Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu - Chương 12

Tác giả: Phong Hà Du Nguyệt

Tô Hi nhớ tới mẫu thân của Lệ Diễn là nữ nhi của Khánh Quốc Công Phó Hồng, là biểu ca danh chính ngôn thuận của Phó Nghi.
Tuy rằng là biểu ca, nhưng phần lớn hậu viện đều là những cô nương chưa chồng, lúc này Lệ Diễn ở đây có chút không ổn đúng không?
Đường Vãn tất nhiên cũng thấy được, cố ý hỏi: "Úc tỷ tỷ, tỷ nói chúng ta có phải tới không đúng lúc không?"
Úc Bảo Đồng lớn hơn nàng ấy hai tuổi, làm việc cũng có quy củ, giận liếc mắt nàng ấy, nói: "Đừng nói bậy, Phó cô nương là người có chừng mực."
Khoảng cách không xa, lời này tự nhiên bị hai người đứng ở hành lang nghe thấy. Trên mặt Phó Nghi hiện lên tia xấu hổ, quay người lại mỉm cười với mấy người Úc Bảo Đồng, "Úc muội muội, Đường muội muội, Hi muội muội, mọi người đều ở chỗ này sao."
Úc Bảo Đồng khách khí nói: "Trong viện đã nổi gió, bọn muội muốn về phòng ngồi. Phó cô nương đây là......"
Phó Nghi không mở miệng, Lệ Diễn đối diễn hành lễ với vài vị cô nương, mặt không đổi sắc giải thích: "Quần áo của tại hạ bị ướt, nên Tô nhị công tử đã kêu hạ nhân dẫn tại hạ tới đây thay quần áo, vừa lúc thấy được Phó Nghi muội bị rớt khăn, nên thuận tay nhặt lên giúp."
Lời này nói rất hợp ý, làm người ta không tìn ra nửa khuyết điểm nào cả. Cũng xác thật là có việc trùng hợp như vậy, khăn của Phó Nghi bị gió thôi qua, vừa lúc rơi xuống bên chân của Lệ Diễn, lúc này mới có một màn trước mắt mà mọi người nhìn thấy.
Chỉ là Lệ Diễn không có nói, lúc hắn trả lại khăn tay cho Phó Nghi đáng lẽ nên rời đi ngay, nhưng hắn lại cố tình dừng lại.
Đường Vãn và Úc Bảo Đồng nhìn không ra nhưng Tô Hi tốt xấu gì cũng ở chung dưới mái hiên với Lệ Diễn hai năm, đối với từng hành động của hắn đều rất quen thuộc, lúc Lệ Diễn nhìn Phó Nghi trong mắt đầy sự ái mộ, nhưng không thể tránh được ánh mắt của Tô Hi.
Lúc Lệ Diễn nhìn nàng chưa từng có biểu tình này. Tâm tình của Tô Hi bây giờ cực kì bình tĩnh, không bực không giận, chỉ còn dư lại một chút gợn sóng, có lẽ do tức giận vì Lệ Diễn đã từng lừa gạt tình cảm của nàng.
Tô Hi dời tầm mắt, nói với Úc Bảo Đồng và Đường Vãn: "Đường tỷ tỷ, Úc tỷ tỷ chúng ta mau về thôi."
Giọng nói của tiểu cô nương mềm mại nũng nịu, phảng phất như bọc trong hũ mật, nghe giống như vừa làm nũng vừa giận dỗi, tuổi của Tô Hi nhìn không lớn không nhỏ, đích thực mà nói là nhìn cực kì ngây thơ.
Úc Bảo Đồng chọc vào khuôn mặt đáng yêu của nàng, làn da của tiểu da đầu vừa trắng vừa mềm: "Nhìn muội lo lắng kìa."
Tô Hi nói: "Còn không đi nữa là yến hội kết thúc đó."
Lệ Diễn hơi cứng người lại.
Những lời này của Tô Hi nghe thì không có hàm ý gì, chỉ đơn thuần là một câu việc nhà, nhưng lọt vào tai của Lệ Diễn thì lại như nhắc nhở hắn nên trở về sảnh viện.
Lệ Diễn lúc này mới chú ý đến bản thân mất quy củ, hướng Phó Nghi và Tô Hi ôm quyền, "Quấy rầy các vị cô nương xem cảnh, Lệ mỗ xin cáo lui."
Lúc xoay người rời đi, Lệ Diễn nhìn thoáng qua tiểu cô nương mặc áo ngắn màu xanh lục thêu hoa văn điệp như ý màu hồng cùng váy lụa màu trắng, nhìn trắng nõn mượt mà, đôi mắt rất lớn, làm người ta không tự chủ được mà nghĩ tới tiểu đồng nữ của Quan Âm.
Chỉ là nàng vẫn chưa hướng bên này liếc nhìn hắn một cái, không biết vì cái gì, Lệ Diễn có một loại cảm giác hình như tiểu cô nương này có địch ý với hắn?
Lệ Diễn nghĩ ngợi, chắc là không có khả năng đó, hôm nay bọn họ mới gặp nhau lần đầu mà.
Cái suy nghĩ chỉ là một cái chớp mắt rồi qua, rất nhanh liền bị hắn quên khuấy đi.
***
Trở lại phòng trên, vài vị phu nhân thế gia ngồi ở ghế hoa hồng bằng gỗ tử đàn, làm bạn nói chuyện với Tô lão thái thái.
Tô lão thái thái thấy các cô nương đã trở lại, gọi Lý ma ma chuẩn bị mười hai phiến bình phong ở bên cạnh rồi để các nàng ở phía sau mà ngồi.
Ở bên đây bình phong, các cô nương vừa ngồi xuống thì bình phong bên kia có hạ nhân tiến vào nói: "Thái phu nhân, Tề vương thế tử muốn tới chúc thọ cho ngài."
Lão thái thái vội đứng lên, nói: "Mau mời tiến vào."
Tề vương thế tử tới chúc thọ lão thái thái đại biểu cho thái độ của Tề vương, Tô gia được Thánh sủng thế nào cũng không dám chậm trễ con cháu của hoàng thất.
Vệ Phong vừa vào cửa, lão thái thái liền cùng mấy con dâu đứng lên hành lễ, Vệ Phong sao có thể để bà hành lễ, vội duỗi tay đỡ: "Lão phu nhân khách khí, hôm nay Đình Chu tới là muốn chúc thọ cho ngài, chúc lão phu nhân vạn thọ vô cương (*)."
(*) Vạn thọ vô cương: sống lâu trăm tuổi.
Nói xong, liền kêu tuỳ tùng mặc áo xanh đưa lễ vật lên, là một cây trâm được đặt trong hộp vuông khắc chữ phúc lộc thọ.
Lão thái thái mời Vệ Phong ngồi, rồi kêu Lý ma ma dâng một chén trà nóng, cảm khái nói: "Thế tử mới trở về từ Tề Châu mà vẫn nhớ rõ lão thái bà này, thế tử đúng là có tâm." Nói xong lại hỏi, "Nghe nói Tề Châu rất ẩm ướt nhiều mưa, không biết thế tử ở đó có quen không?"
Vệ Phong chỉ cười, khách quan nói: "Tề Châu là nơi phong cảnh đẹp đẽ, lão phu nhân nếu có dịp thì hãy đến xem."
Bên này lão thái thái và Vệ Phong trò chuyện việc nhà, mặt sau bình phong các cô nương đã không thể bình tĩnh.
Đã sớm nghe nói Tề vương thế tử trở về Kinh Thành, nhưng vẫn chưa có duyên gặp được, có thì cũng chỉ xa xa nhìn lại một cái, sao có thể giống như bây giờ chỉ cách nhau một tấm bình phong chứ, ngay cả cái hoa văn trên túi tiền ngay eo của Vệ Phong là gì cũng thấy rõ.
Tô Hi và Đường Vãn đã gặp qua nên muốn nhường vị trí lại cho mấy cô nương khác, Úc Bảo Đồng đối với Vệ Phong không có cảm giác gì, cũng ngồi cùng vào một bên.
Nhưng thật ra có vài cô nương muốn nhìn nhưng lại ngượng, trên mặt e lệ ngại ngùng, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua khẽ hở của bình phong, tầm mắt vừa rơi xuống người Vệ Phong thì vội vàng dời đi, sợ bị người khác phát hiện.
Ân Thê Thê cũng là một trong số đó, liên tục nhìn vài lần, muội muội của nàng ta là Ân Bồng Bồng xoay trong mắt, nói: "Tỷ tỷ, Tề vương thế tử này lớn lên thật đẹp mắt, văn chương cũng nổi bậy, không biết sau này sẽ lấy cô nương dạng gì?"
Ân Thê Thê đỏ mặt: "Sao tỷ biết được chứ."
Ân Bồng Bồng cười nói: "Tỷ Tỷ xinh đẹp lại đọc được tứ thư ngũ kinh, muội thấy hai người rất hợp....."
Lời này đúng là lớn mật, Ân Thê Thê vội vàng che miệng nàng ấy lại, vừa thẹn vừa giận nói: "Đừng có nói hươu nói vượn nữa."
Ân Bồng Bồng bằng tuổi với Tô Hi, là một nha đầu nghịch ngợm, tính tình hoạt bát hơn Ân Thê Thê một chút.
Giọng nói của các nàng không cao, cơ hồ là thầm thì nói chuyện, tiếng ríu rít chung quanh rất nhiều nên mọi người không chú ý.
Tô Hi ngồi bên cạnh hai nàng, có thể nghe được kĩ càng mấy lời này, miên man suy nghĩ, Ân Bồng Bồng nói cũng đúng, đời trước thiếu chút nữa Ân Thê Thê gả cho Vệ Phong rồi. Nếu Ân Thê Thê không ૮ɦếƭ, nàng ta thoạt nhìn cũng xứng đôi với Vệ Phong.
Một lát sau, Vệ Phong đứng dậy cáo từ ra về.
Lão thái thái tiễn hắn ra ngoài cửa, bỗng nhiên nói: "Này, Nghi nha đầu sao bây giờ mới trở về?"
Giọng nói của Phó Nghi từ bên ngoài vang lên, nhu nhu hoà hoà, nghe rất thư thái: "Bẩm lão phu nhân, lúc ta trở về thấy trong viện trên đường có một gốc cây cỏ huyên (**) nở hoa, muốn hái tới cho lão phu nhân, chúc ngài mãi trẻ đẹp như cỏ huyên, tùng hạc duyên niên (***)."
(**) cỏ huyên (hay gọi là vong ưu): thuộc giống Bách hợp, mùa hạ nở hoa màu vàng, hoa và lá được dùng làm món ăn, gọi là Kim Châm.
(***) tùng hạc duyên niên: là một bức tranh có nghĩa là thịnh vượng, trường thọ.
Tô lão thái thái tâm tình không tồi, nhận lấy hoa cỏ huyên rồi nói: "Nha đầu này đúng là có tâm."
Rốt cuộc cũng chạm mặt ở cửa, lão thái thái hướng Vệ Phong giới thiệu: "Thế tử, vị này chính là cháu gái của Khánh Quốc Công."
Vệ Phong gật đầu nói: "Phó cô nương."
Phó Nghi uốn gối, "Gặp qua Vệ thế tử"
Ở phòng trong, Tô Hi mới chú ý tới Phó Nghi không trở về cùng bọn nàng, vừa rồi ngẫu nhiên gặp ở hành lang, nàng còn tưởng Phó Nghi đã trở lại rồi. Nàng ta biến mất lâu như vậy, chỉ vì một đoá hoa cỏ huyên thôi sao?
Sắc mặt của Ân Thê Thê đối diện thay đổi, âm thầm vò nát khăn tay, ngượng ngùng trên mặt đã sớm không còn, vừa trắng vừa xanh.
Tô Hi thấy thế, bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
Phó Nghi......Chắc không phải cố ý chọn lúc này mà trở về chứ?
****
Sau khi gia yến kết thúc, Ân thị và lão thái thái đưa tiễn nữ quyến.
Buổi tối, Tô Hi lại như thường lệ đá cầu ba mươi phút, sau đó luyện mấy động tác, tắm rửa xong mới nhớ tới việc ban ngày Úc Bảo Đồng nói, liền muốn đi Thu Đường Cư tìm Ân thị xin chỉ thị về việc nữ sư phụ kia.
Còn chưa ra cửa liền thấy Tô Bách Vũ gấp không chờ nổi mà chạy tới đây, khuôn mặt nhỏ xưa nay lạnh lùng thế mà lại lộ ra một chút hưng phấn.
Thôi ma ma ở đằng sau căng thẳng gọi: "Thiếu gia, ngài chậm một chút, cẩn thận ngã...."
Tô Bách Vũ chạy như bay đến trước mặt của Tô Hi, giơ đồ vật trong tay lên, đôi mắt sáng lấp lánh nói: "Con biết rồi."
Đồ trong tay Tô Bác Vũ là "Liên hoà khoá Lỗ Ban", khoá này là Tô Hi không có gì làm, nhàn rỗi liền dựa trên mấy khoá Lỗ Ban khác mà thiết kế, sáng sớm hôm trước liền cầm đi kiểm tra Tô Bách Vũ, nghe nói thằng bé hai ngày đều nhốt mình trong phòng nghịch cái này, Tô Hi còn tưởng rằng phải mấy ngày nữa thằng bé mới giải xong, không ngờ lại nhanh như vậy.
Tô Bách Vũ ngồi trên giường La Hán đối diện Tô Hi, đôi tay bụ bẫm linh hoạt phá giải từng lỗ khoá, liên tiếp, rất nhanh liền mở được tất cả các lỗ.
Các bước này rất dễ dàng, tất cả mọi người đều có thể làm được nhưng việc lắp ráp lại như bộ dáng như ban đầu thì không dễ dàng như vậy.
Tô Hi dù bận vẫn ung dung ngồi nhìn, lúc Tô Bách Vũ nói thì nàng đã tin thằng bé thực sự biết, rốt cuộc sự thông minh của tiểu gia hoả này nàng cũng đã biết, chỉ là không nghĩ tới, chỉ với công phu một chén trà nhỏ, thằng bé đã có thể làm được.
Tô Hi kinh ngạc chớp mắt, nhanh đến ngoài dự kiến của nàng, nàng chuẩn bị khen Tô Bách Vũ một câu, không nghĩ tới hắn thành thật khai nhận: "Cô cô, phương pháp này không phải ta nghĩ được."
Không phải thằng bé? Tô Hi hỏi: "Vậy là ai?"
Tô Bách Vũ nói: "Là một ca ca, huynh ấy dạy con tháo ra."
Tiểu gia hoả nhớ tới vị ca ca tuấn nhã khi sáng, dừng một chút, không biết có nên nói hay không: "Huynh ấy hỏi con cái khoá này do ai thiết kế...... Con nói là cô thiết kế."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc