Có lẽ đã lâu không nghỉ ngơi tốt, Tô Hi ngủ một mạch tận ba bốn canh giờ, lúc tỉnh giấc lại thì đã qua giờ Tý, mọi người đón Giao thừa xong thì đều trở về ngủ rồi. Nàng chầm chậm mở mắt lên, phát hiện bản thân đã về Tân Vân Trai rồi.
Vệ Phong thì đứng ở đầu giường, cũng không biết hắn đã đứng bao lâu, dáng người cao gầy dựa vào khung giường gỗ tử đàn, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, ngay cả khi nàng ngồi dậy mà hắn cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Tô Hi xoa đầu, bây giờ đã đỡ hơn lúc dùng bữa khi nãy rất nhiều, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mắt, ngay cả đứng cũng không vững, hai mắt nhắm lại rồi mất ý thức. Nàng thấy xung quanh không có nha hoàn nào cả, bèn dời mắt nhìn về phía Vệ Phong, “Đình Chu biểu ca, bây giờ là mấy giờ rồi? Tiệc tối đã kết thúc chưa? Nhị cô nương không có chuyện gì chứ?”
Bản thân nàng còn chưa khoẻ nữa, chỉ biết quan tâm người khác thôi.
Vốn Vệ Chiêu Chiêu chả bị bệnh nặng gì cả mà chỉ muốn làm khó Tô Hi thôi, vì thế mới cố tình chuyện bé xé ra to. Chu đại phu vừa bắt mạch xong thì nàng ta lập tức như người không có chuyện gì, sinh khí dồi dào, quay đầu một cái là đến nghe nhóm Đức Nghệ hát ngay.
Tô Hi hỏi xong nhưng thấy Vệ Phong cứ đứng bất động, vẫn cứ giữ cái tư thế đó từ nãy tới giờ.
Lúc này nàng mới cảm thấy không thích hợp. Rốt cuộc là nàng đã ngủ bao lâu rồi, chẳng lẽ hắn vẫn luôn đứng chờ ở đây sao? Nàng bước xuống giường, quơ bàn tay trước mặt Vệ Phong, cố gắng nhón chân nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn: “Sao chàng không nói câu gì hết vậy?”
Chỉ thấy Vệ thế tử ngày thường vốn thông minh khôn khéo bỗng trở nên đờ đẫn, hiếm khi đôi đồng tử di chuyển, dừng trên khuôn mặt nhỏ của Tô Hi.
Hắn lên tiếng, giọng hắn hơi khàn: “Ấu Ấu.”
Tô Hi chưa từng thấy bộ dáng thẫn thờ thế này của Vệ Phong, không chỉ hơi buồn cười thôi đâu, sau đó bật cười thành tiếng: “Chàng làm sao thế? Có phải bị kích…..Nè, chàng làm gì đó?”
Tô Hi còn chưa nói xong thì đã bị Vệ Phong cúi người ôm vào trong lòng. Hai cánh tay của hắn cứng rắn, ôm nàng thật chặt, nàng chỉ cảm thấy cái eo của mình bị hắn ôm đến độ muốn gãy luôn rồi, nhưng hắn mãi vẫn không phát hiện ra mà càng ôm càng chặt. Hắn vùi đầu vào trong cổ của nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ khiến nàng ngứa ngáy. Hành động của hắn khiến Tô Hi sợ hãi, cứ tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì, cũng bèn nghiêm túc lại, cứng người hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đình Chu biểu ca đừng làm thi*p sợ nha, lá gan của thi*p nhỏ lắm…..”
Nàng chỉ nghe thấy tiếng ồ ồ, cũng không biết là Vệ Phong cười nhẹ hay thế nào. Qua hồi lâu, hắn mới buông nàng ra, vẻ mặt cũng trở về như thường, đôi môi mỏng nở nụ cười nhạt, khẽ vuốt mũi của nàng: “Đã sắp làm nương rồi mà lá gan còn nhỏ như vậy, sau này con không thể giống nàng được.”
“…..” Tô Hi chớp mắt, lặp lại câu này ba bốn lần trong đầu, cuối cùng cũng có phản ứng. Khoé miệng của nàng khẽ nhếch lên, bởi vì ngạc nhiên nên nói năng không rõ ràng: “Chàng nói gì cơ? Chàng, sao chàng biết được…….Chu đại phu đã bắt mạch chưa, chắc ông ấy không khám sai đó chứ…..”
Không phải Tô Hi không tin y thuật của Chu đại phu nhưng chuyện này quá đột ngột, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ nữa.
Nàng lấy Vệ Phong đã được mười mấy tháng, tuy rằng trong truyện phòng the Vệ Phong rất siêng năng, nhưng nàng cứ cảm thấy chuyện con cái không thể vội vàng được. Mọi chuyện cứ theo tự nhiên, nếu đến thì là của nàng, còn nếu chưa đến thì đó là do duyên số chưa đến, bây giờ đứa con bỗng xuất hiện lại khiến nàng không biết phải làm sao.
Vệ Phong khẽ cười, nói: “Chu đại phu đã hành nghề y mấy chục năm rồi, nếu để ông ấy nghe được những lời này thì nhất định sẽ tức ૮ɦếƭ mất.”
Tô Hi lắc đầu như trống bỏi: “Không phải thi*p nghi ngờ y thuật của Chu đại phu, thi*p…..Thi*p chỉ là……”
Quá ngạc nhiên mà thôi.
Trong bụng bỗng có một sinh mệnh nhỏ, là con của nàng và Vệ Phong, khó trách gần đây nàng cứ luôn buồn ngủ, nghe mẫu thân Ân thị kể năm ấy lúc bà mang thai nàng cũng ngủ bảy tám canh giờ một ngày. Tô Hi cúi đầu nhìn bụng của mình, nó vẫn phẳng lì chưa nhìn ra được gì, cũng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không mà trước đây lúc trước biết thì nàng còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ Vệ Phong nói rằng nàng đã có thai hai tháng khiến nàng dường như có thể cảm nhận được đứa con trong bụng.
Sự khác thường mấy ngày gần đây đã có lời giải thích hợp lý.
Lúc Chu đại phu chẩn bệnh, Trắc phi Đổng thị cũng có mặt, cứ cách ngày là bà ấy lại tới thăm nàng. Đây là con đầu lòng nên Tô Hi không có nhiều kinh nghiệm, Đổng thị lo ma ma bên cạnh nàng không đáng tin nên tự mình đến chỉ dạy một số kinh nghiệm cho nàng, chỉ nàng cách nuôi dưỡng thai nhi thế nào, thường ngày phải ăn cái gì, nên chú ý việc gì, chu đáo hết mọi việc.
Tô Hi nói cảm ơn với Đổng thị, cũng giữ bà ấy lại dùng bữa trưa.
Thật ra lúc Tô Hi xuất giá, nàng cũng có dẫn theo hai ma ma. Một người là Diệp ma ma dạy lễ cho nàng từ nhỏ, một người là Lỗ ma ma mà Ân thị tin tưởng. Hai người này đều rất đáng tin, vừa nghe nói nàng có thai thì lập tức chạy đến nhà bếp cải thiện chế độ ăn, đổi thành cái món thanh đạm bổ dưỡng, có lợi với cơ thể.
Tô Hi thật sự trở thành một cục cưng bảo bối. Lúc đầu Vệ Phong còn nói nàng lười biếng, bắt nàng dậy sớm hầu hạ hắn mặc quần áo, nhưng bây giờ chỉ cần nàng đứng lâu một xíu xiu thôi là hắn đã sợ nàng mệt rồi. Cái gì cũng nghe theo nàng, đúng thật là ‘cưng như trứng, hứng như hoa’.
*
Ba tháng đầu thai kỳ không ổn định, Tô Hi cũng không ra ngoài mà chỉ ở yên trong nhà dưỡng thai. Ngày nào Diệp ma ma và Lỗ ma ma cũng nấu mấy loại canh cho nàng, vừa bổ dưỡng, thông khí huyết, còn có thể giải độc…….Chỉ trong vòng một tháng mà nàng đã cảm thấy mặt mình tròn vo, ngày nào cũng đứng trước gương than ngắn thở đợi, nàng thầm nghĩ sau khi sinh con xong thì nhất định phải tập luyện động tác cho tốt, tranh thủ giảm cân càng sớm càng tốt.
Mọi thứ khác thì cũng tạm chấp nhận được, nhưng duy chỉ có một chuyện khiến Tô Hi không thể chịu nổi.
Ngày nào Lỗ ma ma cũng kêu nhà bếp nấu một quả trứng vịt to cho nàng ăn. Bảo là có thể giải độc, còn có thể chống lạnh, quan trọng nhất chính là tốt cho da và trí nhớ của thai nhi. Tuy nói là thế nhưng trứng vịt thật sự quá khó ăn, vừa tanh vừa rít, không thể nuốt nổi. Mấy ngày rồi Tô Hi miễn cưỡng ăn nhưng thật sự không nuốt trôi, thế là nàng ép Vệ Phong phải ăn thay cho nàng.
Vệ Phong cười nói: “Ấu Ấu, nàng mang thai hay là ta mang thai đây hả?”
Tô Hi chu miệng, đúng tình hợp lý nói: “Thi*p mặc kệ, con là của cả hai, chàng cần phải đồng cam cộng khổ với thi*p.”
Sau đó, Vệ Phong vì để nàng ngoan ngoãn ăn trứng vịt mà bảo nhà bếp biến đổi món ăn đa dạng, hôm nay là canh trứng vịt, ngày mai là chè nấm hương trứng vị, hôm sau là trứng vịt xào cây du…….Vì con, Tô Hi chịu đựng cái mùi tanh kia, cuối cùng cũng nuốt vào trong bụng.
Qua ba tháng, Tô Hi mới nói chuyện có thai cho mẫu thân Ân thị.
Ân thị tất nhiên vui mừng, đích thân từ Tô phủ đến thăm nàng. Bà thấy khuôn mặt nữ nhi hồng hào, tròn trịa, chưa có phản ứng thai nghén thì nhẹ lòng. Hai mẹ con ngồi nói chuyện một canh giờ. Sau đó, Ân thị lại nói với Diệp ma ma và Lỗ ma ma một vài việc rồi đi về, Tô Hi không muốn bà đi, có lẽ do sắp làm nương rồi đặc biệt có thể hiểu được sự khó khăn của Ân thị.
Cuối cùng là khi Vệ Phong từ ngoài đi vào thì nàng mới buông lỏng tay, chui ra khỏi lòng của Ân thị. Hai vành mắt đỏ hoe như muốn khóc.
Vệ Phong nói với Ân thị: “Nếu không nhạc mẫu ở lại mấy ngày, con và Ấu Ấu đều không có kinh nghiệm, có nhiều chuyện còn phải nhờ người chỉ dẫn.”
Ân thị hiểu vì nữ nhi nên hắn mới nói vậy, hắn săn sóc cho Âu Ấu như vậy, người làm nương như bà cũng yên tâm rồi. Nhưng có ai đời nhạc mẫu lại ở trong phủ thông gia cơ chứ?
Ân thị bèn uyển chuyển từ chối: “Trong nhà còn có cháu nội cần chăm sóc nên nhạc mẫu không thể ở lâu được. Tính tình Ấu Ấu còn trẻ con, cũng mong Đình Chu có thể chăm sóc cho con bé, con nhỏ này chính là mạnh miệng mềm lòng thôi.”
Vệ Phong mỉm cười, không biết có đồng ý với lời bà nói hay không, chỉ nói: “Nhạc mẫu yên tâm, con sẽ chăm sóc cho nàng ấy.”
Sau khi Ân thị đi về, lại qua mấy ngày, Tô Hi mới bắt đầu có phản ứng thai nghén.
Nàng cứ ngửi được mùi tanh thì buồn nôn, chứ đừng nói gì đến ăn trứng vịt.
Nhà bếp cũng cố gắng nấu thêm mấy món thanh đạm ngon miệng, tuy là vậy nhưng ban ngày nàng ăn xong thì buổi tối lại nôn ra hết.
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà chiếc cằm vừa tròn trịa được vài hôm đã nhọn hoắt lại.
Hiếm khi hôm nay Tô Hi ăn uống đỡ hơn chút, buổi sáng ăn thêm nửa chén cháo và một miếng bánh hải đường (1). Sau khi dùng xong bữa sáng, Vệ Phong liền dẫn nàng ra phủ, đến chùa Đại Từ bên ngoài thành. Tống Tử Quan Âm ở chùa Đại Từ rất linh nghiệm, hầu hết người đến nơi đó đều xin khấn cho mẫu tử bình an, mọi việc thuận lợi suôn sẻ.