Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi nàng ấy còn nghe tiếng nói chuyện mà? Ngân Nhạn đứng ở đầu giường, định duỗi tay nhấc cái màn lên nhìn xem tiểu thư đã ngủ hay chưa, sau đó thì nghe thấy tiếng của Tô Hi từ bên trong truyền ra, giọng nói thì thầm mang theo sự ngái ngủ: "Ngân Nhạn tỷ tỷ, ta có hơi lạnh, ngươi đóng cửa sổ lại giúp ta đi."
Ngân Nhạn nghe xong thì liền buông tay, xoay người đi đến đóng cửa sổ lại, trong lòng thì nhớ vừa nãy nàng ấy đã đóng cửa sổ lại rồi mà, sao giờ tự dưng lại mở thế này? Nàng ấy cũng chỉ cho là do gió thổi thôi chứ cũng không nghĩ nhiều, "Tiểu thư, sao đột nhiên người lại tỉnh dậy vậy? Tiểu thư muốn uống nước sao? Để nô tỳ đi lấy chén nước cho người nhé."
Tô Hi vội vàng bảo không cần, nàng nói: "Chỉ là vừa rồi ta mơ thấy ác mộng mà thôi. Không sao nữa rồi, ngươi quay về ngủ đi."
Ngân Nhạn gật đầu nói vâng, sau đó nhấc rèm châu rồi đi ra ngoài, trở về ngủ tiếp.
Phía bên này, Tô Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng chỉ cảm thấy đêm nay đúng là khi*p vía, liên tiếp bị doạ mấy lần thì sớm muộn gì lá gan của nàng cũng bị Vệ Phong doạ hư hết thôi. Nàng vừa suy nghĩ vừa cúi đầu nhìn, thì thấy bởi vì tình thế cấp bách vừa rồi, sau khi nàng đẩy Vệ Phong lên giường thì nàng cũng bò lên luôn, bây giờ nàng gần như là \'cưỡi\' trên người của Vệ Phong.
Lúc Ngân Nhạn tiến vào thì nàng chỉ lo ứng phó với nàng ấy nên không để ý tới tư thế ái muội của hai người, bây giờ đối mặt với đôi mắt như cười như không của Vệ Phong thì mặt nàng đỏ bừng, cả người cứ như con tôm luộc vậy, bèn vội vàng hoảng hốt bò xuống người của Vệ Phong rồi lui về phía góc giường, sau đó thì xấu hổ buồn bực nói: "Huynh đi nhanh đi, túi tiền cũng thêu cho huynh rồi đấy, huynh mà không đi là muội không khách khí nữa đâu đấy." Nói xong nàng giơ chân lên đá ngay eo của hắn ra hiệu cho hắn nhanh đi đi.
Đêm nay nàng lại mặc một chiếc quần gấp màu hồng hoa hải đường, bởi vì động tác giơ quá cao cho nên ống quần trượt xuống lộ ra da thịt trắng nõn và cổ chân nhỏ xinh. Trong bóng đêm thì da thịt trắng như tuyết kia càng thêm trắng nõn mê người, ánh mắt của Vệ Phong tối sầm lại, hắn vươn tay muốn nắm lấy mắt cá chân của nàng, may mà Tô Hi phát hiện ý định của hắn sớm cho nên nhanh tay lẹ mắt rụt chân về, sau đó nhanh chóng che quần lại, bực mình nói: "Huynh muốn làm gì?"
Trong mắt Vệ Phong là vẻ tiếc nuối không hề che giấu, hắn thong thả ngồi dậy trên giường, trong ánh mắt hàm chứa ý cười như có như không, "Muội nói xem?"
Tô Hi phản xạ có điều kiện, nói: "Không được."
Vệ Phong thấp giọng cười: "Ấu Ấu, ta còn chưa nói là chuyện gì mà."
Tô Hi không lên tiếng, dù sao từ miệng Vệ Phong nói ra cũng chả phải lời hay ý đẹp gì cả.
Chỉ thấy Vệ Phong lấy túi tiền nàng thêu từ trong иgự¢ ra cẩn thận nhìn một lần, sau đó chỉ vào chỗ bị hư, hỏi: "Chỗ này có thể sửa lại được không?"
Tô Hi thấy Vệ Phong không giống nói đùa thì cũng suy nghĩ một chút, nàng lấy túi tiền từ trong tay hắn, "Để muội thử xem. Nếu sửa lại xấu quá thì huynh cũng vẫn đeo sao?"
Vệ Phong gật đầu, sau đó nói: "Bây giờ muội sửa đi."
Tô Hi kinh ngạc hỏi: ".........Huynh không đi sao?"
Vệ Phong nâng cằm, như không có gì mà cười nói: "Tất nhiên ta muốn ở bên cạnh nhìn muội rồi."
Nhưng để sửa túi tiền thì cần ít nhất là hai canh giờ lận, sao Tô Hi có thể để hắn ở lại trong khuê phòng của mình lâu như vậy được? Tô Hi thề sống thề ૮ɦếƭ cũng không từ mà muốn đuổi Vệ Phong ra ngoài, nhưng lại sợ làm ồn đến Ngân Nhạn ở bên ngoài nên cũng không dám làm ầm ĩ quá, vừa cẩn thận vừa sợ hãi, chả có tí xíu lực uy Hi*p gì cả. Một lát sau, nàng sức cùng lực kiệt, thật sự không đủ sức để đấu với Vệ Phong nên chỉ đành mặc hắn.
Tô Hi lấy khay đan và kim chỉ trong ngăn tủ ra, sau đó đốt đèn dầu trên bàn hương hoa cúc vàng, nàng ngồi lên chiếc ghế thêu bên cạnh bàn rồi cầm túi tiền nhìn thử một lần, suy nghĩ xem nên làm thế nào. Nàng suy nghĩ một lát rồi lại tìm một mảnh vải cùng màu để vá chỗ bị cháy hỏng lại, nhưng nếu may vá như vậy thì nhìn sẽ rõ ràng lắm.
Tô Hi buồn rầu nhíu mày. Vệ Phong ở bên cạnh nói: "Làm như vậy cũng được."
Tô Hi lắc đầu bảo không được, nàng nhìn còn khó chịu nói gì tới con người bắt bẻ như Vệ Phong chứ. Nàng từng thấy qua túi tiền trên hông của Vệ Phong, gần như mỗi lần gặp mặt là hắn lại mang một chiếc túi khác nhau, không chỉ hoa văn phong phú mà đường may cũng tinh xảo nữa. Nàng không cho rằng Vệ Phong sẽ luôn đeo chiếc túi tiền của mình, nhưng nàng bị chứng ám ảnh nên không thể để lọt một tí sai sót nào cả, nếu đã đáp ứng sửa lại thì nhất định phải sửa làm sao mà không thể nhìn ra được.
Cuối cùng Tô Hi cũng nghĩ ra một cách, nàng thêu một bông hoa cẩm tú cầu ở trên chỗ mảnh vá đó, nếu vậy thì trong tay con thỏ ôm không còn là nhánh cây nữa mà là dây đeo hoa tú cầu màu đỏ quấn quanh.
Dưới ánh đèn, chỉ thấy Tô Hi cụp hai hàng lông mi dày mà may vá túi tiền, thường thường còn dụi mắt, hiển nhiên là buồn ngủ.
Vệ Phong chống cằm nhìn, khoé môi hắn cong lên, hết sức tập trung nhìn tiểu cô nương dưới ánh đèn, lâu lâu còn gọi nàng một tiếng để đánh thức nàng.
Một lát sau, Tô Hi thật sự quá buồn ngủ rồi, đôi mắt cũng sắp không mở lên nổi, vì thế nàng ngái ngủ thử hỏi: "Đình Chu biểu ca, muội muốn ngủ, ngày mai lại sửa có được không? Ngày mai sửa xong thì muội sẽ kêu Thanh Lộ đưa qua."
Lúc này đã qua giờ Sửu, chỉ một canh giờ nữa thì trời liền sáng rồi, trước giờ Tô Hi chưa từng cố nhịn đến trễ như vậy.
Vệ Phong véo khuôn mặt nhỏ của nàng rồi dỗ dành: "Ấu Ấu ngoan, sắp sửa xong rồi, kiên trì thêm chút nữa thôi."
Tô Hi chu miệng, bất mãn làm nũng: "Muội muốn ngủ."
Tiểu cô nương chắc là mệt lắm rồi, đôi mắt hạnh híp lại, khuôn mặt nhỏ vừa buồn vừa uất ức, nhìn cực kỳ đáng yêu. Vệ Phong thấp giọng cười, nói: "Đừng ngủ, ta có chuyện muốn nói với muội."
Tô Hi thuận thế chui tọt vào trong lòng hắn, đầu tựa lên bờ vai hắn, đôi mắt cũng không mở: "Chuyện gì vậy?"
Vệ Phong nắm một bàn tay của nàng, nói: "Cho ta một ít thời gian nữa, Ấu Ấu, qua một khoảng thời gian nữa thì ta sẽ cho người tới phủ Tướng Quân hỏi cưới muội."
Một lát sau, Tô Hi mới chầm chậm mở mắt ra, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, "Tại sao tự nhiên huynh lại nói chuyện này?"
Vệ Phong vuốt ve đầu ngón tay của nàng, chầm chậm nói: "Không phải ban ngày có người lên án ta không biết cầu hôn sao? Nếu ta mà còn không nhanh chóng giữ chỗ, lỡ như có biểu ca nào đó nhảy ra ςướק tiểu cô nương của ta thì làm sao đây hả?"
Mặt Tô Hi đỏ bừng, hình như Vệ Phong đã quên hắn cũng là "biểu ca" của nàng, tuy rằng chữ \'biểu\' này có hơi xa. Nàng chui ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ của Vệ Phong rồi nói: "Không nói chuyện với huynh nữa." Nói xong liền đi về phía giường.
Nhưng sao mà Vệ Phong bỏ qua cho nàng được? Hắn nắm lấy cổ tay của nàng rồi xách nàng như xách con thỏ rồi kéo vào lòng hắn lần nữa.
Tô Hi hơi nức nở khóc: "Xin huynh cho muội ngủ đi."
Vệ Phong nói: "Ngoan nào, thêu xong rồi ngủ tiếp."
Cuối cùng, Tô Hi thật sự không phải đối thủ của Vệ Phong, không chịu nổi oai nghiêm và thi hành của hắn, gần như là mở một con mắt khép một con mắt mà thêu cho xong cẩm tú cầu. Sau đó, hắn thấy nàng vô ý đâm trúng đầu ngón tay thì đau lòng ʍúŧ lấy vết châm cho nàng, nàng hừ nhẹ một tiếng, nói: "Mèo khóc chuột."
Vệ Phong cười nhưng cũng không phản bác.
Vất vả lắm mới thêu xong cái túi tiền, Tô Hi cắt đầu sợi chỉ cuối cùng, sau đó nhét túi tiền vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, cũng chẳng lo chuyện trò mà đá chiếc giày thêu xuống rồi chui lên giường, gối đầu mà ngủ.
Vệ Phong nhìn túi tiền hình con thỏ ôm hoa tú cầu, Tô Hi thêu rất cẩn thận và hết lòng, cho dù có buồn ngủ đến không chịu nổi thì cũng vẫn không làm qua loa tí nào. Việc thêu thùa của nàng không xem là giỏi, nếu là trước kia thì Vệ Phong ghét mấy loại túi tiền trẻ con này cực, nhưng bởi vì là do Tô Hi thêu, mà hình dáng của con thỏ này quá giống Tô Hi nên hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp cả.
Vệ Phong mím môi cười, hắn bỏ túi tiền vào trong иgự¢, rồi đứng dậy đi đến mép giường. Tô Hi quay sườn đối diện hắn, nàng đã ngủ say, viền mắt màu tím nhạt, đêm nay đúng thật là làm khổ nàng. Hắn kéo cái chăn mỏng rồi đắp lên người nàng, sau đó cúi đầu hôn lên trán nàng cái, đứng ở mép giường nhìn một lát rồi mới thổi tắt đèn dầu rời đi.
*
Ngày kế thì tộc học được nghỉ nên Tô Hi ngủ đến trưa, cuối cùng là do cái bụng kêu "ọt ọt" thì nàng mới chịu rời giường.
Ngân Nhạn vừa hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu vừa hỏi: "Có phải hôm qua tiểu thư không ngủ ngon không ạ? Nô tỳ thấy ban đêm tiểu thư tỉnh dậy rất nhiều lần, hôm nay dậy thì sắc mặt cũng không tốt nữa, có phải hương đốt không tốt không? Đêm nay có cần đổi loại khác không ạ?"
Tô Hi lắc đầu, "Không phải vấn đề hương đốt....Là, là do ban ngày ta mệt mỏi quá nên buổi tối ngược lại ngủ không ngon."
Ngân Nhạn cũng rất nghĩ cho nàng, "Vậy hôm nay tiểu thư phải nghỉ ngơi cho thật tốt đấy, vừa hay hôm nay học đường cũng được nghỉ, lát nữa nô tỳ kêu Ngân Hạc nấu một chén canh cá vược cho tiểu thư uống để buổi tối ngủ ngon hơn."
To Hi ừ một tiếng. Chỉ có mình nàng biết nguyên do bản thân mình ngủ không ngon căn bản chẳng phải bởi vì mệt mà là Vệ Phong không cho nàng ngủ, cứ khăng khăng bắt nàng phải sửa xong túi tiền cho bằng được. Đến cuối cùng nàng cũng quên luôn mình đã xe kim luồn chỉ thế nào rồi, cũng không biết nàng đã may thế nào nữa, chỉ nhớ rõ sau khi nàng đưa túi tiền cho Vệ Phong thì liền ngủ mất đất.
Tại sao Vệ Phong cứ một mực bắt nàng phải thêu xong trong tối qua chứ? Tô Hi méo miệng, mãi vẫn không nghĩ được nên đơn giản không nghĩ nữa, sau khi ăn xong thì nàng lại lên giường ngủ bù.
Một giấc ngủ này kéo dài đến chiều tối, Tô Hi nâng cao tinh thần mới nhớ tới tối qua mình luyện tập xong còn chưa tắm rửa, vì thế vội vàng kêu nha hoàn chuẩn bị nước đi tắm. Tắm rửa xong thì trời còn chưa tối, cả Kinh Thành được bao phủ bởi vầng hào quang màu vàng cam, ráng mặt trời xinh đẹp, bóng mây lốm đốm rực rỡ.
Tô Hi đứng trong sân nhìn chốc lát, sau đó thì xoay người về phòng.
Buổi trưa ngày hôm sau, Tô Hi trở về từ tộc học thì thấy chiếc xe ngựa màu đen không giống như của phủ dừng ngoài cổng, hình như là có người tới thăm hỏi. Trong phủ thường xuyên có người tới thăm hỏi nên cũng chẳng phải là điều lạ lùng gì cả, vì thế nàng cũng không chú ý lắm, liền trực tiếp trở về viện của mình.
Buổi tối lúc nàng đi Thu Đường Cư thỉnh an Ân thị thì tiện thể ở lại đó ăn bữa tối luôn.
Tô Hi thuận miệng hỏi: "Nương, hôm nay ai tới phủ chúng ta vậy ạ?"
Ân thị nói: "Là phu nhân Huệ An Hầu."
Đầu óc của Tô Hi xoay chuyển, qua hồi lâu mới nhớ tới phu nhân Huệ An Hầu là ai. Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, nhi tử Tôn Duệ của Huệ An Hầu chẳng phải là phu quân \'long dương chi hảo\' (1) kiếp trước của Tô Lăng Dung hay sao? Sao lúc này bà ấy lại đến đây? Bây giờ Tô Lăng Dung đã đính hôn với Ngô nhị của Khánh An Hầu rồi, chẳng lẽ gã muốn ςướק người sao?"
(1) long dương chi hảo: có ham mê yêu thích, ăn cùng ngủ cùng với đàn ông, gọi nôm na là "gay".
Trong lòng Tô Hi suy nghĩ rất nhiều nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Nữ nhi nhớ rõ Huệ An Hầu đâu có lui tới về nhà chúng ta đâu, sao hôm nay tự nhiên lại tới thế ạ?"
Ân thị thấy vẻ mặt nàng lộ ra sự ngây thơ mờ mịt, đúng là tiểu nha đầu, bà không nói với nàng rằng phu nhân Huệ An Hầu tới là muốn xin kết thân cho nhi tử của bà ta, bởi vì đã coi trọng Lục cô nương Tô Lăng Vân trong phủ.