Thập a ka nhìn lướt quanh một vòng các vị a ka, lớn tiếng hỏi : "Hoàng a mã đâu?". Tên thái giám bên cạnh vội khom người nói : "Vạn tuế gia mới nghỉ ngơi được một lúc, vẫn chưa thức dậy, Thập a ka xin hãy đợi thêm một lát nữa!"
Thập a ka tức giận đập bàn một cái, hỏi tên thái giám : "Trà đâu? Không thấy gia đang ở đây sao ?" Thái giám hấp tấp khom người trả lời: "Nhược Hi cô nương mới vừa đi ngâm trà, dự tính chỉ một lúc nữa sẽ có ngay ạ."
Thập a ka tay đang đập bàn rầm rầm, bỗng ngừng lại, giữa không trung ngừng một chút rồi lại chậm rãi đặt yên trên bàn. Ta thở dài bực bội, cái đồ ngốc này,tìm người trút giận, lại nhiều lần rơi xuống đầu ta.
Thập Tứ hỏi : "Thập ca đây là chịu ức Hi*p ở đâu mà đem bực tức đến đây trút vậy? Làm gì mà cứ liên tục dùng tay áo che nửa mặt thế kia ?Khó có thể là cùng ai đó đánh nhau chảy máu lắm nha?"
Thập a ka sắc mặt nhăn nhó,lộ vẻ đờ đẫn cả buổi, vỗ bàn cái rầm, cả người vùng lên nói lớn: "Cho dù phải liều cái mạng này bị hoàng a mã trị tội, ta cũng phải bỏ người phụ nữ đanh đá này mới được!"
Cả sảnh đường các a ka nghe thấy,ai nấy đều sững sờ, nhưng Thập Tứ lại cười phá lên, một mặt nói : "Mau bỏ tay áo ra, để chúng ta xem xem! Rốt cuộc là bị đánh ra nông nỗi nào? Một hồi mới còn giúp ngươi đập gõ cổ vũ được chứ."
Cửu a ka và Thập Tam a ka nghe vậy, đều là muốn phì cười nhưng gắng gượng. Tứ a ka sắc mặt vẫn luôn thản nhiên, giống như không nghe thấy gì, buông mắt nhìn chằm chằm xuống nền nhà. Bát a ka khẽ cau mày lớn tiếng quát: "Nào có cái việc đem chuyện riêng tư vợ chồng mang tới trong cung? Còn không mau quay về!"
Thập a ka tức giận đứng một chỗ, không nói lời nào, cũng không thèm di chuyển. Thập Tứ cười cười tiến lên, muốn giở tay áo hắn xem thử thành quả. Thập a ka nóng nảy hất hắn ra, Thập Tứ dừng tay, cười tủm tỉm hỏi: "Rốt cuộc bị sao vậy? Nói nghe chút đi, đúng lúc chúng ta giúp ngươi phân xử."
Bát a ka nhìn Thập a ka không rục rịch, chỉ biết thở dài hỏi: " Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ngươi lại đến đây gây náo loạn?"
Tiểu thái giám đang bê khay trà, nhẹ giọng nói : "Tỷ tỷ, trà đã chuẩn bị xong rồi!". Ta nhận khay trà, giở rèm bước vào. Thập a ka chỉ vào tên thái giám đang đứng bên cạnh hét lớn: "Đều cút hết đi!". Từ sau khi hắn bước vào, tên thái giám luôn nơm nớp lo sợ đứng cúi đầu,như phụng phải thánh chỉ giờ hấp tấp rút khỏi, thái giám canh gác bên ngoài rèm cũng cấp tốc rời đi.
Hắn đùng đùng tức giận kể lể: "Tết nguyên tiêu năm nay, ả trông thấy chiếc đèn Ⱡồ₦g dùng ngắm vui mắt trong thư phòng của ta, rồi thì cũng coi như không có gì đi. Hôm nay chẳng biết nghe từ ai rỗi rãi ăn nói xoàng xiêng, quay trở về đem chiếc đèn Ⱡồ₦g ném vào mặt ta, mấy đá đạp bẹp dí, vừa nhao nhao vừa ầm ĩ nói cái gì ta nghe cũng không rõ "tại sao đem cái đồ năm ngoái người ta không cần mới đưa cho ả?" ta nào có rảnh rang mà giải thích nhiều lời với ả chứ? Ả càng phát tiết càng gay gắt. Ta tức giận mắng ả tính tình ngay cả nửa điểm cũng không sánh được với Nhược Hi, ả đột nhiên nổi điên, lại có thể cho ta, cho ta…". Đang nói, mở ống tay áo hé cho Bát a ka nhìn thoáng qua một chút, lại nhanh chóng che lại.
Ta nghe đến đó, chỉ cảm thấy lúng túng, tiến thoái không xong. Thập Tứ cười liếc mắt nhìn ta. Bát a ka ôn nhu khuyên nhủ: "Cũng không phải vì một chuyện như vậy mà nói bỏ vợ là bỏ chứ. Về trước đi, chốc nữa ta nói với tỷ tỷ nàng mắng cho nàng ấy một trận, cho ngươi trút hết giận nhé." Thập a ka ngồi trở lại trên ghế, nói : "Bát ca, huynh không cần khuyên ta, lòng ta đã quyết!." Thập Tứ vội tắt lịm vẻ mặt cười hi hi ha ha, nghiêm mặt nói : "Thập ca, ngươi cứ ầm ĩ như thế này cũng không phải cách, khi không lại làm liên lụy đến Nhược Hi, hay là tạm thời đi về trước đi."
Thập a ka nóng nảy nói : "Ta sẽ tự mình cùng hoàng a mã nói cho rõ ràng,ta sẽ bỏ ả, bởi ả đúng là đồ đàn bà chua ngoa! Có cái gì mà liên quan đến Nhược Hi đâu chứ?"
Thập Tứ nghiêng đầu nhìn ta, tỏ vẻ bất lực, ra hiệu cho ta hãy tự mình tìm một biện pháp. Ta do dự một hồi, hôm nay thật đúng nhiều chuyện dồn đến một lúc, thái tử cầu hôn dư ba chưa lắng. Đến Thập a ka tính khí hồ đồ, đi gặp Khang Hi không biết còn muốn nói cái gì, ngộ nhỡ có câu nào khiến Khang Hi tức giận, trút giận sang ta, hậu quả thật đáng sợ. Sau khi cân nhắc lợi hại, cảm thấy không thể giải quyết ổn thỏa hơn đành phải dùng đến cách này. May mà người ở nơi đây, ngoại trừ Tứ a ka và Thập Tam a ka, đều là người của Bát gia Đảng, dù có coi nhẹ lời của ta, nhưng cũng phải nghĩ đến Thập a ka.
Ta tiến lên hướng về phía Thập a ka hành lễ, nói : "Nô tỳ bạo gan, có mấy câu muốn nói." Thập a ka nói: "Không cần khuyên ta! Lòng ta đã quyết rồi!". Nói xong sau cùng nhắm hai mắt lại.
Trái lại ta vẫn tiếp tục nói : "Không có ý định khuyên ngươi, chỉ là muốn hỏi ngươi một câu thôi." Hắn không hề phản ứng, ta hỏi : "Thập a ka, ngươi bị phúc tấn đánh, có đánh trả lại không?". Hắn nhắm mắt lạnh nhạt hừ một tiếng, nói: "Không có!"
Ta hỏi : "Vì sao?" Hắn mở mắt nhìn ta, nhất thời có phần ௱ôЛƓ muội, qua một hồi lâu mới nóng nảy nói: "Ta không chấp nhặt với phụ nữ!" Ta nói : "Tính ngươi mà nổi giận thì dâng lên tới đâu, còn có thể nhớ đến không chấp nhặt cùng phụ nữ sao? Chỉ sợ đến một đứa con nít, cũng là đánh cho nó một trận xả hết tức giận rồi mới suy nghĩ lại". Hắn câng mặt nhìn ta.
Ta chậm rãi nói : "Khi còn bé nô tỳ đặc biệt rất thích ăn kẹo hồ lô, bởi vì nó chua chua, ngọt ngọt, giòn giòn, lâu lâu mới ăn một lần, cảm giác luôn rất tươi mới. Về sau vì hoàng a mã ngại nó không được sạch sẽ, không chịu mua cho ta ăn nữa, ta lại càng lúc càng không thể quên được mùi vị thơm ngọt của kẹo hồ lô, chung quy vẫn cho rằng đó là món ăn ngon nhất thiên hạ. Mặc dù ta bình thường cũng rất thích ăn phù dung cao (bánh có hình bông sen), nhưng vẫn cho rằng kẹo hồ lô ăn ngon hơn nhiều. Sau này, có một ngày, ta cuối cùng lại được ăn kẹo hồ lô, Thập a ka, ngươi đoán xem ta có cảm giác gì?"
Thập a ka có chút khó hiểu nhìn ta, thấy ta vẫn dán chặt mắt vào hắn, hắn nói : "Chắc là cảm thấy rất thích thú!" Ta cười cười nói: "Sai rồi! Là thất vọng! Cực kỳ thất vọng! Trong nháy mắt nô tỳ chợt nhận ra rằng cái món ăn này, mặc dù không khó ăn, nhưng tuyệt đối không ăn ngon bằng phù dung cao, nô tỳ vì sao vẫn cứ luôn cho rằng nó ngon hơn phù dung cao cơ chứ? Sau đó thử ba tháng không ăn phù dung cao, mới phát hiện bản thân thèm đến muốn ૮ɦếƭ, mới nhận ra thứ mình thích ăn nhất chính là phù dung cao. Nô tỳ dĩ nhiên không biết theo thời gian ngày một trưởng thành, tự khẩu vị của mình đã sớm thay đổi, chẳng qua chỉ là cứ cố chấp giữ lại những hồi ức đã qua mà không chịu buông tay, lại không biết rằng bản thân đã bị chính những hồi ức đẹp đẽ đó đánh lừa!"
Nói xong ta lẳng lặng nhìn Thập a ka, hắn vẫn mang vẻ mặt mơ hồ, lời của ta chẳng lẽ khó hiểu lắm sao? Ta nhìn về phía Thập Tứ a ka, Thập Tứ tỏ vẻ tán dương liếc nhìn ta một cái, ngay sau đó quay lại nhìn Thập a ka mà bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra vấn đề không phải ở ta, việc đã đến nước này, nói một lần cho sáng tỏ luôn vậy! Ta hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói : "Thập a ka, kỳ thật nô tỳ là kẹo hồ lô kia, mà Thập phúc tấn chính là phù dung cao, phù dung cao vẫn luôn nằm trong tầm tay với của ngươi, thời gian qua lâu, ngươi không cảm thấy nó hiếm lạ. Mà kẹo hồ lô ngươi lại không bao giờ có được, lưu giữ trong tâm trí, mùi vị càng lúc càng ngon. Nhưng nếu thật có một ngày ngươi không còn phù dung cao nữa, ngươi mới biết, thực ra thứ ngươi thích ăn nhất chính là phù dung cao."
Thập a ka sắc mặt lúc kinh sợ, lúc đau đớn, lúc nghi hoặc, lặng lẽ trầm tư. Ta nói : "Nô tỳ hỏi lại lần nữa, Thập a ka vì sao không đánh trả?"
Sắc mặt thập a ka biến hóa thất thường, do dự không chắc. Ta nói: "Có lẽ là dù cho nóng giận cực kì,tận sâu trong đáy lòng vẫn là không muốn làm việc ấy!" Hắn mạnh tay hất chung trà trên bàn xuống mặt đất, hét lớn: "Không phải! Không phải! Ta không giống như ngươi nói! Ta bao giờ cũng nói không lại ngươi! Dù sao cũng đều không phải!" Nói xong, che mặt lại như cũ phóng chạy ra ngoài.
Ta chạy theo vài bước, Thập Tứ ở sau nói lớn: "Để cho hắn tĩnh tâm suy nghĩ một chút, khúc mắc trong nhiều năm như vậy không phải trong chốc lát đã nghĩ được thông suốt, huống chi hắn chính là một người có nhận thức bảo thủ."
Ta dừng bước, hết sức khó xử, quay người về phía mấy vị a ka hành lễ qua loa, cũng không dám nhìn vào mặt ai, vội vàng lui ra. Lúc đi ra sai Vương Hỉ đưa người vào trong hầu hạ, lại căn dặn mau chóng dọn sạch chung trà vỡ nát trên sàn nhà.
Ta ngồi bên cạnh bàn trà, ngơ ngẩn nghĩ đến Thập a ka và Thập phúc tấn. Ngọc Đàn nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, nên dâng trà cho Vạn tuế gia rồi!" Ta vội vàng đứng lên, Ngọc Đàn bê khay trà đưa cho ta, ta ổn định lại tinh thần, nâng khay trà, từng bước ngắn nhanh bước đi.
Khi tiến vào bên trong, Khang Hi đang cùng các vị a ka đang thương nghị vụ việc "Kết án Giang Nam tổng đốc và tuần phủ". Trong lòng khẽ thở dài, lại là tham ô! Bây giờ đúng là tháng tháng có tham nhỏ, vài tháng có tham lớn!
Vì khoa thi hương tổ chức ở Giang Tô, phó chủ khảo Triệu Tấn thông đồng cấu kết trong ngoài, gian lận trắng trợn, đến mức khi công bố danh sách thi đậu thì sĩ tử Tô Châu nổi lên om sòm. Khang Hi lệnh cho tuần phủ Trương Bá Hành, tổng đốc Lưỡng Giang Cát Lễ cùng hộ bộ thượng thư Trương Bàng Cách, chỉ định tuần phủ Lương Thế Huân hội thẩm vụ án.Trong quá trình thẩm tra xử lí lại liên đới đến việc Cát Lễ nhận hối lộ năm mươi vạn lượng bạc, vụ án càng lúc càng rắc rối, phức tạp, thẩm tra xử lí hơn một tháng mà vẫn chưa đưa ra được kết luận gì. Trương Bá Hành tức giận tấu chương vạch tội Cát Lễ, Cát Lễ nghe thấy tin cũng lập tức dâng thư công kích Trương Bá Hành. Trong một lúc nhiều người cùng nói rối rắm, ai cũng có cái lý của mình.
Khang Hi rơi vào đường cùng lại phái Mục Hòa Luân, Trương Đình Xu thăm dò ý kiến, nhưng bọn họ vì kiêng dè quyền thế Cát Lễ mà cho đến giờ vẫn không quyết đoán. Cát Lễ xuất thân hiển quý, làhậu duệ thứ tư của Ôn Thuận Công Hà Hòa Lý,con rể của Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích,thuộc tộc Đống Ngạc Thị ,nằm trong Mãn Châu Chính Hồng Kỳ,bản thân quyền cao chức trọng,là Tổng đốc Lưỡng Giang tướng soái đại quan chức danh lừng lẫy, đó cũng chính là quan nhất phẩm. Điều quan trọng nhất Cát Lễ vẫn luôn rất được vua coi trọng ân sủng.
Khang Hi hỏi Tứ a ka phải làm cách nào, Tứ a ka cung kính trả lời: "Khi hoàng a mã đi tuần sát phía Nam từng tán dương hành động của Trương Bá Hành "Giang Nam đệ nhất thanh quan", hắn trong dân gian cũng để lại không ít tiếng thơm. Khi hoàng a mã thân chinh đánh Cát Nhĩ Đan, Cát Lễ tham gia lập được công lớn, lúc đó đạo quân bị vây khắp đại thảo nguyên, duy chỉ có Cát Lễ mạo hiểm chỉ huy vận chuyển binh lương tiến thẳng vào giữa chiến trận, từ trước đến nay đối với hoàng a mã luôn trung thành và tận tâm. Giờ đây hai người ấy lại công kích lẫn nhau, quả thật có khiến cho người ta cảm thấy đáng tiếc! Ý nhi thần vẫn là cần phải điều tra rõ ràng, không xử oan uổng bất cứ người nào."
Ta một mặt cúi xuống dâng trà, một mặt hé miệng cười, hay cho cái gọi là "mạt hi nê" (ba phải), nói hay chưa nói cũng có khác gì nhau, có điều khi phải tiếp lời hắn lại không còn cách nào khác, ý định ban đầu của hắn khẳng định chính là nghiêm trừng kẻ tham ô, nhưng lần trước vụ án hộ bộ làm hao hụt ngân lượng mua thảo đậu, vì đưa ra chính kiến của mình không hợp ý với Khang Hi mà phải chịu trách mắng, lần này lại liên quan đến sủng thần Cát Lễ của Khang Hi, không có khả năng xác định trước tâm ý của Khang Hi, nếu không muốn làm Khang Hi mất vui, hắn chỉ có thể "đạo quang ẩn hối, ẩn tàng chính kiến" ( đại loại: làm cho mọi thứ trở nên mờ mịt, giấu đi chính kiến).
Khang Hi lại hỏi ý kiến Bát a ka, Bát a ka trả lời: "Ý nhi thần cũng giống với ý của Tứ ca, tức là phải điều tra kỹ càng, vật uổng vật túng (không sai lệch,không bỏ sót)"
Ta lại tiếp tục thầm cười trong bụng, đây cũng coi như một lẽ trót lọt, có quan điểm cũng như không có quan điểm. Đợi sau khi dâng trà xong, ta cúi đầu rời đi.
Ngọc Đàn thấy ta cau mày bụm lấy một bên hông, đứng bên cạnh ta đang nửa ngồi nửa đứng hỏi: "Đau không?" Ta gật đầu nói: "Sơ sơ thôi,cũng tạm ổn!" Ngọc Đàn nói : "Đến tối muội giúp tỷ dùng rượu trắng, bột mì và lòng trắng trứng đắp vào chỗ bị thương. Chỉ vài ngày sẽ chóng lành." Ta hướng về phía nàng cười cảm kích, gật đầu.
Trong lòng hốt nhiên sợ hãi, nghĩ ngay cả Ngọc Đàn không có ở đấy mà vẫn nghe nói Thập a ka gây náo loạn, Khang Hi sao có thể không biết được.
Qua hơn nửa buổi, Vương Hỉ đi vào nói: "Vạn tuế gia cho gọi tỷ tỷ!". Ta đứng dậy đi theo hắn. Mấy vị a ka cũng đang bước ra ngoài, ta và Vương Hỉ vội cúi người đứng một bên đợi cho bọn họ đi hết, ta mới tiến vào trong.
Khang Hi hỏi: "Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?Dận Thị Ngã náo loạn cái gì? Nào là đuổi người, nào là hất vỡ cốc chén."
Ta quỳ trên mặt đất, nghĩ chung quy cũng không thể lừa gạt được. Cúi đầu nói: "Thập a ka và Thập phúc tấn cãi nhau, nhất thời tức giận chạy đến tìm hoàng thượng phân xử đúng sai. Sau đó được khuyên vài câu, thì lại trở về rồi ạ."
Khang Hi nói: "Những việc này trẫm đều biết rồi, nhưng vì sao mà ầm ĩ, vì sao mà khuyên hắn trở về?" Giọng điệu mặc dù ôn hòa nhưng lại mơ hồ ẩn chứa vẻ uy nghiêm áp bức. Trong lòng ta run rẩy, dập đầu một cái nói : "Thập a ka và Thập phúc tấn cãi nhau xét đến cùng nguyên nhân là vì những lời đồn đại vô căn cứ nhiều năm về trước. Cho nên cũng coi như nguyên nhân là do nô tỳ gây ra.Đúng là nô tỳ đã bạo gan khuyên nhủ." Năm ấy chuyện ta và Thập a ka có tình ý, toàn bộ Tử Cấm Thành đều truyền tụng xôn xao, Khang Hi không có lý gì lại không biết.
Ta đem chuyện về chiếc đèn Ⱡồ₦g khiến nảy sinh cãi vã, từ đầu tới đến đuôi thuật hết một lần, những chuyện đã nói với Thập a ka cũng đại khái lập lại hết một lần.
Sau khi nói xong, đầu dán trên mặt đất, trong lòng chỉ cảm thấy rất khó chịu, từng chuyện, từng chuyện một, không biết Khang Hi sau cùng sẽ xét xử ta như thế nào đây. Chợt cảm giác tất cả mọi thứ đều không nghĩa lý gì, ta cả ngày nơm nớp lo sợ, nhìn trước ngó sau, nhưng chỉ cần một chỗ sơ suất, sống ૮ɦếƭ đều nằm trong tay kẻ khác, cho dù là Khang Hi hay a ka, bất luận nói với ai đều có thể trong nháy mắt đẩy ta xuống địa ngục. Chán chường vô hạn, mệt mỏi vô hạn.Chợt nghĩ nếu như ông ta từ đây đem ta gả cho Thập a ka, ta cũng sẽ chấp nhận, không muốn tranh cãi nữa, không muốn kháng cự nữa.
Khang Hi vẫn không nói một câu, không khí giống như vẻ ૮ɦếƭ chóc quạnh vắng đang ngưng đọng, ta đờ đẫn chờ Khang Hi xử lý, sau một lúc thật lâu, Khang Hi nói: "Đứng lên đi!" Ta dập đầu đứng dậy. Khang Hi dừng mắt ở ta, ôn hòa hỏi: "Đạo lý mà ngươi nói rõ ràng minh bạch như thế, tương lai đến một ngày nào đó chính mình có thể làm được không? Quên đi những thứ không có được, trân quý những gì đang có?"
Ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khang Hi, đối diện với ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của ông ta, lại vội vàng cúi xuống. Lặng im một hồi, mới trả lời: "Nô tỳ không biết!"
Khang Hi khẽ thở dài, ôn nhu nói: "Lui ra đi!"
Ta khó hiểu lui đi, trong đầu vọng lại lời nói của Khang Hi "Quên đi những thứ không có được, trân quý những gì đang có?", ông ta có thể cho rằng cái gì ta không có được, cái gì ta có được đây?
Trong lòng khó chịu, lững thững đi dạo bên ngoài hành lang, trông lên bốn phía tường cao,trời đất cũng bị chúng rào quanh bức bối chập hẹp. Lại ngửa đầu nhìn về phía bầu trời xanh lam, sáng trong khoáng đạt, vô biên vô hạn. Chúng cách ta dường như rất gần, tựa hồ với tay một chút là có thể chạm tới. Bị mê hoặc mà đưa tay ra nắm lấy, nhưng không có gì, chỉ có gió nhẹ đang lả lướt qua những kẽ hở bàn tay nắm lại trong vô vọng.
"Nhược Hi!" Ta thẫn thờ nhìn bóng dáng mong manh sương khói của Bát a ka, ngây người cả buổi, mới biết được là đang gọi ta. Hướng về hắn mỉm cười nói: "Cái gì cũng không có, chỉ có gió." Vẻ mặt Bát a ka ngẩn ra.
Thập Tứ kinh ngạc hỏi: "Nhược Hi, ngươi bị sao vậy?" Ta còn chưa kịp trả lời, hắn và Bát a ka hướng về phía sau ta cúi người hành lễ, Bát a ka cười nói: "Tứ ca còn chưa xuất cung à?" Ta nghiêng người quay đầu lại ổn định nhìn Tứ a ka và Thập Tam a ka đang chậm rãi đi tới.
Thập Tam a ka cười cười nhìn về phía Bát a ka hành lễ, vừa nói: "Đệ và tứ ca muốn đi thỉnh an Đức Phi nương nương, rồi mới trở về. Bát ca vì sao cũng chưa xuất cung?" Bát a ka cười nói: "Bỗng nhiên nhớ tới Nhược Lan có một số việc muốn ta hỏi Nhược Hi , nên có nán lại một chút." Nói xong nhìn ta ôn nhu nói: "Nhược Hi, càng ngày càng không phép tắc, an cũng không thỉnh sao?"
Trong lòng còn đang buồn bực, hướng về phía Tứ a ka và Thập Tam a ka thỉnh an, một mặt nói: "Nô tỳ ở đây cũng đã lâu, còn phải quay trở lại phiên trực."
Lẳng lặng nhún người đứng một hồi lâu, nhưng không có người nào nói gì, ta ngẩng đầu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tứ a ka, hắn thần sắc không đổi, tùy ý phất tay nói: "Đi đi!". Ta vội vã bước nhanh đi, nghe phía sau tiếng Thập Tam cũng đang xin cáo lui với Bát a ka.