Thật ngoan.
Một lúc sau, Vệ Phong không kìm lòng được xoay mặt nàng lại rồi hôn đắm đuổi. Tiểu cô nương trong lòng bất ngờ, khẽ “ưm” một tiếng, chẳng mấy chốc đã mềm nhũn trong иgự¢ hắn. Hắn hôn một lúc lâu, ngón cái vẫn còn lưu luyến vuốt ve đôi môi nàng, nói với nàng: “Nhưng làm sao bây giờ? Ta không muốn để nàng phải chịu uất ức.”
Tô Hi vịn vai hắn, bây giờ nàng đã rất tự nhiên tìm được tư thế thoải mái trong иgự¢ hắn. Nàng nói, “Thi*p đâu có chịu uất ức gì đây. Sau này nếu thi*p có chịu ấm ức gì thì nhất định sẽ nói với chàng đầu tiên.”
Vệ Phong véo mũi nàng, gật đầu nói “Được.”
……
Lẽ ra đó là thời khắc rất đỗi dịu dàng, nhưng cuối cùng chẳng biết vì sao bị thay đổi.
Mấy nha hoàn bị đuổi ra ngoài đang đứng ở cửa, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng hờn dỗi của Tô Hi: “Đừng, thi*p không xem!”
Một lát sau, hờn dỗi biến thành năn nỉ, tủi thân: “Vệ Phong, tại sao chàng có thể làm như vậy…”
Vệ Phong tựa lên trán nàng, khàn giọng nói: “Ấu Ấu, gọi ta là phu quân.”
Tô Hi tưởng rằng chỉ cần gọi hắn như vậy thì hắn sẽ bỏ qua cho nàng, thế là nàng ôm cổ hắn,vô thức dịu dàng gọi, “Phu quân”.
Đôi mắt của Vệ Phong càng lúc càng tối lại, hắn lại cúi đầu hôn lên môi nàng một lần nữa.
Nửa canh giờ sau, Vệ Phong đi đến chiếc chậu rửa hình hoa lê vàng trên khung đỡ rửa tay, hắn rửa cực kỳ chậm rãi như là không nỡ rửa đi cái gì đó. Còn Tô Hi nằm trên giường, nàng không còn mặt mũi nhìn ai nữa rồi, nàng giả vờ làm một con đà điểu, may mắn là nha hoàn trong phòng đều ra ngoài, nếu không thì nàng cũng không dám nhìn mặt Ngân Nhạn và Ngân Hạc nữa.
Nhưng mà nàng không biết nha hoàn đứng ngoài cửa đã nghe hết âm thanh bên trong rồi.
Mặc dù không rõ Thế tử gia đã làm gì với phu nhân mới cưới về này, nhưng nghe giọng nói ngượng ngùng của phu nhân thì tóm lại không phải chuyện tốt rồi.
Tô Hi rất phiền muộn vì bị Vệ Phong quấn quýt mãi mà nàng lại không thể phản kháng được hắn. Hai ngày nay nàng bị hắn ép phải làm những tư thế cực kỳ xấu hổ, nàng cũng không biết tại sao hắn có thể hư như vậy, rốt cuộc hắn học mấy thứ kia từ đâu?
Bởi vì vậy, hai ngày qua, mỗi giờ mỗi phút xương sống thắt lưng của nàng đều đau, chân cũng không đứng vững. Cũng may hai ngày nay không phải đi Ký An Đường thỉnh an Viên thị, bằng không nàng cũng không biết liệu mình có thể đi nổi không.
Bây giờ Tô Hi sợ nhất là hai nơi, một là cái giường lớn màu đỏ, một là bồn tắm phía sau bốn bình phong Bách Bảo, chỉ cần nhìn thôi thì nàng đã thấy run chân rồi. Hôm nay nàng kiên quyết không tắm cùng Vệ Phong nữa, nhưng chỉ có một cái giường nên nàng cũng không thể đuổi Vệ Phong xuống được.
Cũng may một ngày trước lễ hồi môn, cuối cùng Vệ Phong cũng tha cho nàng một lần, thổi tắt đèn để nàng đi ngủ sớm.
Nàng rất sợ hắn đổi ý, vừa lên giường đã lăn vào trong cùng, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Vệ Phong nhéo mặt nàng một cái và nói: “Nàng trốn cái gì? Ta có thể ăn nàng sao?”
Tô Hi không lên tiếng, hắn đúng là không biết xấu hổ mà nói ra những lời này, vừa nãy ai là người hôn chân nàng trong bồn tắm hả… Nàng khẽ hừ một tiếng thể hiện sự cực kỳ bất mãn của mình trong hai ngày qua.
Vệ Phong cười nhẹ, kéo nàng vào trong lòng, sờ đầu của nàng và nói: “Nàng ngủ đi, nếu không ngủ ta sẽ rút lại lời nói vừa rồi đấy.”
Tô Hi mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ lại có một người vô liêm sỉ như thế, sau đó nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, vờ như mình đã ngủ. Có lẽ mấy ngày nay nàng thực sự quá mệt mỏi nên không lâu sau, hơi thở của nàng dần trở nên đều đều, nàng thực sự đã ngủ say.
Sau ba ngày thành thân, cuối cùng nàng cũng có được một giấc ngủ ngon, hôm sau lúc tỉnh dậy, Tô Hi cảm thấy tinh thần quả thực rất sảng khoái, nhưng mà eo của nàng vẫn còn hơi đau.
Trên giường đã không có ai, nàng khoác thêm áo màu xanh nhạt họa tiết lá hoa mai rồi xuống giường, thấy Vệ Phong đang ở trong sân đánh quyền. Hắn chỉ mặc một bộ trung y màu đen, dáng người cao gầy, gương mặt anh tuấn, rừng trúc phía sau như càng tôn thêm vẻ nghiêm túc cho hắn, mang lại cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Hai ngày nay, Tô Hi vẫn luôn bị Vệ Phong quấn lấy, bây giờ nàng mới nhớ ra mấy ngày nay nàng đã không luyện mấy động tác rồi. Nhân lúc Vệ Phong đang luyện quyền, nàng cũng tranh thủ tập luyện trên giường lớn trong phòng một lát. Lúc Vệ Phong bước vào thì nàng vừa buông tay xuống, khó khăn lắm chiếc áo ngắn mới che được cái rốn tròn giữa eo thon.
Vệ Phong nhìn nàng, trầm khàn nói: “Nàng đang làm gì thế?”
Tô Hi đứng lên, suy nghĩ rồi nói: “Thi*p đang rèn luyện thân thể, cũng giống như chàng luyện quyền vậy đó.”
Vệ Phong nhìn xiêm y của nàng, đây là quần áo mà Tô Hi tự thiết kế ở nhà. Bên trên là chiếc áo ngắn, vải rất mịn, bó sát vào người của nàng, từ иgự¢ đến eo là đường cong uyển chuyển mềm mại. Bên dưới là một chiếc quần lụa ống rộng màu trắng, trên eo là chiếc thắt lưng buộc lỏng để lộ ra đường nhân ngư như ẩn như hiện khiến người ta mơ màng.
Tô Hi thấy ánh mắt của Vệ Phong thay đổi. Hai ngày nay nàng đã ở chung với hắn một thời gian dài nên nàng cực kỳ quen thuộc với loại ánh mắt này của hắn. Nàng nhanh chóng lấy áo khoác màu xanh nhạt choàng lên người rồi nói: “Chàng nhanh đi tắm đi, một lát nữa phải trở về gặp phụ mẫu của thi*p rồi.”
Sau một lúc lâu, Vệ Phong mới nói: “Buổi tối khi trở về nàng mặc lại quần áo này cho ta xem.”
Tô Hi không đồng ý, ai biết hắn muốn làm cái gì chứ, nàng giậm chân một cái, nói: “Chàng nhanh lên đi.”
Lúc này Vệ Phong mới vào tịnh phòng.
*
Lễ vật hồi mồn đều do Vệ Phong chuẩn bị. Hai ngày nay trôi qua một cách chóng mặt nên Tô Hi không có lòng dạ nào để suy nghĩ những chuyện này nữa. Nàng cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng Vệ Phong luôn luôn quấn lấy nàng, sao hắn còn có sức để chuẩn bị lễ vật hồi môn chứ? Sao hắn có thể làm được?
Vệ Phong nhìn ra được sự nghi ngờ của nàng, đôi môi mỏng đầy ý cười nói: “Hôn ta một cái ta liền nói cho nàng biết.”
Tô Hi còn lâu mới đồng ý, nàng cố tình làm trái ý hắn, “Không hôn.”
Vệ Phong chầm chậm cụp mắt nhìn móng tay hồng nõn hồng nà của nàng: “Vậy thì tối nay chúng ta sẽ không ngủ, xem ta có bao nhiêu cơ hội bắt nàng hôn ta.”
Tô Hi thực sự bị hắn dọa sợ, vội ôm cánh tay hắn và nói: “Thi*p hôn, thi*p hôn.” Nàng nói xong, hai tay nhỏ bé ôm lấy gương mặt hắn rồi chụt một cái. Hôm nay nàng thoa son điều chế từ hoa hồng, màu đỏ nhạt khiến cho làn da hơi nhợt nhạt do mệt mỏi trong hai ngày qua của nàng sáng hơn rất nhiều.
Vệ Phong nhếch môi lên, liếc mắt nhìn nàng, ý là phải hôn ở đây.
Tô Hi bĩu môi, hắn đúng là nhiều chuyện. Sau đó, nàng lại chu miệng nhỏ hôn lên môi hắn một cái, nhưng không nghĩ đến Vệ Phong không buông nàng ra, hắn nâng đầu nàng lên rồi ăn sạch sẽ hết son trên môi nàng, lúc này mới cảm thấy hài lòng.
Hắn nói: “Lễ vật hồi môn là ta bảo Lý Hồng chuẩn bị.”
Tô Hi trợn tròn mắt, “Chỉ vậy thôi?”
Vệ Phong nhướn mày, “Nếu không thì còn gì nữa?”
Chỉ bởi vì cái này mà nàng vô duyên vô cớ hiến hai nụ hôn? Tô Hi không phục lắm, cho là mình bị Vệ Phong lừa, nhưng khi thấy trên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của Vệ thế tử dính một vết son đỏ, thì nàng không nhịn được mà bật cười ra tiếng. Nàng thấy xe ngựa sắp đến phủ Tướng quân, bèn nhanh chóng lấy khăn tay ra lau dấu son môi trên mặt cho hắn rồi nói: “Chàng ăn hết son trên môi của thi*p, lát nữa về nhà sắc mặt của thi*p nhợt nhạt thì làm sao bây giờ?”
Vệ Phong vuốt ve đôi môi đỏ của nàng, thản nhiên nói: “Nàng không tô son càng đẹp hơn.”
Hình như đây là lần đầu tiên Vệ Phong thẳng thắn khen vẻ ngoài xinh đẹp của nàng. Tô Hi là người mê cái đẹp, nghe vậy thì không so đo với hắn nữa.
Xe ngựa dừng lại trước cổng phủ Tướng quân, Tô Hi được Vệ Phong ôm xuống xe ngựa. Cũng may không có ai ở cửa, nếu không nàng sẽ rất xấu hổ. Hai người cùng nhau bước vào sảnh chính, thấy người trong phủ đều đến đông đủ, lão tổ tông, phụ mẫu của nàng, còn có tam thúc, tam thẩm và các ca ca, ngay cả Tô Bách Vũ cũng có mặt.
Tô Hi và Vệ Phong vừa bước vào cửa, Tô Bách Vũ mặc áo choàng xanh ngọc lập tức buông tay Tô Lễ ra, chạy đến nắm tay của Tô Hi. Thằng bé rất điềm tĩnh, nếu không phải nó đang nắm tay Tô Hi thật chặt thì nàng còn cho rằng nhóc con khóc lóc trong ngày nàng xuất giá hôm đó là một người khác.
Tô Hi cúi xuống sờ đầu Tô Bách Vũ, cười nói: “Hai ngày nay Bách ca nhi ở nhà có ngoan không?”
Tô Bách Vũ ngửa đầu nhìn nàng, không trả lời mà hỏi cái khác: “Cô cô về rồi lại phải đi sao ạ?”
Tô Hi sững sờ, Tô Bách Vũ thật thông minh. Nàng ngập ngừng thì nó đã đoán được đáp án, ánh sáng trong mắt nó bỗng trở nên buồn hẳn, nó nhìn về Vệ Phong bên cạnh nàng, trên mặt tràn đầy oán giận giống như người này đã chia rẽ nó và cô cô vậy.
Tô Lễ thấy vậy bèn gọi nó một tiếng: “Bách ca nhi, quay lại đây, không được lộn xộn.”
Lão thái thái chống quải trượng đứng lên chào hỏi: “Vệ thế tử, Ấu Ấu, nhanh đến đây để tổ mẫu xem nào.”
Tô Hi và Vệ Phong cùng nhau tiến lên hành lễ với lão thái thái và phụ mẫu của nàng. Ân thị đã nhiều ngày nhớ thương con gái, muốn biết nàng ở Tấn vương phủ ra sao, sau khi nói hai câu thì dẫn nàng đến phòng phía Tây, còn Vệ Phong ở lại nói chuyện với nhạc phụ Tô Chấn và hai đại cữu.
Bên phòng phía Tây, Tô Hi ngồi cạnh Ân thị, vài ngày đã không gặp mẫu thân, nàng tựa vào trong lòng Ân thị làm nũng. Ân thị đẩy đầu nàng ra và nói: “Đừng nghịch, nương có chuyện muốn nói với con. Mấy ngày nay con ở Tấn vương phủ thế nào?”
Tô Hi tập trung suy nghĩ một lúc, tạm thời không có chuyện gì xấu, ngoại trừ việc Vệ Phong chẳng biết tiết chế ít gì cả. Nàng gật đầu, “Khá tốt ạ.”
Ân thị nghe con gái nói như vậy thì cũng thoáng yên tâm. Có điều từ nhỏ nàng đã là cô bé hiền lành, dễ bị người bắt nạt nên bà lại hỏi: “Ấu Ấu, con và Tấn Vương phi ở chung thế nào?”
Tô Hi chần chờ một lúc, không biết nên miêu tả thế nào, sau đó nàng nói cảm nhận của mình ra: “Hình như Tấn Vương phi không thích con lắm.”
Ân thị hỏi nàng vì sao, nàng lắc đầu nói không biết. “Nương, người biết tại sao không ạ?”
Ân thị suy nghĩ một lúc, an ủi nàng nói: “Ở chung với bà bà vốn là như vậy, chỉ cần con làm tốt bổn phận của mình, không gây chuyện thị phi, sau này quan hệ sẽ cải thiện hơn thôi.”
Tô Hi đáp lại một tiếng. Có lẽ là trong lòng mẫu thân quá thoải mái nên nàng nằm một lúc đã cảm thấy hơi buồn ngủ. Khi nàng sắp ngủ thì Ân thị gọi nàng dậy, bà cân nhắc chốc lát rồi hỏi: “Ấu Ấu, có phải con và Vệ thế tử làm chuyện phòng the rất thường xuyên đúng không?”
Ngay lập tức Tô Hi mở mắt, lắp bắp nói: “Nương… Người, sao người…” Làm sao người biết được?
Ân thị vừa thấy phản ứng này của nàng thì biết mình đã đoán đúng. Tô Hi vừa bước vào cửa bà đã thấy dưới mắt nàng có một quầng thâm nhàn nhạt, tư thế đi đứng cũng không tự nhiên lắm. Ân thị là người từng trải, tất nhiên biết là chuyện gì. Huống chi dung mạo của Ấu Ấu như vậy, nam nhân nào có thể chịu được? Nhưng mà bà lo lắng thân thể Tô Hi còn non nớt, mà Vệ Phong đang ở độ tuổi tràn đầy sinh lực, nếu cứ như vậy trong thời gian dài thì sẽ không tốt cho thân thể của Tô Hi.
Ân thị nói: “Con đừng xấu hổ, nghe nương nói này. Việc sinh hoạt phu thê vốn là chuyện thường tình, các con là phu thê trẻ vừa kết hôn, đáng lẽ nương không nên quan tâm nhiều như vậy. Nhưng mọi việc phải biết tiết chế, quá độ dẫn đến thân thể bị thương cũng không tốt…”
Tuy đúng là như vậy nhưng khi nàng nghe mẫu thân nói về chuyện phòng the của mình và Vệ Phong thì Tô Hi vẫn nhanh chóng vùi đầu vào trong иgự¢ bà.
Ân thị lại nói: “Nếu Vệ thế tử không tiết chế được thì con cũng không nên để nó tùy ý. Bây giờ con vẫn còn nhỏ, chuyện phòng the không nên quá thường xuyên, tốt nhất là hai, ba ngày một lần, như vậy mới tốt cho thân thể của con, tương lai nếu con có thai cũng không phải chịu khổ.”
Tô Hi nhỏ giọng: “Nhưng chàng không nghe lời con…”
Nàng đã phản kháng mấy lần nhưng nếu Vệ Phong nghe nàng thì sao hai ngày nay nàng không rời khỏi giường được?
Ân thị suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước khi thành thân nương có đưa cho con một quyển sách, có phải con chưa xem đúng không?”
Tô Hi gật đầu, nếu không phải Ân thị nhắc tới thì nàng gần như đã quên rằng có một món đồ như vậy.
Ân thị nói: “Trong đó có mấy phương pháp, lần sau nếu hắn cứ khăng khăng muốn thì con thử làm theo các cách trên xem.” Sau đó, bà nói cho Tô Hi biết nơi cất cuốn sách ấy.
Tô Hi gật đầu nhớ kỹ.
Gần tối, Tô Hi và Vệ Phong trở lại Tấn vương phủ.
Vệ Phong thấy cả đường nàng đều sốt ruột không yên thì hỏi: “Nhạc mẫu đã nói gì với nàng vậy?”