệt và cao ngạo quen thuộc: “Không phải cũng bị anh Ninh tán đổ rồi sao, tôi tưởng cô thanh cao lắm cơ”.
Đối phó với cô ta, tôi chưa bao giờ hòa nhã. Tôi nói với Ngũ Nguyệt Vi: “Người trước đây Hạ Trường Ninh thích là Dật Trần, bây giờ là tôi, đều không phải cô”.
Không còn câu nói nào có thể làm tổn thương cô ta hơn câu này.
Ánh mắt của Ngũ Nguyệt Vi như bốc lửa, cô ta nhếch môi rồi cười lạnh: “Đúng, trước đây hắn thích Dật Trần, kết quả cô ta không cần hắn. Bây giờ hắn thích cô, kết quả hắn vẫn không cần cô”.
Tôi phát điên: “Ngũ Nguyệt Vi, có phải tâm lý cô biến thái không? Cô ăn không được thì đạp đổ, thế mà anh ấy vẫn coi cô là bạn bè! Ông già nhà cô còn không làm khó tôi, cô đừng dùng kế ly gián nữa”.
Ngũ Nguyệt Vi im lặng một lúc rồi thở hít một hơi dài và đáp: “Phước Sinh, tôi gọi cô như thế cô đừng trách. Anh Ninh không biết tôi tới đây, tôi tới không phải để cãi nhau với cô. Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng sau khi hắn chia tay với Dật Thần thì sẽ chấp nhận tôi. Nhưng không, hắn không thích tôi, đến giờ vẫn không thích tôi. Tôi cũng nghĩ rõ ràng rồi, trong thiên hạ đâu chỉ mình hắn là đàn ông, tôi tới đây vì...”.
Trong lúc cô ta cắn môi suy nghĩ thì tôi cũng bình tĩnh lại. Cô ta có lòng với Hạ Trường Ninh như thế, tôi thực sự không thể nói cô ta điều gì. Chỉ cần cô ta không phá hoại, không vô lý như trước đây thì tôi sẽ tha thứ cho cô ta.
Đôi mắt Ngũ Nguyệt Vi sáng lên, dường như đã hạ quyết tâm, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Tôi đã yêu người đàn ông khác. Tôi hy vọng cô và Hạ Trường Ninh hạnh phúc, hắn đi lính từ nhỏ, thực sự rất vất vả. Cô phải tốt với hắn một chút”.
Có lẽ Ngũ Nguyệt Vi gặp tôi là để chấm dứt tình cảm với Hạ Trường Ninh. Tôi mỉm cười và nói: “Hy vọng cô hạnh phúc. Sau này mong cô đừng dùng thái độ đó nữa, không ai chịu được đâu, cũng mong cô thường xuyên tới chơi”.
Ngũ Nguyệt Vi nhìn tôi chằm chằm hồi lâu rồi mới nói: “Phước Sinh, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao bọn họ đều yêu cô. Cô là một cô gái tốt”.
“Cảm ơn”. Khi cô ta nói bọn họ tôi nghĩ ngay tới Đinh Việt. Tôi nghĩ, người đã mất rồi, Đinh Việt sẽ mong tôi hạnh phúc. Sau chuyện đó tôi còn chưa từng hỏi xem mộ Đinh Việt ở đâu. Tôi chạy trốn không muốn nhìn thấy chuyện này. Có lẽ chỉ như thế mới có thể khiến tôi không tưởng tượng anh ૮ɦếƭ thế nào. Cho dù tôi hạnh phúc thì anh ở trên trời nhìn là được rồi, tôi không muốn mình và Hạ Trường Ninh thể hiện hạnh phúc trước mặt anh. Đinh Việt không thích Hạ Trường Ninh.
“Anh Ninh và Dật Trần... là chuyện lâu lắm rồi, cô không nên quá bận tâm”. Cô ta hơi do dự khi nói với tôi điều này.
“Tôi biết, anh ấy cũng nói với tôi rồi”. Tôi nghĩ trả lời thế này là rất tốt. Hạ Trường Ninh không giấu tôi, hắn nói hết cho tôi rồi, tôi cũng đã gặp Dật Trần, còn gì phải bận tâm nữa sao.
“Cô... cô không bận tâm chuyện Hạ Trường Ninh và Dật Trần có một đứa con sao? Chuyện này tôi vốn không muốn nói cho cô biết, nhưng tôi hy vọng cô không bận tâm, vui vẻ ở bên Hạ Trường Ninh”.
Tôi sững sờ. Tôi nhớ lại đã có lần tôi nói với Hạ Trường Ninh rằng, biết đâu con của Dật Trần là con hắn. Lúc đó chỉ vô tình thốt ra thôi, lẽ nào là thật sao?
Nhưng trước giờ Hạ Trường Ninh chưa từng nói điều này, trong lòng tôi rối như mớ bòng bong.
Những lời của Mẫn cứ vang vọng bên tai tôi, hắn tới Thâm Quyến mấy lần. Tôi còn nói đó là con nuôi của Hạ Trường Ninh. Tôi lập tức không nghĩ được gì nữa.
Tôi nhìn Ngũ Nguyệt Vi, cô ta cũng tỏ ra bối rối. Tại sao cô ta đột nhiên lại muốn tôi và Hạ Trường Ninh ở bên nhau? Tại sao lại thay đổi đột ngột như thế?
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô đừng chơi trò vòng vo phá hoại tôi và Hạ Trường Ninh nữa, có việc như thế này thì hắn sẽ tự nói cho tôi biết. Chào cô”.
Tính cách của Ngũ Nguyệt Vi trước giờ luôn coi mình là nhất, cô ta lại hếch cằm lên, lạnh lùng cười: “Tôi chỉ hy vọng cô không phải là loại con gái lẳng lơ, ở bên Hạ Trường Ninh lại nghĩ tới người đàn ông khác”.
“Liên quan quái gì tới cô!” Không khí hòa thuận vừa xuất hiện lập tức bị đập tan. Tôi vừa tức vừa lo, nhìn ánh mắt Ngũ Nguyệt Vi tôi có thể thấy chuyện này không không phải là bịa. Cô ta cố ý tới đây tìm tôi chính vì muốn nói với tôi chuyện này.
Rời khỏi quán trà tôi gọi điện ngay cho Hạ Trường Ninh, hỏi thẳng luôn: “Con trai Dật Trần là của anh, đúng không? Phải không?”
“Em đang ở đâu?”
Trái tim tôi lạnh buốt. Đúng, chăc chắn là đúng, hắn không hề dứt khoát phủ nhận. Nhưng tại sao anh không nói với tôi? Tôi hỏi câu này gần như vô thức, đúng hơn là hét lên.
Tôi không biết mình bận tâm vì chuyện hắn và Dật Trần có con trai hay là vì hắn không hề nói với tôi chuyện này.
“Phước Sinh, em nghe anh nói...”.
Tôi lập tức cúp máy. Tôi thực sự không biết nói gì nữa.
Lúc Hạ Trường Ninh tới nhà bố mẹ tôi đi vắng. Hắn đứng ở cửa và rất thông minh gọi vào máy bàn. Tôi vừa nhấc máy hắn nói luôn: “Anh ở ngoài cổng nhà em, em không muốn để hàng xóm xem trò cười đấy chứ?”
Ghét nhất là cái tên này luôn biết cách nắm bắt tâm lý người khác. Tôi mở cửa rồi nhảy sang một bên, chỉ sofa nói: “Anh ngồi yên cho em, cấm động đậy!”
Hắn nghe lời ngồi xuống, nghiêm túc nói với tôi: “Chuyện này anh muốn xác nhận rõ ràng rồi mới nói cho em biết. Em còn nhỏ, có thể không hiểu được cảm giác của anh”.
“Nhưng anh biết cảm giác của em không? Em là người đợi anh thông báo kết quả sao? Là con trai anh thì sao? Bây giờ Dật Trần có một mình, anh sẽ chịu trách nhiệm vì chuyện nhiều năm trước, sau đó lấy cô ta sao?”
Hạ Trường Ninh thở dài một tiếng, đầu dựa vào thành ghế, nhắm mắt tỏ ra mệt mỏi: “Phước Sinh, nói thật là anh không biết. Đưa Dật Trần về anh mới biết, nguyên nhân chính khiến người nhà chồng cô ấy bài xích cô ấy là vì đứa bé đó không phải con của chồng cô ấy. Anh đã gặp thằng bé ở Thâm Quyến, bố mẹ Dật Trần gọi nó là Hạ Hạ, tên nó là Trần Hạ. Em có biết cảm xúc của anh như thế nào không? Anh cảm thấy vô cùng mê mang. Anh hỏi thì cô ấy lại nói không phải con anh. Anh đòi đi xét nghiệm ADN thì cô ấy nhất quyết không chịu. Mấy ngày qua anh suy nghĩ mãi về vấn đề này. Nếu đúng là con anh thì anh nên làm thế nào?”
Tôi đứng cách hắn hai mét. Tôi nhìn thấy hắn nhắm mắt nói như vậy, trong lòng dội lên cảm giác xót xa. Tôi cũng không biết phải làm thế nào.
Nếu như đứa bé thực sự là con của Hạ Trường Ninh thì tôi phải làm thế nào?
Hạ Trường Ninh mở mắt ra đi tới ôm tôi: “Phước Sinh, em có thể thông cảm được cho anh thì tốt, không thể thông cảm cũng không sao, anh thật lòng với em”.
Chấp nhận Hạ Trường Ninh thì lập tức sẽ thành làm mẹ kế? Không hiểu sao trong đầu tôi lại nảy ra ý nghĩ như vậy khiến tôi rùng mình. Tôi thực sự chưa hề chuẩn bị tâm lý.
Với tính cách của Hạ Trường Ninh thì hắn sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
“Phước Sinh, cứ bình tĩnh, để anh cũng bình tĩnh. Cho dù kết quả có thế nào chăng nữa thì anh vẫn thực sự nghiêm túc với em”. Hạ Trường Ninh nghiêm túc nói.
Tôi tin, tôi tin tưởng, nhưng tôi không dám nghĩ tiếp nữa.
Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh Dật Trần khoác tay hắn, dựa vào hắn.
“Cô ta... có thể thấy cô ta chưa quên tình cảm với anh...”
Hạ Trường Ninh lớn tiếng ngắt lời tôi: “Không phải chuyện đó! Phước Sinh, anh đang đau đầu không phải vì chuyện đó”.
Tôi nhìn anh, một người luôn có chủ kiến, một người đã hiểu hết mọi chuyện như hắn đang có tâm trạng vô cùng nặng nề.
Nếu như đứa bé là con trai hắn, vậy thì câu chuyện chia tay năm đó của hắn và Dật Trần sẽ có phiên bản như thế nào?
“Bình tĩnh đã”.
Hạ Trường Ninh nhìn tôi định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói, hắn cầm áo vest rồi ra về.
Đóng cửa lại, tôi nghĩ, có lẽ ông trời đã sắp đặt, tôi không có may mắn ấy.
Hai hôm sau tôi nhận được thông báo trúng tuyển. Tôi không gọi điện báo cho Hạ Trường Ninh, tôi nghĩ nếu hắn đã nghĩ kỹ nên giải quyết thế nào thì hắn sẽ tới tìm tôi.
Một tuần sau Hạ Trường Ninh nhắn tin cho tôi, hắn phải đi Thâm Quyến một chuyến. Hắn còn dặn: Em đợi anh trở về.
Mùa xuân trăm hoa đua nở đã trôi qua. Những cây phượng vĩ đã bắt đầu nở những chùm hoa đỏ rực, dưới ánh mặt trời chói chang cây cối ngày càng trở nên xanh mướt.
Nửa tháng trôi qua, Hạ Trường Ninh chưa trở về, cũng không có tin tức gì.
Thỉnh thoảng có dịp đi qua công ty hắn tôi lại không nhịn được ngước đầu lên nhìn.
Tôi gọi 1080 hỏi số điện thoại công ty hắn rồi nhờ Mai gọi. Nó cúp máy rồi thở dài: “Giám đốc Hạ đi vắng, mời bạn để lại lời nhắn”.
“Không sao. Bạn bảo bạn họ Mai, muốn tìm hắn để hỏi chút chuyện cũng rất bình thường mà”.
“Phước Sinh, tớ cảm thấy bạn thực sự đã thay đổi. Bạn cẩn thận, suy nghĩ chu đáo. Vì sao bạn không chủ động tìm anh ta hỏi cho rõ?”
Tôi không hề chau mày: “Việc này nên để hắn tự giải quyết thì hơn. Nếu hắn không tìm tớ thì đó chính là câu trả lời rồi. Tớ muốn bạn gọi điện tới là vì tớ nhớ hắn, muốn biết tin về hắn. Mai, bạn biết không? Hóa ra cũng có lúc tớ muốn biết nhất cử nhất động của Hạ Trường Ninh”.
Mai nhìn tôi thông cảm: “Hay là bạn gọi điện cho hắn?”
Tôi lắc đầu. Tôi chưa bao giờ tin rằng có ai lại bận tới mức không có đủ thời gian để gọi một cuộc điện thoại. Khi tôi và Hạ Trường Ninh đã yêu nhau thì dù không gặp nhau cũng sẽ gọi điện hoặc nhắn tin.
Thực ra chưa ngày nào hắn không nhắn tin, chỉ mấy ngày Tết hắn cố ý không nhắn vì muốn tôi hiểu rõ nội tâm mình hơn. Nhưng bây giờ, một cuộc điện thoại cũng không có, một dòng tin nhắn cũng không.
Tôi nghĩ rằng, đó đã là câu trả lời.
Hạ Trường Ninh nói: “Đợi qua năm nay, năm sau nếu như em thi đỗ thì tháng bảy, tháng tám lấy anh, tháng chín đi học, thế nào?”
Hạ Trường Ninh nói: “Anh không phải người ăn ở hai lòng”.
Hạ Trường Ninh nói với bố Vi: “Trước đây ông từng nói, có vợ thì chỉ cần khấu đầu ba cái trước ông là xong. Mời cưới cũng ông không tới”.
Mùa hè đã tới, những lời của hắn giống như những lời nói mê từ bao năm trước, hoặc đó chỉ là hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi luôn mắng hắn là lưu manh, hắn cũng luôn trả lời tôi: “Nhưng em thích”. Sau đó sẽ giở trò lưu manh tới cùng.
Khi ghét hắn, tôi chỉ cảm thấy bị hắn đeo bám thật phiền phức.
Khi thích hắn, nhớ lại những lúc mắng hắn là lưu manh đều giống như đang liếc mắt đưa tình.
Chỉ cần nhớ lại là tôi nghĩ ngay tới dáng vẻ lưu manh, bám riết lấy tôi của hắn. Có âm thanh chợt phát ra từ đáy lòng: Lỡ mất rồi.
Hoa mây tím đã rụng, chỉ còn những chiếc lá rậm rạp. Tôi đã từng ngủ một buổi chiều dưới ánh nắng ấm áp ở đây, khi mở mắt ra thấy Hạ Trường Ninh cũng đang ngủ, ký ức khi đó bỗng biến thành một cái tát vào mặt tôi, nhắc nhở tôi: Ninh Phước Sinh, mày đã không kịp nói với hắn là mày thích hắn rồi.
Tôi không khóc, lúc chia tay với Đinh Việt tôi đã khóc tan nát cõi lòng, vậy mà bây giờ không có lấy một giọt nước mắt.
Khi Hạ Trường Ninh ngả mình trên ghế sofa, nhắm mắt nói những nghi ngờ của hắn, tôi đã có ý không muốn mang tới cho hắn bất cứ áp lực nào. Là con trai của hắn, là mối nghiệt duyên giữa hắn và Dật Trần nhiều năm trước, là món nợ mà hắn nợ cô ta, là hắn lựa chọn đi trả, tôi chỉ có thể chúc phúc.
“Một thời gian nữa là đi học rồi. Đi đi, mình đi dạo phố, xem có gì mua được không”. Tôi chuyển chủ đề rồi kéo Mai ra ngoài.
Con người có rất nhiều cách để trưởng thành. Hoàn cảnh gia đình, sự giáo dục của bố mẹ, rèn luyện trong công việc, những sự kiện lớn hay tình cảm nam nữ thay đổi.
Bố mẹ tôi rất ngạc nhiên khi thấy Hạ Trường Ninh biến mất. Tôi nói với họ: “Con và Hạ Trường Ninh chia tay nhau rồi. Đừng hỏi con nguyên nhân, con lớn rồi, có thể tự giải quyết mọi chuyện của mình. Mong bố mẹ hiểu cho con”.
Mẹ tôi mở miệng định nói theo thói quen nhưng bố tôi đã ngăn lại.
Lời của bố tôi đầy thâm ý sâu xa: “Bố mẹ thích Hạ Trường Ninh bởi vì thấy nó tốt với con. Mặc dù nó không được học nhiều nhưng lại có tinh thần cầu tiến. Trong những học trò bố đã dạy thì không ít người chỉ học với mục đích kiếm tấm bằng, mượn cớ đi học để mở rộng quan hệ cũng khá nhiều, Hạ Trường Ninh là người hiếu học nhất trong số đó. Phước Sinh, con cũng lớn rồi. Bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, bố mẹ không can thiệp vào quyết định của con. Chỉ cần con sống hạnh phúc là bố mẹ vui rồi”.
Buổi nói chuyện này khiến nước mắt tôi tuôn như mưa.
Lúc tôi thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi đây thì Hạ Trường Ninh trở về.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần Tây, đầu tóc gọn gàng. Nhìn hắn giống như một cây kem giữa trưa hè, ngọt ngào và mát lạnh.
Hạ Trường Ninh bây giờ, dù nhìn thế nào tôi cũng cảm thấy hắn rất đẹp trai.
Hắn ngồi trong xe nhìn về phía nhà tôi, ánh mắt hắn khiến tôi mê đắm. Tôi gõ đầu mấy cái, cảm giác vui sướng dồn lên trong lòng, mọi sự phỏng đoán và bất an bây giờ tiêu tan như mây khói. Nhìn thấy hắn, tôi chỉ thấy niềm vui tràn ngập.
“Anh về rồi?”
Hạ Trường Ninh mỉm cười rồi mở cửa xe. Tôi lên xe, thắt dây an toàn xong, cười và hỏi anh: “Đi đâu?”
“Bãi tập bắn”.
Hắn nói xong trái tim tôi lại trầm xuống.
Nơi hẹn hò của người khác không phải là quán cà phê, rạp chiếu phim thì cũng là những nơi danh lam thắng cảnh, công viên bờ sông, tôi và Hạ Trường Ninh hình như có tình cảm đặc biệt với bãi tập bắn.
Lần đầu tiên, tôi khiến hắn thua cuộc và uống say rượu.
Lần thứ hai, Hạ Trường Ninh đưa Dật Trần về, rồi yên tĩnh gục đầu trên đùi tôi, hơn nữa, hắn nói lần đầu tiên đến bãi bắn đã muốn có tôi.
Lần này, hắn không nói, còn tôi cũng đã hiểu.
Niềm vui khi nhìn thấy hắn và khi lên xe không thể nào tiếp tục được nữa.
Hắn im lặng lái xe, tôi im lặng nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa xe.
Bãi tập bắn im lặng lạ thường trong buổi trưa hè.
Tôi chuyên tâm cầm súng lên và ngắm thẳng vào bia bắn. Chốc chốc tiếng súng lại vang lên, không phải bắn vào hồng tâm mà giống như bắn vỡ thứ gì đó, giống tiếng đồ sứ rơi xuống đất, tiếng vỡ giòn tan.
“Phước Sinh, em muốn bắn chuẩn hơn thì đừng run tay”. Hắn đi tới nâng tay tôi.
Tôi buông tay, run rẩy.
“Để anh giúp em, nào, cùng ngắm bắn”. Tay hắn vẫn rất vững. Nghe thấy đoàng một tiếng, dường như tôi lập tức buông súng quay sang ôm hắn.
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi thở dài: “Anh chỉ đi có hai tháng thôi mà. Phước Sinh, em ngẩng đầu lên”.
Tôi không muốn.
“Trần Hạ không phải con anh...”
Tôi sững lại, mọi chuyện đều đã không thành vấn đề nữa rồi. Tôi sung sướng ngẩng đầu nhưng lại thấy có điều gì đó sâu xa trong đôi mắt hắn.
Ngón tay hắn lướt trên mặt tôi. Tháng tám nhưng tay hắn không có mồ hôi mà vẫn khô ráo mát lạnh: “...thì tốt biết mấy”.
Đầu óc tôi bỗng trở lên trống rỗng, có nghĩa là con trai của Dật Trần là con hắn? “Anh sẽ giải quyết thế nào?”
“Phước Sinh, em đi học, anh sẽ nghĩ cách giải quyết việc này. Dù sao đó cũng là một việc lớn với anh”. Hạ Trường Ninh nhìn tôi do dự rồi hỏi: “Phước Sinh, nếu Dật Trần đồng ý để anh nuôi Trần Hạ, thì em có chấp nhận nó không?”
Đây chính là một câu hỏi khiến tôi phiền não nhất. Tôi thích Hạ Trường Ninh, nhưng trực giác lại ngăn tôi làm mẹ kế của con trai Hạ Trường Ninh và Dật Trần. Tôi chỉ là một người bình thường! Tôi mới hai mươi ba tuổi, còn Trần Hạ đã lên bốn, tôi phải làm mẹ nó ư? Ai cho tôi một câu trả lời bây giờ?
Hạ Trường Ninh bật cười, lúc này mà hắn còn cười được: “Phước Sinh, anh tưởng rằng em không bận tâm tới điều đó, chỉ cần ở bên cạnh anh thì không cần để ý tới mọi thứ khác”.
Vì tình yêu mà không nghĩ tới gì khác? Bây giờ tôi mới hiểu, tôi cười khổ nói với hắn: “Hạ Trường Ninh, em xin lỗi, em không biết”.
“Anh biết”. Hắn cười nhạt: “Tình yêu của em dành cho anh vẫn chưa sâu sắc tới mức ấy đâu, Phước Sinh ạ”.
Là hắn yêu cầu quá cao hay tôi thực sự không đủ yêu hắn?
Hạ Trường Ninh nhìn tôi một lúc rồi nói: “Phước Sinh, nếu như anh không tới tìm em thì em sẽ từ bỏ đúng không? Nếu như một khi em biết anh có điều gì đó không tốt với em thì em sẽ phủ định toàn bộ con người anh đúng không? Chúng ta chia tay nhé!”.
Đầu tôi ong lên, bàn tay vô thức nắm lấy vạt áo hắn, miệng mím chặt không muốn nói gì.
Rất lâu sau, Hạ Trường Ninh cười: "Nếu như em đòi chia tay anh sẽ nghĩ mọi cách để giữ em lại. Còn anh nói chia tay em lại không nói gì cả”.
“Anh muốn em nói gì? Em sắp bị thằng con trai đó của anh làm cho chóng mặt rồi. Hạ Trường Ninh, anh bảo em nói gì bây giờ?” Tôi không nói được, tôi cũng không cầu xin hắn ở lại được. Tôi chưa nghĩ đến chuyện khóc lóc ૮ɦếƭ đi sống lại, ôm chân hắn xin hắn đừng chia tay bao giờ cả.
“Anh đợi em suy nghĩ kỹ càng rồi theo đuổi anh. Cho dù anh lấy Dật Trần rồi thì em cũng theo đuổi anh!”
MK! Còn khuyến khích người khác làm người thứ ba sao?
Tức phát điên lên, tôi buột miệng: “Nằm mơ!”
Hạ Trường Ninh không nói gì nữa, hắn lái xe đưa tôi về nhà.
Đứng ở cổng nhà rồi tôi còn nghĩ, có phải tôi đang nằm mơ không?
Dật Trần, con trai cô ta, thần sắc của Hạ Trường Ninh, hắn muốn chia tay... Mọi tâm tình phức tạp lướt qua Ⱡồ₦g иgự¢, kết quả là tôi đóng cửa khóc to một trận.
Tôi vẫn đợi Hạ Trường Ninh gọi điện tới giải thích. Nhưng không có. Cho tới ngày tôi xách va li tới trường nhập học hắn vẫn không tới. Lúc lên máy bay trời rất âm u, bụi mưa lất phất. Trước khi vào máy bay, tôi quay đầu lại lần cuối, quyết định cả đời này sẽ không bao giờ quay lại nữa.