Bên ngoài vang lên tiếng chuông và tiếng đập cửa dồn dập. Người Khiêm mệt mỏi, anh kéo khăn lau người, lau vệt máu, uể oải ra ngoài, cởi bộ đồ ướt, mặc vào áo choàng tắm, cột dây rồi mới ra mở cửa. Nhìn người ngoài cửa, anh thoáng cau mày, nhưng rồi uể oải đi vô trong, ngồi phịch trên ghế sofa, ngửa đầu ra sau nhắm mắt. Nhi chầm chầm bước vô phòng, ngồi xuống kế bên anh. Cô len lén nhìn anh, nhưng anh vẫn lặng yên nhắm mắt. Nhi thở dài, đưa tay lên trán Khiêm, đo nhiệt độ. Cơ thể đang phừng phừng, chợt có bàn tay mát lạnh áp vào, Khiêm mở mắt nhìn Nhi làm cô giật mình. Anh nắm lấy bàn tay đang đặt trên trán bằng một lực siết mạnh, cô đau đến nhăn mặt, nhưng vẫn ráng chịu, không rút ra. Đôi mắt anh lạnh lùng, ấn hiện tia đỏ của mỏi mệt, làm Nhi đau lòng. Như cảm nhận được làm đau cô, Khiêm thở hắt ra, đặt nhẹ tay của Nhi xuống, đứng lên nhìn ra cửa sổ. Trời chiều ở xứ sở mù sương thật ảm đạm. Nhìn bóng lưng anh cô độc quá, nhớ tới cảnh anh tự rạch mình trong camera, Nhi vội chạy tới trước mặt anh, ngước nhìn Khiêm, rồi cúi xuống nhìn dây cột ngang eo của người đàn ông mà ngượng ngùng. Tay cô run run chuẩn bị chạm vào dây thắt, đã bị Khiêm chụp lại. Anh híp mắt nhìn cô, miệng nhếch lên độ cong nhẹ.
- Em lặn lội chạy từ thành phố lên đây chỉ để xem anh ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ?
- Hihi! Đâu phải chưa thấy. Cho em xem một tí thôi hen.
Nhi đỏ mặt, ráng nhe răng nói với Khiêm, cô rất muốn coi vết thương của anh. Người đàn ông vẫn lạnh nhạt, dò xét Nhi, rất nhanh nhếch môi, xoay ngươi quay ra ghế ngồi bắt chân chữ ngũ ( kẹp chỗ cột dây lại), một tay gác lên thành ghế, một tay nhịp nhịp lên đầu gối của chính mình.
- Cho em xem cũng được, nhưng nếu "người em" của anh thức dậy, em phải ru nó ngủ.
Nhi đỏ mặt tận mang tai, cô cúi đầu suy nghĩ, hai tay vần vò lẫn nhau. Yêu cầu này....khó quá. Mà nhìn qua camera, cô thấy anh rất đau đớn, máu chảy rất nhiều. Sao anh không chịu đi bệnh viện, lại ở khách sạn chịu đựng, không xem xét vết thương, cô không an tâm. Mà xem thì....cô thừa biết nhu cầu mạnh mẽ của Khiêm, lỡ như....nó thức....cô làm sao? Nhìn biểu tình của cô, Khiêm phì cười, như có như không, gương mặt ít nhiều giãn ra. Anh vỗ vỗ chỗ kế bên, Nhi hiểu ý, đi lại ngồi xuống bên anh, vẫn cúi đầu bẽn lẽn. Khiêm cúi nhìn Nhi, có tiếng cười trầm thấp phát ra từ cuống họng của anh. Vén mấy sợi tóc rũ trước trán cô, anh thấy bình yên lạ. Mùi hương của biển mặn mà thanh khiết thoang thoảng, xoa dịu tâm tình đang dậy sóng trong anh. Ôm chầm Nhi vào lòng hít hà, anh ghì chặt cô cho thỏa nổi mong nhớ. "Trong phút giây này, anh chỉ cần có em, ngôi sao nhỏ của anh, người anh đã yêu hơn sinh mạng, sẵn sàng dẹp qua mọi oán thù, chỉ để đổi lại bình yên cho em, Tinh Nhi! Yêu em là điều anh không thể ngờ."
Đột nhiên điện thoại của Nhi reo, video call từ Thanh Phong, Phong đang bồng Nguyệt, được quấn trong áo sơ mi, có lẽ của Phong, vì anh đang cởi trần. Nguyệt suy yếu, dựa vào Phong rất an tĩnh, sau đó là đoạn clip Khiêm hôn và xé đồ của Nguyệt, đẩy cô xuống sàn nhà, tới đó camera bị mất hình, nhưng vẫn còn tiếng. Nhi phải bụm miệng của mình để không phải rấm rứt khóc. Cô nhìn Khiêm, rồi nhìn tới màn hình điện thoại tối thui vẫn đang vang lên tiếng la hét của Nguyệt, và tiếng gầm gừ thở dốc của đàn ông, từng giọt nước trong suốt như pha lê rơi xuống từ đôi mắt chưa được ráo lệ. Khiêm vẫn rất bình thản, nét mặt lạnh tanh bất cần, anh cũng nhìn qua điện thoại của Nhi, mặc nhiên không một lời giải thích. Dục tính phát tán, cơ thể lại khó chịu, anh đứng phắt dậy, đi nhanh vô phòng tắm.
- Em có thể về rồi, nhớ đóng cửa.
Nhìn theo bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, lúc này, Nhi mới òa khóc trong đôi bàn tay của chính mình.
Nhìn mình trong gương, ánh mắt Khiêm hằn lên đau đớn, giận dữ, anh tự đấm tay vào gương vỡ nát. Từng giọt đỏ rơi ra nóng hổi. Bị Nguyệt ђàภђ ђạ cũng không đau và nghẹt thở như bây giờ. Bên ngoài có tiếng mở cửa, rồi đóng cửa, có lẽ Nhi đã về. "Cũng đúng thôi, nhìn em gái mình bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ như vậy thì ai mà chịu được."
Khi không gian bên ngoài yên ắng hẳn, Khiêm cầm áo choàng tắm lau khô người, lau máu trên bàn tay bầm dập, quăng vô bồn tắm, mở cửa trần trụi bước ra ngoài. Nhi nghe tiếng mở cửa, xoay người đứng lên khỏi ghế sofa, lúc này cô đã thấy toàn bộ dáng người chuẩn men của anh, thấy luôn những vết thương mà anh che giấu. Trên bụng anh, 2, 3 lằn ngang vẫn đang tươm máu. Nhi bần thần đến bất động. Khiêm hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua, bình tĩnh đi lại tủ lấy đồ mặc vào. Anh đưa tay với bộ pijama ngủ, thì sau lưng anh đã có vòng tay nhỏ nhắn mềm mại ôm trọn vòng bụng của Khiêm. Trong đầu Khiêm nổ "ầm". Gương mặt non mềm áp vào da thịt rắn chắc của đàn ông, như đổ thêm xăng vào đám lửa mà Khiêm cố dập tắt nãy giờ. "Người anh em" ngốc thẳng đầu hàng. Anh cảm thấy hít thở không thông, nhắm mắt ngửa cổ muốn chửi thề không thành tiếng.
Hai tay anh vịn cánh tay Nhi, gỡ ra. Nhi lắc đầu nguầy nguậy, càng siết chặt hơn, vô tình chạm vào vết thương, làm anh đau "hự" nhẹ. Cô hoảng hốt buông anh ra, chạy lên phía trước xem. Mặt Nhi đỏ bừng như cà chua khi ai kia đang chào cờ. Nhưng cô cũng ráng lơ nó, nhìn tới những vết thương nông sâu đang tươm máu, quýnh quáng chạy đi tìm khăn. Nhi chạy vô phòng tắm, thấy gương bị vỡ còn đọng máu, trong bồn là bộ đồ nhớp nháp, áo choàng khi nãy Khiêm mặc đã nhuộm đỏ, cô thật sự đau lòng, nhưng cố dằn tiếng khóc. Nhi lấy khăn trên kệ chạy nhanh ra bàn khách, cầm bịch bông băng đi tới chỗ anh. Khiêm đã mặc xong bộ pijama, đang nhàn nhã gài nút.
- Anh Khiêm! Anh cho em băng lại vết thương, rồi hẵng mặc đồ.
- Không cần! Em về được rồi.
- Khiêm! Coi như em năn nỉ anh. Đừng bướng bỉnh nữa, được không?
Nhi chạy tới, vịn vào hai bàn tay đang gài nút, ánh mắt khẩn thiết van cầu. "Con bà nó, nhìn vào đôi mắt ấy. Anh chỉ muốn đè ngay cô ra nuốt chửng". Khiêm thở nặng nề, gạt tay Nhi ra, ngồi trên thành cuối giường, nhàn nhạt nói:
- Nếu em ru được "nó" ngủ. Tôi sẽ để em băng vết thương.
Nhi nhìn Khiêm suy nghĩ, rồi từ từ đi lại, ngồi xổm trước mặt anh. Hai tay cô ngại ngùng chạm vào lưng quần, mặt đỏ tận mang tai, không dám nhìn. Tay thì kéo mà mặt ngó nơi khác, kéo tới phần hông bị khựng lại, vì Khiêm đang ngồi. Nhi ngước nhìn anh, anh cũng nhìn cô không phản kháng nữa.
- Em có biết em sắp làm gì không?
Nhi gật gật, vẫn nhìn anh như nai tơ ngơ ngác vô số tội. Khiêm thở dài, đứng lên. Lúc này, Nhi quì lên, kéo hẳn quần của anh xuống, rồi ấn Khiêm ngồi lại trên giường. Nhi xé bịch bông gòn, dùng oxi già rửa vết thương, bọt nổi trắng che hẳn vết máu. Khiêm bị xót nên hơi giật người, ngồi thẳng người, gầm nhẹ. Chậm vào vết thương của anh, Nhi lại khóc, mũi đỏ lên cứ hít hà. Giọt nước mắt của cô còn làm Khiêm đau hơn cả oxi già. Anh nắm nhẹ cằm Nhi, ngẩng mặt cô lên:
- Nhi! Oxi già là đủ rồi, không cần thêm nước muối.
Nhi vội quẹt nước mắt, luống cuống lấy băng keo dán loại to băng lại cho anh. Xong xuôi, cô thu dọn rác bỏ vô bao, tính đứng lên đem bỏ thì anh lại nắm tay cô. Nhi ngạc nhiên nhìn anh, mặt anh khinh khỉnh, Khiêm nhếch mép, nhìn xuống "người em" đang chào cờ của mình, rồi nhìn Nhi:
- Nó chưa ngủ.
Khiêm đứng lên, nắm vai Nhi xoay lại, ép cô ngã trên giường. Khiêm ngồi lên, kẹp Nhi ở giữa hai chân, ngắm nhìn cô một cách mê đắm. Tay anh vuốt ve gò má ửng đỏ, mơn man xuống cần cổ trắng mịn, qua xương quai xanh xinh đẹp, dừng lại nơi vun đầy đang run rẩy. Dù cách qua hai lớp áo, nhưng nơi ấy vẫn hấp dẫn kì lạ. Ánh mắt Khiêm tối hẳn đi, trên gương mặt lạnh lùng bắt đầu đỏ lên màu ham muốn. Từng ngón tay to dài lần nhẹ vào gấu áo của Nhi, từ tốn kéo áo voan của cô qua khỏi đầu. Nghiêng nghiêng đầu nhìn Nhi, nét mặt Khiêm hòa hoãn, dịu dàng ngắm nhìn người con gái anh yêu. Một tay sờ gò má, một tay luồn sau lưng "bóc", áo nhỏ bung ra, miệng Khiêm nhếch lên, nhanh chóng nắm áo nhỏ vứt sang một bên. Anh khom người, áp sát Nhi, phả hơi thở nóng rực vào cổ, thì thầm vào tai Nhi lời ngọt ngào từ tận đáy lòng:
- Ngôi sao nhỏ! Anh nhớ em quá.
- Khiêm! Chúng ta có sai lầm không anh?
- Em có tin anh không?
- Emmmm....
- Nhi! Anh yêu em.
- Vì sao anh yêu em?
- Anh yêu em không cần lý do, cũng không có giới hạn, vì anh đã đặt mình ở hướng vô cực rồi.