Đã qua một nửa kì nghỉ của đoàn phim, cuối cùng Cảnh Tâm cũng rảnh mà cùng Tần Sâm quay về Tần gia.
Tần gia luôn luôn náo nhiệt, mấy ngày Tết còn náo nhiệt gấp mấy lần so với ngày thường, bàn mạt chược đã được bày ra từ buổi sáng, tận ba bàn lận! Còn có thêm mấy mấy nhóc, độ tuổi từ tiểu học đến trung học, sinh viên đều có.
Trận chiến này, Cảnh Tâm cuống quít nhìn Tần Sâm, anh cũng chưa nói qua với cô, người nhà anh sao mà nhiều quá vậy!
Tần Sâm nhận thấy ánh mắt u oán của cô, miệng cong lên cười cười, ôm cả người kéo đi, "Đi nào, mọi người chỉ nói nhiều hơn chút thôi, còn lại thì vẫn ổn, em không cần ngượng ngùng."
Cảnh Tâm: "..."
Cô có ngượng ngùng gì đâu, chỉ là không ngờ dòng họ nhà anh khủng như vậy, lại càng không ngờ hôm nay nhiều người như vậy!
Lúc này đây, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía cô và Tần Sâm.
"Ây dô Cảnh Tâm tới rồi này, "Vương triều thái bình" tập nào ta cũng coi hết, cháu đóng tốt thật đấy, không ngờ người thật cũng xinh đẹp như thế!"
"Đúng đúng đúng, phim truyền hình đó ta cũng đang coi, rất hay, diễn viên bây giờ xinh đẹp hơn trước."
"Cảnh Tâm trông đẹp thật đấy, tên nhóc Tần Sâm này biết chọn lắm đó."
...
Tần Sâm cảm thấy ồn ào, vỗ vỗ lên bàn mạt chược Tần Ninh đang ngồi, "Cho một chỗ."
Tần Ninh không tình nguyện mà nhường chỗ, Tần Sâm ấn Cảnh Tâm ngồi lên ghế, nói nhỏ bên tai cô: "Ngồi chơi mạt chược đi, thua thì chờ một lát anh lại giúp em."
Cảnh Tâm: "Vâng..."
Cô thà thua cũng không muốn anh giúp, ở đây đông người như vậy, cô không muốn chỉ vì gian lận mà bị xem thường.
Tần Sâm nhàn tản ngồi dựa ghế phía sau cô, nâng cằm chỉa chỉa Tần Ninh, "Không phải Tần Ninh nói mang bạn gái về sao?"
Tần Ninh: "..."
Tôi fu*k! Cậu ta nói mang bạn gái về nhà hồi nào chứ? Đừng có mà chuyển ánh mắt đến người cậu ta có được không hả?
Quả nhiên, cha mẹ Tần Ninh lập tức tới tấp hỏi: "Con có bạn gái lúc nào vậy? Con gái nhà ai thế?"
Cảnh Tâm là nghệ sĩ, gia thế của cô đã bị bóc trần từ lâu trên mạng, trong khoảng thời gian này lại thường xuyên lên top hot search giải trí, hơn nữa với cá tính của mẹ Tần, có lẽ đã nhắc đến với bà con họ hàng, điều mọi người muốn biết đều đã biết cả, có điều là lần đầu tiên thấy cô, không nhịn được nhìn nhiều hơn chút mà thôi.
Chuyện Tần Ninh có bạn gái mọi người chẳng hề hay biết.
Tần Sâm vừa mới dứt lời, lực chú ý của mọi người ngay lập tức bị dời đi, Tần Ninh bị túm lấy tra hỏi, cậu ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt về phía Tần Sâm.
Tần Sâm cười rất gian tà, kéo một chiếc ghế chân cao qua như không có việc gì, chân dài tách ra chống đỡ hai bên sườn Cảnh Tâm.
Mẹ Tần ngồi ở đối diện cười nói: "Tâm Tâm, con đừng cuống, thua thì tính cho Tần Sâm."
Cảnh Tâm vội vàng gật đầu: "Dạ, được ạ."
Sau này mỗi lần đến Tần gia, không phải chỉ là chơi mạt chược chứ?
Tần Sâm ngồi trấn thủ phía sau cô, lần này không dẫn dắt cô làm bậy nữa, mà thực sự chỉ dạy cô, cô quên lấy bài anh sẽ lấy giúp cô, chặn lại kịp lúc cô đánh bài sai, "Đánh cái này."
Mấy vòng tiếp theo, Cảnh Tâm nói chung đã nắm được các yếu tố cần thiết.
Sau khi đánh được hơn mười vòng, Tần Sâm kéo cô đứng dậy, nhường lại vị trí cho người khác, đưa cô lên lầu.
Tần Sâm đưa cô về phòng.
Đây là phòng của anh ở Tần gia, lần đầu tiên Cảnh Tâm đến, không ngừng quan sát và sờ mó, sau cùng ngồi xuống ghế sofa đơn, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Người nhà anh đều thích chơi mạt chược như vậy sao?"
Tần Sâm đi tới, đứng ở phía sau ghế sofa, chống hai tay lên trên, "Mẹ anh thích chơi, khi đến lễ Tết thì cứ tổ chức mọi người chơi mạt chược, dù sao cũng ngồi xem ti vi và tán gẫu, vừa chơi mạt chược vừa nói chuyện hình như cũng không tệ, nhiều năm như vậy rồi đã trở thành thói quen."
Cảnh Tâm: "Ra vậy, nói cách khác, tục lệ chơi mạt chược tại nhà anh chính là do mẹ anh khởi xướng."
Tần Sâm cười, xoa nhẹ đầu cô, "Nếu em không thích, lần sau có thể không chơi nữa."
Cảnh Tâm cởi giày, ôm đầu gối, ngửa đầu hết ra đằng sau, nhìn anh cười: "Không có nha, em cũng rất thích chơi mạt chược mà."
Tần Sâm cúi đầu ngó cô, chợt khom người, cúi thấp, giây tiếp theo hôn lên môi cô.
Cảnh Tâm ráng dướn cổ lên, tư thế hôn này rất mỏi cổ, sau vài phút cô không trụ nổi nữa, rụt cổ lại trốn tránh, cười ngã sang một bên.
Tần Sâm cười đứng thẳng lên, cầm lấy bao thuốc đi ra ban công hút thuốc.
Anh đối diện cô, một chân co lại gác lên lan can, nhàn tản nhả từng vòng khói.
Cảnh Tâm vùi mình trên ghế sofa lưới weibo một lát, lại không nhịn được xỏ giày vào chạy ra ban công tìm anh, "Chu Nghi Ninh không đến sao?"
Tần Sâm rủ mắt nhìn cô, "Đến mà, chắc là sắp đến rồi."
Nói đến đó, di động của Cảnh Tâm vang lên.
Là Chu Nghi Ninh.
Chu Nghi Ninh: "Cô và anh họ trốn trong phòng làm gì thế hả?"
Cảnh Tâm: "..."
Cô nhìn Tần Sâm, "Không làm gì hết á, chúng tôi xuống liền đây."
Chu Nghi Ninh cười, ngắt điện thoại.
Tần Sâm dập tắt thuốc, ôm bờ vai cô, "Đi nào, chắc sắp ăn cơm rồi."
***
Cảnh Tâm đi đến bên cạnh Chu Nghi Ninh, không nhịn được hỏi: "Ba mẹ cô đâu?"
Không phải cùng nhau tới sao?
Chu Nghi Ninh không để tâm cười cười: "Mẹ tôi đang ở nước ngoài, ba tôi ở nhà."
Cô ấy xoay đầu nhìn Cảnh Tâm: "Tôi chưa nói qua với cô là ba mẹ tôi ly hôn từ lâu rồi hả?"
Cảnh Tâm ngẩn người, lắc đầu: "Không nói..."
Chu Nghi Ninh mỉm cười, quay người đuổi Tần Ninh đi, "Để em chơi một lát đi."
Tần Ninh ngồi còn chưa nóng ௱ôЛƓ, "Không muốn, anh vừa chơi thôi."
Không biết Chu Nghi Ninh ghé vào tai cậu ta nói gì đó, Tần Ninh trừng mắt liếc cô ấy, nhường chỗ cho cô ấy.
Cảnh Tâm ngồi phía sau Chu Nghi Ninh, nhìn cô ấy chơi.
Nửa giờ sau, dì giúp việc tới thu dọn bàn, kêu mọi người chuẩn bị ăn cơm.
Trên bàn cơm khó tránh có người hỏi hôn sự của Tần Sâm và Cảnh Tâm, Cảnh Tâm cúi đầu giả bộ câm điếc, Tần Sâm nghiêng đầu nhìn Cảnh Tâm, nhàn nhạt mở miệng: "Chờ Cảnh Tâm quay xong bộ phim này rồi hẵng nói."
Cảnh Tâm ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều đang nhìn cô, hơi đỏ mặt đáp: "Vâng, nghe anh ấy ạ."
Tần Sâm nhướn mày, cười như không cười nhìn cô.
Cảnh Tâm làm như không có chuyện gì mà chuyển tầm mắt sang phía khác.
***
Đêm nay, từ Tần gia rời đi, Cảnh Tâm và Tần Sâm lập tức lên hot search weibo.
"Tần Sâm đưa Cảnh Tâm về gặp cha mẹ, nghi ngờ chuyện vui đang đến gần!"
Sau khi những hình ảnh, video clip trên weibo tuôn ra, cư dân mạng đều cô cùng phấn khích.
"Không phải chứ! Kết hôn thật sao? Cảnh Tâm còn trẻ lắm mà! Mới đóng một vai nữ chính đã kết hôn rồi sao? Rất không có chí hướng đó, có biết hay không hả? Khẳng định là Tần Sâm đã dùng mỹ nam kế! "
"Kết hôn rồi cẫn có thể tiếp tục đóng phim mà! Sinh con xong vẫn phải đóng phim nhé! Không ảnh hưởng gì hết."
"Dù sao nếu Tần Sâm là bạn trai mị, dù mị mười tám tuổi cũng nguyện ý gả, đàn ông hấp dẫn như vậy, đánh nhau soái thế cơ mà, giàu có, cao lớn đẹp trai, lại còn là người đàn ông một quả thận cũng có thể thỏa mãn mị, vì sao mà mị không kết hôn chứ? Chẳng lẽ chờ đồ lẳng lơ đê tiện ở bên ngoài quyến rũ anh ấy đi sao?"
"Người ta còn chưa kết hôn mà! Mọi người đã nói cái gì lẳng lơ đê tiện! Trong nhà bày một bình hoa đẹp như thế, cmn ai có thể lạc lối nữa chứ."
" Tần Sâm là của mị mà! Lad của mị mà!"
...
Cảnh Tâm lướt hot search xong, lại nhìn nhìn bình luận và tin nhắn riêng trên weibo của mình, nghiêng đầu dòm dòm người đàn ông đang lái xe.
Cô hỏi: "Phim điện ảnh sau khi đóng máy, chúng ta đi đâu du lịch?"
Tần Sâm mắt nhìn phía trước, lười nhác nói: "Em muốn đi đâu?"
Cảnh Tâm ngẫm nghĩ, nói: "Em muốn đi nước Anh, trước đây có đi mấy lần, đều chơi không vui mấy, lúc trước Chu Nghi Ninh không phải du học ở nước Anh sao, trước đó em thấy trên tài khoản phụ của cô ấy chụp rất nhiều hình ảnh, đẹp vô cùng luôn."
Tần Sâm cong khóe miệng, "Được."
Chợt như nhớ ra cái gì, Cảnh Tâm vội vàng hỏi: "Không phải anh cũng du học tại nước Anh sao?"
Anh cười cười: "Ừm."
Cảnh Tâm: "Vậy à, nếu anh muốn đổi địa điểm, em cũng không ý kiến."
Anh nói: "Không cần đổi, đi nơi em muốn là được rồi."
Cảnh Tâm cười vui vẻ, lại cúi đầu lưới weibo, ăn theo độ hot mà làm một quảng cáo cho "Vương triều thái bình", nhóm fan trêu chọc mánh khóe cũ rích của cô, hỏi tới tấp ngày kết hôn của cô và Tần Sâm, cô nhìn nhìn, cười mỉm.
***
Chấm dứt kì nghỉ Tết Âm lịch, Cảnh Tâm trở lại với đoàn làm phim, cùng ngày, Cảnh Tâm nhận được không ít đặc sản quê hương của nhân viên công tác tặng cho, làm cô thấy mình được yêu thích mà kinh hoảng (thụ sủng nhược kinh).
Ngày đầu tiên đi làm hiệu suất công việc lại không cao, Tần Sâm đến đón người trước giờ, nhìn thấy trong phòng nghỉ của Cảnh Tâm một đống đặc sản lớn cũng ngây người, Cảnh Tâm chỉ chỉ những đặc sản đó: "Mọi người tặng em đấy, em muốn mời mọi người ăn bữa cơm."
Tần Sâm mỉm cười, kêu trợ lí đi sắp xếp.
Ngay tắp lự, Cảnh Tâm nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô, còn có người đang hô: "Phúc tinh Cảnh Tâm!"
Cô: "..."
Cho đến khi cảnh hôn thứ hai tới, nhân viên công tác của đoàn phim lại ở sau lưng nói cô là yêu tinh.
Cô: "..."
Phúc tinh và yêu tinh, cái nào cũng là mọi người nói đó!
May mắn thay, với kinh nghiệm của cảnh hôn đầu tiên, cảnh hôn thứ hai được quay thuận lợi hơn rất nhiều.
Cảnh Tâm đang trong phòng hóa trang dặm lại trang điểm, Vi Vi vừa quay xong cảnh hôn rất hưng phấn mà chạy vào, đỏ mặt đứng phía sau cô cười không ngừng: "Tâm Tâm, về sau chị đóng cùng Thành ca nữa nhất định phải để em làm thế thân có được không ạ?"
Cảnh Tâm nhớ tới cảnh hôn đầu tiên, sau khi Ngụy Thành hôn Vi Vi, hình ảnh Vi Vi cứ xụi lơ đi, nhịn không được cười lên, "Được."
Vi Vi ôm khuôn mặt cười đến vô cùng vui vẻ, "Thật hi vọng đạo diễn có thể thêm một cảnh hôn nữa."
Cảnh Tâm: "Em nghĩ nhiều rồi đó, đã quay xong hết cảnh hôn rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vi Vi suy sụp: "Vâng ạ."
Cảnh Tâm nhìn cô ấy, hơi lo lắng hỏi: "Em đối với Thành ca thật sự chỉ là yêu thích dành cho thần tượng? Em đừng nhầm lẫn nhé."
Cô vốn cảm thấy cô nàng này đối với Ngụy Thành chỉ là yêu mến thần tượng, có thể lợi dụng được thân mật cùng idol thì vui vẻ muốn bay lên, giờ nhìn cô ấy như vậy, thật sự lo cô nàng này có lẽ dựa vào hai nụ hôn mà trải qua một đời, không đúng, không chỉ hai nụ hôn thôi đâu vì hai người họ NG đến mấy lần cơ.
Vi Vi phấn khích nói: "Nếu anh ấy có thể làm bạn trai em thì tốt quá, muốn gả cho anh ấy quá đi!"
Cảnh Tâm: "..."
Lẳng lặng nhìn đi chỗ khác, thấy sắc mặt cô ấy, nghe cô ấy nói muốn gả cho Ngụy Thành, thật sự là rất không đành lòng nhìn thẳng.
Vi Vi cúi đầu, giọng nói ủ rũ: "Nhưng mà em biết là em mơ mộng hão huyền, fan của anh ấy nhiều như thế, em chỉ có vẻ bề ngoài trông giống chị mới may mắn được chọn làm thế thân, mới may mắn được cùng anh ấy tiếp xúc gần gũi như vậy, có điều cũng không tiếc nuối ạ, với lại, nói không chừng anh ấy có bạn gái đấy chứ, trước đây đã mấy lần tin đồn scandal với ai đó rồi mà."
Cảnh Tâm hóa trang xong, xoay người nhìn cô ấy mấy giây, kéo người đến trước gương, "Em cảm thấy em với chị giống nhau sao?"
Vi Vi sững lại, nhìn hai người trong gương, Cảnh Tâm đã thay quần áo khác, trang điểm kiểu khác, rất nhiều người nói hai người họ rất giống nhau, có điều Cảnh Tâm xinh đẹp hơn cô rất nhiều.
Cảnh Tâm mỉm cười: "Thật ra ánh mắt em không giống chị, mắt là hiệu quả do hóa trang mới khiến em trông giống chị hơn, lúc em không hóa trang, chỉ có sống mũi, khuôn mặt và môi là có giống một chút, em cũng có điểm độc đáo của mình, dáng dấp của em rất xinh đẹp."
Cô kề sát Vi Vi, mỉm cười thì thầm bên tai cô ấy: "Tin tức đáng tin cậy, Thành ca không có bạn gái."
Nói xong, Cảnh Tâm vỗ vỗ vai Vi Vi, đi chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.
***
Ngày 15 tháng 3 "Quyết định sinh mệnh cả đời" đóng máy.
Cảnh Tâm bắt đầu bôn ba khắp các tỉnh thành để tuyên truyền cho phim, chương trình nhiều vô kể, cô cũng sắp trở thành người bay trong không trung luôn rồi, đối với điều này Tần Sâm có ý kiến rất lớn, mỗi lần Cảnh Tâm từ thành phố khác bay về, đêm đó đều bị giày vò tàn phế nửa cái mạng, khóc không ra nước mắt.
Cứ như vậy qua hơn một tháng, vất vả biết bao mới có thể nhàn rỗi trở lại.
Chiều nay, Cảnh Tâm trong thư phòng đang in kịch bản mới do Thẩm Gia gửi qua, Thẩm Gia đã gọi điện tới, "Là chuyện này, có một tiết mục giống như phỏng vấn..."
Thẩm Gia còn chưa nói hết, Cảnh Tâm đã suýt bật khóc: "Chị Gia Gia, xin chị đó, những chương trình không liên quan thì chị nhận ít giùm em có được không hả, em cũng sắp tàn phế rồi nè!"
Thẩm Gia: "..."
Cảnh Tâm nói hết nước hết cái mới khiến Thẩm Gia cắt bỏ cho cô ấy mấy chương trình, ngắt điện thoại, nhìn Tần Sâm đang nhàn nhã ngồi vắt chân trên ghế da, cười đến vô cùng ngoan ngoãn: "Tốt rồi, hai ngày này không có chương trình gì hết."
Tần Sâm đưa mắt nhìn cô, kéo người lên trên đùi, từ phía sau ôm lấy cô, nhắm mắt lại gác cằm lên hõm vai cô, cọ nhè nhẹ, giọng nói trầm thấp: "Ừ, về sau tập trung đóng phim là tốt rồi, lựa chọn chương trình có tính chất là được, phía bên Thẩm Gia anh sẽ dặn dò cô ấy."
Cảnh Tâm: "Vâng."
Tần Sâm cầm lấy kịch bản trên bàn nhìn nhìn, "Cái này không phải Hoa Thần đầu tư mà."
Cảnh Tâm lặng lẽ cho một ánh mắt coi thường, "Sao hả, em cũng không phải chỉ có thể nhận phim do Hoa Thần đầu tư..."
Từ sau khi ba mẹ cô không còn can thiệp, hợp đồng phim của cô cũng đã lên rất nhiều, nhất là sau khi phát sóng "Vương triều thái bình", mấy hợp đồng phim cổ trang đều muốn mời cô đóng, có điều trong đó chỉ có một là vai nữ chính nhưng kịch bản không hay lắm, Thẩm Gia đã từ chối.
Còn có mấy kịch bản phim điện ảnh, Thẩm Gia chọn ra hai cái cho cô coi thử.
Tần Sâm quăng kịch bản lại trên bàn, kéo cô đứng dậy, vỗ vỗ đầu cô, tự mình đi ra ngoài.
Cảnh Tâm mím môi, anh như vậy có phải là hết sức không hài lòng đối với kịch bản của cô? Hay là cảm thấy cô không đóng phim của Hoa Thần thì không vui rồi?
Nếu cô vẫn luôn đóng phim của Hoa Thần, các fan sẽ chỉ nghĩ rằng cô là dựa vào tổng tài Hoa Thần mới có thể đóng được, đúng không?
Cảnh Tâm tự mình đọc kịch bản trong thư phòng cả buổi chiều, thời điểm sắp sáu giờ, Thẩm Gia lại gọi điện thoại cho cô: "Hai kịch bản vừa rồi gửi cho em đó, em đừng xem nữa, đợi một chút để xem có kịch bản tốt hơn không."
Cảnh Tâm đáp: "Em đang muốn gọi điện cho chị đây, vừa rồi em xem kịch bản, không thích lắm cách xây dựng tình tiết."
Thẩm Gia nói: "Em chờ tin tức của chị nữa đi."
Cảnh Tâm đặt kịch bản xuống, xỏ dép lê đi ra ngoài tìm Tần Sâm.
Từ tầng trên tìm xuống tầng dưới, tìm thấy người đang ở trong sân.
Tần Sâm ngồi xổm bên cạnh vườn hoa, vừa nghe điện thoại vừa vuốt ve lưng Bố Duệ. Bố Duệ mắt lim dim không nhúc nhích, vô cùng hưởng thụ.
Cảnh Tâm chạy chậm qua, ngồi xổm theo bên cạnh, sờ sờ đầu Bố Duệ.
Tần Sâm đứng dậy, cúi xuống nhìn cô, "Muốn ra ngoài ăn cơm không?"
Cảnh Tâm đứng lên ngay lập tức, toét miệng cười: "Muốn muốn muốn!"
Tần Sâm đứng đó, cười đến rất không đứng đắn nhìn cô, "Buổu tối nếu em cũng tích cực chủ động như vậy thì tốt hơn rồi."
Cảnh Tâm: "..."
Cô mà chủ động tích cực thì có phải tàn phế toàn bộ không hả?!
Hai người thay quần áo xong ra cửa, gần đây Cảnh Tâm nhiều chương trình, tối qua mới vừa phát sóng xong một chương trình tạp kĩ, không nghĩ tới hai người ra ngoài ăn cơm một chút, vừa về đến nhà đã chễm chệ lên hot search.
Phim điện ảnh của Cảnh Tâm phát hành vào tháng 5, không hề bận tâm hot search, có điều cô mở ra liền thấy, phát hiện chuyện không giống như cô tưởng tượng, cô xem tin hot xong, hơi buồn bực ném điện thoại vào trong ghế sofa, lấy đồ ngủ trong tủ đi vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra, Tần Sâm đang đứng ngoài ban công nhìn cô, đèn ban công không bật, có phần không nhìn rõ nét mặt anh.
Cô nhìn đi nơi khác, ôm ipad trèo lên giường, bắt đầu xem phim.
Tần Sâm hút xong một điếu thuốc, dập tắt đầu thuốc, đi vào phòng ngủ cầm lấy ipad của cô, rủ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: "Chúng ta nói chuyện chút đi."
Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn anh, ngẫm nghĩ, bò xuống giường, xỏ dép lê đứng trước mặt anh, nhìn anh nói: "Được ạ."
Dù sao cô cũng kìm nén lâu lắm rồi, lần này đúng lúc được một lần hỏi cho rõ ràng.