Bình Hoa Giới Giải Trí - Chương 78

Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên

Quay về phòng nghỉ, Tần Sâm cúi đầu nhìn Cảnh Tâm: "Đói bụng chưa, muốn ăn chút đồ gì trước hay không?"
Mặc dù Cảnh Tâm đã đói nhưng nghĩ đến người củ cả đoàn phim đều chưa ăn, liền nói: "Không đói ạ, đợi chút nữa cùng mọi người ăn luôn đi."
Tần Sâm nhận ra suy nghĩ của cô, xoa xoa đầu cô, xoay người đi ra ngoài.
Đạo diễn đang phiền muộn hút thuốc, thấy Tần Sâm đi tới, vội vàng nói: "Tần tổng, sao vậy?"
Tần Sâm nhàn nhạt nói: "Đã bảy giờ rưỡi rồi, nên để mọi người ăn cơm trước đi."
Phó đạo diễn ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Cơm hộp đã đưa tới từ nãy rồi, xem ra đã nguội cả rồi."
Đạo diễn nhìn nhình Tần Sâm, xoay người nói với nhân viên công tác: "Kêu mọi người ăn cơm trước đi."
Mười phút sau, mọi người ăn cơm chiều, lại lặng lẽ cho Cảnh Tâm thêm mấy điểm, ít nhất có cô ở đây, bọn họ không đến mức chịu đói!
Ăn cơm xong, cả đoàn làm phim đều rã rời, không thể vực dậy tinh thần.
Đạo diễn cũng hiểu được hôm nay xem chừng không quay được gì rồi, cầm loa hô lên: "Hôm nay quay đến đây thôi, thu dọn đi, ngày mai tiếp tục!"
Mọi người đồng loạt thở hắt ra, lượng công việc hôm nay tuy không tính là nhiều nhưng trong lòng thừa nhận áp lực rất lớn, xác thực đều mệt hết rồi, mọi người vui vẻ bắt đầu thu dọn công việc, chuyện ngày mai để ngày mai hẵng nói.
Đạo diễn kêu Ngụy Thành và Cảnh Tâm ra trước mặt, vừa liếc nhìn Tần Sâm vắt chân lãnh đạm ngồi trên ghế, nói: "Vi Vi quả thực không biết diễn mà, cứ tiếp tục như vậy cũng không biết khi nào mới có thể quay xong cảnh này, buổi quay ngày mai tôi suy nghĩ thế này, Cảnh Tâm và Ngụy Thành hai người diễn thay đổi, lúc diễn cảnh hôn thì mượn vị trí."
Cô nàng thế thân đứng ở một bên vừa nghe thấy mượn vị trí, cuống quýt lên, hấp tấp chạy tới, "Đạo diễn, không hôn nữa sao?"
Khóe miệng Ngụy Thành run rẩy: "..."
Có loại cảm giác bị ૮ưỡɳɠ éρ, thật sự không phải anh hiểu sai.
Cảnh Tâm: "..."
Cô nương à, rụt rè chút chứ!
Vi Vi hóa trang giống Cảnh Tâm y như đúc, dáng dấp còn giống đến mấy phần, hiển nhiên là xinh đẹp.
Chỉ có điều, dáng vẻ mê trai thực sự làm người ta cạn lời, đạo diễn mắng luôn: "Hôn hôn hôn, chỉ biết hôn! Kêu cô không được ôm người ta, sao cô không quản nổi tay mình hả?!"
Vi Vi: "... Tôi kiềm chế không nổi mà."
Đạo diễn đỡ trán, không thèm để ý cô ta nữa, không ngừng hất tay đi, "Đi đi đi, giờ không muốn nói chuyện với cô."
Vi Vi đáp "dạ", lưu luyến nhìn Ngụy Thành, mới xoay người đi
Cảnh Tâm nhìn cô ta, bỗng dưng hơi buồn cười, thật sự không biết trợ lý Phương từ đâu tìm được thế thân, ngoại trừ ý đồ muốn quyến rũ Tần Sâm, Bành Huệ và Vi Vi đều rất đáng yêu.
Đạo diễn nói xong hết, xoay người nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau, cười mỉa nói: "Tần tổng, sắp xếp như vậy có thể chứ?"
Tần Sâm 乃úng 乃úng tàn thuốc, cong khóe miệng đứng lên: "Có thể, tôi cũng không muốn đạo diễn Khương bối rối quá."
Đạo diễn: "..."
Ông đã bối rối đến sắp hói cả đầu rồi!
Tần Sâm ôm Cảnh Tâm lên xe, sau khi mọi người trông thấy họ đi rồi đều ngừng lại công việc trong tay, túm tụm lại mà nhìn về phía trước.
"Aizzz, cuối cùng cũng được về rồi, không biết Tần tổng ngày mai còn đến giám sát không..."
"Khí thế Tần tổng quá mạnh, cứ nghĩ đến anh ấy ngồi bên đó, tôi liền cố gắng luôn phải thẳng lưng, không dám lơi lỏng tí nào."
"Không hổ là người đàn ông một quả thận cũng có thể thỏa mãn được Bình hoa."
...
Đạo diễn cầm loa lên: "Còn không mau thu dọn đi!"
Mọi người: "..."
Lập tức tản ra như đàn chim, đi thu dọn.
Hôm nay đạo diễn cũng thật đáng sợ!
Trên xe, Cảnh Tâm nhìn Tần Sâm, thăm dò hỏi: "Ngày mai anh không đến trường quay chứ?"
Tần Sâm cười ra tiếng: "Em không hy vọng anh đến lắm phải không?"
Biết rõ còn hỏi, giọng nói Cảnh Tâm rầu rĩ đáp: "Nếu anh ở đó, mọi người áp lực lớn lắm đó."
Anh không nói gì.
Cảnh Tâm nghiêng đầu nhìn anh.
Thời điểm chờ đèn đỏ, anh nghiêng người nhìn sang cô, buông một câu: "Anh mới là người áp lực nhất đó."
Cảnh Tâm ngây người, xe chạy rồi mới duy nghĩ cẩn thận lời anh nói.
Anh gánh chịu áp lực cho cô cơ hội thử vai, anh từng nói không hy vọng cô quay cảnh hôn, nếu thật sự quay cảnh hôn, anh nhìn thấy khẳng định sẽ rất khó chịu, cho nên không ngừng tìm thế thân, anh không hề nói gì, nhưng là anh nuông chiều cô nhất.
***
Sáng sớm hôm sau, Tần Sâm vẫn cùng Cảnh Tâm đến trường quay.
Đạo diễn cào đầu, kêu mọi người chuẩn bị sẵn sàng, quay trước phần diễn của từng người, cảnh hôn vẫn sắp xếp vào buổi chiều.
Đã có sự việc hôm qua làm nền, dường như hôm nay mọi người đều thả lỏng không ít, đến buổi chiều, đạo diễn và phó đạo diễn thực nghiệm một lần cho Cảnh Tâm và Ngụy Thành xem, đạo diễn ôm phó đạo diễn tròn vo từ ngoài cửa kéo đến trên lưng cửa, thực nghiệm thế nào là mượn vị trí, máy quay đặt ở vị trí nào, sẽ quay được ai trong màn hình, nói đến vô cùng tỉ mỉ.
Hình ảnh một lão già ôm một tên béo, thật sự rất nóng mắt, có người nhịn không đưỡ bật cười.
Đạo diễn liếc qua: "Cười cái gì mà cười!"
Tức khắc không ai cười nữa, mấy ngày nay đạo diễn thật nóng tính nha!
Chính thức quay, Cảnh Tâm và Ngụy Thành bị đạo diễn hai lần hô "Cắt", ông giơ loa lên hô: "Cảm giác ngày hôm qua đâu? Hôm qua không phải rất phiêu sau?"
Cảnh Tâm và Ngụy Thành vội vàng nhận sai.
Quay lần thứ ba, Cảnh Tâm đã tìm được cảm giác, ngoại trừ Tần Sâm, đây là lần đầu tiên cô cùng người đàn ông khác tiếp xúc gần như vậy, hơi thở Ngụy Thành cách cô rất gần, gương mặt hai người họ chỉ cách nhau mấy centimet, cô rất nhập vai nhưng vẫn biết là mình đang trong cảnh quay, phối hợp với động tác của Ngụy Thành, nâng cằm, nghiêng đầu...
Đạo diễn: "Qua!"
Hai người cùng nhẹ nhàng thở ra, Ngụy Thành buông tay ra, Cảnh Tâm lách qua người anh đi ra.
Tần Sâm đứng thẳng tắp sau màn hình giám thị, vóc dáng cao lớn dễ thấy nhất trong đám đông, đạo diễn cho nghỉ ngơi mười lăm phút, chuẩn bị diễn cảnh tiếp theo.
Cảnh Tâm đi tới sau màn hình giám thị, vừa lúc nghe thấy Vi Vi đi theo sau đạo diễn truy hỏi: "Đạo diễn, vậy lúc nào tôi mới có thể quay đây?"
Đạo diễn phiền não không chịu nổi: "Chút nữa, chút nữa thôi."
Cảnh Tâm nhìn về phía thế thân của cô, tiểu cô nương cười vui sướng mà chạy đi tìm Ngụy Thành.
Ngụy Thành vốn ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thấy tiểu cô nương chạy tới, lập tức xoay người muốn đi, nói với trợ lý: "Giúp tôi ngăn cô ấy lại, tôi phải đi toilet."
Trợ lý: "..."
Cảnh Tâm thấy thế, nhịn không được bật cười, Tần Sâm cũng cười.
Anh đưa tay kéo cô đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Được rồi, anh phải đi sân bay đây."
Cảnh Tâm gật đầu: "Vâng, vậy anh trên đường cẩn thận."
Nghĩ nghĩ, cảnh tiếp theo không phải của cô, vì thế nắm lấy tay anh, ngẩng đầu cười: "Em đưa anh ra xe."
Tần Sâm ôm bả vai cô, khóe miệng cong lên cười: "Đi nào."
Hai người đi rồi, đạo diễn co quắp ngồi trên ghế, lướt mắt nhìn qua cây thuốc của Tần Sâm để lại, thuần thục xé lớp màng bao bì, rút ra một điếu thuốc đặt lên miệng.
Đạo diễn nhìn về phía phó đạo diễn, ném cho anh ta một bao.
Phó đạo diễn thích thú đón lấy: "Thuốc này của Tần tổng ngon hà."
Đạo diễn rít mấy hơi, quả thật thuốc ngon, thế nhưng cũng đắt, bình thường ông cũng sẽ không mua thuốc đắt như vậy.
Phó đạo diễn nhả từng vòng tròn khói, dễ chịu nói: "Con người Tần tổng thật ra không tệ, mặc dù có chút vất vả vì sức ép, nhưng phúc lợi cho đoàn phim quả thực không tồi, vừa rồi trợ lý Phương nói với tôi, Tần tổng đã đặt một phòng bao ở Hoành Thành, mọi người có rảnh thì đi vui chơi."
Đạo diễn rất không vui mà lườm anh ta: "Một tí đó mà đã mờ mắt, đừng quên năm sau vẫn còn một cảnh hôn nữa, lúc đó mới biết thế nào là gây sức ép."
Phó đạo diễn: "..."
***
Cảnh Tâm tiễn Tầm Sâm đi rồi phải đi thay quần áo và trang điểm lại, chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.
Tiểu Thất đưa cho cô một ly nước ấm, Cảnh Tâm cầm cái ly suy tư một lát, nói với tiểu Thất: "Chút nữa em đi đặt bên ngoài giao cho mỗi người trong đoàn phim thêm một phần canh."
Tiểu Thất cười: "Là Tần tổng mời đúng không ạ?"
Cảnh Tâm gật đầu: "Ừm."
Buổi tối, mọi người bưng canh nóng, lại không ngừng xuýt xoa: "Thật ra Cảnh Tâm vẫn là phúc tinh của đoàn phim đó nha."
***
Cảnh hôn qua đi, các cảnh quay của đoàn phim tiến triển thuận lợi, ngày 25/1 phát sóng "Vương triều thái bình".
Tần Sâm đón người từ đoàn phim về nhà, áo khoác Cảnh Tâm cũng chưa thèm cởi, vội vã chạy tới mở ti vi: "Sắp bắt đầu rồi, sắp bắt đầu rồi!"
Tần Sâm treo áo khoác xong, Cảnh Tâm thấy trên ti vi vẫn đang chiếu quảng cáo, thở hắt ra, "Vẫn chưa bắt đầu mà."
Cô ϲởí áօ lông ra, tiện tay đưa cho Tần Sâm, ngồi bó gối trên ghế sofa, nhìn chằm chằm ti vi.
Tám giờ rưỡi, đúng giờ phát sóng.
Cảnh Tâm chăm chú nhìn ti vi không chớp mắt, Tần Sâm nhàn tản ngồi dựa trên ghế bên cạnh cô, thời gian quảng cáo sắp hết, Cảnh Tâm nhìn anh, giọng cười trong vắt hỏi: "Em đóng chắc cũng không tệ nhỉ?"
Tần Sâm nghiêng đầu nhìn cô, cười nhàn nhạt: "Không tệ."
Cảnh Tâm vui vẻ cọ cọ trên đùi anh, "Không biết tỉ suất người xem thế nào, "Minh Phi truyền kỳ" hôm nay cũng phát sóng."
Tần Sâm nói: "Yên tâm đi, gần đây chuyện của Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh gây ồn ào náo nhiệt, em cũng đã mấy lần lên hot search, căn cứ vào độ hot mà nói "Vương triều thái bình" cao hơn "Minh Phi truyền kỳ", còn về vấn đề sản xuất, Hoa Thần không thua Tinh Vũ."
Thật sự là tràn đầy tự tin á!
Cảnh Tâm kéo một cái gối đến gác cằm lên, nhìn anh cười tủm tỉm, quảng cáo phát xong, lại tức khắc quay sang màn hình ti vi.
Chiếu xong hai tập đã sắp mười một giờ.
Tần Sâm nâng nâng cằm: "Lên lầu ngủ thôi."
Cảnh Tâm vừa lấy di động ra chuẩn bị lướt weibo một lúc, vẫn không ngẩng đầu: "Chờ một lát đi ạ, em xem weibo thử coi thế nào."
Vừa mở weibo ra quả nhiên nhìn thấy "Vương triều thái bình" và "Minh Phi truyền kỳ" đã cùng nhau lên hot search.
Tần Sâm ôm lấy cô, cằm gác trên vai cô, cũng nhìn màn hình di động của cô, Cảnh Tâm vui vẻ cười ra tiếng: "Bình luận và share về phim truyền hình của chúng ta nhiều hơn "Minh Phi truyền kỳ" đó, số like cũng nhiều gấp đôi luôn! Tỷ lệ bình luận khen ngợi cũng nhiều nữa."
Giờ thì cô đã yên tâm rồi.
Cô vừa chuyển tới weibo của mình, phát hiện số lượng fan lại đang gia tăng, bình luận và like @ cũng đang tăng từ từ.
Nghĩ nghĩ, Cảnh Tâm đăng lên weibo.
Cảnh Tâm v: Tối nay mọi người đã xem "Vương triều thái bình" rồi phải không? Có hay không? Tối mai tiếp tục nhé!
Hiện giờ lượng fan của cô đã lên ngàn vạn, vừa đăng weibo xong, trong mấy phút bình luận đã hơn ngàn.
"A a a a bình hoa đẹp như tranh á! Liếm màn hình từ đầu tới cuối! Nhan sắc nổi bật toàn bộ phim! "
" Tôi ấn tượng lắm đó! Lúc trước đã xem ảnh tạo hình rồi, cũng xem qua bản tuyên truyền, nhưng mà lúc phát sóng chính thức vẫn cứ không ngừng trầm trồ, đáp ứng tôi nhé Bình hoa, nhất định phải đóng nhiều phim cổ trang được không, @Tần Sâm lần sau xin hãy để Bình hoa đóng nữ chính phim cổ trang nhé!"
"Bình hoa là nữ thần của tôi đó! Bình hoa phiên bản cổ trang! Nghĩ lại vẫn cảm thấy Tần Sâm kiếm được món hời rồi, dùng hai vai phụ, một vai nữ chính đã bắt được Cảnh Tâm, giá trị cực khủng!"
"Sau này đúng giờ mỗi tối theo dõi phim, chỉ để liếm mặt."
"Phim của nữ thần phải theo chứ!"
...
Lướt weibo xong, cô ném di động sang một bên, xoay người ôm Tần Sâm.
"Cảm thấy vui vẻ lắm đó!"
Năm nay có rất nhiều chuyện tốt, tâm tình cô lúc này thật sự có chút cao hứng khó mà hình dung.
Tần Sâm nhếch khóe miệng, cúi đầu liếc cô: "Thật chứ? Nếu cao hứng như vậy, không bằng làm chút gì đó trợ hứng tiếp nhỉ."
Cảnh Tâm: "..."
Không chờ cô phản ứng, Tần Sâm liền nhấc hông cô lên, vắt hai chân cô lên eo mình, vững vàng đứng lên, nhịp chân trầm ổn bước lên cầu thang.
Cảnh Tâm ôm chặt cổ anh, nhìn anh cười.
Bậc thang cuối cùng, cô cúi xuống hôn lên môi anh, trong mắt Tần Sâm tràn ngập ý cười, để mặc cô gặm nhè nhẹ môi mình, nhanh bước đi vào phòng ngủ, dùng chân đá cánh cửa.
Giây tiếp theo, áp người lên trên giường.
***
Sáng hôm sau, Cảnh Tâm bò dậy chạy tới đoàn phim, cách mấy ngày là Tết Âm lịch, nhân viên công tác của đoàn phim đều đang thảo luận chuyện ngày nghỉ.
"Đạo diễn nói nghỉ năm ngày, ít quá à..."
"Tôi còn tưởng có thể được nghỉ bảy ngày đó, không biết có thể được linh động một chút không, năm nay tôi phải đi nhà bạn gái gặp bố mẹ vợ, vội vội vàng vàng như vậy, sợ gây ấn tượng không tốt."
"Ây dô, tên nhóc cậu có bạn gái lúc nào vậy hả?"
"Khụ khụ... chính là của đoàn phim chúng ta."
...
Đoàn phim có không ít nhân viên công tác là người vùng khác, kì nghỉ năm ngày quả thật hơi ngắn.
Tối đó, Tần Sâm tới đón người, cũng nghe được mọi người đang nói chuyện ngày nghỉ, anh đi đến bên kia màn hình giám thị, đạo diễn cười tủm tỉm nói: "Tần tổng."
Tần Sâm gật đầu: "Đoàn phim nghỉ đông năm ngày có phải ngắn quá hay không?"
Trong lòng đạo diễn tức khắc có một vạn có thảo nê mã lao nhanh qua, cái éo gì mà lại cưỡng chế nghỉ nữa?
Ông tìm kiếm bao thuốc bên cạnh, đưa Tần Sâm một điếu, lúc đấy mới phát hiện ngón tay Tần Sâm đang kẹp điếu thuốc, ông ngượng ngùng thu tay lại: "Năm ngày rất dài rồi mà, có những đoàn phim chạy tiến độ chỉ cho nghỉ ba ngày thôi đó."
Tần Sâm mỉm cười: "Cho nghỉ bảy ngày đi."
Đạo diễn: "..."
Tần Sâm ném tàn thuốc xuống, "Cứ như vậy đi, hai ngày này cũng không chênh lệch là bao."
Nói xong, anh xoay người đi.
Phó đạo diễn đồng tình liếc nhìn đạo diễn, kêu trợ lý đạo diễn thông báo ra, sửa kỳ nghỉ thành bảy ngày.
Trong nháy mắt, đêm tối vang vọng tiếng hoan hô.
Có người hô lên: "Phúc tinh Cảnh Tâm!"
Cảnh Tâm mới vừa thay quần áo xong nghe thấy tiếng hô này, vẫn hơi lờ mờ, mấy ngày trước cô còn nghe thấy sau lưng có người kêu cô là yêu tinh mà! Sao lại biến thành phúc tinh rồi?
Cô nhìn Tần Sâm: "Anh lại phát phúc lợi cho đoàn phim hả?"
Tần Sâm cong khóe miệng, nhàn nhạt đáp: "Lạm dụng chức quyền, cho nghỉ nhiều thêm hai ngày nữa."
Cảnh Tâm: "..."
Thực đau lòng đạo diễn hết sức.
Đạo diễn thực sự là vất vả!
Cuối cùng, nhịn không được, cô nói: "Tần tổng, chung quy anh làm kéo dài tiến độ đoàn phim như vậy, phim không được chiếu vào tháng Năm thì sao?"
Tần Sâm xoa xoa tóc mềm mại của cô, "Hai ngày thôi mà, không có gì đáng ngại."
Anh cười nhìn cô: "Mẹ anh kêu em năm mới về nhà, cùng bà ấy chơi mạt chược."
Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn anh: "Vẫn gian lận hả?"
Tần Sâm gõ gõ quai hàm, cười rất không đứng đắn: "Năm mới nhiều người, không làm được."
Cảnh Tâm cũng cười, ôm cánh tay anh, "Không sợ, em đã biết chơi rồi."
Lần trước là vì cô quên lấy bài cũ hoặc lấy nhiều bài mới có thể xuất hiện tình huống ít bài nhiều bài, chờ khi lần tới chơi nữa, cô cẩn thận nhớ kỹ một chút thì sẽ không phạm phải loại sai lầm này.
Tần Sâm cúi đầu "Uhm" một tiếng, đội mũ lên cho cô, ôm lấy bả vai cô bước đi.
***
Ba mươi tết, Cảnh Tâm quay về Phó gia, Phó Cảnh Sâm cũng đưa Luc Tinh về nhà.
Người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, buổi tối cùng nhau xem xuân vãn(1), nhóm đại gia trong weixin đều đang phát bao lì xì, Cảnh Tâm vừa xem ti vi vừa ςướק bao lì xì.
(1)Xuân vãn: giống kiểu "Gặp nhau cuối năm".
Bọn Chu Thân có một nhóm, kéo cô vào luôn, trong nhóm tiền lì xì đang trút xuống như mưa, cô thích đến độ mặt đỏ luôn.
Cô cũng phát ra rất nhiều bao lì xì.
Tần Sâm cũng đang ở trong nhóm, sao anh không ςướק bao lì xì nhỉ?
Chu Thân: @Anh Sâm, phát bao lì xì cho chị dâu đi mà để bọn em cùng nhau ςướק đoạt.
Nửa giờ sau...
Tần Sâm gửi weixin cho Cảnh Tâm: "Em muốn anh phát bao lì xì cho em?"
Tâm Bảo: "Muốn muốn muốn!"
Phát mấy cái linh tinh như 520, 1314 (2) là tốt nhất.
(2) 520: Anh yêu em, 1314: Trọn đời trọn kiếp.
Tần Sâm: "Chút nữa anh đi đón em, em tự lấy điện thoại mà phát."
Tâm Bảo: "..."
Hừ!
***
Hết xuân vãn, Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi đã trở về phòng ngủ, Phó Cảnh Sâm cũng đưa Lục Tinh lên lầu.
Cảnh Tâm cũng giả bộ lên lầu, mấy phút sau điện thoại vang lên, lại lén lút chuồn xuống lầu, khoác áo lông, khăn quàng cổ, khẩu trang, sau đó đổi giày, rón ra rón rén chạy đi.
Tần Sâm mặc áo lông màu đen, đứng hút thuốc ở ngoài sân, dưới ánh đèn đường mờ ảo, khói thuốc như một tầng sương mỏng trong suốt.
Anh ngoảnh đầu nhìn về phía cô, mỉm cười.
Cảnh Tâm cười toe toét, bước chân dò dẫm trên mặt tuyết, lao tới và ôm chầm lấy anh nói: "Lạnh quá đi."
Anh liếc nhìn nửa điếu thuốc đang cháy dở trên tay, quăng xuống mặt đất, dùng chân dập tắt, đặt tay lên lưng cô, ôm chặt.
Cảnh Tâm nhét tay vào túi áo anh.
Tần Sâm lôi tay cô ra ngoài, cầm lấy kéo đi, "Đi nào, trên xe không lạnh."
Cảnh Tâm tủm tỉm cười theo anh lên xe, hệ thống sưởi trên xe không tắt, điều hào còn đang mở, thật sự không lạnh.
Tần Sâm đưa di động của mình cho cô, vừa khởi động lái xe đi, "Không phải em muốn bao lì xì sao? Tự phát đi, mật mã em biết mà."
Cảnh Tâm nhăn mũi, anh phát cho em không được sao? Quà tặng Giáng sinh phải tự đeo, đến bao lì xì vẫn phải tự phát, thật là...
Trong lòng thì oán giận, khóe miệng lại cong lên, cười hí hửng mà bắt đầu tự mình phát bao lì xì.
Tiện tay giúp anh xử lí những bao lì xì để xót trong nhóm, vừa là một khoản tiền khác.
Sau khi Cảnh Tâm tự mình phát đi hơn hai mươi cái 520 liền dừng tay.
Tự mình phát bao lì xì quả nhiên không có tí nào hăng hái ςướק đoạt.
Về đến nhà, Bố Duệ chạy ra nghênh đón, Cảnh Tâm khom người sờ sờ đầu nó.
Sau đó vào trong nhà, Cảnh Tâm thì đi rửa mặt, Tần Sâm mở chai rượu vang, chỉa chỉa cằm với cô.
Cảnh Tâm cắn môi đi tới, nâng ly lên, cười cụng ly với anh, "Sáng mai em còn phải trở về, trong nhà sẽ có nhiều người thân đến lắm."
Tần Sâm đặt ly xuống, "Ngày mốt đi bên nhà ba mẹ anh chứ?"
Cảnh Tâm lắc đầu: "Ngày mốt phải đi nhà ông ngoại, sau ngày đó mới có thể đi cùng anh được."
Tần Sâm nở nụ cười giễu cợt, xem ra kỳ nghỉ bảy ngày vẫn là quá ít rồi.
Bởi vậy, anh không thích Tết Âm lịch mấy.
Cảnh Tâm ôm lấy anh, "Sau khi bộ phim được phát hành, có lẽ em có nhiều thời gian hơn."
Tần Sâm phủ lên lưng cô, ấn cô vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình, nhỏ giọng nói: "Sau khi phim được chiếu, chúng ta đi du lịch nước ngoài."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc