Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Tô Hi sững sờ. Đúng lúc này, một tia chớp đột nhiên sáng lên trên bầu trời, chiếu sáng hơn phân nửa bầu trời đêm ở Kinh thành, cũng chiếu sáng bộ dáng anh tuấn dưới tàng cây của người nọ.
Không biết Vệ Phong đã đứng đây bao lâu, trong tay còn cầm một cây dù giấy, vạt áo và bả vai đều bị nước mưa làm ướt, cả người cứ như mới được vớt từ dưới nước ra vậy. Rõ ràng là bộ dáng chật vật buồn cười như vậy nhưng bởi vì là Vệ thế tử làm nên thấy vẻ mặt của hắn rất tự nhiên, đứng vững như tùng như bách, hệt như không phải đứng dưới mưa to tầm tã mà là đứng ở trong tháp ngọc được chạm trổ, làm cảnh vật xung quanh đều toả sáng vài phần.
Tô Hi không nghĩ nhiều mà bước nhanh tới kéo tay áo của Vệ Phong, đưa hắn ra khỏi gốc cây lớn, nhăn mày nói: "Huynh không biết ngày mưa thì không thể đứng dưới gốc cây để tránh mưa sao? Nếu tia chớp vừa nãy đánh trúng chỗ này thì huynh mất mạng ngay đó."
Con ngươi Vệ Phong vẫn yên lặng nhìn nàng, giọng nói có hơi khàn, "Vì sao bây giờ muội mới tới?"
Tô Hi khựng lại, ánh mắt hơi lập loà, cả người đều có vẻ rất chột dạ. Cũng không thể nói là nàng không muốn gặp hắn chứ? Nếu nói như vậy thì nàng nghĩ chắc sau đó Vệ Phong liền ngất xỉu ngay luôn quá. Vì thế nàng mím môi, giải thích: "Muội tiễn Cốc Đồng tiên sinh về núi Thanh Thuỷ........"
Vệ Phong mắc mưa, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhìn nàng đăm đăm, nói: "Cốc Đồng tiên sinh ở chỗ nào mà cần muội đưa đến tận 4, 5 canh giờ lận?"
Tô Hi lập tức lặng thinh.
Chuyện này nàng không thể trả lời được, để hắn uổng công đợi nàng lâu như vậy, mà bên ngoài còn mưa lớn như vậy nữa. Nói đến chuyện này thì Tô Hi có hơi bối rối, bèn bĩu môi lẩm bẩm: "Mưa lớn như vậy mà huynh không biết về trước hay sao?"
Sau khi tia chớp dứt thì tiếng sấm nặng nề vang lên. Vệ Phong không nói một lời, cũng không biết có nghe rõ được những lời nàng vừa nói hay không nữa. Chỉ thấy hắn nhìn Tô Hi đăm đăm một hồi lâu, sau đó cầm đôi tay nhỏ của nàng rồi dẫn nàng đến chiếc xe ngựa đang dừng một bên kia.
Sau khi ngồi vào trong xe ngựa thì trước sau Vệ Phong vẫn không buông tay Tô Hi ra, chỉ nắm lấy chặt chẽ, mười ngón tay buộc chặt đan vào nhau với nàng. Sắc mặt của hắn không tốt lắm, chắc cũng do vừa bị dầm mưa hồi lâu cho nên đôi môi mỏng hơi tím tái, tay cũng lạnh lẽo, cả người đều tản ra khí lạnh.
Lúc này Tô Hi mới nhìn thấy không chỉ quần áo của hắn bị ướt mà ngay cả tóc cũng ướt luôn. Nàng rút cánh tay bị hắn nắm ra nhưng Vệ Phong không những không buông tay ra mà ngược lại càng nắm chặt hơn nữa. Thế nên nàng đành phải nói: "Trên xe ngựa có khăn không, trước tiên phải lau khô tóc đã. Nếu cứ để như vậy thì huynh sẽ cảm lạnh đấy, hay là huynh về đổi quần áo trước đi........"
Vệ Phong nghiêng đầu nhìn nàng một cái, không nói sẽ trở về đổi quần áo mà cũng chẳng trả lời nàng là trong xe ngựa có khăn không.
Cái liếc mắt kia thật sâu, không thể nói đến tột cùng đó là cảm giác gì.
Tô Hi đành phải tìm ở trong xe ngựa, cuối cùng cũng tìm được chiếc khăn tay được gấp chỉnh tề dưới cái đệm. Nàng đưa tới trước mặt Vệ Phong: "Huynh mau lau khô tóc đi, lát nữa lại cảm lạnh bây giờ."
Vệ Phong không nhúc nhích, cũng không trả lời.
Giằng co trong chốc lát, Tô Hi nhìn thấy sắc mặt hắn có hơi tái nhợt thì cuối cùng cũng thoả hiệp, nàng siết lại khăn tay, nhẹ nhàng lau nước dính trên trán và cằm của hắn. Nàng tức giận nhìn thoáng qua bàn tay bị hắn nắm lấy chặt chẽ, nói: "Nếu huynh không buông tay của muội ra thì sao muội lau khô tóc cho huynh được chứ?"
Vệ Phong không hiểu tình hình thực tế tí nào, "Thì cứ lau bằng một tay đi."
Tô Hi vỗ má, chưa từng thấy người nào không nói đạo lý như vậy, rõ ràng bản thân nàng có ý tốt muốn giúp hắn mà ngược lại còn bày sắc mặt ra nữa chứ? Không phải chỉ tới trễ một tí thôi sao, dựa theo quan hệ hiện giờ của hai người thì nàng cảm thấy nàng chịu ra gặp là nể mặt hắn lắm rồi.
Cuối cùng Vệ Phong cũng buông lỏng tay nàng ra. Tô Hi tháo bạch ngọc cài tóc (*) xuống, hai tay chúm lại, ngồi bên cạnh hắn cẩn thận lau khô tóc cho hắn, lại dùng cái lược trắng rũ xuống bên hông mà chải sơ, định 乃úi tóc lên rồi cài trâm lên lần nữa. Nhưng Tô Hi chưa từng chải tóc cho nam tử, cũng không hiểu được nên 乃úi tóc cho nam tử thế nào, hơn nữa tóc của Vệ thế tử vừa nhiều vừa mượt, nàng tốn cả nửa ngày cũng không 乃úi được, cuối cùng chỉ chân tay luống cuống ôm lấy đầu tóc của Vệ Phong, giọng nói có hơi bất lực: "........Muội không biết làm."
Sắc mặt của Vệ Phong lúc này đã đỡ hơn nhiều, chỉ nghe tiếng thở dài nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được của hắn, cầm lấy bạch ngọc cài tóc trong tay Tô Hi, nói: "Để huynh."
Vệ Phong cài xong bạch ngọc lên tóc thì mặt không đổi sắc mà cúi đầu cởi đai lưng màu đen thêu hoa văn màu vàng xuống.
Tô Hi biến sắc, rụt vào trong góc, "Huynh......Huynh làm gì đấy?"
Vệ Phong ngước mắt thấy khuôn mặt nhỏ của nàng tràn ngập sự hoảng loạn thì khoé miệng cong lên, cười như không cười, nói: "Không phải muội nói quần áo của ta ướt dễ bị cảm lạnh sao? Ấu Ấu, tất nhiên ta phải ૮ởเ φµầɳ áo rồi." Lúc nói chuyện thì hắn đã cởi đai lưng xuống, lại chuẩn bị tiếp tục ϲởí áօ gấm đã ướt đẫm bên ngoài xuống.
Tô Hi vội vàng cản lại, "Không được! Huynh, huynh không thể cởi được, huynh nhanh mặc vào đi."
Tô Hi cảm thấy chuyện mình nửa đêm lén ra gặp Vệ Phong đã xem như đi ngược quy tắc rồi, nếu còn phải nhìn hắn ૮ởเ φµầɳ áo nữa thì nàng thừa nhận nàng không có năng lực cường đại ấy, cũng chưa chuẩn bị tâm lý tốt nữa. Nàng thấy Vệ Phong thật sự muốn ϲởí áօ ngoài ra thì hoảng hốt, không chút nghĩ gợi mà nhảy ra khỏi xe ngựa.
Không cản được hắn, vậy thì nàng tự đi còn không được sao?
Chẳng qua còn chưa kịp nhảy ra thì đã bị Vệ Phong nắm chặt cổ tay, sau một đợt trời đất quay cuồng thì Tô Hi liền bị hắn kéo vào ôm ấp, ngồi trên đùi hắn. Nàng quay người phản kháng, vội vàng nói: "Huynh mau thả muội ra.........Muội cần phải quay về."
Vệ Phong chỉ cởi chiếc áo ngoài, bên trong vẫn còn mặc trung y chỉnh tề. Đôi tay hắn vòng qua eo của Tô Hi, cằm dán lên gương mặt của nàng, thấp giọng dỗ dành: "Đừng nhúc nhích, Ấu Ấu, để ta ôm muội một chút."
Áo ngoài của hắn ướt đẫm, nếu không cởi ra mà ôm Tô Hi thì chỉ sợ nàng sẽ bị cảm lạnh mất.
Tô Hi chưa bao giờ dựa gần nam tử nào như vậy, cho dù là phu quân đời trước Lệ Diễn cũng chưa từng. Nàng giãy giụa vài cái nhưng cánh tay của Vệ Phong lại rắn chắc có lực, tránh thế nào cũng không thoát được, dần dần cũng thức thời bỏ cuộc.
Bên tai là tiếng tim đập nặng nề của Vệ Phong, Tô Hi cúi đầu điều chỉnh hô hấp, chỉ cảm thấy đã qua thật lâu rồi, bèn không kiềm được mà hỏi: "Đã được chưa?"
Vệ Phong nói: "Chưa."
Tô Hi đành phải chờ thêm chút nữa.
Vệ Phong cụp mắt, nhìn lỗ tai của tiểu nha đầu đỏ hồng đến tận mang tai, chưa thấy qua ai dễ dàng đỏ mặt như vậy nữa, có lẽ do làn da của nàng quá trắng, cộng thêm chút thẹn thùng nên cả người lộ ra một sự quyến rũ lôi cuốn. Hắn cúi đầu cắn lên tai của tô Hi, chầm chậm trượt xuống rồi ngậm lấy lỗ tai nhỏ mềm mại tròn tròn của nàng, giọng nói khàn đặc: "Ấu Ấu, ta muốn hôn muội."
Tô Hi nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn mở to, một chữ "không" còn chưa kịp nói ra thì đã bị Vệ Phong cúi đầu ngậm lấy đôi môi.
Cơ thể Vệ Phong lạnh lẽo nhưng môi mỏng lại rất ấm áp, môi dưới của Tô Hi bị ʍúŧ một lúc lâu, sau đó lại ngửi thấy một hương vị ngọt ngào. Tiểu cô nương trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn vừa mềm vừa thơm, luôn cám dỗ hắn muốn nhấm nháp nàng không ngừng. Hắn trằn trọc hôn qua hôn lại, mở hàm răng khép chặt của nàng ra, hô hấp ngày càng nặng nề, hận không thể nếm thử cả người nàng một lần.
Tô Hi vô lực ưm một tiếng, tay của Vệ Phong đè lên sau đầu của nàng làm nàng không thể không ngẩng đầu mà tiếp nhận nụ hôn của hắn. Nàng hết hơi, gương mặt ửng hồng, mới vừa bắt đầu thì sau đó liền trở nên mạnh mẽ hơn, nhẹ nhàng cắn môi dưới của nàng, lại xâm nhập vào lần nữa.
Tô Hi không quen sự thân mật này lắm, muốn dùng đầu lưỡi đẩy hắn ra nhưng không ngờ hắn lại càng mạnh mẽ thêm chứ không buông tha nàng.
Tựa như đã qua hồi lâu rồi, lâu đến nỗi cả người Tô Hi mềm nhũn, cánh tay nắm lấy Vệ Phong dần dần không có sức lực, sau đó hắn mới buông nàng ra.
Vệ Phong chưa đã thèm mà còn liếm khoé miệng của nàng, đôi mắt sâu thẳm, hơi thở nặng nề, hồi lâu mới hoàn hồn được.
Tô Hi không dám cử động chút nào, nàng cảm nhận được sự biến hoá trên người hắn. Đời trước tuy rằng kiếp trước nàng chưa từng quan hệ nhưng trước khi xuất giá thì Ân thị từng cầm quyển sách nhỏ giảng giải cho nàng không ít nên đối với việc nam nữ cũng có tí hiểu biết, bây giờ nàng ngồi trên đùi của Vệ Phong, tất nhiên hiểu rõ chuyện thế nào, chỉ thấy nàng đẩy иgự¢ Vệ Phong ra rồi nhanh chóng trốn sang bên kia, thẹn quá hoá giận mà nắm gối mềm trong tầm tay ném lên người hắn, "Huynh.........Huynh hạ lưu vô sỉ!"
Vệ Phong bắt được cái gối mềm nàng ném tới, thấp giọng cười, "Sao ta lại hạ lưu vô sỉ chứ?"
Hai má Tô Hi đỏ bừng, cứ "huynh" cả nửa ngày cũng không nói được "huynh" cái gì được. Nàng là cô nương chưa chồng, đương nhiên không nói nên lời câu tiếp theo, mặc dù sau này có lấy chồng nhưng với tính tình dễ đỏ mặt như nàng thì có lẽ cũng không mở miệng được.
Vệ Phong bình tĩnh lại, cũng không ép buộc nàng nữa, mà nói: "Ấu Ấu, thêu một túi tiền cho ta đi."
Tô Hi nhìn hắn, "Vì sao?"
Vệ Phong nói: "Ta muốn mang túi tiền muội tự tay thêu."
Tô Hi trợn mắt nói dối, "Muội không biết thêu túi tiền."
Các cô nương sinh ra trong hộ gia đình giàu có thì từ nhỏ đã phải học thêu thủ công, Tô Hi không có khả năng không biết, Vệ Phong bùi ngùi thở dài, cố ý lắc đầu nói: "Ài, không nghĩ tới người lần trước ta cứu về lại là một con tiểu bạch nhãn lang (*)."
(*) Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng, ý chỉ những người lạnh lùng vô ơn vô nghĩa
Tô Hi không lên tiếng.
Dứt lời, Vệ Phong không tiếng động nhìn thoáng qua túi tiền màu đỏ nhạt trên hông của mình.
Tô Hi theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, túi tiền bị mưa to làm ướt đẫm, đang treo trên hông hắn, cho dù có khô lại thì chắc chắn cũng không thể đeo tiếp được. Tuy rằng Vệ Phong chưa nói cái gì hết nhưng ý nghĩa biểu đạt thì rõ ràng vô cùng.
Hắn nói nàng không có lương tâm, lần trước hắn cứu nàng một mạng nhưng một cái túi tiền cũng không thèm thêu cho hắn, cứ để hắn mang cái túi tiền bị mưa xối đến nhăn nhúm. Tô Hi biết Vệ Phong không có khả năng chỉ có mỗi cái túi tiền này, hắn đây là dùng khổ nhục kế, nàng mới không mắc mưu đâu.
Nhưng đối mặt với tầm mắt bức bách của Vệ Phong thì Tô Hi có hơi không chịu được, nàng đứng lên vén mành lên, nhanh chóng nói: "Muội mới mặc kệ huynh."
Nói xong thì đạp chân nhảy xuống xe, chui vào trong bóng đêm, chẳng mấy chốc chạy về phía cửa sau rồi đóng cửa lại.
*
Lúc Tô Hi trở về Hoa Lộ Thiên Hương thì vừa qua khỏi giờ Tuất.
(*) Giờ Tuất là từ 19 giờ đến 21 giờ tối
Mưa rào bên ngoài đã tạnh bớt, tuy rằng Tô Hi không mắc mưa nhưng bị Vệ Phong ôm lâu như vậy thì trên người vẫn có hơi ẩm ướt. Nàng thay một bộ quần áo sạch sẽ, thấy sắc trời bên ngoài không còn sớm thì rửa mặt xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ngân Hạc nghi hoặc sao nàng lại đi lâu như vậy, nhưng nàng chỉ trốn vào trong chăn, giọng nói ồm ồm: "Nói chuyện với nương không chú ý nên nói hơi nhiều."
Ngân Hạc cũng không nghĩ nhiều.
Sáng hôm sau, Tô Hi vừa mới tỉnh ngủ thì liền nghe nói lão phu nhân phủ Khánh Quốc Công đến phủ Tướng Quân.