Bình Hoa Giới Giải Trí - Chương 56

Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên

Dáng vẻ bùng cháy của đàn ông sao?
Cảnh Tâm chỉ gặp qua dáng vẻ bùng cháy của Tần Sâm, nhiệt tình đến mức gần như muốn đem hai người nhập thành một thể, cô nhìn Chu Nghi Ninh, cười cười: "Vậy chưa chắc cô sẽ thấy, cô lại không thích anh ấy, anh ấy cũng không thích cô."
Cô ghé vào tai Chu Nghi Ninh nói, nói xong ngay cả mình cũng đỏ mặt.
Chu Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn cô, không chút xấu hổ, nhíu mày nói: "Nói rất có đạo lý, có những loại đàn ông chỉ khi đè họ lên giường thì mới có thể bùng cháy, còn cháy là lửa tình hay lửa dục thì không thể biết được, dù sao đàn ông đa số đều là loại dùng nửa người dưới để suy nghĩ thôi."
Cảnh Tâm vẫn cảm thấy tình yêu thì phải có tình cảm mới có ham muốn, Chu Nghi Ninh nói cũng không sai, không có tình yêu thì cũng có thể có ham muốn.
Cô cúi đầu, cho nên, Tần Sâm thuộc loại bùng cháy vì cái gì đây?
Chu Nghi Ninh như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, nở nụ cười: "Cô đừng có mà nghi ngờ, anh họ thích cô."
Trong lòng Cảnh Tâm biết Tần Sâm thích cô nhưng rốt cuộc tới trình độ nào đây?
Đúng là càng yêu thì lòng càng tham.
Cảnh Tâm cười cười, nhìn nơi khác, đột nhiên có chút ý thức được rằng chuyện thờ ơ lạnh nhạt với anh đúng là ấu trĩ, nhưng mà anh cũng thật sự đồng ý để cô thờ ơ lạnh nhạt anh, bây giờ mà bảo cô về thì có mà mất hết mặt mũi.
Đoàn làm phim bên này rất gần nhà Tần Sâm, Cảnh Tâm đột nhiên muốn trở về lấy ít đồ, bây giờ là năm giờ chiều, Tần Sâm vẫn đang ở công ty, cũng không lo sẽ chạm mặt anh.
Cảnh Tâm đến cửa nhà, Bố Duệ theo lẽ thường chạy ra đón cô, có lẽ mấy hôm nay không thấy cô, Bố Duệ có chút hưng phấn, Cảnh Tâm xoay người sờ sờ đầu nó, cười cười: "Bố Duệ, nhớ tao không?"
Bố Duệ không ngừng kêu ngao ngao, đầu dụi dụi vào tay cô.
Dì giúp việc vừa thu dọn xong, thấy cô trở về liền cười: "Cảnh tiểu thư."
Cảnh Tâm liếc mắt một cái liền thấy trên bàn ăn cắm một bình toàn hoa hồng, không chỉ trên bàn ăn, ngay cả bàn trà ở phòng khách cũng có một bình, hai cái bình hoa này là một đôi.
Cô sửng sốt một chút, "Hoa kia là dì mua sao?"
Tần Sâm chưa từng tặng hoa cho cô, trong nhà cũng chưa từng xuất hiện hoa.
Dì giúp việc nhìn chỗ hoa đó, cười cười: "Cái này, hai ngày trước tôi đến đây quét dọn thấy trên bàn trà có một bó hoa, gói rất đẹp, nhưng để như vậy rất nhanh sẽ bị khô, liền hỏi Tần tiên sinh, buổi chiều cậu ấy cho người đưa đến đây hai cái bình hoa, để tôi cắm hoa lên, chỉ là tôi không khéo tay, thành ra nhìn không đẹp lắm."
Hai ngày trước? Không phải là đêm cô cho anh leo cây chứ?
Cô đi qua, vuốt thân của bình hoa, đường vân trên bình rất tinh xảo đẹp mắt, nhìn ra được giá thành không hề rẻ.
Cảnh Tâm cười cười, đến gần ngửi ngửi, còn có mùi hoa.
Cô cười với dì giúp việc: "Hoa rất đẹp."
Cảnh Tâm lấy hai bộ quần áo, đem bộ son Chu Nghi Ninh tặng cô cũng mang đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người lại, từ trong một cái túi khác lấy quyển tiểu thuyết kẹp thư tình cô viết năm mười bảy tuổi ra, đặt trên ghế sô pha trong phòng ngủ.
Đi tới cửa, vừa liếc thấy bình hoa trên bàn trà, do dự vài giây, lại quay lại ôm bình hoa kia đi.
Hừ! Hoa này là tặng cho cô.
Mấy ngày nay Tần Sâm rất bận, việc xã giao cũng không đùn đẩy, về nhà không thấy Cảnh Tâm luôn luôn cảm thấy chán nản, anh khó chịu muốn tìm cách phát tiết ra, buổi tối trục tiếp đi đến hội sở, Chu Thân cùng đám người Tần Ninh đều đang ở một phòng bao, Chu Thân đang cầm micro gào khóc thảm thiết: "Một nghìn lý do thương tâm, một ngàn lý do thương tâm, cuối cùng thành chuyện xưa của người ta, tôi bị lãng quên, a..."
Tần Ninh không nhịn được che lỗ tai: "Con mẹ nó cậu không biết hát thì đừng có hát! Khó nghe muốn ૮ɦếƭ!"
Nhạc Minh vừa nâng mắt lên, kêu một tiếng: "Sâm, Anh Sâm đến đây."
Tần Ninh lập tức sửng sốt, ngẩng đầu nhìn.
Chu Thân dựa lưng về phía cửa, đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản không chú ý tới Tần Sâm đến đây, còn đang gào thét: "Một ngàn lý do thương tâm..."
Tần Sâm chậm rãi đi tới, lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, cái gì cũng không nói, rút một điếu thuốc ngậm bên miệng, châm lửa, nháy mắt khói bay lượn lờ.
Chỗ này có mấy người không biết nội tình, trực giác của Tần Ninh cùng Nhạc Minh thấy không ổn, Nhạc Minh thấp giọng nói: "Cậu nói xem không phải anh Sâm đến đây đập chúng ta chứ?"
Tần Ninh quay đầu nhìn Chu Thân, tên tiểu tử kia rốt cuộc cũng gào xong bài "Một ngàn lý do thương tâm", anh hạ giọng: "Lần trước đánh Chu Thân, nói không chừng lần này là đôi ta."
Chu Thân hát xong, cảm thấy kinh mạch của mình đều được đả thông, vô cùng dễ chịu xoay người, bỗng nhiên thấy Tần Sâm cả người tràn ngập hơi thở lưu manh đang ngồi bắt chéo chân ở kia, nháy mắt cảm thấy mạch máu trong người bị chặn lại, ngay cả xương sườn cũng thấy đau...
Chu Thân vội vàng tắt nhạc đi, giễu cợt nói: "Anh Sâm, sao anh lại tới đây?"
Tần Sâm 乃úng tàn thuốc một cái, lãnh đạm nói: "Tôi không thể tới?"
"Có thể có thể, đương nhiên có thể."
Một lát sau, bạn gái Tần Ninh cùng một cô gái đẩy cửa bước vào, cô gái kia được Nhạc Minh theo đuổi, còn chưa có theo đuổi được đâu.
Hai cô gái cầm theo vài túi đồ, hiển nhiên là vừa dạo phố xong, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Tần Sâm đang bắt chéo chân hút thuốc lá, nhất là cái vị Nhạc Minh không theo đuổi được kia, ánh mắt liên tục nhìn vê phía anh, quay đầu hỏi Nhạc Minh một câu: "Bình hoa không tới sao?"
Nhạc Minh lắc đầu: "Không có, làm sao vậy?"
Cô gái kia lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là hỏi một chút thôi."
Những người khác đang chơi bài, Tần Sâm dập tắt điếu thuốc, thả chân xuống, một lần nữa đi đến phía trước, "Chia bài lại, tôi cũng chơi."
Chu Thân vội thu bài lại, "Được, chơi như thế nào bây giờ?"
Tần Sâm liếm mép, thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Mấy chai rượu đó đâu?"
Chu Thân: "..."
Tần Ninh: "..."
Có loại dự cảm xấu.
Tần Sâm cười đến mười phần tà khí, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra tia ác liệt, "Lấy tới, người thua uống."
Ở đây có ba người đồng thời cứng đờ, Chu Thân và Tần Ninh nhìn nhau một cái, quả nhiên, một đoạn xương sườn cũng không gãy là vì còn có trò phía sau! Đối với đàn ông độc thân mà nói, cái này so với gãy xương sườn còn ngoan độc hơn phải không?
Chu Thân cúi đầu, tính cách khác: "Anh Sâm, cái rượu kia... Ở nhà em.. Nhà em ở xa, chúng ta uống cái khác?"
Tần Sâm chậm rãi tráo bài, "Đi về lấy, tôi chờ được, mang nhiều đến đây."
Chu Thân: "..."
Tần Sâm giương mắt nhìn cậu ta, trầm giọng nói: "Muốn tôi đưa cậu về?"
Chu Thân vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, em bảo Tần Ninh đi cùng là được rồi."
Chu Thân lôi kéo Tần Ninh đi, hai người vừa ra đến cửa đã muốn đánh một trận, Chu Thân đá Tần Ninh: "Mẹ nó đều do cái chủ ý ôi thiu của mày, liên luỵ tao!"
Tần Ninh biết vậy đã chẳng làm: "Tôi mà biết sẽ nghiêm trọng như vậy, lúc trước đã chẳng giật dây cậu."
Chu Thân: "Đều là nói bậy! Một lát nữa phải làm sao bây giờ? Thật sự phải uống sao?"
Tần Ninh: "Thua thì uống, không thì cậu nghĩ có biện pháp khác sao? Đêm nay phải làm khổ bạn gái một chút rồi."
Chu Thân chưa hết giận lại đạp cậu ta một cái.
Chửi thề một tiếng! Khi dễ người độc thân như anh.
Sau khi lên xe, Chu Thân nghĩ một chút rồi nói: "Có thể làm bộ trên đường xảy ra tai nạn xe cộ gì gì đó, sau đó không cần tới nữa không?"
Tần Ninh liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Cái gì đến sẽ đến, đừng nghĩ lừa anh Sâm, bằng không kết cục còn thảm hại hơn."
Một giờ sau, Chu Thân cùng Tần Ninh mang rượu đến, không dám mang nhiều, chỉ mang hai bình.
Tần Sâm lườm một cái, không nói gì.
Hai bình là đủ.
Những người ở đây đều biết đang xảy ra chuyện gì, ngoại trừ Chu Thân Nhạc Minh cùng Tần Ninh, những người khác không tham dự, ngồi bên ngoài xem cuộc vui.
Tần Sâm ngậm thuốc lá bắt đầu chia bài, khói thuốc lượn lờ, cả người đầy tà khí không che dấu được, lưng Chu Thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Ván đầu tiên, Chu Thân thua.
Tần Sâm cầm bình rượu sứ trắng chậm rãi rót ra ly, hất cằm chỉ chỉ.
Chu Thân thống khổ vạn lần nhìn ly rượu kia, anh ta có thể không uống không?
Sau đó Nhạc Minh cùng Tần Ninh cũng không tốt.
Chu Thân thua liền ba ván, cậu ta nhìn ly rượu kia, vẻ mặt đau khổ gãi đầu cầu xin tha thứ: "Anh Sâm, em sai rồi, tha cho em đi mà, em là người độc thân đó... Uống ba chén này thì đêm nay em phải làm sao bây giờ?"
Tần Sâm thở ra vài ngụm khói, cười lưu manh: "Tay của cậu bị phế rồi sao?"
Chu Thân: "..."
Fu*k, đủ ngoan độc!
Trong nháy mắt một trận cười vang lên, Tần Ninh, Nhạc Minh đều nhịn không được, hai cô gái kia nghe thấy đỏ cả mặt, đây thực sự là Tổng giám đốc của Hoa Thần sao? Sao lại lưu manh như vậy! Chỉ có điều, quá đẹp trai!
Rất nhanh liền đến phiên Tần Ninh, Nhạc Minh, Nhạc Minh nhìn ly rượu kia, lại liếc mắt nhìn cô gái mình đang theo đuổi, nói câu: "Anh Sâm, em cũng là người độc thân..."
Ám chỉ này rõ ràng đến mức Chu Thân cũng không nhìn nổi, đạp cậu ta một cái: "Nói cái vô dụng này làm gì, nhanh uống mau!"
Nhạc Minh lại nhìn cô gái kia, biểu tình thống khổ uống xong ly rượu kia.
Hai tai cô gái kia đều đỏ.
Tần Sâm bình tĩnh tự nhiên, ba người bọn họ khẩn trương, càng khẩn trương càng hoảng, càng hoảng càng thua, rất nhanh, hai chai rượu bị ba người này uống sạch.
Khóe miệng Tần Sâm cong lên, dụi tắt điếu thuốc, đứng lên nhìn ba người này một cái, xoay người rời đi.
Chờ cửa đóng lại.
Chu Thân lập tức đạp Tần Ninh, Nhạc Minh mỗi người một cước, tức giận mắng: "Mẹ kiếp! Đều tại các người!"
Tần Ninh, Nhạc Minh cũng không có tâm tình cãi nhau với cậu ta, Tần Ninh giữ chặt bạn gái, cấp bách nói: "Đi, chúng ta về nhà."
Nhạc Minh nhìn cô gái kia, cười cười: "Cái kia, anh đưa em về."
Cô gái kia đỏ mặt gật đầu.
Người lập tức đi hết.
Trước khi đi vẫn không quên vỗ vỗ bả vai Chu Thân, cười đểu giả: "Phải dùng tay thật tốt nha, không dùng tay phải thì dùng tay trái, dù sao cũng không khác nhau lắm."
Còn có người đề nghị: "Muốn tôi tìm cho cậu một cô gái đến không?"
Chu Thân tức giận đỏ mặt mắng: "Cút!"
---
Tần Sâm về đến nhà, Bố Duệ chạy ra đón như bình thường, anh xoay người sờ đầu nó, vào nhà.
Tắm rửa xong mặc một bộ quần áo ở nhà đi xuống lầu, từ trong tủ lấy ra một chai rượu vang, dựa vào quầy rượu uống vài ngụm, ánh mắt nhìn lướt qua bàn trà, động tác trên tay dừng một chút, quay đầu nhìn xung quanh, đi lại ở phòng khách một vòng, xác định chỉ thiếu một cái bình.
Chẳng lẽ dì giúp việc làm vỡ?
Không có khả năng, nếu dì ấy làm vỡ sẽ nói với anh.
Tần Sâm híp mắt lại, một tay cầm bình rượu, một tay cầm ly rượu đi lên lầu.
Mở tủ quần áo của Cảnh Tâm ra nhìn, thiếu hai bộ quần áo, khóe miệng anh cong lên, cảm giác uất ức mấy ngày nay đều biến mất.
Anh cầm ly rượu, chậm rãi ở trong phòng tìm kiếm, tỉ mỉ, nghiêm túc giống như một trinh thám không bỏ qua bất cứ một dấu vết nào, rất nhanh, anh phát hiện cô bé kia mang son môi Chu Nghi Ninh tặng đi.
Để lại trên sofa một quyển sách, tên sách "Thư tình".
Tần Sâm để ly rượu xuống, gác chân lên lười biếng dựa vào ghế sofa, mở quyển tiểu thuyết kia ra, quả nhiên thấy bên trong có một phong thư màu hồng nhạt.
Khóe miệng anh giễu cợt cong lên.
Lại cầm ly rượu lên, cầm theo bức thư tình kia đi ra ngoài ban công, rút một điếu thuốc từ trên bàn ra ngậm bên miệng châm, khom lưng, một chân giẫm lên thành lan can, nhìn bầu trời tối đen, thở ra vài ngụm khói, sau đó mới chậm rãi mở phong thư đó ra.
Chữ viết xinh đẹp sạch sẽ, cách hành văn ngây ngô non nớt, tình cảm cũng rất ngây ngô.
Tần Sâm như đang xem tâm sự của một thiếu nữ nhưng càng nhìn càng khó chịu, trực tiếp đem điếu thuốc dụi lên phong thư, mặt không đổi sắc híp mắt lại, tay phải cầm bật lửa, tay trái cầm phong thư, sau đó một góc phong thư liền có một ngọn lửa nho nhỏ, chậm rãi cháy, hóa thành tro tàn, gió thổi liền bay đi.
Tần Sâm cầm ly rượu lên uống cạn, khóe miệng cong lên chăm chú nhìn ly rượu rỗng.
Cô bé này càng ngày càng biết cách nắm anh trong tay, biết phải nói sao để anh khó chịu, cũng biết làm thế nào để anh cao hứng, biết làm thế nào để anh ngột ngạt.
Cố tình anh lại ăn đến nghiện, thậm chí còn cảm thấy cảm giác này không có chỗ nào chê nổi, anh rất thích.
Cô không phải muốn anh chịu thua sao?
Vậy anh liền chịu thua cô.
Tần Sâm cười khẽ một tiếng, gọi điện thoại cho Cảnh Tâm.
Cả buổi tối Cảnh Tâm đều chờ cuộc điện thoại này, vừa đọc kịch bản vừa chờ, đã mười một giờ, còn tưởng rằng không đợi được cơ.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động, cô nháy mắt cong môi nở nụ cười.
Mím môi nhận điện thoại, nhẹ nhàng alo một tiếng.
Tần Sâm lười biếng mở miệng: "Hôm nay em đã về."
Cảnh Tâm mím môi bất giác cười cười, rất nhanh liền không cười nữa, không mặn không nhạt nói: "Vâng, làm sao anh biết?"
Tần Sâm nói: "Quần áo và son môi của em bị thiếu."
Cảnh Tâm nhíu mày: "Anh cũng có thể nhìn ra sao?"
Không biết anh có thấy quyển tiểu thuyết kia hay không, với cả thiếu đi một cái bình hoa.
Anh cúi đầu cười khẽ một tiếng: "Vẫn tức giận sao?"
Thật ra Cảnh Tâm đã sớm hết giận rồi, cô thành thật trả lời: "Không có."
"Sao vẫn còn lạnh nhạt thờ ơ với anh?"
"Đã được năm ngày đâu, tính cả hôm nay, vẫn thiếu một ngày đấy."
Tần Sâm bật cười, nửa ngày sau, lười biếng nói: "Em mang một cái bình hoa của anh đi."
Cảnh Tâm sửng sốt một chút, thì ra anh đã phát hiện.
Tần Sâm nói tiếp: "Em chưa hỏi qua anh, anh không đồng ý."
Cảnh Tâm nhíu mày, nhịn không được mà lên giọng: "Một cái bình hoa mà thôi, em thấy đẹp liền mang về, Tần tổng không đến mức nhỏ mọn vậy chứ?"
Tần Sâm cười nhẹ: "Được rồi, cái bình hoa kia cứ giữ lại, em đem bình hoa chân chính trả về bên này cho anh."
Cảnh Tâm không kịp phản ứng, còn cảm thấy có chút tức giận, chỉ là một cái bình hoa mà thôi, có cần phải bắt cô trả về hay không?
Cô có chút mất hứng nói: "Bình hoa chân chính cái gì? Cái bình hoa kia của anh có phải là lỗi thời rồi hay không?"
Khóe miệng Tần Sâm cong lên: "Anh nói em, trong nhà thiếu một cái bình hoa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc