Cảnh Tâm chống hai tay lên иgự¢, thở hổn hển, gương mặt đỏ lựng, ánh mắt thoáng qua nhìn thấy Bố Duệ le lưỡi ngồi chồm hổm bên cạnh.
Bố Duệ mà cũng còn mang tới.
Bố Duệ rất thông minh, Tần Sâm vào thang máy nó cũng theo vào, khi Tần Sâm ôm Cảnh Tâm ra khỏi thang máy, nó cũng chạy theo sau.
Tần Sâm cúi đầu nhìn, cô bé con mặc chiếc áo lông màu trắng, tóc dài hơi rối, nhìn qua mềm mại như nhung.
Anh xoa nhẹ tóc cô, khẽ nói: "Đi thu dọn một chút, theo anh trở về."
Cảnh Tâm không vui, đẩy anh ra, tự mình đi đến cửa, "Em không về đâu, đêm nay muốn ở đây."
Tần Sâm theo sau kéo cô: "Vẫn còn cáu kỉnh sao?"
Cảnh Tâm ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận:
"Không có, em có cáu kỉnh gì đâu, đây là nhà em, em muốn về thì về thôi."
Anh nhìn cô vài giây, khóe miệng cong lên thỏa hiệp, "Được, vậy đêm nay chúng ta ở đây."
Cảnh Tâm: "..."
Ai muốn anh ở đây chứ!
Tần Sâm tự mình đi đến tủ giày thay dép, quay đầu thấy cô vẫn đang đứng đó.
Anh nhướn mày: "Sao còn không vào? Bên ngoài lạnh đó."
Cô không nhúc nhích, anh đi qua kéo người vào trong lòng mình, ôm eo cô dẫn vào bên trong, Bố Duệ không cần anh quay đầu gọi, cũng tự mình tung tẩy theo sau.
Hệ thống sưởi trong phòng rất ấm áp, Tần Sâm ϲởí áօ khoác, chỉ mặc một áo thun màu đen, nhàn nhã vắt chéo chân ngồi tựa vào sofa, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tâm.
Cảnh Tâm đang ngồi xổm bên cạnh sofa chơi với Bố Duệ, đây là lần đầu Bố Duệ đến nhà cô, cô vuốt đầu nó cùng nó nói chuyện, còn nhiệt tình dẫn Bố Duệ đi tham quan khắp nhà, mang nó đi làm quen với toilet.
Dù sao cũng chính là không thèm để ý tới anh.
Đệch, đến Bố Duệ anh cũng không
bằng.
Tần Sâm lấy bao thuốc ra, phát hiện đã hết thuốc, liếm mép một cái, bực bội ném vỏ bao thuốc vào thùng rác.
Cảnh Tâm dẫn Bố Duệ từ trong toilet đi rara, đúng lúc nhìn thấy anh ném bao thuốc vào thùng rác, đoán chắc là đã hết thuốc.
Trong lòng vui vẻ, không có thuốc phải không? Cho anh hút nữa đi.
Anh liếc cô cái: "Lại đây."
Cảnh Tâm mím môi, đứng yên bất động.
Anh nói: "Lại đây ngồi với anh."
Cảnh Tâm nghĩ một chút, song vẫn đi qua, đứng ở trước mặt anh.
Giây tiếp theo, bị anh kéo tay vào trong иgự¢, ngã ngồi trên đùi anh.
Nét mặt anh lộ vẻ ngả ngớn, nói: "Hết thuốc rồi, hôn môi nhé."
Cảnh Tâm: "..."
Sau đó, môi liền đã bị anh hôn.
Cách cái hôn trước không đến một giờ đồng hồ.
Lần này có sự khác biệt.
Tay Tần Sâm trượt vào trong áo lông của cô, ngừng một chút, sau đó hung hăng xoa nắn khối mềm mại trước иgự¢ cô, đúng như anh nghĩ, cô nàng này không mặc nội y.
Anh cúi đầu, ở bên tai cô cười xấu xa: "Thì ra không mặc thật."
Sắc mặt Cảnh Tâm bỗng chốc đỏ lên, vừa rồi lúc về đến nhà thay quần áo, nội y cũng không mặc, ai biết anh đuổi tới nhà cô chứ.
Tần Sâm liếc mắt nhìn Bố Duệ đang ngồi chồm hổm bên cạnh, đem hai tay cô vòng qua cổ mình, ôm cả người vào phòng ngủ, lấy chân đá cánh cửa phòng.
Trên đường đi Cảnh Tâm cố gắng đấu tranh, "Em không muốn."
Tần Sâm cứ thế áp cô xuống giường công chúa mềm mại, chống tay chăm chú nhìn cô một lúc, cúi đầu khẽ cắn vành tai cô, cười xấu xa: "Chúng ta vẫn chưa làm ở chỗ này."
Hơi thở ấm áp giống như dòng điện chạy qua cơ thể cô, cả người cô lập tức mềm nhũn, trong tiềm thức không muốn đầu hàng nhanh như vậy, đợi làm xong khẳng định cái gì cũng đã qua, cô mím môi không chịu lên tiếng, càng không chịu phối hợp.
"Không muốn thật hả?" Hơi thở dần dần đi xuống, dừng ở иgự¢ cô, cọ nhè nhẹ.
Toàn bộ cơ thể Cảnh Tâm đều run rẩy, ngón chân co lại, vùi mặt vào gối, quyết tâm không lên tiếng.
Anh lại hôn lên cổ cô, chầm chậm di chuyển đến vành tai, giây tiếp theo, ngậm vào khẽ cắn, tay thăm dò giữa hai chân cô, thành thạo khiêu khích.
Trong nháy mắt cô bật ra tiếng rên, cơ thể run lên không chịu được.
Anh nhanh chóng kéo quần áo của hai người xuống, môi đi xuống vị trí bàn tay đang chiếm đóng.
Thanh âm Cảnh Tâm mềm mại kéo dài
"A", nắm lấy tóc của anh, thân thể mãnh liệt co lại, hoàn toàn bị công phá.
Ngọn lửa tình lập tức bùng cháy.
Bao nhiêu nhiệt tình cũng không đủ.
***
Quả nhiên là trên giường thì không có chuyện gì không giải quyết được.
Sau đó, cả cơ thể Cảnh Tâm như nhũn ra, nằm sấp trong иgự¢ anh yên lặng nhắm mắt.
Tần Sâm xoa xoa cái đầu bù xù của cô, hỏi cô: "Ngủ rồi hả?"
"..." Cô không muốn nói chuyện với anh.
Anh không để ý lại mở miệng: "Không phải muốn cơ hội thử vai sao?"
Cô mạnh mẽ ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng, cứ im lặng nhìn anh như vậy.
Tần Sâm cảm thấy buồn cười, cố ý trêu cô: "Mấy tháng trước, anh ở đây hỏi em, nếu không được đóng nữ chính thì có theo anh không, em nói theo."
Sắc mặt Cảnh Tâm ửng đỏ, đều là sắc đỏ trước đó chưa tan hết, "Theo mà."
Cô cũng không trở mặt nhé.
Cũng không nghĩ sẽ phải rời khỏi anh, chỉ là lúc trước anh vẫn không nói một cách chính xác, cho hay không cho cơ hội thử vai, cô có hơi sốt ruột.
Anh rủ mắt, cười như không cười nhìn người trong lòng, "Cho em vai nữ chính, em sẽ càng quyết tâm theo hơn đúng không?"
Ánh mắt Cảnh Tâm lại sáng thêm một phần, "Hả? Ý của anh là?"
Kỳ thật nghe đã hiểu, chỉ muốn xác nhận lại một chút.
Anh khẽ cười, lại đem đầu cô áp vào trong иgự¢, "Muốn để em quyết tâm hơn nữa."
Đầu cô xoay qua xoay lại, muốn nhìn mặt anh, cuối cùng vẫn không đánh lại được khí lực của anh, ngọ nguậy vài cái, mái tóc bị anh xoa đến rối tinh rối mù.
Vài phút sau mới yên tĩnh trở lại.
Cả tay lẫn chân Cảnh Tâm cùng quấn chặt lấy anh, cười thỏa mãn: "Anh thật tốt."
Tần Sâm trong lòng ngứa ngáy, có chút thèm thuốc, nhưng bao thuốc đã rỗng rồi.
Anh cúi đầu nói một câu bên tai cô, giây tiếp theo, xoay người áp lên trên.
***
Ngày hôm sau Cảnh Tâm tỉnh lại, bên cạnh đã trống, Tần Sâm chắc đã đi làm.
Cô đỡ thắt lưng đứng dậy, lẳng lặng một hồi, bỗng nhiên cười ra tiếng, ngay lập tức gọi điện cho Thẩm Gia.
Thẩm Gia chậm rì rì hỏi: "Sao?"
Cảnh Tâm cười: "Cho chị một tin vui! Em đã có được cơ hội thử vai "Quyết định sinh mệnh cả đời"!"
Thẩm Gia mỉm cười: "Sáng nay đoàn làm phim đã điện thoại cho chị rồi, tự em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi hả?"
Cảnh Tâm ngó đồng hồ, đã mười hai giờ rồi!
Thẩm Gia tiếp tục cười: "Đêm qua em vất vả rồi, thời gian thử vai là ngày 8 tháng 12, em chuẩn bị cho tốt đi."
Nói hết lời, cúp điện thoại.
Cảnh Tâm: "..."
Đêm qua cô thực sự là vất vả mà!
Dùng cả tay chân mà lết xuống giường, đi rửa mặt thay quần áo, vừa mở cửa ra Bố Duệ liền bổ nhào đến, dọa cô hết hồn, "Bố Duệ, em vẫn ở đây hả?"
Nhà cô lấy đâu ra thức ăn cho chó đây...
Nhìn bộ dạng này của Bố Duệ, có lẽ đói phát điên rồi.
Cảnh Tâm sờ sờ Bố Duệ, cô cũng đang đói này.
Cô suy nghĩ có cần mang Bố Duệ quay về nhà Tần Sâm hay không, di động reo lên, là Tần Sâm gọi tới, vội vàng tiếp nhận, cô có chút oán trách: "Anh để Bố Duệ ở đây sao không với em một tiếng, em mới ngủ dậy á, Bố Duệ đói sắp điên rồi, chỗ em nào có đồ gì cho nó ăn đâu."
Tần Sâm cười khẽ: "Anh biết, vào sáng sớm nó toàn đói như vậy, sẽ không tức giận với em đâu."
Cảnh Tâm bẹp miệng: "Bố Duệ trung thành như vậy, sao tức giận với em được chứ..."
Cô sờ sờ Bố Duệ, tới tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác lông dài, chuẩn bị mang Bố Duệ về.
Tần Sâm: "Em xuống lầu đi, anh bảo dì giúp việc đưa chút đồ qua cho."
***
Cảnh Tâm mang Bố Duệ xuống lầu, quả nhiên thấy dì giúp việc và lái xe đang đứng chờ dưới lầu, mang theo rất nhiều đồ.
Cảnh Tâm dẫn dì giúp việc lên lầu, dì lấy thức ăn dùng cho Bố Duệ mang qua, để ở ban công, xong xuôi đâu đó liền rời đi.
Bố Duệ có đồ ăn, thỏa mãn quẫy đuôi.
Cô ngồi trước bàn ăn, ăn thức ăn bên ngoài giao tới, vừa lướt weibo, tấm hình hoa tàn chiều qua đăng lên, bình luận phía dưới đã lên đến một vạn, rất nhiều fan đều suy đoán ngụ ý trạng thái weibo này của cô, rất nhiều fan cho rằng cô đã chia tay với Tần Sâm.
Nhiều tài khoản hot weibo mượn đề tài phát huy~~~
"Cảnh Tâm đăng weibo ngụ ý không rõ, trưng ra hình hoa tàn, phải chăng ám chỉ tình cảm với Tần Sâm đã đi đến hồi cuối?"
Kịch bản chia tay phong ba của cô và Tần Sâm lại cập nhật chương mới.
"Không phải chứ? Không cần nha! Tôi vừa mới là fan của CP này đó! Video đập Kha Đằng tôi vẫn còn lưu đây! Mỗi ngày ăn thức ăn cho chó một lần, giờ bạn nói với tôi bọn họ đã chia tay là sao? "
"Tôi mới vừa có lòng tin hai người này là thực sự yêu nhau đấy! Mới trở thành fan cuồng của hai người này nha! Nhất là Bình Hoa, càng ngày càng thích đó, xem hình này không hiểu sao có loại cảm giác thê lương..."
"Cách bức hình cũng có thể nhìn ra cảm giác thê lương, sẽ không là sự thật chứ? "
"Chia là tốt! Vừa có thể tìm niềm vui mới."
"Người ta không thể đăng hình hoa tàn sao? Bộ cứ đăng cái này chính là chia tay hả?"
...
Cảnh Tâm rất rõ tấm hình kia, hôm qua tâm trạng cô tương đối sa sút, quả thực là muốn mượn tấm hình để giãi bày, nhưng không ngờ mọi người nghĩ tới phương diện chia tay.
Bây giờ cô đang rất vui, hình này nhìn thế nào cũng cảm thấy thê lương mà! Cô chụp rõ ràng chính là loại hiện tượng tự nhiên của mùa đông mà!
Ăn cơm xong, Cảnh Tâm xuống lầu dắt chó đi dạo, tiện thể mua một bó hoa ở cửa hàng trong tiểu khu kế bên, về đến nhà liền ngồi xuống thảm bắt đầu cắm hoa, dùng chính bình hoa lần trước lấy từ nhà Tần Sâm mang về để cắm hoa.
Cô lấy máy ra chụp một bức hình vô cùng đẹp, đăng lên weibo.
Cảnh Tâm V: Hoa trong vườn đều bị mùa đông lạnh tàn phá hết rồi, cho nên đã mua một bó, đẹp chứ hả?
<ảnh>
Vậy là giải quyết xong trạng thái weibo vô nghĩa ngày hôm qua, cũng như đập tan tin nhảm chia tay.
"Bình Hoa ơi! Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ! Còn tưởng rằng cô thực sự chia tay Tần Tổng rồi! "
"Đã nói mấy cái tài khoản hot kia nhiều chuyện mà, đăng bừa cái hình cũng bị phỏng đoán nửa ngày, thật là, hại tôi lo lắng vô ích!"
"Hứa với tôi đi Bình Hoa, cho dù phải chia tay, trước hết phải lấy cho được vai nữ chính đã."
Cảnh Tâm: "..."
Không có vai nữ chính cô cũng không muốn chia tay!
Sau khi tan tầm Tần Sâm cũng không quay về nhà mình, trực tiếp lái xe về bên nhà Cảnh Tâm.
Cảnh Tâm đã chiếm được cơ hội thử vai nữ chính, vô cùng vui vẻ mà tiếp đón, anh muốn kiểu nào thì được kiểu đó, anh hiện tại là đại gia, là kim chủ, cô cam tâm tình nguyện dâng cho lên anh.
Hai người ở bên này chỉ có một vấn đề, chính là đã ủy khuất Bố Duệ.
Biệt thự của Tần Sâm sân rất lớn, Bố Duệ muốn phá thế nào thì vui vẻ quậy như thế đó, tại nhà của Cảnh Tâm thì không được, vì vậy mỗi ngày Cảnh Tâm vừa nghiền ngẫm kịch bản, còn có thêm một nhiệm vụ, chính là xuống lầu dắt chó đi dạo.
Đám chó săn có mặt khắp mọi nơi chụp được hình cô dắt chó đi dạo, so sánh hình trong phim điện ảnh "Giải thoát", xác nhận con chó này chính là Bố Duệ của Tần Sâm.
Thế là, cư dân mạng lại bắt đầu trêu chọc, hai người này thực có tình thú, còn thay đổi chỗ ở, phòng ở nhiều chính là tự do buông thả!
Trước buổi thử vai một ngày, Cảnh Tâm còn đang ở nhà xem kịch bản, Chu Nghi Ninh gọi điện thoại cho cô, "Tôi đóng máy rồi!"
Cảnh Tâm cười: "Chúc mừng cô nha, tối nay tôi mời cô ăn cơm nhé?"
Chu Nghi Ninh nghĩ một lúc: "Tốt quá, có điều giờ cô có rảnh không? Tôi muốn cùng cô đi dạo siêu thị gia dụng, tôi muốn đổi cái sofa."
Khoảng thời gian trước Chu Nghi Ninh dọn ra khỏi Tần gia, mua một căn hộ làm nhà của riêng mình, hôm chuyển sang nhà mới cô còn mời rất nhiều bạn bè qua chơi, để nhà mới có thêm nhiều nhân khí (hơi người).
Cảnh Tâm nhìn nhìn kịch bản trong tay, thật ra mấy ngày nay xem cũng được khá nhiều, nghĩ nghĩ liền đáp ứng: "Được."
Chu Nghi Ninh: "Vậy cô cũng không cần lái xe đâu, chờ một lát tôi chạy thẳng qua đón cô."
Cảnh Tâm thay quần áo xong, chờ một lúc Chu Nghi Ninh đã đến.
Cô sờ sờ đầu Bố Duệ, để sẵn thức ăn cho nó, "Bố Duệ, chị ra ngoài nhé, em ở nhà trông nhà nha."
Bố Duệ ngao một tiếng, theo sát cô đến cửa, ngồi chồm hổm ở cửa nhìn cô rời đi.
Chu Nghi Ninh dừng xe dưới lầu, vẫn là chiếc xe việt dã dũng mãnh kia.
Sau khi đưa chiếc xe này cho Chu Nghi Ninh, Tần Sâm lại mua thêm một chiếc.
Cảnh Tâm mở cửa xe ra, ngồi vào ghế lái phụ, buông câu cảm thán: "Vẫn chưa quen với cái xe cao như vậy."
Chu Nghi Ninh liếc nhìn đôi chân dài của cô: "Chân dài như vậy có gì mà không quen hả?"
Cảnh Tâm giở giọng xem thường: "Tôi nói chính là độ cao thấp, đâu liên quan gì chân dài hay ngắn chứ, có điều những ngày tuyết rơi, chạy xe này vô cùng tốt."
Chu Nghi Ninh cười cười, lái xe ra ngoài.
Tới siêu thị, Chu Nghi Ninh kéo cô lên thẳng tầng ba, Cảnh Tâm hỏi: "Không dạo ở tầng một sao?"
Chu Nghi Ninh lắc đầu: "Không cần, tôi đã chọn xong mẫu rồi."
Hai người một đường đi đến chỗ trưng bày thương hiệu nào đó, Chu Nghi Ninh lượn một vòng, không tìm thấy mẫu sofa mong muốn kia, cô gái bán hàng nhận ra Cảnh Tâm, nhiệt tình theo sát cô giới thiệu, Cảnh Tâm chỉ chỉ Chu Nghi Ninh, "Là cô ấy mua thôi."
Cô bán hàng vội vàng chuyển hướng qua Chu Nghi Ninh.
Chu Nghi lấy điện thoại di động ra, mở một bức hình: "Sofa này không có hả?"
Cô bán hàng ngây người mônt chút, sau đó lắc đầu: "Dạ không ạ, mẫu sofa này hình như là mẫu cũ mấy năm trước, quý khách có thể xem thử mẫu mới khác, cũng gần giống mẫu này, có mấy màu có thể chọn ạ."
Cảnh Tâm nhìn theo hướng tay chỉ của cô gái bán hàng, nói câu: "Mẫu này thật đẹp, rất phù hợp với phong cách trang trí nhà của cô."
Chu Nghi Ninh không biết đang phân vân điều gì, lắc lư một vòng, rồi buông một câu: "Thôi bỏ đi, không mua nữa."
Cảnh Tâm: "..."
Trước ánh mắt của cô gái bán hàng, hai người rời đi.
Chu Nghi Ninh đóng sầm cánh cửa xe, nói câu: "Sofa đẹp của nhà Quý Đông Dương, không ngờ là mẫu cũ của mấy năm trước."
Cảnh Tâm quay đầu nhìn cô ấy, hoàn toàn không bình tĩnh nổi: "Cô nói cái gì? Cô sao mà biết sofa nhà Quý Đông Dương là cái dạng nào?"
Phải biết rằng, Quý Đông Dương chưa bao giờ tiết lộ hình ảnh cuộc sống của mình lên weibo, có lẽ ạn là nghệ sĩ giấu chuyện cá nhân tốt nhất giới giải trí.
Chu Nghi Ninh quay đầu cười: "Tôi đi qua nhà anh ta á."
Cảnh Tâm: "..."
Hai người này thông đồng ở cùng một chỗ lúc nào vậy?
***
Buổi tối về đến nhà, Cảnh Tâm đã tiêu hóa được một số tin hóng hớt nào đó.
Tần Sâm đã tắm rửa xong, biếng nhác dựa trên sofa, nghiêng đầu nhìn cô, "Về rồi hả?"
Hệ thống sưởi trong nhà rất ấm áp, Cảnh Tâm cởi chiếc áo khoác nặng nề ra, chỉ mặc một chiếc áo cao cổ màu đen, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, dáng người cực đẹp.
Cô lết đến ngồi xuống sofa, đem đôi tay đã lạnh nhét vào trong tay anh sưởi ấm.
Khóe miệng Tần Sâm cong lên, đưa tay nắm lấy bả vai cô, đem cả người ôm vào trong lòng, một bàn tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cơ thể ấm lên, Cảnh Tâm chui từ trong lòng anh ra, chạy vào trong phòng đem kịch bản và tiểu thuyết ra, định xem lại lần nữa.
Tần Sâm liếc cô, giọng rề rà: "Mấy cuốn này đều sắp bị em làm tả tơi hết rồi."
Cảnh Tâm đầu cũng không ngẩng, "Xem nhiều lần, cảm nhận mỗi lần đều không giống nhau, như vậy mới có thể đem vai Kiểu Vi diễn được tốt hơn chứ."
Mặc dù cô không nói , cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng Tần Sâm biết cô rất căng thẳng.
Anh đứng lên, rút điếu thuốc trong bao ra, cầm theo bật lửa đi đến ban công, khom người sờ sờ Bố Duệ, bật lửa châm thuốc hút.
Anh quay lưng về phía ban công, uể oải dựa vào lan can, một chân dẫm lên thềm lan can, nhìn về phía Cảnh Tâm.
Vài phút sau, Cảnh Tâm buông kịch bản trong tay xuống, đi đến ban công, lấy thuốc trong tay anh đưa lên miệng mình, dùng sức hút mấy hơi, Tần Sâm cúi đầu nhìn cô, không ngăn cản.
Cảnh Tâm hút mấy hơi xong tự mình dập tắt thuốc, cọ cọ đầu trong иgự¢ anh, "Nói rồi đấy, anh không được can thiệp, phải công bằng không được thiên vị."
Anh xoa xoa tóc cô, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Cô lại nói: "Nhỡ đâu đạo diễn cảm thấy em không phù hợp thì phải làm sao?"
Anh nói: "Em đừng căng thẳng, biên kịch và nguyên tác đều đã đề cử em."
Cảnh Tâm lập tức ngẩng đầu, ánh mắt toả sáng hết sức: "Anh nói thật chứ? Cửu An cũng đề cử em sao?"
Tần Sâm cười cười: "Ừ"
Đạo diễn là bạn của Chương đạo diễn, có lẽ đã nghe chuyện đoàn làm phim "Giải thoát", đối với anh có điều cố kỵ(1), lo lắng anh can thiệp làm ảnh hưởng đoàn làm phim trong quá trình làm việc, cho nên đối với chuyện Cảnh Tâm đóng nữ chính còn có chút phân vân.
(1)Cố kỵ : băn khoăn, lo lắng do dự, kiêng nể, kiêng dè.
Anh cúi đầu, "Còn căng thẳng sao?"
Cảnh Tâm im lặng, nói không căng thẳng là giả, cô lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy, có nhiều khả năng đây sẽ là cơ hội để cô có thể lần đầu tiên giành được vai nữ chính, tình tiết phim cũng là thể loại cô thích, điểm quan trọng nhất, đây là cơ hội mà Tần Sâm tặng cho cô.
Đối với cô mà nói, ý nghĩa vô cùng lớn.
Cô lo sợ để vuột mất kịch bản này.
Không muốn để Tần Sâm thất vọng.
Tần Sâm đột ngột khom người bế cô lên, Cảnh Tâm kêu nhỏ, ôm chặt cổ anh, "Anh làm gì vậy, bỏ em xuống, em còn muốn xem kịch bản..."
Anh nói: "Đừng xem nữa, em đã xem rất nhiều lần rồi."
Cảnh Tâm giãy giụa, "Muốn xem mà..."
Tần Sâm mặc kệ đem người bế vào trong phòng ngủ, đătn vào trong giường, Cảnh Tâm ngọ nguậy ngồi lên, lại bị anh ấn trở về.
Tên khốn này! Cô nhịn không được vung chân đá người.
Mắt cá nhân bị nắm lại, cơ thể anh ép xuống, cúi đầu nhìn cô cười xấu xa:
"Cho em giải tỏa áp lực."
Cảnh Tâm: "..."
***
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Tâm bị chuông báo làm tỉnh, "Hôm nay phải đi thử vai."
Tần Sâm híp mắt tìm di động nhìn một cái, tắt chuông báo thức, quăng di động, lại kéo người vào trong lòng, tay ôm mặt cô, "Đừng ồn ào, mới sáu giờ rưỡi thôi, ngủ thêm một tiếng nữa."
Bé con này đang căng thẳng quá độ sao? Mười giờ mới bắt đầu thử vai, đặt chuông báo thức sáu giờ rưỡi làm gì?
Cảnh Tâm được anh dụ dỗ mấy câu, vẫn ngủ không được, cứ mải lo lắng chuyện thử vai.
Tần Sâm không thể nhịn được nữa, trực tiếp xoay người đè lên cô, ở bên tai cô tàn bạo nói: "Nếu em dồi dào khí lực như thế, vậy chúng ta làm thêm lần nữa để giải tỏa áp lực."
Cảnh Tâm: "..."
Giải tỏa áp lực quá độ rồi đó.
Hai người thiếu chút nữa đến muộn, Cảnh Tâm không quan tâm cả người ê ẩm, xuống xe một cái liền chạy vọt đi.
Thẩm Gia ở tầng một của Hoa Thần đợi cô đã nửa tiếng, nhìn thấy người chạy đến vội vàng giữ cô lại: "Đại tiểu thư của tôi ơi! Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu mà!"