Huống chi, cho dù Tô Hi muốn giúp thì Vệ Chiêu Chiêu chưa chắc đã nhận nhân tình của cô.
Tô Hi không để chuyện này trong lòng, chỉ sai Ngân Li để ý động tĩnh bên kia, khi nào có kết quả thì nói với nàng một tiếng. Ai biết chỉ mới qua vài ngày, chuyện hôn nhân của Vệ Chiêu Chiêu đã có tin tức, đối phương không phải ai khác mà chính là trưởng tử Lữ Giang Hoài của phủ Uy Viễn Tướng quân.
Lúc Tô Hi nghe được tin thì bị sặc nước trà ấm, khiến cả gương mặt đỏ bừng.
Ngân Li nhanh chóng vuốt lưng cho nàng, bổ sung: “Có điều chuyện này còn chưa định ạ, nô tỳ cũng chỉ nghe nói thế thôi. Nếu là thật, vậy thì Nhị cô nương và Viên thị sẽ đến nói với người một tiếng.”
Dù gì bây giờ Tô Hi cũng quản lý việc nhà trong phủ Tấn Vương, Vệ Chiêu Chiêu lấy chồng, tất nhiên trong phủ phải chuẩn bị của hồi môn cho nàng ta.
Hơn nửa ngày, Tô Hi mới hết ho khan. Nàng cố gắng nhớ lại kiếp trước rốt cuộc Lữ Giang Hoài đã thành thân với ai, sau đó phát hiện nàng chẳng có tí ấn tượng nào. Kiếp trước nàng không gặp qua huynh muội Lữ thị nên tất nhiên cũng không chú ý tới hai người họ, chỉ nhớ rõ lúc trưởng tử Lữ gia thành thân thì đội ngũ đón dâu hình như có đi ngang qua cổng nhà nàng. Lữ gia đến phủ Tấn Vương, giữa đường đúng thật là phải đi ngang qua cổng lớn của Tô phủ.
Chẳng lẽ Lữ Giang Hoài thật sự cưới Vệ Chiêu Chiêu sao?
Cũng không phải nói cuộc hôn nhân này tệ thế nào…Tô Hi buông chén trà hoa sen năm màu, rối rắm cau mày. Nàng biết không nên quan tâm nhân duyên của người khác, nhưng mà Lữ Giang Hoài là người ngay thẳng, tốt bụng và nhiệt tình, còn tính tình Vệ Chiêu Chiêu thì gian dối điêu ngoa, thật sự là thích hợp sao?
Đương nhiên, nếu hai nhà đều đồng ý cuộc hôn nhân này, là tẩu tử của Vệ Chiêu Chiêu, nàng cũng sẽ không quan tâm về chuyện này nữa.
Huống chi, lúc trước khi nàng chưa lấy chồng, phu nhân Uy Viễn Tướng quân là Lục thị từng đến Tô phủ cầu hôn nữa.
Tô Hi mím môi, nghĩ ngợi hồi lâu rồi định xem diễn biến chuyện này thế nào.
Ngày hôm sau, Vệ Chiêu Chiêu và Đàm Viên thị cùng tới Vân Tân Trai, mượn một thẻ bài của Tô Hi. Có lẽ là có chuyện nhờ nên thái độ của Vệ Chiêu Chiêu không hống hách độc đoán như ngày thường mà nhỏ nhẹ hơn một chút. “Nghe bảo trong nhà kho còn mấy xấp vải sợi mây, bây giờ đã vào xuân rồi, năm nay muội chỉ mới may có bốn bộ xiêm y xuân, vốn chẳng đủ mặc. Đại tẩu có thể cho ta mượn thẻ bài để đến nhà chọn kho chọn vài xấp vải, sau đó kêu tú nương trong phủ may mấy bộ xiêm y xuân được không?”
Mấy xấp vải sợi mây đó là hồi Tết được Chiêu Nguyên Đế ban thưởng, vải dệt mềm mại và xinh đẹp, rất thích hợp để may đồ mùa xuân.
Mỗi năm trong phủ đều sẽ may xiêm y cho người của các phòng, mỗi người bốn bộ, đây là quy củ từ lâu đời rồi. Bây giờ Vệ Chiêu Chiêu bảo không đủ, chẳng lẽ trước đây lúc Tấn Vương phi Viên Thị quản lý nhà cửa thì thường xuyên may cho nàng ta những bộ xiêm y khác nữa sao. Tô Hi suy nghĩ một lát rồi nói: “Được thì được, có điều những xấp vải này phải ghi nợ vào sổ của Thu Đường Cư, trả trước cuối tháng là được.”
Vệ Chiêu Chiêu vừa nghe xong thì đứng ngồi không yên, nói: “Muội dùng đồ của nhà mình, tại sao còn phải trả tiền nữa?”
Tô Hi đoán được nàng ta sẽ hỏi như vậy, bèn giải thích: “Mọi người trong phủ đều được may xiêm y với số lượng cố định, nếu ai muốn làm thêm thì phải tự trả tiền. Nếu ai nấy đều muốn may bao nhiêu thì làm bấy nhiêu thì chẳng phải chi phí tổn thất trong phủ rất lộn xộn hay sao?”
Từ nhỏ Tô Hi đã đi theo Ân thị, thường thấy Ân thị quản lý những chuyện lớn nhỏ trong phủ, dần dà mưa dầm thấm lâu, nên cũng đại khái biết được nên làm thế nào. Đơn giản là phải xây dựng quy tắc, nếu không có quy tắc thì không thể thành hình vuông hình tròn được (1). Nếu Vệ Chiêu Chiêu muốn may thêm xiêm y thì cũng được thôi, nhưng nhất định phải ghi sổ. Không chỉ là mình nàng ta, mà ai cũng phải vậy.
(1) Bắt nguồn từ câu “Trăm thợ lấy hình vuông làm khuôn mẫu, lấy hình tròn làm quy tắc”. Ý là không theo phép tắc, không thể thành quy tắc, nếu không tuân theo tiêu chuẩn, quy tắc nào hết thì không thể làm tốt được.
Vệ Chiêu Chiêu nhìn Tô Hi đăm đăm một lúc, sau đó mới khẽ cắn môi và thoả hiệp: “Được, ghi sổ thì ghi sổ.”
Lúc này Tô Hi mới kêu Ngân Nhạn đưa thẻ bài đến rồi giao cho Vệ Chiêu Chiêu.
Vệ Chiêu Chiêu cầm thẻ bài, sau đó cùng Đàm Viên thị ra khỏi Vân Tân Trai. Lúc này, Đàm Viên thị mới hoàn hồn, nhớ tới khi nãy gặp được Thế tử phu nhân, quả nhiên là mỹ mạo vô song, hoa nhường nguyệt thẹn, cho dù là cả Thanh Châu cũng không có ai sánh bằng.
Hôm kia bà ta có gặp Thế tử phu nhân của phủ Dự Vương, vốn tưởng rằng đã là xinh đẹp rồi, không nghĩ tới vị này mới là khuynh quốc khuynh thành. Có lẽ do vừa mới thức dậy nên nàng chỉ mặc một chiếc áo choàng màu hoa oải hương của hàng thêu Tô Châu, tóc 乃úi đơn giản, làn da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, mỗi cử chỉ đều động lòng người. Nhưng mà có vẻ không dễ nói chuyện cho lắm, Đàm Viên thị nói: “Sao Chiêu tỷ nhi muốn may xiêm y mà cũng phải xin nàng ta? Dì thấy tuổi của nàng ta cũng còn trẻ, như là mới mười lăm hay mười sáu tuổi gì thôi, có thể trông nom được sao?”
Vệ Chiêu Chiêu trầm mặc, khẽ hừ nhẹ: “Dì ba không biết đó thôi, cho dù tuổi nhỏ thì thế nào chứ? Đại ca của cháu xem nàng ta như bảo bối, cho dù nàng ta có quản lý không tốt thì trong phủ có ai dám nói một câu không phải với nàng ta được?”
Tuy Vệ Chiêu Chiêu nói như thế nhưng trong lòng cũng rõ ràng, từ khi Tô Hi quản lý phủ thì đúng thật là xử lý mọi chuyện từ trên xuống dưới gọn gàng rất tốt, thưởng phạt phân minh. Lúc đầu có hai ma ma lớn tuổi không chịu tuân theo, sau đó bị nàng đuổi ra khỏi phủ, thế là từ đó ai nấy đều không dám không nghe. Bây giờ nàng ta quản lý phủ Tấn Vương còn có kỷ luật hơn cả lúc Viên thị quản lý nữa.
Đàm Viên thị nói: “Khi nãy dì không thấy có nữ tử nào khác trong phòng, chẳng lẽ Vệ thế tử chỉ cưới một vị phu nhân thôi sao?”
Vệ Chiêu Chiêu nói: “Còn không phải sao, cũng không nạp một người thi*p nào cả. Cũng không biết là dùng thủ đoạn gì để quyến rũ nữa…….” Nàng ta nói câu sau rất nhỏ. Lúc nói xong thì lại nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với mẫu thân mà Đại ca của mình, vì thế không kìm được mà đỏ mắt.
Đàm Viên thị khuyên nhủ: “Thôi thôi, chờ sau khi chuyện hôn nhân của cháu được định thì cũng không còn ở lại trong phủ mấy ngày nữa. Hà tất gì phải bận tâm vì những chuyện này? Hay là cháu cứ suy nghĩ cuộc sống sau này của mình đi.”
Câu nói này khiến Vệ Chiêu Chiêu nhớ tới Lữ Giang Hoài tuấn tú oai phong. Nàng ta gạt đi nỗi buồn và sự thù hận, đỏ mặt rồi khẽ gật đầu: “Dì ba, người của phủ Uy Viễn Tướng quân nói thế nào ạ?”
Đàm Viên thị thấy nàng ta nói vậy thì biết là nàng ta đã động lòng, bèn che miệng khẽ cười: “Lần trước dì đã từng gặp Lục phu nhân rồi, nhưng còn chưa nói chuyện đó với bà ấy. Dù gì chúng ta cũng là cô nương gia, cần phải rụt rè chút. Lần sinh nhật tới của Lục phu nhân thì dì sẽ dẫn cháu theo. Chiêu tỷ nhi của chúng ta đáng yêu như thế, nhất định Lục phu nhân sẽ đồng ý thôi.”
Vệ Chiêu Chiêu thẹn thùng đa một tiếng “Dì ba”, nhưng cũng không phản bác gì