Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau - Chương 14

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

An Tiểu Ly, anh cũng muốn học cách nghe theo em.
Nhưng, em thật là không ngoan
Lúc nhận được điện thoại của Tần Tống thì Tiểu Ly vừa về đến nhà Tần Tang.
“Tiểu Ly…”, trong tiếng ồn ào tạp nham, giọng Tần Tống văng vẳng như đang khóc, nghe mà An Tiểu Ly thấy chua xót trong lòng.
Cô trừng mắt nhìn ai đó đang ngồi trên sofa, ngọt ngào trong điện thoại với Lý Vi Nhiên, cả giày cũng không thay mà xách túi vừa đặt xuống đi thẳng ra ngoài.
Chưa khuya lắm, Tần Tống đã say khướt.
So với lần trước gặp nhau, chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà cậu đã tiều tụy đi nhiều. Phơi nắng đen sạm, gầy đi, gục trên bàn, thấy Tiểu Ly đến thì lắc chai rượu, cười khổ sở.
“Cậu về rồi à!”, Tiểu Ly định phớt lờ nỗi buồn của cậu, nói đùa, “Có mang quà gì về cho tôi không?”.
Ánh mắt Tần Tống đờ đẫn, gục ở đó, ngửa đầu lên dốc rượu vào miệng, “Hình như có… tôi quên rồi”.
Bộ dạng thảm não đau khổ của anh chàng vốn đẹp trai tới mức gần như là yêu quái khiến Tiểu Ly xót xa. Cô kéo ngón tay cậu, nhưng bị cậu đánh văng ra, “Đi ra! Bị anh Ba biết rồi thì không biết còn đưa tôi đến chỗ nào nữa…” Cậu bĩu môi, như sực nhớ ra điều gì, lại túm lấy tay cô, “Không! Hay cứ để anh ấy đưa tôi đi đi, ở lại đây tôi sẽ lại buồn ૮ɦếƭ mất…”
“Tần Tống, không phải thế!”. Tiểu Ly để mặc cậu nắm tay, “Tang Tang gặp cậu trước cả Lý Vi Nhiên, nên không liên quan gì đến chuyện cậu có đi Ả Rập không. Cậu không thể trách cứ Trần Ngộ Bạch được”.
“Vậy trách ai… Lý Vi Nhiên à?”, Tần Tống lẩm bẩm, “Nhưng anh ấy là anh Năm của tôi…”
“An Tiểu Ly”, cậu ta gục lên bàn, gối đầu lên cánh tay, mắt ươn ướt, “Lúc đó nếu người tôi thích là cậu thì tốt rồi!”.
Tiểu Ly im lặng… Nếu Cầm thú thích cô, Trần Ngộ Bạch… sẽ xử cậu ta thế nào?
“Chỉ cần không phải là Lý Vi Nhiên thì ai cũng được”, cậu ta nói xong, bỗng lục túi lấy điện thoại ra.
“Tôi ở khu Đông, chỗ cũ, bây giờ anh tới đây, tôi muốn đánh nhau tay đôi với anh”, Tần Tống nói từng câu từng chữ, phát âm rất chuẩn.
Tiểu Ly ngẩn người, “Cậu gọi cho ai vậy?”
“Lý Vi Nhiên”.
Tần Tống thản nhiên, Tiểu Ly phát điên
Người đầu tiên cô nghĩ tới là Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch hình như đã ngủ, giọng nói khàn khàn, “Chuyện gì vậy?”
“Tần Tống say rồi, cậu ta vừa gọi Lý Vi Nhiên tới, nói muốn đánh tay đôi”, cô trốn vào nhà vệ sinh báo cáo.
Trần Ngộ Bạch rõ ràng giọng nói lạnh hẳn, “Em ở đâu?”
“Một quán bar ở khu Đông, tên ‘Tùy Phong’.”
“Đừng chạy lung tung, anh đến ngay. Nếu họ đánh nhau trước khi anh đến thì em tránh xa ra, đừng có khuyên can gì hết, biết chưa?”.
“Ồ…”
“Biết chưa?”
“Biết rồi”.
Cúp máy, An Tiểu Ly nghĩ ngợi rồi vẫn đi ra – nếu Cầm thú đánh thắng Lý Vi Nhiên thì cô sẽ ngoan ngoãn chờ Tiểu Bạch tới. Nếu không… Lý Vi Nhiên chắc không tới nỗi huơ nắm đấm với cô chứ?
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Lý Vi Nhiên lát say đã tới, tìm thấy bàn của Tần Tống, thấy Tiểu Ly ở đó thì mỉm cười gật đầu chào cô.
Tiểu Ly giả vờ không thấy.
Tần Tống lảo đảo đứng lên, “Tôi vẫn khó chịu lắm, chúng ta đánh nhau lần nữa nhé”. Cậu ta nói, nhẹ hẫng.
Lý Vi Nhiên im lặng gật đầu, cởi bỏ áo khoác, xắn tay áo lên.
Đúng là hai anh em, đến cả chuyện đánh nhau cũng rất ăn ý. Nắm đấm gần như cùng lúc vung lên thẳng vào mặt đối phương, Lý Vi Nhiên bị thương ở khóe mắt, Tần Tống bị thương ở khóe môi.
Nhân lúc mắt Lý Vi Nhiên mờ đi, nắm đấm bị hụt, Tần Tống giơ chân đạp mạnh vào bụng anh, Lý Vi Nhiên khuỵu xuống, cùng lúc đó lùi lại, nhưng vai vẫn bị trúng cú đá, đau đến xuýt xoa.
Tần Tống đuổi theo huơ nắm đấm lên, bị Lý Vi Nhiên chụp lấy kéo mạnh về phía trước, hai người cùng ngã lăn ra dất, Lý Vi Nhiên giữ chặt gáy Tần Tống, cùi chỏ huých mạnh lên lưng cậu ta, Tần Tống “hự” một tiếng, đau đớn lăn lộn.
Việc đầu tiên mà Trần Ngộ Bạch tới chính là túm cái người đang đứng cạnh hai kẻ lăn lộn dưới đất kia ra ngoài.
“An Tiểu Ly!”, DJ nhiều chuyện đang mở một bài nhạc Rock kích động, đến nỗi Trần Ngộ Bạch nói chuyện phải quát lên, “Lúc nãy em đã nhận lời anh thế nào hả?.
Tiểu Ly lắc đầu lia lịa, “… Anh mau kéo hai người họ ra đi!”.
“Ngốc!”, Trần Ngộ Bạch không nghe rõ cô hét cái gì, xoay người cô qua lại đến quan sát, nhăn mày, “Bị thương chỗ nào không?”.
”Không có! Anh mau kéo hai người họ ra đi! Tiểu cầm thú sắp bị Lý Vi Nhiên đánh ૮ɦếƭ rồi!”, cô sốt ruột kéo tay áo anh.
“Anh vừa ra viện, không muốn bị bọn chúng đánh nhầm rồi lại vào nữa đâu, đã báo cảnh sát rồi”, anh bình thản nhưng Tiểu Ly lại cuống quýt, vùng vẫy đòi vào trong, bị một cánh tay anh khóa chặt.
Cuối cùng hai anh đẹp trai mũi tím mắt bầm sưng bị cảnh sát dẫn đi, Tiểu Ly bị Trần Ngộ Bạch bắt lên xe.
“Em về chỗ Tang Tang!”, cô không ngừng nhấn mạnh trên đường đi.
Trần Ngộ Bạch ôm vô lăng, liếc nhìn cô, “Yên tâm, tối nay anh cũng phải nghỉ ngơi”.
Tiểu Ly trừng mắt nhìn anh, quay đi.
“Tiểu Lục vốn tính ngang bướng, chỉ dựa vào chúng ta thì không khuyên nổi chúng đâu”, cho dù rất mệt không muốn nói nhiều, nhưng thấy cô bĩu môi ấm ức, anh vẫn giải thích, “Hôm nay anh kéo chúng ta, lần sau gặp chúng cũng sẽ đánh nhau, chi bằng giải quyết một lần”.
“Vậy anh đưa họ vào đồn cảnh sát, để chú cảnh sát khuyên can họ hả?”, Tiểu Ly vẫn bất nhẫn.
“Cảnh sát không khuyên nổi họ, nhưng có người được”, Trần Ngộ Bạch nhìn thẳng phía trước, khóe môi thoáng nụ cười.
Trong phòng thẩm tra rất yên tĩnh, Tần Tống đang say, nằm rạp trên bàn, ngoẹo đầu nhìn vào phía trong, bất động. Lý Vi Nhiên ngồi trên ghế đối diện, lắc lắc cổ tay đau nhức, cau mày, thỉnh thoáng liếc nhìn cậu ta.
Hai người hồi lâu không nói gì. Lý Vi Nhiên chịu đừng một lúc rồi đưa chân đá bàn, “Có bị thương không?”.
Tần Tống không ngẩng đầu, giọng ậm ừ, “Ừ…”
Lý Vi Nhiên nghe cậu ta trả lời, đứng dậy vươn người qua bàn đẩy đầu cậu ta. Tay Tần Tống rũ rượi huơ vài cái, đánh nhẹ lên tay Lý Vi Nhiên, “Anh Năm, anh làm tổn thương em”.
Cậu ta nói xong ngước lên, đôi mắt đen sáng đang ươn ướt như một con cún, trái tim Lý Vi Nhiên đau như bị ai Ϧóþ chặt.
“Đừng giở trò này với anh”, Lý Vi Nhiên mệt mỏi ngồi xuống ghế, “Tiểu Lục, dù anh có thương chú đến đau cũng sẽ không nhường Tang Tang đâu. Không giống lúc chúng ta chơi cùng nhau hồi nhỏ, em đòi lấy súng gỗ thì anh nhường em. Tang Tang không thể nhường, mà anh cũng không muốn nhường”.
“Anh nói bậy!”, Tần Tống bỗng nổi điên, “Vốn dì là em quen biết cô ấy trước! Cô ấy phải là của em! Anh đã ςướק của em!”.
Lý Vi Nhiên cũng đứng dậy, ống tay áo thả xuống khi ngồi trên xe cảnh sát giờ lại bắt đầu xắn lên, “Muốn đánh nhau nữa hả?”.
Tần Tống đẩy mạnh cái bàn ra, bước đến trước mặt anh, “Anh tưởng tôi không dám hả?”.
Lý Vi Nhiên túm lấy cổ áo cậu ta, kéo đến trước mặt, “Từ nhỏ tới lớn nếu không phải anh luôn nhường nhịn chú thì chú tưởng chú đánh thắng được anh à?”, anh siết chặt những ngón tay, Tần Tống bị siết đến không thở được, gương mặt đẹp trai đỏ bừng, hoa chân múa tay đẩy anh ra.
Lúc Dung Nham vào thì chính là cảnh tượng đó.
“Ê này, thật hay ho quá nhỉ!”, Dung Nham đá văng cái ghế ở gần cửa, “binh” một tiếng ᴆụng vào chân Tần Tống, Tần Tống khuỵu chân xuống, Lý Vi Nhiên vội đỡ lấy cậu ta.
“Hai đứa hay nhỉ! Thật khiến ‘Lương Thị’ nở mày nở mặt! Bây giờ bên ngoài đều là phóng viên, tất cả đếu đang đợi phỏng vấn Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia đấy, mau đi! Ra ngoài gặp người ta đi!”, Dung Nham giơ tay, xỉa mạnh vào vết bầm trên mặt hai anh chàng, đau đến nổi cả hai há miệng ra xuýt xoa.
Dung Nham dạy dỗ một hồi rồi đóng cửa, dựng lại bàn ghế, anh ngồi xuống, “Mẹ kiếp đứa nào nói trước! Rốt cuộc là chuyện gì?”.
Tần Tống kéo một cái ghế ra ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, không nói gì. Từ nhỏ đã thế, gây họa gì đều do Lý Vi Nhiên đứng ra giải thích, cậu ta chỉ phụ trách cùng nhận tội chung.
“Chuyện nhỏ”, Lý Vi Nhiên chỉnh lại quần áo nhăm nhúm, “Em với Tiểu Lục có chút tranh chấp, tự bọn em giải quyết được”.
Dung Nham cười cười, nhìn họ có vẻ ẩn ý rồi châm một điếu thuốc, “Vì cái cô Tần Tang đó à?”.
Sắc mặt Lý Vi Nhiên căng cứng, không nói gì.
“Được rồi, đêm hôm khuya khoắt, anh còn có việc gấp phải đi. Hai đứa theo anh, hay là đi chỗ nào tập luyện nữa?”. Dung Nham dập tắt điếu thuốc, đứng lên bực bội hỏi.
Tần Tống gục trên ghế đã ngủ thi*p đi, Lý Vi Nhiên dìu cậu ta dậy đi ra ngoài nhưng Tần Tống dù say khướt vẫn hất tay anh ra, loạng choạng tự đi.
Ba người đi ra theo lối cửa sau, lên xe, Tần Tống không gượng nổi nữa, nằm ở ghế sau ngủ khò khò.
Lý Vi Nhiên dựa người trên ghế phụ, xoa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Bây giờ định thế nào đây chú?”, Dung Nham liếc nhìn Tần Tống từ kính chiếu hậu, hỏi Lý Vi Nhiên, “Tiểu Lục về mấy ngày rồi, chẳng có ngày nào là tỉnh táo. Anh Cả hỏi anh mấy lần rồi, anh cứ ậm ừ cho qua”.
“Em biết. Nhưng nó ngang bướng như vậy, em cũng bó tay”, Lý Vi Nhiên thở dài, “Anh Hai, không liên quan đến Tần Tang, anh đừng có suy nghĩ gì về cô ấy”.
“Đối với người đẹp thì xưa nay anh chỉ có một suy nghĩ thôi”, Dung Nham cười xấu xa, Lý Vi Nhiên mệt mỏi lườm anh ta một cái.
“Nhưng Tần Tang của chú, anh thực sự là đã gặp ở đâu rồi”, anh ta lẩm bẩm.
Vì thành tích cưa đổ người đẹp của anh ta mà Lý Vi Nhiên không hề để tâm tới.
Tiểu Ly vừa về nhà đã thêm mắm dặm muối kể lại cho Tần Tang nghe về trận chiến chưa có hồi kết, nhìn bạn thân cô hiếm khi hoảng loạn như vậy, trong lòng cô thật sự cũng có chút đắc ý.
Cuống quýt rồi chứ nổi giận rồi chứ, cậu giả bộ làm Băng tuyết mỹ nhân nữa đi, cậu giả bộ lý trí bình tĩnh không gì là không biết nữa đi!
“Bây giờ họ đâu rồi?”, Tần Tang cuống cuồng đứng lên thay đồ.
An Tiểu Ly ôm hai chân ngồi trong sofa, bê đĩa salad Tần Tang vừa mới ăn, “Thương xót rồi hả?”. Cô học ánh mắt hoang mang của Tần Tang lúc vẫn thường giả vờ là chuyên gia tình yêu, “Cũng chỉ có Lý Vi Nhiên, có thể lột sạch vô số lần lớp vũ trang của cậu, chỉ còn lại nội tâm trần trụi…”
Tần Tang mặc áo khoác, nhéo mạnh tai An Tiểu Ly kéo lên, “Họ, ở, đâu?”
“Á! Buông ra coi đồ ૮ɦếƭ tiệt!”, Tiểu Ly la hét oai oái, “Có người báo cảnh sát, giờ họ bị bắt đi rồi!”.
Tần Tang buông tay. Nếu vào đồn cảnh sát thì cô không lo nữa, với thân phận và địa vị của hai người đó thì chắc chắn sẽ không bị làm khó. Hơn nữa nếu còn đánh nhau thì cũng có người khuyên giải.
“An Tiểu Ly! Lúc đó tại sao không báo tớ biết?!”, Tần Tang hiếm khi nổi cáu. An Tiểu Ly co người lại trong sofa, có vẻ sợ hãi.
“Cậu đến thì chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa hay sao? Không chừng họ không dùng nắm đấm nữa mà xài dao luôn đó!”, Tiểu Ly phân tích đâu ra đó, “Trần Ngộ Bạch lợi hại hơn, nên tớ gọi điện cho anh ấy!”.
Đôi mắt Tần Tang thoáng nét lạnh lùng, “Cũng là Trần Ngộ Bạch báo cảnh sát?”.
“Wow! Tang Tang cậu giỏi quá!”, Tiểu Ly sững sờ.
Tần Tang cười lạnh, hay lắm, Trần Ngộ Bạch, tôi nhớ anh rồi đấy.
Sáng sớm hôm sau, An Tiểu Ly vẫn đang ngủ mơ màng thì Tần Tang đã thức dậy, lục ᴆục trong bếp một lúc rồi đi.
Lý Vi Nhiên đã giao một chùm chìa khóa nhà anh cho cô. Tần Tang rón rén mở cửa bước vào, đặt bữa sáng mang theo lên bàn, vào phòng ngủ thăm anh.
Anh đang ngủ, chăn tuột xuống ௱ôЛƓ để lộ một bên quần ngủ, nằm trên giường ngủ say sưa. Tần Tang đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt anh, rèm mi anh rung rung, hơi mở mắt ra. Thấy Tần Tang, chắc anh nghĩ đang nằm mơ nên lại nhắm mắt.
Tần Tang cười, ngón tay mát lạnh xoa xoa đôi môi anh. Lý Vi Nhiên vô thức mím lại ngậm lấy, đầu lưỡi ấm nóng lướt qua, phần thịt trên ngón tay chạm vào, cuối cùng anh nhận ra đây không phải là giấc mộng xuân anh thường mơ thấy.
“Tang Tang?”, giọng khàn khàn vì vừa tỉnh dậy, anh ngac nhịn kêu lên.
“Chào buổi sáng”, cô dịu dàng nói.
Tối qua cô đã suy nghĩ đến nửa đêm, chuyện của Tần Tống, cô không thể giao toàn bộ cho Lý Vi Nhiên. Trước kia cô chưa nghĩ mình sẽ yêu anh, nên đối với sự theo đuổi của Tần Tống, cô chưa từng để tâm. Bây giờ thấy vết bầm tím trên gương mặt Lý Vi Nhiên, cô vừa thương xót vừa hối hận.
“Anh không thích uống sữa đậu”, Lý Vi Nhiên vừa làu bàu vừa uống vài ngụm.
Tần Tang cắt trứng chiên ra cho anh, dùng đũa tách thành hai phần, xịt tương ớt lên rồi đặt vào đĩa đẩy đến trước mặt anh.
“Vi Nhiên, trưa nay chúng ta cùng ăn cơm với Tần Tống được không?”, cô bỗng hỏi.
Lý Vi Nhiên ngớ người, cau mày uống cạn sữa đậu, “Không cần, anh có thể giải quyết”.
“Vi Nhiên”, Tần Tang kéo ngón tay anh, “Lần trước anh đã nói, dù bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng phải cùng đối mặt đó thôi. Anh nghĩ thử xem, nếu hôm nay em bị thương vì chuyện này giống như anh, trong lòng anh liệu có xót xa như em, muốn giải quyết sớm không?”.
Ai cũng thích ánh nắng mùa đông, vì hơi ấm hiếm thấy nên Tần Tang lạnh lùng khi làm nũng, Lý Vi Nhiên chưa bao giờ từ chối nổi.
Lý Vi Nhiên và Tần Tang ngồi cạnh nhau. Tần Tống ngồi đối diện.
Đúng là một cách thật tàn nhẫn.
Tần Tống từ đầu đến cuối không nói câu nào, Lý Vi Nhiên bực bội châm thuốc hút, cũng mặc kệ Tần Tang có mặt ở đó, im lặng hút thuốc.
Tần Tang cầm gạt tàn trên bàn đưa đến trước mặt anh, nhẹ nhàng cười: Lý Vi Nhiên càng bực bội hơn trước sự chu đáo của cô, miễn cưỡng nhếch khóe môi.
Thấy hai người họ đều không nói gì, Tần Tống cười lạnh lẽo, gọi một chai rượu vang, vừa uống vừa xem như xem kịch hay.
Thực ta Tần Tang đã sớm biết sẽ có cảnh này. Cô nhẹ nhàng vỗ lên đùi Vi Nhiên dưới gầm bàn, anh do dự nhìn cô, dập tắt điếu thuốc rồi nói với Tần Tống, “Anh ra ngoài một lát”.
Tần Tống không ngẩng lên. Lý Vi Nhiên lại lo lắng nhìn Tần Tang, cô gật đầu, ra hiệu sẽ không có chuyện gì.
Cửa phòng đóng “cạch” lại, Tần Tống liền ngẩng lên nhìn Tần Tang, giọng cậu thậm chí còn có nụ cười, “Em có thể bắt đầu được rồi”.
Tần Tang ban đầu ngớ người, nhưng rồi mỉm cười.
“Tần Tống, cậu thật đáng yêu”, mắt cô cong cong, nhẹ nhàng nói với Tần Tống.
Tần Tống cười, lấy ra một ly rượu sạch, rót cho cô ít rượu vang, cậu nâng ly của mình lên, chạm nhẹ vào ly cô, “Cám ơn”,
Tần Tang nhấc lên, uống cạn.
“Em không cần hù dọa tôi, tôi biết tình cảm hai người cứng hơn vàng”, Tần Tống nhìn cô uống gấp gáp thì ung dung nói, “Hai người tiết kiệm sức lực đi! Tôi không cần vợ chồng hai người đến khuyên can, em tưởng tôi thèm em lắm chắc?”.
Tần Tang đẩy ly rượu tới, Tần Tống liếc nhìn cô rồi vẫn rót thêm một chút.
“Vậy cậu có thể đừng phá anh ấy không?”.
“Tôi không phá anh ta! Rõ ràng là anh ta không tốt”, Tần Tống nổi cáu.
“Những lời khuyên cậu thì tôi có rất nhiều, nhưng tôi nghĩ cậu cũng đoán được rồi, tôi cũng không phí sức nữa. Tần Tống, tôi chỉ hỏi cậu, cậu muốn thế nào?”, Tần Tang vẫn thong thả.
Tần Tống quay mặt đi, im lặng như một đứa trẻ lên cơn giận dỗi.
“Nếu bây giờ tôi và Vi Nhiên chia tay, sống cùng cậu, thì cậu có đồng ý không phá anh ấy nữa không?”
Tần Tống hừ lạnh một tiếng.
“Không đồng ý đúng không? Thế thì làm sao? Quay ngược thời gian sao?”, Tần Tang thở dài, “Tần Tống, nếu có thể quay ngược thời gian tối đó tôi sẽ không đến quán bar ấy”.
“Vậy tốt biết bao, vì trốn tránh tôi mà cả anh Năm của tôi cũng sẽ bỏ qua”, Tần Tống cười lạnh.
Tần Tang lại cười rất ấm áp, ấm đến nỗi khiến tim Tần Tống nhói lên từng đợt, “Không đâu, tôi sẽ không cho phép mình bỏ qua anh ấy”, cô nói chắc chắn.
Tần Tống sa sầm mặt nhấc chai rượu lên, dốc thẳng vào miệng. Tần Tang chưa kịp đợi cậu ta đóng vai anh hùng đã cười chọc, “Tần Tống, cậu đúng vẫn là trẻ con”.
“Tần Tang! Em đừng quá đáng”, buồn cũ thêm sầu mới, đôi mắt Tần Tống lại hừng hực lửa.
“Cậu tưởng tôi không nhận ra? Cậu không chỉ vì tôi thôi chứ gì? Nếu người này không phải Lý Vi Nhiên, cậu cũng bỏ qua phải không? Tần Tống, cậu chính là một cậu bé không chấp nhận anh họ mình có được thứ cậu yêu thích. Cái cậu không chấp nhận được thực ra là người chen vào tình cảm thân thiết giữa hai anh em cậu, đúng chứ?” Tần Tang đổ thêm dầu vào lửa.
Tần Tống vung tay ném mạnh chai rượu đi, đứng bật dậy, nổi giận.
“Chẳng lẽ không phải?”, Tần Tang cũng đứng lên, “Vậy cậu nói tôi biết: tại sao cậu bây giờ còn buồn thảm hơn cả lúc tôi từ chối cậu? Không phải là vì Lý Vi Nhiên thì vì cái gì? Tần Tống, người cậu hận là tôi, hay là anh Năm của cậu?”.
Tần Tống không trả lời, trừng mắt nhìn cô rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi Lý Vi Nhiên đứng ngoài gần như không kìm được muốn xông vào. Cuối cùng cậu ta thả lỏng bàn tay đang siết chặt mép bàn.
“Tôi chẳng qua chỉ thất bại trong tình yêu đơn phương thôi mà? Hai người có cần phải phân tích tâm lý tôi như thế không?”, Tần Tống bước ra kéo Lý Vi Nhiên vào, bực bội đẩy về phía Tần Tang, “Có gì hay ho chứ, bổn thiếu gia muốn có cô gái nào mà không được? Ai thèm cô?”, cậu ta trừng nhìn Tần Tang, kéo áo khoác treo sau cánh cửa xuống, bỏ đi.
“Tiểu Lục!”, Lý Vi Nhiên vội gọi cậu ta lại.
“Tôi về dọn dẹp. Ngày mai phải đi làm rồi mà! Anh Cả đã ra lệnh rồi. Quà của hai người tôi sẽ nhờ người mang tới, tôi không muốn bị hai người chọc tức nữa”, Tần Tống không quay đầu lại.
Lý Vi Nhiên thở phào một hơi, nghi hoặc hỏi Tần Tang: “Em nói gì với nó thế?”.
“Sơn nhân tự hữu diệu kế”, Tần Tang hớp một ngụm trà, cười bí ẩn với anh.
Trần Ngộ Bạch đã ra viện, An Tiểu Ly không có lý nào để tiếp tục trốn việc nữa. Tám giờ phải đi làm, nhưng một cú điện thoại của Sở Hạo Nhiên lại khiến cô giữa đường rẽ sang bệnh viện.
Đến phòng bệnh mà Sở Hạo Nhiên nói trong điện thoại, An Tiểu Ly giận dữ, “Sở Hạo Nhiên, anh điên hả! Lừa tôi?!”.
Sở Hạo Nhiên đặt album đang lật xem xuống, cánh tay không bó bột vẫy vẫy cô, anh ta cười rất “hoàng tử”: “Anh chỉ muốn trắc nghiệm xem tiểu công chúa của anh có còn lương thiện như xưa không”.
Tiểu công chúa…một danh xưng rất xa lạ và đẹp đẽ. Dưới trăng trước hoa năm nào, trong ký ức hạnh phúc của Tiểu Ly, anh ta lúc nào cũng nhìn cô dịu dàng, tình cảm say đắm gọi cô là “Tiểu công chúa của anh…”
Chứ không phải như anh chằng ngang ngược lạnh băng như tuyết, bực bội vò mái tóc dài của cô, cười nhạo cô là “đồ ngốc”.
“Tiểu Ly?”, Sở Hạo Nhiên thấy cô ngốc nghếch đứng đờ ra thì khẽ gọi.
“Nếu anh đã không sao thì em đi đây. Lần sau đừng lừa em nữa!”, Tiểu Ly tỉnh lại, có vẻ không vui, chuẩn bị ra về. Bữa sáng của Trần Ngộ Bạch còn trong tay cô, nếu nguội mất thì anh sẽ lườm cô lạnh lùng mất.
Sở Hạo Nhiên muốn nói gì đó nhưng rồi lại không, thò tay ra rồi lại buông xuống bất lực, rất có vẻ của nam chính âu sầu trong phim bi kịch khi đối diện với nữ chính mà anh ta yêu mến, song lại bất lực. An Tiểu Ly nhìn thấy, tâm hồn bị phim Hàn Quốc ảnh hưởng nặng lúc này bỗng trào dâng sùng sục.
“Anh biết anh không tốt. Nhưng chẳng lẽ em không sai chút nào? Lúc đó em cứ lặng lẽ bỏ đi, cả điện thoại chia tay cũng không có, em có nghĩ đến tâm trạng của anh không?”, Sở Hạo Nhiên thổn thức, tạo ra hiệu quả phim truyền hình để kéo An Tiểu Ly vào, “Tiểu Ly, xem như lúc đó chúng ta không hiểu chuyện, được không?”.
An Tiểu Ly nhìn mối tình đầu đang tỏ ra thâm tình sâu sắc, hiệu quả mười phần, nhưng trước mắt lại xuất hiện một gương mặt lạnh lùng nào đó. Ưm… rốt cuộc là anh nói muốn uống sữa đậu đen hay cháo bột yến mạch nhỉ?
“Tiểu Ly, nguyên nhân em do dự, là vì Trần Ngộ Bạch ư?”, Sở Hạo Nhiên bỗng hỏi.
“…Ai nói”, An Tiểu Ly chối ngay, “Anh ta chẳng có sức ảnh hưởng nào hết”.
Cô nói với vẻ như đóng đinh chắc nịch, Sở Hạo Nhiên liền ngẩng lên cười tươi rói. An Tiểu Ly tự cảm thấy lỡ lời nên quay đầu chạy thẳng.
Việc đầu tiên khi về đến công ty là cô đổ bữa sáng từ bình giữ nhiệt ra, vào phòng trà hâm nóng lại rồi bưng vào văn phòng Trần Ngộ Bạch.
Gõ cửa không ai đáp, Tiểu Ly tưởng anh giận dỗi nên tự mở cửa vào. Nhưng anh không có ở đó thật, nhìn đống đĩa CD anh lục tìm ra đển trên bàn, chắc là anh đã đi họp rồi.
CD?
An Tiểu Ly nín thở, đặt đồ xuống, rồi lục tìm trên bàn anh. Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ là chuẩn nhất, một cái đĩa CD có logo khoa cô học đang nằm lặng lẽ trong đống đĩa khai thác hệ thống của công ty.
Trên logo chính diện, nét chữ rắn rỏi của Trần Ngộ Bạch viết lên trên đó một chữ “An” rồng bay phượng múa.
Chắc chắn là nó! An Tiểu Ly kích động, tìm thấy rồi!
Cô cuốn áo lên, nhét cái đĩa vào phần lưng quần rồi co chân chạy, nhưng vừa đến cửa thì cửa mở ra.
Trần Ngộ Bạch thấy cô há hốc miệng ngơ ngẩn đứng đó thì chẳng hỏi gì mà chỉ cười, “Họp gấp, anh không kịp báo với em!”. Anh đi ngang qua cô vào trong, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi ngồi xuống, mệt mỏi xoa đầu. Thấy Tiểu Ly không có động tĩnh gì thì ngẩng lên, cười ấm áp với cô, “Sao đờ ra thế? Ngủ không ngon à? Ừ… chiều nay cho em nghỉ phép, cứ nghỉ ngơi đi, được không?”.
Giọng anh rất tự nhiên, nụ cười dịu dàng. Sống lưng Tiểu Ly cứ thấy lạnh buốt từng đợt, không còn gì đáng sợ hơn là kẻ xấu bụng giả bộ ấm áp – anh …muốn làm gì?
Cái đĩa ở eo cứng ngắc lành lạnh, Tiểu Ly mất tự nhiên ưỡn thẳng lên, “Dạ được…. Vậy em ra ngoài nhé”.
“Ừ”, Trần Ngộ Bạch cười tủm tỉm gật đầu, “Đến nhà anh nghỉ ngơi, tiện thể dọn nhà giúp anh”.
Đó mới là chuyện Núi Băng sẽ làm! Bóc lột, đàn áp, tóm lại không để cô yên. Tiểu Ly lúc này không hề oán thán, so với bộ dạng dịu dàng lúc nãy của anh thì cô quen với Trần Ngộ Bạch này hơn.
Cửa đóng lại, anh nhìn theo hướng cô biến mất mãi, ánh mắt lạnh dần.
An Tiểu Ly, anh cũng muốn học cách thuận theo em. Nhưng, em thật là không ngoan.
Quán ăn hẹn Tần Tống không xa chung cư của Tần Tang lắm, lúc ra về, cô không cho Lý Vi Nhiên đưa về mà đi bộ một mình.
Lúc này đã vào thu, không gian tiêu điều buồn bã. Chắc là vì vừa qua giờ cao điểm đi làm nên trên đường khá vắng vẻ. Thỉnh thoảng có chiếc lá thu lìa cành mới khiến Tần Tang cảm thấy đây không phải là một bức tranh thủy mặc.
Gió se se lạnh, cuốn lá bay rào rào, như thể hữu thanh hữu hình. Tần Tang khép chặt vạt áo khoác, hai tay khoanh lại, một mình đi trên con đường ngô đồng rậm rạp yên tĩnh.
Định nghĩa đặt cho cuộc đời mình trước kia, hình như đã hoàn toàn sụp đổ từ khi Lý Vi Nhiên xuất hiện.
Tang Tang, vì anh ấy, mạo hiểm một lần được không?
Cho dù sẽ bị tổn thương thật sự, thì cũng phải yêu anh ấy.
Tần Tang nghĩ tới đây, mỉn cười ngọt ngào, rồi lấy điện thoại ra khỏi túi.
Thư ký hiếm khi nhận được cuộc điện thoại của cô Ba này, tưởng có việc gấp nên vội chuyển máy ngay cho Tần Uy lúc này đang họp qua webcam.
“Bố, khi nào bố có thời gian? Con muốn nói chuyện với bố về Trình Hạo”, Tần Tang trịnh trọng nói.
Tần Uy khựng lại, giọng có vẻ đã hiểu ra, “Ồ, bố cũng đang muốn nói chuyện với con, tối về ăn cơm đi”.
“Dạ, được, bố, tối gặp”. Tần Tang cúp máy rồi lại bấm một số khác, lần này giọng nhẹ nhõm hơn nhiều, “Trình Hạo? Là em… Em muốn hủy hôn ước với anh”.
Cuối cùng cô đã nói ra. Nhìn con đường thẳng tắp phía trước, khóe môi Tần Tang thoáng nụ cười, ánh mắt kiên định.
Vi Nhiên, Tang Tang chọn dũng cảm vì anh.
Bạn đã từng gặp tình huống thế này chưa?
Biết rõ không nên nhìn, không có gì đáng nhìn, tốt nhất là đừng nhìn… nhưng cuối cùng, bạn vẫn bất chấp tất cả đển nhìn.
Nên khi câu “hay không” lạnh lùng của Trần Ngộ Bạch vang lên, An Tiểu Ly hối hận vô cùng: Tò mò hại ૮ɦếƭ con mèo! Cứ phán đoán bừa đi thì tốt hơn rồi!
Anh dựa chếch vào cửa thư phòng, cười lạnh lẽo. Bàn tay cầm chuột máy tính của An Tiểu Ly di động với góc độ nhỏ nhất, nhưng vẫn chưa đợi cô chuyển đến dấu X kia, thì anh đã tiến đến. Ôm lấy cô từ phía sau, một tay đặt trên bàn, tay kia đặt trên tay cô, bấm vào con chuột.
“Anh…chẳng phải đi rồi sao?”, Tiểu Ly lắp bắp hỏi. Rõ ràng đưa cô về, thay quần áo rồi đi, sao bỗng dưng quay lại? Lẽ nào anh đã biết từ đầu là cô lấy đĩa CD?
An Tiểu Ly toát mồ hôi lạnh.
Trần Ngộ Bạch cúi xuống dụi đầu vào mặt cô, “Về lấy chút đồ”. Giọng anh không tỏ ra là không vui, “Hôm em tốt nghiệp anh không tới, nên nhờ trường đưa cho một đĩa CD quay cảnh lễ tốt nghiệp, đúng là có mấy cảnh có em!”.
Anh chỉnh lùi lại, cho cô xem những cảnh có cô thoáng qua trong đó. Nỗi hổ thẹn của cô như nước sông Trường Giang, dồn dập không dứt.
Cô cứ tưởng, cái mà cô nhờ giáo sư Tiêu mang tới là đĩa quay cảnh cô ᴆụng vào xe anh hôm đó.
Cô cứ tưởng, anh lấy cái đó ra uy Hi*p cô.
Cô cứ tưởng, cái đĩa này chính là thứ khống chế cô.
Cô cứ tưởng, anh cố ý để đĩa ở đó, dụ cô vào bẫy rồi bắt tại trận.
Cô cứ tưởng, Trần Ngộ Bạch thật sự là một kẻ xấu xa chính cống.
Đầu Tiểu Ly cúi càng thấp, Trần Ngộ Bạch dụi vào gáy cô, dịu giọng hỏi bên tai cô: “Sao vậy?”.
Dịu dàng quá, xúc động quá! Tiểu Ly lúc này đã có cả suy nghĩ sẽ ở bên anh trọn đời.
“Sao em lại xem cái đĩa này ở đây?”, Trần Ngộ Bạch bỗng hỏi.
Một luồng điện phóng qua, An Tiểu Ly bỗng từ nỗi cảm động mà chợt tỉnh, lắp ba lắp bắp, không biết nên giải thích cái đĩa vốn nằm trên bàn làm việc của anh tại sao lại xuất hiện trong máy tính ở thư phòng nhà anh.
“Lẽ nào lần trước anh xem rồi quên không lấy ra?”, Trần Ngộ Bạch hình như lẩm bẩm nói một mình.
An Tiểu Ly như được giải thoát, gật đầu như gà mổ thóc.
Trần Ngộ Bạch vuốt mái tóc dài của cô, “Gần đây trí nhớ không tốt lắm. Anh đi làm đây, em ngoan nhé”, anh cười rồi hôn cô.
“Ồ, anh lái xe cẩn thận”, cô thì thầm đáp lại, mặt đỏ bừng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc