Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Tết Thượng Nguyên vừa trôi qua không bao lâu thì đến tiệc mừng thọ của Thọ Xương Trưởng Công chúa.
Thọ Xương Trưởng Công chúa có phát thiệp mời cho Tô phủ. Tô Hi nghĩ thiệp đã liên tục được gửi đến nên không đi cũng không phải cách, nếu mà nàng lại từ chối nữa thì chỉ sợ người khác sẽ tưởng rằng nàng mắc chứng bệnh gì không thể ra ngoài được mất. Vì thế, hôm ấy nàng vẫn ra ngoài cùng với Ân thị.
Thời tiết hôm ấy rất tốt, Tô Hi mặc một chiếc áo sam ngắn màu mật ong hoa văn Hoa Lạc Tiên kết hợp với chiếc váy xếp ly màu trắng ngà, tuy đã vào Xuân nhưng thời tiết vẫn còn hơi lạnh, vì thế nàng khoác thêm một chiếc áo choàng màu anh đào hoa văn hoa sen mẫu đơn của hàng thêu Tô Châu.
Mấy năm nay, vóc dáng của nàng đã cao hơn không ít, đứng bên cạnh Ân thị càng thêm vẻ duyên dáng yêu kiều, thướt tha yểu điệu. Áo choàng màu anh đào viền lông cáo bên mép bọc quanh gương mặt trắng trẻo không tì vết của nàng, tiểu cô nương xinh đẹp khi xưa giờ đã trổ mã trở nên da thịt như tuyết, dung mạo như hoa, bất kỳ ai đứng cạnh nàng đều sẽ bị lu mờ.
Lúc nàng chúc thọ Thọ Xương Trưởng Công chúa thì Thọ Xương Trưởng Công chúa trước giờ mắt cao hơn đầu nhìn gương mặt của nàng, cũng không khỏi khen ngợi một câu: “Đúng là da trắng như tuyết khiến người si mê.”
Sau khi tiệc thọ kết thúc, Tô Hi cùng vài vị cô nương lui sang một bên.
Phó Nghi cũng ở đây.
Phó Nghi mặc chiếc áo lụa màu xanh nước biển hoa văn hoa điểu, khí chất càng thêm thanh nhã yểu điệu hơn so với ba năm trước, trán rộng mày ngài, tóc mây thướt tha. Lúc nàng ta thấy Tô Hi thì cứng người lại, nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười như thường, “Khó trách Hi muội muội từ sau về lại Kinh Thành thì không chịu ra ngoài, dung mạo như vậy, sao làm người khác không canh cánh trong lòng được cơ chứ.”
Lúm đồng tiền của Tô Hi duyên dáng, khí chất hào phóng: “Nghi tỷ tỷ nói đùa. Cũng không phải là muội không chịu ra ngoài, chỉ tại lần trước mới đi thuyền từ quận Ngô về nên cơ thể không khoẻ lắm, lúc đó mời từ chối lời mời của Nghi tỷ tỷ, Nghi tỷ tỷ đừng trách muội.”
Phó Nghi lại nói thêm hai câu. Lúc này có hạ nhân thông truyền là Tấn Vương phi tới. Tấn Vương phi thường không ra ngoài lắm, hôm nay nể mặt của Trưởng Công chúa nên mới tới.
Tô Hi chỉ gặp Tấn Vương phi vài lần nên không có mấy ấn tượng. Kiếp trước, Vệ Phong và nàng chỉ là người qua đường nên nàng đương nhiên không tốn tâm tư đi quan tâm mẹ kế của Vệ Phong thế nào. Kiếp này lại không có cơ hội gặp bà ta, Tấn Vương phi cứ ru rú ở trong nhà, chỉ ngẫu nhiên mới xuất hiện một lần.
Bây giờ không biết sao mà lúc Tô Hi nhìn phụ nhân có gương mặt xinh đẹp bước vào cửa thì lại có một cảm giác căng thẳng không thể hiểu, nàng nín thở tập trung tinh thần, dáng vẻ quả nhiên rất bỏ công sức. Chờ đến khi nàng hoàn hồn lại thì không khỏi âm thầm mắng bản thân không có tiền đồ, rõ ràng nàng và Vệ Phong có còn cái gì đâu thì cần gì phải quan tâm mẫu thân của hắn đến hay không chứ?
Tấn Vương phi mặc áo dài cổ áo lệch hoa văn hải đường hồng tiên lạc, sau khi chúc thọ Thọ Xương Trưởng Công chúa thì ngồi xuống chiếc ghế hoa hồng đặt bên dưới. Trên mặt rõ ràng mang theo ý cười hiền lành đoan trang, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không gần gũi lắm.
Cùng đi theo Tấn Vương phi vào là một cô nương trạc tuổi Tô Hi, dung mạo xinh đẹp mỹ lệ, mắt ngọc mày ngài, hẳn là tiểu nữ nhi Vệ Chiêu Chiêu do Viên thị sinh.
Tô Hi và vài cô nương khác hành lễ với Tấn Vương phi. Sau đó, càng ngày càng nhiều người, thế là Uyển Bình Công chúa mới dẫn mọi người đến Lộ hoa viên.
Cũng không biết có phải ảo giác của Tô Hi không mà hình như Tấn Vương phi không thích nàng lắm. Vừa nãy lúc Tấn Vương phi nói chuyện thì còn chẳng thèm liếc mắt nhìn về phía nàng nữa.
Tô Hi nghĩ mãi, đây hình như là lần đầu tiên chính thức gặp mặt Tấn Vương phi, sao bà ta lại có thành kiến với mình? Tô Hi nghĩ mãi cũng không thông suốt, sau khi tới Lộ Hoa viên thì nàng ngồi trong đình bát giác với Úc Bảo Đồng, ấp úng hồi lâu, sau đó nàng mới uyển chuyển hỏi: “Úc tỷ tỷ, có phải muội không làm người khác thích lắm sao ạ?”
Úc Bảo Đồng khó hiểu: “Đâu có, tỷ thấy muội là thích cực kỳ mà. Ấu Ấu, muội nghĩ thế nào mà lại hỏi thế vậy?”
Tô Hi xấu hổ sờ mặt và nói: “Muội chỉ đoán lung tung thôi.”
Bốn bề vắng lắng nên Úc Bảo Đồng nói chuyện cũng tuỳ ý hơn. “Đừng nói là cô nương, nếu tỷ là nam tử thì chắc chắc thích muội đến không thể buông tay. Nào có ai đoán lung tung như muội chứ? Nếu muội không làm người khác thích, vậy tỷ đây thì thế nào hả?”
Dù gì Úc Bảo Đồng cũng là đã thành thân rồi nên nói chuyện cũng huỵch toẹt hơn thời chưa lấy chồng, khiến Tô Hi nghe xong thì đỏ hết cả tai.
Úc Bảo Đồng nói xong thì xong thì suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp: “Có điều nếu tỷ là trưởng bối, có một người con dâu như muội thì chắc khá lo lắng.”
Tô Hi vừa nghe thì vội hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
Úc Bảo Đồng nhìn xung quanh, thấy không có người thì lại nhớ đến gần đây Ân thị đang xem xét việc hôn nhân cho Tô Hi, mấy chuyện này sớm muộn gì cũng phải biết nên nàng ấy cũng không định giấu diếm, thế là nàng ấy ghé sát vào tai của Tô Hi, nói: “Nếu ai cưới muội rồi thì sao mà buông tay được nữa chứ? Đàn ông bị muội mê hoặc hết, chắc chắn chỉ muốn nhốt muội ở trong phòng……Làm chuyện kia thôi. Chẳng phải sẽ hỏng hết тιин ∂ị¢н sao? Nếu tỷ mà làm trưởng bối thì chắc chắn phải suy xét cẩn thận lắm.”
Tuy rằng Tô Hi chưa thành thân nhưng chưa từng nghe qua mấy câu nói lộ liễu như thế, vì thế gương mặt lập tức đỏ bừng lên, vừa thẹn vừa bực nói: “Úc tỷ tỷ, tỷ……Sao tỷ lại có thể nói mấy điều đó chứ.”
Úc Bảo Đồng thấy gương mặt của nàng đỏ bừng, thẹn thùng đáng yêu thì không nhịn được mà “xì” cười: “Nói mấy điều đó thì sao chứ? Đại bá mẫu chắc chắn sớm hay muộn gì cũng sẽ nói với muội thôi. Tỷ chỉ nói trước với muội một câu thôi, để muội chuẩn bị tâm lý.”
Cuối cùng, Tô Hi không nghe nổi nữa, nàng nhanh chóng đứng dậy, sau đó thẹn quá hoá giận và nói: “Muội, muội không nói chuyện với tỷ nữa.”
Tô Hi chạy ra xa. Mãi cho đến khi tiệc mừng thọ kết thúc thì trong đầu nàng vẫn không thể quên được câu nói kia của Úc Bảo Đồng.
Sau khi về phủ, Ân thị gọi nàng đến trước mặt và hỏi: “Ấu Ấu, con thấy con người Lữ Giang Hoài thế nào?”
Tâm tư của Ân thị rõ như ban ngày. Hôm nay lúc tiệc mừng thọ của Trưởng Công chúa, có vài vị phu nhân hỏi bà chuyện của Tô Hi, bà thì một mình bắt chuyện với Lữ phu nhân hồi lâu. Quan hệ trong đây, cho dù là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được.
Hơn nữa, Lữ phu nhân cũng rất thích Tô Hi, có mấy lần Tô Hi đến phủ Uy Viễn Tướng quân được Lữ phu nhân tiếp đãi rất nhiệt tình. Vì vậy, hôm nay hai người nói chuyện cũng coi như hài hoà.
Bây giờ Ân thị dò hỏi ý kiến của Tô Hi là để đưa ra quyết định cuối cùng.
Tô Hi giật mình, nói: “Nương, những lời này là có ý gì ạ?”
Dù gì cũng là việc chung thân đại sự nên Ân thị vẫn chủ yếu xem ý kiến của nữ nhi thế nào: “Nương thấy con người Lữ Giang Hoài đoan chính, dáng vẻ lại đường hoàng, mấy năm nay ở biên quan cũng có chút thành tựu, là một vị hôn phu không tệ. Hơn nữa, Lữ gia ít người, không có những chuyện gì lộn xộn, Lữ phu nhân cũng là một người dễ ở chung……Càng quan trọng hơn chính là nương nhìn ra được Lữ Giang Hoài cũng đối với con…..”
“Nương!” Tô Hi vội vàng cắt ngang, giọng nói nũng nịu nhưng gương mặt lại rất nghiêm túc, “Con không có tình yêu nam nữ với Lữ đại ca.”
Nhưng câu nói này không mấy thuyết phục với Ân thị. Ân thị nói: “Đó là bởi vì hai đứa chưa tiếp xúc nhiều lắm, chờ sau này ở chung lâu rồi…….”
Tô Hi lắc đầu như trống bỏi, “Không liên quan đến chuyện đó ạ. Nương, con chỉ đối xử với Lữ đại ca như ca ca thôi……Nương đừng làm con khó xử mà.”
Huống chi vừa nãy Úc Bảo Đồng mới nói mấy câu đó với nàng nữa, bây giờ trong đầu của nàng toàn là chuyện “nhốt ở trong phòng”, nghĩ đến nàng và Lữ Giang Hoài thành thân là phải làm cái chuyện mắc cỡ đó, không nói đến khó chịu……Nhưng nàng không thể tưởng tượng được.
Ân thị thấy thái độ của nàng kiên quyết thì tạm thời dừng đề tài này lại. Nhưng trong lòng bà thì vẫn không từ bỏ cuộc hôn nhân này, dù sao bà xem xét lâu như vậy nhưng chỉ có mỗi Lữ Giang Hoài là vừa lòng nhất.
Tuy nói mấy năm nay Lữ Giang Hoài bị điều đến biên quan, mấy ngày Lễ Tết mới có thể trở về một lần. Nhưng nam tử ấy mà, phải lấy sự nghiệp làm trọng, chờ sau này lập được công trạng thì thê tử mới có cuộc sống ổn định được.
*
Vào Xuân, vạn vật tái sinh, vì Chiêu Nguyên Đế gắn kết quan hệ thế gia quý tộc nên tổ chức một cuộc săn bắt mùa Xuân.
Địa điểm được định ở bãi săn Tây Bắc. Tô gia bao gồm Tô Lễ, Tô Chỉ và Tô Vũ đều được mời, bởi vì lần này Hoàng Hậu nương nương và vài vị Quý Phi cũng sẽ có mặt nên Chiêu Nguyên Đế phá lệ cho phép nam tử dẫn theo nữ quyến đi cùng.
Một ngày khởi hành, vài vị nam tử của Tô gia đi trước mở đường, Tô Hi và Úc Bảo Đồng ngồi ở trong xe ngựa đằng sau.
Đoàn người gặp nhau ở cửa thành, chờ sau khi Đế Hậu đến thì trùng trùng điệp điệp cùng đi đến bãi săn Tây Bắc.
Trên đường đi thì Úc Bảo Đồng có hơi không khoẻ, sau đó nàng ấy vén mành che lên nói hai câu với Tô Vũ làm xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Xuyên qua khẽ rỡ của tấm mành che được vén lên, Tô Hi thấy Vệ Phong cưỡi ngựa đi tới hỏi thăm Tô Vũ lý do, sau đó thì nhìn thoáng qua trong xe ngựa.
Tô Hi không kịp chuẩn bị mà đối diện với đôi mắt của hắn, nàng thấy hắn quay đầu nói gì đó với Tô Vũ. Chỉ trong chốc lát, Tô Vũ cưỡi ngựa đi tới và nói: Cửu muội muội, cơ thể Bảo Đồng không khoẻ, một lát nữa đại phu mới có thể đến được, có lẽ sẽ trì hoãn hành trình của mọi người. Vệ thế tử nói tiểu công chúa ngồi ở trong xe ngựa đằng sau, tiểu công chúa trước giờ rất thích muội, không bằng muội đổi sang xe ngựa đằng sau ngồi đi, còn huynh ở đây chờ đại phu với Bảo Đồng.”
Tô Hi ngẩn người, vốn tưởng huynh ấy bảo nàng ở lại cùng với Úc Bảo Đồng, nhưng thấy dáng vẻ định bước lên ngựa của Tô Vũ, mà Úc Bảo Đồng cũng nhìn Tô Vũ, rõ ràng là hi vọng huynh ấy có thể ở cùng tỷ ấy. Nàng cũng không tiện quấy rầy hai phu thê nhà ngươi ta, nên đành gật đầu đồng ý.
Có lẽ Vệ Phong đã nói trước với Vệ Đức Âm, nên sau khi Vệ Đức Âm thấy Tô Hi ngồi vào trong xe thì nhiệt tình hỏi: “Hi cô cô, Bách Vũ ca ca có tới không ạ?”
Tô Hi nói: “Bách ca nhi phải đến học đường nên không cùng tới được.”
Sau khi Vệ Đức Âm nghe xong thì hiển nhiên có hơi thất vọng. Có điều vẫn còn là con nít nên cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, vì thế con bé cười khanh khách nói: “Không sao ạ, ta có Hi cô cô, còn có Vệ Phong ca ca đi cùng là đủ rồi. Vệ Phong ca ca nói sẽ săn cho ta một con thỏ, Hi cô cô, cô cô có thích con thỏ không? Ta bảo Vệ Phong ca ca cũng bắt cho cô cô một con nhé?”
Vệ Đức Âm nói xong, không cho Tô Hi có thời gian trả lời mà đã lập tức vén mành xe ngựa lên rồi nói với bên ngoài: “Vệ Phong ca ca, Hi cô cô cũng thích thỏ con, huynh cũng bắt cho Hi cô cô một con, có được không?”
Tiểu nha đầu mới bây lớn mà đã biết tiền trảm hậu tấu rồi. Tô Hi ở đằng sau không cản được con bé, trên mặt nàng đầy bối rối, vị tiểu công chúa này thật sự cũng nhiệt tình quá đi thôi.
Vệ Phong ở bên ngoài không trực tiếp trả lời, một lát sau, hắn nói với giọng điệu bình tĩnh: “Đức Âm, gọi là Hi tỷ tỷ.”
Vệ Đức Âm chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Tại sao ạ? Bách Vũ ca ca gọi là cô cô, muội hỏi ma ma rồi, ma ma bảo muội cũng nên gọi là cô cô.”
Sau đó lại nghe Vệ Phong nói: “Muội hỏi Tô cô nương đi, rốt cuộc muội phải gọi nàng là gì?”
Tô Hi không đoán được Vệ Phong sẽ đẩy vấn đề này sang cho mình, nàng khó xử đối diện với đôi mắt sáng ngời lấp lánh của Vệ Đức Âm, đôi môi hé mở, thầm oán trách Vệ Phong trong lòng, rồi lại không biết nên giải thích vấn đề này thế nào.
Nhưng còn Vệ Đức Âm thì bày ra bộ dáng ‘phải hỏi cho ra lẽ’: “Hi cô cô, tại sao ta không thể gọi người là cô cô mà phải gọi là Hi tỷ tỷ vậy ạ?”
“Việc này……” Tô Hi mắc nghẹn, nàng không trả lời được. Không cần nghĩ cũng biết bây giờ Vệ Phong đang bày ra vẻ mặt gì, chắc chắn là khoé miệng ngậm ý cười nhạt, chờ đợi để trêu chọc nàng. Nàng siết chặt nắm tay nhỏ, Vệ Phong đúng là xảo quyệt, rốt cuộc là sao mọi người ai nấy cũng đều cho rằng con người của hắn là nho nhã lễ độ, sâu sắc tri thức chứ? Con mắt của mọi người nhất định không tốt rồi. Nàng yên lặng suy nghĩ.
*
Xe ngựa đi hai ngày thì cuối cùng cũng đến bãi săn Tây Bắc.
Hai ngày nay, Tô Hi luôn bị Vệ Đức Âm quấn lấy hỏi vấn đề “Tại sao là Hi tỷ tỷ mà không phải là Hi cô cô” làm nàng hối hận đến xanh cả ruột. Nếu biết trước thì nàng đã ngồi cùng chiếc xe ngựa với Úc Bảo Đồng rồi, cho dù có trì hoãn thì cũng tốt hơn ở trong cái tình cảnh xấu hổ này.
Cũng may Vệ Đức Âm chỉ hỏi trước mặt nàng, chứ không hỏi ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương. Con nít không hiểu được nhưng nếu là Hoàng Hậu nương nương thì chắc chắn nghe xong là hiểu ngay, đến lúc đó nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho Vệ Phong.
Tuy là như thế, mấy ngày nay Tô Hi cũng hậm hực lườm Vệ Phong rất nhiều lần, buồn bực không thôi. Còn Vệ Phong thì nhếch miệng cười, có lúc thừa dịp xe ngựa ngừng ở ven đường nghỉ ngơi, bốn bề vắng lặng, hắn xuyên qua cửa sổ quẹt cái mũi cao thẳng của nàng một cái, còn cố tình đè thấp giọng mà nói: “Hi cô cô, cái miệng nhỏ của cô cô có thể treo chai dầu lên được luôn đấy.”
“……” Gương mặt của Tô Hi lập tức đỏ bừng.
Vất vả lắm mới tới nơi rồi phân chia chỗ ở. Bởi vì xung quanh đều là những đồng cỏ, vì vậy mọi người ở hết trong lều trại, Chiêu Nguyên Đế và Lưu Hoàng Hậu ở trong cái lều ở trung tâm, sau đó thì dựa theo thứ tự địa vị và chức quan mà chia ở bên ngoài vòng tròn. Từ sau khi Tô lão thái gia mất, Chiêu Nguyên Đế ghi nhớ công lao mà lão thái gia đã gây dựng nên rất quan tâm đến Tô gia, vì vậy cũng sắp xếp cho Tô gia ở trong cái vòng tròn đó.
Chuyến này thì Tô gia chỉ có hai cô nương là Tô Hi và Úc Bảo Đồng đi, Úc Bảo Đồng tất nhiên muốn ở cùng lều với Tô Vũ, thế nên Tô Hi liền ở lều đơn, ngủ trong lều một mình.
Sau khi sắp xếp hết mọi thứ thì trời cũng đã tối.
Đi hai ngày đường nên Tô Hi đã sớm mệt mỏi chịu không nổi rồi. Nhưng mà ở đây không thể tắm rửa như ở nhà, nên nàng đành phải kêu Ngân Nhạn đun một chậu nước nóng, sau đó thì cởi xiêm y ở sau tấm bình phòng rồi lau người.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong thì nàng lại đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, lúc này Tô Hi mới cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Hôm nay vừa đến là thức ăn đã được chuẩn bị đầy đủ. Buổi tối, Tô Hi chỉ dùng nửa chén cháo loãng nấm tuyết long nhãnvà một miếng bánh cuốn trắng (1). Lúc đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì Ngân Nhạn từ ngoài bước vào và đưa một lá thơ cho Tô Hi.
Trên lá thư không có ghi tên, chỉ bảo Tô Hi đến khu rừng phía sau lều.
Giọng điệu như vậy, chữ viết quyết đoán tiêu sái….Gần như không cần suy nghĩ thì nàng cũng biết người viết thư là ai. Tô Hi cầm lá thư, hỏi: “Ai đưa cho ngươi?”
Ngân Nhạn cúi đầu: “Lý Hồng bảo nô tỳ giao cho người.”
Tô Hi mãi nghĩ sao Vệ Phong muốn gặp nàng, chứ không chú ý tới nét mặt không tự nhiên vụt qua của Ngân Nhạn.
Bãi săn có nhiều người như vậy, Tô Hi lo sẽ có người thấy nên vốn không định đi. Nhưng lại nghĩ đến mấy ngày nay Vệ Phong cứ trêu chọc nàng như thế, nếu nàng không “tính sổ” với hắn một trận thì sao mà bỏ qua được? Huống chi nàng còn chưa hỏi ra lẽ chuyện ngựa nổi điên lần trước nữa.