Cảnh Tâm vội vàng nói: "Sai rồi! Còn phải thêm một ngày nữa."
Anh nhướn mày: "Ngày nào?"
Cảnh Tâm ôm cổ anh, cười: "Sinh nhật anh đó, không thể chỉ mừng mỗi sinh nhật em thôi chứ?"
Đối với ngày sinh nhật Tầm Sâm không quan tâm lắm, trái lại cái nhóm Chu Thân kia thì lại rất thích làm mấy vụ này. Nếu không phải bọn họ mỗi năm ép buộc làm, có thể ngay cả sinh nhật anh cũng chẳng muốn làm.
Cảnh Tâm nhìn biểu tình của anh thì đã biết, có đôi khi, người đàn ông này thật sự qua loa làm người ta tức điên. Cô ôm chặt cổ anh, "Sinh nhật em là anh làm cho em, vậy thì sinh nhật anh phải để em làm cho anh, như vậy, hàng năm chúng ta có thể có nhiều hơn một ngày lễ."
Tần Sâm bật cười: "Nếu em cảm thấy không đủ, có thể thêm hai ngày nữa."
Cảnh Tâm nói: "Đủ rồi ạ, em cũng nghĩ quá nhiều ngày lễ sẽ không còn cảm giác mới mẻ, như vậy là đủ rồi."
Cô buông tay xuống, nhìn hộp quà trong tay, "Em mở ra nhé!"
Tần Sâm ngửa người ra sau dựa vào ghế sofa, liếc cô, thờ ơ gật đầu.
Cảnh Tâm tháo sợi dây cột phía trên, mở hộp ra, bên trong là một vòng tay bằng ngọc màu sắc rất đẹp, cô cầm lên quan sát trong chốc lát, sao rất giống như đã từng nhìn thấy ở đâu?
Cô hỏi anh: "Vòng tay này rất quen."
Tần Sâm cười, cầm lấy cổ tay cô xỏ chiếc vòng vào, ngón tay cô thon dài tinh tế, làn da trắng nõn, mang vào rất đẹp.
Cảnh Tâm ngắm nghía một lúc, ngẩng đầu cười với anh, "Thật là đẹp."
Giây tiếp theo, hơi ủ rũ nói: "Nhưng mà em không chuẩn bị quà cho anh rồi."
Tần Sâm kéo cô lại gần, cười bại hoại bên tai cô thì thầm mấy câu, Cảnh Tâm ngây người, vành tai từ từ đỏ lên, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh.
Tần Sâm vẫn cười và nhìn cô như thế.
Ánh mắt đó...
Thật là...
Cảnh Tâm chạy lên lầu, chạy vào phòng tắm.
Tần Sâm rề rà lên theo.
Cảnh Tâm tắm xong, do dự mấy giây, vẫn lấy ra món quà Giáng sinh trong tủ ngày đó.
Lại đấu tranh mấy giây.
Cô vẫn cứ mặc cái váy đó lên người mình.
Cô dùng tay xoa đi hơi nước trên tấm gương soi, trong gương là cô nàng xinh đẹp gợi cảm, vải vóc chiếc váy trên người tiết kiệm cực kì so với bất cứ lễ phục, quần áo nào của cô, thân hình đều muốn phơi bày ra hết.
Vùng иgự¢ được kéo xuống cực thấp,
lưng trống không toàn bộ, eo thắt chặt, chiều dài váy vừa vặn che khuất cái ௱ôЛƓ, một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Ánh mắt Chu Nghi Ninh thật độc mà!
Nóng bỏng này... bầu иgự¢...chân dài...
Tần Sâm tắm xong, ở bên ngoài đợi một lúc Cảnh Tâm vẫn chưa ra, anh đi tới gõ gõ cửa, "Cảnh Tâm, tắm xong chưa em?"
Cảnh Tâm vội vàng kéo áo choàng tắm xuống, khoác lên người mình, cuống quýt nói về phía cửa, "Xong rồi, ra liền đây ạ."
Hấp tấp kép cửa ra, ngẩng đầu nhìn anh, lách qua người anh đi tới.
Tần Sâm mải miết nhìn cẳng chân trắng nõn mảnh dẻ của cô, khẽ cười, chậm rãi theo sau cô.
Cảnh Tâm ngồi trước tủ bôi kem dưỡng da, mười mấy phút sau mới lề mề chậm chạp mà bò lên giường, Tần Sâm lười biếng tựa vào đầu giường, một chân co lên, quyển tạp chí đặt trên đầu gối, thấy cô đến gần, ném quyển tạp chí đi, vươn tay kéo người vào trong lòng.
Nhịp tim Cảnh Tâm bị lỡ vài nhịp, nghĩ đến bộ đồ mình mặc bên trong liền bùng lên cảm giác xấu hổ, anh chưa làm gì, mặt cô đã đỏ lên trước rồi.
Tần Sâm khẽ cười: "Em thở hổn hển cái gì?"
Cô: "..."
Anh nói: "Anh còn chưa làm gì đâu ấy."
Cô: "..."
Nói xong, anh ϲởí áօ choàng tắm của cô ra, kéo một cái đi hết.
Cô...càng thở hổn hển.
Anh cũng...đang hổn hển.
Cảnh Tâm ngoảnh đầu đi, nhìn sang hướng khác, cái này so với làm trực tiếp xấu hổ hơn nhiều đó nha.
Tần Sâm kéo cô lên trên đùi, nhìn cô say đắm rất lâu, cơ thể lõa lồ, ánh mắt ngượng ngùng đơn thuần, biểu cảm ỡm ờ đẩy đưa, chỉ vừa nhìn đến, máu huyết liền sôi trào.
Ngay sau đó, anh xoay người đem cô đè xuống, cúi xuống cọ nhè nhẹ lên cổ cô, chầm chậm rê xuống bên dưới, dừng ở xương quai xanh tinh xảo, bờ môi xuống thấp hơn nữa, dừng lại.
Cảnh Tâm từ từ nhắm hai mắt lại, nghe thấy rõ tiếng thở hổn hển của nhau, ngày càng nặng nề.
Anh quay về trên cần cổ cô, cắn nhẹ thùy tai cô, tiếng ՐêՈ Րỉ lập tức thoát ra khỏi miệng cô, anh cười nham nhở nói bên tai cô: "Em cũng thấy rất kích thích đúng không?"
Cô: "..."
Bản chất xấu xa của đàn ông, quả thực xấu triệt để luôn!
Tần Sâm trêu đùa khiến cả người cô run rẩy, mở hai chân cô ra, cười ngả ngớn mà cọ sát cô, vô cùng có kiên nhẫn.
Cảnh Tâm đỏ mặt vắt hai chân lên vòng eo anh, hai mắt ngập nước nhìn anh: "Anh...nhanh lên đi..."
Anh cúi xuống, ở bên tai cô nói lời bại hoại.
Cô cắn môi, cảm thấy thẹn thùng mà ngoảnh đầu sang một bên, giọng nói yếu ớt như âm thanh của muỗi.
Giây tiếp theo, anh cứ thế mà vọt vào.
Khốn khi*p...
Cô cong người lên, ôm chặt lấy anh: "Nhẹ chút mà..."
Tần Sâm cúi xuống, mạnh mẽ hôn lên môi cô, động tác dưới thân vẫn mãnh liệt không thay đổi, rất nhanh, người dưới thân liền ôm siết lấy anh mà run rẩy.
Bóng đêm càng dày đặc, giờ mới là bắt đầu.
***
Giữa trưa hôm sau, Cảnh Tâm thức dậy, bộ đồ vẫn còn mặc trên người. Cô kéo nửa thân người tàn phế lê vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo, bọc lại mình đến vô cùng kín kẽ, sau đó gửi tin nhắn cho Chu Nghi Ninh: Sau này, lễ Giáng sinh, sinh nhật cô, tôi cũng tặng quà cho cô. Nội y tình thú!
Cảnh Tâm gửi tin nhắn xong mới cảm thấy hả giận, Chu Nghi Ninh thật sự là đã hại cô thê thảm.
Tần Sâm cho Bố Duệ ăn no, sau đó lên lầu, thấy đèn phòng tắm sáng, đuôi lông mày nhướn lên ngả ngớn, gõ nhẹ mấy cái lên cửa: "Sửa soạn xong thì xuống lầu ăn cơm nào."
Cảnh Tâm: "Vâng."
Sau vài phút, Cảnh Tâm xuống lầu, bữa cơm trưa phong phú đã dọn sẵn lên bàn.
Cô ngồi xuống đối diện với anh, cầm lấy chén đũa bắt đầu ăn cơm.
Tần Sâm nhìn cô, "Tối nay có dự định gì không?"
Cảnh Tâm nhấp nhấp môi: "Tối nay quay về bên ba mẹ em ăn cơm cùng họ." Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Anh cũng cùng về chứ?"
Tần Sâm đáp: "Tối nay anh về cùng em, tối mai chúng ta cùng nhau về ben ba mẹ anh."
Cảnh Tâm nghĩ nghĩ, gật đầu: "Vâng."
Ăn xong cơm trưa, Cảnh Tâm nhận được tin nhắn trả lời của Chu Nghi Ninh: Không cần cô tặng, tôi sẽ tự mua.
Cảnh Tâm:...
Giá trị ô nhiễm của tiểu ma nữ khiến cô chỉ biết há hốc mồm ra thôi!
Qua vài giây, cô nhắn lại: Cô mua là của cô mua, tôi tặng thì là việc của tôi, cả hai đều được mà.
Chu Nghi Ninh: Tôi thích màu đỏ, màu đen và màu trắng, cảm ơn.
Cảnh Tâm: Khách sáo làm gì :))
Thoát ra khỏi tin nhắn, cô bắt đầu lượn Taobao.
Tới đây, tổn thương lẫn nhau đi.
***
Tối đó hai người họ cùng nhau quay về Phó gia ăn cơm, mặc dù Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi không tỏ vẻ gì, nhưng đối với chuyện cô qua lại cùng Tần Sâm, hai người họ đã không nói gì thêm nữa, ngay cả chuyện vai diễn cũng đã không nhắc tới.
Cảnh Tâm thán phục Tần Sâm, lúc vừa ra khỏi Phó gia, cô nhịn không được mà khen anh một câu: "Anh lợi hại thật đấy, nhanh như vậy mà đã thu phục được ba mẹ em."
Tần Sâm cười nhẹ, ôm vai cô kéo vào trong lòng, cúi đầu nói bên tai cô lời xấu xa.
Cảnh Tâm: "..."
Trở về cô lập tức mang bộ đồ hại người thê thảm kia cắt cho tan tành!
Tối hôm sau Cảnh Tâm không thể cùng Tần Sâm đi Tần gia, đạo diễn bị kích động, nói đoàn phim phải tranh thủ tiến độ, Cảnh Tâm nghĩ đến Tần Sâm lạm dụng chức quyền, ૮ưỡɳɠ éρ đoàn phim nghỉ hai lần, không hề dám có lời oán hận, tức khắc gọi điện thoại cho Tần Sâm.
Tần Sâm mặc dù có hơi bất mãn nhưng Cảnh Tâm nài nỉ anh cũng đành phải cho qua, một mình quay trở về.
Tối đó, mọi người tề tựu đô g đủ ở Tần gia, ngồi một bàn lớn, già trẻ lớn bé ngồi đủ cả bàn.
Tần Sâm vừa thấy thế, khựng lại: "Sao hôm nay náo nhiệt vậy?"
Mẹ Tần: "Ây dô, không phải con nói đưa Cảnh Tâm về hay sao, sao chỉ có mình con hả?"
Tần Sâm: "Cô ấy đêm nay phải quay phim, không cách nào đi được, để lần sau đi ạ."
Anh đi tới, cất tiếng chào hỏi người lớn, mọi người trên chọc anh mấy câu, anh đối phó cho qua, nhìn cha Tần mẹ Tần phấn khởi cùng ông bà nội.
Mẹ Tần lúc này mới nói: "A, chị dâu con mang thai rồi đấy, hôm nay vừa được ba tháng, gặp dịp con đưa Cảnh Tâm về nhà, mẹ cũng đã mời mọi người tới, trong nhà có chuyện vui, mọi người náo nhiệt một chút, dù Cảnh Tâm không tới được, lần sau con mang con bé về lại đi nhé."
Tần Sâm đáp vâng một tiếng, kéo ghế ra ngồi xuống, nâng tay vỗ vỗ bả vai Tần Khải bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Chúc mừng."
Tần Khải: "Chú cũng cố lên đi."
Tần Sâm mỉm cười, thờ ơ mở miệng: "Em không thích trẻ con, anh và chị dâu cố lên, ba năm ôm hai đứa."
Cha Tần hừ lạnh một tiếng: "Ai cần mày thích! Chúng tao thích là được rồi."
Tần Sâm buông tay, không định cãi lại cha Tần.
***
Tết Dương lịch qua đi, Cảnh Tâm ngoài quay phim ra, còn phải tìm thời gian phù hợp tham gia tuyên truyền cùng đoàn phim "Vương triều thái bình", ngày ba mươi tháng mười hai "Minh Phi truyền kỳ" tuyên bố đóng máy, hiện tại đang trên con đường không ngừng tiến tới các loại tiết mục tuyên truyền, hai đoàn phim vẫn cạnh tranh như trước.
Từ sau lần Kha Đằng bị Tần Sâm đánh đã không còn suy nghĩ gì đối với Cảnh Tâm nữa, mọi thủ đoạn đều đặt ở công việc kinh doanh, muốn chèn ép Hoa Thần trên bảng xếp hạng, gần đây vai chính vai phụ của đoàn phim "Minh Phi truyền kỳ" lên hot search đủ kiểu, tạo CP, tạo scandal, bùng nổ chuyện tình cảm, thủ đoạn nhiều vô kể. Độ nóng quả thực có xu hướng chèn ép "Vương triều thái bình".
Song, loại xu hướng này cũng vỏn vẹn giữ được trong một tuần mà thôi, sau khi đài truyền hình M tung ra chương trình tạp kỹ kia, hot search weibo nhanh chóng bị đoàn phim "Vương triều thái bình" bao trọn gói.
"Khống không khí lạnh"
"Một quả thận cũng có thể thỏa mãn em."
"Nữ ma đầu"
"Cảnh Tâm Tần Sâm"
"Qúy Đông Dương Chu Nghi Ninh"
...
Tài khoản hot chụp lại màn hình danh sách hot search này: Đây xem như trăm năm có một hả?
Một đoàn phim bao thầu toàn bộ xu hướng tìm kiếm nhiều nhất!
Cảnh Tâm lướt weibo, quả nhiên đúng như cô nghĩ, thật sự đã lên hot search.
Nhấn mở weibo, phát hiện fan của mình đã đạt đến con số hơn ngàn, trước đó mới là chín trăm vạn nha...
Thì ra, như vậy cũng có thể tăng fan lên sao?
Các bình luân riêng tư @ thay nhau oanh tạc trên weibo của cô.
" Trời ạ! Tần Sâm quả là hấp dẫn đến bùng nổ luôn! Một quả thận cũng có thể thỏa mãn em, hình tượng ngập tràn cảm xúc, thật là phun máu mũi đó! Hai quả thận thì sao đây?
Bình hoa có phải tàn phế hay không!"
"Bát thức ăn chó này suýt nữa làm tôi no ૮ɦếƭ! Còn muốn sống hay không đây!
Như này bảo tôi tiếp tục kiếm bạn trai thế nào hả!! Sinh không thể luyến(1) "
(1)Sinh không thể luyến [生无可恋] : Đây là một câu ngôn ngữ mạng, ý chỉ "Cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả", dùng để miêu tả một loại tâm trạng chán nản, sa sút tinh thần.
"Sinh không thể luyến, thế giới nợ tôi một Tần Sâm, bình hoa cô nói bây giờ phải làm sao?"
"Một quả thận cũng có thể thỏa mãn em...Cũng có thể thỏa mãn em... thỏa mãn em...em "
"Lượng tin tức hot search hôm nay thật quá lớn, bận ૮ɦếƭ tôi rồi bận ૮ɦếƭ tôi rồi!!!! Lượn qua bên Đông ca một chút trước, lại dạo đến weibo của Cảnh Tâm và Tần Sâm, sau đó sang bên Nữ ma đầu mắng hai câu. Bận ૮ɦếƭ đi được, bận ૮ɦếƭ mất thôi."
••31.12.2018, ngày cuối cùng năm cũ rồi, chúc mọi người năm mới vui vẻ, luôn hạnh phúc và hoàn thành những gì mình muốn. Cảm ơn mọi người thời gian qua đã yêu quý cp Bình hoa và Tần tổng. Năm sau vẫn ủng hộ anh chị ấy nhé????••
Tần Sâm và Cảnh Tâm trong trí tưởng tượng của mình. Còn bạn?