Kỳ nghỉ tổng cộng có mười lăm ngày, Cảnh Tâm ngồi lên vali kéo phéc-mơ-tuya, hếch cằm hỏi Tần Sâm: "Chúng ta thực sự không cần lập một kế hoạch du lịch toàn diện sao?"
Tần Sâm kéo cô đứng lên, "Không cần, đến điểm nào thấy thích thì nán lại trên hai ngày, không thích thì đi bất cứ lúc nào, tùy theo em vui vẻ."
Thật đúng như những gì anh đã nói, tính tình thoải mái không chịu được.
Cảnh Tâm nở nụ cười: "Vâng ạ."
Ngẫm lại như vậy cũng rất tốt, hà tất phải lập cái gì bảng kế hoạch, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó!
Ngày hôm sau, hai người ngồi trên máy bay, bắt đầu lịch trình ngày đầu tiên thế giới của hai người.
Cảnh Tâm ngồi sát vị trí cửa sổ, rất phấn khích nắm lấy tay anh, "Sao cảm thấy như lâu lắm rồi mình không ngồi máy bay nhỉ?"
Cô kinh ngạc kêu lên: "A, hình như đây là lần đầu tiên em và anh cùng nhau ngồi trên máy bay."
Tần Sâm cong khóe miệng: "Ừm."
Cảnh Tâm lại nói: "Cũng là lần đầu tiên đi du lịch cùng bạn trai."
Tần Sâm nhắm mắt lại lưng tựa vào ghế ngồi, nhàn nhạt đáp: "Sau này em nhận ít chương trình đi, chúng ta có thể thường xuyên đi du lịch."
Cảnh Tâm cong môi, "Gần đây không phải em cũng không có chương trình sao, trước khi nhận quay phim mới sẽ không nhận chương trình nào nữa."
Về điều này, phải thương lượng lại với Thẩm Gia sau khi đi du lịch về, hơn nữa hợp đồng của cô với Quang Ảnh đã sắp hết hạn, rất nhiều chuyện cần bàn bạc kỹ hơn.
Tần Sâm nghiêng đầu nhìn cô, xoa xoa đầu cô.
***
Điểm dừng chân thứ nhất là Luân Đôn, hai người nán lại nơi đây ba ngày, sau đó đến Edinburgh(1).
(1)Edinburgh (Ê-đin-brơ) là thủ đô của Scotland và là thành phố lớn thứ hai của Scotland. Thành phố nằm ở Đông Nam của Scotland, bờ Đông Vành đai miền Trung của Scotland, bên bờ Nam của vịnh Firth of Forth, bờ Biển Bắc. Do vị trí nằm trên một địa hình đồi núi và có nhiều nhà ở kiến trúc thời George và kiến trúc Trung cổ nên Edinburgh là một trong những thành phố gây ấn tượng sâu sắc nhất châu Âu.
Cảnh Tâm cảm thấy Tần Sâm đã quyết định đúng, thích điểm nào thì nán lại trên hai ngày. Edinburgh như một bức tranh sơn dầu được hai người ở lại mấy ngày liền. Cảnh Tâm bỗng dưng muốn đi nước Pháp, cô kéo Tần Sâm nói:
"Tiếp theo chúng ta đi Paris nhé."
Tần Sâm nhìn cô: "Không đi Ý sao?"
Cảnh Tâm ôm cổ anh, "Đi Paris trước đã, em muốn đi."
Tần Sâm xem như đã nhận thức được sự thay đổi của phụ nữ, anh bó tay cười cười, "Được."
***
Hai người dạo bước trên đường phố nước ngoài, cô thấy họa sĩ đường phố trưng bày bức vẽ chân dung, cứ thế mà đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ở một phía khác, mấy du học sinh đã nhận ra hai người họ, ngay lập tức, có một cô gái đi lại chỗ hai người, phấn khích nói: "Cảnh Tâm, thật sự là chị a! Không ngờ gặp được chị ở đây, em rất thích diễn xuất của chị trong "Thái bình vương triều" và "Quyết định sinh mệnh cả đời" , em là fan sách, mến mộ Minh Chúc Đại Đại nhiều năm lắm rồi, chị đóng Kiều Vi hay vô cùng!"
Cảnh Tâm không nghĩ tới gặp được fan của mình ở nước ngoài, ngẩng đầu dòm Tần Sâm một cái, quay đầu cười với cô gái: "Cảm ơn em."
Cô chỉ chỉ dụng cụ vẽ tranh bên cạnh,
"Các em đang giúp người ta vẽ tranh sao?"
Cô gái đó vui vẻ nói: "Vâng, chị có muốn vẽ một bức không? Bạn học em vẽ đẹp lắm đó!"
Cảnh Tâm nhìn qua một chút, hỏi ý kiến Tần Sâm: "Chúng ta vẽ một bức nhé?"
Tần Sâm liếc mắt nhìn cô, "Em chắc chứ? Phải ngồi chỗ này mấy giờ liền đấy."
Nói thật, anh cũng không muốn giống như một tên đầu gỗ ngồi trong vài giờ liền.
Cảnh Tâm hơi do dự nhìn về phía đám du học sinh: "Phải vẽ trong bao lâu?"
Cô gái đó nghĩ nghĩ: "Nếu anh chị đang vội, có thể vẽ phiên bản Q(2), cái này rất nhanh ạ."
(2)Q-version Dịch thuật tiếng anh cho thuật ngữ tiếng Trung Q版 (pinyin: Kiū bǎn), thuật ngữ này đề cập đến hoạt họa dựa trên đời thực hoặc việc đối xử như trẻ con ở các buổi diễn nghệ thuật trong cuộc sống đời thực hoặc từ con người nghiêm nghị, những mô hình động vật, các tuyến nhân vật hoặc các đối tượng khác, đặc biệt phổ biến trong phong cách anime. "Q" trong tiếng Trung có một nghĩa gần đúng với từ tiếng anh là "dễ thương".(http://vi.wikipedia.org)
Cảnh Tâm quyết định ngay tức khắc:
"Được, vậy thì phiên bản Q đi."
Động cơ thầm kín của cô là muốn xem Tần Sâm trông như thế nào trong phiên bản Q.
Cô gái đó không nói dối, bạn học như lời cô ấy nói quả thật vẽ tranh hết sức lợi hại. Cảnh Tâm ϲởí áօ khoác và mũ ra, khoác cánh tay Tần Sâm đứng trên đường phố, phía sau là kiến trúc cổ kính hoa lệ.
Sau khi cô gái họa sĩ trẻ thiết lập phác thảo xong, thì kêu hai người họ ngồi xuống và chờ đợi.
Hơn một tiếng sau, cô gái họa sĩ đưa bức họa đó cho Cảnh Tâm, nhìn cô cười: "Bức vẽ rất đẹp."
Cảnh Tâm thích thú nhận lấy, nâng bức vẽ lên chăm chú nhìn trong chốc lát, kinh hỉ đáp: "Em vẽ đẹp thật đấy!"
Cảnh Tâm căn bản cho rằng bức tranh vẽ cô là loại giống như phần lớn tranh châm biếm phiên bản Q, thật ra không phải, vì tỷ lệ của hai người, thậm chí cả quần áo và tóc, đều được vẽ rất tỉ mỉ, liệu có phải là ký họa(3)?
(3)Ký họa là hình thức vẽ nhanh, nhằm ghi lại những nét chính, chủ yếu nhất, đồng thời ghi lại cảm xúc của người vẽ về thiên nhiên, cảnh vật, con người.
Cô giơ bức vẽ ra trước mặt Tần Sâm,
"Đẹp không đẹp không hả? Vẽ giống quá đi mất!"
Cô quay đầu nhìn mấy du học sinh kia, "Cảm ơn các em, về nhà chị nhất định treo lên!"
Mấy du học sinh kia không ngờ cô sẽ thích như vậy, nên cũng rất vui, cuối cùng hai người vẫn không phải trả một khoản thù lao nào cả, bọn họ chỉ mong hai người chụp cùng bọn họ mấy tấm ảnh.
Cảnh Tâm kéo Tần Sâm đứng vào giữa bọn họ, chụp liền mấy tấm ảnh.
Cô gái kia hỏi: "Có thể đăng lên nhóm bạn bè và weibo được không ạ?"
Cảnh Tâm nghĩ nghĩ, cười: "Đăng đi, nhớ @ chị nhé."
Vài phút sau, Cảnh Tâm đã share weibo của cô gái du học sinh.
Mấy phút tiếp theo, cô đăng lên weibo
Cảnh Tâm v: Cảm ơn bạn gái trẻ dễ thương tặng tôi món quà.
<ảnh>
Kèm theo ảnh là bức họa vẽ cô và Tần Sâm.
Rất nhanh, phía dưới weibo đã bùng nổ...
"A a a, lâu rồi không thấy bóng dáng Bình hoa, thì ra là chạy đi du lịch nước ngoài cùng Tần tổng!"
"Không phải là đi hưởng tuần trăng mật đó chứ? Hồi Tết còn nói hai người gặp cha mẹ, chuyện vui sắp đến rồi, Bình hoa không phải đã ngầm kết hôn với Tần tổng rồi chứ?"
"Bình hoa thật sự kết hôn rồi sao? Thật rồi hả? Vẫn không thể cưỡng lại sự quyến rũ của Tần Sâm!"
"Hứa với tôi đi Bình hoa, nhất định phải đăng nhiều hình được không? Đừng chỉ đăng có một bức vẽ mà! Tôi muốn xem người thật nhé!
"Chúng tôi kêu cô đăng hình chụp chung, cô lại đăng một bức vẽ lừa gạt chúng tôi sao? Bình hoa cô ra đây, chúng ta nói chuyện!"
***
Tối hôm đó, Tần Sâm đưa Cảnh Tâm đến nhà hàng hàng cao cấp ở phố Princes để ăn cơm.
Sau đó trở lại khách sạn, hai người bắt đầu thu dọn hành lý, tiếp theo đi Paris.
Thích mua đồ này nọ là thiên tính của phụ nữ, Cảnh Tâm cũng không ngoại lệ, cô nhìn đống đồ đã mua mấy ngày này, hành lý không sắp xếp được nữa.
Cuối cùng, quyết định đóng gói toàn bộ đồ đã mua ký gửi về.
Tần Sâm nhàn tản vắt chân ngồi trên ghế sofa, nhìn Cảnh Tâm đi qua đi lại, hỏi: "Không cần anh giúp sao?"
Cảnh Tâm bận rộn đến vui vẻ, không hề ngẩng đầu, "Không cần, tự em làm được rồi."
Tần Sâm cười cười, vẫn bước tới để giúp cô chỉnh lý đống hành lý lộn xộn.
Sau đó cuối cùng cũng xong, hai người củng ngồi trên thảm, Cảnh Tâm ôm gối, tựa đầu lên vai anh, "Chị Gia Gia điện thoại cho em rồi, nói là Hoa Thần có bộ điện ảnh kêu em đi thử vai, khả năng chúng ta phải về trước thời hạn mấy ngày đấy."
Tần Sâm đưa ta lên vỗ vỗ đầu cô, đứng lên nói: "Anh đi hút điếu thuốc."
Cảnh Tâm mím môi, nói phải về sớm thì không vui sao?
Tần Sâm đứng ở ban công châm điếu thuốc, hút được nửa điếu, anh quay đầu lại nhìn một cái, Cảnh Tâm đã đi tắm.
Anh gọi cho trợ lý một cuộc điện thoại.
Cảnh Tâm tắm xong đi ra, thì nhận được điện thoại của Thẩm Gia, nói rằng buổi thử vai bên Hoa Thần đã bị hoãn lại.
Cảnh Tâm ném điện thoại di động xuống, chân trần chạy ra ban công, ôm Tần Sâm từ phia sau, cười một hồi, đầu thò ra đằng trước anh, cười chế giễu anh: "Tần tổng, anh thường xuyên lạm dụng chức quyền như vậy, thì không sợ cấp dưới không phục à!"
Tần Sâm dập tắt thuốc, gõ nhẹ gò má cười cười, "Thỉnh thoảng thôi mà."
Cảnh Tâm hừ một tiếng, "Mấy lần rồi đấy, ép nghỉ cũng mấy lần rồi, anh mà còn như vậy thêm nữa không được đâu đấy!"
Anh cười khẽ, "Sao không được?"
Cảnh Tâm: "Ảnh hưởng không tốt chứ sao."
Tần Sâm cúi xuống mổ nhẹ lên môi cô một cái, "Không có gì không tốt cả, hiếm khi được một chuyến đi chơi, không nên mất hứng."
***
Thị trấn Giverny ở ngoại ô Paris, những ngọn núi nhấp nhô, nông trại với những mái nhà màu đỏ, tường màu trắng, cánh rừng ngập tràn hoa tươi đang nở, nơi nơi đều đẹp như tranh vẽ, Cảnh Tâm đội mũ rơm, mặc váy dài đi trên con đường nhỏ ngoài cánh đồng.
Rất nhiều hoa ở nơi này cô cũng không biết tên gọi, mỗi cánh cửa sổ ở đây đều được hoa tươi che phủ.
Chỗ bọn họ trú ngụ cũng giống như vậy.
Tới chỗ ở, Cảnh Tâm đứng bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới, lại quay lại kéo Tần Sâm đi qua, "Nơi này đẹp quá đi."
Tần Sâm gật đầu: "Ừm."
Hai người dừng năm ngày ở Giverny, ngày hôm sau sẽ về nước.
Những bông hoa trong sân nơi họ ở nở rất đẹp, nữ chủ nhà bện cho cô một cái vòng hoa, Cảnh Tâm vui vẻ mang vòng hoa trên đầu, quay đầu hỏi Tần Sâm,
"Đẹp không?"
Tần Sâm cong khóe miệng, gật đầu, không nói gì.
Cảnh Tâm bĩu môi.
Cảnh Tâm vẫn luôn nghĩ rằng trong chuyến du lịch này Tần Sâm sẽ cầu hôn cô, dù sao kỳ nghỉ dài ngày như vậy, lịch trình lãng mạn như thế, cũng không thường có, rất khó mới được.
Ngày mai sẽ phải trở về rồi, cô không đợi được anh cầu hôn.
Không phải đã nói thích cô rồi sao, thích đến muốn kết hôn cùng cô mà?
Cầu hôn đâu?
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cảnh Tâm đứng trước cửa sổ phủ đầy hoa nở, hơi phiền muộn nói: "Ngày mai phải về rồi."
Tần Sâm ôm lấy cô từ phía sau, gác cằm trên đầu cô, nhỏ giọng hỏi: "Không muốn về hả?"
Cảnh Tâm: "Cũng không phải."
Cô giãy ra khỏi vòng tay của anh, dựa vào cửa sổ ôm cổ anh, cười: "Trên tạp chí du lịch nói rằng, Giverny là một thị trấn hoa mà người ta muốn sống quãng đời còn lại, em lưu luyến một chút cũng rất bình thường mà, nơi này thật sự rất đẹp."
Quả thật có hơi luyến tiếc, hiếm khi có được thế giới hai người, chỉ có hai người họ.
Không phải suy nghĩ cái gì cả, cũng không phải làm gì cả.
Chỉ có cô với anh, loại cảm giác này vô cùng dễ dàng cho người ta thỏa mãn.
Tần Sâm cúi đầu, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô, "Muốn ở nơi này sống đến già sao?"
Cảnh Tâm: "..."
Đã nói là không phải rồi mà, chỉ có hơi lưu luyến mà thôi!
Hai tay anh chống lên cửa sổ phía sau cô, cúi xuống chăm chăm chú chú nhìn cô, mổ nhẹ một cái trên môi cô, dần dần đi xuống, dừng lại ở xương quai xanh, hôn lên sợi dây chuyền của cô.
Giây tiếp theo, lại quay về trên môi cô.
Cảnh Tâm ôm thắt lưng anh, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Tần Sâm tách người ra, anh cười:
"Muốn nghe anh thổ lộ một lần nữa không?"
Tim Cảnh Tâm đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn anh bất ngờ.
Anh cong khóe miệng, xoay người rời đi.
Cảnh Tâm muốn đi theo anh, anh quay đầu lại: "Đứng đó không được nhúc nhích."
Cảnh Tâm đáp "Dạ", lùi mấy bước về chỗ cũ.
Lời anh vừa nói kia là có ý gì đây!
Vài phút sau, Tần Sâm đã quay lại.
Anh đã thay quần áo, áo sơ mi trắng quần đen, cao lớn anh tuấn, chầm chậm đi về phía cô.
Cảnh Tâm ngẩn người đứng đó, sau đó hỏi: "Em có phải cũng nên thay quần áo không?"
Cô mặc váy dài, trên đầu còn đội vòng hoa, có phải có chút ngớ ngẩn hay không?
Tần Sâm khẽ cười: "Không cần."
Anh lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi của mình, quỳ xuống trước mặt cô, cười nhìn cô: "Tuy rằng chúng ta không thể sống quãng đời còn lại ở nơi này, nhưng chúng ta có thể ở đây quyết định việc cả đời, Cảnh Tâm, chúng ta kết hôn đi."
Cảnh Tâm sững sờ, Tần Sâm chờ cô phản ứng.
Sau vài phút, anh lấy nhẫn ra luôn, kéo tay cô tới, ngón tay cô thon dài trắng như ngọc, anh cầm lấy nhẫn, từ từ mang vào ngón áp út của cô.
Cảnh Tâm nhìn nhẫn trên tay, mới có phản ứng lại, thảng thốt kêu lên: "Như vậy không tính đâu! Anh còn chưa thổ lộ mà!"
Đã nói được rồi mà, phải nói lại một lần nữa những lời đã nói tối hôm ấy.
"Rõ ràng những lời tối đó mới giống cầu hôn!"
Tần Sâm bật cười, nắm tay cô đứng lên, kéo người vào trong lòng, "Nếu em không muốn kết hôn sớm như vậy, chúng ta đính hôn trước, năm sau hẵng làm lễ cưới."
Cảnh Tâm: "Trọng điểm rõ ràng không phải cái này!"
Đừng hòng phủi sạch!
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào, quang cảnh sặc sỡ, mang theo mùi hoa tươi nồng đậm, biếng nhác lộng lẫy.
Tần Sâm đổi vị trí với cô, người dựa vào cửa sổ, ấn cô nàng nóng nảy vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, "Được, nói lại một lần, em nghe nhé."
Cảnh Tâm vội vàng ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu anh, có chút chói mắt, trong ánh mắt anh toát ra là thứ ánh sáng dịu dàng nhất cô từng thấy trong đời.
"Anh thích em, thích đến muốn lấy em về nhà, em nguyện ý không?"
Cảnh Tâm được voi đòi tiên ôm lấy cổ anh, cười nũng nịu: "Nói thêm lần nữa!"
Tần Sâm: "..."
"Nói lại lần nữa! Em nhất định nói em nguyện ý!"
"..."
"Xin anh đó!"
"Xin anh kết hôn với em sao?" Anh cười gian tà.
"..."
Cảnh Tâm nhảy lên làm vòng hoa trên đầu cũng rơi mất, Tần Sâm kéo cô, khom người nhặt lên, xoa xoa tóc cô, đội vòng hoa lên cho cô.
Anh vuốt mái tóc dài của cô, cười hỏi:
"Kết hôn với anh, không muốn sao?"
Cảnh Tâm từ từ dán sát vào trong иgự¢ anh, chậm rãi thì thầm: "Muốn mà, không gả cho anh thì em gả cho ai đây?"
Tần Sâm cười cúi xuống hôn cô.
Ngoài cửa sổ hoa tươi rực rỡ, hương hoa theo gió bay vào trong phòng.
Cảnh Tâm cũng không biết mình bị Tần Sâm đặt lên giường lúc nào, vòng hoa bị đè lên đã hỏng hết, quần áo cũng rách luôn,
Thế nhưng cô lúc này chỉ quan tâm một điều, cô yêu ૮ɦếƭ được vẻ nhiệt tình và điên cuồng của anh.
Từ nay về sau, tất cả nhiệt tình của anh đều thuộc về cô.
Sẽ không có chuyện gì hạnh phúc hơn thế này.
***
Ngày hôm sau hai người lên đường trở về.
Cảnh Tâm có loại cảm giác từ thế giới thần tiên quay về trần thế, hai ngày đầu mới trở về căn bản còn chưa tiến vào trạng thái, trong đầu vẫn nghĩ về những chuyện trong chuyến du lịch.
Thẩm Gia gõ đầu cô: "Em còn muốn thử vai không hả?"
Cảnh Tâm: "...Muốn mà."
Vội vàng mang kịch bản đi về nhà.
Đầu tháng sáu Cảnh Tâm lần thứ hai nhận vai nữ chính phim điện ảnh, dự tính đầu tháng bảy bắt đầu quay.
Cuối tháng sáu, Phương Nguyệt sinh em bé, Cảnh Tâm và Tần Sâm đến thăm bé cưng.
Bé cưng thật sự rất nhỏ, một khối mềm mềm, cô có chút không dám ẵm, dưới sự hướng dẫn của mẹ Tần, mới thật cẩn thận mà ôm vào trong иgự¢.
Ẵm một lúc thì trả lại cho mẹ Tần.
Bé cưng đột nhiên khóc lên, mẹ Tần dỗ một hồi, không dỗ được xem chừng đã đói rồi, vội vàng ẵm bé cưng vào phòng.
Tần Sâm nghe thấy bé cưng khóc thì nhấc chân bước ra ban công.
Cảnh Tâm đi theo, kéo kéo tay áo anh, cười hỏi anh: "Sao anh không ẵm cháu anh một chút?"
Bỗng dưng cô ôm cổ anh, "Anh thích con trai hay con gái?"
Tần Sâm nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì.
Cảnh Tâm: "Không phải là anh không thích trẻ con đó chứ?"
Nghĩ lại cũng có thể, có điều anh thích chó như thế mà, đàn ông thích nuôi chó không phải đều rất thích trẻ con hay sao?
Tần Sâm nhìn cô mấy giây, nói: "Con gái đi, con gái thương nhiều hơn nữa, con trai, anh lo anh nhịn không được mà tẩn nó."
Cảnh Tâm: "..."
Cái thể loại người gì thế này.