Tần Sâm nhận bình rượu, Cảnh Tâm đưa dụng cụ mở chai cho anh, anh cầm lấy, để trên bàn trà cùng với bình rượu kia, "Bây giờ không uống."
Anh xoay người trực tiếp áp cô trên sofa, cô nằm ngang, tóc dài xoã ra, hai tay của anh đặt trên eo của cô, cúi đầu nhìn cô, khoé miệng cong lên cười xấu xa: "Trước tiên làm chuyện khác đã."
Hai người đã có một khoảng thời gian không gặp, anh ở trên giường là một người đàn ông rất nhiệt tình, biến hoá đủ loại, cô căn bản chịu không nổi.
Thân thể Cảnh Tâm chịu không nổi mà mềm nhũn, mắt ngập nước, nhìn anh ở trên người cô ૮ởเ φµầɳ áo, một giây sau, vén váy ngủ của cô lên, cúi người hôn cô, trên người anh giống như có lửa, nháy mắt đã thiêu đốt cô, thân thể Cảnh Tâm run lợi hại chậm rãi nhắm mắt lại.
---
Ép buộc đến rạng sáng, Cảnh Tâm mệt đến mức một ngón tay cũng không động nổi.
Tần Sâm vuốt mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của cô, khoé miệng thoả mãn cong lên, cúi đầu hôn vào tai cô, Cảnh Tâm đã sắp ngủ thì bị anh làm tỉnh, mệt mỏi đẩy anh một phen, "Anh đủ chưa, em muốn ngủ..."
Anh bắt lấy tay cô, nhỏ giọng cười: "Đã qua mười hai giờ rồi."
"..." Đầu óc cô mơ hồ, hồi lâu mới nhỏ giọng dạ một tiếng.
Anh trêu chọc cơ thể cô, nhỏ giọng hỏi: "Không muốn nhìn quà sinh nhật sao?"
Cảnh Tâm mơ mơ màng màng hé mắt ra, không biết có nghe thấy lời nói của anh không, thấy vậy Tần Sâm trong lòng mềm nhũn, đem người ôm vào trong lòng, thoáng cái đã thấy trong tim được lấp đầy, "Vậy ngày mai rồi nhìn."
Người ở trong иgự¢ thật lâu không thấy lên tiếng, anh cúi đầu đã thấy... Cô đang
ngủ.
Hớn tám giờ sáng hôm sau, Cảnh Tâm bị đồng hồ báo thức làm tỉnh, cô đẩy cánh tay đặt ngang hông mình của Tần Sâm đẩy ra, một giây sau, tay của người đàn ông nhanh hơn một bước cầm di động lên, tắt báo thức đi, ném về chỗ cũ, một lần nữa đem người kéo vào trong lòng, thanh âm khàn khàn lười biếng: "Ngủ tiếp đi."
Cảnh Tâm giùng giằng muốn đứng lên, "Em còn phải đến đoàn làm phim."
Gần đây Tần Sâm đi công tác cũng không có nghỉ ngơi tốt, nhắm mắt lại lười biếng nói: "Hôm nay không cần đến, tối qua anh nói với đạo diễn rồi."
Cảnh Tâm có chút tức giận, Tần Sâm đem đầu cô ép vào cổ của mình, xoa nhẹ mái tóc xù của cô, "Ngủ."
Cô giận nửa phút, nhắm hai mắt lại ngủ tiếp.
Chờ cô tỉnh dậy, Tần Sâm đã tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, bên hông buộc một cái khăn tắm, đường cong cơ bắp mạnh mẽ cân xứng, hình xăm bên hông kéo dài xuống dưới lộ ra hơn phân nửa, một cặp chân thon dài hữu lực, bắp chân rắn chắc cân xứng.
Anh nhìn cô, khoé miệng cong lên, "Dậy rồi?"
Cảnh Tâm ôm chăn bọc cả người mình lại, xoa nhẹ tóc, ký ức tối qua vẫn còn mới mẻ, cho chút si mê nhìn anh.
Tàn Sâm tuỳ tiện xoa xoa tóc, đem khăn mặt ném trên sô pha, đi qua ôm cả người lẫn chăn, cằm tì trên đỉnh đầu cô, lên tiếng hỏi: "Vẫn muốn ngủ?"
Cảnh Tâm lắc đầu, anh cầm quần áo đưa cho cô, "Đi rửa mặt thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Cảnh Tâm cầm lấy tay anh, hai mắt to trong trong suốt nhìn anh: "Quà sinh nhật của em đâu?"
Cô nhớ rõ tối qua trước khi ngủ anh có hỏi qua cô.
Anh cười nhẹ: "Ở trong ngăn tủ."
Cảnh Tâm đẩy anh ra: "Vậy anh ra ngoài đi, tự em đi lấy."
Tần Sâm liếc mắt nhìn cô một cái, cười một tiếng, thay quần áo khác đến thư phòng.
Cảnh Tâm mặc máy ngủ lên, dùng cả tay chân bò xuống giường, mở ngăn tủ ra liền thấy bên trong có mấy hộp quà tinh xảo, cô mở ra nhìn, tất cả đều là bộ vòng cổ và khuyên tai, tổng cộng có ba bộ.
Thói quen tặng quà này sao lại giống Chu Nghi Ninh như vậy... Thích đưa nguyên cả bộ.
Rất nhanh, cô đã phát hiện, trong đó có một bộ đặc biệt, trên vòng cổ có khắc tên tiếng anh của cô, ngay cả khuyên tai cũng vậy.
Cảnh Tâm sờ vào chỗ khắc chữ kia, hài lòng nở nụ cười.
Cảnh Tâm tắm rửa xong thay một bộ váy dài màu đỏ, sinh nhật mà, ăn mặc chói sáng một chút.
Cô trang điểm xong, cầm lấy một bộ vòng đi vào thư phòng, đưa cho Tần Sâm: "Giúp em đeo với."
Tần Sâm khép máy tính lại, đi qua cầm lấy dây truyền trong tay cô, vén mái tóc dài của cô lên, hơi lạnh từ ngón tay dán lên cổ cô, rất nhanh đã đeo xong, anh từ phía sau ôm lấy cô, cằm nhẹ nhàng cọ bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Buổi tối thực sự sẽ không về?"
Cảnh Tâm ngứa ngáy né tránh, xoay người ôm lấy cổ anh, con ngươi giảo hoạt đảo quanh: "Không biết nữa, nếu không nửa đêm anh lại đến mang em về?"
Sau đó, ngày hôm sau ba mẹ cô sẽ gọi tới mắng chửi người?
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, nhíu mày nói: "Anh với em cùng nhau về."
Cảnh Tâm kinh ngạc tròn mắt nhìn anh, lặp lại lời của anh: "Anh và em cùng nhau về?"
Anh gật đầu, "Không thể? Bây giờ chúng ta đang cùng trên một mặt trận, đây là lúc cùng nhau đứng trước mặt ba mẹ em."
Thật ra anh đã gặp riêng ba mẹ cô vài lần, việc này cô cũng không biết.
Cảnh Tâm cúi đầu do dự, cô biết ba mẹ mình không thích Tần Sâm, nhưng từ sau khi cô cùng anh ở chung một chỗ bọn họ phản đối nhưng cũng không rõ ràng như trước nữa, cô bây giờ có thể đóng phim nhẹ nhàng như vậy, hoàn toàn là vì quan hệ với Tần Sâm.
Vốn cô định qua một thời gian nữa sẽ để anh gặp mặt ba mẹ, bây giờ anh chủ động đề nghị.
Cô ngẩng đầu nhìn Tần Sâm, cười cười: "Được."
Tần Sâm xoa nhẹ đầu cô, khoé miệng cong lên, "Chúng ta đi ăn trưa trước, ba giờ chiều sẽ đi qua?"
Cảnh Tâm gật đầu, nghe anh an bài.
Hai người đi ra ngoài, Cảnh Tâm đi ra ngoài sân liền đứng lại, giữ chặt anh: "Chúng ta chụp mấy tấm ảnh đi."
Tần Sâm rất ít chụp ảnh, chứ đừng nhắc tới chụp ảnh tự sướng, anh liếc mắt nhìn cô một cái, không tình nguyện lắm.
Cảnh Tâm vội vàng nói: "Sinh nhật của em, em lớn nhất."
Cho nên phải nghe em.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, phối hợp với động tác của cô, chụp xong mấy bức ảnh, lại dựa theo yêu cầu của cô chụp cho cô mấy tấm ảnh.
Bốn giờ chiều, Tần Sâm cùng Cảnh Tâm quay về Phó trạch, lúc còn đi học mỗi lần sinh nhật cô đều mời bạn học ăn cơm, làm một party sinh nhật nhỏ, có lúc thì ở nhà, đôi khi lại ở khách sạn của Phó gia, hai năm nay sinh nhật của cô đều cùng ăn cơm với gia đình.
Tần Sâm lấy ra từ cốp sau quà tặng mà mình đã nhờ trợ lý chuẩn bị, Cảnh Tâm cúi đầu nhìn qua, kéo cánh tay anh cười: "Em còn tưởng rằng anh không chuẩn bị quà chứ."
Trong ấn tượng của cô anh không phải là một người đàn ông biết đối nhân xử thế, vừa rồi lúc ăn cơm cũng không thấy anh nhắc đến, thì ra đã sớm chuẩn bị xong.
Anh cúi đầu nhìn cô, cười một tiếng: "Thật sự?"
Cảnh Tâm gật đầu: "Ừ."
Thím Dư đi ra vứt rác, thấy hai người thì ngẩn ra một lúc, Cảnh Tâm cười cười: "Thím Dư, cháu đã về rồi."
Ánh mắt thím Dư chăm chú nhìn Tần Sâm bên cạnh cô, tiểu tử này bộ dáng rất đẹp trai nha, không hề kém so với anh trai Cảnh Tâm, sao ba mẹ con bé lại không thích đây?
Cảnh Tâm kéo Tần Sâm đi tới cửa, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Anh có thấy khẩn trương hay không?"
Cũng không có khẩn trương, dù sao cách một khoảng thời gian Phó Khải Minh lại gọi điện mắng chửi anh, có khi còn trực tiếp đến công ty tìm người, bọn họ đã gặp không ít, anh giơ tay lên xoa đầu cô, "Không có, yên tâm đi."
Cảnh Tâm: "..."
Bình thường anh luôn bày ra bộ dáng nhàn nhã lười biếng, cô rất muốn xem anh khẩn trương lên sẽ thành dạng gì.
Cảnh Lam Chi không nghĩ đến Cảnh Tâm sẽ mang Tần Sâm về nhà, đi tới cửa thấy anh, ngẩn ra một lúc, nhìn anh, lại nhìn Cảnh Tâm.
Dù sao cũng là lần đầu tiên mang bạn trai về nhà, Cảnh Tâm so ra thì không thể thản nhiên như Tần Sâm, làm một mặt quỷ với Cảnh Lam Chi, "Mẹ, Tần Sâm cùng con về nhà mừng sinh nhật."
Tần Sâm cười cười: "Dì, chào dì ạ."
Người cũng đã đến cửa nhà, Cảnh Lam Chi thu lại vẻ mặt, oán trách trừng mắt nhìn Cảnh Tâm một cái, "Sao lại không báo trước một tiếng để mẹ chuẩn bị cho tốt."
Cảnh Tâm bĩu môi, nói trước thì cũng sẽ không có tình huống sẽ ở đây như bây giờ.
Ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, về gia đình Tần Sâm và cá nhân anh, Cảnh Lam Chi đều rất rõ ràng, cũng không có gì để hỏi.
Trong TV đang chiếu lại một bộ phim cổ trang hot từ năm ngoái, Cảnh Tâm đảo mắt một cái, nhìn về phía Tần Sâm, "Em đưa anh đi tham quan một chút."
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, "Được."
Hai người cười với Cảnh Lam Chi, xoay người đi lên lầu.
Cảnh Lam Chi gọi điện thoại cho Phó Khải Minh, thông báo trước một tiếng.
Thư phòng rất lớn, giống như một thư viện thu nhỏ bày đầy các bộ sách, Tần Sâm không hứng thú lắm với thư phòng, lười biếng dựa vào giá sách nhìn cô cười: "Không mang anh đi xem phòng em sao?"
Cảnh Tâm quay đầu cười với anh: "Anh muốn đi?"
Tần Sâm nhíu mày, không nói gì.
Cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh, "Anh muốn đi sao? Hay là...anh muốn đi xem bức thư tình kia."
Tầm mắt Tần Sâm nhìn sang hướng khác, thản nhiên mở miệng: "Không muốn xem, chỉ nghĩ muốn đốt thôi."
Cảnh Tâm phốc một cái cười ra tiếng, ôm cổ anh, cười vô cùng đắc ý, "Vậy, buổi tối em cầm đến cho anh đốt."
Tần Sâm cúi đầu nhìn cô, cả khuôn mặt ngập tràn ý cười.
"Tâm bảo bối."
Cảnh Tâm nghe thấy Cảnh Lam Chi gọi cô, vội vàng bỏ tay xuống, "Anh ở đây đọc sách đi, em đi ra ngoài một chút."
Không đợi anh trả lời, Cảnh Tâm đã chạy ra ngoài, Cảnh Lam Chi nhìn cô: "Ba với anh con bây giờ cũng đang trên đường, một lát nữa sẽ về đến nhà."
Cảnh Tâm a một tiếng, trong phòng bếp thím Dư cùng một người khác đang chuẩn bị bữa tối.
Cảnh Lam Chi cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo cô ở phòng khách cùng xem tivi và nói chuyện phiếm.
Tần Sâm ở trong thư phòng lật xem vở viết văn thời trung học phổ thông của cô, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc ngậm bên miệng, thở ra vài ngụm khói, lười biếng dựa vào giá sách lật xem.
Phó Khải Minh cùng Phó Cảnh Sâm về nhà lúc hơn năm giờ chiều, Cảnh Tâm thấy Phó Cảnh Sâm thì nhẹ nhàng thở ra, Tần Sâm vừa vặn đi từ trong thư phòng ra, Phó Khải Minh vừa nhìn thấy anh liền trừng mắt, thằng nhóc này mặt so với tường thành còn dày hơn, lại còn dám đến nhà.
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, kêu một tiếng: "Chú Phó."
Phó Khải Minh tức giận liếc anh một cái: "Sao cậu lại đến đây?"
Cảnh Tâm đi qua ôm lấy cánh tay Phó Khải Minh, làm nũng nói: "Ba Ba, con dẫn anh ấy về."
Phó Cảnh Sâm cùng Tần Sâm nhìn nhau, cười cười: "Hoan nghênh."
Tần Sâm cười cười, đi qua.
Mấy người vào trong phòng khách ngồi, Phó Khải Minh không cho Tần Sâm sắc mặt tốt, Tần Sâm nhìn qua không câu nệ lắm, cả người thả lỏng dựa vào ghế sô pha, cùng Phó Cảnh Sâm nói chuyện công ty, hai người quen biết đã nhiều năm, lại là bạn làm ăn, tự nhiên có rất nhiề chuyện để tán gẫu.
Tần Sâm nói: "Bên Tinh Vũ lấy đi không ít diễn viên trong đoàn làm phim của Hoa Thần, không chỉ đoàn phim "Thái Bình Vương triều", còn có đoàn làm phim khác."
Phó Cảnh Sâm nhíu mày, liếc mắt nhìn Cảnh Tâm một cái: "Chỉ bấy nhiêu à?"
Tần Sâm biết Phó Khải Sâm ám chỉ cái gì, lãnh đạm nói: "Trước mắt đúng là như vậy, sau Cảnh Tâm còn có nhà họ Phó, còn có tôi, anh ta cho dù năng lực có đến thế nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Phó Khải Minh cười lạnh: "Còn có cậu? Năng lực của cậu lớn bao nhiêu? Còn không phải diễn viên đều bị lấy đi đấy sao?"
Khoé miệng Tần Sâm cong lên: "Những người có thể bị lấy đi đều là những người chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt nhưng sau này muốn so thì phải nhìn doanh thu phòng vé, điểm ấy thì cháu có tự tin."
Cảnh Tâm giúp bạn trai nói chuyện: "Ba, con cũng có niềm tin, con đều đã đóng cả phim điện ảnh lẫn truyền hình, ba cũng đứng về phía chúng con mà."
Phó Khải Minh: "..."
Còn chưa biết thế nào đâu, thế mà cùi trỏ đã hướng ra ngoài rồi.
Cho nên mới nói cái tên hỗn tiểu tử này không phải dạng tốt lành gì.
Không khí bữa cơm tối nay cũng không tệ lắm, có Phó Cảnh Sâm và Cảnh Tâm ở đây, vẻ mặt Phó Khải Minh cùng Cảnh Lam Chi đối với Tần Sâm cũng coi như là ôn hoà.
Cơm nước xong, Tần Sâm ngồi dưới phòng khách, Cảnh Tâm đem quyển tiểu thuyết kẹp thư tình nhét vào trong túi.
Lần nữa xuống lầu đã không thấy Tần Sâm đâu nữa.
Cô đi qua, ở bên cạnh Phó Cảnh Sâm nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy đâu?"
Phó Cảnh Sâm hất hất cằm: "Đang ở cùng ba trong thư phòng."
Cảnh Tâm: "..."
Cũng không biết Tần Sâm cùng Phó Khải Minh nói cái gì, lúc về lại có thể mang cô cùng đi.
Trên đường Cảnh Tâm tò mò hỏi, Tần Sâm kín miệng, không nói câu nào.
Về nhà, Cảnh Tâm đem quà mà ba mẹ đưa cho để trên ghế sô pha trong phòng khách, bình rượu tối hôm qua vẫn đặt trên bàn.
Cô xoay người nhìn Tần Sâm một cái, anh đang nghe điện thoại, ngậm điếu thuốc nhàn nhã dựa vào cửa, thỉnh thoảng cúi người sờ đầu Bố Duệ, cô bóc quà xong quay ra nhìn anh, anh vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Cô có chút buồn chán, lại cầm bộ dụng cụ mở chai thử một chút, thế mà lại có thể thành công mở nắp bình.
Cúi đầu ngửi ngửi, rất thơm, bất quá sao lại giống như có vị thuốc nhỉ?
Cô rót một chén, nếm một ngụm nhỏ, cau mày để xuống.
Tần Sâm nói chuyện điện thoại xong đi tới, Cảnh Tâm thuận tiện đưa cái chén cho anh, "Uống không ngon, cho anh."
Anh nhìn về phía ly rượu được rót đầy tràn: "Uống không ngon sao em còn rót nhiều như vậy."
Cảnh Tâm vô tội nhìn anh: "Em tưởng uống ngon."
Tần Sâm bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn, về phần hương vị anh cũng không có gì để nói, dù sao cũng rất bình thường.
"Uống rất ngon sao?"
"Bình thường."
Cảnh Tâm lại rót một chén, cười khanh khách đưa cho anh: "Anh thử một lần nữa đi, biết đâu uống đến chén thứ hai mới thấy được vị ngon của nó đấy?"
Hừ, ai bảo anh không nói cho em rốt cuộc anh và ba em nói chuyện gì.
Uống không ngon vậy thì anh uống nhiều một chút.
Tần Sâm bỗng nhiên cười cười, ngón tay kéo người cô, cúi đầu hôn cô một cái, "Anh nói với ba em, anh hẹn bạn bè cùng nhau làm sinh nhật cho em, cho nên phải mang em đi."
Cảnh Tâm không tin lắm: "Chỉ có như vậy?"
Anh gật đầu mỉm cười, hất cằm chỉ ly rượu kia: "Còn muốn anh uống không?"
Cô bé này cố ý phạt anh đây mà.
Cảnh Tâm cắn môi: "Tuỳ anh..."
Tần Sâm đem lời này hiểu thành tiếng khẳng định, khoé miệng anh cong lên, bưng ly rượu kia lên uống cạn.
Cảnh Tâm nhếch môi nở nụ cười, "Em đi tắm."
Ban đêm, Cảnh Tâm bị anh hung hăng giày vò một trận.
Tần Sâm lại cảm thấy cả người rất lạ, toàn thân khô nóng, cỗ lửa nóng kia làm thế nào cũng không đè xuống được, nửa ngày, gần như đã hiểu ra, trực tiếp xoay người áp lên Cảnh Tâm đã sắp ngủ, cúi đầu hung hăng hôn môi cô, cứ thế đánh thức cô, Cảnh Tâm hé mắt ra nhìn anh, tội nghiệp nói: "Không cần..."
Cô theo giúp anh, nhắm mắt lại mơ mơ màng màng than thở: "Ngày mai em còn phải đến đoàn làm phim đấy."
Anh cúi đầu hôn cô, kịch liệt, xúc động, cắn môi cô, Cảnh Tâm bị đau, thanh tỉnh vài phần, mở mắt ra, trong mắt anh đều là tình dục, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Cái rượu kia là Chu Thân đưa cho em?"
"Vâng."
Đại não cô như có đoàn xe chạy qua, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, tay anh đốt lửa trên người cô, ᴆụng đến chân của cô. Đúng lúc này dùng sức vân vê nhào nặn, rất nhanh, người bên dưới khẽ run, uốn éo người không thuận theo, nói không đều, "Cái gì... Rượu làm sao? Xin anh...em không cần."
Cảnh Tâm bị anh hôn đến hô hấp cũng không đều, đầu váng mắt hoa, thân thể cô run lẩy bẩy, há mồm muốn hít thở, lưỡi của anh thuận thế đi vào, hung hăng ʍúŧ, động tác trên tay cũng càng này càng ngoan độc, cảm giác như đặc biệt vội vàng.
Cảnh Tâm bị anh nổi điên khiêu khích đến cả người bủn rủn, giọng nói ngắt quãng cầu xin tha thứ.
Anh giữ chặt hông của cô, nâng một chân của cô lên, tiến vào thân thể cô.
Cảnh Tâm không khống chế được cơ thể của mình, ngâm nga ra tiếng, lập tức bị anh ᴆụng yếu đuối dựa vào đầu giường, thân thể nhanh chóng co rút.
Trên trán anh nổi gân xanh, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô, phía dưới mạnh mẽ va chạm, ngón tay cô bấu vào cơ bắp của anh, có cảm giác sống không bằng ૮ɦếƭ, cô nhỏ giọng nức nở: "Nhẹ...một chút...không chịu nổi..."
Tần Sâm đột nhiên ôm lấy cô, đổi một tư thế xâm nhập khác, ngoan độc nói: "Đây là em tự tìm."
Cảnh Tâm đã muốn khóc, cô tự tìm cái gì? Rõ ràng chính anh muốn bắt nạt người ta, còn trách cô!
Trận chiến này thẳng đến năm giờ sáng mới kết thúc, Cảnh Tâm bị dụ dỗ đủ các loại phương thức để giải quyết cho anh, cuối cùng vô cùng uỷ khuất nhìn anh, hai mắt đỏ hồng nói: "Trong vòng một tháng nữa em không muốn làm."
Đến gần!
Tần Sâm đỡ trán, dùng hết kiên nhẫn suốt một đời của mình để dỗ cô, chờ sau khi cô ngủ, đứng dậy vọt vào phòng tắm, đi ra đứng trên ban công hút mấy điếu thuốc, phiền chán không chịu được, một chút buồn ngủ cũng không có.
Trở lại giường nhìn Cảnh Tâm đã ngủ say.
Cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng.
Chu Thân vẫn còn đang trong mộng, điện thoại di động reo ba lần mới vuốt nút nghe, nhìn qua thời gian, mới sáu giờ! Mẹ nó ai mới sáng tinh mơ mà đã gọi điện cho mình!
Nhìn lại một cái, anh Sâm.
Cậu ta vội vàng áp di động vào tai: "Anh Sâm..."
Tần Sâm lạnh như băng rống giận: "Con mẹ nó Chu Thân cậu đưa rượu gì cho Cảnh Tâm?!"