An Tiểu Ly khi đó không hề biết, cậu Ba Núi Băng của “Lương Thị” xưa nay nổi tiếng với thủ đoạn máu lạnh vô tình, chưa bao giờ nhượng bộ một ai đó như thế này.
Buổi sáng nhà họ Tần vẫn bình lặng như xưa. Trong phòng khách, Tần Uy và Tần Dương đang ngồi bên bàn ăn dùng bữa sáng, Tần Liễu mặc đồ ngủ nằm trên sofa lật xem một tờ tạp chí.
Vương Di bưng một đĩa rau sống từ nhà bếp bước ra, nhìn thấy Tần Tang đang bước vào, cười gọi cô: “Tang Tang về rồi à?”.
Tần Tang mỉm cười, chào mọi người. Tần Liễu thấy cô về thì “soạt” một tiếng bò ngay dậy, “Tần Tang mau lại đây! Em giúp chị xem xem, bộ này đẹp hay bộ kia? Còn bộ này bộ này nữa…”
Vương Di thêm một bộ chén đũa lên bàn ăn, nhíu mày bất mãn với cô con gái nhỏ: “Lên lầu thay đồ đi, đừng la hét ở đó nữa! Tần Tang vừa về là con lại làm phiền. Không được mua bộ nào hết! Tiền tiêu vặt tháng này của con đã âm nghiêm trọng rồi, còn một đống thẻ chưa trả nợ, làm việc thì chê nhẹ ghét nặng, suốt ngày phá phách trong nhà, hở một tí là mua một đống đồ…”
Tần Dương cắt ngang lời càu nhàu của mẹ, “Mẹ, con gái mà, trang điểm ăn mặc đẹp cũng là bình thường”.
Tần Liễu ngẩng lên chớp mắt nghịch ngợm với anh cả. Vương Di bực tức đánh con trai một cái, “Bị các con chiều chuộng mãi đâm hư! Các con nếu chịu ngoan ngoãn biết điều bằng một nửa Tần Tang thì mẹ đã vui vẻ mặc kệ các con rồi!”.
Tần Tang ngồi cạnh bàn ăn, cầm ly sữa cười mỉm, nhưng trong đôi mắt hơi cúi nhìn lại không có chút hơi ấm nào.
Ăn sáng xong, Tần Dương đi làm trước. Tần Uy gọi Tần Tang vào phòng đọc sách bàn công việc.
“Ý kiến của bố là con vẫn nên về đây, dù là bắt đầu từ trợ lý nhưng vẫn có thể học được chút gì đó. Bố thấy con đừng tìm việc ở ngoài nữa, chẳng quen biết gì lại chịu phải chịu vất vả, không cần thiết”.
Tần Tang đang thưởng thức mấy món đồ xa xỉ mới mua về, nghe bố nói thế thì trầm ngâm, “Có thể cho phép chọn có ý kiến khác không?”.
Tần Uy cười, gật đầu.
“Thực ra con đã phỏng vấn vài công ty, điều kiện làm việc cũng tốt, hiện giờ đang đợi kết quả. Nếu có thể thì con muốn tự mình tìm việc”. Tần Tang vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói dịu dàng, trông rất nhu mì hiền lành.
Tần Uy rất hiếm khi khen ngợi con cái mình, nhưng đối với Tần Tang, ông vẫn luôn rất hài lòng. Trong đám trẻ cùng lứa của ông, gần như chỉ có Tần Tang nhà ông mới xứng nhất với bống chữ “danh môn thục nữ” mà thôi.
“Bố có đồng ý không?”, thấy bố gật gù tán đồng, Tần Tang hơi kinh ngạc. Cô vốn ngỡ rằng cho dù thuyết phục ông thành công thì cũng phải tốn rất nhiều nước bọt.
Tần Uy mỉm cười, “Đối với con thì bố luôn yên lòng”.
Nói xong việc, Tần Uy đứng lên, vừa đi ra vừa chỉ một bức tranh treo tường cho con gái thấy, “Tuần trước Trình Hạo nhờ người mang tới”.
Tần Tang vốn siết nhẹ nắm tay giờ lại co chặt hơn, móng tay hơi dài bấm vào lòng bàn tay, nhưng vẫn cười rất thoải mái, “Com biết, lúc bọn con đi triển lãm tranh đã cùng chọn”.
Tần Uy gật gù như hiểu ra, “Rất tốt”.
Ở nhà, chẳng có chuyện gì để làm, chỉ suốt ngày ở cạnh Tần Liễu, xem đĩa film, trò chuyện, nhưng lại cảm giác như thời gian không hề trôi đi.
Một âm báo tin nhắn, Tần Tang nhìn, là Lý Vi Nhiên.
Tần Liễu thò cổ ra nhìn, bị Tần Tang né xa, thế là cô nàng nheo mắt mờ ám, “Tần Tang, khai thật đi!”.
“Nhiều chuyện!”.
“Nói đi mà! Ngoại hình thế nào?”, Tần Liễu bỏ đồ ăn vặt xuống bán riết Tần Tang. Tần Tang cứ ậm ừ qua loa để đối phó, khó khăn lắm mới dẹp tan được sự quan tâm nhiệt tình của cô hai nhà họ Tần. Nhân lúc Tần Liễu đổi đĩa film, cô lên lầu về phòng để gọi điện thoại cho anh.
“Sao bây giờ mới gọi điện cho anh? Cả buổi sáng anh cứ thấp thỏm không yên”, trong giọng nói của Lý Vi Nhiên có vẻ trách móc, nghe mà Tần Tang cứ mím môi cười suốt.
Hình như anh rất bận, luôn có người đến hỏi về công việc, anh dặn Tần Tang đợi một chút, sau đó quay ra chỉ bảo ngắn gọn.
Tần Tang nằm trên giường kiên nhẫn đợi, tưởng tượng ánh mắt anh rực sáng, xắn tay áo kẹp điện thoại và ký công văn. Lý Vi Nhiên, Lý Vi Nhiên… cô dịu dàng gọi tên anh trong lòng, trong căn phòng nhỏ tối tăm, trên tường viết đầy tên anh.
Có lẽ sau này, cô chỉ có thể nhốt mình trong này, dựa vào những điều đó mà lặng lẽ nhớ nhung.
“Tang Tang?”
“Em đây”, Tần Tang run rẩy trong lòng, vội đáp, “Em đây”.
“Buổi tối chúng mình ăn cơm chung, được không?”.
“Ngày mai nhé, hôm nay em ở nhà bố. Trưa mai chúng ta ăn trưa với nhau nhé?”.
“Về để báo cáo tình hình yêu đương phải không? Có phải là sắp cho phép anh đến gặp nhạc phụ nhạc mẫu rồi?”.
Anh nói tỉnh bơ khiến Tần Tang “xì” một tiếng.
Lý Vi Nhiên bận cả buổi sáng, lúc này cũng đã rảnh rỗi một chút, anh đứng lên mở cửa sổ cho thoáng. Nhìn từ tầng 19 xa xa, trời xanh mây trắng, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, buổi trưa mùa thu đẹp trời thoải mái, giống như Tang Tang của anh, luôn khiến người ta cảm thấy bình yên.
“Tang Tang…”
“Dạ?”
“Em thật tốt”.
“… Anh cũng thế”.
Hai người ở hai đầu dây đều cười, mắt cong cong tim lãng đãng.
Thế mới nói, những chuyện sến thế này, tuyệt đối là chỉ có kẻ ngoài nhìn vào mới rõ.
Buổi trưa, lúc An Tiểu Ly xuất hiện ở nhà ăn công ty, có chút cảm giác là tiêu điểm của mọi cặp mắt. Vì bao lâu nay khi cô vào “Công nghệ Vũ Hưng” này, đây là lần thứ ba cô ăn. Lần đầu là trước khi Trần Ngộ Bạch đến, lần sau là một ngày nào đó anh hứng lên, dặn cô đến nhà ăn lấy cơm về văn phòng cùng ăn.
Nơi nào có phụ nữ là nơi đó tụ tập từng nhóm nhỏ, ăn cơm mua sắm và cả đi vệ sinh cũng đi theo từng đoàn từng nhóm, công ty cũng không ngoại lệ. Nên bây giờ mỗi bàn đều ăn những người quen nhau vừa trò chuyện, khi An Tiểu Ly bê mâm đồ ăn đứng giữa dòng người qua lại, một cảm giác “cô hồn dã quỷ vô tổ chức” chợt ập đến.
Đây chính là tội ác lớn của Núi Băng – khiến người hoạt bát đáng yêu như cô thoát ly khỏi quần chúng. Ăn cơm một mình là chuyện thê lương bi thảm biết bao!
“Tiểu sư muội!”.
Đúng lúc An Tiểu Ly đang do dự không biết có nên mặt dày đến bàn của Lisa ngồi hay không, thì một giọng nam rõ ràng đã giải vây cho cô. Vương Chí ngồi gần cửa sổ, đứng lên vẫy tay với cô.
An Tiểu Ly vô cùng cảm kích không biết phải làm sao, do dự rồi sải bước tới đó, bê mâm cười với đám đàn ông phòng kỹ thuật: “Chào mọi người”.
Phòng kỹ thuật toàn nam giới mắt sáng xanh lè, tiếng tru vang lên.
An Tiểu Ly cúi đầu giả bộ ngượng ngùng, trong lòng thì ngựa chạy tung vó, ngửa mặt lên trời cười khoái trá, đây mới là tuổi trẻ tươi đẹp, là thế giới mà mỗi ngày đều có một niềm vui!
Về đến phòng thư ký, điện thoại nội bộ trên bàn reo vang rất hợp tình hợp lý. Giọng Trần Ngộ Bạch lạnh lẽo cũng rất hợp tình hợp lý: “An Tiểu Ly, vào đây!”.
An Tiểu Ly không hề sợ hãi, ưỡn иgự¢ tiến vào.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Trần Ngộ Bạch khoanh tay ngồi dựa ghế, phía trước đặt một hộp cơm vẫn còn chưa mở. Bỏ qua đôi mắt lạnh lùng như bắn tên của anh thì bộ dạng đó rất giống một đứa trẻ đang hờn dỗi không chịu ăn cơm.
“Em đi đâu đấy?”, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, giọng nói trầm trầm.
Có nghĩa là anh đang sắp nổi giận.
An Tiểu Ly đứng thẳng, “Ăn cơm”.
Trần Ngộ Bạch nhìn cô chằm chằm, khoé môi thì hơi mấp máy. Gió bão trong mắt anh dần dần chuyển sang nhẫn nại, khi mở miệng thì giọng đã dịu hơn, “Tại sao không cùng ăn với anh?”.
“Để tránh tạo ra scandal văn phòng, tôi quyết định sau này sẽ không ăn với ngài nữa”, cô nghiêm túc.
Trần Ngộ Bạch đưa tay gạt hộp cơm ra, cười lạnh, “Anh không đồng ý”.
“Tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của ngài”, An Tiểu Ly cũng cứng cỏi không kém.
“An Tiểu Ly, làm gì cũng phải có mức độ”, Trần Ngộ Bạch lạnh mặt, “ném bóng” từ xa, vứt hộp cơm chính xác vào thùng rác. “Đừng tưởng em có thẻ trèo lên đầu anh ngồi”.
“Tôi không có hứng thú với đầu của ngài”, cô vênh cằm, giả bộ không hề sợ hãi, “Nhưng nếu ngài không thích cơm hộp ở tiệm này thì ngày mai tôi có thể đặt ở tiệm khác cho ngài”.
Bữa tối ở nhà họ Tần bắt đầu rất sớm. Ăn xong, Tần Uy lên lầu nghỉ ngơi, Vương Di dẫn đám người làm vào bếp dọn dẹp, trong phòng khách, Tần Liễu cứ bla bla nói những chuyện thú vị, Tần Dương ngồi bên cạnh lật xem tạp chí kinh tế, hờ hững nghe, Tần Tang lại cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lý Vi Nhiên.
“Gần đây Tiểu Khôi có tìm hai đứa không?”, Tần Dương bỗng thốt ra một câu.
Tần Liễu lắc đầu. Tần Tang thầm giật mình nhưng trên gương mặt vẫn bình thản, “ừ” ngắn gọn.
Tần Dương cau mày, nhìn Vương Di đang bận rộn rồi thì thầm, “Hôm trước chủ nhiệm lớp của nó gọi điện thoại cho anh, nói là bài kiểm tra thử của nó rất tệ”.
Tần Liễu cắn “rộp” một miếng táo, “Em cược một trăm tệ, chủ nhiệm lớp của nó không dùng từ “tệ” để hình dung đâu”.
Tần Dương cầm tờ tạp chí gõ gõ lên đầu cô, “Từ bao giờ mà em học cách nghe được trọng tâm của câu chuyện thế hả?”.
Tần Liễu nhún vai.
Tần Tang cúi đầu nói một câu vẻ như thờ ơ: “Hai hôm nữa em đến thăm nó xem sao”.
“Tần Tang, chính anh ấy không bớt nổi chút thời gian, chỉ đợi câu nói này của em thôi đó! Em ngốc quá”, Tần Liễu cười, tránh bàn tay huơ đến của ông anh, ngồi xuống cạnh Tần Tang.
Tần Dương tức tối mắng, “Thế chẳng phải tôi bận kiếm tiền nuôi các cô à?”.
Tần Liễu thè lưỡi. Tần Tang cười mỉm – từ khi lên đại học, cô đã không nhận tiền tiêu vặt của nhà họ Tần rồi.
Tần Liễu tiếp tục hi hi ha ha cười đùa với Tần Dương, Tần Tang lặng thinh một lúc rồi bỗng đứng lên bảo phải đi. Tần Dương đòi giữ cô ở lại một đêm, nói là hiếm khi về nhà. Tần Liễu đã hét lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Tần Tang đòi đi kìa!”.
Vương Di vội lau tay ra ngoài: “Sao vậy? Nhanh thế đã đi rồi?”.
“Bạn con muốn đến chỗ con ngủ một đêm, con về mở cửa cho cô ấy”, Tần Tang mỉm cười dịu dàng, nói dối không đổi sắc.
Vương Di nghe cô nói thế thì không miễn cưỡng nữa, dặn cô mấy câu chú ý sức khỏe thường xuyên về nhà v.v… rồi cùng Tần Liễu đưa cô ra ngoài.
Trên đường đi Tần Tang lái xe rất nhanh, đến bên ngoài khu nhà Lý Vi Nhiên, cô gọi điện cho anh. Không tới năm phút, Lý Vi Nhiên đã chạy ra ngoài, mái tóc ướt vẫn còn rỏ nước.
Anh lao đến bế bổng cô lên, hứng chí gặm liền mấy miếng, “Có coi là kiểm tra đột xuất không nhỉ?”.
Tần Tang lau nước trên mặt anh, cười và hôn anh một cái.
Cô biết rõ Tần Uy biết cô không ở lại sẽ rất không vui, cô rất rõ tối nay nên ngoan ngoãn ở lại nhà họ Tần. Nhưng… thật sự rất muốn rất muốn gặp anh.
Những người chưa từng yêu dù phí cạn giấy mực cũng không hình dung nổi, đó là một nỗi nhớ nhung như rút tận tim gan.
Vừa vào cửa, Lý Vi Nhiên cả giày cũng không thay, quay lại ôm lấy cô, ấn vào lòng hôn cuồng nhiệt. Tần Tang nghẹt thở đến độ giây sau đó sẽ ngất đi vậy, toàn thân mềm nhũn trong sự nóng bỏng chưa từng có của anh.
Lý Vi Nhiên thề, chưa bao giờ anh muốn tiến vào cơ thể một người con gái như lúc nãy, mạnh mẽ chiếm hữu lấy cô mấy trăm vạn lần.
“Tang Tang…”, trán anh và cô tựa vào nhau, hai tay ôm chặt cô, sức mạnh của vòng tay như muốn hòa tan cô vào cơ thể anh. Trong mắt Tần Tang sương mờ bao phủ, cứ thế lúng túng nhìn anh. Lý Vi Nhiên trải nghiệm rất rõ một cảm giác – cho dù bản thân nhẫn nhịn tới mức muốn bùng nổ, cho dù cô đã trần nửa thân tựa vào lòng anh, cho dù anh chỉ cần vận dụng chút kỹ thuật thôi là cô sẽ không còn sức phản kháng, nhưng lại không nỡ để cô cảm thấy chút tủi thân ấm ức nào, cô không nói được, thì anh có ૮ɦếƭ cũng không muốn.
Trái tim Tần Tang lúc này đang đấu tranh dữ dội. Cô xót xa vẻ đau khổ kìm nén của anh, nhưng lại do dự về trái tim mình – rốt cuộc có nên kiên trì theo đuổi sự điên cuồng của tuổi trẻ hay không?
Lý Vi Nhiên đỏ mắt đợi cô mãi, mấy lần chỉ muốn ăn thịt cô ngay, nhưng sự bất định trong ánh mắt cô, từng chút một đã dập tắt cơn khao khát của anh
Giờ tan sở đã qua hơn nửa tiếng mà An Tiểu Ly vẫn lề mề thu dọn đồ đạc, vừa dỏng tai lắng nghe động tĩnh trong văn phòng.
Buổi sáng anh chẳng ăn được mấy miếng, cơm trưa lại không mở mà ném luôn, sau đó không thấy anh ra khỏi văn phòng, dạ dày anh… Trong lòng cứ làu bàu “gây họa thì để hậu quả ngàn năm”, nhưng vẫn vô thức muốn đi xem anh thế nào.
Trần Ngộ Bạch đang ngồi ngay ngắn trước bàn, lạnh lùng nhìn cô không mời mà tự vào, An Tiểu Ly nắm chặt sổ ghi chú trong tay, thầm mừng bản thân đã suy nghĩ thấu đáo. “Tổng giám đốc, tôi phải tan sở, đây là lịch trình cho ngày mai”. Cô khách sáo đưa quyển sổ ra.
Trần Ngộ Bạch nghếch cằm lên, lạnh băng nặn ra nụ cười mỉa mai: “Từ bao giờ em trở nên tận tâm thế này?”.
An Tiểu Ly không vui, dặt quyển sổ lên bàn, “Tôi chỉ vào để xem anh ૮ɦếƭ chưa thôi! Hài lòng chưa?”.
“Em quan tâm anh?”, Trần Ngộ Bạch dựa ra sau, nhìn cô nửa cười nửa không.
“Trí tưởng tượng thật phong phú”, cô quay lưng đi.
Sau lưng vang lên tiếng “rầm”, An Tiểu Ly mắt phải nháy lên, quay lại nhìn, hình như anh định đứng lên nhưng lại cong người tựa vào bàn, một tay ấn vào dạ dày, vẻ mặt đau khổ.
Trái tim An Tiểu Ly thít chặt lại, cô biết dạ dày anh không khỏe, thời tiết thay đổi cũng dễ tái phát, mấy lần thấy anh đau đến nhăn nhó mặt mũi, nốc từng vốc thuốc to vào bụng… Cô buồn bực vội chạy lại.
“Tiểu Bạch?”, cô đỡ lấy anh, trong lúc cuống lên, danh xưng thân mật giữa hai người với nhau buột ra, Trần Ngộ Bạch nghe cô gọi thì ngẩng lên, trong đôi mắt sáng rõ ràng đang lấp lánh nụ cười.
An Tiểu Ly lúng túng, anh sợ cô lo nên mới gượng cười phải không? Hay là đang thật sự lừa cô, nên cười đắc ý?
“An Tiểu Ly, em quan tâm anh”. Anh mạnh mẽ thốt ra một câu khẳng định, ngồi trên ghế cúi xuống nhìn cô đang quỳ trước mặt, gương mặt nhìn nghiêng góc cạnh tuấn tú bỗng có chút dịu dàng hiếm hoi trong ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ rọi vào.
An Tiểu Ly bỗng thấy giận dữ.
Nhưng cô chưa lên tiếng thì anh đã đưa tay ấn giữ gáy cô, nhẹ nhàng áp sát, dịu dàng hôn lên môi cô. Trước kia trong những lần thân mật, dịu dàng tinh tế thế này quả là anh chưa từng.
Nếu là một tuần trước thì chắc lúc này sẽ là — “An Tiểu Ly, say đắm mê mẩn rồi”.
Tiếc rằng, cái gọi là “nếu” chính là chuyện không xảy ra nên An Tiểu Ly dựa vào khả năng di truyền bằng ௱ôЛƓ của mình, đẩy mạnh Trần Ngộ Bạch đang gặm ʍúŧ say mê kia ra.
Còn cái gọi là “khả năng” kia chính là chuyện có lẽ sẽ xảy ra nên An Tiểu Ly xoa xoa ௱ôЛƓ bị ngã đau, chỉ vào cái tên sắc mặt tái nhợt ngồi dựa ghể kia, mắng to: “Anh đừng có tưởng lần nào lấy sắc ra dụ dỗ cũng thành công nhé!”.
Trần Ngộ Bạch cười hì, sắc mặt càng tái hơn, “Tối qua anh cho em ăn no quá phải không?”.
An Tiểu Ly tức nghẹn, hậm hực quay lưng bỏ đi. Bên tai vẳng đến âm thanh anh đứng lên, rồi giây sau đó, tay cô bị kéo lại.
“Buông ra!”.
“Không buông”. Vẻ mặt anh bình thản và trấn tĩnh, “Người mà Trần Ngộ Bạch anh nhắm trúng thì chưa bao giờ có chuyện buông ra”.
An Tiểu Ly vùng vằng khi bị anh kéo vào lòng. Tay anh rất lạnh, nhưng sức thì vẫn hoang dã như thường.
“Đừng ồn!”, cuối cùng anh đã kéo cả người cô vào lòng, đưa tay đánh một phát không nặng không nhẹ lên ௱ôЛƓ cô, “Ngoan cho anh nào!”.
An Tiểu Ly bị đánh mà không hiểu gì, bỗng nhiên xung quanh toàn là mùi vị của anh, sự vùng vẫy của cô bất giác cũng chậm lại.
“Điều em muốn nghe… anh không thể nói”, anh cúi đầu, dụi dụi má vào tai cô, chậm rãi nói, “Vì anh cũng không chắc chắn, nên anh cần thời gian suy nghĩ và quyết định. Anh chỉ có thể nói… bây giờ và cả trong quãng thời gian rất dài sau này, anh cần em ở bên anh”. Những câu sau, giọng anh có chút khó nhọc.
An Tiểu Ly lúc đó không hề biết, cậu Ba Núi Băng của “Lương Thị”, xưa nay nổi tiếng với thủ đoạn máu lạnh vô tình, chưa bao giờ nhượng bộ một ai đó như vậy.
“Thế… bao lâu?”, An Tiểu Ly vô thức vòng tay quanh eo anh, nghi hoặc.
“Không biết… em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh là được”. Anh thoải mái dựa vào vai cô, cằm cọ cọ vào má cô, cơn nóng như thiêu như cắt trong dạ dày bây giờ hình như không còn nghiêm trọng nữa.
Anh không biết có phải đã yêu em không, anh cần thời gian để suy nghĩ. Quãng thời gian này, có lẽ dài đến tận mười năm, trong lúc đó em ở bên cạnh anh, đến khi anh không cần em nữa – An Tiểu Ly hiểu ý trong câu của anh từng chút một, diễn giải thành câu mà cô có thể hiểu.
Vậy sau khi quãng thời gian đó trôi qua? Nếu lúc đó anh phát hiện ra chỉ là ảo giác nhất thời, cô có phải sẽ trở thành kẻ bị ruồng bỏ?
Không phải – người yêu cũ bị ruồng bỏ, cũng đã có danh phận.
An Tiểu Ly đau lòng.
Trần Ngộ Bạch hài lòng hưởng thụ sự yên tĩnh của cô trong lòng, bỗng bị cô đẩy mạnh ra, anh loạng choạng lùi ra sau, dựa vào bàn nhìn cô giận dữ, khẽ quát: “ An Tiểu Ly!”.
An Tiểu Ly măt đỏ hoe, trên gương mặt lại nở nụ cười, “Trần Ngộ Bạch, anh đúng là một tên khốn đúng nghĩa!”
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch lóe lên tia lạnh lùng, bàn tay ấn vào dạ dày hơi siết lại, cơ thể anh từ từ cong xuống, gương mặt hằn lên sự đau khổ.
“Lúc nhỏ chưa từng nghe truyện sói đến phải không? Một vở kịch đừng lặp lại nhiều lần như vậy được không?”, An Tiểu Ly khinh bỉ nhìn người tiếp tục giả bệnh, phất áo bỏ đi.
Cửa văn phòng đóng lại, Trần Ngộ Bạch sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm nơi cô bỏ đi, nhũn người khuỵu xuống.
Điều không dụ dỗ người ta phạm tội sao bằng việc phụ nữ mặc áo sơ mi nam sau khi tắm, chính là việc phụ nữ mặc áo pull của nam sau khi tắm.
Tần Tang mặc áo pull của Lý Vi Nhiên, như một đứa trẻ lén lấy đồ người lớn mặc, mặt đỏ bừng bước ra khỏi nhà tắm.
Lý Vi Nhiên cười, ngoắc tay gọi cô tới.
Hai người đã tắm rửa thơm phức, chỉ đơn thuần nằm ôm nhau cùng xem tivi. Tần Tang ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ôm eo anh lười biếng ngồi đờ đẫn. Lý Vi Nhiên đang xem đấu bóng, một bàn tay thỉnh thoảng vuốt vai cô, dỗ cô ngủ.
“Vi Nhiên…”, Tần Tang bỗng gọi khẽ, “Em… ừm… có phải đã khiến anh rất khó chịu không?”.
Lý Vi Nhiên nghiêng sang hôn cô một cái, nói như đùa: “Nếu anh nói đúng thì liệu em… có làm anh thoải mái hơn không?”.
Tần Tang tránh né ánh mắt nóng bỏng của anh, cắn môi không nói.
Lý Vi Nhiên lần đầu thấy Tần Tang trong bộ dạng như người vợ bé bỏng như vậy, bỗng thấy toàn thân ấm hẳn lên, anh tắt tivi, nằm xuống cạnh cô, kéo cô vào lòng, khẽ hỏi: “Tang Tang, nếu anh chỉ muốn tìm một người làm anh thoải mái, vậy thì anh không tới nỗi phải đòi cho được em”.
Tần Tang không kìm được ngước lên nhìn anh, người đàn ông này trong mắt cô, thật sự đã có một thứ khiến cô cảm thấy có thể gọi là “tình yêu”.
Tần Tang lần đầu tiên trong đời nhìn thấy tình yêu.
Cô kìm nén cơn sóng trong lòng, cười rồi hôn chụt lên môi anh: “Vậy anh có bất mãn gì với em không?”.
Lý Vi Nhiên giả vờ nghi ngại: “Xin hỏi: Tang Tang tiểu thư muốn nghe lời thực tế hay lời thực sự?”.
“Nghe thực tế trước đi”.
“Không có. Tang Tang nhà anh một ánh mắt thôi đã khiến anh thần hồn điên đảo, hài lòng vô cùng”.
Tần Tang cười, rúc vào lòng anh, mềm mại dụi dụi vào cổ anh, “Còn lời thật lòng?”.
“Ừ, ngoài chuyện hơi làm nũng ra thì Tang Tang nhà anh là hoàn hảo, không có khuyết điểm”.
“Á!”, Lý Vi Nhiên kêu đau, vì giây trước đó đã bị ai kia như con cừu nhỏ bỗng dưng cắn một cái lên xương quai xanh. Tần Tang đẩy anh ra giả bộ xuống giường, Lý Vi Nhiên vội kéo cô lại đè lên người anh, năn nỉ dỗ ngọt.
“Đồ sói háo sắc… Không được hôn em! Buông ra… đừng mà…”, Tần Tang hơi bĩu môi như một đứa trẻ, tay chân ra sức phản kháng.
“Ừ ừ ừ…” Lý Vi Nhiên cười, đầu hàng, “Anh nói sai rồi, anh là sói háo sắc, Tang Tang nhà anh thập toàn thập mỹ băng thanh ngọc khiết thiên nữ hạ phàm…”.
Hai người đang cười đùa trên giường thì bỗng điện thoại của Lý Vi Nhiên reo vang, là tiếng chuông đặc biệt, chỉ dùng trong sáu anh em họ. Lý Vi Nhiên ngẩn người, kéo Tang Tang lên hôn một cái rồi xuống giường.
Bên kia đầu dây không biết nói gì mà hàng lông mày của anh nhíu chặt, vừa nói vừa xuống giường, vào nhà tắm lấy quần áo của Tần Tang trong máy giặt hong khô ra hiệu cô mặc vào.
“Em biết rồi, đừng làm kinh động những người khác, em đến ngay”. Anh kẹp điện thoại, bắt đầu thay quần áo. Tần Tang nhìn tấm lưng rắn rỏi của anh sau khi anh cởi đồ, tim đập loạn, ôm quần áo chạy vào nhà tắm.
Cô bước ra thì Lý Vi Nhiên đã thay giày ở cửa rồi.
“Đi đâu thế anh?”.
“Bệnh viện”, Lý Vi Nhiên đưa giày của cô lại, sắc mặt rất nặng nề.
Buổi sáng Tần Tang vào nhà thì An Tiểu Ly vẫn đang ngủ ngon lành.
“Thời tiết thật đẹp!”, Tần Tang thở ra, kéo màn cửa “soạt” một cái, mở cửa sổ ra, vặn người.
An Tiểu Ly làu bàu trở người, “Tần Tiểu Tang…”, cô gào lên yếu ớt, “Cậu đêm không về nhà, vừa về đã trúng gió rồi hả! Tớ hận cậu!”
Tần Tang chống tay lên cửa sổ, quay lại cười vẻ gian xảo. An Tiểu Ly ngồi dậy, ném gối đầu qua, “Cười cái gì, đồ con gái không biết giữ đức hạnh!”.
“Ôi, người không biết giữ thì cười ai?”, Tần Tang nhặt gối dưới chân lên, phủi phủi, “Không đúng, nhìn bộ dạng cậu thế, ௱ôЛƓ tròn eo nhỏ e rằng không thèm giữ ấy chứ!”.
“Cậu và Lý Vi Nhiên vẫn chưa tới lúc đó à?”, cô kinh ngạc hỏi, hỏi xong chỉ muốn tát ૮ɦếƭ mình… lại bị con hồ ly tinh Tần Tiểu Tang gài bẫy rồi!
Qủa nhiên, Tần Tang nhướng mày cười. An Tiểu Ly bỗng lúng túng vùi mặt vào chăn thở dài.
“Tần Tiểu Tang, cậu sẽ ૮ɦếƭ không yên ổn đâu!”.
Tần Tang xếp bằng chân ngồi trên sofa ung dung đọc tạp chí, thản nhiên liếc nhìn cô nàng có tật giật mình đang đánh răng kia.
Rửa ráy xong, An Tiểu Ly thay đồ rồi nhảy nhót ra thay giày, vừa nói với Tần Tang: “Bọn mình ra ngoài ăn gì đi, tớ đói rồi”.
“Ờ”, Tần Tang ngẩng lên nhìn cô vẻ ẩn ý thâm sâu, “Không muốn ăn, tớ muốn ngủ”.
An Tiểu Ly nghe xong thì liên tưởng ngay, chớp mắt mờ ám với Tần Tang: “Tối qua làm gì rồi hả? Không ngủ à?”.
“Tối qua hả”, Tần Tang thong thả nói, “Tớ co ro trên sofa trong phòng bệnh viện mấy tiếng đồng hồ”.
“Hả? Anh nhà cậu bị gì à?”, An Tiểu Ly ngạc nhiên, Tang Tang mạnh bạo thì cô biết, nhưng lại mạnh bạo tới mức làm Lý Vi Nhiên phải vào bệnh viện hay sao?
Tần Tang nhìn thấu suy nghĩ bậy bạ của cô, cười với vẻ vui trên nỗi đau kẻ khác, “Anh nhà tớ thì không sao, mà là anh nhà cậu có sao đấy”.
“Anh ấy… làm sao?”, An Tiểu Ly lắp bắp hỏi, trong đầu thoáng qua sắc mặt trắng nhợt của anh, trong lòng đã lờ mờ cảm thấy không lành.
Tần Tang rót một ly nước co mình, co chân ngồi trong sofa, thong thả nhấp từng ngụm, cười híp mắt trông rất hiền lành, “Ai?”.
“Tớ… Trần Ngộ Bạch đó!”.
“Ồ? Anh ấy là anh nhà cậu à?”.
An Tiểu Ly cắn lưỡi, giả bộ thản nhiên: “Đương nhiên không phải!”.
“Vậy cậu quan tâm anh ấy sống ૮ɦếƭ làm gì”, Tần Tang cười gian xảo, đứng lên vặn người rồi vào nhà tắm rửa ráy.
An Tiểu Ly nhấp nha nhấp nhỏm, tay thì xách giày, đứng đó tần ngần không biết phải làm sao.Tần Tang lúc này bỗng mở cửa nhà tắm, thò nửa người ra nói với người đang đờ đẫn trước cửa, “Bệnh viện Nhân dân số 1, khu A, dãy nhà B, phòng 903”.
“Gì thế?”, An Tiểu Ly giật mình, lúng túng biết mà vẫn hỏi.
Tần Tang rụt trở vào, thấp thoáng nghe tiếng cười vọng ra: “Nếu cậu rảnh quá thì đến thăm người ta, cho dù không phải người yêu thì cấp dưới đi thăm boss cũng là chuyện thường tình mà”.
Ở cổng tiểu khu có một quán ăn sáng nhỏ, ông chủ mập tròn rất thân thiện, từ xa trông thấy khách quen An Tiểu Ly đã cười híp mắt chào hỏi, An Tiểu Ly bần thần đáp lại, lơ đãng vào trong quán, ngồi xuống.
Trong quán hơi đông, cô đợi một lúc, ngồi đờ đẫn trông rất chán nản, trên tường dán đầy hình các kiểu bánh bao, dần dà trong mắt cô hóa thành cùng một gương mặt trắng nhợt, An Tiểu Ly bỗng cảm thấy không còn đói nữa.
“Ăn gì chứ?”, ông chủ đến, cười tươi hỏi.
“Hai bánh bao trắng”, cô lờ đờ như hồn ma, trả lời.
Ông chủ quán gãi đầu, tìm ra hai cái bánh bao trắng hơn một chút trong xửng, bê ra cho cô.
“Tiểu bạch[1] tới… đâyyyy!”, ông chủ cười đùa kéo dài giọng trêu, nhưng lại bị ánh mắt kinh hoàng của An Tiểu Ly dọa cho suýt chút nữa cắn phải lưỡi.
[1] An Tiểu Ly dùng từ tiểu bạch vừa là cách gọi Trần Ngộ Bạch, vừa có nghĩa là bánh bao trắng.
Ông chủ ấm ức đặt hai cái bánh bao trắng xuống rồi lặng lẽ rút lui. Còn An Tiểu Ly vẫn nghe thấy tiếng “tiểu bạch tới đây” vang vọng, nhìn bánh bao rất ngon miệng, bỗng cảm thấy không nhẫn tâm ăn nó. Khó nhọc nuốt hơn nửa cái, nhìn miếng nhân bên trong lộ ra, cuối cùng cô quyết định đồng ý với những gì Tần Tang nói.
Thì đi thăm cái tên Tiểu Bạch ấy một chút, kiểu thăm lễ phép của cấp dưới đối với cấp trên thế thôi.