Tiểu thuyết gia viết về *** không phải là người hay sao?!
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry…”
An Tiểu Ly làu bàu, lần thứ mười ba ấn nút gọi nhanh số 1.
Vẫn không được.
Lúc Trần Ngộ Bạch vào phòng ngủ thì thấy An Tiểu Ly đang nằm ườn trên giường, lăn lộn giữa một đống gối đầu, tóc tai rũ rượi hệt kẻ điên, ngơ ngẩn ngồi bấm điện thoại liên tục.
“Có chuyện gấp à? Sao gọi nhiều thế?”. Trần Ngộ Bạch hỏi cô, cúi xuống tự nhiên thu dọn giường chiếu.
“Không biết… Ban ngày Tang Tang nói bắt đầu từ chín giờ thì cứ mỗi hai mươi phút thì gọi điện cho cô ấy một lần, cho dù là không nghe điện thoại cũng phải gọi, đến khi cô ấy về nhà thì thôi”. An Tiểu Ly rất giữ chữ tín, gọi lần thứ mười lăm.
Trần Ngộ Bạch đặt hết gối đầu về chỗ cũ, trên giường ngoài cô ra thì không còn đồ vật nào thừa thãi cả. “Đừng gọi nữa”, anh vốn không muốn nói với cô, nhưng thấy mặt mũi cô nhăn nhó, trong lòng anh cũng không thấy thoải mái, “Hôm nay là sinh nhật Vi Nhiên, Tần Tang ở cùng cậu ta”.
An Tiểu Ly nghe xong thì cuống lên! Lý Vi Nhiên này sao lại không bằng cầm thú như thế! Thừa dịp tiểu cầm thú không ở đây là ra tay với Tang Tang! Bảo cô làm sao nói năng gì với cậu Sáu Tần hoạt bát đáng yêu bây giờ?
Cô bò dậy nhảy xuống giường, bị Trần Ngộ Bạch quả quyết giữ lại, “Đi đâu?”.
“Tìm Tang Tang! Nếu cô ấy và Lý Vi Nhiên gì gì đó, thì Tần Tống phải làm sao đây?”
Trần Ngộ Bạch “ồ” khẽ một tiếng, một tay nhẹ nhàng giữ cô lại, tay kia chậm rãi đẩy gọng kính, “Hình như em đặc biệt quan tâm Tần Tống?”.
An Tiểu Ly cảm giác có một cơn gió u tối ập tới, sự giáo huấn thê thảm trước đây xuất hiện trong đầu, cô cười giả lả: “ Không không không! Không có không có!”.
Trần Ngộ Bạch cũng cười, nhưng lại là nụ cười khiến người ta thà tan xương nát thịt còn hơn là rơi vào tay anh, “Thế hả?”, giọng anh càng lúc càng nhẹ, nhưng tay càng lúc càng mạnh…
“Anh đừng tới đây…”. An Tiểu Ly chống cự yếu xìu dưới tay anh, nửa câu sau bị anh nuốt vào trong bụng.
Anh rất có hứng, vừa ђàภђ ђạ cô vừa thì thầm hỏi về Tần Tống bên tai, trong giọng nói thong thả tao nhã, nếu nghe kỹ sẽ thấy Dụς ∀ọηg đang dồn nén dữ dội. Tội nghiệp An Tiểu Ly bị anh ђàภђ ђạ đến đầu váng mắt hoa, bẩo còn nhớ Tần Tống ra sao nữa.
Cô càng không trả lời, anh càng ra sức. Cô run giọng van xin anh, nói những lời anh thích nghe, cuối cùng thực sự không chịu nổi nữa, bật khóc.
Trần Ngộ Bạch nhận ra anh đã quá nôn nóng, vội vàng cúi xuống hôn cô, động tác cũng chậm lại. An Tiểu Ly mơ hồ nhận ra điều gì đó, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại, càng khóc dữ hơn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, gối đầu ướt đẫm một khoảng. Người phía trên quả nhiên khác với bộ dạng lưu manh mấy lần trước, vừa dịu dàng hôn cô như mưa, vừa không ngừng nhẹ nhàng dỗ dành, động tác cũng mỗi lúc một dịu dàng.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Tiểu Ly, Tiểu Ly… đừng khóc…” Anh luôn gọi cả họ lẫn tên cô, đây là lần đầu cô nghe anh chỉ gọi tên cô bằng giọng yêu chiều như thế.
“… Đừng khóc”, anh thậm chí còn ngừng lại, rút ra, hai người nằm nghiêng mặt đối mặt, anh dịu dàng dỗ dành.
“Sau này… sau này không cho phép anh gọi em là ngốc nữa”, An Tiểu Ly thửa nước ᴆục thả câu.
“Ừ”, ai đó không nghĩ ngợi gì, đáp luôn.
Vừa buông lời, ngay cả Trần Ngộ Bạch cùng ngẩn người.
Nhưng cô thật sự không khóc nữa, lát sau đã ôm cánh tay anh ngủ vùi. Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, chỉ nghe bên tai hơi thở nhẹ nhàng của cô, mỗi một tiếng đều khiến trái tim anh run lên không thể kiểm soát.
Đến lúc này anh mới nhận ra, sự việc hình như đã vượt quá dự đoán của anh. Anh tưởng đã nuôi một con thú cưng đáng yêu, ai ngờ cô không ăn thức ăn của thú cưng, ngược lại còn cắn vào tim anh một cái.
Thật tệ hại.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Ngày nóng nhất trong tháng Sáu.
An Tiểu Ly kéo vạt áo tốt nghiệp quạt phần phật, bộ đồng phục rộng thùng thình đã cuốn lên thế mà vẫn thấy nóng, chụp vài tấm hình với A Mạc và Xuân Tử, thực sự nóng quá không chịu nổi nên trốn dưới bóng râm gốc cây lớn bên đường.
Tang Tang đang ngồi đó, dựa vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tối qua cậu đi hái hoa trộm hay sao thế?”, An Tiểu Ly chọc chọc vào mặt bạn, cười mờ ám. Tang Tang nhắm mắt đưa tay sờ tay cô, nhéo một cái, đau đến mức cô xuýt xoa mãi.
Tối qua Lý Vi Nhiên đưa cô về nhà là đã hơn mười giờ. Tắm xong hai người lại buông điện thoại, như nói mãi không hết chuyện, đến hơn hai giờ sáng, di động nóng bỏng lên, cuối cùng vẫn là cô nói hôm nay làm lễ tốt nghiệp, mới bịn rịn cúp máy đi ngủ. Lăn qua lăn lại trên giường, mơ mơ màng màng rất buồn ngủ, nhưng lại ngủ không được. Cô cầm điện thoại nhắn tin cho anh, anh lập tức trả lời ngay: “Anh đang nhớ em, không ngủ nổi”.
Nhớ đến tin nhắn đó, khóe môi Tần Tang vô thức nhướng lên, An Tiểu Ly ngồi cạnh nhìn đến há hốc miệng, “Tần Tiểu Tang, cậu chắc chắn là kiểu lầm lì không nói thì thôi, nói là kinh khủng, cười tới nỗi tớ nổi cả da gà rồi này. Nói xem, mấy hôm nay cậu và Lý Vi Nhiên tới mức nào rồi?”.
“Tạm thời chưa tới mức như cậu và Trần Ngộ Bạch”, Tần Tang ung dung đáp.
An Tiểu Ly bị chọc trúng chỗ hiểm, rụt cổ lại, không dám chọc bạn nữa. Cũng may lúc đó các bạn trong lớp gọi họ đến chụp hình chung, cô thừa dịp chuồn mất.
Trong phòng họp của Lương thị, điều hòa chỉnh rất thấp, các lãnh đạo phòng khai thác đang họp, nghe phó tổng Lý báo cáo kế hoạch phát triển mới nhất.
Đến giờ hỏi đáp, nhân viên cấp dưới đều nhận thấy phó tổng Lý cứ nhìn đồng hồ đeo tay, hàng lông mày cau lại, vốn dĩ có chút thắc mắc nhỏ cũng chẳng dám hỏi, cứ thế mà cuộc họp kết thúc sớm nửa tiếng.
Vừa tan họp, Lý Vi Nhiên cả công văn tài liệu cũng không dọn dẹp, cầm chìa khóa xe bỏ ra ngoài. Trần Ngộ Bạch ngồi trên ghế xoay một vòng, đưa chân ra ngáng đường, anh nhanh nhẹn tránh được, “Gì thế? Em vội lắm!”.
“Vội cái gì? Chuyện chính thì không làm!”, Dung Nham bước tới, thảnh thơi dựa vào bàn dạy dỗ, “Tính khả thi thì không nhắc gì tới, PPT lật vù vù cứ như đánh trận ấy, cậu cuống lên đi đâu thế hả?”.
“Bạn gái em hôm nay tốt nghiệp, lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi, em phải cuống chứ. Các anh nương tay cho em, lát em về sẽ túm mấy trưởng phòng đến giải thích kỹ một lượt là được chứ gì”, Lý Vi Nhiên cuống lên định đi thì Dung Nham thì cả tay chân ra cản lại, nhất thời cuống đến độ mặt dày nhăn nhó.
“Anh Ba, Tiểu Ly hôm nay cũng tốt nghiệp mà, anh không đi à?”, Lý Vi Nhiên lách ra, đấm vào иgự¢ Dung Nham một cái, chuyển chủ đề sang Trần Ngộ Bạch.
Dung Nham chọc: “Đây là trò gì thế? Hai anh em cậu liên minh cưa cẩm hết những cô gái xinh đẹp trong lớp rồi? Không để lại cô nào cho anh à?”.
Giữa anh em với nhau vốn không khách sáo, che giấu gì, nhưng Tràn Ngộ Bạch nghe xong bỗng dưng đứng lên, tài liệu đập “bộp” một cái vào miệng Dung Nham. Trong tiếng kêu thảm của anh ta, anh dọn dẹp đồ của mình, cười khẽ với Lý Vi Nhiên, “Tôi không rảnh, cậu muốn đi thì nhanh lên!”.
Lý Vi Nhiên “a” lên một tiếng, họp xong rồi, sao còn không rảnh.
Nhìn Lý Vi Nhiên đi xa dần, Trần Ngộ Bạch quay lưng đi về hướng ngược lại.
Lễ tốt nghiệp, hình như cô ngốc kia mấy ngày nay cứ lảm nhảm về nó, hôm nay lúc xin nghỉ cũng có nhắc tới. Cô nàng hi vọng anh đi hay sao?
Nhưng anh phải suy nghĩ đã.
Chiều hướng phát triển của sự việc hình như càng lúc càng xa rời suy nghĩ ban đầu của anh.
An Tiểu Ly nhìn vẻ mặt uể oải của ai đó khi Lý Vi Nhiên xuất hiện đã biến mất ngay lập tức, bình thường bạn Tần Tiểu Tang kiêu ngạo lắm, cứ thích dạy dỗ cô hết cái này đến cái kia, thế mà hớn ha hớn hở chạy lại, đỏ mặt kéo tay Lý Vi Nhiên, cười cứ như… cái gì đó “đãng” ấy.
Lý Vi Nhiên và Xuân Tử, A Mạc chào nhau, giới thiệu xong, Xuân Tử và A Mạc cười rất thẹn thùng, nhưng lại thầm nôn ra máu. Thế giới này sao vậy? Cái tên ngốc nghếch An Tiểu Ly kia đã tìm được một cực phẩm rồi, mà cô nàng tiểu tư bản xấu xa Tần Tang kia cũng túm được một anh chàng siêu đẹp trai tới, mà khi cười còn ngọt ngào dịu dàng hơn anh chàng của An Tiểu Ly nhiều. Mà những thiếu nữ nhà lành như họ, ngoại hình khá ổn, cô bé lọ lem hiền dịu đúng nghĩa, ngược lại vẫn độc thân vui tính.
Họ không dám âm mưu hại Tần Tang, chỉ có thể cười nham hiểm đòi Lý Vi Nhiên khao ăn. Trong đại học hầu như đều có truyền thống đó, phòng ký túc xá ai yêu đương thì đều phải khao một bữa thịnh soạn, mọi người cùng nhau quan sát dùm, đồng thời đại cáo thiên hạ rằng đôi “cẩu nam nữ” này từ đây sẽ chính thức yêu nhau.
Lý Vi Nhiên nhìn Tần Tang dựa dẫm anh, cười càng dịu dàng, “Đương nhiên đương nhiên, anh rất vinh hạnh. Lát nữa xong lễ tốt nghiệp, mọi người tụ tập một bữa!”.
An Tiểu Ly lặng lẽ đứng cạnh, Lý Vi Nhiên nhìn cô cười, cô quay đi giả vờ không thấy.
Lễ tốt nghiệp được cử hành tại hội trường lớn trong trường, các lãnh đạo trong trường lần lượt lên sân khấu phát biểu. Vẫn là khuyến khích sinh viên làm việc có ích cho xã hội, tương lai quay về cống hiến cho trường.
Lý Vi Nhiên ngồi cùng Tần Tang bên dưới, cầm khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, trên tay cho cô. Tần Tang cảm thấy xấu hổ, hơi né tránh, nhưng ngược lại bị anh kéo gần hơn.
An Tiểu Ly ngồi phía sau nghiến răng nghiến lợi, bỗng đập tay một cái thật mạnh lên vai Lý Vi Nhiên: “Quậy phá gì đó! Xoay tới xoay lui khiến tôi hoa mắt quá!”.
Lý Vi Nhiên vẫn cười dịu dàng, Tần Tang quay lại trừng mắt cảnh cáo. A Mạc ngồi cạnh chơi điện thoại, lạnh lùng vạch trần cô: “Xoay tới nỗi cậu ghen tỵ chứ gì?”.
An Tiểu Ly nhéo mạnh A Mạc một cái, trong lòng như nghẹn lại. Mấy hôm nay cô ngầm ra hiệu vô số lần tham dự lễ tốt nghiệp của cô. Thấy Lý Vi Nhiên và Tần Tang ngọt ngào như mật ૮ɦếƭ thế kia, cô vừa phẫn nộ thay cho Tần Tống, lại vừa thấy ghen tỵ.
Anh chỉ chơi đùa thôi sao? Nếu là vậy thì tại sao lại là cô? Người đàn ông như Trần Ngộ Bạch, muốn phụ nữ kiểu gì thì chẳng cần vẫy tay là được ư?
Anh nghiêm túc sao? Nếu thế thì tại sao cô hoàn toàn không cảm thấy hạnh phúc? Ngoài lúc lên giường, cô chưa từng thấy Trần Ngộ Bạch đối xử tốt gì với cô cả.
Không đúng, lúc lên giường cũng không tốt lắm, anh lúc nào cũng bắt nạt cô…
“Này, cậu đỏ mặt cái gì?”, Xuân Tử lắc lắc cô, “Ờ ờ… nhìn kìa, chủ nhiệm tới kìa”.
Chủ nhiệm khoa bị họ gọi sau lưng là “đầu to” đang khom lưng luồn tới từ lối đi, ngồi xổm xuống trước dãy ghế họ ngồi, vẫy tay mãi với Tần Tang. Tần Tang thấy bộ dạng thầy cười là biết đang gọi Lý Vi Nhiên. Cô đẩy Lý Vi Nhiên rồi hai người cùng đứng lên, bước ra.
Chủ nhiệm khoa kéo họ tới phòng nghỉ cạnh hội trường, bảo đợi một lúc. Một lát sau hiệu phó trường tới, bước đến nhiệt tình bắt tay với Lý Vi Nhiên, “Phó tổng Lý, anh đến thật vinh dự quá! Sao không nói trước?”.
Lý Vi Nhiên khách sáo bắt tay với thầy hiệu phó, giới thiệu Tần Tang đứng sau lưng anh với họ: “Bạn gái của tôi, Tần Tang. Hôm nay cô ấy tốt nghiệp, tôi chỉ tới dự lễ mà thôi. Không ngờ vẫn làm phiền thầy”.
Ban đầu Cố Yên vào trường này học, Lương Phi Phàm đã bỏ hầu bao ra xây dựng mới toàn bộ khu giảng đường, còn đảm nhận luôn việc nhận thực tập sinh mỗi năm, về sau “Lương Thị” trở thành nhà tài trợ lớn nhất của trường, người phụ trách cao nhất là Lý Vi Nhiên.
“Phó tổng Lý, lên sân khấu nói vài lời nhé. Là một thanh niên trẻ trung tài giỏi, hãy khuyến khích những người trẻ tuổi mới ra trường”, thầy hiệu phó cười nói.
Lý Vi Nhiên khách sáo từ chối, hiệu phó quay sang thuyết phục Tần Tang, nói là hãy để cô cống hiến chút gì đó cho trường lần cuối. Tần Tang mím môi cười, kéo vạt áo Lý Vi Nhiên, “Anh đi đi”.
Lý Vi Nhiên lặng lẽ đưa tay đan vào tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy, “Ừ”.
Lý Vi Nhiên lên sân khấu khiến đám nữ sinh bên dưới được một phen xôn xao.
Trời nóng thế này mà anh vẫn ăn mặc trang trọng, áo vest đen thẳng thớm tôn lên nét thanh lịch, tao nhã trẻ trung. Thầy hiệu trưởng chủ trì buổi lễ đích thân giới thiệu anh với mọi người, tong tiếng vỗ tay, Lý Vi Nhiên đón lấy micro, đứng bên cạnh bục phát biểu, rất thoải mái, anh phân tích đôi chút về công việc trong tương lai, rồi lại ví dụ về tập đoàn Lương Thị, chỉ cho đám sinh viên tốt nghiệp một số việc cần phải chú ý.
“Thực ra hôm nay tôi chỉ đến dự lễ với tư cách người thân của sinh viên, nên nhất thời chưa chuẩn bị kỹ càng, chỉ nói với các bạn vài câu thế thôi. Từ lúc tốt nghiệp đại học đến nay đã mấy năm rồi, nếu thật sự phải nói về trải nghiệm bản thân thì chỉ có hai chữ – thử đi. Điều này cũng giống đạo lý cuộc sống vậy, nếu bạn không thử thì mãi mãi không biết bản thân có thể làm tốt đến đâu”.
Hiệu trưởng cười tươi rói, vỗ tay đầu tiên, Tần Tang lặng lẽ ngồi bên dưới, trong tiếng vỗ tay vang dội, cô nhìn người đàn ông anh tuấn đang mỉm cười trên sân khấu, trong lòng có chút hối tiếc: Cô, lại suýt nữa bỏ qua người đàn ông này.
“Cám ơn mọi người. Tại đây, tôi đại diện Lương Thị, hoan nghênh các tài năng ngồi đây đến tham gia vào tập đoàn của chúng tôi. Cuối cùng, chúc các bạn một buổi lễ tốt nghiệp vui vẻ”.
Anh nói xong, buông micro xuống, gật đầu chào lãnh đạo trường, xuống sân khấu bước đến chỗ Tần Tang. Lãnh đạo vẫn đang tiếp tục phát biểu nhưng ánh mắt mọi người lại di chuyển theo Lý Vi Nhiên, nhìn anh mỉm cười bước đến gần, Tần Tang như muốn bay bổng trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Lý Vi Nhiên lái xe đến, từ xa đã thấy mấy cô gái phòng Tần Tang bị mấy chàng trai vây quanh, hai bên đang tranh luận gì đó. Anh vừa xuống xe thì cô gái tên A Mạc đã cuống quýt vẫy tay với anh.
“Ha! Thấy chưa!”, A Mạc chỉ vào Lý Vi Nhiên đang bước tới, tức tối nói với cậu chàng cao to, “Người ta là rể mới của phòng bọn này, lần đầu đến khao một bữa, các cậu làm loạn cái gì?”.
Cậu chàng cao to quan sát Lý Vi Nhiên, vẻ mặt khách sáo toát ra vẻ không phục. Lý Vi Nhiên choàng ôm Tần Tang, khẽ hỏi: “Sao vậy? Các em có hoạt động gì à?”.
An Tiểu Ly nghênh ngang đắc ý bước ra từ sau lưng anh chàng cao lớn đó, vỗ vỗ vai Lý Vi Nhiên: “Là thế này, phó tổng Lý, anh này là trưởng câu lạc bộ của bọn em. Hôm nay là lễ tốt nghiệp mà, đã hẹn trước là mọi người cùng ăn bữa cơm chia tay, ai ngờ lại trùng thời gian anh mời, thật tiếc quá!”.
Cô “tiếc” với nỗi hí hửng, A Mạc và Xuân Tử đứng hai bên nhéo mạnh cô, đau dến nỗi cô nhảy nhổm lên, luồn đến cạnh Tần Tang. Tỏ ra rất vô ý gạt tay Lý Vi Nhiên đang ôm Tần Tang ra, An Tiểu Ly ôm lấy eo bạn hít hít mũi vẻ đáng thương.
Tần Tang cười dịu dàng, xoa xoa lưng cô, cúi xuống khẽ khàng nói vào tai cô: “cậu còn phá bĩnh nữa thì tớ sẽ cho cậu biết mặt đấy”.
An Tiểu Ly rùng mình một cái, ấm ức buông bạn ra, đứng thật xa.
Lý Vi Nhiên cười và bắt tay anh cháng cao to kia, chàng trai Đông Bắc hồn hậu lập tức lúng túng, lúc nãy cậu ta thấy Lý Vi Nhiên đứng trên sân khấu nói chuyện thật nghiêm, mô phạm, nào ngờ còn lịch sự thế này.
“Hay thế này, nếu các bạn trong câu lạc bộ chịu nể mặt thì buổi tối tôi mời mọi người một bữa, càng đông càng náo nhiệt”, Lý Vi Nhiên đề nghị.
A Mạc và Xuân Tử đều gật đầu, An Tiểu Ly bị Tần Tang doạ cho không dám đến gần. Anh chàng cao lớn lúng túng gãi đầu, “Em phải hỏi họ đã”. Nói xong cậu ta đã chạy đi, bàn bạc với mấy anh chàng đứng đằng xa, rồi lại mồ hôi mồ kê chạy về, lắc đầu với Lý Vi Nhiên, “Không được”.
Không đợi A Mạc và Xuân Tử nghiến răng lao tới, anh ta lại lúng túng gãi đầu, “Nhưng anh có thể đi cùng bọn em. Đương nhiên, anh phải trả phần tiền của anh”.
Lý Vi Nhiên gật đầu, nhìn Tần Tang cười.
Liên hoan ở quán nhỏ gần trường, mười mấy người chen chúc quanh một cái bàn tròn, A Mạc và Xuân Tử cả buổi tối cứ thay phiên nhau nhéo An Tiểu Ly – chính là cái tên sao chổi đó bị thần kinh, chạy đi nhắc trưởng nhóm vẫn còn một bữa ăn chia tay chưa tổ chức, nếu không bây giờ họ nhất định đã ngồi trong nhà hàng ăn yến sào rồi.
An Tiểu Ly cũng không sung sướng gì, tay bị nhéo đến tê dại, lúc uống bia, Tần Tang cứ như vô tình hữu ý hướng mọi người chĩa mũi dùi vào cô, ba, bốn chai bia vào bụng, cô cảm thấy trần nhà của quán thật là cao thật là cao.
Giữa chừng cô đi vệ sinh, lúc về nhầm đường, đi thẳng ra cửa quán.
Lúc ra mới phát hiện trời đã sập tối, trên con đường náo nhiệt đầy những cặp tình nhân trẻ, hình như mỗi một chàng trai đều đang dỗ dành nịnh nọt bạn gái dù có ngoại hình thế nào trong vòng tay. Cô nhìn đến nỗi trong lòng cứ thấy nỗi chua xót trào dâng.
Cô nhận ra cả ngày hôm nay mình đều không vui.
“Đang làm hòn vọng phu hả?”, Tần Tang không biết bước ra từ lúc nào, đứng sau lưng cô, cao giọng hỏi.
Tiểu Ly bĩu môi, “Ai nói tớ có chồng? Rõ ràng tớ vẫn đang đợi hoàng tử của mình vượt núi đến đây”.
Trước kia cô hỏi Tần Tang vì sao không yêu, Tần Tang lúc nào cũng đùa: “Tớ vẫn đang đợi hoàng tử của mình vỗ ngựa tới”. Lâu dần, Tiểu Ly đùa cô rằng, hoàng tử giữa đường tới đây phải vượt núi lội sông, nên tới muộn một chút.
Tần Tang cũng nhớ lại chuyện xưa trong đêm chia tay này, thời gian hoàng kim bốn năm phong lưu vui vẻ, cứ thế mà xuân qua đông lại, lặng lẽ trôi qua. Hai người im lặng đứng một lúc rồi Tần Tang nhéo má Tiểu Ly, “Con ngựa của hoàng tử nhà cậu phải đổi rồi, đi hơi chậm quá đấy”.
An Tiểu Ly “ừm” một tiếng, quay lưng kéo bạn vào trong, “Thời buổi này này hoàng tử giả mạo nhiều quá, nên bị tắc đường”.
Họ ra ngoài một lúc thôi mà lúc vào trong đã loạn cào cào. Trên bàn là một dãy chai bia đã khui dựng thành một hàng, Lý Vi Nhiên ϲởí áօ khoác, xắn tay áo, Xuân tử và A Mạc đứng sau làm thành một đội cổ vũ thiếu nữ, đứng đối diện với anh là tất cả các nam sinh còn lại.
Trước tốt nghiệp còn ςướק mất của họ mỹ nhân lạnh lùng họ thầm ngưỡng mộ, lần này phải xử một trận mới được.
An Tiểu Ly vừa nhìn thấy cảnh tượng PK hoàng tráng như thế thì mọi nỗi buồn đều quẳng đi hết, hiếm khi có người ra tay bất bình đẳng cho tiểu cầm thú kia, cô hí hửng chạy ào tới, gia nhập, vào đội nam sinh và ra sức gào thét, đám con trai kia trong quá trình uy Hi*p lúc nãy đã lãnh đủ những lời cạnh khoé châm biếm của đám con gái, bây giờ ai nấy đều vỗ vai An Tiểu Ly, rất là sung sướng.
Tần Tang không đến đó ngay mà đứng ở phía xa móc điện thoại ra, đứng ở một góc đẹp nhất chụp mấy tấm hình đang khoác vai bá cổ kia, biên tập thêm mấy chữ rồi gửi đi.
Về lại bàn, Lý Vi Nhiên đang uống một chai bia lớn, liếc thấy cô đến thì đưa tay nắm tay cô. Tần Tang đan mười ngón tay vào anh, mỉm cười nhìn anh làm anh hùng. Nam sinh đã không chống đỡ nổi nữa, ho một cái thế là phun hết bia ra, trong tiếng hò reo náo nhiệt của đám A Mạc, cậu ta chạy như điên ra ngoài nôn oẹ.
Mọi người gần chín giờ mới tan cuộc, lúc đi, đám nam sinh lần lượt đến bắt tay vỗ vai Lý Vi Nhiên vẻ rất thân mật, cứ như huynh đệ tri kỷ.
Lúc rời đi, Tần Tang và Lý Vi Nhiên đi phía sau, mọi sự náo nhiệt ồn ào đều ở phía xa thật xa, chỉ có ánh đèn ảm đạm và vẻ mặt vui sướng của họ.
“Anh uống say chưa?”, Tần Tang hỏi Lý Vi Nhiên. Bước chân anh không loạng choạng, chỉ có ánh mắt càng sáng, lấp lánh như có thể chiếu vào tận trái tim cô.
Lý Vi Nhiên cười, ôm lấy cô, khẽ nói lời ngọt ngào: “Thực ra ở cạnh em, ngày nào anh cũng như say cả”.
Tần Tang mím môi cười, dáng vẻ ấy khiến Lý Vi Nhiên càng say đắm, bất giác cúi xuống hôn cô. Tiểu Ly, A Mạc quay lại thấy, lập tức ho thật lớn, Tần Tang đỏ mặt đẩy anh ra, Lý Vi Nhiên quyến luyến không thôi, lại cắn nhẹ một cái rồi mới chịu buông.
A Mạc nhìn cặp thần tiên quyến lữ phía trước một cách hâm mộ, huých vào người Tiểu Ly, “Công tử họ Trần nhà cậu cũng là tổng giám đốc Lương Thị nhỉ?”.
Tiểu Ly ậm ừ đáp lại.
A Mạc hưng phấn hẳn, “Tổng giám đốc Lương Thị đều xuất sắc thế hả? Còn nữa không?”.
“Còn một Tiểu cầm thú, cậu cần không?”, An Tiểu Ly thấy thái độ cứng rắn của Tần Tang, biết rằng cầm thú hết cách rồi, chi bằng tạm bợ cho A Mạc cũng được.
A Mạc đánh cô một cái “chát”, cánh tay tê dại suốt buổi tối của An Tiểu Ly xuất hiện một vết tay đỏ ửng, ấm ức đến nước mắt cứ vòng quanh.
“An Tiểu Ly cậu là đồ vô lương tâm, bản thân thì chiếm mất cực phẩm là công tử nhà họ Trần, còn giới thiệu cầm thú cho tớ?”, A Mạc giận dữ quắc mắt, nước bọt văng phèo phèo lên mặt Tiểu Ly.
“Công tử họ Trần còn cầm thú hơn cả cầm thú…”, cô làu bàu, hất A Mạc đang lửa giận bừng bừng ra, ấm ức chạy đi mua mực nướng ăn.
Ba xiên mực nướng cay nồng chui tọt vào bụng, An Tiểu Ly đã “sạc pin” xong. Cô vốn dĩ lười biếng, có giận ai cũng đến nhanh đi nhanh, chẳng buồn tính toán so đo với ai cả. Ngồi cạnh hàng mực nướng, cô nhàm chán nhìn người qua lại. Một lúc sau hơi men ngấm vào, đầu óc phát sốt lên thế là gọi điện thoại cho công tử họ Trần.
“Tiểu Bạch!”
“Tiểu Bạch?”
“Tiểu Bạch…”
“Chuyện gì?”, giọng nói lạnh lùng quen thuộc, qua điện thoại mà cũng có thể làm giảm bớt hơi nóng trên gương mặt cô.
“Anh đang ở đâu thế?”, cô cười ngô nghê, hỏi.
“Trên giường”.
“Ồ, làm gì trên giường?”, An Tiểu Ly ngửa mặt lên nhìn mặt trăng, càng nhìn càng càng thấy tròn.
“Lên giường”.
“Ờ”, cô cúp máy, tiếp tục ngắm mặt trăng tròn vành vạnh.
Quả nhiên, không tới một phút, điện thoại của anh lại tới, “An Tiểu Ly, em dám cúp máy anh!”
“Chẳng phải anh đang bận lên giường sao, em làm phiền anh thì không hay mà”.
“… Ngốc”, anh thấp giọng mắng, lại hỏi, “Ở đâu?”.
“Trường”.
“Đợi anh”.
“Ờ…” An Tiểu Ly ngốc nghếch cười rồi cúp máy.
Trần Ngộ Bạch nhướng môi cười rồi cúp máy, đứng lên chọn lấy một bộ quần áo trong tủ.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Trước khi đi anh gõ cửa phong tắm, tiếng nước róc rách bên trong ngừng lại, anh lạnh giọng nói qua cánh cửa: “Tôi đi đây”.
Đến khu nhà ký túc xá của Tiểu Ly, anh ngồi trong xe gọi điện cho cô. Đợi mãi mới thấy cô xuống lầu, từ xa nhìn thấy cô chạy như bay đến, vừa nhìn về phía anh vừa chạy xuống bậc thang, đến bậc cuối cùng bị hụt chân, loạng choạng ngã nhào xuống đất.
Một cơn gió nhẹ thổi, cát trên đất xoay chuyển cùng lá rơi, Trần Ngộ Bạch như thở dài một tiếng, sau đó bước tới đưa tay nắm lấy vai cô kéo cô dậy, “Ngốc quá”. Anh phủi đất cát trên người cô, thấp giọng quở trách.
An Tiểu Ly ngoác miệng đứng lên, chân bị bậc cầu thang cọ vào, cứ kêu đau. Trần Ngộ Bạch giữ cho cô đứng vững rồi quỳ xuống xem xét, không bị rách da, chỉ hơi đỏ lên, mấy hạt cát còn dính trên đó, anh thổi đi rồi lấy khăn giấy lau. Đứng dậy vỗ đầu cô, “Đi mà cũng không cẩn thận”.
An Tiểu Ly cười he he, bộ dạng còn ngốc nghếch hơn ngày thường.Trần Ngộ Bạch cúi gần ngửi, lạnh mặt, cau mày, “Uống bia à?”.
“Dạ”, cô gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói mách, “Tang Tang chuốc em!”.
Trần Ngộ Bạch đẩy kính, không nói gì.
Tần Tang, trong lòng anh cười lạnh đọc lại tên cô ấy, được, tôi nhớ rồi.
Do ban ngày quá nóng nên vườn trường buổi tối có gió mát thật dễ chịu, các cặp tình nhân tay nắm tay, vai kề vai trên đường rất nhiều, Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly đi trên con đường chính trong trường, hai dãy đèn thẳng tắp, dưới ánh sáng vàng vọt, giữa mỗi ngọn đèn đều trồng những gốc cây cao, lá cây rậm rạp, ánh đèn nhoà nhạt, trông rất có vẻ lãng mạn.
An Tiểu Ly ban đầu bị anh nắm tay kéo đi, về sau tự cô thấy mình giống thứ gì đó bị anh dắt tay đi dạo, nên đi nhanh lên lên níu tay anh, Trần Ngộ Bạch hình như ngẩn ra, sau đó cũng nắm tay cô, mười ngón đan vào nhau.
An Tiểu Ly im lặng đi theo anh, thực sự không nhịn nổi nữa nên tự tìm đề tài trò chuyện: “Lúc nãy anh thực sự là lên giường sao?”.
Cô phân tích bằng trí tuệ của mình, là anh chắc đang nói đùa bậy thôi, nhưng do không tin tưởng vào sự phân tích đó nên cô vẫn hỏi.
“Không”, Trần Ngộ Bạch đáp gọn.
An Tiểu Ly “ồ” một tiếng, không còn điều gì khác để nói, chỉ thấy hai người lặng lẽ đi một đoạn như thế cũng rất dễ chịu. Gương mặt nhìn nghiêng của anh càng trở nên lạnh lùng anh tuấn hơn dưới ánh đèn, không biết có phải là do uống bia hay không mà giác quan của An Tiểu Ly đặc biệt nhạy bén, cứ thấy Trần Ngộ Bạch hôm nay có chút khác lạ, hình như anh có chút… bất an?
Cứ thế lặng lẽ đi dạo trong vườn, hai người ngày càng đi xa. Lúc về An Tiểu Ly mệt rồi nên lười biếng đòi anh phải cõng. Trần Ngộ Bạch bị cô bám víu lấy đến độ cau mày, thở dài, cúi người xuống, “Lên đi”.
Cô nàng nằm rạp trên lưng anh tỏ ra vui sướng lạ thường, cứ lẩm nhẩm bên tai anh, khi thì ngân nga điệu nhạc, vừa ngốc vừa khờ.
Thôi, ánh mắt nhìn về phía xa của Trần Ngộ Bạch lấp lánh nụ cười, là cô ấy vậy.
Lúc về vì hai người đều đã uống say nên Lý Vi Nhiên gọi tài xế đến lái xe. Hai người ngồi phía sau nghe nhạc nhẹ, Tần Tang dựa vào lòng anh, ngón tay vẽ vẽ lên mặt anh, Lý Vi Nhiên nhắm mắt mỉm cười, nắm lấy tay cô đặt lên môi hôn.
Lúc đi qua đường Thế Kỷ Trung Lộ, tài xế ngừng xe, Lý Vi Nhiên mở mắt, hôn lên má cô, “Xuống xe, chúng ta đi chọn quà tốt nghiệp”.
Tần Tang không muốn nhúc nhích, Lý Vi Nhiên đành xuống xe trước, rồi lại cuối xuống bế cô ra. Lúc đó cô xấu hổ, nhéo anh, thì thầm bảo để cô tự đi.
Hai người nắm tay nhau vào JA, ở cửa có treo bảng “Hôm nay nghỉ bán”, quản lý đã đứng đợi ở đó, tươi cười đưa họ vào trong.
Tần Tang đi theo anh, len lén kéo tay anh, “Rộng rãi như thế, không sợ em cho anh là trọc phú hay sao?”.
Tay Lý Vi Nhiên đặt trên eo cô siết chặt hơn, “Chỉ những cô nàng kém cỏi mới nói thế, không chịu nổi chuyện nhỏ này”.
Tần Tang lén nhéo tay anh, “Dám nói em kém cỏi này!”.
Lý Vi Nhiên hôn trộm má cô một cái, “Ai bảo? Tang Tang nhà anh không nhút nhát thế đâu. Tang Tang nhà anh là công chúa bẩm sinh”. Anh nói xong phác một cử chỉ lịch thiệp Ăng-lê, mỉm cười đưa tay ra, Tần Tang vén tóc rồi khoác lấy tay anh đi vào.
Đủ loại vàng bạc đá quý xếp hàng ngay ngắn trong tủ, những cô gái hướng dẫn mặc đồng phục đen, găng tay trắng đứng thành một hàng mỉm cười chuyên nghiệp, trong cửa hàng ánh đèn rực rỡ châu báu chói lọt này, tất cả chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “mộng ảo”.
Tần Tang thong thả đi phía trước chọn lựa, Lý Vi Nhiên theo sau, chăm chú ngắm từng ánh mắt từng cử chỉ của tay cô, mỗi nụ cười của cô, tâm trạng anh đều vô cùng ấm áp.
Tần Tang cuối cùng chọn một mặt dây chuyền rất đặc biệt, một vòng dây chuyền nhỏ xinh tinh tế, mặt dây chuyền là một đoá hoa hồng nhỏ bé. So với những món trang sức của cô thì cái này cũng không đắt lắm, nhưng thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, rất thích rất thích.
Lý Vi Nhiên nhận lấy dây chuyền đeo vào cho cô, đứng trước gương ôm lấy cô, nhìn người trong gương hai má đỏ hồng, đôi mắt rực sáng, anh thầm cảm thán, cái gọi là đẹp tựa hoa đào, chẳng qua cũng chỉ có thế thôi nhỉ?
Tần Tang cười bẽn lẽn nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh, trong không khí mát lạnh, trái tim đang run lên. Hai người nhất thời không nói gì, nhìn nhau trong gương, mỉm cười.
Đưa Tần Tang đến khu dưới nhà, cơn say của Lý Vi Nhiên hình như càng tăng, ôm cô đứng ở bóng đêm đầu cầu thang không chịu buông, Tần Tang bị anh hôn đến mức chân như nhũn ra, hai tay bám chặt eo anh, cũng rất không nỡ xa rời.
“Ưm… lên ngồi một chút nhé?”, cô ngửa gương mặt đỏ hồng, hỏi anh.
Lý Vi Nhiên hôn chụt lên môi cô, “Em không sợ anh mượn rượu làm càn hả?”.
“Chỉ những người tâm thuật bất chính mới nói thế, viện cớ cho bản thân”.
“Dám nói anh tâm thuật bất chính!”, Lý Vi Nhiên học theo giọng điệu cô trong cửa hàng, cô cười vui vẻ, đáp lại, “Ai nói? Vi Nhiên nhà em không phải tâm thuật bất chính, Lý Vi Nhiên nhà em là người chính nghĩa đạo mạo đàng hoàng nhất”.
Lý Vi Nhiên nghe rồi cúi xuống hôn cô thật mạnh, Tần Tang đang cười sung sướng, môi anh đập vào răng cô, đau đến nỗi kêu lên nho nhỏ.
Tần Tang cười đẩy anh ra, vẫy vẫy tay rồi quay người chạy vào. Tiếng bước chân loạng choạng dần xa, Lý Vi Nhiên sờ môi đứng dưới lầu, vừa nhíu mày vừa mỉm cười, đến khi đèn phòng cô sáng lên mới rời đi.
“Tiểu Bạch, trong lòng anh có những gì nhỉ?”.
Sắp đến cổng ký túc xá, An Tiểu Ly nhéo vành tai đỏ ửng của Trần Ngộ Bạch, hỏi anh. Anh hừ lạnh một tiếng, không đáp.
An Tiểu Ly lại thở dài một tiếng, “Tiểu Bạch, lúc nào anh cũng không nói gì. Haizzz… nếu em thông minh như Tang Tang thì tốt rồi, không cần mỗi ngày đoán xem anh đang nghĩ gì”.
Đó chắc chắn là một đêm u buồn sầu muộn, An Tiểu Ly lại cũng bắt đầu văn vẻ hẳn, ủ rũ thở dài bên tai Trần Ngộ Bạch.
Đến dưới toà nhà ký túc, Trần Ngộ Bạch buông cô xuống khỏi lưng anh, chỉnh lại cái áo nhăn nhúm của cô, thấy bộ dạng ngốc nghếch trong cơn say chuếnh choáng của cô thì không kìm được kèo cô vào lòng, cúi đầu cắn một cái.
Trước đó khi An Tiểu Ly cứ cảm thấy các cặp “cẩu nam nữ” hôn hít nhau trước ký túc xá thật là ảnh hưởng đến thẩm mỹ, nhưng đến khi thời khắc này tới, cô mới hiểu ra, làm “cẩu nam nữ” đúng là một chuyện rất có lạc thú.
“Đừng thông minh như Tần Tang, anh không thích con gái thông minh như thế”.
Trong tiếng thúc giục như giặc của dì quản lý ký túc, trong bóng đêm từng cặp đôi chia tay, giọng nói lành lạnh của Trần Ngộ Bạch như đến từ chân trời xa xôi.
Đêm đó, trong tiếng ngáy long trời lở đất của A Mạc, khoé môi An Tiểu Ly luôn nở nụ cười chìm vào giấc mộng đẹp.
Hôm sau là ngày cuối rời trường, sáng sớm Tần Tang đã lái xe đến, A Mạc và Xuân Tử đều tìm công việc ở tỉnh khác, Tần Tang đưa họ đến ga tàu, bịn rịn từ biệt nhau rồi cùng An Tiểu Ly quay về trường lấy hành lý của cô.
An Tiểu Ly dạo trước đang tìm nhà, nhưng một tháng cô chỉ lấy được chút tiền từ Núi Băng, thuê nhà thì phải ăn mì gói mỗi ngày. Nhưng nghe nói “Vũ Hưng” cho nhân viên độc thân thuê ký túc, cô đã xin rồi, nhưng trước khi được phê chuẩn thì cứ ở tạm nhà Tần Tang đã.
Lúc đang dọn dẹp trong căn hộ chung cư của Tần Tang thì điện thoại Trần Ngộ Bạch gọi tới, ngay cả chào hỏi cũng không, chỉ lạnh lùng hỏi cô đang ở đâu.
“Hôm nay em xin nghỉ phép rồi mà”, An Tiểu Ly thấy lạ, hôm qua chẳng đã nói cho anh biết hôm nay cô có việc rồi sao?
Thực ra Trần Ngộ Bạch lúc này đang đứng dưới toà nhà ký túc nữ sinh của cô, nóng nảy chịu đựng những ánh mắt tò mò qua lại, nghe giọng nói nhẹ tênh của cô trong điện thoại, anh nghiến răng: “Anh biết. Anh hỏi em hiện giờ đang ở đâu?”.
“Nhà Tang Tang. Em tạm thời dọn tới đây ở, đợi ký túc của công ty được phê duyệt rồi sẽ dọn đi”, Tần Tang thì miễn cưỡng có thể thu nhận cô lâu dài, nhưng An Tiểu Ly quen cô đã lâu, hiểu cô hơn ai hết, sự khống chế khoảng cách giữa Tang Tang và người khác đã tới mức độ biến thái, bạn bè thân mất mà mỗi ngày sống chung cũng sẽ khiến cô nàng cảm thấy mất tự nhiên chăng?
Ban đầu lúc học năm nhất, trong ký túc ở không tới một tuần, Tần Tang lặng lẽ dọn ra ngoài ở một mình, cô giải thích với A Mạc, Xuân Tử là nửa đêm cô cứ hay viết văn, ảnh hưởng mọi người nghỉ ngơi. Nhưng An Tiểu Ly nghĩ, Tần Tang không chịu nổi cảm giác thân mật trong ký túc, mỗi lần A Mạc Xuân Tử và cô cười nói đùa giỡn, Tần Tang đều sẽ lặng lẽ trốn đi thật xa.
Điều đó cũng có thể xem là một kiểu nhút nhát yếu đuối chăng, An Tiểu Ly thỉnh thoảng cũng thầm nghĩ, vì sợ tổn thương nên nhốt mình trong chiếc bình cứng chắc, giả vờ để cả thế giới và chính bản thân cô ấy cũng tưởng rằng Tang Tang rất kiên cường.
An Tiểu Ly đứng ở ban công, qua cửa kính nhìn người bạn thân đang thong thả dọn dẹp, phút chốc thất thần, quên cả mình đang nói chuyện điện thoại. Đến khi nghe tiếng “tút tút” lạnh lùng vẳng tới, cô mới giật mình tỉnh mộng.
“Có biết lịch sự là gì không… Thật chẳng đáng yêu gì cả!”, cô bĩu môi đi vào trong, hoàn toàn không ngờ rằng Tam công tử nhà họ Trần bên kia đầu dây lúc này đang tái mặt nghiến răng như thế nào.
Thêm đồ đạc của một người nên trong phòng có hơi chật chội, hai cô gái đang sắp xếp cho ngăn nắp thì chuông cửa vang lên, lúc đó mới nhận ra đã hơn mười hai giờ trưa.
Tần Tang đứng trên ghế, đang đẩy một cái valy rỗng lên nóc tủ bếp. An Tiểu Ly mở một cái thùng giấy ra rồi chạy đi mở cửa. Người đến là Lý Vi Nhiên đang xách mấy hộp cơm đứng bên ngoài, cười hi hi. Trái tim An Tiểu Ly chấn động đến tê dại bởi mấy logo nhà hàng to đính trên túi, cười híp mắt cho anh vào trong.
Lý Vi Nhiên thấy Tần Tang leo lên cao thì vội vàng bỏ đồ xuống bàn, bước đến giữ phía dưới. Tần Tang đẩy xong valy vào đặt tay lên vai anh bế xuống. An Tiểu Ly nhìn mái tóc dài của Tần Tang vạch ra một đường cong rất đẹp trong không trung, nhệch môi ra.
“Tớ ૮ɦếƭ đói đây này!”, cô chống nạnh hét lên, không ăn được nho thì cũng không thể để người khác ăn ngấu nghiến trước mặt cô được!
Tần Tang nhìn cô kỳ thị, thong thả đi rửa tay. Lý Vi Nhiên xách đồ lên bàn ăn, mở một hộp cơm ra, dùng khăn giấy kẹp một miếng đùi gà đưa cho An Tiểu Ly gặm, còn lại thì anh mang vào bếp bày ra đĩa.
An Tiểu Ly cảm thấy cực kỳ hổ thẹn trong mùi vị đùi gà thơm ngon và bóng dáng đảm đang của Lý Vi Nhiên: Tần tiểu thú à, sao cậu còn chưa quay về? Người có khí tiết như tôi cũng sắp phản bội rồi, huống hồ là Tang Tang!
“Chiều nay hai em dọn dẹp xong thì nghỉ ngơi nhé, buổi tối anh đến đưa đi ăn”, Lý Vi Nhiên nói với cả hai. Trông anh có vẻ rất bận, ăn bữa cơm mà nghe đến ba, bốn cuộc điện thoại, nhưng bận đến mấy thì lúc đi, anh cũng không quên ôm Tần Tang thật dịu dàng.
Vòng tay dịu dàng ngọt ngào đó cứ vương vấn An Tiểu Ly cả buổi chiều. Khi hai người cơ bản đã dọn xong, mệt đến nỗi nằm vật ra giường, An Tiểu Ly nhìn lên trần giường có màn treo sẵn, đẩy Tần Tang nằm cạnh.
“Hử?”, Tần Tang nhắm mắt hỏi.
“Tớ cảm thấy Lý Vi Nhiên tốt thật”.
“Ừ”, Tần Tang lại bắt đầu im lặng là vàng, An Tiểu Ly gian xảo trở mình nằm đè lên người bạn, “Tớ ghen tỵ!”.
“Tiểu Ly”, Tần Tang đẩy cô ra, nhắm mắt cười dịu dàng, “Tình yêu có muôn vạn kiểu!”.
“Tớ muốn như kiểu của hai người”.
“Ừ”.
“Công tử họ Trần không phải kiểu đó… nhưng cậu nói anh ấy hợp với tớ”.
“Vậy cậu tìm người khác đi, có lẽ là tớ sai”.
“Tần Tiểu Tang!”, An Tiểu Ly túm tóc mình, hụt hẫng.
Tần Tang không nhúc nhích, “Tớ có phải thần thánh đâu, làm sao biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Lúc đó tớ thực sự cảm thấy anh ấy hợp với cậu”.
“Bây giờ chính cậu cũng nếm vị ngọt của tình yêu rồi, biết anh ấy không phải lương thiện nhân của tớ à?”.
“Ừ… Thực ra, đúng là tớ đã nghĩ thế”, Tần Tang mở mắt, vuốt mái tóc rối của An Tiểu Ly, “Nhưng, có lẽ sau khi tớ bị tình yêu làm tổn thương, lại sẽ có một suy nghĩ khác. Nên Tiểu Ly à, vẫn cứ tuỳ hoàn cảnh thôi. Tình yêu, chẳng phải là một điều thuận theo tự nhiên hay sao?”.
An Tiểu Ly vùi mặt vào gối, nằm trên giường quơ quào như một con cá ૮ɦếƭ, “Tần Tiểu Tang, cậu là nhà văn viết tiểu thuyết ***, bày đặt văn chương làm gì! Chua ૮ɦếƭ đi được!”.
Tần Tang bỗng có hứng, tiện tay chụp một cái gối, đập vào sau gáy An Tiểu Ly, đè cô ngộp thở, “Nhà văn viết truyện *** thì không phải là người à?”.
Quậy phá một lúc, hai người đều than mệt, kết quả là ngủ say như ૮ɦếƭ. Lý Vi Nhiên gọi điện cho hai người đều chẳng ai nghe máy, sợ tới nỗi phải chạy vội tới, không bấm chuông điện mà đập cửa rầm rầm.
Tần Tang dụi mắt ra mở cửa, Lý Vi Nhiên thấy cô không sao thì thở phào một hơi, “Tang Tang, em muốn doạ anh ૮ɦếƭ hả? Sao ngủ say thế kia, anh gọi cho hai em mấy cuộc mà không nghe máy”.
“Vâng”, Tần Tang vẫn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đờ đẫn không phản ứng kịp. Trong mắt Lý Vi Nhiên, cô giống hệt một con mèo lười, đáng yêu vô cùng.
Anh nhìn An Tiểu Ly vẫn đang ngủ say trên giường, tiến đến ôm Tần Tang định hôn cô, Tần Tang xưa nay có tật khó chịu khi mới ngủ dậy, vừa tránh vừa đẩy trong lòng anh, mãi sau vẫn không chống cự nổi, đành mặt mày nhăn nhó kiễng chân lên hôn lên cằm anh.
Lý Vi Nhiên cười rồi buông tay, cô đỏ mặt đi vào phòng, gọi Tiểu Ly dậy để cùng đi ăn tối.
Lý Vi Nhiên chọn một quán lẩu khá xa đây, trời nóng thế này nhưng trong sảnh đã đầy khách.
Ba người họ ngồi trong một phòng bao nhỏ, máy lạnh trong phòng mở rất thấp, nước lẩu là canh gà kỷ tử, thanh mát giải nhiệt. Miếng thịt dê xắt mỏng như tờ giấy nhúng vào, chấm vào tương rồi nhấm nháp, lại uống nước lọc ba mươi bảy độ, cơ thể ban đầu lạnh sau đó nóng rồi lại là mỹ vị, nổi cả da gà ba lần, toàn thân dễ chịu cực độ.
Lý Vi Nhiên rất phong độ, phục vụ cho hai cô gái, Tần Tang thấy anh không ăn gì nhiều thì thỉnh thoảng đút cho anh một miếng, sau đó cả hai nhìn nhau cười ngọt ngào.
An Tiểu Ly nhìn Tang Tang dịu dàng ngọt ngào ấy, gần như đã từ bỏ lập trường của mình – Tần cầm thú, chẳng phải lập trường cách mạng chị đây không vững, mà thực sự là kẻ địch mạnh đến mức biến thái rồi!!! Thôi cậu từ bỏ đi.
“Hôm nay vẫn bận rộn sắp xếp cho nửa năm sau hả anh?”, Tần Tang gắp thức ăn cho Lý Vi Nhiên, dịu dàng hỏi. Lý Vi Nhiên gật đầu, “Ừ, khoảng hai tuần nữa là xong, đến lúc đó có lẽ anh sẽ đến ‘công nghệ Vũ Hưng’.”
An Tiểu Ly “ủa” một tiếng, “Tại sao?”.
“Chỉ là thay đổi hành chính, điều động nhân sự mỗi năm của Lương Thị thôi, sẽ không ảnh hưởng gì tới nhân viên đâu”. Lý Vi Nhiên giải thích với cô, anh tưởng cô đang lo cho công việc của mình.
An Tiểu Ly im lặng, “Vậy, tổng giám đốc hiện giờ của bọn em thì sao?”.
Lý Vi Nhiên đưa một tờ khăn giấy cho Tang Tang, vừa thờ ơ trả lời câu hỏi của An Tiểu Ly, “Anh Ba à? Anh ấy về lại tổng công ty, quyết định của anh ấy ra đầu tiên, những sắp xếp này là do anh ấy làm. Ủa, anh ấy không nói gì với em sao?”.
“He he, nói rồi nói rồi”. An Tiểu Ly cười ngoài mặt, “Đương nhiên là rồi, cái gì anh ấy cũng nói với em mà”.
Lý Vi Nhiên cảm thấy giọng cô có chút kỳ quặc, quay lại nhìn Tần Tang vẻ ý nhị. TầnTang khẽ lắc đầu, anh cũng không hỏi gì thêm nữa.
An Tiểu Ly càng ăn càng thấy lẩu thật cay, cay đến mức trái tim cô cũng tê dại. Có vẻ, rất giống với cảm giác đau lòng mà nhà văn chuyên viết truyện sẽ Tần Tiểu Tang đã hình dung.
Lật bàn! Đau lòng cái khỉ gì! Tôi không cần anh nữa là được chứ gì!
An Tiểu Ly ăn đến mức bụng tròn vo, ợ một cái thỏa mãn, ánh mắt đã tỏ rõ quyết định.