Bình Hoa Giới Giải Trí - Chương 75

Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên

Sau khi lên xe, Cảnh Tâm thật sự không để ý đến Tần Sâm, vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ.
Một tay Tần Sâm cầm vô lăng, một tay vươn qua, véo cái cằm đang hếch ra bên ngoài của cô, khóe miệng nhếch lên mỉm cười: "Giận dỗi gì chứ? Không hài lòng với câu trả lời của anh sao?"
Anh còn dám nói nữa! Cảnh Tâm lườm anh, "Anh biết rõ em đang ghi hình tiết mục còn nói như vậy nữa, anh không biết đâu, đạo diễn và tổ biên tập chương trình khoái chí nhiều lắm đấy."
Cô có thể tưởng tượng, dự báo chương trình sẽ như thế nào.
Tần Sâm cười nhẹ, nói: "Tin anh đi, đây là câu trả lời mang lại cho em nhiều mặt mũi nhất."
Cảnh Tâm: "..."
Thật sự là cảm ơn anh à!
Tần Sâm rút tay lại, nổ máy khởi động lái xe đi.
Về đến nhà đã rất khuya, Cảnh Tâm không đi ngủ ngay, mà bưng quà ngày mai tặng Chu Nghi Ninh đặt ở trên bàn ăn, để ngày mai khỏi quên.
Hôm sau, ngày cuối cùng của năm cũ.
Sáng sớm Cảnh Tâm đã chạy đến trường quay, hôm nay tập trung cảnh quay của nam nữ chính nhiều hơn, cuối cùng là cảnh quay đối đầu gay gắt, nam cường nữ cường, lời thoại cũng rất nhiều, mặc dù những lời thoại này Cảnh Tâm đã thuộc nằm lòng từ lâu, nhưng đến lúc quay chính thức vẫn bị đạo diễn vài lần hô "cắt".
Đạo diễn đi đến trước mặt cô, nói sâu xa: "Cảnh Tâm à, Kiều Vi rất hiếu thắng, Lục Viễn Phong càng cố chấp, cô ấy lại càng sắc sảo, động tác lúc bắt đầu của cô không tồi, nhưng hai lời thoại cuối cùng kia, cô đã giảm khí thế xuống rồi, không được kinh sợ chứ! Đây là cảnh quay nam chính nhận thua, cô phải gay gắt hơn chút nữa."
Cảnh Tâm: "...Vâng, tôi đã biết."
Đạo diễn nói tiếp: "Đây mới chỉ là bắt đầu, tổng cộng có ba cảnh quay đối đầu gay gắt, đây là cảnh đầu tiên, cô đều đã thuộc kịch bản rồi, cô cũng biết, cảnh sau so với cảnh trước còn quyết liệt hơn, chỉ có như vậy cô mới có thể nắm bắt được người đàn ông này."
Cảnh Tâm khiêm tốn nghe chỉ dạy, gật đầu nói: "Được, tôi sẽ cố gắng rèn dũa hơn."
Kịch bản là tự Minh Chúc viết, giữ lại rất nhiều cảnh quay và lời thoại kinh điển trong nguyên tác, tiểu thuyết cô đã xem qua rất nhiều lần, kịch bản đã học thuộc lòng từ lâu, vốn nghĩ rằng khi vào cảnh quay chắc sẽ không quá khó, không ngờ vẫn còn mắc kẹt ở cửa này.
Chỉ có thể nói kỹ năng diễn xuất của Ngụy Thành quá tốt, ánh mắt anh đầy vẻ sắc bén, lúc diễn cùng anh, hai người như đang giằng co, sức mạnh của đàn ông vẫn luôn tốt hơn phụ nữ.
Cảnh Tâm ôm túi nước sưởi ấm đi về chỗ Minh Chúc, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, gọi một câu: "Minh Chúc."
Minh Chúc cười cười: "Lời đạo diễn nói tôi nghe hết rồi, ý của ông ấy là lời thoại cứng cỏi, không phải nét mặt, đôi khi nét mặt và ánh mắt không lừa gạt được."
Cảnh Tâm ngây người, đã hơi hiểu chút, hẵng còn suy tư một lúc, đột nhiên đứng lên, "Tôi biết rồi."
Đây là một phần thử thách kỹ năng diễn xuất.
Kiều Vi lạnh lùng sắc sảo, cô ấy giống như mèo chỉ để lộ ra móng vuốt, móng vuốt càng sắc bén, trong lòng càng yếu đuối, tranh đấu với Lục Viễn Phong, cô càng hung ác chính là càng thể hiện nỗi sợ trong trái tim cô, bất an, trong nháy mắt Lục Viễn Phong tựa như nhìn thấu nội tâm cô, anh không muốn cùng cô so đo, cho nên đã nhẹ dạ.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, quay lại lần nữa, Cảnh Tâm thuận lợi thông qua.
Quay xong đoạn này, phân cảnh của cô hôm nay cũng đã kết thúc.
Trong lúc Cảnh Tâm đi thay quần áo, Tần Sâm cũng đã đến đoàn phim, đạo diễn đang ở phía sau màn hình giám thị xem lại, anh bước tới, đạo diễn quay đầu nhìn thấy anh, vội vàng cười nói:
"Tần tổng, tới đón Cảnh Tâm à."
Tần Sâm gật đầu, nhìn phân đoạn quay lại trong màn hình giám thị, động tác cơ thể trong cảnh này có phần kịch liệt, khuôn mặt nam nữ chính áp sát vào nhau rất gần, còn mấy cm nữa là đã hôn lên rồi, anh nhìn đạo diễn: "Cảnh hôn lúc nào thì quay?"
Cần đến vẫn phải đến thôi.
Trong lòng đạo diễn thở dài, "Không nhanh như vậy đâu, chắc là phải cuối tháng một đấy."
Nét mặt Tần Sâm không thay đổi, "Ngày mai đoàn phim nghỉ đi."
Đạo diễn: "Ngày mai không nghỉ được."
Đoàn phim mới quay được mấy ngày, cũng đã nghỉ một ngày rồi đó!
Tần Sâm nói: "Tôi nói, ngày mai là năm mới, tôi kêu trợ lý sắp xếp một phòng bao tại Hoàng Thành, để mọi người cùng nhau vui chơi một chút, cùng nhau đếm ngược đón năm mới, ngày mai đoàn phim nghỉ một ngày."
Đạo diễn: "..."
Tôi f*ck! Lại ép buộc nghỉ?!
Nhân viên vây xem xung quanh: "Thật tốt quá! Lại có thể ăn chùa, uống chùa, ca hát chùa, còn có thể được nghỉ! Cứu tinh Cảnh Tâm! Đại cứu tinh!"
Nói xong câu này, Tần Sâm quay người rời đi.
Cảnh Tâm thay quần áo xong đi ra, đúng lúc nhận được thông báo, đoàn phim nghỉ ngày mai.
Cô nhìn Tần Sâm đang đứng dựa khung cửa, nhìn anh hoài nghi: "Tần tổng, anh lại lạm dụng chức quyền rồi phải không?"
Trước đó còn chưa nghe nói được nghỉ mà! Ngược lại nghe nói ngày mai phải quay ở đâu nữa kìa, thế nào mà anh vừa đến cái lập tức cho nghỉ luôn?!
Tần Sâm cười cà lơ phất phơ, không phủ nhận.
Kéo người đến trước mặt, xoa xoa đầu cô, thuận tay kéo cái mũ của cô lên, nghoéo một cái, kéo người vào trong lòng.
"Đi nào, Chu Nghi Ninh sắp chờ không nổi để cắt bánh đó."
Chuyện đã đến bước này, Cảnh Tâm cũng không còn biết phải nói gì cho phải nữa, sinh nhật của Chu Nghi Ninh quan trọng hơn.
Mọi người nhìn vị cứu tinh rời đi, reo hò kết thúc công việc, bàn tán trong mừng vui hí hửng---
"Tôi còn cho rằng tối nay quay xong phải đi đến quán ăn khuya ăn gì đó là xem như xong, không ngờ Tần tổng hào phóng như vậy, lại sắp xếp hoạt động cho đoàn phim."
"Tôi vốn đang nghĩ đêm nay cứ thế về thẳng nhà tắm rửa rồi ngủ luôn, Cảnh Tâm thật sự là cứu tinh! Thật hy vọng về sau có thể vĩnh viễn đi theo đoàn phim có Cảnh Tâm."
"Điều đó chắc chắn có thể nha, nếu Tần tổng đã sắp xếp, lo gì chuyện tiền bạc."
"Cảnh Tâm thật sự là ngôi sao may mắn! Tôi nhất định lo thật tốt phần ánh sáng, để cho cô ấy trên phim còn đẹp hơn cả thần tiên."
***
Hai người tới phòng bao, đã sắp mười giờ.
Trong phòng bao rất náo nhiệt, gần hai mươi người, có vài người Cảnh Tâm không quen, chắc là bạn bè của Chu Nghi Ninh, có người đang ca hát, Chu Nghi Ninh mặc áo len trễ vai màu đỏ rực, lộ ra mảnh lưng trần trắng bóc, đôi chân thon dài thẳng tắp, đang nhảy theo tiếng nhạc, tóc nhẹ đong đưa, cơ thể mềm dẻo như nước, dưới ánh đèn lung linh mờ ảo đặc biệt lộ ra vẻ xinh đẹp mĩ miều.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía cửa, cười rất rạng rỡ: "Rốt cuộc hai người cũng đến rồi."
Tần Sâm ôm vai Cảnh Tâm đi qua, Cảnh Tâm cười sờ sờ trên lưng cô ấy, "Phải cắt bánh rồi sao?"
Chu Nghi Ninh nói: "Chưa đâu, nếu đã đợi đến giờ này, thì cứ sắp đến lúc mười hai giờ hãy cắt luôn."
Tần Sâm lấy tay ra khỏi vai Cảnh Tâm, đi tới bên cạnh ngồi xuống, liếc qua Quý Đông Dương đang ngồi trong góc tối, hơi nhướn mày.
Sao anh ta đến đây.
Lúc này Cảnh Tâm cũng phát hiện ra Quý Đông Dương, kinh ngạc nhìn Chu Nghi Ninh, tiếng nhạc có phần lớn, cô nói to bên tai cô ấy: "Sao Đông ca đến đây?"
Đúng lúc này, Chu Thân ngừng ca hát.
Thiếu âm nhạc, trong nháy mắt phòng bao yên ắng đi rất nhiều.
Giọng nói Cảnh Tâm rơi vào tai tất cả mọi người đang có mặt, Cảnh Tâm đứng hình trong vài giây, hơi lúng túng.
Chu Nghi Ninh cười: "Tôi mời anh ấy tới, dù sao hôm nay anh ấy rảnh rỗi mà."
Thật sự là hiếm có nha, Quý Đông Dương ấy vậy mà sẽ đến ăn sinh nhật người ta, cô nhìn Chu Nghi Ninh, nói bên tai cô ấy: "Cô và Đông ca yêu nhau rồi phải không?"
Chu Nghi Ninh: "Không có, thôi được rồi, anh ấy là bị tôi lừa gạt mà tới đó."
Cảnh Tâm: "..."
Chu Thân lại tiếp tục bùng nổ bằng một bài hát, âm thanh quá lớn, Chu Nghi Ninh nói gì Cảnh Tâm căn bản nghe không rõ, đành phải từ bỏ.
Chu Nghi Ninh giới thiệu với cô mấy người bạn, lại lôi kéo cô ra nhảy cùng.
Tiếp đó, mọi người bắt đầu chơi trò chơi, ai thua người đó phải hát một bài trường ca, còn phải nhảy nữa.
Dáng dấp Cảnh Tâm xinh đẹp, là mỹ nhân nổi tiếng trong giới giải trí, còn nhảy rất được, nhưng cô hát sẽ lạc điệu, cô không hề muốn hát trường ca lạc điệu tí nào, lập tức ngồi vào chỗ bên cạnh Tần Sâm, "Chúng ta một đội."
Loại thời điểm này, nếu như anh có thể xuất ra mánh lớn, cô không có ý kiến.
Tần Sâm kề sát tai cô, hơi nóng phả lên tóc cô, "Em sợ hát sao?"
Cảnh Tâm: "...Vâng."
Giọng nói của anh rất êm tai, chắc ca hát rất được chứ? Giọng loa trầm đó.
Nhưng cũng không chắc chắn, giọng cô nói chuyện cũng êm ái nha, nhưng hát lạc điệu chính là sự thật.
Tần Sâm cong khóe miệng, "Không sao hết, có anh đây."
Trong nháy mắt Cảnh Tâm yên tâm liền.
Nói như vậy thôi, chứ ở đây có hai tên ngốc không may mắn Chu Thân và Nhạc Minh, tỷ lệ những người khác bị thua đều tương đối thấp, ván thứ nhất Chu Thân thua.
"Thọ tinh(1) nói đi, để Chu Thân hát cái gì?"
(1) Thọ tinh: Người được chúc thọ, được mừng sinh nhật.
"Thấp thỏm? Trái táo nhỏ? Bài hát năm chiếc nhẫn?"
Chu Nghi Ninh cười: "Tôi đi chọn."
Chu Thân cầm micro chờ đợi, âm nhạc vang lên
PPAP-Hoaprox bản Remix(2)
(2): Xem video minh họa phía trên.
Cậu ta: "..."
Mọi người cười phá lên.
Tần Ninh huých cùi chỏ cậu ta một cái, cười đểu: "Nhớ là phải nhảy lên nữa đó nha, rất phù hợp với cậu đấy, lúc hát nhớ kỹ làm động tác này."
Chu Thân: "..."
Lần trước sau khi bị ép uống rượu, cậu ta không bao giờ muốn làm động tác đó lần nào nữa.
Mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái lên với Chu Nghi Ninh, Nhạc Minh cười to: "Đúng là, ngoài anh Sâm ra, tiểu ma nữ biết tra tấn người ta nhất."
Đánh cuộc chịu thua, Chu Thân da mặt dày kiên trì đến cùng, vừa hát vừa xấu hổ nhảy theo vũ điệu có động tác kỳ lạ.
Cảnh Tâm đã nghe bài hát này, chỉ là chưa xem qua MV, không ngờ lại là như vậy, cô cười ngã vào trong lòng Tần Sâm, cười đến muốn co rút cả người lại, Tần Sâm nhẹ cười vài tiếng, vỗ vỗ lưng cô giúp cô dễ thở.
Chu Thân hát xong bài này, tức tối quăng micro đi, gương mặt đều đỏ lên, "Đệch, chỉ biết khi dễ tôi thôi."
Cậu ta chỉ vào Tần Ninh: "Người thua tiếp theo phải là cậu, cậu lên nhảy vũ điệu thoát y ông đây mới có thể hả giận."
Tần Ninh:" F*ck, đâu phải tôi khiến cậu hát này, cậu có ngon lành thì làm cho Chu Nghi Ninh nhảy đi."
Chu Thân liếc mắt nhìn Chu Nghi Ninh, Chu Nghi Ninh nhướn mày: "Anh dám."
Quý Đông Dương bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài.
Chu Nghi Ninh trông thấy bóng lưng anh, lập tức đứng lên theo ra ngoài.
Mọi người đã nhìn ra điều bất hợp lý từ lâu, người vừa đi khỏi, tức khắc nhiều chuyện hẳn lên, "Tiểu ma nữ vừa ý Quý Đông Dương này rồi sao? Già như vậy, mắt cô ấy sao vậy."
Cảnh Tâm: "Đông ca mới 33 tuổi, già chỗ nào chứ!"
Chu Thân: "Hôm nay Chu Nghi Ninh 23 tuổi, cô nói anh ta có già hay không?"
Quý Đông Dương là thần tượng của cô, tâm tư Cảnh Tâm chắc chắn thiên vị Quý Đông Dương, "Đông ca có tiền có tướng mạo, hơn nữa không hề già, kỹ năng diễn xuất hạng nhất, so với phần đông nam nghệ sĩ cùng tuổi chỉ có vài người có thể qua được anh ấy thôi, đã vậy anh ấy cũng không có scandal lộn xộn gì cả, làm sao tính không tốt được?"
Mọi người bị Cảnh Tâm nói cho câm nín không đáp lại được câu nào, chủ yếu là Tần Sâm đang ôm cô, bọn Chu Thân dù không phục cũng không dám nói thẳng ra.
Bạn bè của Chu Nghi Ninh chỉ nhướn mày lên, trong đó có cô nàng hút thuốc, cười: "Chuyện này à, có thú vị rồi."
Tần Ninh vỗ vỗ tay, "Hey hey, lo âu cái gì chứ, thật sự Tiểu ma nữ có như vậy, nói không chừng anh Đông này còn chơi không bằng cô ấy đó chứ, mọi người đừng bận tâm nữa, không cần nhọc lòng, tiếp tục chơi nào."
Tần Sâm lười biếng tựa người trên ghế sofa, rút điếu thuốc ra đưa lên miệng, châm lửa, nhả ra mấy hơi khói, hếch đầu nhìn Cảnh Tâm.
Nửa ngày, khom người cúi đầu, hỏi bên tai cô: "Sùng bài Quý Đông Dương lắm sao?"
Cảnh Tâm: "...Cũng được, anh ấy diễn xuất tốt mà."
Lời cô vừa nói chính là sự thật, diễn xuất của Quý Đông Dương quả thực tốt, nam nghệ sĩ cùng lứa, xác thực không mấy người qua được anh, mà anh thì là một trong những người đứng đầu có phẩm chất con người cùng danh tiếng tốt nhất.
Trò chơi đang tiếp tục, Mười một giờ rưỡi, nhân viên phục vụ đẩy xe chở bánh sinh nhật đi vào phòng bao.
Chu Thân tò mò nhìn về phía cửa, "Chu Nghi Ninh và Đông ca sao còn chưa quay lại vậy?"
Đang nói thì hai người bước vào trong.
"Mau lên thọ tinh, sắp 12 giờ rồi, lại đây thổi nên ước nguyện nào."
Chu Nghi Ninh đứng ở giữa, từ từ nhắm hai mắt lại ước nguyện, sao đó thổi tắt nến, giây tiếp theo, liền có người trét bánh sinh nhật lên mặt cô ấy rồi, từ đó bắt đầu chém Gi*t lẫn nhau, cả một đám đều đã phủ màu, ngoại trừ Tần Sâm và Quý Đông Dương.
Cảnh Tâm đối phó không được, nấp ở phía sau Tần Sâm thỉnh cầu che chở.
Hơn 11 giờ 50 phút, mọi người đã ngừng lại, chuẩn bị sang năm mới rồi, mọi người chuyện trò một chút, nói về năm nay và nói đế năm sau.
Tạm biệt điều cũ đón chào cái mới, tin rằng mỗi người đều có một danh sách nguyện vọng.
Cảnh Tâm yên lặng cầu nguyện, hy vọng sang năm tiếp tục đóng vai nữa chính, hy vọng có thể lấy được một giải thưởng, hy vọng người thân bạn bè bình an vui vẻ.
Đếm ngược đến năm mới, giây cuối cùng.
Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn Tần Sâm, khe khẽ mỉm cười.
Hy vọng, một năm mới này, chúng ta vẫn có thể giống như bây giờ vui vẻ thế này.
***
Về đến nhà chỉ còn chút nữa là hừng đông.
Cảnh Tâm đã uống chút rượu nhưng không say, mặt hơi đỏ, có lẽ trước đó được chơi quá vui vẻ, tinh thần vẫn trong trạng thái phấn khích, vẫn không cảm thấy buồn ngủ lắm.
Cô ngồi xổm trong phòng khách vuốt vuốt đầu Bố Duệ, nói năm mới vui vẻ với nó.
Bố Duệ phe phẩy cái đuôi, cọ cọ đầu vào lòng bàn tay cô.
Tần Sâm từ trên lầu đi xuống, qua ghế sofa, lười biếng ngồi xuống vắt chân lên, nghiêng đầu nhìn Cảnh Tâm: "Lại đây."
Cảnh Tâm vỗ vỗ đầu Bố Duệ, đứng lên đi tới trước mặt anh.
Tần Sâm cầm tay cô, kéo người lên trên đùi, đặt vào trong tay cô một hộp quà nhỏ xinh, "Quà tặng năm mới."
Cảnh Tâm kinh ngạc xoay đầu nhìn anh, lại nhìn hộp quà trong tay, bất ngờ hết sức: "Anh còn chuẩn bị cả quà tặng năm mới cơ à..."
Thời điểm lễ Giáng sinh anh nói anh không chuẩn bị quà tặng, cô còn tin là thật, kết quả là anh vẫn đã có chuẩn bị.
Người trẻ tuổi bây giờ dường như chú trọng Lễ Giáng sinh hơn, Lễ giáng sinh hàng năm bắt đầu đòi quà, vào đêm Giáng sinh hàng năm, đường phố và ngõ hẻm đều tràn ngập bầu không khí Giáng sinh, lại không nghĩ tới, sau lễ Giáng sinh chính là năm mới.
Tần Sâm cười xoa đầu cô, "Lễ Giáng sinh là năm mới của người nước ngoài, năm mới của chúng ta là hôm nay."
Cảnh Tâm ngạc nhiên, hỏi anh: "Cho nên, anh sẽ chuẩn bị quà tặng năm mới, thật sự là không chuẩn bị quà tặng Giáng sinh hả?"
Tần Sâm gật đầu: "Ừm, là lúc đó mới mua."
Thì ra là như vậy, Cảnh Tâm bừng tỉnh, Tần Sâm nở nụ cười, giọng nói trầm thấp: "Ngày lễ hàng năm rất là nhiều, sau này chúng ta chọn lấy mấy ngày cùng nhau trải qua."
Cảnh Tâm hỏi anh: "Vậy anh cảm thấy những ngày lễ nào là quan trọng?"
Ngay tại lúc này, dường như suy nghĩ của cô và anh không quá giống nhau.
Tần Sâm đáp: "Ngày kỷ niệm, ngày sinh nhật em, năm mới."
Cảnh Tâm: "Chỉ ba ngày thôi? Lễ giáng sinh không thèm tính vào, lễ tình nhân cũng không có luôn sao?"
Tần Sâm hếch đầu nhìn cô, mỉm cười:
"Được, vậy tính thêm một ngày lễ tình nhân nữa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc