Nhược Hi ngủ một giấc ngon lành, khi mở mắt ra thì trời đã sáng. Nghĩ giờ này chắc Bối lặc gia lên triều rồi, cô gọi a hoàn lại hầu rửa mặt, xong xuôi thì vội vàng sang thăm hỏi chị. Khi vào nhà, thấy Nhược Lan đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, Nhược Hi bèn ngồi xuống gần đấy, ngẫm lại chuyện tối qua, cũng cảm thấy buồn rầu.
Nhược Lan im lặng một lúc, vẫn không quay đầu lại, chỉ lên tiếng hỏi:
- Nghĩ gì thế?
Nhược Hi tới đứng bên Nhược Lan, nắm bắp tay nàng hỏi ngược:
- Chị thì đang nghĩ gì?
Nhược Lan chưa trả lời ngay, nhìn ra ngoài cửa sổ thêm một chốc rồi đáp:
- Chẳng nghĩ gì hết.
Hai người cùng trầm ngâm, Nhược Hi tựa má vào vai chị, bắt chước ngó ra ngoài.
oOo
Một tiểu đình xinh xắn tọa lạc trên sườn đồi, ba mặt trồng đầy thúy trúc, mặt còn lại là một hành lang dài đổ lượn xuống đồi. Nhược Hi ngồi trên ghế đá trong đình, lưng xoay về lan can, mặt hướng ra hàng trúc, đầu tựa lên một tay, tay kia cầm Tống từ. Một bài chưa đọc trọn, người bỗng đã ngẩn ngơ.
Trở lại Xương Môn cảnh khác xưa
Cùng đi hà cớ chẳng cùng về
Ngô đồng tàn tạ sau sương lạnh
Quạnh quẽ uyên ương mất bạn thề
Cỏ trên bãi
Móc vừa se
Chốn xưa mộ mới dạ tái tê…
Đột nhiên, sách trong tay Nhược Hi bị giật mất, một giọng vui vẻ vang lên:
- Xem gì thế? Có người đến mà cũng không hay!
Nhược Hi giật nảy, nhảy nhổm lên khỏi ghế thì chạm ngay ánh mắt Thập a ca đang nhìn mình. Thập a ca hù được Nhược Hi, vốn dĩ vô cùng khoái chí, chợt nhận ra mắt cô gái còn ngấn lệ, khuôn trăng vương nét sầu, gã thót tim, bộ mặt đang hào hứng cũng ngây ra. Đứng gần đấy còn có Cửu a ca và một thiếu niên tuấn tú trông còn rất trẻ, hai người này cũng lộ vẻ ngỡ ngàng.
Nhược Hi nhún mình thỉnh an, nhân thể lấy lại tự chủ, khi ngẩng đầu lên thì nét mặt đã như bình thường. Thập a ca vẫn đứng ngẩn tại chỗ, nhưng Cửu a ca đã hết ngạc nhiên, giới thiệu với Nhược Hi:
- Đây là Thập tứ gia.
A, Thập tứ gia, Nhược Hi thầm nghĩ, nhân vật ta vẫn muốn gặp. Nhưng gặp bây giờ thật chẳng đúng lúc chút nào, lòng dạ không sao vui nổi. Nhất thời cả bốn đều im lặng. Ngó lại thấy Thập a ca đã bình tĩnh, Nhược Hi bèn hỏi:
- Thập a ca sao lại ở đây?
- Chúng ta đến gặp Bát ca, từ đằng xa trông thấy cô ngồi im ru bà rù, bèn đi vòng lại xem cô làm gì – Gã ngừng một chốc, quan sát sắc mặt Nhược Hi – Ai làm cô giận thế?
Nhược Hi cười xòa:
- Chị tôi là trắc phúc tấn nhà này, anh bảo ai đủ tài làm tôi giận chứ?
Thập a ca cầm quyển sách cuộn gõ gõ vào chiếc bàn đá bên cạnh, máy môi định tiếp, Cửu a ca đã giục:
- Đi thôi, chắc Bát ca đang sốt ruột đấy!
Thập a ca nhìn thật sâu vào mắt Nhược Hi, rồi đặt trả sách trên bàn, lầm lầm cái mặt đi lướt qua cô gái. Cửu a ca xoay mình bước theo Thập a ca xuống hành lang. Thập tứ a ca cười cười bước đến bên bàn, ngó ngó cuốn sách, thình lình hỏi độp một câu:
- Bao tuổi?
Nhược Hi nghi hoặc đáp:
- Mười ba!
Thập tứ a ca gật gật đầu, rồi cũng xoay mình bỏ đi.
Nhược Hi đợi một lát, trông bóng bọn họ xa rồi mới nhặt cuốn sách lên, quay gót trở về, chuyện Xảo Tuệ kể hôm qua vẫn còn vang vọng trong đầu: “Trước khi xuất giá, chủ tử rất thân thiết với một binh sĩ dưới trướng lão gia. Tài cưỡi ngựa của chủ tử cũng do người ấy dạy. Tuy người ta thuộc tộc Hán, nhưng cưỡi ngựa cực giỏi, giỏi đến mức vang danh toàn doanh trại. Nhưng sau này, chủ tử được gả cho Bối lặc gia. Về nhà chồng rồi, chủ tử không thiết cười nữa, mặc dù mọi việc khác vẫn hành xử như bình thường, ba tháng sau còn mang thai tiểu a ca. Thật chẳng ngờ sắp tới lúc lâm bồn thì từ phương Bắc có tin gửi về, báo rằng binh sĩ nọ đã ૮ɦếƭ. Chủ tử ngất lịm đi, chống chọi thêm vài ba ngày rồi ốm liệt, hài nhi cũng không giữ được nữa. Lâu dần khỏi ốm, nhưng sức khỏe rất bấp bênh. Từ bấy trở đi, ngày nào chủ tử cũng tụng kinh, cư xử càng lúc càng thờ ơ lãnh đạm. Đích phúc tấn về đây muộn hơn chủ tử hai năm, bây giờ cũng đã hoài thai tiểu a ca, còn chủ tử vẫn…”
Lúc nghe kể, Nhược Hi tức giận hỏi: “Ban đầu, tại sao chị tôi không cầu xin a ma?” Xảo Tuệ cười buồn, đáp: “Sao lại không cầu? Nhưng lão gia nói, đừng nằm mơ nữa, chủ tử đã được định hôn cho a ca rồi, còn mơ mộng nọ kia thì mọi người hết đường sống luôn.” Nhược Hi lại hỏi: “Bối lặc gia có biết nội tình không?” Xảo Tuệ đáp: “Không, lão gia xử lý mọi việc rất kín kẽ. Trong phủ chỉ có người, chủ tử và tôi tường tận mà thôi.”
Nhược Hi nhớ lại vẻ mặt của Bát a ca lúc đứng dưới tán cây bên hồ, thầm nhủ e rằng cả a ma và Xảo Tuệ đều nhận định sai rồi.
Lòng người buồn rười rượi, mà thời gian cứ mặc tình trôi. Mấy hôm nay Nhược Lan tất bật lo liệu, dù Bối lặc gia trấn an là đừng căng thẳng quá, nhưng thết yến cùng một lúc mười mấy vị a ca, lại thêm Thái tử gia, ai mà không căng thẳng cho nổi? Nhược Hi không đỡ đần được gì, thành ra lại quá sức nhàn tản, nhưng bởi trong lòng sầu muộn nên cũng chẳng muốn đi đâu, cả ngày rúc trong phòng vẩn vơ nghĩ ngợi. Lúc ngậm ngùi cho chị, lúc cảm thán nỗi mình, con đường tuyển tú nữ đang đợi trước mặt kia sẽ ra sao? Dù đã biết hướng đi của lịch sử, nhưng số phận cá nhân lại bị người khác giật dây, không có gì chắc chắn được hết.
Đông Vân bưng một bát súp ngân nhĩ vào, cười nói:
- Lúc ốm thì suốt ngày chạy rông bên ngoài, gọi thế nào cũng không dừng lại được. Bây giờ khỏe mạnh thì lại nằm ườn trên giường cả buổi là sao?
Nhược Hi nhỏm dậy, đến ngồi bên bàn, bưng bát súp lên ăn, người đời chẳng vẫn nói thức ăn hóa giải buồn thương đấy ư? Đông Vân nhìn Nhược Hi ăn súp, hỏi:
- Tối mai là tiệc sinh nhật Thập a ca, tiểu thư đã biện lễ chưa?
Nhược Hi ngừng ăn, thầm nhủ, sao lại quên việc này nhỉ? Rồi tư lự suy nghĩ xem nên tặng quà gì. Trông bộ dạng vò đầu bứt tóc của Nhược Hi, Đông Vân cười bảo:
- Chủ tử lo xong hộ tiểu thư rồi.
Nhược Hi nghĩ bụng, quà lo hộ thì còn ý nghĩa gì!
Tuy vậy có việc để mong đợi cũng hay, chí ít không rảnh rang mà ưu sầu. Nhược Hi bắt đầu ngong ngóng chờ yến tiệc ngày mai, bụng bảo dạ, thế là bao nhiêu nhân vật lừng danh lịch sử sẽ tề tựu lại dưới một mái nhà!
oOo
Hôm sau, mới tinh mơ Nhược Hi đã bò dậy, gọi Đông Vân lại, dặn chuẩn bị trang điểm cho mình càng lộng lẫy càng tốt. Tiếp đó đến quần áo và đồ trang sức, cô duyệt hết tấm này món nọ, lại tấm nọ món kia, bày ra la liệt khắp bàn khắp giường khắp nhà mà không sao quyết định được. Nhược Lan cười trêu, Nhược Hi điên rồi. Nhược Hi thầm nghĩ nếu không tìm cách sống cho vô tư lự, không bắt mình rối rít vì những việc không đâu thế này, sợ rằng mới phát điên thật ấy.
Ăn xong bữa trưa, Nhược Lan mải mốt đi lo việc. Nhược Hi và Đông Vân bận bịu suốt từ sáng đến chiều, công cuộc làm đẹp toàn diện mới tạm coi là ổn. Trước kia đi làm, Tiểu Văn cũng thường xuyên trang điểm nhẹ, so với túi đồ trang điểm tinh xảo hồi đó của cô thì dụng cụ ở đây quá sức thô sơ, trong khi Đông Vân lại trau chuốt tỉ mỉ đến mức không bỏ qua cả hàng mi, mí mắt, khiến Nhược Hi sốt ruột đến cuồng cả người. Nhưng rồi, nhờ các hướng dẫn chật vật của Tiểu Văn, nhờ tài trang điểm khéo léo của Đông Vân, cộng thêm Mã Nhi Thái Nhược Hi vốn dĩ đã là một tiểu mỹ nữ, cuối cùng họ cũng tạo ra được một giai nhân cổ trang vừa kim vừa cổ. Xảo Tuệ trông thấy, phải ngắm mất một lúc mới thốt nên lời:
- Tiểu thư… đẹp quá!
Nhược Hi ra chiều khép nép khiêm nhường, e lệ cúi đầu xuống mỉm cười, khiến Xảo Tuệ phải la lên:
- Trời ơi! Tiểu thư, phải cô không đấy?
Nhược Hi lại ngẩng đầu lên, nháy nháy mắt, cười hỏi:
- Chị nghĩ sao nào?
Xảo Tuệ cười bảo:
- Bây giờ thì phải rồi!
Vừng dương dần ngả về tây, Nhược Hi đã chuẩn bị xong xuôi, đúng lúc thái giám mà Nhược Lan phái sang đón cũng vừa đến cửa. Thế là, đằng trước có thái giám dẫn lối, đằng sau hai a hoàn thị hầu, Nhược Hi yểu điệu bước đi.
Trời đã sang thu, ban ngày có hơi oi bức, nhưng khi chiều buông thì tiết trời man mát, rất dễ chịu. Nhược Lan chọn một khoảnh đất trống bên hồ để bày tiệc. Sân khấu dựng trên mặt nước, ven hồ vừa khéo trồng mấy cây kim ngân quế, gió nhẹ từ ngoài hồ thoảng lại, đẩy đưa chút hương thầm như có như không.
Khi Nhược Hi tới nơi, Nhược Lan đang ngồi trên lầu ven hồ xem thẻ kịch. Ngẩng lên trông thấy em gái, nàng ngẩn ra một lúc, không nói không rằng, chỉ dùng ánh mắt ngắm nghía một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng bật cười khen:
- Còn đẹp hơn mỹ nhân trong tranh nữa đó!
Nhược Hi nói:
- Chị khen em hay khen bản thân? Chúng ta rất giống nhau mà!
Nhược Lan cười mắng:
- Chỉ dẻo miệng!
- Khách khứa chưa đến sao?
- Lúc nãy thằng hầu nhỏ vừa lại báo, Bối lặc gia, Cửu a ca và mấy a ca đang cùng đi, chắc sắp tới nơi rồi.
Lời còn chưa dứt, đằng xa đã thấy loáng thoáng một tốp người. Nhược Lan vội đứng dậy, bước ra khỏi lầu, dừng ở cửa đợi. Nhược Hi cũng tiến đến đứng sau lưng chị. Nhược Lan vừa dõi mắt trông vừa nói:
- Trong số họ có hai người em chưa gặp, là Thập nhất a ca và Thập nhị a ca.
Bấy giờ tốp người cũng vào tới, Nhược Lan tiến lên thỉnh an, Nhược Hi theo sau. Khi cô đứng dậy, thấy Bát Bối lặc, Cửu a ca, Thập a ca đều đang ngẩn người, còn Thập nhất và Thập nhị a ca chưa gặp Nhược Hi bao giờ, thì tuy có nhìn cô hơi lâu, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như thường.
Mọi người tiến vào lầu, ai nấy cùng an tọa. Nhược Hi vẫn đứng bên Nhược Lan, Bát a ca cười bảo:
- Tối nay vui là chính, không nhiều phép tắc như hằng ngày, ngồi xuống đi!
Lúc ấy Nhược Hi mới ngồi xuống sau lưng chị gái. Thập nhất a ca nói:
- Bữa trước uống rượu, Thập tam đệ lại trốn, bữa nay không thể tha cho hắn được!
Thập a ca hào hứng nói theo:
- Thì cũng đợi mỗi hắn nữa thôi.
Bát a ca cười bảo:
- Em làm sao địch nổi tửu lượng của Chàng Liều đó!
Mọi người cười rộ lên.
Nhược Lan đương mủm mỉm nghe chuyện, chợt thấy tiểu thái giám chầu ngoài cửa thò cổ nhìn vào, bèn đứng dậy xin phép:
- Các phu nhân và tiểu thư đến, thi*p đi thu xếp một chút!
Đoạn dẫn Nhược Hi ra khỏi lầu. Đằng sau có tiếng Thập a ca cằn nhằn gì đó, rồi cả phòng cười ồ. Nhược Hi nghe cười, lòng đầy cảm thán, nếu được lựa chọn, cô thà là chẳng biết những việc sắp tới, để vô tư lự vui vẻ theo người ta.