Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu - Chương 148

Tác giả: Phong Hà Du Nguyệt

Ở sân sau dựng một sân khấu, gánh hát Thái Vân được mời đang ngân nga bài . Vệ Đức Âm và Hàn Tố Mi ngồi đằng trước, nàng nghe được một lát thì dần mất hứng thú, quay đầu thoáng nhìn ra sau.
Tô Bách Vũ ngồi sau lưng nàng, cách hai hàng ghế, bên cạnh hắn là Hàn Sâm. Hàn Sâm đang nói gì với hắn nhưng hắn không biểu cảm nhìn lên sân khấu, hai hàng lông mày lạnh nhạt, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào, dường như đang nghiêm túc nghe hát. Hắn vẫn giống như khi còn nhỏ, khuôn mặt lầm lì, lạnh lùng và ít nói, trừ khi có chuyện quan trọng, còn không thì hắn rất lười mở miệng.
Chỉ khác là từ một đứa bé trở thành thiếu niên, ngũ quan trưởng thành, ánh mắt cũng trút dần vẻ ngây ngô, dung mạo tuấn tú, khí thế hiên ngang. Hàn Sâm ngồi cạnh hắn tươi cười như ánh mặt trời, rõ ràng bằng tuổi nhưng trông y có vẻ non nớt hơn rất nhiều.
Hàn Sâm để ý tới ánh mắt của Vệ Đức Âm, tưởng rằng nàng đang nhìn mình, khuôn mặt nhỏ đẹp trai đỏ ửng, nhìn nàng nở nụ cười.
Còn Tô Bách Vũ, không biết là tập trung vào gánh hát trên sân khấu hay bởi vì nguyên nhân nào khác, dù sao hắn cũng không nhìn nàng.
Vệ Đức Âm nhìn Hàn Sâm cười đáp lại, cong mắt quay đầu lại.
Một lát sau, nàng ngoái đầu lại nhìn Tô Bách Vũ lần nữa.
Biểu cảm của Tô Bách Vũ vẫn như vậy, thiếu niên ngồi cạnh nói gì với hắn, sau đó hắn mở miệng lãnh đạm đáp lại. Trên sân khấu ồn ào nên Vệ Đức Âm không nghe thấy hắn nói gì cả.
Suốt cả vở tuồng, Vệ Đức Âm lén nhìn hắn rất nhiều lần nhưng hắn chả liếc mắt nhìn nàng dù chỉ là một lần. Vệ Đức Âm mất mát bĩu môi, trong buổi tiệc trăm ngày của cháu gái lần trước, hắn rõ ràng trò chuyện với nàng rất nhiều mà, sao bây giờ lại không nhìn nàng chứ? Chẳng lẽ lần trước nàng gọi hắn là “Cháu trai” trước mặt mọi người nên hắn tức giận sao? Nhưng lúc đó có mẫu hậu ở đó, nàng cũng đâu muốn làm cô cô của hắn đâu, nàng vẫn thích gọi hắn là Bách Vũ ca ca thôi.
Bây giờ Vệ Đức Âm đã trưởng thành, không còn là tiểu cô nương bé bỏng nữa, hiểu được cô cô và cháu trai có nghĩa là gì. Cũng chính vì thế nên nàng mới không muốn làm “Cô cô” của Tô Bách Vũ.
Gánh hát trên sân khấu đang nghỉ ngơi một lát, sau đó lại bắt đầu hát khúc tiếp theo. Vệ Đức Âm thoáng nhìn thấy Tô Bách Vũ đứng dậy từ ghế ngồi, nói vài câu với người ngồi bên cạnh rồi đi về hướng đối diện. Một lúc sau, hắn vẫn chưa quay về.
Vệ Đức Âm hơi thất thần, Hàn Tố Mi ngồi bên cạnh nghiêng đầu nói chuyện với nàng nhưng nàng cứ chống cằm không phản ứng.
“Điện hạ?” Hàn Tố Mi gọi nàng một tiếng.
Vệ Đức Âm hoàn hồn. Hàn Tố Mi chỉ vào đình bát giác ở đối diện, lặp lại: “Lát nữa vở kịch kết thúc thì chúng ta qua đó ngồi nhé ạ? Ca ca tiểu nữ muốn đối thơ với người khác, ca ca tiểu nữ đối thơ hay lắm đó.”
Vệ Đức Âm nghiêm túc suy nghĩ, từ trên ghế ngồi dậy, lắc đầu nói: “Mi tỷ tỷ, ta còn có chút việc không đi đâu, mọi người chơi vui nhé.”
Hàn Tố Mi tò mò: “Điện hạ có chuyện gì…….”
Vệ Đức Âm không đợi Hàn Tố Mi nói xong thì đã rời đi dọc theo đường Tô Bách Vũ đã đi, để lại Hàn Tố Mi với vẻ mặt hoang mang. Điện hạ đến hậu viên nhà nàng làm gì? Chẳng lẽ điện hạ có việc gì gấp xấu hổ nói sao?
Vệ Đức Âm bên phía này rời khỏi đám đông, nàng xách làn váy mã diện dọc theo con đường lát đá cuội, đi qua cửa tròn nhưng lại chẳng thấy ai ở đằng trước cả. Đằng sau có hai cung tì và hai ma ma đi theo, thở hồng hộc nói: “Điện hạ, người chạy chậm thôi, cẩn thận té ngã…..”
Vệ Đức Âm nhìn xung quanh, không thấy Tô Bách Vũ đâu. Khi nãy rõ ràng hắn đi về hướng này mà? Sao bây giờ không thấy tăm hơi đâu?
Nàng buồn bã, cả người đều uể oải, đang định trở về cùng cung tì và ma ma, nhưng vừa dời mắt thì bỗng thấy có một người đứng bên cạnh núi giả ở đối diện, áo gấm xanh thẫm, gương mặt tuấn tú, còn không phải là Tô Bách Vũ sao?
Màu áo của hắn khá giống với màu cây cỏ xung quanh, hơn nữa hắn không lên tiếng nên Vệ Đức Âm mới không chú ý tới hắn.
Hai mắt của Vệ Đức Âm sáng lên, khuôn mặt nhỏ vừa rồi còn ủ rũ lập tức biến thành vui vẻ, nàng gọi: “Bách Vũ ca ca!”
Tô Bách Vũ vẫn luôn đứng ở đây, thấy nàng đi về phía mình, hai mắt cong lên, còn lộ ra má lúm đồng tiền hai bên. Nỗi phiền muộn trong lòng hắn ban nãy bỗng biến mất tăm.
“Sao huynh lại đứng ở đây, huynh đang đợi ai sao?” Vệ Đức Âm bước tới trước mặt hắn, quay đầu nhìn xung quanh.
Tô Bách Vũ quay đầu đi, lạnh nhạt nói: “Ta không đợi ai cả.”
Vệ Đức Âm “ồ” một tiếng, không hỏi tiếp vấn đề này nữa. Nàng lại tiến về trước một bước, khi thấy Tô Bách Vũ không chán ghét thì nàng cẩn thận vươn tay bỏ vào trong ống tay áo màu vàng sẫm của hắn, sau đó ngước mắt lên, hơi giận dỗi nói: “Bách Vũ ca ca, sao khi nãy huynh không để ý tới muội? Huynh giận muội sao?”
Tô Bách Vũ ngơ ngẩn: “Tại sao ta phải giận?”
“Bởi vì,” Vệ Đức Âm chần chừ, thì thào nói: “Lần trước muội gọi huynh là ‘cháu trai’ đó…..”
Quả nhiên sắc mặt của Tô Bách Vũ hơi khó coi, dáng người cao lớn cũng cứng ngắc. “Ta không giận.”
Mãi một lúc sau, hắn mới bổ sung: “Nhưng sau này đừng gọi ta như vậy nữa.”
Chỉ cần hắn không tức giận thì sao cũng được. Vệ Đức Âm gật đầu thật mạnh, kéo ống tay áo của hắn quay trở lại, vừa đi vừa hứng thú nói: “Vậy tụi mình nhanh về thôi, muội nghe nói Hàn Sâm muốn đối thơ với người khác đó, tụi mình đến trễ sẽ kết thúc đó.”
Vệ Đức Âm đi được hai bước, thấy Tô Bách Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, nàng bỗng xoay người, khó hiểu nắm lấy tay hắn, “Bách Vũ ca ca?”
Tô Bách Vũ nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Muội có muốn ra ngoài chơi không?”
Đôi mắt Vệ Đức Âm sáng rực, lập tức quên béng luôn Hàn Sâm, không hề nghĩ ngợi mà gật đầu lia lịa, “Dạ muốn!”
Hàng năm nàng ở trong cung, thời gian được ra ngoài chơi rất ít, có khi một năm không được một lần nữa, giống như trường hợp tới chơi nhà mấy đại thần trong triều mà nàng cũng phải năn nỉ mẫu hậu rất lâu. Trong ấn tượng của nàng, một lân được ra ngoài chắc là lúc nàng năm tuổi?
Lúc đó Tô Bách Vũ vào học đường, nàng xin Hoàng tẩu tẩu dẫn nàng đến Tô phủ tìm hắn, sau đó Hoàng tẩu tẩu dẫn nàng đi dạo khắp nơi. Đường phố Kinh Thành thú vị hơn trong Hoàng cung rất nhiều, có bán bánh đậu xanh, bán hồ lô ngào đường, bán đồ chơi làm bằng đường nữa, cần cái gì cũng có hết khiến nàng nhìn đến hoa cả mắt. Sau đó, bởi vì không có nhiều thời gian nên Hoàng tẩu tẩu vội vàng dẫn nàng về, nhưng cảnh tượng tấp nập ở Kinh Thành vẫn khiến nàng nhớ mãi không quên.
Vệ Đức Âm cực kỳ vui vẻ, “Bách Vũ ca ca muốn dẫn muội ra ngoài phố sao? Chúng ta chơi gì trên phố, đi đâu chơi vậy ạ?”
Nàng chưa kịp vui vẻ, Khương ma ma ở đằng sau khẽ hắng giọng, nhắc nhở nói: “Điện hạ, Thái Hậu nương nương đã dặn nô tỳ không được để người chạy lung tung, trên đường có rất nhiều tai mắt sẽ không an toàn. Huống hồ sắc trời bây giờ đã không còn sớm, một lát nữa người nên về cung thôi.”
Vệ Đức Âm như quả tím bị sương giá đánh tan, lập tức héo mòn, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Có Bách Vũ ca ca đi với ta, huynh ấy sẽ bảo vệ ta.” Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Tô Bách Vũ, dường như muốn nghe câu trả lời của hắn, “Có phải không Bách Vũ ca ca?”
Tô Bách Vũ gật đầu, tích chữ như vàng: “Đúng vậy.”
Tuy rằng hắn sợ phiền phức, cũng không thích đến nơi nhộn nhịp, nhưng chỉ cần nàng vui là được.
Khương ma ma vẫn không đồng ý, bà là người có tiếng trong cung, cũng hầu hạ Hoàng Thái Hậu hơn hai năm, tiếng nói cũng rất có trọng lượng. Vệ Đức Âm không cãi lại bà, chỉ năn nỉ trong chốc lát nhưng thấy ma ma vẫn không chịu, đành phải mềm mỏng hơn, giả vờ đồng ý.
“Vậy được rồi…..Không đi thì không đi, ma ma có thể đến phía trước nói với Mi tỷ tỷ một tiếng là ta cần phải trở về được không? Khi nãy ta chưa chào hỏi với nàng, nếu đột nhiên ta đi thì tỷ ấy sẽ lo lắng.” Vệ Đức Âm nói.
Khương ma ma biết rõ trong lòng nàng có ý định gì nhưng lại không thể không làm theo. Bà nhìn gương mặt nhỏ của nàng, thở dài nói: “Lão nô đi ngay.”
Vệ Đức Âm gọi hai cung tì khác đến, nói: “Sức khoẻ của Khương ma ma không tốt, hai người đi đỡ Khương ma ma đi.”
Hai cung tì đồng thời nhìn nhau, đành phải đi theo.
Vì thế, bây giờ chỉ còn một mình Quan ma ma ở lại.
Tuy Quan ma ma không mạnh mẽ bằng Khương ma ma nhưng cũng không dễ đuổi bà đi. Vệ Đức Âm đang nghĩ ngợi nên đuổi bà ấy thế nào thì Tô Bách Vũ đã trở tay nắm lấy tay nàng. Hắn duỗi tay vòng ôm eo của nàng, Vệ Đức chưa kịp phản ứng đã nhảy người lên, dẫn nàng cùng bay lên, mượn lực trên núi giả rồi dễ dàng nhảy qua bức tường, sau đó đi ra ngoài.
Đừng nói Vệ Đức Âm không kịp phản ứng, mà ngay cả Quan ma ma cũng chưa hoàn hồn lại được, đợi khi phản ứng lại thì trước mặt đã không còn ai—–
“Điện hạ!”
*
Bên kia bức tường, hai chân của Vệ Đức Âm chạm đất, đợi khi nàng đứng vững thì Tô Bách Vũ mới buông eo của nàng ra.
Vệ Đức Âm sửng sốt, sau đó là cảm giác mới mẻ trước giờ chưa từng có. Giống như con mèo con chó phải đeo dây xích, bỗng có một ngày dây xích được nới lỏng, rốt cuộc nó cũng có thể chạy từ trong nhà ra.
Tô Bách Vũ thấy nàng vẫn không nhúc nhích, còn tưởng nàng sợ hãi, bèn đứng thẳng người rồi hỏi: “Làm muội sợ sao?”
Vệ Đức Âm lắc đầu lia lịa, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, “Bách Vũ ca ca học khinh công hồi nào vậy ạ?”
Tô Bách Vũ suy nghĩ: “Lúc ta mười tuổi.”
Tô gia xuất thân là võ tướng, nam nhi trong nhà đều là người học võ, từ nhỏ Tô Bách Vũ đã theo phụ thân Tô Lễ tập võ, với hắn mà nói thì khinh công chỉ là công việc nhẹ nhàng thôi.
Để tránh lát nữa Khương ma ma và Quan ma ma tìm được, hai người cũng không nán lại lâu bên ngoài bức tường.
Mấy ngày nữa là đến Tết Thượng Nguyên, trên đường vô cùng nhộn nhịp, trước cửa nhà nào cũng treo đủ loại đèn hoa đăng. Mấy sạp nhỏ bên đường cũng nhiều hơn bình thường, cái gì cũng có bán. Đằng trước có một cửa tiệm mới khai trước, đang có múa lân trước cửa, xung quanh có rất nhiều người vây xem.
Lần đầu tiên Vệ Đức Âm thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, nàng đang định kéo Tô Bách Vũ sang đó xem nhưng hắn lại lắc đầu rồi nói: “Nhiều người quá, chúng ta đến chỗ khác đi.”
Tuy rằng hắn dẫn Vệ Đức Âm ra ngoài chơi nhưng vẫn phải đặt sự an toàn của nàng lên hàng đầu.
Vệ Đức Âm đứng xa nhìn, cũng coi như xem cho đã nghiền, sau đó ngoan ngoãn đi theo Tô Bách Vũ.
Đúng lúc đằng trước có một cây cầu vòm (1), nàng nhanh chóng kéo Tô Bách Vũ đi qua đi lại trên cầu hai lần, giải thích: “Bách Vũ ca ca, đây gọi là bách bệnh đúng không? Hồi nhỏ sức khoẻ của muội không tốt nên mẫu hậu kêu người xây mấy cây cầu trong Ngự Hoa Viên, bảo muội đi nhiều một chút thì sức khoẻ có thể khoẻ hơn.”
Cũng không biết có phải cách này có hiệu quả không mà đúng thật là sức khoẻ của Vệ Đức Âm khá hơn nhiều khi còn nhỏ.
Tô Bách Vũ cũng đi theo nàng hai lần, thấy đằng trước có nặn đồ chơi làm bằng đường, bèn hỏi nàng: “Muội muốn ăn đồ chơi bằng đường không?”
Vệ Đức Âm gật đầu thật mạnh: “Dạ muốn!”
Tô Bách Vũ lập tức dẫn nàng qua. Nghệ nhân nặn đồ chơi bằng đường là một ông lão đã hơn năm mươi tuổi, ông thấy hai đứa nhỏ đi tới, thiếu niên tuấn tú, còn tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu thì cười tủm tỉm nhìn Vệ Đức Âm: “Tiểu cô nương muốn nặn hình gì?”
Vệ Đức Âm suy nghĩ một lúc, chỉ mặt mình rồi lại chỉ Tô Bách Vũ: “Ta muốn hai cái giống hai chúng ta.”
Ông lão nói không thành vấn đề, sau đó nhìn kỹ hai người bọ rồi cúi đầu nắm lấy một miếng mì đường bắt đầu nặn đồ chơi bằng đường.
Chỉ một lát sau đã nặn xong, ông lão đưa hai que đồ chơi bằng đường cho Vệ Đức Âm. Tô Bách Vũ trả tiền xong, thấy người ở đây ngày càng đông nên dẫn Vệ Đức Âm đi về phía hồ Tơng Thuỷ đối diện.
Vệ Đức Âm rất phấn khích, nàng giữ đồ chơi bằng đường hình Tô Bách Vũ lại, rồi đưa đồ chơi bằng đường hình của mình cho hắn, “Cho huynh nè……”
Tô Bách Vũ cụp mắt, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng ăn thứ này. Trong ấn tượng của hắn, chỉ có tiểu nhi tử Trĩ Ngữ của Hi cô cô mới thích ăn thôi. Bây giờ hắn nhìn đồ chơi bằng đường trước mắt, lưỡng lự hồi lâu nhưng vẫn nhận lấy.
Vệ Đức Âm cong mắt, vẻ mặt thoả mãn.
Đồ chơi bằng đường được nặn rất giống, hai hàng lông mày thẳng thắp, sống mũi cao, đôi môi khẽ mím, nhìn rất giống Tô Bách Vũ. Vệ Đức Âm bỗng nhiên không nỡ ăn nó, nàng nhìn trái nhìn phải, thấy đồ chơi bằng đường như sắp chảy, bèn nhanh chóng lè lưỡi nhỏ khẽ liếm một cái.
Tô Bách Vũ nghiêng đầu nhìn, đột nhiên cảm thấy gương mặt mình hơi ngứa ngày, hắn không nói tiếng nào quay đầu đi.
Vệ Đức Âm bên kia hãy còn cảm khái: “Ngọt quá đi.”
Hai người ăn xong đồ chơi bằng đường thì lại đi dạo phố hoa đăng ở đằng trước. Tô Bách Vũ chơi đoán đố đèn ở đằng trước, còn Vệ Đức Âm thì xách Ⱡồ₦g đèn theo sau, hắn không chỉ giỏi võ mà cũng rất uyên bác. Hoa đăng trên phố gần như không có cái nào có thể làm khó được hắn, chỉ một lát sau, Vệ Đức Âm đã không còn cầm nổi hoa đăng trong tay nữa.
Tô Bách Vũ cầm hết hoa đăng, chỉ để lại một chiếc đèn Ⱡồ₦g hình con thỏ cho nàng. Vệ Đức Âm một tay nắm kéo đèn Ⱡồ₦g con thỏ trên mặt đất, còn tay kia nắm lấy tay của Tô Bách Vũ, đi theo phía sau hắn.
Tuy rằng người trên đường rất nhiều nhưng Vệ Đức Âm chơi rất vui, chớp mắt một cái đã chập tối, mặt trời lặn xuống núi, sắc trời ngả tối. Sau khi hai người ăn hoành thánh nguyên bảo (2) ở Ngự Hoà Lâu thì Tô Bách Vũ lập tức dẫn nàng về phủ Đại học sĩ.
Khương ma ma và Quan ma ma đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt sốt ruột, đã đợi ở bên ngoài khoảng hai canh giờ rồi, còn chưa báo cho người trong cung biết. Nếu Vệ Đức Âm còn không trở lại thì hai bà có thể phải về Cung bẩm báo với Hoàng Thái Hậu. Bây giờ Vệ Đức Âm bình an vô sự trở về, cuối cùng tảng đá trong lòng hai bà cũng buông xuống.
Vệ Đức Âm lưu luyến tạm biệt Tô Bách Vũ, lúc nàng lên xe ngựa còn nắm lấy tay áo của Tô Bách Vũ, hỏi: “Bách Vũ ca ca, lần sau huynh còn dẫn muội ra phố chơi nữa không?”
Bây giờ mới vừa đi chơi về mà nàng đã nghĩ tới lần sau rồi.
Tô Bách Vũ đặt hết hoa đăng đã thắng được vào trong xe ngựa, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của nàng, nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”
Có lời hứa của hắn, lúc này Vệ Đức Âm mới chịu lên xe ngựa. Nàng chưa kịp vén màn chào tạm biệt hắn thì xa phu đã giơ roi quất ngựa chạy đi.
Trở lại cung, Vệ Đức Âm vốn tưởng chuyện này được giấu kỹ rồi, ai ngờ vẫn bị mẫu hậu phát hiện.
Tuy rằng không có chuyện gì xảy ra nhưng Hoàng Thái Hậu vẫn phạt nàng chép vài trang sách, sau đó sắp xếp thêm hai ma ma trông chừng nàng. Việc học gần đây của Vệ Đức Âm khá nhiều, hơn nữa nàng còn theo đi theo ma ma lễ nghi học phép tắc và cách hành xử, muốn ra cung một lát cũng không được.
Ngày tháng ở trong cung cứ thế trôi qua, chớp mắt một cái đã qua ba năm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc