Dần dần, tiếng được tiếng mất đã hết, giọng Thập tứ bắt đầu rõ rệt bên tai nàng:
- Nhược Hi, Nhược Hi, cô vẫn ổn chứ?
Ba bàn tay cũng từ từ chập lại làm một, không còn nhoè hình nữa. Nhược Hi thở dài, thế là chuyện vui đã qua, bèn bảo Thập tứ:
- Tôi ổn kinh khủng. Nếu anh cho tôi ngồi thẳng dậy, đừng cuộn một đống thế này nữa thì còn ổn hơn.
Thập tứ a ca vội gò cương, cúi mặt nhìn nàng. Nhược Hi lim dim mắt nhìn lại. Thập tứ hỏi:
- Nghe thấy ta nói gì không?
Nhược Hi gật đầu:
- Nghe thấy ta nói gì không.
Thập tứ thở phù một hơi:
- Tạ ơn trời đất!
Bấy giờ Thập tam và Mẫn Mẫn cũng đã bắt kịp, đồng thanh thốt lên:
- A di đà Phật!
Nghe thấy giọng Mẫn Mẫn, Nhược Hi vội nhổm dậy, thấp thỏm nhìn cô. Mẫn Mẫn không đợi nàng lên tiếng, đã nói át:
- Lời Thập tam a ca quả chẳng sai, chị thực là liều lĩnh. Yên tâm đi, không bao giờ tôi nhắc đến việc ấy nữa, coi như chưa từng xảy ra. Thật là làm người ta sợ ૮ɦếƭ khi*p mà! – Cô nghiêng đầu liếc Thập tam – Kỳ thực lúc chọn ngựa, tôi đã quyết định không bẩm Hoàng thượng rồi, chỉ muốn doạ chị chút thôi, vì không chịu nổi cái vụ chị lừa tôi.
Nhược Hi đưa mắt về phía Thập tam a ca. Gã nhe răng cười, nháy mắt với nàng. Mỹ nam kế công hiệu rồi! Cái giá phải trả chắc là nói xấu đủ chuyện về nàng, đưa tiếng dữ gây gổ rượu chè của nàng bay tuốt từ Tử Cấm thành ra biên tái đây!
Nhược Hi chống tay định xuống ngựa, Thập tứ vội nhảy xuống trước đón nàng. Thập tam a ca và Mẫn Mẫn vẫn ngồi nguyên trên yên. Nhược Hi đưa tay chỉnh trang xiêm áo, cúi lạy Mẫn Mẫn. Mẫn Mẫn cũng nhảy ào xuống, đỡ lấy nàng:
- Tôi đã nói không trách tội nữa, chị làm gì thế?
Nhược Hi đứng dậy:
- Cách cách không trách là sự khoan dung của cách cách. Nhưng nô tỳ hành sự lầm lạc, tất nhiên phải khấu đầu tạ tội.
Đúng lúc ấy, Vương Hỉ ở đâu phi lại, nhảy xuống ngựa, rối rít thỉnh an khắp lượt rồi bẩm với hai a ca:
- Vạn tuế gia và vương gia đang lo lắng, hai vị a ca mau về báo tình hình cho Vạn tuế gia biết.
Thập tam vẫn ngồi trên ngựa, cười đáp:
- Phiền công công quá! Chúng ta về đây!
Thập tứ hỏi Nhược Hi:
- Cưỡi ngựa được không?
Nhược Hi nghĩ bụng, không cưỡi được cũng phải cưỡi, đâu dám để Khang Hy trông thấy anh ôm tôi. Nàng bèn mỉm cười gật đầu:
- Cưỡi thong thả thì được.
Thập tứ a ca dắt ngựa của mình lại:
- Cô cưỡi con này, ta theo bên cạnh. Nó rất thuần tính, hễ nghe hiệu lệnh của ta là biết đi đứng thế nào.
Nhược Hi nhận dây cương. Thập tứ a ca quay lại lấy con ngựa do thị vệ dắt đến.
Bấy giờ, Nhược Hi mới nhìn thấy con ngựa mình cưỡi lúc đầu, cả đùi bê bết máu, trông mà rùng rợn. Tự nghĩ mình quá nhẫn tâm, nàng quay mặt đi, dặn:
- Về đến nơi, tìm mã phu nào tử tế chăm sóc cho nó.
Thấy nàng nhìn con ngựa, tưởng nàng muốn tìm kiếm vật gì, thị vệ bèn tiến đến đưa hai tay dâng cho nàng chiếc trâm vàng. Tuy trâm đã được lau sạch, Nhược Hi vẫn quay mặt đi:
- Ném bỏ! Tôi không cần nữa.
Thị vệ đứng ngẩn ra, không biết nên phản ứng thế nào. Thập tứ a ca liền chìa tay nhận thay, rồi cho thị vệ lui. Thập tam a ca cười rung cả yên:
- Giờ không dám nhìn, sao lúc đầu đâm thì chẳng run tay!
Nhược Hi không buồn đối đáp, trèo lên ngựa. Cả bọn cùng chạy nước kiệu trở về.
Vào tới trướng, bốn người thỉnh an Khang Hy. Ở mé bên, Tứ a ca và Bát a ca cùng nhìn một lượt từ đầu xuống chân Nhược Hi, rồi người thì nhìn Thập tam, người thì nhìn Thập tứ.
Khang Hy chăm chú quan sát, đoạn hỏi Nhược Hi:
- Có bị thương không?
- Không ạ! – Nhược Hi đáp.
Khang Hy gật gù, bỗng đổi giọng tức giận:
- Ngươi muốn thắng đến nỗi ấy à?
Nhược Hi vội quỳ xuống, dập đầu thưa:
- Nô tỳ biết sai ạ.
Mẫn Mẫn cũng quỳ xuống:
- Hoàng thượng, không phải tại Nhược Hi. Tại Mẫn Mẫn ép chị ấy đua tài.
Khang Hy cật vấn:
- Rốt cục các ngươi ra điều kiện thế nào mà Nhược Hi phải kiên quyết thắng như vậy?
Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai chưa kịp ngăn, Mẫn Mẫn đã buột miệng:
- Điều kiện gì đâu – Rồi thắc mắc nhìn về phía a ma, thấy ông này mặt mày ảo não.
Khang Hy lạnh lùng nói:
- Nhược Hi theo trẫm bao nhiêu năm, đối nhân xử thế ra sao, trẫm biết. Nhược Hi không phải là loại quyết ăn thua đủ, nhất định có lý do nào đó khiến nó không thắng không được.
Trong trướng lặng ngắt như tờ, Nhược Hi cúi đầu lặng lẽ, suy nghĩ rất lung nhưng không nảy ra được ý tưởng nào thoả đáng. Khang Hy quả không hổ là Khang Hy, nhìn triệu chứng mà bắt ngay được bệnh, muốn che mắt ông thật không dễ dàng, liệu có vượt nổi cửa ải này không đây?
Nhược Hi ráo riết suy nghĩ tìm lối thoát, chẳng bận tâm đến nỗi sợ hãi nữa. Thập tứ a ca đột ngột quỳ xuống, khấu đầu thưa:
- Hoàng a ma…
Gã chưa dứt lời, Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai đã đứng dậy cúi mình, trịnh trọng hành lễ:
- Hoàng thượng!
Khang Hy giật thót, vội đưa tay cho ông ta bình thân. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai bẩm lên:
- Đây là lỗi của tiểu nữ, thần có lời muốn ngỏ riêng cùng Hoàng thượng.
Khang Hy lướt mắt qua Nhược Hi và Mẫn Mẫn, lại nhìn Thập tam và Thập tứ a ca, cuối cùng phán bảo:
- Tất cả về đi đã.
Mọi người đứng dậy hành lễ cáo lui. Nhược Hi lơ mơ theo Mẫn Mẫn ra ngoài. Các đại thần tuỳ tùng bái chào các a ca xong, lần lượt rời đi. Tứ a ca và Bát a ca vốn ngại nhau, lại thêm thái tử cũng có mặt ở đấy nên chưa tiện mở miệng hỏi, cứ lặng lẽ bước.
Thái tử gia nhìn Mẫn Mẫn:
- Thật ra thì có chuyện gì thế?
Mẫn Mẫn liếc xéo y, độp một câu:
- Chuyện gì? Chỉ đua ngựa thôi, Nhược Hi thắng Mẫn Mẫn thua. Thái tử gia không trông thấy à?
Thái tử bị dội ngược, nhưng chẳng có phép đâu mà nổi nóng với một mỹ nữ quyền quý thế này, đành sượng sùng quay sang Bát a ca và Tứ a ca:
- Ta bận chút việc, đi trước nhé!
Y gật đầu riêng với Tứ a ca, liếc Thập tam a ca, rồi dẫn người của mình đi thật nhanh. Cửu a ca nhìn theo Thái tử gia, bật ngón tay cái khen Mẫn Mẫn:
- Cách cách không hổ là nữ nhi thảo nguyên, đến Thái tử gia cũng chỉ còn nước khuất phục.
Mẫn Mẫn trừng mắt đáp trả. Nhược Hi kéo áo cô, hỏi:
- Vương gia nói gì với Hoàng thượng thế?
Các a ca đều chú ý đợi nghe.
Mẫn Mẫn bước đi, đầu cúi gằm ngẫm nghĩ, chợt sắc mặt ửng hồng, liếc Thập tam a ca rồi lôi Nhược Hi ra xa hẳn bọn họ. Các a ca thoạt tiên trố mắt, sau đều mỉm cười với Thập tam, khác chăng là nụ cười của Cửu a ca có hơi lạnh lùng.
Mẫn Mẫn ghé tai Nhược Hi thì thào:
- Chắc a ma hiểu lầm là tôi với chị ghen tuông so bì vì Thập tam a ca, nên không dám để Hoàng thượng hỏi đến chị, sợ mất mặt trước bao nhiêu người.
Nhược Hi yên dạ, cho rằng mối hiểu lầm này vẫn còn an toàn hơn là sự thật, bèn cười nói:
- A ma cô không hiểu lầm đâu, thực tế chẳng đúng như vậy ư? Nếu không làm gì cô tức giận đến nỗi ấy?
Nhược Hi chưa dứt lời, Mẫn Mẫn đã nhào tới cù nàng, mắng:
- Tại sao cái mồm chị không chịu kém miếng chút nào vậy?
Nhược Hi cười ré lên chạy bạt ra. Mẫn Mẫn đuổi theo sát rạt, Nhược Hi vội núp sau lưng Thập tam a ca, thò đầu nói:
- Cách cách ngoan, không làm chuyện gì khuất tất sao phải sợ người ta nói? Cô càng thế này thì càng thêm sơ hở mà thôi.
Mẫn Mẫn vừa tức vừa ngượng, nhưng vướng Thập tam a ca nên không sao bắt nổi Nhược Hi, đành giậm chân bình bịch:
- Nấp sau lưng người ta, kể gì là anh hùng hảo hán?
Nhược Hi cười ha hả:
- Tôi là tiểu nữ tử, chả bao giờ nghĩ đến chuyện làm anh hùng hảo hán, cùng lắm thì chỉ nghĩ đến nấp sau lưng hảo hán anh hùng thôi.
Thập tam a ca phì cười, thò tay lôi Nhược Hi lên, đẩy sang phía Mẫn Mẫn:
- Ta không gánh được cái hư danh cô khoác cho đâu. Cách cách xem xử lý ra sao thì xử lý, đừng khách sáo làm gì!
Thấy Thập tam a ca tương trợ, Mẫn Mẫn tươi mặt, đúng là không hề khách khí, hà hơi vào tay xoa xát, xong thục vào mạng sườn Nhược Hi cù loạn lên.
Nhược Hi vốn có máu buồn, đành lạng mình tránh, vừa cười sằng sặc vừa la om sòm:
- Cách cách! Đừng đùa nữa, tôi có chuyện nghiêm chỉnh nói đây.
Mẫn Mẫn mặc kệ, dai dẳng truy đuổi.
Nhược Hi cười nhũn cả chân, không chạy nổi nữa, đành quay trở lại bên Thập tam a ca, vừa bám theo gã vừa đe:
- Anh đừng chỉ cười suông, tôi mà giận lên tôi lôi anh vào ૮ɦếƭ chùm bây giờ.
Thập tam a ca rảo chân đi nhanh hơn, nhảy tót đến bên Tứ a ca, miệng cười hềnh hệch:
- Hôm nay ta bị cô hại lên bờ xuống ruộng, ta còn chưa giận mà cô dám giận ta à?
Bấy giờ Mẫn Mẫn đã bắt kịp Nhược Hi, Thập tam a ca đứng ngoài liên tục cổ động, Mẫn Mẫn càng thêm hăng hái. Nhược Hi không còn sức chạy nữa, nhác thấy Tứ a ca đang thích thú theo dõi, vốn không muốn gần gũi chàng, bèn giơ tay túm sang Thập tứ a ca, kéo gã lại chắn trước Mẫn Mẫn, nài nỉ:
- Tôi có việc nghiêm chỉnh cần nói thật mà. Cô đừng đùa nữa!
Mẫn Mẫn bỏ mặc ngoài tai, vươn tay túm Nhược Hi. Thập tứ cười cười che chắn:
- Cô ấy vừa được một phen khi*p vía trên lưng ngựa rồi, cách cách hẵng tha cho lần này.
Mẫn Mẫn đổi liền mấy góc, đều bị Thập tứ cản trở cả. Nhược Hi nấp sau lưng Thập tứ, nhe răng cười khoái chí với Mẫn Mẫn. Thập tam a ca vẫn nhiệt tình đổ dầu vào lửa. Mẫn Mẫn bật cười, trỏ Nhược Hi và Thập tứ, bảo Thập tam a ca:
- Trông bộ dạng bọn họ kìa! Tôi thật không xác định được năm ngoái họ lừa tôi, hay năm nay họ lừa tôi nữa.
Thập tam cười rộ:
- Nếu cô từng nhìn thấy cảnh họ hùng hổ với nhau, thì không khó xác định nữa đâu.
Mẫn Mẫn tò mò:
- Thật á?
Thập tam a ca bèn bà tám:
- Mới mấy tháng trước thôi chứ đâu. Ta trông thấy hai người bọn họ cãi cọ đến đỏ mặt tía tai, một người nước mắt ròng ròng còn…
Nhược Hi và Thập tứ cùng thét lên:
- Thập tam a ca!
- Thập tam ca!
Chẳng mấy khi Thập tứ dùng đến tiếng gọi thân thiết “Thập tam ca” này. Nghe vậy, Thập tam xua tay:
- Thôi được, thôi được! Ta không nói nữa, ngộ nhỡ chọc giận Thập tứ đệ, thì coi như chọc giận khắp lượt Bát ca, Cửu ca rồi. Ta không đánh lại ba người đâu.
Nghe gã nói, các a ca cười phá lên. Có lẽ là vì Thập tam vừa giúp Thập tứ, cũng coi như giúp Bát a ca và Cửu a ca, vì vậy người hai phe đều vui vẻ khác thường, bầu không khí bỗng chốc trở nên hoà thuận.
Nhược Hi lườm Thập tam a ca:
- Anh lắm lời quá đấy! Chuyện xấu hồi nhỏ của anh cũng chẳng ít ỏi gì đâu, để về rồi tôi sẽ kể với Mẫn Mẫn cách cách.
Mẫn Mẫn liền háo hức:
- Bao giờ kể? Tôi đang rỗi đây này.
Tất cả cùng ngẩn ra. Mấy người trong Tử Cấm thành thì đã quen nửa thật nửa đùa, không ngờ Mẫn Mẫn cách cách lại là người thẳng thắn không biết nhiều đường ngoắt ngoéo. Qua lúc ngơ ngác, ai nấy lại cười ầm lên, ngay cả Tứ a ca cũng nhếch môi. Mẫn Mẫn đỏ lựng mặt, Thập tam a ca cũng tỏ vẻ ngượng ngùng. Nhược Hi mỉm cười đến bên Mẫn Mẫn, cầm lấy tay cô:
- Cách cách có biết vương gia nói gì với Hoàng thượng không?
Mẫn Mẫn nghiêng đầu ngẫm nghĩ:
- Tôi không biết nữa, tôi không đoán được cụ thể, nhưng dù thế nào thì chị cũng an toàn thôi.
Nhược Hi vừa bước đi vừa tập trung suy nghĩ. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia sẽ nói thẳng là Mẫn Mẫn phải lòng Thập tam a ca ư? Không thể nào. Chẳng may Hoàng thượng muốn vun vén, đem Mẫn Mẫn gả cho Thập tam, thì thành trái ngược với điều vương gia mong muốn. Nhưng nếu không nói thực, ông ta định khiến Khang Hy ngừng truy vấn vụ hai cô gái đua ngựa bằng cách nào? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra manh mối, Nhược Hi đành bỏ cuộc, cứ để mấy ông già tự đấu với nhau đi!
Rồi nàng lo lắng sang chuyện khác. Chẳng may Tứ a ca biết chuyện Thập tứ a ca kháng chỉ thì sao? Nhưng liệu Thập tam a ca có thể che giấu với Tứ a ca không? Tứ a ca mà biết, sẽ nghĩ thế nào? Liệu có kể lại với Thái tử gia không? Càng nghĩ càng buốt óc, Nhược Hi thở dài đánh sượt.
Mẫn Mẫn thắc mắc:
- Lại gì thế? Sao chị thở dài?
Nhược Hi lắc đầu, nhìn thẳng ra phía trước, không nói không rằng. Mẫn Mẫn cũng thở dài. Nhược Hi ngoảnh sang:
- Vì sao cô thở dài?
Mẫn Mẫn ngó Thập tam a ca:
- Giá chúng ta có thể được như ban nãy mãi thì vui biết bao nhiêu.
Nhược Hi liếc mấy a ca đi bên cạnh. Không hiểu họ đang nói gì, nhưng vẻ mặt ai nấy đều hiền hoà, nụ cười đọng trên môi. Đúng, giá có thể được như ban nãy mãi thì tốt thật, mọi người cùng hân hoan vui vẻ! Tiếc rằng không thể, chính những con người đang đi bên nàng đây, tương lai sẽ ác đấu đến một mất một còn…
Chợt nghe loáng thoáng tiếng Thập tam a ca: “Nhược Hi… ngả vào Thập tứ… cứ cười lăn lộn…”, Nhược Hi vội kéo tay Mẫn Mẫn xích lại nghe: “… trông thấy ngọn trâm trong tay thị vệ, cô ấy tái mét mặt, thậm chí không dám nhìn thêm lần nữa, quay đầu đi lắp bắp ‘Vứt vứt vứt vứt!’”
Cửu a ca và Thập tứ a ca ngoảnh sang nhìn Nhược Hi, bật cười. Tứ a ca nhếch mép, cứ lát lát lại liếc nàng. Bát a ca tủm tỉm, mắt nhìn thẳng ra phía trước, chân bước chầm chậm. Nhược Hi lén liếc mắt ngắm nét mặt trông nghiêng của chàng. Bát a ca ngó Thập tam, lắc đầu bất lực, nhưng không thể ngăn được, đành cứ để cho gã huyên thiên.
Thập tam a ca kết luận:
- Phải hỏi chính Nhược Hi, làm sao lại phũ phàng đâm con ngựa được?
Nhược Hi dẩu môi không đáp. Thập tam chợt nói:
- Năm kia cô còn chưa hề biết cưỡi. Nhưng chỉ nhìn tài kỵ mã năm nay của cô cũng đoán được sư phụ năm ngoái dạy dỗ rất tận tình, cô học ai vậy?
Nhược Hi thót tim, vô thức liếc Tứ a ca, còn chưa kịp trả lời, Mẫn Mẫn đã hồn nhiên:
- Học tôi và…
Nhược Hi Ϧóþ chặt tay Mẫn Mẫn, ςướק lời: “Học cách cách” để lấp đi chữ “và”, rồi ngoảnh mặt sang nhìn cô. Mẫn Mẫn nhìn lại, nhưng không nói năng gì.
Thập tam a ca bật cười:
- Trời ạ, Nhược Hi! Ta phục cô quá đấy, mới học chưa bao lâu mà đã dám khiêu chiến sư phụ!
Nhược Hi liếc về phía Bát a ca. Vẻ mặt chàng không đổi, nụ cười vẫn nhẹ nhàng. Nhược Hi mỉm cười với Thập tam, không dám hưởng ứng đề tài này nữa.
Mọi người chia tay xong, Nhược Hi đi về lán riêng. Được một quãng, nàng rẽ sang hướng Thập tam a ca. Đang cắm cúi bước, chợt nghe giọng Thập tứ vang lên sau lưng:
- Cô đi gặp Thập tam ca hả?
Lời dứt, người cũng đã đến bên. Nhược Hi vội nhún gối thỉnh an:
- Ừ, anh thì đi đâu?
Sau một lát im lặng, Thập tứ nói:
- Cảm ơn cô nhiều!
Nhược Hi cười xoà:
- Phải cảm ơn Thập tam a ca mới đúng. Tôi thì chẳng cần, tôi cũng chỉ tự cứu bản thân thôi.
Thập tứ a ca đi cùng nàng, không nói năng gì nữa.
Thấy cả hai vào tới, Thập tam ngạc nhiên ngó Thập tứ, rồi cười bảo Nhược Hi:
- Biết thể nào cô cũng sang, nên ta phải kiếu anh Tư để về ngồi chờ đây.
Nhược Hi cười khì, nhặt cái đệm kê rồi buông mình xuống thảm. Thập tứ quay về phía Thập tam hành lễ, Thập tam a ca cười đáp: “Thôi mà, thôi mà!” Thập tứ a ca ngập ngừng, cứ định nói lại thôi, nét mặt ngượng ngùng. Nhược Hi lắc đầu. Đối với gã này, việc mở mồm cảm ơn Thập tam là quá khó.
Thập tam a ca mời em trai ngồi. Nhược Hi lấy đệm đưa cho. Thập tứ yên vị rồi, Thập tam mới cười hỏi Nhược Hi:
- Khai mau khai mau! Chuyện thế nào vậy?
Nhược Hi liếc Thập tứ a ca, thấy gã không mảy may phản ứng, bèn cứ theo sự thực mà kể, gã đến trại vì lẽ gì, nàng nhờ cậy Mẫn Mẫn ra sao. Nàng vừa kể vừa kín đáo quan sát thái độ Thập tứ. Trong suốt câu chuyện, gã đều tỏ ra bình thản, vẻ mặt không biểu lộ gì.
Thập tam nghe hết, gật đầu cười bảo Thập tứ:
- Chả trách lúc ấy em phao bệnh trốn biệt trong nhà. Bọn ta đến thăm đều bị cản ngoài cổng.
Nhược Hi ngần ngừ hỏi:
- Liệu anh có kể cho Tứ vương gia không?
Thập tam nhìn nàng:
- Ý cô là không muốn Tứ ca biết vụ này?
Nhược Hi gật đầu. Thập tam a ca cụp mắt suy nghĩ, rồi bảo:
- Ta không thích giấu Tứ ca, hơn nữa, việc của Thập tứ đệ, dẫu Tứ ca biết thì đã làm sao? Cô sợ anh ấy đi bẩm Hoàng a ma à? Lần này ta nhảy vào giúp, cố nhiên một phần vì tình bạn của chúng ta, nhưng phần khác còn vì Tứ ca và Đức phi nương nương nữa – Nhìn Thập tứ a ca, gã chậm rãi nói – Tứ ca ngoài mặt lạnh lùng, đôi khi còn hành xử rất cứng rắn, nhưng không khi nào đi hại em ruột mình cả.
Mặt Thập tứ tối sầm lại, Thập tam quay ngay sang Nhược Hi:
- Yên tâm đi! Không vấn đề gì đâu.
Nhược Hi bặm bặm môi. Biết là Thập tam gần như không giấu Tứ a ca bất cứ chuyện gì cả, nhưng vẫn chưa yên tâm, nàng phải hỏi thêm:
- Thế còn Thái tử gia?
Thập tam bật cười:
- Cô ngớ ngẩn này! Đã không để Hoàng a ma biết, thì đương nhiên không để Thái tử gia biết rồi.
Nhược Hi thầm nghĩ, tâm tư của các người đều nhiều đường lắt léo, tôi mà không tìm hiểu rõ ràng thì suy luận chệch choạc hết, cứ tính nước an toàn, hỏi cho cặn kẽ là hơn. Nhác thấy bình trà trên chiếc bàn bên cạnh Thập tam, nàng giơ tay trỏ trỏ. Gã vội vàng quay sang rót một chén cho nàng, Nhược Hi đón lấy uống cạn sạch, xong đưa trả. Thập tam cười hỏi: “Nữa không?” Nhược Hi xua tay, gã bèn đặt chén về chỗ cũ.
Nhược Hi ngoảnh mặt ra, thấy Thập tứ a ca đang chứng kiến với vẻ sửng sốt. Nàng và Thập tam bèn nhìn nhau cười, rồi cùng nhìn Thập tứ a ca. Thập tứ trỏ Nhược Hi, hỏi Thập tam:
- Trước mặt anh, cô ấy toàn như vậy đó hở?
Thập tam a ca cười cười, đánh mắt về phía Nhược Hi:
- Cô ấy chẳng bao giờ bận tâm đến nghi thức cả, còn nhiều vụ vô phép vô tắc hơn nữa cơ.
Thập tứ a ca nhìn lướt cả hai, rồi cúi mặt xuống. Nhược Hi cười bảo Thập tam a ca:
- Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia biết tâm tư của Mẫn Mẫn rồi. Cẩn thận kẻo ông ta đến nhận anh làm con rể đấy.
Thập tam thở dài bất lực:
- Kệ lão ta đi! Nếu lão không ngại để Mẫn Mẫn làm vợ mọn, thì ta cũng đành rước về vậy.
Nhược Hi choáng người. Những tưởng Thập tam không thích Mẫn Mẫn thì bất luận thế nào cũng không cưới cô, nhưng nàng lại quên mất rằng đàn ông thời phong kiến nhìn nhận hôn nhân khác hẳn nàng. Ba hay bốn bà vợ cũng xêm xêm nhau cả, chẳng qua chỉ xây thêm một căn nhà, mua thêm vài người hầu nữa mà thôi. Vừa mắt cố nhiên sẽ cưới, không vừa mắt cứ cưới cũng không sao, cùng lắm đừng đến nhà cô ta ngủ đêm là được, người đàn ông đâu phải chịu ảnh hưởng gì to tát.
Nghĩ đến tấm lòng sâu nặng Mẫn Mẫn dành cho Thập tam a ca, Nhược Hi trừng mắt tức giận:
- Nếu anh không yêu Mẫn Mẫn thì đừng tính chuyện cưới cheo. Cô ấy không phải đồ gia dụng mà cứ tậu về nhà là xong đâu.
Thập tam trố mắt nhìn nàng, thanh minh:
- Thì đương nhiên ta đâu có muốn làm lỡ dở ai, nhưng nếu Hoàng a ma bắt cưới, chẳng lẽ vì việc ấy ta lại đi kháng chỉ?
Nhược Hi đùng đùng đứng bật dậy, định nói, nhưng chẳng nghĩ ra lời nào, cuối cùng cáu kỉnh bảo:
- Mặc kệ! Nếu anh không có cảm tình với Mẫn Mẫn, cấm anh lấy cô ấy!
Nói đoạn hất rèm phăm phăm đi ra, nghe đằng sau Thập tứ a ca vội vàng chào anh rồi hơ hải chạy theo, đi cùng với nàng.
Cơn tức dần nguôi, Nhược Hi biết mình gây sự hão huyền, mọi rắc rối đều từ nàng và Thập tứ a ca mà ra cả, nàng lại đi trút giận một cách phi lý vào Thập tam a ca. Hành động của gã, theo quan điểm hiện tại thì nhìn nhận kiểu gì cũng ổn, nàng đâu thể vin vào tư tưởng ba trăm năm sau mà đòi hỏi gã làm khác đi. Lòng lại nhuốm bi phẫn, nàng nói với Thập tứ a ca:
- Xin anh về trước! Tôi sang thăm Mẫn Mẫn cách cách.
Thập tứ a ca hỏi:
- Cô đi khuyên Mẫn Mẫn đừng về với Thập tam ca hả? – Đợi một lát, thấy nàng cứ lầm lũi đi, chẳng ừ hữ gì, gã lại nói – Tôi cũng hi vọng Mẫn Mẫn đừng lấy Thập tam ca.
Nhược Hi tráo mắt nhìn gã. Thập tứ ngó quanh, thì thào bảo:
- Bây giờ người ௱ôЛƓ Cổ đang bất hoà với Thái tử gia. Năm kia Hoàng a ma triệu tập đại thần Mãn ௱ôЛƓ thương nghị về thái tử, tám bộ lạc lớn của ௱ôЛƓ Cổ mà Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai là người đứng đầu đều tỏ ý không hài lòng về anh ta. Mẫn Mẫn là hòn ngọc trên tay Tô Hoàn Qua Nhĩ giai. Nếu cô ấy mà lấy Thập tam ca, thì Bát ca coi như gặp bất lợi.
Nhược Hi thở dài đánh sượt, lắc đầu cám cảnh, rảo chân đi nhanh:
- Ngài về mau đi, những việc ấy chẳng cần kể với nô tỳ.
Thập tứ chắn đường nàng, giọng gấp gáp:
- Ta thực lòng thực dạ đối đãi, thái độ cô sao lại thế? Lúc nãy trông cô và Thập tam ca ở bên nhau, mới nhận ra mấy năm nay ta đã thờ ơ với cô quá thể. Bây giờ ta nguyện lấy lòng thành kết giao, cô lại tỏ vẻ hờ hững, ta có chỗ nào không bằng Thập tam ca? Cô đừng quên cô từ phủ Bát ca ra đấy nhé!
Nhược Hi vòng qua Thập tứ, đi tiếp:
- Thập tam a ca không nói với tôi những lời lúc nãy, cũng không nói với tôi những lời vừa rồi. Chỗ không bằng là ở đấy!
Thập tứ a ca nín bặt, cứ đứng ngẩn ra tại chỗ.
Nhược Hi đi thoăn thoắt sang trại của người ௱ôЛƓ Cổ. Tới gần lán Mẫn Mẫn thì nghe có tiếng khóc rấm rứt, nàng bất giác bước chậm lại. Đang thắc mắc thì thấy một người tung rèm chạy ra, lại nhảy chồm chồm thì mới tránh được một lọ hoa bay theo. “Choang” một tiếng, cái lọ đập đất vỡ tan tành.
Người kia chính là Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Hợp Truật, anh trai Mẫn Mẫn. Nhược Hi vội tiến tới thỉnh an. Y nghi hoặc nhìn nàng, lúng túng đáp:
- Cô nương bình thân!
Nhược Hi hỏi:
- Cách cách có ở trong không?
Hợp Truật cười khan:
- Cô nên về đi! Bây giờ mà gặp Mẫn Mẫn thì chỉ tổ xúi quẩy thôi.
Y chưa dứt lời, Mẫn Mãn đã gạt rèm nhảy xổ ra, khóc mắng:
- Các người toàn muốn đuổi tôi! Bây giờ lại còn không cho tôi gặp ai nữa.
Hợp Truật không dám dây dưa, vội vàng lỉnh biến đi, Nhược Hi kéo Mẫn Mẫn vào lán, thấy trên sàn lổng chổng đủ thứ, cái có thể vỡ được thì đã vỡ nát, cái có thể xáo được thì đã xáo tung, muốn tìm khăn để Mẫn Mẫn lau mặt mà sợ khó lòng tìm được, đành vén rèm, sai a đầu túc trực bên ngoài:
- Đi lấy chậu nước và khăn vào đây!
Mẫn Mẫn ngồi phệt xuống thảm khóc rưng rức. Nhược Hi ngồi yên bên cạnh. Phía ngoài có tiếng a đầu gọi khẽ:
- Nước xong rồi ạ!
Nhược Hi đứng dậy bê chậu nước vào, vắt khăn đưa cho Mẫn Mẫn:
- Lau mặt và nói rõ ràng nghe xem, khóc suông phỏng có ích gì?
Mẫn Mẫn thút thít lau sạch mặt. Đợi cô nguôi ngoai, Nhược Hi mới hỏi:
- Sao thế?
Mẫn Mẫn chưa kịp kể, nước mắt đã lại tuôn rơi, sụt sịt một lúc mới rời rạc đáp:
- A ma xin với Hoàng thượng chỉ hôn cho tôi. Mấy hôm nữa thôi.
- Với ai? – Nhược Hi hỏi.
Mẫn Mẫn khóc nói:
- Với tiểu vương tử giỏi giang của nhà Y Nhĩ Căn Giác La. Mấy hôm nữa họ sẽ đến yết kiến Hoàng thượng.
Nhược Hi nhớ mang máng đây đâu như là một trong tám đại gia tộc của ௱ôЛƓ Cổ, ngoài ra không có ấn tượng gì hơn. Mẫn Mẫn nói xong, khóc lóc thảm thiết:
- Đằng nào tôi cũng không cưới chồng đâu, thà lấy dây thừng thắt cổ ૮ɦếƭ còn hơn.
Nhược Hi tư lự một lúc rồi ngồi sát vào Mẫn Mẫn, hạ giọng:
- Cách cách, để tôi chia sẻ với cô một bí mật.
Mẫn Mẫn không lưu tâm, vẫn cúi đầu rơi lệ, Nhược Hi chậm rãi nói:
- Thực ra năm ngoái ở thảo nguyên, người gắn bó với tôi là Bát a ca.
Mẫn Mẫn “A” một tiếng, ngẩng phắt lên nhìn. Nhược Hi cười chua chát, ngồi xích lại nữa, bắt đầu kể từ buổi gặp gỡ trong Bối lặc phủ, đến sự chăm sóc của chàng suốt bao năm, đến sự đảo chao rung động của nàng, thuật lại cảnh trên đồng cỏ năm ngoái, tiết lộ giấc mơ thái tử của chàng, tâm sự việc nàng không muốn bị cuốn vào vòng tranh đoạt ngai vàng nên cầu xin chàng từ bỏ, kể về Bát phúc tấn, về Hoằng Vượng, về sự hiển hách của nhà ngoại chàng, kể cả chuyện bây giờ đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Mẫn Mẫn chăm chú nghe đến quên cả khóc.
Nhược Hi mỉm cười vắt khô khăn, lau sạch dấu lệ trên mặt cô, dịu dàng hỏi:
- Cô có sẵn sàng theo Thập tam a ca, làm một trắc phúc tấn, sống trong một tiểu viện, ngày ngày ngóng chàng lên triều xong hi vọng chàng về sẽ nhớ mà đến thăm mình không? Kể thì phũ phàng, nhưng cô không phải là người mà Thập tam yêu. Tính cách cô cương cường, nhỡ đâu tranh chấp với các phúc tấn khác, liệu Thập tam có bênh vực cô không? Cô bằng lòng từ bỏ cỏ xanh trời biếc, đi chọn cuộc sống trong một căn nhà nhỏ, từ nay về sau chỉ có thể ngửa mặt ngắm mảnh trời chật hẹp hình vuông à? Tôi biết nói những điều này thật tàn nhẫn, nhưng Mẫn Mẫn ạ, cô nghiêm túc nghĩ xem các phi tử bên cạnh cha cô, ngoài một hai người được sủng ái ra, những người còn lại sống thế nào? Cô đã bao giờ nghĩ một ngày kia cô sẽ giống như một trong số họ chưa?
Mẫn Mẫn thần người ra. Nhược Hi thở dài:
- A ma cô xin chỉ hôn, không phải vì muốn gả cô cho vương tử nhà kia, mà cốt để cô đừng tơ tưởng đến Thập tam a ca nữa.