Bình Hoa Giới Giải Trí - Chương 59

Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên

Chu Nghi Ninh rụt cổ một cái nhỏ giọng lầm bầm: "Chả đúng còn gì, chính là quả do mình trồng, trách ai được?"
Tần Sâm trầm giọng nói: "Nói đủ chưa?"
Chu Nghi Ninh cười cười, chạy ra chỗ khác.
Cảnh Tâm thay quần áo xong đi ra, còn chưa kịp tháo trang sức đã nhận được điện thoại của Cảnh Lam Chi, giọng nói của bà không vui: "Tâm bảo bối à, con cùng Tần Sâm sao lại thế này? Ba ngày hai bữa đều lên trang đầu, con xem lần này... Bởi vì cái gì kia trên hot search, xế chiều hôm nay mẹ và dì con cùng mấy người nữa uống trà, tất cả mọi người đều đang nói về chuyện này, đây đúng là làm trò cười, hai đứa sao không chú ý một chút, ba con đang rất tức giận."
Cảnh Tâm che mặt, có chút buồn bực nói: "Mẹ, đây là ngoài ý muốn, hơn nữa cũng không phải ba ngày hai bữa lên trang đầu được không? Nào có khoa trương như vậy."
Chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Cảnh Lam Chi có chút đau đầu, thở dài: "Con bảo mẹ phải nói con làm sao mới tốt đây? Vốn chuyện xấu của Tần Sâm đã nhiều, sau khi con ở cùng một chỗ với cậu ta, đã lên đầu trang tin tức mấy lần rồi? Tự con tính một chút. Mỗi lần lên báo tiêu đề của báo thế nào con cũng biết, không là kích động hôn, thì là ở chung, bây giờ lại là..."
Sắc mặt Cảnh Tâm ửng đỏ, phản bác: "Vậy cũng không thể trách con, đám chó săn đó muốn chụp con, mấy tài khoản hot weibo muốn nói về con cũng không phải là chuyện con có thể khống chế."
Nghĩ theo hướng tích cực, ngôi sao khác muốn lên trang đầu cũng không có dễ như vậy đâu.
Cảnh Lam Chi nói: "Nếu hai đứa chú ý một chút có thể bị người ta chụp ảnh sao?"
Cảnh Tâm: "Được rồi, con đã biết."
Cô ứng phó vài câu rồi cúp điện thoại, chỉnh trang lại bản thân rồi đi ra khỏi phòng.
Tiểu Thất đưa túi cho cô, cười nói: "Tần tổng đến đây."
Cảnh Tâm giương mắt nhìn chung quanh một lần, thân ảnh cao lớn của Tần Sâm đứng cách đó không xa, đang cùng đạo diễn Từ nói gì đó, cô cắn môi nói với tiểu Thất: "Cô về trước đi."
Cô đi về phía Tần Sâm, cảm thấy ánh mắt của toàn bộ đoàn làm phim dường như đều đang dừng trên người cô, áp lực thật lớn, ngại không chịu được.
Tần Sâm đi đến trước mặt cô, nghiêng đầu cười một cái: "Đỏ mặt cái gì?"
Cảnh Tâm ngẩng đầu lườm anh, không biết xấu hổ sao mà còn hỏi!
Tần Sâm cười, ôm cô cùng nhau đi ra chỗ để xe: "Đi nào, đi ăn cơm."
Cảnh Tâm cùng anh rời đi, đoàn làm phim nhìn theo bọn họ, bọn họ vừa đi đám người này liền nhốn nháo.
Trợ lý đạo diễn hỏi: "Đạo diễn Từ, lúc trước Tần tổng có phải cũng tặng vé xem phim cho đoàn làm phim hay không ạ?"
Sau khi phim "Giải thoát" chiếu, cụ thể Tần Sâm bao bao nhiêu phòng vé bọn họ cũng không biết, dù sao cũng có rất nhiều vé được tặng ra ngoài, toàn bộ công ty mỗi người có một vé, nhân viên công tác ở mỗi đoàn làm phim cũng đều có.
Đạo diễn Từ cười: "Có tặng, một lát nữa sẽ phát cho mọi người."
Lúc phát cơm hộp, thuận tiện phát luôn vé xem phim.
"Ơ kìa, hot search trên weibo đã bị xoá, bất quá vẫn có rất nhiều người đang bàn luận, có một đề tài mới vừa xuất hiện, toàn dân đi xem dấu hôn."
"Fu*k, cái này đủ тһô Ьạᴏ nha! Sao lại có cái phim điện ảnh mang cảm giác lệch lạc thế này?"
"Đoán chừng người đến rạp xem phim không phải đi ngắm anh Đông, mà là đến chiêm ngưỡng cái dấu hôn ướƭ áƭ kia."
"Ha ha ha ha ha..."
---
Sau khi Cảnh Tâm cùng Tần Sâm lên xe, Tần Sâm xoa nhẹ tóc cô, nhỏ giọng cười: "Bởi vì chuyện xấu trên weibo sao? Yên tâm đi, anh đã cho người xoá rồi."
Cảnh Tâm bĩu môi, giọng nói u oán: "Xoá cũng vô dụng, mọi người thấy hết rồi, đều tại anh..."
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, đem người ôm vào trong иgự¢, nhớ đến lời Chu Nghi Ninh, ở bên tai cô cười khẽ, hiếm khi nói lời dễ nghe, anh nói: "Ừ, như vậy cũng tốt, nhân dân cả nước đều biết em đã bị anh đánh dấu, ai cũng không dám có ý khác."
Nhân dân cả nước...
Cảnh Tâm bị lời của anh lấy lòng, không nhịn được cười, ngẩng đầu đắc ý nhìn anh: "Vậy anh cũng đừng ỷ lại, bây giờ em có tận bảy trăm vạn fan rồi đấy."
Khoé miệng Tần Sâm nhẹ nhàng cong lên.
Tần Sâm lái xe, Cảnh Tâm lấy điện thoại di dộng ra lướt weibo, hot search quả nhiên không có tên cô, tuy nhiên tìm một chút, phát hiện một topic mới.
#toàn dân đi xem dấu hôn#
Cảnh Tâm: "..."
"Đề tài xấu hổ của năm, chưa từng nghĩ rằng, có thể phóng túng như vậy."
" Có cảm giác tối nay rạp chiếu phim chắc sẽ rất náo nhiệt, nhất là suất chiếu của "Giải thoát", đạo diễn tuyệt đối không nghĩ đến, chiều hướng dư luận sẽ biến thành như vậy."
"Đừng nói đến đạo diễn được không? Bây giờ tôi muốn biết phản ứng của Cảnh Tâm cùng Tần Sâm, nội tâm Tần Sâm chắc đang gào thét, mẹ nó, dấu hôn của bố mày bị nhân dân cả nước chiêm ngưỡng! Đúng là ngày của cẩu độc thân! "
"Cảm tạ Tần tổng, cảm tạ Bình hoa, cảm tạ đạo diễn, cảm tạ phim điện ảnh "Giải thoát" để tôi có thể trải nhiệm cảm giác cả một ngày ăn thuốc kích thích là thế nào, thành công chịu đựng mệt mỏi khi đi qua kỳ nghỉ dài hạn."
"Đến đây, phấn khích, dù sao cũng có rất nhiều thời gian..."
Bình luận càng ngày càng bất nhã, Cảnh Tâm rất khoát không nhìn nữa.
Đèn đỏ, cô đưa di động đến trước mặt Tần Sâm, Tần Sâm cúi đầu nhìn một cái, lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
Rất nhanh, trên weibo liền yên tĩnh.
Rạp chiếu phim, khắp nơi đều là người nghe danh của "Giải thoát" mà đến, rất nhiều người không mua được vé đề thất vọng rời đi, ngoài cửa còn có người trục lợi bán vé, giá vé đắt lên gấp ba lần, thế mà vẫn bị tranh ςướק.
Chu Thân cùng Tần Ninh, Nhạc Minh và mấy người khác tổ chức thành một đoàn để đến đây xem phim, vé cầm trên tay vẫn lại là vé mà Hoa Thần đưa.
Tần Ninh cười cười: "Anh Sâm rất khí phách nha, đặt bao hết không biết bao nhiêu phòng vé, may mắn tôi lấy nhiều."
Nhạc Minh đi theo cười: "Đó là, Bình hoa yêu tinh kia đóng, còn có Bố Duệ, có thể không bao sao?"
Chu Thân phe vẩy tờ vé trong tay, cười to: "Từ ngày anh Sâm cùng Bình hoa yêu tinh ở chung một chỗ, xảy ra rất nhiều chuyện nha, trước kia có náo loạn scandal với nữ minh tinh thì cũng không lớn như vậy, Bình hoa yêu tinh kia là yêu tinh chuyển thế sao? Thực sự mà nói đúng là tai hoạ liên tục..."
Nhạc Minh khinh bỉ cậu ta: "Nói nhăng cuội cái gì đấy, cẩn thận bị anh Sâm lột da."
Tần Ninh cười lạnh: "Cậu ta là đang nói chuyện rượu lần trước, đây còn không phải là tự tìm sao, bình hoa quái nhân kia có khả năng cao thôi."
Nói đến cái này Chu Thân liền tức điên, nhấc chân đạp cậu ta một cái, "Còn không phải tại hai người liên hợp hại tôi sao!"
Tần Ninh: "Không phải đã tặng cho cậu mấy thùng sữa tươi rồi sao."
Nhạc Minh vỗ vỗ bả vai Chu Thân: "Về uống sữa nhiều một chút."
Chu Thân: "Cút!"
Phim bắt đầu chiếu, có người xì xào bàn tán: "Cái dấu hôn ướƭ áƭ kia bao giờ thì xuất hiện thế?"
"Bạn của tôi đã xem qua, hình như khoảng phút thứ năm mươi hay sao đấy."
"Ha ha ha, ngồi chờ."
---
Buổi tối, Tần Sâm lười biếng dựa lưng vào lan can hút thuốc, điện thoại di động để trên bàn kêu, nhìn một cái, nhận điện: "Mẹ, chuyện gì?"
Mẹ Tần rất hưng phấn: "Mẹ vừa cùng chị dâu con xem phim xong."
Tần Sâm hơi đau đầu: "Sao mẹ cũng thích tham gia náo nhiệt vậy, buổi tối không đánh mạt chược sao?"
Mẹ Tần cười: "Ai nha, tất cả mọi người đều đang nói về Bình hoa kìa, không phải, là phim Cảnh Tâm đóng. Không phải con cho mọi người vé xem phim sao, mẹ liền đi xem. Con chừng nào thì đem cô bé kia về đánh mạt chược với mẹ?"
Tần Sâm liếm mép một cái, lười biếng chuyển chủ đề, dựa lưng vào lan can nhìn về phía phòng ngủ, dưới ánh đèn màu cam, cái chân nho nhỏ hở ra khỏi lớp chăn mềm mại, khoé miệng anh cong lên: "Chờ Cảnh Tâm quay xong bộ phim lần này đã."
Mẹ Tần mừng rỡ: "Được rồi, con sớm mang con bé trở về nha!"
Tần Sâm thản nhiên dạ một tiếng, cúp điện thoại.
Dập tắt điếu thuốc, đi vào phòng ngủ đứng bên cạnh giường, vén chăn ra ôm cô vào lòng, anh đứng bên ngoài một lát, trên người có hơi lạnh.
Cảnh Tâm vô thức rụt lại một cái, mơ hồ nói nhỏ: "Anh lạnh..."
Tần Sâm cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng cắn cái tai xinh xắn của cô: "Không phải em vừa chê anh nóng sao?"
Cảnh Tâm: "..."
Luận da mặt dày, cô vĩnh viễn không đấu lại anh.
Khoé miệng Tần Sâm cong lên: "Mấy ngày nữa cùng anh về nhà đi."
Cảnh Tâm mơ mơ màng màng lặng lẽ híp mắt, mê man nhìn anh, "Về là về đâu?"
"Mẹ anh bảo mang em về chơi mạt chược."
"!!!"
Cô hoảng sợ suýt bật dậy, bị Tần Sâm giữ chặt ấn vào trong lòng, "Ngủ thôi."
---
Sau khi phong ba về dấu hôn nổi lên, "Giải thoát" trở thành phim có doanh thu phòng vé cao nhất, toàn bộ đoàn làm phim đều vui vẻ, duy chỉ có mình đạo diễn Chương là không vui nổi, ông ta nhìn về phía trợ lý của Tần Sâm, vẻ mặt sầu khổ: "Tần tổng thật sự rất tức giận sao?"
Trợ lý gật đầu: "Mặc dù không khủng bố bằng lần ở đoàn làm phim nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu đâu."
Cậu ta nhịn không được vỗ vai đạo diễn Chương, "Đạo diễn Chương, ông cố ý phải không?"
Đạo diễn Chương: "Làm sao có thể?"
Mặc dù có một chút cố ý, nhưng loại chuyện này sao ông ta có thể thừa nhận.
Trợ lý lại nói: "Tuy rằng doanh thu phòng vé rất cao,nhưng Tần tổng nói, năm nay là năm hạn của ông nên mọi việc không thuận lợi, bộ phim sau vẫn nên đổi một đạo diễn khác, ông nghỉ ngơi mấy tháng trước."
Đạo diễn Chương: "..."
Trợ lý đồng tình vỗ vai ông ta một cái: "Vừa đúng lúc có thể mang vợ con ra nước ngoài du lịch, rất tốt."
Đạo diễn Chương: "..."
Cửa phòng họp mở ra, Tần Sâm dẫn đầu đi, thản nhiên liếc đạo diễn Chương một cái.
Đạo diễn Chương cúi đầu cười gượng, ngượng ngùng nói: "Tần tổng, tôi cảm thấy đi du lịch thì quên đi, tôi vẫn tương đối thích quay phim."
Tần Sâm cười khẽ: "Doanh thu phòng vé không tệ, đây là Hoa Thần thưởng cho ông, vé máy bay và khách sạn đều đã giúp ông đặt xong."
Nói xong, xoay người đi.
Nội tâ๓ đạ๏ diễn Chương phát điên, ánh mắt ai oán.
Trợ lý vỗ cánh tay ông ta một cái, nhỏ giọng nói lời thật lòng: "Đạo diễn Chương, về sau quay phim, nếu có cùng Cảnh tiểu thư ở cùng một đoàn làm phim, vẫn phải vô cùng cẩn thận."
Cảnh Tâm đang quay ở phim trường, đạo diễn vừa hô qua, tiểu Thất liền cầm điện thoại di động chạy tới, "Chị Gia Gia gọi điện."
Cảnh Tâm vội vàng nhận, "Chị Gia Gia, chuyện gì vậy?"
Thẩm Gia nói: "Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập công ty, tối nay có một buổi tiệc rượu, ông chủ gọi em cùng tới, đem nay vừa vặn em không phải quay phim, quay xong thì đến đây đi."
Ngoại trừ liên hoan của đoàn làm phim và những trường hợp cần thiết, Cảnh Tâm cũng không quá thích cái thể loại gọi là tiệc rượu thế này, bất quá nếu là tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty cô vẫn gật đầu nói: "Được rồi."
Buổi chiều quay phim xong, Cảnh Tâm về nhà thay một bộ lễ phục, tỉ mỉ ăn diện một chút.
Buổi tối Tần Sâm phải đi xã giao, hai người vừa vặn tách nhau ra.
Cảnh Tâm vén váy từ trên xe bảo mẫu đi xuống, Thẩm Gia đã đứng một bên, thấy cô liền đi lên phía trước vài bước, "Chúng ta đi thôi."
Cô gật đầu: "Ừ."
Đi đến cửa phòng tổ chức tiệc, Thẩm Gia nhìn cô: "Nói trước với em một chuyện."
Cảnh Tâm quay đầu nhìn Thẩm Gia, nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì?"
Thẩm Gia nhíu mày: "Kha Đằng ở đó."
Cảnh Tâm trố mắt, lập tức nhíu mày: "Sao anh ta lại tới?"
Thẩm Gia phân tích cho cô: "Bây giờ Phương Khả là nữ chính của "Minh Phi truyền kỳ", Viên Dĩnh cũng góp mặt trong bộ phim đó với thân phận là nữ hai, bên đó còn mấy diễn viên nữa đều là nghệ sỹ của công ty chúng ta, em không có nhìn ra sao? Tinh Vũ đang muốn hợp tác lâu dài với công ty chúng ta, trước kia ông chủ muốn cùng hợp tác với Hoa Thần, nhưng những dự án lớn của Hoa Thần thì đều cùng hợp tác với Truyền thông Thời Gian, chủ yếu nhờ truyền thông nâng đỡ cho nghệ sĩ, tài nguyên có thể cho công ty chúng ta cũng không nhiều, công ty chúng ta hai năm nay cũng không thể so với trước kia, có chút xuống dốc, đại khái là Kha Đằng đưa ra điều kiện, về sau nâng đỡ nghệ sỹ của công ty chúng ta, anh ta có tiền có tài nguyên, nguyện ý bỏ tiền. Đây không phải là ông chủ tìm đường đi mới hay sao."
Cảnh Tâm mím môi, không nói gì.
Có chút do dụ không biết có nên đi vào hay không.
Đúng lúc này, có người sau lưng hô một tiếng: "Tâm Tâm."
Cảnh Tâm quay đầu nhìn, thấy Viên Dĩnh đang kéo tay Phương Thi Nhiên đi tới, hai người đi đến trước mặt cô, Viên Dĩnh cười cười: "Sao lại đứng ở cửa mà không vào thế?"
Cảnh Tâm nhìn cô ta một cái, mỉm cười nói: "Không có việc gì, cũng nên vào rồi."
Cô nhìn Thẩm Gia, hai người cùng đi vào.
Trong phòng cơ bản đều là tuấn nam mỹ nữ, có một số người nhìn trông rất trẻ, khoảng mười mấy tuổi. Nghe nói gần đây công ty ký không ít hợp đồng với người mới.
Đứng ở vị trí trung tâm nhất là ông tổng của truyền thông Quang Ảnh, người bên cạnh ông ta chính là Kha Đằng.
Cảnh Tâm vừa mới vào, Kha Đằng đã nhìn thấy cô, anh ta quơ quơ ly rượu nhìn về phía cô, mỉm cười đi tới.
"Cảnh tiểu thư, đã lâu không gặp."
Cảnh Tâm nhìn anh ta, không mặn không nhạt nói: "Kha tổng, có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Kha Đằng quét trên người cô, hôm nay cô mặc một bộ lễ phục hở vai, đầu vai mượt mà trắng nõn, trước иgự¢ căng tròn no đủ, vô cùng câu dẫn.
Anh ta tới gần, thanh âm rất thấp: "Lần trước ở thành phố S mời Cảnh tiểu thư khiêu vũ, Cảnh tiểu thư nói mắt cá chân bị thương, thời gian dài như vậy, chắc phải khỏi rồi chứ."
Lông mày Cảnh Tâm hơi nhíu lại, lui về sau một bước, lãnh đạm nói: "Hôm nay tôi không muốn khiêu vũ, Kha tổng mời người khác nhảy đi, nơi này chắc có rất nhiều nữ nghệ sĩ nguyện ý nhảy với anh."
Nói hết câu, cô xoay người định đi.
Viên Dĩnh đứng chắn trước mặt cô, giả bộ khuyên nhủ: "Tâm Tâm, không phải chỉ là nhảy một bài sao? Nhiều người nhìn như vậy, cô hãy cùng Kha tổng khiêu vũ một bài thì có sao đâu? Thẳng thừng tổn hại mặt mũi đàn ông như thế thì không tốt lắm đâu."
Cảnh Tâm nở nụ cười, nhìn cô ta: "Cô đã muốn nhảy, vậy thì cô đi."
Nói xong không nhìn cô ta nữa, xoay mũi giày cao gót ưu nhã rời đi.
Viên Dĩnh cúi đầu, một giây sau, sắc mặt như bình thường đi về phía Kha Đằng, cười vô cùng kiều mỵ: "Kha tổng, không thì tôi cùng anh nhảy?"
Kha Đằng giễu cợt cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, không có hứng thú, "Quên đi."
Anh ta nhìn bóng dáng Cảnh đang đi vào một góc hẻo lánh trong phòng, ánh mắt trầm xuống.
Cảnh Tâm cùng mấy nghẹ sĩ quen biết trong công ty chào hỏi, trò chuyện vài câu, nhận ly rượu vang do phục vụ đưa tới, khẽ nhấp vài ngụm.
Thừa dịp mọi người đang chơi đùa náo nhiệt, đi về dãy ghế bên cạnh nghỉ ngơi.
Lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gửi tin nhắn trên Webchat cho Tần Sâm.
Bên Tần Sâm có vẻ ầm ỹ, nhìn thấy tin nhắn webchat đã là chuyện của một giờ sau.
Xem xong nội dung của tin nhắn, sắc mặt trầm xuống, dập tắt điếu thuốc đứng lên, vỗ vô Phó Cảnh Sâm bên cạnh, cầm áo khoác lên, "Tôi đi trước, cậu ứng phó một chút."
Phó Cảnh Sâm ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác quanh thân thể anh đầy hàn khí, hỏi một câu: "Chuyện gì?"
Tần Sâm cười lạnh một tiếng: "Không có việc gì, đi đây."
Ra khỏi hội sở, một luồng gió lạnh ập đến, Tần Sâm thoáng nhìn thấy Chu Thân đang cúi gằm đầu đi tới, xách cổ áo của cậu ta, "Đi theo tôi."
Chu Thân không hiểu chuyện gì, hơi sợ: "Anh Sâm, em gần đây không có hại người..."
Tần Sâm liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Nghĩ gì vậy, bảo cậu lái xe cho tôi, tôi uống rượu."
Chu Thân lập tức yên lòng, cười cười: "Lái xe thôi chứ gì, không thành vấn đề."
Đến bãi đỗ xe, Chu Thân quơ quơ chìa khoá xe: "Dùng của em hay của anh."
Tần Sâm đem chìa khoá ném cho cậu ta.
Cảnh Tâm không đợi được đến lúc tiệc rượu kết thúc, liền tìm một cái cớ chuẩn bị rời đi.
Tổng giám đốc Quang Ảnh cười cười: "Cảnh Tâm gấp cái gì, tất cả mọi người vẫn ở đây."
Cảnh Tâm cười nhẹ: "Tôi có chút không thoải mái, mai còn phải quay phim, muốn đi trước, Phạm tổng xin thứ lỗi."
Thẩm Gia ở một bên nói đỡ, nâng ly rượu lên: "Đúng thật là ngày mai Cảnh Tâm phải quay phim, tôi thay cô ấy uống một chén."
Thẩm Gia đưa cô đến cửa phòng tiệc, nhỏ giọng: "Chị sẽ không cùng em đi xuống."
Cảnh Tâm gật đầu: "Không sao, em chờ Tiểu Thất đến đón là được."
Tiểu Thất đi tới, đưa áo khoác cho cô.
Hai người đi thang máy để xuống bãi đỗ xe, vừa mới ra khỏi thang máy, điện thoại trong túi xách reo, cô lấy ra nhìn một cái rồi vội vàng nghe: "Alo...Vâng, em ở dưới bãi đỗ xe của khách sạn."
Khoé miệng Tần Sâm cong lên: "Ở đó chờ anh, năm phút nữa anh đến."
Cảnh Tâm a một tiếng: "Vâng."
Cúp điện thoại, cô nhìn Tiểu Thất, "Đợi một lát nữa thì cô về trước đi, Tần Sâm tới đón tôi."
Tiểu Thất cười híp mắt: "Được, sáng sớm ngày mai tôi lại đi đón cô."
Hai người đi đến bên cạnh xe, tiểu Thất lên xe, không đến hai giây lại xuống, ôm bụng nói: "Tôi đi nhà vệ sinh trước..."
Cảnh Tâm cười: "Đi đi."
Tiểu Thất vội vàng chạy đi.
Cảnh Tâm đang định mở cửa xe ngồi vào, đột nhiên bị người từ phía sau giữ chặt, phản ứng đầu tiên tưởng là Tần Sâm, nhìn lại, trong lòng thất kinh, vội vàng dùng lực vặn cổ tay, tức giận nhìn người trước mắt: "Kha tổng, anh buông tay."
Kha Đằng mạnh mẽ giữ chặt tay cô, khoé miệng là ý cười thản nhiên: "Gấp cái gì, bất quá tôi chỉ muốn mời Cảnh tiểu thư uống một cốc cà phê mà thôi."
Cảnh Tâm đã có chút hoảng, nhìn bốn phía, không có ai, cố gắng bình tĩnh nói: "Kha tổng, buông tay!"
Suy cho cùng thì sức lực của phụ nữ cũng không thể bằng đàn ông, giãy mấy cái cũng không thoát được.
Kha Đằng cười: "Em đồng ý tôi lập tức buông tay."
Cảnh Tâm tức giận, cắn môi hung hăng trừng anh ta, đột nhiên nâng đầu gối lên, dùng sức hết sức, mạnh mẽ đá vào phần giữa hai chân của đàn ông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc