Sau khi Thường công công rời khỏi, Tô Hi ôm thánh chỉ màu vàng sáng, chớp đôi mắt to nhìn Ân thị.
Ân thị và lão thái thái đều không nói nên lời, có lẽ vẫn còn chưa tiêu hoá xong câu nói ấy. Tam phu nhân Úc thị nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng nắm lấy tay của Tô Hi và nói: “Đây là chuyện vui đấy! Ấu Ấu của chúng ta gả đến phủ Tấn Vương thì sau này chính là Tấn Vương Phi rồi. Thẩm thẩm đã thấy Ấu Ấu và Tấn Vương thế tử trai tài gái sắc từ lâu rồi, là một đôi trời đất tạo thành, hai người đứng chung một chỗ…..”
“Tức phụ lão Tam.” Lão thái thái ngắt lời Úc thị, biểu cảm phức tạp, nói: “Tốt thì có tốt, có điều……”
Tô Hi muốn biết câu nói kế tiếp của lão thái thái là gì, nhưng mãi cho đến khi nàng theo Ân thị trở về Thu Đường Cư, cũng không nghe được nửa câu sau của lão thái thái.
Cả đường đi Ân thị đều trầm mặc, đến Thu Đường Cư cũng không nói câu nào, chỉ ngồi trên giường La Hán sát cửa sổ, sắc mặt nặng nề.
Tô Hi bất an, gọi một tiếng nương: “Sao nương không nói gì hết vậy ạ?”
Ân thị nhìn khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc của nữ nhi nhà mình, mắt ngọc mày ngài, mặt hạnh má đào, nũng nịu đáng yêu không nói thành lời. Lúc trước bà muốn mai mối là một chuyện, nhưng bây giờ Hoàng Thượng tứ hôn, con bé lập tức phải cưới là một chuyện khác, trong lòng bà cực kỳ không nỡ.
Bà hiểu rõ câu nói khi nãy lão thái thái chưa nói ra miệng, tốt thì có tốt, chẳng qua Tề đại phi ngẫu (1), tuy Tô gia cũng là danh môn nhưng so với Vương phủ thì vẫn kém xa. Thêm nữa, bà cũng từng nghe nói Tấn Vương phi không phải là người dễ đối phó, Ấu Ấu bản tính thuần lương, không biết liệu con bé có sống tốt ở đấy không.
(1) Tề đại phi ngẫu: Thời Xuân Thu, Tề Hi Công nước Tề muốn gả con gái cho Thái tử Hốt nước Trịnh nhưng Thái tử Hốt từ chối, nói rằng Tề là nước lớn, không phải đối tượng của hắn. Tóm lại, ý của câu “Tề đại phi ngẫu” là có địa vị thấp kém hơn, không môn đăng hộ đối (nguồn Rainy wordpress).
Nhưng Thánh chỉ đã ban rồi, cho dù Ân thị có cảm thấy việc hôn nhân này không xứng đôi thì cũng không thể từ chối được.
Tô Hi không rõ suy nghĩ của mẫu thân cho lắm, nàng đang suy nghĩ xem Vệ Phong mở miệng xin Hoàng Thượng từ khi nào mà nàng chưa từng nghe hắn nói qua. Vì thế, lúc Thường công công đọc Thánh chỉ xong thì nàng mới ngơ ngẩn vậy.
Trong đầu nàng chợt loé sáng, Chiêu Nguyên Đế từng bảo nếu ai giành được hạng nhất trong cuộc săn bắt mùa xuân thì sẽ đồng ý một yêu cầu của người đó.
Chẳng lẽ Vệ Phong xin Hoàng Thương tứ hôn sao?”
Nhưng hắn cũng không nói với nàng tiếng nào hết, tối đó hai người ở bên nhau lâu vậy mà…….Tô Hi chu miệng, có hơi không hài lòng chuyện Vệ Phong gạt nàng.
“Ấu Ấu.” Ân thị cắt ngang suy nghĩ của nàng, châm chước một lát rồi hỏi: “Con và Tấn Vương thế tử, lúc trước có từng…….”
Tô Hi biết mẫu thân muốn hỏi chuyện gì, tuy rằng trong lòng có hơi áy náy nhưng vẫn kiên định lắc đầu: “Dạ không ạ.”
Nếu để nương biết nàng và Vệ Phong có lén lút với nhau, còn bị hắn hôn không chỉ một lần thì chắc chắn nương sẽ đánh gãy chân nàng mất.
Ân thị thấy gương mặt nhỏ của nàng nghiêm túc, không giống nói dối thì cũng hơi yên lòng.
Ân thị cũng cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, từ nhỏ nữ nhi đã an thủ bổn phận, quen đọc sách thánh hiền, cũng hiếm khi ra khỏi nhà, sao có thể quen biết với Tấn Vương thế tử chứ? Bà vừa nhìn thấy Thánh chỉ tứ hôn thì liền bối rối, bà không đoán được ý của Hoàng Thượng là gì, sao không hề báo trước mà để Tô Hi lấy Tấn Vương thế tử.
Chờ khi Đại lão gia Tô Chấn trở về từ quan trường, nghe xong chuyện tứ hôn thì cũng rất ngạc nhiên.
Sau khi dùng cơm xong, Tô Hi trở về Hoa Lộ Thiên Hương của mình, còn Ân thị và Tô Chấn ở trong lòng bàn bạc về chuyện hôm nay.
Tô Chấn bưng chén trà nóng, tận cho đến trà nguội lạnh cũng chưa uống hớp nào. “Trước mắt thì Đại hoàng tử không thể kế vị, con nối dõi của Bệ hạ lại khó khăn, khả năng sinh thêm là không lớn. Dù Bệ hạ chưa nói rõ nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng rồi, ngôi vị trữ quân tương lai rất có khả năng sẽ chọn lựa giữa hai người con nối dõi của Tấn Vương và Dự Vương. Bây giờ, Điện hạ vừa ý nhất đó là Tấn Vương thế tử Vệ Phong và Dự Vương thế tử Vệ Uyên, nếu Vệ Phong thì còn tốt, còn nếu là Vệ Uyên…….Ấu Ấu gả vào phủ Tấn Vương, sau này lúc trực tiếp tranh đoạt ngôi vị trữ vương, ta sợ Vệ Phong không bảo vệ được con bé chu toàn…..”
Ân thị không nghĩ ra. Bà là một người nữ tữ có phép tắc, không biết nhiều lắm về chuyện miếu đường, bây giờ nghe Tô Chấn phân tích xong thì càng thêm cảm thấy phủ Tấn Vương là đầm rồng hang hổ. Bà chỉ có một nữ nhi bảo bối là Tô Hi, so với việc trèo cao vào phủ Tấn Vương thì bà càng hy vọng Tô Hi có thể gả vào gia đình môn đăng hộ đối hơn. Nếu biết vậy thì bà nên định ra chuyện hôn nhân với Lữ gia sớm hơn rồi, Ân thị lúc này hối hận không thôi.
“Bây giờ nên làm thế nào cho phải đây? Thi*p không lo lắng gì hết, chỉ sợ Ấu Ấu gả vào phủ Tấn Vương sẽ chịu thiệt thòi. Phẩm hạnh của Tấn Vương thế tử cũng tốt, lúc còn nhỏ hắn còn cứu Ấu Ấu một mạng, không biết hắn có cái nhìn gì với cuộc hôn nhân này đây?”
Tô Chấn duỗi tay ôm lấy bà kéo vào Ⱡồ₦g иgự¢, trấn an: “Chờ thêm mấy ngày nữa người của phủ Tấn Vương tới cửa thì chẳng phải sẽ biết sao? Nàng yên tâm đi, Ấu Ấu của chúng ta đáng yêu, thông minh, lại còn ngoan ngoãn, cho dù là Vệ Phong không có cảm xúc thì thời gian dài nhất định cũng sẽ quan tâm tới Ấu Ấu thôi.”
Ân thị suy nghĩ một lát thì cũng cảm thấy trượng phu mình nói có lý.
Nữ nhi nội ngoại kiêm tu, không chỉ biết mấy việc đánh cờ đọc sách tao nhã mà những lúc nên vui nên giận thì cũng biết làm nũng, lâu dần thì còn nam nhân nào có thể thờ ơ chứ? Có đôi khi bà nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp của Ấu Ấu thì cứ luôn cảm khái trong lòng, bộ dáng như vậy không biết là phúc hay hoạ nữa đây.
*
Bên phía này, thính đường phủ Tấn Vương.
Sau khi Tấn Vương phi Viên thị biết được chuyện Chiêu Nguyên Đế tứ hôn thì hai đầu mày cứ nhăn lại. Bà ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này, mấy ngày trước bà còn đang xem xét nữ nhi của Văn Uyên Các đại học sĩ Hàn Ngọc Phức cho Vệ Phong.
Hàn gia là nhà mẹ đẻ của nhị tẩu Viên thị, Hàn Ngọc Phức là hòn ngọc quý trên tay của Đại phòng Hàn gia, tri thư đạt lý, yếu ớt bệnh tật, quan trọng nhất là dễ dàng kiểm soát.
Nếu cuộc hôn nhân của Hàn Ngọc Phức và Vệ Phong thành thì bà ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn nhỏ là có thể bắt chẹt được Vân Tân Trai.
Ai ngờ bỗng dưng Bệ hạ lại tứ hôn, còn là Cửu cô nương của Tô gia nữa chứ. Viên thị cũng có ấn tượng với Tô Cửu cô nương, dung mạo như hoa như trăng, giọng nói cũng như được tẩm mật ong vậy, bộ dáng đó, phong thái đó, bẩm sinh đã dụ dỗ nam nhân.
Sao Hoàng Thượng lại chọn một mỹ nhân túi rơm như thế cho Vệ Phong chứ? Chẳng lẽ Hoàng Thượng cố ý muốn chèn ép phủ Tấn Vương sao?
Viên thị nghĩ mãi không ra, mặc dù không hài lòng mấy với cuộc hôn nhân này nhưng thánh chỉ cũng đã ban, nên cũng chả phải lúc để bà ta kén cá chọn canh.
Chờ sau khi Vệ Phong từ ngoài trở về, Viên thị sai người mời hắn lại đây.
Viên thị nói: “Chuyện tứ hôn ta đã biết, nếu con không hài lòng về cuộc hôn nhân này thì ngày mai ta sẽ…….”
“Việc này không cần Vương phi phải lo.” Vệ Phong mặc một bộ áo gấm màu xanh da trời, chưa kịp thay đồ, nói: “Ngày mai ta sẽ mời Khương Lạc phu nhân ra mặt cầu hôn với Tô phủ, Vương phi cứ ở trong nhà chờ tin tức là được.”
Khương Lạc phu nhân là nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân do Chiêu Nguyên Đế sắc phong, điềm đạm khéo léo, ôn hoà hiền lành, phẩm đức cao thượng trong sạch, từng là bạn thân của tiên Vương phi Tiết thị, tình cảm rất khắng khít. Vệ Phong mời Khương Lạc phu nhân ra mặt cũng là hợp tình hợp lý, càng thêm tỏ ra mình coi trọng cuộc hôn nhân này, nhưng mà cái cách này thì lại không chừa cho Viên thị chút mặt mũi nào cả.
Viên thị biến sắc, nói: “Con sợ ta hà khắc khiến cuộc hôn nhân với Tô gia không thành sao?”
Sắc mặt Vệ Phong bất biến: “Vương phi đã quen ru rú trong nhà, chỉ sợ không ứng phó được mấy trường hợp như thế, ta cũng suy nghĩ vì người thôi.”
Suy nghĩ vì bà ta sao? nhưng trên mặt hắn chẳng nhìn ra chút thành ý nào cả. Viên thị vừa nói lại thì bỗng nhớ tới một chuyện khác, bèn ổn định tinh thần và nói tiếp: “Hôm kia lúc con theo Bệ hạ đi săn bắt thì ta có đến phủ của Hàn đại học sĩ một chuyến. Hàn tứ cô nương tri thư đạt lý, dịu dàng ngoan ngoãn, ta cũng thử xem bát tự cho hai người rồi, cực kỳ hợp nhau. Nếu con không có ý kiến thì chờ sau khi đón Tô cửu vào cửa thì ta lại đi nói chuyện với Hàn phu nhân một tiếng, xem có thể gả Hàn tứ cô nương sang làm trắc thất hay không…….”
Hàn tứ cô nương làm trắc thất thì đúng là có hơi thiệt thòi một chút, chẳng qua thanh danh của Vệ Phong vẫn còn đó, tương lai còn sẽ là Tấn Vương, cộng thêm nàng ta bệnh tật ốm yếu, cao cũng không được mà thấp cũng không xong, nên cứ kéo dài tới giờ đã là gái lỡ thì 18 tuổi. Viên thị cho rằng có người chịu cưới đã không tệ rồi, Hàn gia có lý do gì mà không đồng ý được cơ chứ?
Chỉ cần Hàn Ngọc Phức làm trắc thất của Vệ Phong thì bà ta vẫn có cơ hội duỗi tay đến chỗ Vân Tân Trai bên kia.
Bà ta vừa nói xong, ánh mắt Vệ Phong lạnh hẳn, mặt không biểu cảm nhìn Viên thị: “Ta khuyên Vương phi đừng có tự cho là đúng. Tuy bà là Vương phi nhưng lại không có quyền làm chủ hôn sự của ta đâu.” Giọng nói của hắn lạnh lùng, “Huống hồ Hoàng Thượng mới vừa tứ hôn mà bà đã xếp đặt trắc thất, đây là muốn công khai không tuân theo thánh ý sao?”
Vẻ mặt Viên thị hốt hoảng. Không tuân theo thánh chỉ là tội lớn, bà không gánh được cái oan lớn thế này.
Vệ Phong cũng không nhiều lời nữa mà xoay người rời đi.
*
Hai ngày sau, Khương Lạc phu nhân và Vệ Phong cùng tới cửa cầu hôn.
Bởi vì được Thánh thượng tứ hôn nên bước này cũng xem là cho có hình thức thôi. Ân thị đón tiếp Khương Lạc phu nhân, sau khi nói vài câu thì lại đối chiếu bát tự của Vệ Phong và Tô Hi, cuộc hôn nhân liền xem như đã định.
Ân thị giữ Khương Lạc phu nhân và Vệ Phong ở lại dùng cơm trưa, lúc ra về thì Vệ Phong hành lễ, nói: “Đa tạ phu nhân đã tiếp đãi.”
Quả nhiên là không chỉ là vẻ ngoài mà điệu bộ cũng rất tiến lui đều lễ độ.
Ân thị yên tâm hơn rất nhiều.
Nửa tháng sau, người phủ Tấn Vương đến đưa sính lễ, ước chừng 120 khiêng, cái đầu để tượng phật Tống Tử Quan Âm bằng cẩm thạch trắng, màu ngọc mịn nhẵn, rất có tinh xảo và sáng bóng, là do đích thân cao tăng đắc đạo Duyên Không năm đó đích thân điêu khắc. Sính lễ được khiêng từ giờ Thìn sáng sớm đến giờ Dậu chạng vạng mới khiêng hết, trong đó còn có bình cắm hoa Tống Tử kỳ lân mã não đỏ trắng và bức bình phong tròn trên gỗ tử đàn đỏ tím khắc nổi hình con sư tử cuộn do Chiêu Nguyên Đế và Lưu Hoàng Hậu ban thưởng, việc này cũng đúng là cho Tô Hi đủ mặt mũi.
Tô Hi ở trong Hoa Lộ Thiên Hương mà cũng có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng có loại cảm giác hốt hoảng đến sực tỉnh.
Từ quận Ngô trở về Kinh Thành cũng chưa tròn ba tháng, trước khi nàng trở về thì còn tưởng mình và Vệ Phong đã hết duyên phận. Không nghĩ tới chớp mắt một cái đã phải lấy hắn rồi.
Vì lão thái gia mất chưa tròn ba năm nên trong phủ không thích hợp tổ chức hỉ sự, vì vậy hôn kỳ này định vào sau tháng Tám.
Tô Hi xoè ngón tay tính thử, bây giờ là tháng Ba rồi, từ đây đến tháng Tám còn chưa đầy 5 tháng nữa.
…….Nhanh vậy sao.
Không nghĩ rằng nàng cảm thấy nhanh, nhưng có người nào đó lại cảm thấy nó quá lâu.
Ngày này, Ân thị dẫn Tô Hi đến chùa Chiêu Giác dâng hương, nói là trước khi cưới phải đến vái Bồ Tát thì cuộc sống sau kết hôn mới hạnh phúc như ý được.
Tô Chỉ đi đằng trước mở đường, Tô Hi và Ân thị ngồi trong xe ngựa đến chân núi, trước cổng chùa Chiêu Giác có một cầu thang dài, mỗi lần tới đây đều phải tự leo lên.
Tô Hi đỡ tay Ngân Nhạn xuống xe, mới vừa xuống thì gặp phải người của phủ Lư Dương Hầu.
Lệ Diễn và Lệ An Nghi cũng tới dâng hương.
Lệ Diễn mặc trường bào màu xanh đen dệt kim, cưỡi ngựa đi đến, đôi con ngươi đen láy trầm tĩnh lặng lẽ dừng trên người Tô Hi trong chốc lát.