Giường này, suy cho cùng là không thể tùy tiện lên được.
Tần Tống cảm giác không khí hôm nay rất lạ, mặt anh Ba hình như vẫn không cảm xúc như mọi ngày, nhìn kỹ thì lại thấy rõ có chút tức giận kỳ quặc. Anh ta đoán là do An Tiểu Ly gây ra, nhưng nhìn bộ dạng ngu ngơ vui vẻ của cô nàng thì không giống với vẻ mặt của người chọc tức anh Ba tí nào!
Anh ta cười híp mắt đặt túi giấy trong tay lên bàn cô, rồi lại móc trong túi quần ra một chai coca, “Này! Mời cô ăn!”.
“Anh có biết ăn bánh bao thịt rồi uống coca, ợ một cái sẽ có mùi gì không?”, An Tiểu Ly mặt đanh lại.
Tần Tống lắc đầu.
“Giống mùi rắm sau khi ăn nhiều hành tây ấy.”
Tần Tống đập tay lên trán cô, “Cô nàng này tởm quá!”.
An Tiểu Ly sung sướng vuốt tóc mái, lườm anh ta một cái rồi mở túi giấy ra ăn ngon lành.
Tần Tống nằm bò trên bàn trước mặt cô, ánh mắt tỏ ra đau thương như của các chàng trai mới lớn, nhìn cô không chớp mắt. An Tiểu Ly bị nhìn tới độ bánh bao nghẹt lại không nuốt nổi, thở dài: “Nói đi nói đi! Có thù báo thù, có oán báo oán, chúng ta bàn bạc với nhau, thế nào cũng đánh đổ được một con hổ giấy.”
“Cô đã nói sẽ giúp tôi mà…”, Tần Tống kéo chai coca lại, mở ra uống một ngụm, ờ một tiếng rồi tỏ ra đau buồn gấp bội, “Tôi đã đợi ở tầng 8 của ‘Hưng Long’ hai ngày rồi mà cô ấy không tới”.
“Hưng Long” là công ty bách hóa mà Tần Tang hay lui tới, Tần Tống không đợi được cô ở đó, mà lại khiến quản lý sợ tới độ suýt nữa phải đóng cửa chỉnh đốn lại công việc.
“Phố Đông tôi cũng đến, cũng chẳng gặp cô ấy lần nào!”. Ánh mắt ai oán của anh ta viết “cô đang lừa tôi”.
An Tiểu Ly phớt lờ, giật lại coca, Tần Tống nhanh tay chụp lại, kêu lên oai oái rồi uống sạch một hơi, sau đó dương dương đắc ý Ϧóþ mạnh chai coca, lắc qua lắc lại trước mặt cô.
An Tiểu Ly đau khổ đập tay lên иgự¢, lúc nãy cô cắn miếng bánh bao to quá, bây giờ mắc kẹt ở đó, muốn uống coca để nuốt trôi mà lại bị anh ta chọc tức đến nỗi không hít thở bình thường được! Tên cầm thú đó sao đáng ghét thế không biết! Cô sắp nghẹn ૮ɦếƭ rồi!
Tần Tống càng cười càng thấy kỳ lạ, thấy mặt An Tiểu Ly đỏ bừng lên, hít vào nhiều mà thở ra thì ít… ૮ɦếƭ thật! Nếu cô nàng nghẹn ૮ɦếƭ thì ai bật mí hành tung của Tang Tang đây?!
Anh ta hoảng hốt vỗ lưng cô, trong lúc luống cuống không kiềm chế được sức lực, đập một phát cô bò luôn ra bàn.
Cuối cùng Trần Ngộ Bạch bị những tiếng thì thầm rồi la ó làm cho bực bội không yên, bước ra nhìn, An Tiểu Ly đang nằm bò trên bàn, lưng run lên từng chặp, Tần Tống đứng trên bao bọc cả người cô, một tay chống lên bàn, tay kia xoa xoa sau lưng cô.
“Á!”. Tần Tống ngẩng lên thấy anh ba thì nhảy chồm lên như bị kim chích, bộ dạng lúng túng, “Anh Ba!”.
Bánh bao nghẹn trong miệng An Tiểu Ly bị Tần Tống đập một cái trôi tuột xuống, nhưng sau lưng thì đau đến tê dại, thế là cô vừa khéo lúc đó “nũng nịu” ngẩng lên, oán trách bằng một giọng mà người khác nghe có vẻ rất “nhõng nhẽo”: “Anh làm tôi đau quá!”.
Tần Tống bị ánh mắt u ám tức giận lạnh lẽo của Trần Ngộ Bạch chiếu vào, toàn thân như nhũn ra, anh ta cứ lắp bắp đứng đó, nước mắt đầm đìa…
Lần này, đi Ả Rập chắc rồi…
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Thực ra đi công tác là chuyện vui, cầm tiền công đi ăn uống ở chơi miễn phí, đổi lại lúc bình thường thì anh ta sẽ sung sướng đi ngay. Nhưng bây giờ cuộc đời anh ta còn chuyện đại sự chưa làm! Lần này đi là hai tháng, lúc về Tần Tang của mình nếu bị ai bắt cóc mất thì anh ta hết sống!
Tối qua anh ta năn nỉ chị Yên mãi, nói cạn nước bọt anh Cả mới miễn cưỡng gật đầu, nói nếu anh Ba đồng ý thì bảo anh Năm đi thay cũng được. Giờ thì xong, đừng nói là đi A Rập, e rằng anh Ba còn định đưa anh ta đi Tây Thiên cũng chưa biết chừng.
Hu hu hu… Đừng Hi*p người quá đáng chứ…
“Ù…”, Lý Vi Nhiên hí hửng đến nỗi run tay làm rơi tàn thuốc xuống quần, cười và đưa tay ra phủi, “Tiền đây tiền đây!”.
Trần Ngộ Bạch nhìn Tần Tống đang nổi quạu, mỉm cười không nói gì, hào phóng ném quân bài ra cho cậu Năm.
Dung Nham cả buổi tối không được suôn sẻ, cau mày quát Tần Tống, “Cái tên này mắt thần đâu rồi hả?”.
Kỷ Nam vốn ngồi sau lưng Dung Nham xem bài, lúc này cười hì hì đưa tay ra, sờ lên đám râu lún phún mọc của Tần Tống, “Tiểu Lục à, có phải đám râu gợi cảm này của cậu ảnh hưởng đến phong thủy không?”.
Tần Tống trở mặt, trải bài ra, “Muốn rút bài hả?”.
Kỷ Nam “ồ” lên một tiếng, đứng lên bắt đầu rút, “Nào nào! Để cậu xem xem danh tiếng của anh Tư Kỷ tôi đây đã được tạo nên thế nào nhé!”.
Tần Tống tức giận đầy bụng, gào lên với Cố Yên đang dính sát Lương Phi Phàm, định nhường chỗ cho cô đánh: “Thắng thì chị ăn hết, thua thì để anh Cả tính”. Nói xong anh ta tức tối nghênh ngang đi kiểu của quán quân võ thuật toàn quốc, bỏ đi…Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Lương Phi Phàm bị Cố Yên nằng nặc kéo đến trợ giúp, ngồi sau lưng ôm lấy cô, xếp bài cho cô, anh cười nói với Lý Vi Nhiên ngồi đối diện: “Tiểu Lục chẳng phải đã nói gặp phải người không thể bỏ qua gì đó, đi không được hay sao? Sao cậu không chịu đi thay nó một chuyến?”
“Nó lảm nhảm gì đó trong điện thoại, em còn chưa hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì, nó đã đạp lên đuôi anh Ba rồi. Lần này em cũng muốn đi đây này, nhưng làm trái anh Ba là nghịch ý trời đấy.” Lý Vi Nhiên hớn hở.
Dung Nham xoa bài, đôi mắt hoa đào cười rất gian tà, “Anh cả, anh không biết rồi, kế hoạch mà cậu Ba của chúng ta điều chỉnh – đó gọi là lòng dạ đàn ông đấy, năm nay mà anh không cho nó bao lì xì to thì em thấy không ổn rồi! Bản vẽ đường đi ấy sắp xếp cứ gọi là thỏa đáng không chê vào đâu được – bắt đầu từ bộ lạc nhỏ bên sa mạc, cứ thăm viếng từng người bạn một, cứ như cuồng sát ấy, chẳng chừa một ai! Không nửa năm không quay về được đâu! Cậu Sáu của chúng ta sắp sửa phải để râu cho nhập gia tùy tục, xuyên thẳng vào trái tim những nước có dầu hỏa rồi! Đến lúc đó trùm khăn kín người, lộ ra một đôi mắt quyến rũ mơ màng, thân người uốn éo cứ gọi là yêu kiều làm sao ha ha ha…”
Trần Ngộ Bạch mỉm cười gật đầu tán thưởng với Dung Nham đang thao thao bất tuyệt, “Quá khen quá khen!”
Dung Nham nắm tay lại, “Khiêm tốn khiêm tốn”.
“Không dám không dám!”.
“Phải thế phải thế!”.
Cả đám người cười nghiêng ngả, Tần Tống bị Kỷ Nam chơi cho đỏ mặt tía tai, tấp tễnh bước vào, nghiến răng ken két đá Dung Nham, Dung Nham né tránh, rồi nhanh nhẹn làm một cú vật qua vai, Tần Tống lập tức nằm dài trên bàn mạt chược, bốn chân chổng lên trời.
Bài trên bàn văng tung tóe, Dung Nham chìa tay ra, đứng lên tìm cậu tư. Lý Vi Nhiên và Trần Ngộ Bạch đã chán với kỹ thuật chơi bài của Cố Yên, đang muốn viện cớ tan cuộc. Còn lại Lương Phi Phàm với Cố Yên, đang dính chặt lấy nhau căn bản không nhìn thấy kẻ bị thương kia.
Tần Tống bổng cảm thấy hụt hẫng gấp bội, nằm ườn trên bàn kêu thảm: “Tôi không muốn đi đâu…”
“Cái đám vô nhân tính này…”
“A…”
An Tiểu Ly rất ấm ức, Tiểu cầm thú đúng là không có tính người – chỉ cần là người, nhìn cánh gà nướng thơm phưng phức bóng láng thế này, làm sao có thể tỏ ra đau buồn như thế chứ?
“Cô dám gặm thêm cái nữa thì tôi sẽ nướng cô thành heo quay luôn!”, Tần Tống hậm hực uy Hi*p. An Tiểu Ly liếm ngón tay, sau đó vỗ vỗ đầu anh ta, “Chị xem cái nào – xùy xùy, bộ dạng này, đúng là người nghe đau lòng người nhìn rơi lệ”.
“Chị ơi giúp em với!”, Tần Tống thuận thế xuống nước, vểnh râu để mặc bàn tay bóng nhẫy của cô ngắt nhéo, còn mở mắt giả bộ đáng yêu. Anh ta đẹp trai, động tác trẻ con này trông rất dễ thương.
An Tiểu Ly sướng: “Hê! Anh có thiếu tiền Trần Ngộ Bạch đâu, sao anh ấy bắt anh đi thì đi chứ?”.
Tần Tống rất buồn bực: “Vì anh ấy rất đáng sợ… nói đi nói lại tại cô không tốt! Tôi bị cô liên lụy chứ đâu”, Tần Tống mặt mũi đau khổ trách móc Tiểu Ly, “Nếu không vì cô hãm hại tôi thì kế hoạch đó năm sau mới bắt đầu! Nếu không vì đồ ma ૮ɦếƭ đói đầu thai là cô gào thét lung tung thì tôi đi chỉ hai tháng là về được rồi! Tại cô hết!”.
Nói đến đây, Tiểu Ly hơi áy náy, “Được rồi, tối nay tôi giúp anh hẹn Tang Tang ra ăn cơm, tiễn anh lên đường, được không?”.
“Chỉ thế thôi à?”, Tần Tống hẳn nhiên muốn nhiều hơn.
“Haizz, không phải chị đây không xót cưng”, Tiểu Ly lại ra sức vỗ vào mặt anh ta, ôi… da dẻ gì trơn láng thế này, “Nhưng Tang Tang nhà chị không thích cưng, chị có giúp đến mấy cũng vô ích”.
Mặt Tần Tống u tối, “Không giúp anh? Vậy cô chơi tôi à?”.
An Tiểu Ly cau mày đánh mạnh, “Con nít không được nói bậy”.
“Tôi thành niên rồi… không tin cô lên giường tôi thử, bảo đảm một tuần có thể mang thai”. Tần Tống uống nước chọc cô. An Tiểu Ly buồn nôn, đưa tay ra túm tóc anh ta, “Anh dám!”.
Tần Tống né tránh, “Đương nhiên là không dám, không thì về anh Ba lại chém tôi. Haizz, hai người rốt cuộc là sao? Bây giờ đến giai đoạn nào rồi?”.
“Ưm… hai phẩy năm”, An Tiểu Ly xưa nay xem anh ta là bạn tâm giao, nên thành thực đáp.
Tần Tống cười gian, chồm đến, “Vậy còn một nửa, là gậy đánh bóng không đủ cứng, hay là lỗ đánh bóng vào bị kẹt?”
An Tiểu Ly nuốt ực ngụm nước suýt phun ra, mặt tái xanh, nghiến răng: “Anh còn muốn hẹn Tang Tang đi ăn không…”
Tần Tống nghe thế lập tức nín cười, hai tay làm điệu bộ đầu hàng, “… OK”.
Tần Tống bây giờ là phòng hỏa, phòng ςướק, phòng anh Ba. Đi đâu cũng phải đòi An Tiểu Ly theo sát, anh ta thuộc dạng một ngày bị rắn cắn, sợ dây thừng mười năm – ai ngờ anh Ba không phái người theo dõi. Thế là An Tiểu Ly đành đau xót gọi taxi đi phía trước, phía sau là cậu Sáu Tần lái xe đua chạy theo.
Tang Tang quả nhiên ở trong thư viện trường, đang ngồi trong một góc cầm quyển sách không biết là sách gì, xem say sưa. Tiểu Ly chỉ cho Tần Tống thấy qua lớp cửa kính, chỉ thấy mắt tên tiểu cầm thú thoáng cái đã xanh lè.
Buổi chiều hôm ấy đối với Tần Tống, đúng là khiến anh ta cả đời khó quên.
Ánh mặt trời mùa hạ ngạo mạn chiếu vào qua ô cửa kính to chạm đất, thư viện được tạo thành từ thủy tinh giống một tòa thành pha lê. Công chúa lặng lẽ ngồi trong góc, mái tóc dài thẳng mượt chia thành hai bên xõa xuống vai, cung độ hơi cong về phía sau làm nổi bật gương mặt trái xoan, trông rất nhu mì ngoan hiền.
Mày liễu, môi đỏ, chỉ trong tranh sơn thủy mới có màu sắc sáng rực như thế.
Khoảnh khắc ấy Tần Tống nhớ lại lúc còn nhỏ, ông ngoại dạy cậu ta và anh Năm viết 乃út lông, có một tấm thi*p viết: Bắc phương hữu giai nhân, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc.
Tần Tống cúi đầu cười, anh Năm, hình như em tìm thấy “khuynh thành” của em rồi.
Tang Tang nhân được tin nhắn của An Tiểu Ly thì dọn dẹp đồ ra ngoài, Tần Tống bước tới mở cửa giùm cô, đưa tay nhận lấy chồng sách trong lòng cô, “Để tôi”.
Tần Tang thấp giọng cám ơn, đưa hết sách cho anh ta, Tần Tống chạy thật nhanh đến quầy tiếp tân của thư viện để trả sách.
Tiểu Ly cười hà hà, bước tới đấm xoa xoa vai Tần Tang với vẻ nịnh nọt, “Nhà văn mỹ nữ của chúng ta chắc mệt rồi nhỉ? Để tớ mát-xa cho cậu nhé”.
“Không dám”, Tần Tang lạnh lùng liếc cô, “Ngày nào từ sáng tới tối mà cậu chẳng có bao nhiêu việc để bận tâm, chuyện nhỏ này nào dám làm phiền tới cậu”.
Tiểu Ly thấy không ổn nên kéo gấu áo Tần Tang, thì thầm van nài, “Tang Tang… xin lỗi”.
Haizz, ngay từ ban đầu không nên mạo hiểm qua mặt bạn, Trần Ngộ Bạch nói đúng, Tang Tang thông minh như thế, sao có thể không nhận ra động cơ của cô chứ.
“Ồ, tại sao? Làm chuyện gì có lỗi với tớ hả?”, Tần Tang cười lạnh, An Tiểu Ly rùng mình, bây giờ cô sợ nhất nụ cười này.
Tần Tống trả sách quay lại, thấy hai người họ nói chuyện thì đứng lại đợi cách đó vài bước. An Tiểu Ly lén lút ra hiệu cho anh ta sau lưng Tần Tang, anh ta do dự rồi bước tới.
Quả nhiên Tần Tang trước mặt người khác thì không làm khó cô, “Nếu tớ giận cậu thì còn ngốc hơn cậu. Được, chẳng phải là tiễn Tần Tống hay sao? Tớ mời, đi thôi”.
Tần Tống chưa hiểu rõ mô tê gì, đã bị An Tiểu Ly hứng chí kéo đi.
Thực ra Tiểu Ly biết Tần Tang chỉ đùa để dọa cô, từ nhỏ tới lớn chỉ có cô giở trò với Tang Tang, chưa từng thấy Tang Tang trở mặt. Hoặc theo cách nói của ai đó: EQ và IQ cũng có liên quan tới nhau.
Ba người đến quán ăn ngon nhất trường, Tần Tang cười nói vừa nhận được nhuận 乃út, cứ chọn món thoải mái, đừng khách sáo. Tần Tống dò đoán khẩu vị của phụ nữ rồi chọn những món hơi chua hơi cay, Tiểu Ly đề nghị hay là uống chút rượu, thế là lại gọi một chai rượu vang, hai lít bia hơi.
Tần Tang làm động tác của chủ nhà, rót một ly rượu vang chúc Tần Tống, “Ly này chúc anh thuận buồm xuôi gió, về nước sớm. Tôi cạn đây, còn anh thì tùy”.
Cô nhanh nhẹn uống cạn ly, Tần Tống cười, mắt cong cong, ngửa đầu lên uống cạn không sót giọt nào rồi ngồi xuống ăn, bỗng nhiên thấy món nào cũng ngọt ngào.
An Tiểu Ly “hi hi ha ha” kể lộ trình của Tần Tống cho Tần Tang nghe, Tần Tang cũng cười sảng khoái, Tần Tống thấy cô có hứng thú với Ả Rập thì vội lấy hình chụp chung với hoàng tữ Ả Rập ra cho cô xem.
Ba người ăn cơm cười đùa, không khí rất vui vẻ.
Điện thoại của Trần Ngộ Bạch lúc này xuất hiện. An Tiểu Ly bực bội trốn vào một góc nghe máy, “Tự tìm gì ăn đi, tôi đang ăn uống với bạn bè, không được gọi tôi về”.
Bên kia im lặng. An Tiểu Ly tự thấy khoái chí vì mình ςướק diễn đàn, quả nhiên, cách duy nhất để đè bẹp một Boss đó chính là phải Boss hơn anh ta.
“Cô cất thuốc đau dạ dày ở đâu?”, một lúc lâu sau, giọng nói trầm trầm yếu ớt của Trần Ngộ Bạch vang lên.
“Anh… đau dạ dày hả?”, giọng An Tiểu Ly lập tức dịu lại, “Tối qua anh đã ăn gì?”
“Tôi không sao. Cô nói tôi biết thuốc để ở đâu”.
An Tiểu Ly chỉ huy từ xa cho anh tìm thuốc, nghe bên kia là những tiếng mở hộc tủ “rầm rầm”, tưởng tượng ra dáng vẻ mặt tái nhợt, lấm tấm mồ hôi của anh, tim cô tự nhiên thấy thắt lại.
“Ừ… tìm thấy rồi”, Trần Ngộ Bạch hình như hơi thở dốc, giọng càng trầm hơn, “Đừng lo, tôi không sao. Cô chơi vui vẻ nhé, lúc về nhớ cẩn thận, biết chưa?”.
Nói xong anh cúp máy, hiếm khi rộng rãi như vậy. An Tiểu Ly thầm nghĩ ai thèm quan tâm anh chứ – nhưng sao mà… hình như thật sự bắt đầu thấy thấp thỏm bất an?
Tần Tống huých vào tay Tần Tang, ra hiệu cô nhìn bộ dạng thất thần của An Tiểu Ly. Từ lúc ngắt máy đến giờ cô đã không cười, đĩa trái cây mang lên cũng không ᴆụng vào.
“An Tiểu Ly, nếu nhà có việc thì có thể cho cậu trốn về trước”, Tần Tang chuyển đĩa trái cây đến trước mặt cô.
An Tiểu Ly tay trái dưa hấu tay phải dưa lưới, rõ ràng trái cây rất thơm ngon nhưng ăn vào chẳng thấy mùi vị gì. Cô khó nhọc nuốt xuống, hạ quyết tâm đứng lên: “Tớ đi trước”.
Phụ nữ thời đại mới phải công tư phân minh, dám làm dám chịu. Đừng tưởng cô thương xót Núi Băng kia, mà cô chỉ nhận lương của người ta thì phải trung thành tới cùng. An Tiểu Ly yếu ớt an ủi chính mình.
Cô nhét điện thoại vào túi rồi đứng dậy, Tần Tang lấy chìa khóa xe ném cho cô. Tiểu Ly đón lấy, móc vào ngón tay vẫy vẫy với Tần Tống, “Cầm thú, tôi đi xe của Tang Tang. Anh phải đưa Tang Tang về đó”.
Tần Tống cười gật đầu,”Nếu bất cẩn lái đâm vào đâu thì nhớ gọi tôi”.
An Tiểu Ly hậm hực “xùy” một tiếng rồi vội vã xuống lầu.
Ăn xong, Tần Tang chủ động đề nghị đưa anh đi vòng vòng, tiện thể tham quan trường. Tần Tống đương nhiên là cầu còn không được.
Trường học vào khoảng bảy, tám giờ tối là lúc lãng mạn nhất, từng đôi tình nhân ôm ấp nhau trên đường, thỉnh thoảng dưới ánh đèn cũng có những cặp hôn nhau đắm đuối, dẫn đến những tiếng huýt sáo của các nam sinh đi ngang.
Dưới ánh đèn vàng vọt, làn da Tần Tang càng trắng như tuyết, mày mắt đẹp như tranh vẽ. Hôm nay cô rất khác ngày thường, khác đến nỗi khiến Tần Tống cảm thấy rất thỏa mãn, nghĩ ngợi lung tung.
Đài phát thanh trong trường rất lãng mạn, đang phát những bản tình ca, Tần Tống đi sau cô một bước, bỗng lặng lẽ nắm lấy cổ tay cô, “Hôm kia tôi phải đi rồi”. Ánh mắt anh ta ươn ướt, đáng thương như một con cún con.
Tần Tang quay lại mỉm cười, mượn động tác vén tóc mà rất tự nhiên thoát khỏi tay anh ta.
“Tần Tang…”, tiếng gọi của Tần Tống như rút gan rút ruột, dưới ánh đèn, bóng tối trên gương mặt của Tần Tang càng lúc càng lớn, đầu anh ta càng lúc càng cúi thấp.
Ống kính kéo ra xa hơn, một chàng trai cao ráo có gương mặt nhìn nghiêng rất đẹp đang từ từ cúi đầu xuống, cô gái mặc đầm trắng ngẩng lên, đôi môi đỏ mọng hé mở.
“Ha ha…”, khi chỉ còn vài tấc, hơi thở của cô phả lên mặt anh, ngưa ngứa. Tần Tang bỗng phá lên cười phá tan khung cảnh lãng mạn.
“Tần Tống, cậu đúng là sến quá”, Tần Tang cười rất vui vẻ, buồn cười quá, cô cứ tưởng mô-típ cũ rích này chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình hại bao trái tim thiếu nữ thôi chứ. Cô đã viết không biết bao nhiêu cảnh từa tựa, bản thân lại lần đầu gặp phải.
Tần Tống quá thất bại. Nhưng nghĩ lại thì ít nhất cô không cho anh ăn tát, có phải là có hy vọng?
“Hôm nay chúng ta rất vui, phải không?”, Tần Tang nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn ở không xa, trong sắc đêm dịu dàng, đêm mùa hạ tràn ngập mùi hương. “Tần Tống, nhìn thấy cậu tôi lúc nào cũng rất vui”.
“Cậu là một chàng trai tốt, tôi rất vui khi cậu thích tôi. Nhưng tôi thật sự không thích cậu”, cô quay sang nhìn Tần Tống, Tần Tống đã bị từng câu rồi từng câu của cô khiến cho vui vẻ rồi buồn bã, hy vọng rồi thất vọng, ngơ ngẩn nghe cô nói bằng những từ ngữ thanh lịch, tao nhã.
“Tôi là một người rất ích kỷ, tôi muốn cho mình một cách sống thoải mái nhất. Tôi thích làm bạn với cậu, vì cậu biết ăn biết chơi, lại đẹp trai, mắt thẩm mỹ tốt, cũng khá là lương thiện. Nhưng nếu cậu mang đến phiền phức cho tôi, tôi chỉ có thể giống thời gian này, trốn cậu để cậu không tìm thấy tôi. Rất nhiều người đều nói không thích anh ta thì nên buông anh ta, chí ít đến ૮ɦếƭ cũng không qua lại, để tránh nhớ nhung thương xót. Nhưng tôi cho rằng thích một người mà không được đáp lại cũng đủ buồn lắm rồi, nếu ngay cả bạn bè bình thường mà cũng không thể thì cuộc đời cũng thật không như ý. Đúng không?”.
Giọng cô rất trầm rất quyến rũ, Tần Tống gật đầu như bị thôi miên.
“Nên tôi nghĩ, tôi vẫn nên làm bạn với cậu. Còn cậu?”.
Tâm tư Tần Tống xoay chuyển liên tục, những lời Tần Tang nói thật ấm áp, không thể chối từ, nhưng trong lòng sao vẫn thấy lạnh lẽo thế này?
“Nếu tôi và cô sau khi làm bạn… mà vẫn thích cô thì sao?”, anh ta hỏi dò.
“Thế thì tôi đành chọn cách đáng tiếc, không bao giờ qua lại với cậu”.
“Tần Tang, cô đang uy Hi*p tôi”, đôi mắt đẹp của Tần Tống nheo lại, ngón tay sạch sẽ thon dài sờ cằm.
Cuối cùng anh ta cũng định thần lại, Tần Tang đang gài bẫy anh ta, đầu tiên là cố ý trốn tránh, điện thoại không nghe nhắn tin không trả lời, sau đó anh ta tìm đến tận nơi thì thuận tiện mời khách để dỗ ngọt, dỗ dành một chút, sau đó cầm một cây kẹo đường to hơn hỏi, “Sau này cứ được ăn kẹo thế này mãi, được không?”.
Không được! Xem cậu Sáu anh ta là thằng ngốc hả? Ý trong lời của cô là, làm bạn thì không được hối hận mà quay lại theo đuổi cô. Ai thèm làm bạn! Anh ta muốn cô là bạn gái!
“Không. Tần Tống, đây là chính sách ưu đãi cho người đẹp trai là anh”, Tần Tang dựa vào lan-can ven hồ, cười ngọt ngào, “Cậu hỏi Tiểu Ly thử xem trước kia những người theo đuổi tôi, tôi đều từ chối hết”.
“Đúng thế, cậu Sáu Tần tôi đây là người mà những kẻ đó có thể tùy tiện so sánh được hay sao?”. Khi Tần Tống cao ngạo thì quả rất trẻ con.
“Tôi không chọn. Tôi cứ phải theo đuổi cô đấy. Tần Tang, tôi cứ thích cô đấy”, anh ta khoanh tay, ánh sáng trong mắt còn nóng bỏng hơn ánh đèn. Tần Tang, em có dẻo miệng, khéo léo đến mấy thì tôi vẫn sẽ thích em.
Đường này không thông rồi, Tần Tang quay đi, thầm thở dài, “Đi thôi, đưa tôi về”.
“Cô trì hoãn cũng vô ích”, Tần Tống lẩm bẩm, theo cô đi lấy xe.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Cực kỳ cực kỳ e dè mở cửa vào trong phòng, phòng lặng như tờ, Tiểu Ly nghĩ chắc là Trần Ngộ Bạch đã uống thuốc đi ngủ rồi, cô thay dép lê rồi rón rén đến phòng ngủ xem thử.
Trần Ngộ Bạch quả nhiên ở đó, đang nằm trên giường, chăn đắp xộc xệch, đôi chân dài buông thõng xuống đất, giày da vẫn chưa cởi. Một cánh tay trắng bệch che mắt, lặng lẽ nằm đó. An Tiểu Ly bỗng thấy chua xót trong lòng, anh thật đáng thương!
Cô quỳ xuống cởi giày cho anh, đặt chân anh ngay ngắn trên giường. Kéo chăn ra đắp lại, Tiểu Ly khẽ khàng cởi lỏng cà vạt cho anh, rồi nhét tay anh vào trong chăn.
“Á!”, An Tiểu Ly sợ hãi kêu lên khi thấy mắt anh vẫn mở dưới cánh tay, lùi lại hai bước, “Anh đóng phim kinh dị hả! Còn thức thì nói chứ! Anh muốn dọa tôi ૮ɦếƭ à?”.
Đôi mắt anh trong veo, nhìn chằm chằm An Tiểu Ly, hồi lâu sau mới thong thả nói, “Tôi cũng đâu nói tôi đã ngủ?”.
Tiểu Ly vỗ vỗ иgự¢ để an ủi trái tim đang đập thình thịch, “Anh uống thuốc chưa?”.
“Chưa”, Trần Ngộ Bạch mặt dửng dưng, cơ thể co lại trong chăn, nhắm hờ mắt, có vẻ rất mệt mỏi.
Động tác của anh khiến An Tiểu Ly bỗng thấy tim mềm xuống, so đo với người bệnh làm gì chứ?
Cô quay đi mở bếp nấu cháo, rồi đi tìm thuốc, rót một ly nước mang vào phòng ngủ.
“Ngủ rồi à?”, cô ngồi xuống giường, cúi xuống khẽ hỏi anh. Trần Ngộ Bạch nhắm mắt “ừm” một tiếng, không động đậy.
“Dậy uống thuốc”, Tiểu Ly kéo anh dậy, ra sức mạnh nên bị cô kéo dậy thật, mà còn hơi quá tay, anh thuận thế ngồi bật dậy, kéo cả người cô vào lòng. Tiểu Ly giằng co, “Thuốc…”
“… Không sao”, Trần Ngộ Bạch cười rất dịu dàng, “Tôi không uống thuốc… muốn ăn em”.
“Dạ dày anh không đau nữa à?”.
“Tai nào của em nghe thấy tôi nói là đau dạ dày?”, anh chỉ hỏi cô thuốc ở đâu, tự cô nghĩ thế.
“Buông tôi ra… giường ướt hết rồi…” Tiểu Ly sờ thấy drap giường ướt một khoảng, ly nước đã đổ.
“Cũng không sao”, Trần Ngộ Bạch hôn lên chóp mũi cô, thân mật và rất đáng sợ dụi dụi cọ cọ, “Vì, lát nữa sẽ càng ướt…”
“Ưm… Trần Ngộ Bạch, anh nghe tôi nói này…”, An Tiểu Ly càng kinh hoảng, hình như anh… định làm thật!
“Suỵt”, ánh mắt Trần Ngộ Bạch rất ấm áp, “Em không cần giải thích chuyện chiều nay gặp A Tống, củng không cần giải thích chuyện lừa tôi rằng buổi tối đi ăn với bạn, thực ra là ở cùng A Tống. Nhưng em có nhớ không? Tôi giúp em tìm lại điện thoại của Tang Tang, em đã từng hứa sẽ cảm ơn tôi…”, một tay anh kéo cô vào lòng, tay kia nóng bỏng trượt xuống người cô, từng chút một, gò má hồng hào, chiếc cằm thon nhỏ, xương quai xanh, nơi mềm mại kia…
An Tiểu Ly Ϧóþ chặt tay anh, không cho anh sờ tiếp, mặt cô đỏ bừng, “Tôi nhớ, tôi nhớ… nhưng tôi không nhận lời anh sẽ cảm ơn thế này!”
“Cũng không phủ nhận chứ gì… em, mặc nhận”. Trong mắt anh là ngọn lửa hừng hực, đốt cháy khiến An Tiểu Ly càng lúc càng thở gấp, cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay anh lan tỏa, cơ thể trở nên mềm nhũn, không nhúc nhích nổi.
Tiếp đó nụ hôn của anh nhẹ nhàng đậu xuống mắt cô, cô như trúng pháp thuật, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc anh hôn lên môi, gặm nhấm đôi môi mềm mại của cô từng chút một, đưa đầu lưỡi ra quyến rũ cô.
Trần Ngộ Bạch thỏa mãn thưởng thức, đè cô xuống giường, màu đỏ trong mắt anh càng lúc càng đậm, “Ăn thịt em rồi, sẽ không còn sợ em chạy lung tung nữa”.
Hơi thở của anh nóng rực, cháy bỏng đến khiến An Tiểu Ly hoàn toàn mềm nhũn…
Sau “trận chiến hỗn loạn” long trời lở đất, hai người đều mơ màng thất thần, ôm lấy nhau, không nói câu nào. An Tiểu Ly mệt bã người, thở nặng nhọc, đấm anh, “Trần Ngộ Bạch, anh là đồ cầm thú…”
Trần Ngộ Bạch cười khì, giọng khàn khàn rất quyến rũ, vang lên bên tai cô khiến cô run rẩy, lại bắt đầu kỳ quặc rồi. Hai người hợp với nhau quá, khi cô kích động anh lập tức nhận ra ngay, bỗng nhiên cười hư hỏng, “Chưa đủ à? Ồ… đợi một lúc được không? Anh phải nghĩ ngơi một lúc. Dù sao kết cấu của đàn ông và phụ nữ khác nhau…”
An Tiểu Ly gượng chống cơ thể mềm nhũn lên, huơ tay về phía gương mặt tuấn tú của anh, tay bị anh nắm chặt, đặt lên môi hôn dịu dàng.
“Gấp thế sao? Được thôi, anh miễn cưỡng ứng phó em lần này”.
Trần Ngộ Bạch cứ miễn cưỡng tới mức khăn giấy dưới giường có thể tổ chức một trận bóng đá quy mô nhỏ, quá trình miễn cưỡng rất nhiều chiêu trò, sức lại dẻo dai, tư thế phong phú phức tạp.
Cuối cùng An Tiểu Ly mệt tới mức gục lên người anh không động đậy nổi, xương cốt toàn thân đau nhức, buồn ngủ ập đến, dần dần trong vô thức, hơi thở cô trở nên đều đặn, ngủ mất!
Trần Ngộ Bạch nhẹ nhàng với lấy chăn lên tấm lưng trần của cô, để mặc cô nằm trên người anh ngủ thi*p đi. Trong đêm, ánh mắt anh càng sáng, nụ cười bên khóe môi ẩn hiện.
Nếu có gì đó khiến người ta bực tức hơn tiếng chuông điện thoại làm người ta tỉnh ngủ, thì đó chính là tiếng rung không ngừng của di động.
“Alo”, An Tiểu Ly nhắm tịt mắt mò tìm điện thoại, bấm nút nghe, hậm hực nghe máy.
“Ưm… cô là… Tiểu Ly?”, giọng Tần Tống có vẻ nghi ngờ một cách dè dặt.
“Vớ vẩn, nếu không anh tìm ai?”.
“Ừm… phiền cô xem giùm anh Ba của tôi tỉnh chưa? Tôi tìm anh ấy”, Tần Tống có vẻ ngượng ngập.
Cơn cáu giận khi mới thức dậy của An Tiểu Ly biến mất sạch, mở mắt ra nhìn, điện thoại mà cô đang cầm chẳng phải là điện thoại xịn của Trần Ngộ Bạch hay sao! Chẳng trách lúc nãy cầm trên tay thấy khang khác.
Một cánh tay dài từ trên gối đầu đón lấy điện thoại đang trượt xuống, “Chuyện gì?”.
Nhìn bộ dạng lúng túng nhanh chóng chui vào trong chăn của cô, Trần Ngộ Bạch mỉm cười.
“He he… he he! Anh Ba!”, Tần Tống cười ba phần nịnh nọt bảy phần đắc ý, “Anh giờ đã ăn no uống say rồi nhỉ?”.
“Cũng tạm”, khóe môi ai đó vẫn đang nhướn lên.
“Vậy phiền anh đưa chị dâu đến tiễn em nhé?”.
“Anh biết, chiều nay anh sẽ đưa cô ấy đến thẳng sân bay.”
Cúp máy, Trần Ngộ Bạch ngồi lên giường, đưa tay kéo chăn, bên trong lộ ra cái đầu tóc tai bờm xờm, gương mặt ai đó co lại như con tôm luộc đang đỏ bừng bừng.
“Dậy thôi”.
An Tiểu Ly ôm mặt hét lên với anh qua kẽ ngón tay, “Rõ ràng là anh tỉnh rồi mà sao không chịu nghe máy!”, tên cầm thú kia chắc chắn đang vui điên lên được.
Cô đang trong lúc tức giận nên không ý thức được chăn đã bị kéo sang một bên, trên drap giường nhăn nhúm là cô không một mảnh vải, đối với ai đó mà nói thì đó là cảnh cực kỳ “thơm tho”.
Bàn tay to lớn từ phần lưng mịn màng di chuyển từ từ xuống phía dưới, càng lúc càng tự do, dần dần cả người đè xuống, thấy lại một trận chiến sắp bắt đầu, cơn đau nhức giữa hai đùi An Tiểu Ly khiến cô lập tức quyết định không dung túng cho sự xấu xa của Núi Băng, đẩy anh ra, cô quấn chăn nhảy xuống giường từ phía bên kia, chân trần chạy vào nấp trong phòng tắm.
Trên móc treo đồ trong phòng tắm là bộ quần áo để cô thay ra, trước kia cô để lại đây phòng khi qua đêm ở phòng khách. Kem và bàn chải đánh răng, khăn bông đều do cô để lại trong nhà tắm phòng khách, được chuyển tới đây – là Trần Ngộ Bạch chu đáo mang đến.
Nhìn những thứ này, bỗng nhiên An Tiểu Ly có cảm giác “cuối cùng”, giống như những bước tiến này đều nằm trong dự liệu của ai đó, hoặc căn bản là phát triển theo sự sắp xếp của ai đó, không hề sai sót.
Cảm giác rất lạ.
Trong phòng chờ VIP của sân bay toàn là những người đến tiễn cậu Sáu Tần. Thực ra mấy người họ thường xuyên đi công tác, thiên nam bắc hải đều đi cả rồi, bình thường đều do nhân viên đưa đón là được. Nhưng Tần Tống lần này không cam tâm tình nguyện đi cả nửa năm trời, kiểu gì cũng phải làm cho hoành tráng mới chịu. Từ sáng sớm anh ta đã đích thân gọi điện thông báo cho từng người đến tiễn.
Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly đến muộn nhất, nhìn nụ cười mờ ám của Tần Tống, An Tiểu Ly đỏ bừng mặt lặng lẽ nấp sau lưng Trần Ngộ Bạch.
Cố Yên thấy An Tiểu Ly thì rất sung sướng, “Buổi tối tôi mời, ngoài A Tống ra không cho phép vắng ai”.
“Vậy cơm xong thì chị Cố Yên chắc cũng chơi bời tiếp chứ? Gọi cả anh cả và anh Hai đến, chúng ta chơi cho đã”, Lý Vi Nhiên vỗ vỗ cậu Sáu đang đau khổ, chọc vào nỗi đau của Tần Tống.
Tần Tống nghe xong nhét luôn vé máy bay vào lòng anh, “Anh Năm, em xin anh, đi giùm em đi, điều kiện thế nào anh cứ ra! Lần trước căn nhà em thắng cược anh cũng trả anh luôn, được không?”.
Lý Vi Nhiên vỗ vỗ gương mặt thất thần của anh ta, cười rạng rỡ như ánh nắng: “Căn nhà đó đáng gì? Có so được với bộ dạng thê thảm của cậu trên màn hình điện thoại nửa năm sắp tới không?”.
Tần Tống “hú” lên một tiếng, lao vào đánh anh.
Trần Ngộ Bạch phiền nhất hai anh chàng này, thấy họ lại bắt đầu làm loạn thì dẫn Tiểu Ly đến ngồi đợi trên ghế sofa ở xa xa. Kỷ Nam thấy Trần Ngộ Bạch lại tỏ vẻ lạnh lùng thì âm mưu kéo Cố Yên cùng đến chọc An Tiểu Ly.
An Tiểu Ly lần trước gặp Kỷ Nam đã rất tò mò, tuy thế giới hiện nay yêu quái cũng rất chuyên nghiệp, nhưng công tử Kỷ này có ngoại hình cũng hơi chỉn chu quá rồi. Không phải kiểu đẹp trai trẻ con như cầm thú kia, mà là dạng đẹp trai dịu dàng hơn. Hôm nay anh ta mặc áo ngắn tay màu đen, lộ ra đôi cánh tay thon mảnh, nhìn người anh ta chẳng có mấy miếng thịt, nhưng cơ иgự¢ cũng khá. Phía dưới là quần jeans nam size nhỏ, thế mà vẫn thấy rộng. Trong vẻ phóng khoáng tự nhiên còn có chút gì đó lười nhác, gợi cảm, khi cười thậm chí còn có lúm đồng tiền nho nhỏ bên má phải, rõ rành rành là một “tiểu thụ[1]” tuyệt thế cực phẩm.
[1] Tiểu thụ: chỉ người đóng vai vợ trong mối tình giữa nam nam.
“Anh Ba, cô này nhìn quen quá”, Kỷ Nam ngồi xuống cạnh Ngộ Bạch, bắt đầu đùa cợt. Cố Yên thì ngồi cạnh An Tiểu Ly, “hi” một tiếng chào hỏi.
Trần Ngộ Bạch mặt không cảm xúc liếc nhìn Kỷ Nam rồi dựa lưng ra phía sau, giới thiệu ngắn gọn: “An Tiểu Ly”.
“Hi”, Kỷ Nam chào cô vẻ thân thiện. Tiểu Ly cũng là người hoạt bát, cười và vẫy tay, “Chào anh, phó tổng Kỷ. Tôi làm việc ở ‘Vũ Hưng’, xin được chỉ giáo”.
Kỷ Nam hỉ hả, đứng lên chen vào giữa Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly, cùng Cố Yên mỗi người một bên kẹp lấy Tiểu Ly mà tám chuyện. An Tiểu Ly bị hai lãnh đạo cao cấp của công ty bao vây, kinh ngạc run sợ mà “tiếp đãi”. Nhưng trong lòng cô thì rất khó chịu, cũng là anh em với nhau, mà cầm thú thì bị đẩy ra biên cương, còn Kỷ Nam gần gũi cô như thế, sao Núi Băng không có phản ứng?
An Tiểu Ly len lén liếc nhìn Núi Băng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trái tim đầy nhiệt huyết từ từ nguội lạnh.
Cái giường này, suy cho cùng không thể tùy tiện mà lên được.