Bình Hoa Giới Giải Trí - Chương 84

Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên

️Phiên ngoại 2: Một nhà ba người dễ thương️
Trong lúc mang thai Cảnh Tâm không
tiếp nhận bất cứ chương trình gì, vẫn có một số hợp đồng phim, phía đối phương bày tỏ nguyện vọng tiếp tục chờ đợi sự trở lại của cô sau khi sinh, dẫu sao cô là Ảnh hậu, hơn nữa nằm trong top sao hot, cộng với vai nữ chính của hai bộ phim trước đó doanh thu phòng vé đều rất tốt, lượng fan hâm mộ ngày càng hùng hậu, thậm chí rất nhiều fan qua đường cũng đều có ấn tượng tốt với cô.
Thế nhưng, Cảnh Tâm vẫn cứ từ chối hợp đồng phim, lựa chọn an tâm dưỡng thai, sinh em bé xong rồi mới nói tiếp.
Cảnh Tâm chọn đẻ tự nhiên, suy cho cùng để lại vết sẹo mổ trên bụng cũng
sẽ không được đẹp, cô còn mời huấn luyện viên cho riêng mình, cho dù là thời gian mang thai cũng rất chú ý gìn giữ vóc dáng, chủ yếu là mong thân thể có có khả năng tốt hơn một chút, đến lúc sinh tự nhiên có thể thoải mái hơn.
Chậm hơn một tuần so với ngày dự sinh cục cưng mới chịu đi ra, chính là rạng sáng ngày 24 tháng 12 mới ló đầu.
Tần Sâm vào phòng sinh cùng Cảnh Tâm, nhìn thấy cô đau đến mặt mũi trắng bệch, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính cả vào má.
Anh nhìn đau lòng không thôi, mỗi giây trôi qua như cả năm trời, chỉ mong đứa bé cố lên nữa, mau mau chui ra.
Cảnh Tâm vốn cho rằng bản thân ăn uống dinh dưỡng và khỏe mạnh, kiên trì rèn luyện, cơ thể người mẹ khỏe, thời điểm sinh có thể dễ dàng một
chút...
Kết quả, vẫn cứ đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại.
Cô nhớ tới chuyện lúc đầu tự mình nói
muốn sinh con cho Tần Sâm, trách
không được mọi người thường nói, người phụ nữ chịu sinh con vì một
người đàn ông, thì đó nhất định là rất yêu anh ta.
Tần Sâm siết chặt tay cô, đưa lên môi đặt một nụ hôn.
Rốt cuộc, đợi đến khi nghe được tiếng khóc của đứa bé, bác sĩ cũng nhẹ nhàng thở ra: "Chúc mừng hai người, là một
tiểu công chúa."
Tiểu công chúa chòm sao Ma Kết, láu lỉnh, đáng yêu.
Cảnh Tâm thở phào nhẹ nhõm, sinh tiểu công chúa rồi, không còn phải lo lắng về ba ba tiểu công chúa thương
yêu không nổi nữa.
Thật lòng mà nói, cô còn rất mong sinh được một tiểu Tần Sâm, chỉ là muốn nhìn xem phản ứng của Tần Sâm.
Kết quả Tần Sâm chỉ liếc mắt nhìn em bé một cái, lại quay đầu nhìn cô đăm đắm, giọng nói khàn đi: "Em ổn chứ?"
Sắc mặt Cảnh Tâm trắng bệch, cắn môi gật đầu.
Anh khẽ hôn lên trán cô, bàn tay xoa xoa mái tóc ướt mồ hôi của cô, mắt khép lại.
Sau khi Cảnh Tâm nhìn được em bé,
không đến vài phút do thể lực suy yếu, mê man thi*p đi.
***
Cảnh Tâm gọi tiểu công chúa là An An, đứa nhỏ được sinh ra trong đêm bình an, hy vọng đời này của cô bé đều bình an vui vẻ.
Săn tin đưa tin tức bùng nổ, Cảnh Tâm
đã sinh tiểu công chúa, các fan vô cùng phấn khích, vẫn luôn chờ đợi Cảnh Tâm đưa em bé lên weibo, chờ mãi cho đến khi tiệc đầy tháng tiểu công chúa vẫn chưa thấy được ảnh khuôn mặt chính diện của bình hoa nhỏ.
"A a a, Bình hoa, xin cô đó! Hãy để chúng tôi được nhìn thấy Bình hoa nhỏ đi!"
"Vô cùng vô cùng muốn nhìn thấy Bình hoa nhỏ! Ngẫm nghĩ cũng siêu dễ thương! Bình hoa phiên bản thu nhỏ đó nha!"
"Chờ xem, ngóng xem, mong xem, nhan sắc bùng nổ của Bình hoa nhỏ."
***
Từ sau khi làm mẹ, Cảnh Tâm trở thành bà mẹ cuồng khoe con, có điều chỉ tự mình khoe trên weixin cá nhân.
Weixin cá nhân đều là người thân trong gia đình và bạn bè tương đối thân thiết, An An thừa hưởng gen tốt của bố mẹ, hiển nhiên là vừa xinh đẹp vừa dễ thương, rất giống Cảnh Tâm, đúng tiêu chuẩn một bình hoa nhỏ.
Trước 3 tháng An An vẫn còn tương đối yên tĩnh, ăn no liền ngủ, lúc thức giấc thấy có người ở bên cơ bản đều không khóc. Trêu chọc cô bé, cô bé sẽ cười, ánh mắt đen láy lấp lánh, vô cùng giống đá quý màu đen xinh đẹp.
Thời điểm được 6-7 tháng chính là vào mùa hè, trong phòng khách dành ra cả một khoảng rộng, trải một tấm thảm dày màu sắc phim hoạt hình cho cô bé chơi trên đó.
Tần Sâm lười biếng ngồi dựa trên ghế sô pha, nhìn An An tự mình ê ê a a chơi rất cao hứng, Cảnh Tâm đưa bé cái gì bé chơi cái đó.
Qua một lúc, Cảnh Tâm bế An An lên, đặt trên đùi anh, "Nào, chơi cùng ba ba, ma ma phải đi đọc kịch bản rồi."
Tần Sâm mỉm cười, giữ thân hình nhỏ bé của An An đứng trên chân anh, An An bám chặt quần áo của ba ba ra sức nhún chân, hưng phấn đến độ chảy cả nước miếng, Tần Sâm bật cười, với tay qua lấy khăn tay lau miệng cho cô bé, giọng nói lười biếng: "Không được phun nước lên người ba ba, biết chưa hả?"
An An biết mới lạ, đến khi Tần Sâm để bé cưng ngả vào bờ vai, bé cưng lại ê ê a a dính đầy nước miếng lên vai ba ba.
Tần Sâm nghiêng đầu nhìn bé cưng, An An mở đôi mắt to tròn, lấp lánh mà vô tội nhìn anh, khuôn mặt nhỏ bé dí sát khuôn mặt anh cọ cọ, thân thiết vô cùng.
Tần Sâm cười bó tay, lấy khăn lông qua lau mặt.
Anh nhìn về phía Cảnh Tâm, dùng cằm chỉ An An trên đùi,"Lúc nào mới có thể cho An An nuôi tóc? Anh không muốn con gái anh cứ mãi trọc lóc thế này."
Cảnh Tâm im lặng xem thường, chuyện này đã nói mấy lần rồi, "Mẹ em đã nói, em hồi nhỏ trước một tuổi cũng là trọc lóc, thế thì sau này lớn lên tóc mới vừa dày vừa đen, anh nhìn tóc em bây giờ tốt như vậy đó, tất cả đều là do hồi nhỏ mẹ em biết nhìn xa trông rộng, vì vậy chờ sau khi An An một tuổi mới để con bé nuôi tóc."
Cô đã mua rất nhiều cài tóc vừa mềm vừa dễ thương, mùa đông thì đội mũ, mùa hè thì mang cài tóc, dù cho đầu nhỏ trọc lóc thì sao chứ? Nhìn kiểu gì cũng dễ thương cực!
Tần Sâm phớt lờ phủ bàn tay lên cái đầu quả dưa nhỏ của An An, vỗ về đầu nhỏ trọc lóc của bé cưng, thấp giọng nói: "Vậy nhé, Bình hoa nhỏ, con phải chịu tủi thân thêm mấy tháng nữa."
Cảnh Tâm: "..."
Đầu nhỏ trọc lóc An An: i i a a...
Giống như thật sự rất tủi thân...
Cảnh Tâm đi tới nhấc bàn tay anh ra, hừ một tiếng: "Đừng mang đầu trọc lóc của con bé ra trêu chọc."
Tần Sâm một tay đỡ An An, một tay kéo bờ vai Cảnh Tâm vào trong lòng mình,
"Đầu trọc lóc cũng là con gái anh, Bình hoa nhỏ của em sinh ra."
Cảnh Tâm bĩu môi, cũng vươn tay vuốt vuốt đầu cái đầu quả dưa nhỏ của An An.
***
Từ sau khi Cảnh Tâm mang thai, trong nhà đã mời một dì giúp việc lo việc cơm nước. Có An An rồi, Cảnh Tâm ở nhà tĩnh dưỡng gần một năm, trên cơ bản
không nhận chương trình gì, thời gian đều dành cả cho An An và Tần Sâm.
Trong khoảng thời gian này cũng học được chút ít nấu ăn cơ bản, tuy
không thể so sánh được với dì giúp việc, nhưng chí ít cũng đã lợi hại hơn Tần Sâm.
Mỗi ngày Tần Sâm về đến nhà, nghênh đón anh đều là Hai bình hoa, một lớn, một nhỏ.
Một ngày nào đó, Tần Sâm tan tầm về nhà, đón lấy An An từ trong lòng Cảnh Tâm. Bỗng nhiên An An đập đập lên vai anh, đớt đát kêu lên tiếng kêu đầu tiên: "Ba ba!"
Tần Sâm đứng hình, ngây ngẩn cả người, không tin nổi mà nhìn Cảnh Tâm, "Bé cưng vừa rồi gọi anh sao?"
Cảnh Tâm vui vẻ, có chút đắc ý: "Đúng vậy, nhưng tiếng gọi đầu tiên của bé là mama, trưa nay lúc em mang bé cưng ra ngoài chơi, đột nhiên bé cưng đã gọi em đấy."
Tần Sâm cũng cười, hôn mạnh một cái lên mặt An An: "Ngoan, gọi một tiếng nữa nào."
An An: "Ma ma!"
Sau đó uốn éo cơ thể tìm ma ma, dang cánh tay nhỏ mềm mại đáng yêu, vươn về Cảnh Tâm gọi: "Ma ma!"
Cảnh Tâm lại đắc ý một trận, con gái chính là thân thiết với cô không rời, đưa tay muốn đón lấy con gái bảo bối, Tần Sâm nghiêng người qua, ngoảnh đầu cười, "Anh ẵm một lát, để bé cưng kêu tiếng ba ba một lần nữa."
Tần Sâm dạy An An đã được môt lúc, vẫn chưa thể khiến An An mở miệng gọi lại, An An còn rất chảnh chọe, chỉ gọi mama, không gọi baba.
Anh giơ bình sữa, một tay đỡ An An, nhướn mày nói: "An An, gọi ba ba sẽ cho con bình sữa."
An An nhảy trên đùi Tần Sâm, bám lấy bả vai anh, nỗ lức nhón chân nhỏ nung núc thịt, vươn tay cao cao, giọng đớt đát: "Sữa, sữa..."
Tần Sâm: "..."
Không lấy được bình sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của An An nhăn đến sắp khóc, nhìn về phía mama cầu xin giúp đỡ, Cảnh Tâm bị đôi mắt nhỏ của con gái nhìn đến mềm lòng, cô đập Tần Sâm một cái, quở trách nói: " Thấy ghét, mau đưa cho bé cưng nào! Nào có ai như anh trêu chọc con nhỏ như vậy."
An An thấy không ai giúp mình, tủi thân mím môi lại, rồi ngoạc cái miệng ra chuẩn bị khóc, Tần Sâm nhanh tay đem bình sữa nhét vào miệng bé cưng, An An hơi ngây người, bình sữa đến tay rồi, quên luôn chuyện muốn khóc, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy bình sữa ʍúŧ lấy ʍúŧ để, không thèm để ý tới Tần Sâm nữa.
Bị lờ đi như vậy Tần Sâm cũng có hơi tưng tức, đặt An An lên đùi, vừa xoa xoa đầu nhỏ trọc lóc, vừa ngắm dáng vẻ nho nhỏ của bé cưng ngoạm bình sữa hết sức thỏa mãn, khẽ cong khóe miệng nở nụ cười.
Cuối cùng An An cũng đã uống no, buông bình sữa ra, tiếp đó là một cái ợ, phun ra một ngụm sữa, chiếc áo màu đen của Tần Sâm ngay tức khắc đã được điểm lên những ngôi sao nhỏ màu trắng.
Tần Sâm: "..."
Cảnh Tâm ở bên cạnh cười không ngừng được, cầm lấy khăn lông đưa qua cho anh lau, "Đáng đời."
Cho anh trêu con bé này, không hại anh thì hại ai đây.
Tần Sâm ngoảnh đầu nhìn cô, đưa An An cho cô, "Anh đi tắm một cái."
Cảnh Tâm vui vẻ ôm lấy An An, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cưng, "Đi mau đi."
Tần Sâm cúi nhìn cô, nắm lấy cằm cô, khom người khẽ mổ lên môi cô một cái, ngay lập tức, nắm tay nhỏ bé của An An đã vỗ lên gương mặt anh, dẩu mỏ ê ê a a ngôn ngữ của người ngoài hành tinh, đẩy anh ra: không được giành mama!
Chút khí lực đó của An An, gãi ngứa cũng không hơn, sao đẩy Tần Sâm ra nổi.
Tần Sâm đứng thẳng người, bàn tay to xoa xoa một trận lên cái đầu nho nhỏ trọc lóc của An An, cười ngạo nghễ với Cảnh Tâm, nói một câu: "Em bám dính anh như vậy, tại sao lại không di truyền đến An An?"
Cảnh Tâm: "Em nào có dính anh lắm đâu."
Từ liên hoan phim năm ngoái đến nay, cơ bản cô không làm gì cả, chỉ ghi hình hai tiết mục, quay một chút quảng cáo, thời gian còn lại dùng để xem sách và lựa chọn kịch bản mới, kịch bản đã có, cũng đã qua thử vai, chỉ đợi qua sinh nhật An An tròn một tuổi, cô mới vào đoàn phim tiến hành quay phim.
Một năm này quả thật có rất nhiều thời gian, cùng người nhà cùng em bé cùng Tần Sâm, giống như thật sự dính lấy anh hơn so với trước kia...
Tần Sâm nhìn cô không nói gì, khẽ cười, đi lên lầu tắm rửa thay quần áo.
Sau khi qua sinh nhật một tuổi của An An, đã có thể nắm tay người lớn, đã tự mình chập chững đi từng bước nhỏ.
Cảnh Tâm cũng không cạo trọc đầu bé con nữa, tóc trẻ con rất mau dài, kể từ sau khi ra đời, lần đầu tiên An An nuôi tóc, bé con vui vẻ cực kỳ, sờ sờ đầu dưa nhỏ của mình cười khanh khách.
Tần Sâm cong khóe miệng, xoa xoa mái tóc mềm mịn như nhung của bé con,
"Như vậy đẹp hơn nhiều rồi."
Cảnh Tâm: "..."
Hừ.
Trước đó Phương Nguyệt sinh một cậu nhóc, bản thân mẹ Tần đã nuôi hai người con trai, thành ra giống như càng yêu thích cháu gái nhỏ hơn, mỗi lần đưa An An về Tần gia, cha mẹ Tần đều vây quanh An An, hận không thể ngậm trong miệng nâng trong tay.
Ông bà ngoại cũng cực kỳ cưng chiều An An, các cụ hai nhà thường xuyên tặng quà cáp cho An An, Cảnh Tâm đều giúp bé con cất giữ lại.
Cho đến khi An An hai tuổi, Cảnh Tâm thử tính toán một chút tài sản của An An, không tính thì không biết, vừa tính
đã bị dọa hết hồn, số tiền tiết kiệm của An An đã sắp vượt qua của cô một nửa rồi, bé con mới hai tuổi, tích lũy đến lúc cô bé 18 tuổi, vậy còn phải hơn...
Sau khi thương lượng qua với Tần Sâm, Cảnh Tâm và Tần Sâm giúp An An thành lập một Quỹ nhi đồng, dùng số tiền đó để giúp đỡ những trẻ em gặp khó khăn.
Chuyện này sau đó bị truyền thông tiết lộ, cư dân mạng và các fan hết lòng ca ngợi, nhưng ý kiến nhiều nhất của mọi người là rất muốn xem hình của Bình hoa nhỏ.
Từ sau khi An An không còn đầu trọc lóc, thỉnh thoảng Cảnh Tâm sẽ thỏa mãn một chút nguyện vọng của các fan, đưa lên mạng ảnh chụp của An An, có điều cơ bản chỉ là bóng dáng hoặc sườn mặt, vẫn chưa từng đưa ra khuôn mặt chính diện, nhưng sườn mặt mũm mĩm hồng hào vẫn có khả năng tạo nên vẻ dễ thương ૮ɦếƭ con người ta, lông mi cong và dài, cái miệng nhỏ phấn hồng, dễ thương không chịu được.
Bình luận của cac fan liên tục kêu gào---
"Cưng ૮ɦếƭ tôi rồi! Lông mi dài kia hoàn toàn là được di truyền từ Bình hoa, hội đủ điều kiện Bình hoa nhỏ đó!"
"Bình hoa chụp chính diện, chụp chính diện, chụp chính diện! Bình hoa nhỏ siêu cấp đáng yêu! Muốn ôm một cái quá đi, chắc chắn là vừa trơn vừa mềm."
"Đã hôn một cái qua màn hình lên khuôn mặt phấn hồng đáng yêu của Bình hoa nhỏ."
"Lông mi này không đùa được đâu, còn dài hơn cả lông chân bạn trai của mị nữa..."
"Muốn xem Tần tổng đưa Bình hoa nhỏ tham gia tiết mục! Chắc chắn là dễ thương chịu không nổi! Đồng ý với tôi đi Bình hoa, hãy để Tần tổng đưa Bình hoa nhỏ lên chương trình được không hả?"
...
Hai năm này chương trình cha con đặc biệt hot, hai chương trình hot nhất chính là baba mang theo con, tổ hợp ông bố chăm con - em bé dễ thương vô cùng hài hước, tập mới của "Bố đã về rồi" chuẩn bị ghi hình, vẫn chưa xác định khách mời, quản lý weibo làm hẳn một danh sách cho mọi người bỏ phiếu.
Đạt tỷ lệ phiếu bầu cao nhất là Quý Đông Dương và Tần Sâm, cùng với các cục cưng nhà hai người.
Ngày ngày các fan đi hò hét quản lý weibo, mong muốn tổ tiết mục có thể mời hai người họ tham gia.
Weibo của Cảnh Tâm và Tần Sâm cũng đã bị chiếm đóng.
Đêm này, sau khi Cảnh Tâm dỗ An An ngủ, quay đầu nhìn Tần Sâm đang dựa cửa, cười với anh: "Ngủ rồi."
Tần Sâm ôm vai cô kéo vào trong lòng,
"Chung ta cũng nên đi ngủ thôi."
Cửa phòng vừa đóng lại, Cảnh Tâm đã bị đặt lên lưng cửa, xốc hai chân vắt lên bên hông, lòng Cảnh Tâm thoáng giật mình, ôm chặt cổ anh, đôi chân dài siết chặt thắt lưng anh.
Tần Sâm cúi đầu hôn cô, từ từ đi xuống, khẽ ʍúŧ làn da nơi cổ cô, Cảnh Tâm thở hổn hển trong lòng anh, rì rầm nói:
"Đợi... đợi đã."
Anh ngẩng đầu, "Hửm?"
Cô nhoẻn cười: "Thật sự không cân nhắc đưa An An tham gia chương trình sao, tổng đạo diễn cũng sắp đạp đổ cửa nhà rồi."
Tình cờ tổng đạo diễn là bạn học cấp ba của Tần Sâm, anh em thân thiết, mặt dạn mày dày cứ vài ngày lại tới nói chuyện này, không chỉ cửa nhà đã sắp đạp đổ, mà ngay cả mồm mép cũng khua sắp rách luôn, đến cuối cùng Tần Sâm dứt khoát sập cửa trước mặt cậu ta: "Cậu mẹ nó cút! Còn chưa nói đủ hả!"
Đã đến như vậy, tổng đạo diễn vẫn không buông tay, ra tay từ phía Tần Sâm không được, bắt đầu xuống tay sang bên Cảnh Tâm.
Cảnh Tâm không có cách nào cự tuyệt giống như Tần Sâm, chỉ có thể đáp ứng cậu ta là sẽ hỏi lại ý của Tần Sâm coi sao.
Thật ra nếu Tần Sâm bằng lòng, cô không có ý kiến gì, đúng lúc tạo cơ hội cho cha con hai người ở cùng nhau, thật lòng mà nói, hai chương trình kia cô cũng rất thích xem, sau khi đã xem cương trình, cô cũng vô cùng tò mò, nếu Tần Sâm và An An xuất hiện trong chương trình, sẽ như thế nào nhỉ.
Cô hôn một cái trên môi anh, cười nói: "Thật ra, em rất muốn nhìn cuộc sống thường ngày của anh và An An, là muốn để lại một kỷ niệm, đợi sau khi chúng ta già rồi, có thể cho An An xem."
Kỳ thực với thân phận của hai người họ, không công khai An An rất khó, trước đây lúc đưa An An ra ngoài chơi, cũng đã bị chụp hình rất nhiều lần rồi, nhưng đều bị Tần Sâm chặn lại, các tay săn ảnh cho dù tung ra ảnh chụp, cũng là khuôn mặt của An An bị làm mờ đi.
Nếu đã như vậy, không bằng cứ để thoải mái tự nhiên đi.
Cảnh Tâm nói lên suy nghĩ của bản thân mình, nhìn Tần Sâm,"Sao hả?"
Tần Sâm chăm chú nhìn cô, cong khóe miệng cúi đầu hôn cô: "Ngày mai rồi hãng nói, tuy rằng An An còn nhỏ, chuyện này vẫn nên hỏi con bé có đồng ý hay không rồi hãy quyết định."
Cảnh Tâm gật đầu như giã tỏi: "Em cũng có ý này."
Có điều... An An có thể nghe hiểu sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc