Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu - Chương 20

Tác giả: Phong Hà Du Nguyệt

Editor: Song Ngư
Beta-er: Ngáo
Tô Hi nhấp môi, theo bản năng nhìn bốn phía, nơi này rõ ràng là nội viện, sao Phó Thiếu Vân lại dẫn Lệ Diễn đến chứ. Nàng lui về sau hai bước, tròng mắt xoay chuyển, "Sao Thiếu Vân biểu ca lại đến đây?"
Phó Thiếu Vân thấy động tác của nàng, đôi mắt hoa đào ý cười càng sâu, "Lư Dương Hầu phủ có đưa tới một chậu hoa cúc tím, tổ mẫu sai hạ nhân bày ở hậu viện, cũng bảo huynh cùng đến đây."
Tô Hi ảo não cụp tai xuống, Khánh Quốc Công phu nhân quả thật dụng tâm lương khổ. Một hai cứ phải hợp tác nàng và Phó Thiếu Vân. Nhưng hậu viện nhiều cô nương gia như vậy, Khánh Quốc Công phu nhân không sợ Phó Thiếu Vân ᴆụng trúng cô nương khác sao? Huống hồ Lệ Diễn sao cũng tới nữa? Nàng vừa nhìn thấy Lệ Diễn là liền nhớ tới mấy việc đời trước, nhớ tới những ngày đồng sàng dị mộng (*) cùng Lệ Diễn, làm cả người nàng có chút không được tự nhiên.
(*) đồng sàng dị mộng: Cùng nằm một giường mà mộng tưởng khác nhau. Có thể hiểu là "Sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng" (theo Wiktionary).
Phó Thiếu Vân nhìn ra nàng bài xích, giới thiệu nói: "Vị này chính là trưởng tử của Lư Dương hầu phủ Lệ Diễn, cũng là biểu huynh của huynh."
Tô Hi hướng Lệ Diễn cúi thấp đầu, cũng không ngẩng đầu lên nhìn: "Lệ công tử."
Thái độ phân rõ giới hạn quá rõ ràng, ngay cả nhìn cũng không nhìn, đó có nghĩa là không muốn có bất luận tiếp xúc gì.
Lệ Diễn nhìn về tiểu cô nương trong đình bát giác, nàng cúi đầu nên Lệ Diễn chỉ có thể nhìn thấy hai hàng lông mi cong ✓út cùng chiếc cằm nhỏ của nàng, vóc người nàng không cao, nhìn chỉ khoảng cỡ 10 tuổi.
Hắn ta bỗng nhớ tới ngày ấy ở tướng quân phủ, tiểu cô nương này cũng có thái độ như vậy, không nóng không lạnh, thậm chí còn mang theo chút phản cảm.
Sắc mặt của Lệ Diễn không thay đổi, gật đầu nói: "Tô cô nương."
Phó Thiếu Vân kêu hạ nhân ở phía sau dọn hoa lại đây, đặt một chỗ tương đối dễ thấy, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Tô Hi: "Mới vừa rồi thấy em uống trà, tựa hồ rất bất mãn với trà hoa trong phủ của huynh? Không biết trà này có chỗ nào không ngon, thế nhưng lại không thể vừa miệng của Hi muội muội được?"
Tô Hi nguyên bản muốn rời khỏi đây, nhưng trước mắt đành phải giải thích, "Bản thân trà hoa phù dung có vị thanh đạm, dễ làm người ta cảm thấy vô vị, trà hoa này tuy rằng bỏ thêm vỏ bạc hà và cam, nhưng hai vị này quá nồng, không những không làm bật lên được mùi hương của bản thân cánh hoa mà ngược lại còn áp chế hơn. Nếu thử nấu cùng tuyết mầm của Nga Mi thì vị trà sẽ ngon hơn nhiều."
Tô Hi ngày thường cũng thích uống trà, đời trước còn giữ rất nhiều lá trà quý, một lòng với trà đạo, tuy không thể nói là am hiểu hết, nhưng cũng có thể hiểu được đôi chút.
Phó Thiếu Vân sau khi nghe xong thì nhướng mày, khẽ cười nói, "Không biết Nghi tỷ nhi sau khi nghe xong những lời này có thể cảm thấy hổ thẹn hay không."
Trà hoa phù dung này là do Phó Nghi phao chế, mỗi lần phủ Khánh Quốc Công có khách nhân ghé thì đều dùng trà này chiêu đãi. Người bình thường đều sẽ khen hương vị trà này thanh hương thanh nhã, sau đó sẽ khen ngợi cô nương phủ Khánh Quốc Công tay nghề thủ xảo, ngay cả người trong nhà cũng cảm thấy trà pha của Phó Nghi cũng không tệ. Nhưng thật ra rất ít người giống như Tô Hi nói trắng ra là trà không ngon, còn đưa ra lời kiến nghị.
Không nghĩ Tô Hi không phải cố tình chà đạp Phó Nghi, mà là không biết trà này do Phó Nghi pha chế thôi, nếu nàng biết thì mới là lười nói.
Đồ của Phó Nghi có ngon hay không cũng không có quan hệ với nàng, nàng ước gì nó vĩnh viễn không được tốt nữa.
Lệ Diễn thân là người hâm mộ trung thành của Phó Nghi, nghe được Tô Hi nói xong thì không nhịn được nói, "Mỗi người mỗi sở thích, trà này không hợp khẩu vị của Tô cô nương, không đại biểu nó không phải trà ngon, có lẽ sẽ có người chỉ yêu thích vị trà này thôi."
Tô Hi trong lòng yên lặng trợn trắng mắt, cái "có người" này chắc là chỉ hắn ta nhỉ?
Tên Lệ Diễn này đúng là cực kỳ thích Phó Nghi, nàng chỉ nói hương vị trà này không ngon lắm, hắn ta liền nhịn không được đứng lên phản bác nàng. Tâm tư của hắn đối với Phó Nghi quả thật chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết rõ (*), đời trước chắc bản thân nàng bị mù, chứ sao mà không thể nhìn ra được nhỉ?
(*) lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ ràng: ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết (nguồn: Linh Vương Truyền Kỳ)
Tô Hi lười phản ứng lại Lệ Diễn, làm bộ không nghe thấy hắn ta nói, chỉ bên kia nói: "Muội qua bên kia một chút, không quấy rầy Thiếu Vân biểu ca và Lệ công tử." Nói xong liền bước đi.
"Ấu Ấu." Phó Thiếu Vân gọi nàng lại, lấy hộp tròn nhỏ hoa văn màu đám mây, đưa tới trong tay nàng, nhếch môi mỉm cười, "Biết hôm nay muội tới nên huynh đã sai người đi Tứ Quý Quả mua mứt bí đao và mứt hoa quả, muội nếm thử xem."
Tô Hi không biết nên cầm hay không, do dự nửa ngày, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Phó Thiếu Vân thì chậm rãi lắc đầu. Nàng nói, "Đa tạ ý tốt của Thiếu Vân biểu ca, chính là muội hiện tại không thích ăn mứt hoa quả lắm, Thiếu Vân biểu ca từ giờ không cần đưa đồ ăn cho muội nữa đâu, không chỉ phiền đến huynh mà để người khác biết cũng sẽ hiểu lầm nữa."
Động tác của Phó Thiếu Vân hơi cứng lại, ánh mắt có chút ngơ ngẩn, rất nhanh cười nói: "Tiểu nha đầu muội nói cái gì thế? Huynh chính là biểu ca của muội, đưa đồ ăn ngon chính là tâm ý của huynh, chuyện này có gì mà hiểu lầm chứ." Nói xong rồi gõ đầu của Tô Hi, lại nói: "Tuổi còn nhỏ nhưng nghĩ nhiều quá, nhanh cầm lấy đi, nhìn mặt muội cũng chả có mấy lạng thịt, trong nhà muội khắt khe muội quá sao?"
Tô Hi nói, "Đương nhiên không phải rồi........"
Phó Thiếu Vân thấy nàng như cũ không cầm, liền giao hộp nhỏ cho Ngân Nhạn đứng một bên, ngữ khí cũng chậm lại, nói: "Trước nếm thử một miếng sao, nếu muội không thích thì lần sau huynh sẽ không mua nữa."
Nói đến phần này, Tô Hi có muốn từ chối cũng không từ chối được.
Thẳng cho đến khi Phó Thiếu Vân và Lệ Diễn đi xa, Ngân Nhạn cầm hộp nhỏ cứ như củ khoai lang bỏng tay, quay đầu hỏi Tô Hi, "Tiểu thư, cái này nên làm thế nào bây giờ......."
Ngân Nhạn hầu hạ bên người của Tô Hi, biết được nàng gần đây đồ hơi ngọt một chút cũng đều không ăn, chứ đừng nói gì đồ ngọt, ngay cả cơm ăn cũng ít nữa.
Tô Hi nghĩ đây rốt cuộc cũng là tâm ý của Phó Thiếu Vân nên không thể bỏ được, liền nói: "Tặng cho ngươi và Ngân Hạc đi."
Ở sương phòng bên kia, Phó Nghi cùng mấy cô nương đang chơi trò đoán hoa lệnh.
Lệ An Nghi xoay người, một bàn tay nắm lấy hạt thông rồi nắm thành nắm tay, giơ lên trước mặt Phó nghi để nàng ta đoán hạt thông ở trong tay nào, không chỉ phải đoán ở tay nào, mà còn phải đoán bao nhiêu viên.
Phó Nghi suy tư trong một lát, vươn ngón tay ra chỉ vào tay trái của Lệ An Nghi, "Ta đoán là ở tay này, có ba viên hạt thông."
Lệ An Nghi không thể tưởng tượng mà trợn tròn mắt, chậm rãi mở bàn tay ra, bên trong đích thật có ba viên hạt thông.
Phó Nghi có phải là thần không thế? Lệ An Nghi đi lên quấn lấy nàng ta, "Nghi tỷ tỷ, sao tỷ đoán trúng hay vậy? Nói với muội đi."
Phó Nghi chỉ cười không nói, tiếp theo đến lượt Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân cũng kêu nàng ta đoán, thế mà nàng ta đều đoán trúng hết.
Đôi mắt của Lệ An Nghi mở to như hai cái chuông đồng, hét lên, "Chuyện này không có khả năng, Nghi tỷ tỷ có phải nhìn lén không? Bằng không sao một lần đoán là trúng chứ?"
Phó Nghi cười nói, "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, được rồi, ba người phải thay ta làm một việc."
Lệ An Nghi vô lại nói, "Nếu Nghi tỷ tỷ không nói với muội làm sao đoán trúng được thì muội liền không giúp tỷ làm việc đâu, ai biết được tỷ có gian lận không chứ."
Tính tình của Phó Nghi cũng khá tốt, không so đó cùng các nàng, trên mặt vẫn treo nụ cười như cũ, nói: "Nếu Nghi muội muội muốn biết thì ta nói là được. Kỳ thật, ta cũng không thể xác định nó nằm trong tay nào, nhưng ta phát hiện nếu ta nhìn về phía tay nào mà trên mặt mọi người lộ ra vẻ hoảng loạn, vậy thì nhất định là tay đó."
Lệ An Nghi hiện lên vẻ bừng tỉnh, nhưng vẫn không buông tha, "Vậy sao tỷ biết trong tay bọn muội có mấy hạt chứ?"
Phó Nghi nói, "Tay của mọi người không lớn, nếu để nhiều hạt thông thì rất dễ dàng nhìn thấy, thông thường chỉ đủ cho ba đến bảy hạt thông thôi. Nghi muội muội sinh nhật vào tháng ba, Dung tỷ tỷ thích nhất là \'năm\', còn Vân muội muội......Ta chỉ tuỳ tiện đoán là bảy thôi, không nghĩ thế nhưng lại đúng."
Sau khi biết được chân tướng xong thì trò chơi đoán lệnh cũng không trở nên thần kỳ như vậy nữa. Chỉ là Lệ An Nghi vẫn chưa chịu phục, nhưng đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nên nói: "Nghi tỷ tỷ nói đi, tỷ muốn tụi muội làm cái gì? Ngoại trừ hái sao trên trời ra thì cái gì cũng được."
Phó Nghi bị ngữ khí của nàng ấy chọc cười, bèn chỉ cây đào bên đình bát giác, nói: "Ta thấy hoa trên cây kia nở rất đẹp, vậy mọi người hãy giúp ta hái hoa đào đi."
Việc này nhưng đơn giản, Lệ An Nghi cùng Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân ba người cùng đi đến bên đình bát giác.
Tới dưới cây hoa đào, Lệ An Nghi ngửa đầu nhìn thử, vừa lúc tìm được một cây hoa đào cũng cao vừa phải, nhón chân liền hái xuống được, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một thanh âm kinh ngạc ——–
"Nhị ca?"
Lệ An Nghi tò mò nhìn qua, cách một cửa tròn, chỉ có thể thấy một chiếc váy hoa văn hoa điểu, nhìn có chút quen mắt, nàng ấy nghĩ một chút, nhớ ra hình như hôm nay vị Cửu cô nương của Tướng Quân phủ mặc chiếc váy như vậy.
Cửu cô nương đang nói chuyện với ai vậy nhỉ? Chỗ của Lệ An Nghi đứng không nhìn thấy đối phương là người nào, nàng ta thu cánh tay lại, cố ý như không có gì mà đổi phương hướng, đứng bên cây đào kia, một bên quan sát hoa đào, một bên trộm liếc nhìn hướng bên trong cửa tròn kia.
Vừa nhìn thoáng qua, nàng ta liền ngơ ngác mà ngây ngẩn cả người.
Đối diện Tô Hi là một vị nam tử, thoạt nhìn cũng cỡ tuổi của Đại ca Lệ Diễn của nàng ta.
Có lẽ không tiện đi vào hậu viện nên người đó đứng bên ngoài cửa tròn, chỉ kêu Tô Hi ra ngoài, nàng ta vừa nghe thấy Tô Hi gọi người nam tử đó là "Nhị ca", vậy hắn hẳn là Nhị gia Tô Chỉ của Tướng Quân phủ.
Lệ An Nghi chưa từng thấy qua người tuấn lãng như vậy, mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, khí tràng quanh thân có chút lạnh, nhưng ánh mắt nhìn Tô Hi thì lại rất nhu hoà, chỉ đứng đó thôi liền làm cho người ta cảm thấy như một làn gió nhẹ.
Lệ An Nghi quên luôn cả hái hoa, cho đến khi Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân hái xong kêu nàng ta, thì nàng ta mới bừng tỉnh hoàn hồn, vội vàng hái một cánh hoa, lúc quay đầu nhìn lại thì đã không thấy Tô Hi và vị nam tử kia nữa.
Tô Chỉ tới tìm Tô Hi là có chuyện quan trọng.
Người của Tướng Quân phủ truyền tin tức nói lão thái gia hôm nay luyện quyền bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, nhưng chủ tử không có trong phủ nên quản sự vội vàng sai người mời đại phu trước, lại đến phủ Khánh Quốc Công báo cho Ân thị và Úc thị.
Tô Chỉ hôm nay cũng tới phủ Khánh Quốc Công, sau khi biết tin tức thì liền tới tìm Tô Hi, cùng Ân thị ba người vội vàng trở về Tướng Quân phủ. Còn Tam phu nhân Úc thị ở lại để giải thích cho Khánh Quốc Công phu nhân, sau đó dẫn Tô Lăng Dung, Tô Lăng Vân cùng Lục gia Tô Vũ về phủ.
Lúc mấy người Tô Hi đến phòng của lão thái gia, thì Hách đại phu đang châm cứu cho ông. Hách đại phu là đại phu mà Tô gia hay mời tới, y thuật rất tốt, hạnh lâm xuân noãn (**), cũng là sư phụ của Ngân Lộ, bệnh nặng hay nhẹ ở Tô gia đều do ông ấy xem bệnh.
(**) Hạnh Lâm Xuân Noãn: có ý đề cao, trọng vọng ngành y, nghề y và người thầy thuốc, đã lấy việc tận tụy chữa bệnh cứu người làm lẽ sống của đời mình.
Tô Thanh Ba nằm ở đầu giường, mấy huyệt trên người đều đã bị châm kim, hai mắt nhắm nghiền, không hề có động tĩnh.
Đại lão gia Tô Chấn cũng từ quan trường trở về, lo lắng hỏi: "Hách đại phu, đến tột cùng là gia phụ bị sao thế này?"
Hách đại phu bắt mạch lần nữa cho lão thái gia, nói: "Lão thái gia phát bệnh đột ngột, bước đầu chẩn đoán là triệu chứng của trúng gió."
Tô Chấn kinh ngạc, lão thái gia mỗi ngày rời giường đều đánh quyền, huống hồ hôm kia vừa mới xuống chiến trường, sao có thể nói trúng gió là trúng được? Ông nói: "Nhưng có biện pháp trị liệu gì không? Gia phụ ngày sau sẽ thế nào?"
Hách đại phu nói, "Cũng may lão thái gia hàng năm đánh quyền nên thân thể khá tốt, lần này phát bệnh cũng không quá nghiêm trọng. Nếu mỗi ngày uống thuốc điều dưỡng, phối hợp với trị liệu châm cứu thì sẽ từ từ bình phục thôi."
Tô Chấn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cung kính chắp tay với Hách đại phu, nói: "Vậy làm phiền Hách đại phu rồi."
Hách đại phu ghi mấy thang thuốc cho Tô Thanh Ba, rồi bảo Ngân Lộ đến phòng ông ấy ninh thuốc để lão thái gia uống.
Lão thái thái ở chùa Hương Sơn nghe nói việc trong nhà, bèn vội vàng sai người dọn đồ đạc, suốt đem chạy về nhà, hôm sau bình minh mới về đến.
Lão thái thái thấy Tô Thanh Ba nửa nằm trên giường, nửa người dưới không thể nhúc nhịn, liền nhịn không được đỏ mắt, ngồi ở đầu giường không tiếng động rơi lệ.
Tô Thanh Ba đã sớm tỉnh lại, chỉ là hai chân không thể bước xuống đất, thấy thế thì gắt gao ôm cánh tay của lão thái thái, còn tay khác thì xoa nước mắt của bà, trong miệng lại nói: "Đều đã một luống tuổi cả rồi sao còn khóc nữa thế? Nếu để con cháu nhìn thấy chẳng phải sẽ chê cười bà sao? Hách đại phu cũng nói rồi, chỉ cần điều trị đúng thì hai chân đi lại bình thường sẽ không thành vấn đề."
Người của Nhị phòng và Tam phòng cũng ở bên ngoài canh một đêm, sáng sớm hôm nay mới bị Tô Thanh Ba đuổi về, trước mắt chỉ có một mình Tô Chấn ở bên ngoài.
Đàm thị lau nước mắt, nói: "Ông dưỡng bệnh cho tốt, ta sẽ hầu hạ cho ông, cho dù không thể đi được cũng không quan trọng, ngày sau cũng không cần phải lên chiến trường. Ta đã sớm cảm thấy đánh giặc quá nguy hiểm, nhưng ông lại cứ không thèm nghe tôi."
Lão thái gia lắc đầu, nói: "Đúng là cái nhìn của đàn bà mà." Sau đó cũng không nói gì nữa.
Bệnh tình này của lão thái gia kéo dài đến một năm, một năm này cả nhà trên dứoi đều cẩn thận, sợ làm gì đó không ổn thì tăng thêm bệnh tình của lão thái gia.
Lúc Chiêu Nguyên Đế biết được việc của lão tướng quân, thì sai Thường công công có tiếng nhất trong cung mang tới nhiều đồ bổ trân quý, cũng tỏ vẻ "Hy vọng Tô tướng quân sớm ngày khang phục, trẫm rất là lo lắng."
Kể từ đó, làm rất nhiều thần tử từ khi Tô lão tướng quân trúng gió thì không thể bình tĩnh hơn nữa mà sôi nổi chiêu mộ dược phẩm các nơi, rồi đồ bổ, tiến đến Tướng Quân phủ mà thăm Tô Thanh Ba.
Có một thời gian, Tướng Quân phủ khách đến đầy nhà, đồ bổ ở nhà kho cũng không có chỗ để nữa, thực sự làm Vương quản sự buồn rầu không thôi.
Một năm sau, Tô Thanh Ba không chỉ có thể xuống giường, còn có thể cầm quải trượng chậm rãi di chuyển.
Tô Hi mỗi ngày tan học tộc học, hoặc tập múa xong từ chỗ Đổng Lan, liền sẽ đi thượng phòng mà thăm lão thái gia, ngẫu nhiên còn cùng lão thái gia đi tản bộ rồi trò chuyện.
Một đoạn thời gian đó, lão thái gia khôi phục thật sự nhanh, sáng sớm dậy còn có thể đánh nửa bộ quyền trong viện, đương nhiên, không thể so với trước khi sinh bệnh, nhưng cũng cực kỳ không dễ dàng.
Chớp mắt lại một năm, ban ngày mới vừa hạ trận tuyết lớn, hôm nay đúng là đêm giao mùa, cũng chính là sinh nhật mười hai tuổi của Tô Hi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc