Bỏ hắn mà đi
Suốt dọc đường tôi liên tục nhớ lại hình ảnh của Hạ Trường Ninh. Ngoài bộ âu phục, cái đầu đinh và sở thích chơi khăm ra, tôi không thể nhớ được mặt mũi hắn ra sao.
Hạ Trường Ninh đã tới đây, vậy bây giờ hắn ở đâu? Tôi không thể đoán được tâm tư của hắn. Tại sao hắn không xuất hiện. Lòng tôi cứ thấp thỏm đoán liệu Hạ Trường Ninh có trùng hợp xuất hiện ở bến xe rồi ngồi cùng chuyến máy bay với tôi không?
Có nghĩ nữa cũng chẳng có tác dụng gì, binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn. Tôi ngủ trên xe một lát, lúc thức dậy đã là buổi chiều.
Chú thím bắt tôi mang nhiều đặc sản về quá, tôi mệt mỏi kéo hành lý đi ra ngoài bến xe. Vé máy bay đặt ngày mai nên tôi phải tìm khách sạn ở một đêm.
“Phước Sinh, trùng hợp quá!”
Hạ Trường Ninh rõ ràng đứng đợi tôi ở cổng bến xe, khoan thai nhàn nhã, trong tay không có hành lý, vậy mà dám nói trùng hợp không biết xấu hổ? Vừa đúng như dự tính lại vừa ngoài dự tính. Tôi nhìn Hạ Trường Ninh và từ từ mỉm cười. Nếu là nửa năm trước thì tôi sẽ tỏ vẻ khó chịu trước mặt hắn, nhưng bây giờ thì không. Sự xuất hiện của hắn khiến tôi tràn đầy sức chiến đấu.
“Ha ha, đúng là trùng hợp quá! Sao anh lại ở đây? Đến đón bạn à?” Nói xong câu này tôi tự cảm thấy bản thân mình thật giả tạo.
Hạ Trường Ninh cười chân thành và lắc đầu: “Anh nói trùng hợp vì anh mới tới được mười phút thì em đã tới rồi. Anh đến để đón em”.
“Thật à. Thế thì ngại quá!” Tôi cười rất tươi, rất tự nhiên.
Ánh mắt Hạ Trường Ninh nhìn tôi có mấy phần thăm dò, đôi mắt này không đẹp bằng đôi mắt Đinh Việt nhưng rất có thần thái, giống như tia X quang có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ. Ba ngày không gặp đã phải nhìn nhận lại, Hạ Trường Ninh không biết tư tưởng của tôi đã có sự chuyển biến.
Tôi đưa hành lý cho hắn một cách tự nhiên và nói: “Tốt quá, hành lý nặng, xách hộ em với”.
Hắn không chỉ xách chiếc túi du lịch mà tay còn lại cũng xách luôn chiếc ba lô to đùng cho tôi. Hai tay rảnh rỗi, tôi nhẹ nhàng đi sau hắn.
Xem ra là nụ cười của tôi đã lây sang hắn, gương mặt Hạ Trường Ninh cũng rạng rỡ: “Sợ ảnh hưởng tới việc ôn tập của em nên anh không tìm em. Anh đặt khách sạn rồi, ngày mai mình cùng về”.
“Ơ, anh biết em đi chuyến bay nào sao?”
Hạ Trường Ninh cười gian như cáo, hắn quay đầu lại bảo: “Cái này có khó gì đâu, Phước Sinh. Chuyến bay lúc mười hai giờ mười phút trưa mai đúng không?”
MK! Đúng là không khó thật! Tôi nghiến răng nghiến lợi nghĩ, được, cứ tiếp tục diễn đi! Tôi ngẩng mặt vui vẻ đáp: “Ôi, em còn sợ không cùng chuyến bay cơ đấy. Em đặt vé máy bay trước một tuần mà”.
“Không cần lo lắng, lúc Bảo Lâm dẫn anh đi chơi ở đảo Bolshoi Ussuriisk anh đã biết rồi. Hình như em rất vui khi anh tới đón em?”
“Đúng thế, đất khách gặp đồng hương, nơi tha hương mà có bạn bè tất nhiên sẽ tốt hơn”.
Hắn khá hài lòng với câu trả lời này, chăm chú nghe tới mức ánh mắt cũng lấp lánh niềm vui: “Xem ra anh đến là đúng. Phước Sinh, em bị anh làm cảm động rồi đúng không?”
Hắn nói chuyện rất thẳng thắn. Hắn có thể bỏ công sức vượt ngàn dặm xa xôi tới đây để đi về một đoạn cùng tôi, tấm lòng này thực sự không phải ai cũng có.
“Thực sự cảm động quá, tối nay tôi mời anh ăn các món đặc sản ở đây”.
Hạ Trường Ninh lại tỏ vẻ không tin, hắn nhìn tôi thăm do mấy giây dường như đang xem tôi nói có thật lòng hay không.
Tôi thản nhiên nhìn lại hắn, cho tới khi Hạ Trường Ninh xách hành lý đi về phía trước với vẻ mặt vẫn hoàn nghi.
Tôi uể oải đi theo sau lưng hắn. Dáng vẻ Hạ Trường Ninh khi đi bộ rất thẳng. Tôi cảm thấy hắn như một cây tùng, còn tôi là ngọn cỏ đuôi chó héo rũ. Ý chí chiến đấu của hắn đang sục sôi, còn tôi ngoài mặt sục sôi nhưng trong lòng lại ủ rũ. Nửa năm trôi qua, tôi vẫn không thể đấu lại hắn, khỏi phải nói tôi buồn bã thế nào.
Tới khách sạn, hắn giành trước lên quầy lễ tân đặt phòng. Tôi muốn trả tiền nhưng hắn từ chối: “Đừng khách sáo”.
Ờ, thì không khách sáo!
Buổi tối tôi và Hạ Trường Ninh đi ăn một bữa miến thịt lợn dưa chua, ăn nhiều đến phát ngấy. Trong bữa cơm tôi kể chuyện Đông Bắc cho Hạ nghe, không khí rất thoải mái.
Ăn no uống say rồi về phòng, Hạ Trường Ninh lịch sự hỏi ý kiến tôi: “Vần còn sớm, có muốn nói chuyện một lúc không?”
Tôi lắc đầu: “Hôm nay ngồi xe mệt lắm, em muốn đi tắm rồi đi ngủ”.
Hắn không có ý kiến gì nữa.
Tôi đợi một lúc sau không thấy có động tĩnh gì bèn nhẹ nhàng mở cửa chạy thẳng xuống trung tâm phục vụ của khách sạn. Tôi muốn đổi vé máy bay!
Cho dù hắn khiến tôi cảm động nhưng tôi không muốn hắn đắc ý.
Thời gian chờ đợi thật khó chịu, tôi liên tục nhìn ra bên ngoài, sợ bị Hạ Trường Ninh phát hiện. Lúc đổi được vé xong tôi sung sướng nói với nhân viên: “Các bạn đã mang lại cho tôi một chuyến du lịch vô cùng vui vẻ, cảm ơn!”
Tôi mang nụ cười hài lòng về phòng, lúc đi qua phòng Hạ Trường Ninh thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Hạ Trường Ninh mặc một chiếc áo len mỏng nhìn tôi thăm dò rồi nói: “Không phải em nói mệt nên muốn đi nghỉ sớm sao?”
Tôi lúng túng trả lời không chút tự nhiên: “Đi mua chút đồ thôi”.
Hạ Trường Ninh ngẩn ra rồi dịu dàng nói: “Vậy về nghỉ sớm đi”.
Tôi về phòng thành công, phi ngay lên giường rồi ôm gối cười. Chắc chắn hắn nghĩ tôi ra ngoài mua đồ vệ sinh. Ha ha, Hạ Trường Ninh, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Sáng sớm hôm sau, Hạ Trường Ninh gọi điện thoại nội bộ của khách sạn đánh thức tôi dậy, cùng nhau ăn sáng rồi đi ra sân bay.
Ánh nắng mặt trời vẫn ấm áp, thỉnh thoảng Hạ Trường Ninh lại quay sang nói cười với tôi.
“Phước Sinh này, để anh kể em nghe một câu chuyện cười. Có người chuyển nhà mới nên mời bạn bè tới ăn cơm. Có chuông cửa, hắn ra mở. Bạn bè được mời hầu như đều đã tới hết. Thấy thiếu mấy người hắn liền nói: “Mấy người nên tới mà chưa thấy tới nhỉ”. Bạn bè nghe vậy liền nghĩ, hóa ra mình là người không nên tới, thế là đã bỏ về một phần ba. Hắn luống cuống mở miệng nói: “Ơ, không nên về sao lại về hết thế này?” Một nửa số còn lại nghe vậy liền bỏ về vì nghĩ mình mới nên về. Quýnh lên, chủ nhà kêu to: “Không phải, tôi có nói các bạn đâu chứ?” Thế là số còn lại bỏ về nốt”.
Tôi cười ha ha rồi nhìn hắn bóng gió nói: “Đúng thế, không nên tới mà lại tới rồi”. Hạ Trường Ninh cười đáp: “Em không nên về cùng anh thì lại về cùng rồi”.
Kể chuyện cười cũng phải vòng vo thế sao? Tôi chớp chớp mắt nói với hắn: “Tôi không thèm về cùng anh”.
Ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt hắn, giây phút ấy tôi mới phát hiện ra nếu như hắn tươi cười khi nhìn người khác thì ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng. Da Hạ Trường Ninh khá sẫm màu nhưng răng thì rất trắng. Ánh mặt trời thoáng qua, răng hắn lấp lánh.
Đáng tiếc, tôi không muốn làm miếng thịt nhảy vào miệng hắn.
Hạ Trường Ninh quay mặt đi, tôi nhìn nhìn nghiêng vẫn thấy nụ cười còn đọng trên mặt hắn.
Tôi bĩu môi phía sau hắn, chờ mong giây phút sắc mặt hắn đại biến.
Nhận thẻ lên máy bay, qua kiểm tra an ninh, chúng tôi ngồi đợi máy bay trong phòng chờ. Tôi hỏi hắn: “Sao anh đến rồi mà không tới tìm em? Do dự không phải là tính cách của anh mà”.
Chắc do thái độ của tôi rất tốt nên Hạ Trường Ninh lơ là cảnh giác, hắn cười nói: “Sợ em không thích anh thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, có thể đón em cùng về là được rồi”.
Hắn tới đón tôi, không phải tôi không cảm động, chỉ là, tôi ghét sự bá đạo của hắn.
Mười một giờ năm mươi, chuẩn bị lên máy bay, tôi xách hành lý, chậm rãi nói trước ánh mắt ngạc nhiên của Hạ Trường Ninh: “Cảm ơn anh đã tới đón em, em rất cảm động. Có điều em đổi chuyến bay rồi. Tạm biệt”.
Khóe miệng Hạ Trường Ninh động đậy, hắn nghiến răng tóm lấy cổ tay tôi: “Giỏi lắm, nửa năm không gặp bản lĩnh của em tăng lên khá nhiều đấy”.
Tôi hớn hở: “Quá khen, anh mà không bỏ tay ra là tôi kêu anh sàm sỡ đấy”.
Hạ Trường Ninh buông tay tôi rồi dựa vào thành ghế, vẻ lưu manh đã quay lại: “Nói với cảnh sát là tên trọc phú này trêu ghẹo dân nữ à?”
Tôi đỏ bừng mặt, dù sao nói xấu hắn sau lưng rồi lại bị hắn vạch trần trước mặt cũng rất khó xử. Trong lòng vừa hận Bảo Lâm mau mồm mau miệng lại vừa hận Hạ Trường Ninh tốn công tốn sức. Tôi nghiêng đầu nói với hắn một câu: “AQ lần nào cũng thắng”. Nói xong tôi đi tới xếp hàng lên máy bay.
Kiểm tra vé xong tôi quay lại nhìn hắn, Hạ Trường Ninh nhìn tôi không chớp mắt, khóe miệng mím chặt, không biết hắn đang tức giận hay đang nghĩ gì.
Tâm tình tốt đẹp, tôi nhìn hắn nói rất to: “Tạm biệt A Đấu!”