Tiếng động của Cảnh Tâm có chút lớn, Tần Sâm vốn đang cúi đầu xem tin tức không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô:
"Sao vậy?"
Cảnh Tâm lập tức lắc đầu: "Không có gì, em lên lầu một chút."
Nói xong liền ôm hộp quà chạy biến lên lầu.
Cái hộp quà Chu Nghi Ninh gửi kia, không khó đoán, chỉ có hai trường hợp, một là vô cùng tốt, không thì là đặc biệt không tốt.
Tần Sâm nhìn bóng dáng chạy trối ૮ɦếƭ của Cảnh Tâm, chắc là loại thứ hai.
Cảnh Tâm ôm hộp quà chui vào trong phòng tắm, mới dám lấy món quà ra nhìn lần nữa, Chu Nghi Ninh thật là...
Thế mà lại tặng cô loại đồ này! Váy ngắn trễ иgự¢ trong suốt, loại này mặc hay không mặc cũng có gì khác nhau chứ?
Cô tức tốc gửi tin nhắn cho Chu Nghi Ninh: " Sao cô tặng tôi cái này hả?"
May là Tần Sâm không phát hiện, nếu như anh nhìn thấy không phải tiêu rồi sao! Nhỡ đâu anh bắt cô mặc thì làm sao bây giờ?
Vài phút sau, Chu Nghi Ninh trả lời:
"Tạo phúc cho cô và anh họ đó."
Cảnh Tâm: "Cô ngày càng đen tối rồi đấy!"
Chu Nghi Ninh: "Tôi trước đây vẫn vậy mà, chỉ là giờ cô mới phát hiện thôi "
Cảnh Tâm: "..."
Cô liệu có thể cứ thế trả lại cho Chu Nghi Ninh được không ?
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Tần Sâm ở bên ngoài hỏi cô: "Cảnh Tâm, em không sao chứ?"
Cảnh Tâm vội vàng thu dọn đồ cất vào trong ngăn tủ, mở cửa cười với anh: "Không có gì, sao vậy anh?"
Tần Sâm nhướn mày, dùng cằm chỉ chỉ bên trong, "Không có mà em chạy như vậy, Chu Nghi Ninh tặng đồ gì vậy hả?"
Cảnh Tâm cúi đầu đảo tròng mắt, giữ chặt cánh tay anh kéo ra ngoài, "Không có gì mà."
Tần Sâm nhìn cô chăm chú.
"Chỉ là đồ dùng con gái thôi mà, đi nào đi nào, chúng ta đi ăn cơm, em cũng đói rồi!"
Cơm Tần Sâm kêu bên ngoài đã bày sẵn trên bàn, Cảnh Tâm ăn no xong đi đến bên dưới cây thông noel, ngồi ở trên thảm bắt đầu bóc quà tặng, mỗi một hộp quà đều kèm theo thiệp chúc mừng, cô không cần đoán đã biết quà này là ai tặng.
Ngẫm lại mình cũng thật thất lễ nha, cô còn chưa chuẩn bị quà tặng cho mọi người nữa đấy.
Thật may là giờ vẫn chưa tính là muộn, chút nữa chọn xong quà tặng kêu chuyển phát nhanh gửi đi là được.
Cô vừa bóc quà tặng vừa trưng cầu ý kiến Tần Sâm, quà đáp lễ như nào là tốt nhất.
Tần Sâm biếng nhác dựa vào bờ tường, cúi đầu nhìn cô, khẽ khàng trả lời mấy câu đối với những vấn đề mà cô đưa ra.
Bố Duệ thì nằm bên cạnh chân anh, ngoe nguẩy cái đuôi nhìn đống hộp giấy trên sàn nhà.
Cảnh Tâm bóc xong cái cuối cùng, vẫn chưa từ bỏ ý định đảo đi đảo lại tìm khắp một lượt dưới gốc cây thông noel, không có rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn Tần Sâm, thật sự là không có quà ư...
Tần Sâm buồn cười vì biểu cảm đáng thương của cô, khóe miệng cong lên, túm cô nàng đang ngồi trên sàn nhà lên, hất cằm về phía ngọn cây thông noel.
Cảnh Tâm lập tức ngẩng đầu nhìn.
A, trên ngọn cây thông noel có một hộp quà nhỏ xinh nha!
Giọng nói Tần Sâm nhàn nhạt: "Quà ở bên đó."
Cảnh Tâm vô cùng vui vẻ, nhảy nhảy lên muốn lấy, khoảng cách từ mặt sàn đến ngọn cây thông noel đoán chừng phải ba mét, mặc dù cô nhảy lên rất cao, nhưng chạm cũng không hề chạm tới,
Cô kéo Tần Sâm, nài nỉ anh: "Anh lấy giúp em đi mà."
Anh cao như thế, đã vậy quà là do anh đặt lên, chắc chắn anh có thể lấy xuống.
Tần Sâm cười tủm tỉm, không lay động:
"Tự mình lấy đi."
Cảnh Tâm trừng mắt lườm anh một cái, chạy tới đẩy chiếc ghế đôn của bộ sofa lại, cô dẫm lên mép ghế, cố gắng rướn người lên hết mức, nhưng cây thông noel có hình cung, cô vẫn không thể chạm tới!
Cô nôn nóng, dậm chân trên sàn nhà, nhìn Tần Sâm: "Anh có giúp em không thì bảo!"
Điệu bộ Tần Sâm vẫn không hề thay đổi, vẫn nhàn nhã đứng dựa lưng vào tường như cũ, giương mắt nhìn cô vài giây, khẽ cười, đi đến trước người cô xoay người ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô, vỗ vỗ bả vai của mình,
"Lên đi."
Cảnh Tâm ngây người vài giây, không dám tin hỏi lại: "Anh nói là, để em ngồi lên vai của anh hả?"
Tần Sâm chỉ vỗ tiếp lên vai.
Cánh Tâm cười vui vẻ, dưới sự giúp đỡ của tay anh chậm rãi ngồi lên, vô cùng hưng phấn nói: "Rất nhiều năm không được ngồi cao thế này rồi, hồi nhỏ ba em cũng cho em ngồi trên vai của ông như vậy, về sau em lên tiểu học thì không còn được ngồi tiếp nữa."
Sau khi cô ngồi lên, hai chân kẹp chặt thắt lưng bên sườn anh, có chút căng thẳng: "Em nặng không?"
Anh chỉ đáp lại một chữ: "Nhẹ."
Cô cười ra tiếng.
Tần Sâm đỡ lấy một bàn tay cô, trầm ổn vững vàng đứng lên, nghĩ đến mình có thể với tới đỉnh Cảnh Tâm phấn khích kêu lên mấy tiếng, "Rất cao."
Tần Sâm khẽ cười: "Ngồi yên nào."
Anh đứng dưới cây thông noel, nửa thân người chìm vào trong lớp lá cây.
Cảnh Tâm ngồi trên vai anh, dễ dàng đưa tay lấy hộp quà nhỏ xuống, cô vui vẻ nói: "Em lấy được rồi!"
Tần Sâm đi đến phía trước ghế sofa, xoay người ngồi xuống, thả người vào trong ghế sofa mềm mại.
Cảnh Tâm cầm trong tay món quà tặng thật khó mới lấy được, vội vàng mở lớp giấy gói bên ngoài ra, vừa mở vừa liếc anh, đắc ý nói: "Còn dám lừa em nói không có quà."
Hừ, mất mặt chưa hả?
Tần Sâm uể oải dựa trên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn cô.
Quả thật tối hôm qua Tần Sâm không chuẩn bị quà tặng, anh không mấy quan tâm với loại ngày lễ nước ngoài thế này, cho tới giờ vẫn chưa vì ai mà vừa chuẩn bị vừa trải qua ngày Giáng sinh thế này, sáng nay ngủ dậy, tự dưng nghĩ đến biểu tình có chút mất mát của cô tối hôm qua, hôn nhẹ trên trán cô, thay quần áo ra cửa.
Lúc trở về, cô còn chưa ngủ dậy.
Khi anh đang định để quà tặng lên ngọn cây thông noel, thì cô hấp tấp chạy từ trên lầu xuống, thật may là cô lại chạy đi lấy chuyển phát nhanh, không phát hiện ra anh.
Đến khi cô ký nhận xong chuyển phát nhanh, anh đã để quà tặng đâu vào đó, làm như không có việc gì mà ngồi trên sofa.
...
Cảnh Tâm mở cái hộp nhỏ xinh kia ra, vừa nhìn thấy đồ bên trong, nhất thời ngây người.
Ngay tức khắc quay đầu lại nhìn anh.
Tần Sâm ngồi thẳng lên, kéo người vào trong lòng, cầm lấy cái nhẫn bên trong hộp kia, kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô đeo vào.
Cảnh Tâm hoàn toàn ngơ ngẩn, cái gì thế này?
Cầu hôn à?
Không đúng mà! Cô nhìn nhìn cái nhẫn, lại nhìn anh: "Sao không có kim cương?"
Còn nữa, sao không quỳ chứ! Quá tùy tiện rồi đó nha!
Nhẫn thì đem treo tuốt lên trên cao còn chưa thèm tính toán, cô phải tốn biết bao công sức mới lấy xuống được, anh cứ tùy tiện đeo nhẫn vào là tính xong chuyện rồi đó sao?
Cô nói: "Tùy tiện như vậy, em sẽ không đồng ý đâu đấy!"
Tần Sâm phì cười, tay phủ lên tay cô,
"Nghĩ đi đâu vậy, là nhẫn cặp tình yêu mà, mẫu này nhân viên bán hàng rất tích cực giới thiệu."
Lúc này Cảnh Tâm mới phát hiện trên ngón tay anh cũng có một cái nhẫn kiểu dáng y chang, loáng cái mặt đỏ lên, một tiếng "a" nhỏ xíu phát ra.
Cô rút tay trong lòng bàn tay anh ra, đặt bàn tay duỗi thẳng bên cạnh tay anh.
Như nhớ tới cái gì, từ sofa đứng phắt lên, "Anh đợi chút nhé."
Cô một bước qua hai bậc thang chạy thẳng lên lầu, hai phút sau lại vội vã chạy xuống lầu, Bố Duệ đứng ở bên kia cầu thang ngẩng đầu nhìn cô.
Cảnh Tâm vuốt mái tóc dài, ngồi xuống bên cạnh anh, trong tay cầm một cái hộp chữ nhật màu đen, nghiêng đầu nhìn anh cười: "Em cũng có chuẩn bị quà tặng này."
Tần Sâm nhướn mày, nhận lấy hộp quà cô đưa tới, mở ra nhìn.
Cảnh Tâm không thể đợi được mà giải thích: "Cái đồng hồ này lúc trước em nhìn thấy trên tạp chí đã rất thích, anh mang chắc chắn rất đẹp, thù lao trước đây em đóng phim "Giải thoát" vừa đủ mua, liền mua nó luôn, được một tháng rồi đó, muốn đợi đến lễ Giáng sinh tặng cho anh."
Vai diễn của cô trong "Giải thoát" là do anh lấy cho, anh cũng là người đầu tiên giúp cô, cô không thiếu tiền, món tiền đó cô không biết dùng để làm gì, cũng không nghĩ cứ thế mà tiêu hết, chỉ muốn tặng chút đồ gì đó cho anh, coi như thành vật phẩm kỷ niệm của hai người.
Cô còn muốn nói một câu nữa, mỗi lần lúc anh ngồi trên người cô cởi đồng hồ, gợi cảm cực kỳ.
Khi đó, đều có thể làm cho cô yêu thích đến không thể kiềm chế.
Có điều, loại lời nói xấu hổ như vậy cô sẽ không nói cho anh đâu.
Tần Sâm cầm trong tay cái đồng hồ kia, nhìn cô cười, ôm lấy vai cô kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn cô.
Vài giây sau, Cảnh Tâm giãy từ trong lòng anh ra, ánh mắt long lanh nhìn anh, "Anh thích không?"
Giọng trầm thấp của Tần Sâm đáp lại,
"Thích."
Cảnh Tâm ngả đầu vào vai anh, duỗi thẳng cánh tay ra, chăm chú nhìn cái nhẫn trên tay, cười thỏa mãn: "Vừa khin khít luôn, em cũng thích quà tặng của anh."
Quà tặng không phải vĩnh cửu, nhưng tình yêu thì phải.
Hy vọng chúng ta có thể làm hài lòng lẫn nhau, vĩnh viễn cùng nhau.
***
Ngày hôm sau đi trường quay, có người nhanh mắt trông thấy cái nhẫn trên tay Cảnh Tâm, sau khi Cảnh Tâm hóa trang xong, cẩn thận tháo nhẫn ra để Tiểu Thất giữ hộ.
Khi Cảnh Tâm bắt đầu quay, tiếng rì rầm nghị luận trên trường quay lại nổi lên...
"Vừa rồi mọi người có nhìn thấy cái nhẫn trên tay Cảnh Tâm không, trước đây chưa từng thấy đeo đó, sau lễ Giáng sinh thì có rồi, không phải hôm qua Tần tổng cầu hôn rồi chứ?"
"Không có khả năng đâu? Tôi nhìn cái nhẫn đó cũng không thấy kim cương, căn cứ vào tài sản của Tần tổng, không mua cái loại trứng bồ câu thật xin lỗi thân phận anh ấy nha!"
"Tầm thường! Cô cho là ai cũng thích trứng bồ câu à! Kim cương mà lớn như thế nhìn chả đẹp tí nào."
"Có điều, Cảnh Tâm tuổi còn trẻ như vậy, mới vừa đóng nữ chính nữa, chắc là không kết hôn sớm vậy chứ?"
"Ờ đúng đó, Cảnh Tâm còn chưa đến hai bốn tuổi, ngôi sao nữ trong giới giải trí có ai kết hôn sớm như vậy không, hình như không có mà?"
...
Tin tức Tần Sâm cầu hôn cứ như vậy đã bị lan truyền, trường quay lúc nào cũng có phóng viên ẩn núp, hai ngày sau, có người chụp được hình ảnh cái nhẫn trên tay Cảnh Tâm, tin tức về chuyện tốt sắp tới của Cảnh Tâm và Tần Sâm nhanh chóng lên hot search weibo.
Lần này Cảnh Tâm trông thấy hot search vẫn có chút lơ tơ mơ, phóng viên thật sự rất lợi hại nha...
Rất nhanh, bình luận và tin nhắn chúc phúc của fan ùn ùn kéo đến, nhưng đại đa số fan tỏ vẻ không tin.
"Fu*k! Không phải chứ? Đây là sắp kết hôn sao? Cái nhẫn này nhìn rất bình thường nha, kim cương cũng không có mà! "
"Nếu là thật, tôi sẽ chúc phúc! Dù sao đã ăn nhiều thức ăn cho chó như vậy, kết hôn cũng thường thôi, bình hoa cũng đã đóng nữ chính rồi, đóng vai nữ chính, gả cho Tần tổng, nhân sinh đạt đỉnh!"
"Tần tổng là tổng tài lớn như vậy, sẽ cầu hôn bằng một chiếc nhẫn không có kim cương hả? Xem chúng tôi là ngốc sao?"
"Tôi cảm thấy nó không giống nhẫn cưới, chắc là nhẫn cặp tình yêu thôi, dù sao tôi chính là không tin bình hoa kết hôn sớm như vậy, ít nhất lấy được ảnh hậu mới kết hôn nha!"
"Kết hôn vẫn có thể tiếp tục đóng phim mà, kết hôn rồi cũng có thể lấy được vị trí ảnh hậu mà, không ảnh hưởng gì
hết!"
...
Cảnh Tâm: "..."
Nói cho cùng giống như cô thật sự kết hôn cũng không khác gì cả.
Cô quả thật không muốn kết hôn sớm như vậy, có điều ngày đó lúc nhìn thấy nhẫn quả thật rất vui mừng, cũng không nghĩ tới sẽ cự tuyệt.
Nếu như, nếu là anh, xem ra kết hôn không có gì là không tốt.
Cũng không có gì là đáng sợ.
Kết quả lên hot search chính là, hôm đó Tần Sâm ở công ty nhận được hơn chục cuộc điện thoại, đều hỏi anh có phải sắp kết hôn rồi hay không.
Mẹ Tần là người đầu tiên gọi tới: "Con cầu hôn Cảnh Tâm rồi sao? Cái nhẫn kia ngay cả kim cương cũng không có, con như vậy sẽ làm mất mặt Tần gia chúng ta đó."
Tần Sâm đỡ trán: "Mẹ, tin trên mạng sự thật được có mấy cái hả? Cái này mà mẹ cũng tin được."
Mẹ Tần cười: "Mẹ xem tin tức về con và Cảnh Tâm, ngoại trừ lời đồn chia tay, những cái khác mức độ chân thật cũng rất cao đó, như là hôn kịch liệt ở sân bay, dấu hôn, gì gì nữa, không phải đều là sự thật sao?"
"..."
Tần Sâm ngả người ra ghế, có chút bó tay, "Đó chỉ là quà Giáng sinh thôi ạ."
Mẹ Tần hỏi tới cùng: "Vậy con không tính cầu hôn sao?"
Tần Sâm nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ,
"Cảnh Tâm còn trẻ."
Cảnh Tâm là diễn viên, cô có việc muốn làm, hơn nữa bọn họ mới yêu đương không lâu, con gái có vẻ như thích cảm giác yêu đương hơn phải không? Bọn họ còn rất nhiều thời gian.
Mẹ Tần ngẫm nghĩ cũng đúng, Cảnh Tâm vậy mà còn rất trẻ, bà nói: "Con nói cũng phải, Cảnh Tâm là diễn viên, chắc là không nghĩ tới chuyện kết hôn sớm như vậy, lỡ đâu con cầu hôn bị cự tuyệt, cũng rất mất mặt nha, thôi bỏ đi, dù sao anh con cũng kết hôn rồi, mẹ không giục con nữa."
"..."
Tần Sâm đen mặt cúp điện thoại.
Không tới một phút, điện thoại lại vang lên, lần này là Chu Thân.
Chu Thân đần độn bị Tần Ninh và Nhạc Minh giật dây, cười hỏi: "Anh Sâm, anh thật sự quyết định đi vào phần mộ hôn nhân hả?"
Tần Sâm cười lạnh: "Cút."
Chu Thân trừng mắt nhìn điện thoại bị cắt đứt, gãi đầu nghĩ không ra, nói như vậy cũng có thể dẫm phải mìn sao?
Hay là... anh Sâm cùng bình hoa yêu tinh kia cãi nhau rồi?
Anh ta đạp Tần Ninh một cái: "Câu nói vừa rồi là cậu nói chứ gì?"
Tần Ninh cười: "Là tôi nói đấy, nhưng tôi không nói trước mặt anh Sâm mà, càng không ngốc đến nỗi gọi điện thoại qua nói."
Chu Thân: "..."
Fuck! Đồ đàn ông bỉ ổi!
Cảnh Tâm lướt weibo xong đưa điện thoại cho Tiểu Thất, dặn dò một câu:
"Nếu có người gọi điện thoại hỏi tin trên weibo có phải thật hay hay không, em cứ nói bọn họ là chuyện không có thật nhé, chỉ là quà tặng Giáng sinh thôi."
Tiểu Thất gật đầu: "Vâng ạ."
Thầm nói trong lòng, chỉ là quà tặng giáng sinh thôi, cô cũng cho rằng là nhẫn kết hôn đấy.
Tối đó, Cảnh Tâm quay cảnh đêm, mãi đến mười một giờ mới kết thúc.
Tần Sâm tới đón người, nhân viên công tác trong đoàn phim vừa nhìn đã thấy cái nhẫn cặp kia trên ngón tay thon dài của anh, quả nhiên là cùng kiểu nhẫn với Cảnh Tâm.
Chẳng qua họ cũng đã nghe nói, chỉ là nhẫn đôi mà thôi.
Ngày đông giá lạnh, Cảnh Tâm mặc áo khoác ngoài mỏng manh quay cảnh đêm liền hai tiếng đồng hồ, lạnh đến không chịu nổi, đạo diễn vừa hô "Qua" lập tức co chân chạy về bên này.
Tần Sâm cau mày, cầm lấy áo khoác lông từ chỗ Tiểu Thất phủ lên người cô, đem đôi tay lạnh giá của cô ủ ấm trong tay mình.
Cảnh Tâm hít hít mũi, lạnh đến mức giọng nói cũng thay đổi, "Em đi thay quần áo, anh đợi em một chút, em quay lại ngay."
Cảnh Tâm chùm áo lông chạy đi thay quần áo, bên trong có thiết bị sưởi ấm, cô ở bên trong mấy phút mới cảm thấy ấm áp trở lại.
Nhanh chóng thay quần áo, lại chùm áo lông đi ra ngoài.
Tần Sâm đã đứng ngoài cửa, Bố Duệ đi theo bên chân.
Cảnh Tâm vuốt mấy lọn tóc bị gió thổi làm che tầm mắt, Tần Sâm đưa tay lấy mũ của cô đội lên, lòng bàn tay ấm áp lên hai má cô, ngón cái nhè nhẹ vuốt ve, thấp giọng hỏi: "Còn lạnh không ?"
Cô ngẩng đầu cười với anh, "Tốt rồi ạ, không lạnh lắm đâu, anh biết mà, ngôi sao nữ so với người thường chống chọi cái lạnh khá tốt, bình thường lúc tham dự hoạt động gì đó, anh xem người khác đều là áo lông áo khoác dày, nữ minh tinh thì sao, chỉ có lễ phục, ngay cả chân cũng trống không."
Lời cô nói chính là sự thật, rất nhiều nghệ sĩ nữ quả thực kháng lạnh, vì muốn xinh đẹp động lòng người.
Trước kia cô rất sợ lạnh, nhưng trải qua nhiều năm ra mắt, cũng đã luyện được chút bản lĩnh, đứng trong gió lạnh người khác lạnh run, cô vẫn có thể ngẩng đầu ưỡn иgự¢, giữ nguyên nụ cười ưu nhã, biểu hiện "Tôi không lạnh chút nào".
Đêm nay anh cũng mặc áo lông màu đen dài tới đầu gối, Cảnh Tâm nhét hai tay vào trong túi áo anh sưởi ấm.
Người trong đoàn phim không ngừng liếc qua, hai người giống như mặc đồ tình nhân, vô cùng thân mật.
Đúng là ngược cẩu không thương tiếc mà...
Tần Sâm vốn lo lắng cô sẽ bị cảm, không nghĩ tới tố chất cơ thể cô bé này cũng không tệ lắm.
Anh đưa tay ôm lấy vai cô, "Đi nào."
Cảnh Tâm rút tay ra, đúт νàσ тяσиg túi áo mình, theo anh lên xe.
Tần Sâm vặn điều hòa đến mức lớn nhất, Cảnh Tâm cảm nhận được sự ấm áp khuôn mặt cũng đã hồng lên, hai tay cô ôm lấy hai má quay qua nhìn anh, cười nói: "Em bàn bạc với đạo diễn xong rồi, ngày mai chỉ quay phần diễn buổi sáng."
Ngày mai là sinh nhật Phó Khải Minh, tiệc sinh nhật được tổ chức tại khách sạn Khải Duyệt, cô và Tần Sâm cùng nhau đi đi tới đó.
Tần Sâm xoa nhẹ mũ lông mềm mại trên đầu cô, trầm giọng đáp: "Trưa mai anh tới đây đón em."
Cảnh Tâm gật đầu: "Được ạ."
Tần Sâm cho xe chạy đi, Cảnh Tâm lại nghiêng đầu nhìn anh: "Em nhớ sinh nhật Chu Nghi Ninh cũng sắp tới rồi."
Tần Sâm nói: "Ừm, ngày 31/12."
Cảnh Tâm có chút rầu rĩ, "Vậy em phải tặng cô ấy cái gì đây?"
Tần Sâm quay đầu nhìn cô cười: "Lần trước nó tặng em cái gì?"
Cảnh Tâm:"..."
Nội y tình thú, cô giấu vô cùng kín đó!
Tần Sâm cũng không hỏi tới nữa, chỉ coi như đó là bí mật nho nhỏ giữa hai cô nàng, cười cười.
Về đến nhà đã là mười hai giờ, Cảnh Tâm ngâm mình trong nước ấm, mấy ngày này quay tương đối mệt, buổi tối về còn phải học thuộc lời thoại, bảy giờ sáng hôm sau phải dậy đi tới đoàn phim, ngâm một lúc cơn buồn ngủ kéo đến, cô cứ thế mà ngủ luôn trong bồn tắm.
Tần Sâm đợi hơn hai mươi phút, vẫn không thấy người đi ra, cau mày đứng ở cửa phòng tắm gõ gõ, gọi cô: "Cảnh Tâm."
Không trả lời.
Anh mở cửa ra, trong phòng tắm hơi nước bốc lên, cơ thể trắng nõn mượt mà của Cảnh Tâm chìm trong nước, đầu ngoẹo một bên, cái cổ có độ cong hoàn mỹ, xương quai xanh tinh xảo.
Cho là cô ngâm mình bị choáng, lập tức lấy khăn tắm qua vớt người từ trong nước lên, vừa gọi tên cô.
Cảnh Tâm mơ mơ màng màng mở mắt ra, trông thấy gương mặt anh, thanh tỉnh mấy phần.
Tần Sâm cúi đầu nhìn cô, khẽ thở ra, giây tiếp theo trầm giọng hỏi: "Lần sau không thể ngủ ở trong phòng tắm."
Cảnh Tâm nhớ ra hiện giờ mình còn đang trần trụi, khuôn mặt có phần thẹn thùng, ngọ nguậy muốn vùng ra, "Em còn chưa tắm xong...anh ra ngoài trước đi."
Cô giãy dụa, khăn tắm trên иgự¢ bắt đầu trượt xuống, khuôn иgự¢ trắng nõn mượt mà rơi vào trong mắt Tần Sâm, ánh mắt anh bỗng dưng sầm lại.
Cảnh Tâm vừa nhìn liền biết ánh mắt anh không đúng rồi, hấp tấp kéo khăn tắm lên trên.
Đột nhiên Tần Sâm đặt cô lên bệ rửa mặt, trái tim Cảnh Tâm gia tăng tốc độ, nhìn chằm chằm gương lớn phủ đầy hơi nước trước mặt, dáng dấp hai người cũng tựa như được phủ trong tầng sương mù, cô căng thẳng nuốt nuốt nước miếng, mũi chân vô thức cuộn lại.
Tần Sâm nở nụ cười xấu xa nhìn cô, cúi đầu cắn nhè nhẹ bên tai cô, toàn thân Cảnh Tâm run rẩy, muốn cự tuyệt, lại có chút luyến tiếc.
Anh kéo cái khăn tắm đang được cô siết chặt trong иgự¢ ra, nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng dùng môi vuốt ve làn da dưới cổ cô, vừa liếm nhè nhẹ, từ từ di chuyển xuống bên dưới, dừng lại ở иgự¢.
Cô ngửa đầu, bật ra tiếng ՐêՈ Րỉ.
*Mọi người đoán xem sau này Cảnh Tâm có dùng món quà được Chu Nghi Ninh tặng không?????*