Bỏ em ư? Có mà đợi đến kiếp sau! - Chương 18

Tác giả: Trang Trang

Áng mây ngũ sắc bay về phía nam

Ngày hôm sau công ty chuyển phát nhanh đưa quà tới cho tôi.

Nhân viên đưa hàng nói: “Mời cô kiểm tra hàng, người gửi yêu cầu hồi âm”.

Tôi mở ra xem, bên trong có một đôi giày thể thao và một đĩa VCD. Hạ Trường Ninh còn viết rất vô sỉ: “Em nhận của hắn chiếc áo hơn ba triệu, giờ nhận đôi giày chưa đến triệu của anh coi như là huề! Chúc em đi đôi giày này cùng với Đinh Việt vui vẻ chu du sơn thủy. Ðôi giày này là loại giày đế cao, anh đã tính toán rồi, thêm độ cao này em sẽ hợp với Đinh Việt. Phước Sinh, em thấp quá! Nếu em không thích thì có thể vứt đi, anh cũng sẽ hiểu. Chúc em vui vẻ!”

Tôi nhìn đôi giày thể thao mà gượng cười hai tiếng, tức giận đến mức không nói nổi câu nào.

Ðinh Việt cao một mét tám hai, đỉnh đầu tôi còn chưa đến vai anh. Hạ Trường Ninh cười nhạo tôi và Đinh Việt không hợp nhau sao?

“Tiểu thư!” Nhân viên đưa hàng đứng đợi một lát, thấy tôi cứ nhìn đôi giày liền nhẹ nhàng nhắc tôi hồi âm.

Tôi viết: “Cảm ơn đôi giày của anh, đẹp lắm, rất hợp với em”. Muốn chọc tức tôi à, không có cửa đâu.

Nhân viên đưa hàng lại chỉ vào cái đĩa VCD và nói: “Người gửi nói cô sẽ thích cái này nhưng không được xem trước mặt mọi người, cô về nhà xem”.

Sắc mặt người đưa hàng trở nên vô cùng thần bí, giống như mấy gã đêm khuya nấp trong bóng tối dưới gốc cây bên đường, thấy có người đi qua là nhảy ra trầm giọng nói: “Thích phim gì? Âu? Mỹ? Nhật Bản? Đảm bảo hài lòng!”

Tôi đang suy nghĩ lung tung thì người đưa hàng nói tiếp: “Hê hê, tạm biệt” cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

Đến lúc hắn đi rồi tôi mới phản ứng lại, tức đỏ cả mặt. Vẻ mặt kiểu gì thế?

Về tới nhà tôi không nén được sự tò mò nên khóa trái cửa lại rồi nhét VCD vào ổ đĩa máy tính, căng thẳng chờ xem bên trong có nội dung gì.

Hồi học đại học mấy con bạn cùng phòng rất thích xem phim xéc, dùng lời của bọn nó thì: “Phước Sinh, đến thời đại của chúng ta thì không thể không hiểu khoa học”.

Ngay cả như thế tôi vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Có lẽ đây là sự khác nhau giữa con trai và con gái.

Hình ảnh hiện lên, tôi vô cùng ngạc nhiên. Trên màn hình là hình ảnh một con ngựa đen tuyền, từ đầu tới chân không lẫn một sợi lông màu gì khác. Có thể thấy người quay là Hạ Trường Ninh, tôi nghe thấy giọng hắn, tên con ngựa đó là Đá Quý.

Hạ Trường Ninh quay rất nhiều rồi cắt ghép biên tập thành nhật ký trưởng thành của Đã Quý. Đá Quý lớn lên từng ngày, lông bờm cũng dần dần mọc dài phủ sang hai bên cổ. Nó có một đôi mắt sáng như pha lê tuyệt đẹp. Nó thong thả bước đi trong khu nuôi ngựa, lúc tăng tốc độ lông của nó bay bay trong gió giống như mái tóc dài của các cô gái.

Trong ống kính còn có cảnh Hạ Trường Ninh đi cùng bạn, bạn hắn quay hắn và Đã Quý. Hắn cầm xẻng xúc phân cho Đá Quý, vừa làm miệng vừa lẩm bẩm: “Trước đây tao nuôi lợn, lợn sạch sẽ đáng yêu lắm, còn tự biết đi vệ sinh nữa, còn mày thì sao? Cứ đại tiểu tiện khắp nơi”.

Đá Quý ngạo mạn quay lại nhìn hắn một cái rồi lại ngẩng đầu lên.

Tôi bật cười ha ha.

Lúc sắp hết đĩa Hạ Trường Ninh thò đầu vào ống kính và rướn lông mày: “Đá Quý đáng yêu không? Có muốn đi xem nó không? Nếu muốn đi thì mười giờ sáng ngày kia anh đợi em ở cổng Phú Viên”.

Đá Quý đáng yêu. Tôi thở dài lấy dĩa ra, hắn coi tôi là đứa không có óc chắc? Làm sao tôi có thể đi cơ chứ.

Ngày mai đã được nghỉ đông rồi.

Tôi và Ðinh Việt đã mua vé máy bay ngày kia đi Lệ Giang chơi.

Tôi đã từng tới Lệ Giang, trong blog của tôi cũng có ảnh tôi và bạn bè vui chơi ở đó. Nhưng tôi không hề nói cho Ðinh Việt biết, tôi không muốn anh biết, nếu anh biết tôi đã đến Lệ Giang rồi thì sẽ không còn niềm vui khi được làm chủ nhà.

Bố mẹ tôi chấp nhận cả Ðinh Việt lẫn Hạ Trường Ninh. Tôi lựa chọn Đinh Việt họ cũng không có ý kiến gì.

Tôi nghĩ chắc vì tôi đã đi làm rồi nên họ cũng từ từ để tôi tự lập.

Tháng một, Lệ Giang như được tắm trong ánh nắng mặt trời, núi tuyết Ngọc Long xa xa ẩn hiện trong mây mù. Du khách tứ phương đông như trẩy hội, tôi bất giác mỉm cười.

Tới Lệ Giang Ðinh Việt liền hoạt bát hơn hẳn, anh dẫn tôi đi ăn các món ăn vặt của người Nạp Tây, còn xem một buổi biểu diễn nhạc cổ Nạp Tây nữa.

“Phước Sinh, Lệ Giang thực ra là sau này mới được xây dựng. Có điều không khí buôn bán ở đây và du khách tới từ bốn phương khiến người ta có cảm giác nó giống như chốn đào nguyên ngoài thế giới. Không vài vì cảnh đẹp, mà vì ở đây người ta có thể thả lỏng chính mình”. Ðinh Việt nhìn đám người đang nhảy theo vòng tròn rồi cười ha ha nhìn tôi.

“Nhà anh thì sao? Lương Hà như thế nào?” Tôi tò mò.

“Đó là một nơi rất lạc hậu, cũng rất giản dị. Có thể vào rừng mưa nhiệt đới. Anh sẽ dẫn em vào rừng mưa nhiệt đới để ngắm thác nước lớn, thác nước giữa rừng sâu”.

Tôi bị lây cảm xúc của anh đối với rừng mưa nhiệt đới Lương Hà, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Ðêm xuống, những chiếc đèn Ⱡồ₦g năm màu kéo dài suốt con phố nhỏ. Chúng tôi ngồi bên ngoài quán bar đón gió đêm lạnh, nghe tiếng nhạc phiêu đãng trong không trung, trong lòng vô cùng bình yên.

Đinh Việt nhìn tôi, gương mặt đẹp trai của anh càng lộ rõ vẻ trìu mến dưới ánh dèn, đôi mắt anh như ly rượu trong tay tôi, có thể làm người ta say đắm.

“Phước Sinh, em không tin anh thích em sao?”

Tôi cười, không biết nên trả lời anh như thế nào.

“Em có thích nơi này không?”

“Thích!”

Ðinh Việt Cười ha ha và nói: “Nếu chúng ta mở một cửa hàng nhỏ ở đây, nhỏ như quán rượu Anh Đào kia thôi, sống cả đời ở đây cũng được lắm”.

Đúng thế, được lắm chứ!

“Mỗi người tới Lệ Giang cũng đều nghĩ như thế, nhưng cuối cùng vẫn rời đi. Ở đây lâu quá sẽ nhớ sự phồn hoa và tấp nập của những đô thị sầm uất”. Đinh Việt thở dài.

“Ðinh Việt, anh có ước mơ gì không? Ví dụ như sau này sống cuộc sống thế nào, hoặc muốn làm gì đó chẳng hạn”.

Ðinh Việt nói với tôi, ước mơ của anh là làm một người tự do thoải mái.

“Thế nhưng anh không có khả năng kinh tế để làm thế, bình thường người dân nào cũng phải lo toan chuyện cơm áo gạo tiền”.

Tôi thấy anh nói rất đúng, nếu không vì cơm áo gạo tiền tôi sẽ có thể cứ ở nhà đọc tiểu thuyết, chơi đùa với bạn bè đến hết cuộc đời này.

“Anh muốn ra nước ngoài, tới một thành phố sạch sẽ, có thể một tháng không cần đánh giày”.

“Ha ha”. Tôi bị anh chọc cho bật cười. Tôi nói với anh tôi không muốn đi nước ngoài, nếu như cả đời không được ăn cơm nữa mà phải ăn bánh mì thì tôi phát điên lên mất.

Đinh Việt cười nhạo việc không muốn ra nước ngoài chỉ vì tham ăn của tôi. Anh hỏi tôi: “Phước Sinh, em từng có ước mơ gì không?”

“Không có”.

Tỏi không có lý tưởng, cũng không có chí hướng to lớn gì, tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, có chút tiền, không phải ngày đêm lo nghĩ kiếm tiền là được rồi. Ăn ngon mặc đẹp, chỉ thế mà thôi.

Anh ngạc nhiên nhìn tôi: “Em không có mong muốn gì đặc biệt sao?”

Tôi nghĩ một hồi lâu, mong muốn đặc biệt à, dường như chỉ có trong tiểu thuyết. Chẳng hạn như cầm súng săn cưỡi trên lưng một con ngựa giống như Đá Quý đi săn cáo trong những ngày cuối thu. Chẳng hạn chư mùa đông được ngâm mình dưới suối nước nóng, nằm dài trên thảm trắng ở biệt thự bên hồ, sưởi ấm bằng gỗ thông và đọc tiểu thuyết. Lại chẳng hạn như mỗi bữa đều có thể thưởng thức hơn một trăm món ngon đủ hương vị giống Từ Hy thái hậu.

Ánh mắt tôi càng lúc càng trở nên mơ màng. Đinh Việt dịu dàng nhìn tôi, anh mắt khuyến khích tôi kể về ước mơ của mình.

“Đinh Việt, lưỡi vẹt xào và lưỡi vịt muối ăn có mùi vị giống nhau không?” Sau khi hàng loạt ước mơ hiện lên trong đầu, tôi mới mở miệng hỏi.

Ánh mát dịu dàng của Ðinh Việt dần dần trở nên tỉnh táo. Anh kéo đầu tôi lại rồi nhịn cười nói: “Thế lưỡi em với lưỡi vẹt có mùi vị giống nhau không?”

Gương mặt tôi nóng bừng, tôi đẩy anh ra rồi cúi đầu: “Ở đây nhiều người lắm”.

Anh buồn bã buông một câu cực kì phá hỏng bầu không khí: “Em và Nguyệt Nhi thực sự khác nhau”.

Lời đã nói ra chẳng thể nào thu lại được. Anh ngây người, tôi cũng ngây người.

Ánh mắt tôi nhìn về đám người đang vui vẻ, cười đùa sau lưng anh ấy, đây là Lệ Giang, đúng thế. Ở đây cho dù có hôn nhau trước mặt mọi người thì cũng chẳng có ai để ý, càng chẳng có ai cảm thấy nó có ảnh hưởng tới thuần phong mỹ tục.

Ngũ Nguyệt Vi giống như loại gạo cay đặc sản của Vân Nam, cô ta có thể làm người khác rực cháy.

“Phước Sinh”. Đinh Việt gọi tôi, dường như muốn xin lỗi nhưng rồi lại không nói gì.

Tôi uống một ngụm bia rồi nói với anh: “Không sao, em biết, Ngũ Nguyệt Vi có thể làm đàn ông phát điên”.

Ðinh Việt nhìn tôi đầy cảm kích, ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng nói: \'\'Xin lỗi Phước Sinh. Không phải anh so sánh, anh cảm thấy chúng ta không cần phải cố kị gì cả. Anh muốn em nhiệt tình hơn”.

Tôi nhắm mắt lại. Tôi nhiệt tình? Tại sao tôi không nhiệt tình?

“Ơ! Phước Sinh?”

Tôi mở mắt ra thấy Ðinh Việt đang nhíu mày, trong đôi mắt ấy như có ngọn lửa đang bùng cháy. Tôi cũng không muốn đúng lúc lãng mạn, đúng lúc đang chưa trị bầu không khí này lại nghe thấy tiếng Hạ Trường Ninh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc