Bình Hoa Giới Giải Trí - Chương 47

Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên

Tần Sâm cười vô cùng lưu manh, thấy sắc mặt Kha Đằng đen đi mấy phần, tâm tình sung sướng ôm Cảnh Tâm rời đi.
Kha Đằng híp mắt nhìn bóng dáng hai người, chính xác là bị lời nói của Tần Sâm làm cho tức giận, lần trước chuyện đưa rượu tráng dương thiếu chút nữa đã làm cho anh ta bẽ mặt, lần này lại khiêu khích trực diện, quả nhiên một chút mặt mũi cũng không còn, tổn hại tới cực điểm.
Phía sau một đám người vẫn chưa rời đi, nhìn một màn này, tuy rằng không nghe thấy Tần Sâm nói gì, bất quá nhìn Tần Sâm cười vô lại thế kia, chắc cũng không phải lời nói khách sáo gì rồi.
Kỳ thậy hai đoàn làm phim thời gian bấm máy gần như là cùng một lúc, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, "Minh phi truyền kỳ" là bộ phim Kha Đằng dùng để đối đầu với "Thái Bình Vương triều", Hoa Thần là công ty điện ảnh hàng đầu, nếu dám áp chế Hoa Thần, tất nhiên Tinh Vũ cũng không phải dạng thường.
Thật ra diễn viên ở đây đều đang mạo hiểm, Viên Dĩnh hiểu rõ điểm này, người ở đây cũng không biết vì sao Kha Đằng lại chấp nhất đối nghịch với Hoa Thần. Nhưng cô ta biết, không chỉ vì kinh doanh mà còn bởi vì Cảnh Tâm.
Kha Đằng cười lạnh một tiếng, khi xoay người vẻ mặt lại khôi phục như thường, mỉm cười nói: "Mọi người hôm nay vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi đi."
Mọi người khách sáo vài câu, nhao nhao tan cuộc.
Duy chỉ có Viên Dĩnh đứng tại chỗ, Kha Đằng liếc mắt nhìn cô ta một cái, cười cười: "Viên tiểu thư có chuyện gì sao?"
Viên Dĩnh cười nhẹ: "Vâng, có thể nói chuyện riêng được không?"
Cô ta đến gần Kha Đằng, đè thấp giọng nói lại, cười quyến rũ, "Về Cảnh Tâm."
Kha Đằng nhìn chằm chằm cô ta, bỗng nhiên nở nụ cười, "Viên tiểu thư sao mà biết được."
Viên Dĩnh bị ánh mắt chăm chú của anh ta làm cho ngỡ ngàng, ổn định tinh thần lại một chút, duy trì nụ cười: "Tôi ngẫu nhiên nghe thấy thư ký của anh nhắc đến."
Thư ký ở một bên sợ hãi ngẩng đầu, Kha Đằng thản nhiên liếc mắt một cái, nhìn Viên Dĩnh một lượt từ đầu đến chân, mím môi một cái: "Nếu như vậy, Viên tiểu thư vào trong phòng tôi nói chuyện đi."
Viên Dĩnh xiết chặt hai tay, cười quyến rũ như trước: "Được."
---
Cảnh Tâm cùng Tần Sâm không trở về phòng luôn, cô kéo tay anh đi dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng của hai người đổ ra rất dài, cô nhớ tới vừa rồi anh nói câu kia, nhịn không được ở trên lưng anh bấm một cái. Không hề nhẹ nhàng, xuống tay rất độc ác.
Tần Sâm khổ sở kêu một tiếng, giữ tay cô lại: "Làm gì vậy, xuống tay độc ác thế."
Cảnh Tâm hừ một tiếng: "Hết giận."
Tần Sâm cố ý hiểu lầm ý của cô, nhìn cô cười nhẹ: "Vẫn tức giận? Không nghĩ tới máu ghen của em thật lớn."
Cảnh Tâm trừng anh: "Máu ghen của ai lớn? Em cũng không phải vì chuyện kia."
Cô bĩu môi: "Máu ghen của anh không lớn sao? Không lớn sao nhiều ngày như vậy mà không gọi điện thoại cho em."
Tần Sâm bật cười, anh không nên lấy chuyện này ra đùa cô.
Tần Sâm kéo cô đến bên người, híp mắt nhìn cô, "Nói cho anh nghe một chút đi, thầm mến Hà Diệc Sâm bao nhiêu năm? Thư tình viết cái gì?"
Loại thư tình này, lúc anh đi học cũng nhận được không ít, không nghĩ tới cô bé này thế mà cũng viết mấy cái này.
Cảnh Tâm vui vẻ, nhìn anh cười: "Thư tình em vẫn để ở nhà đó, anh có muốn xem không?"
Tần Sâm hừ nhẹ một tiếng, thờ ơ nhìn cô: "Vẫn còn giữ?"
Cảnh Tâm gật đầu, lúc đó lá thư tình kia cô kẹp vào trong một cuốn tiểu thuyết, sau khi biết Hà Diệc Sâm có bạn gái, quyển tiểu thuyết kia cô cũng không dở ra.
Anh không kiên nhẫn: "Tại sao?"
Cảnh Tâm mím môi, lại cười tiếp: "Lúc ấy không ném đi, nên bây giờ vẫn ở nguyên đó."
Tần Sâm dùng sức nắm lấy tay cô, thanh âm có chút trầm, "Trở về ném đi."
Cảnh Tâm đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên dán sát vào anh cười: "Anh không muốn xem sao?"
Tần Sâm híp mắt nhìn cô, thản nhiên mở miệng: "Đốt."
Cảnh Tâm cười vô cùng vui vẻ, ôm lấy hông anh, nhào vào trong иgự¢ anh cọ cọ, đồng ý: "Được."
Đến lúc đó cô sẽ đốt trước mặt anh.
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, giơ tay lên xoa đầu cô, nhỏ giọng dụ dỗ: "Ngoan."
Cảnh Tâm có chút kinh ngạc ngẩng đầu, không nghĩ tới anh cũng sẽ nói từ này, trong lòng nhất thời mềm nhũn, ôm chặt anh.
Tần Sâm đẩy cô ra, vẻ mặt xấu xa cúi đầu nhìn cô: "Trở về phòng ôm tiếp?"
Cảnh Tâm: "..."
Về phòng tất nhiên sẽ không chỉ là ôm đơn giản như vậy, Cảnh Tâm bị anh tới lui ép buộc mấy lần, mệt không chịu được, cũng không biết tại sao anh lại nhiều tinh lực như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Tâm bị chuông báo thức làm tỉnh, mệt mỏi cực độ đứng lên đi rửa mặt, đôi mắt Tần Sâm khẽ cong, khoanh tay dựa khung cửa nhìn cô nhắm mắt lắc lắc đầu đánh răng, thật sự nghi ngờ giây tiếp theo cô sẽ đứng ngủ.
Anh đi qua, đứng ở phía sau cô, dùng thân thể làm chỗ cho cô dựa.
Động tác của Cảnh Tâm dừng một chút, tựa vào người anh tiếp tục nhắm mắt từ từ đánh răng, nửa ngày sau, cúi đầu nhổ bọt đánh răng ra, mở to mắt Ϧóþ kem đánh răng cho anh, tay cầm bàn chải đánh răng đưa qua vai, "Cho anh."
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, nhận lấy.
---
Ngoài hành lang, Chu Nghi Ninh đang cùng tiểu Thất nói chuyện: "Cô ở đây bao lâu rồi?"
Tiểu Thất: "Nửa tiếng... tôi không dám đi gõ cửa."
Nếu là như bình thường, thời gian sắp đến cô đã đi gõ cửa phòng nhắc nhở Cảnh Tâm rồi, nhưng mà bây giờ Tần Sâm đang ở bên trong, cô đứng ở bên ngoài lưỡng lự cả nửa ngày cũng không có can đảm đi gõ cửa, vừa vặn nhìn thấy Chu Nghi Ninh từ trong phòng đi ra, cô đến gần giữ chặt vị cứu tinh của mình.
Chu Nghi Ninh cảm thấy số mệnh của mình không tốt lắm, một người lão luyện như cô thế nào lại bị lôi đi làm cái chuyện vô cùng phí sức lại không được người khác cảm ơn thế này? Bên Từ đạo diễn cô không tiện từ chối, tiểu Thất cô vẫn có thể từ chối, vỗ vỗ vai cô ấy: "Không cần gõ, Tần tổng ở bên cạnh, cho dù muộn Từ đạo diễn cũng không nói gì đâu, cô đừng lo lắng."
Tiểu Thất ngẫm lại thấy cũng đúng, nháy mắt đã được an ủi.
Nhưng vào lúc này, cửa đối diện mở ra.
Tần Sâm cùng Cảnh Tâm đi ra, Cảnh Tâm vừa nhìn thấy hai người kia đứng ở cửa, sửng sốt ba giây, sau đó có chút xấu hổ, đứng ở cửa làm gì vậy.
Chu Nghi Ninh cười một tiếng: "Này, không phải đi ra rồi sao."
Tiểu Thất: "..."
Thời điểm này không phải nên ngậm miệng thì tốt hơn sao?!
Tần Sâm thần sắc tự nhiên liếc hai người kia một cái, Cảnh Tâm vội vàng nói: "Đi thôi, nhanh không muộn."
Mấy người cùng nhau đến đoàn làm phim, Cảnh Tâm vừa đến bên kia thì đã bị chuyên viên trang điểm kéo đi trang điểm làm tạo hình, bởi vì cảnh diễn này ở ngoài cung, Lục Lan ở cuộc tuyển tú đã trà trộn vào cung, để lại muội muội Lục Hoàn một thân một mình ngây ngốc ở phố phường, cảnh này trang phục và cách trang điểm đơn giản hơn rất nhiều, không lâu sau Cảnh Tâm mặc một bộ quần áo cổ trang từ trong phòng trang điểm đi ra.
Tần Sâm nhìn cô, cười nhẹ.
Cảnh Tâm ném cho anh một ánh mắt quyến rũ, sau đó lập tức cùng mấy diễn viên khác đi làm công tác chuẩn bị.
Tần Sâm ngồi sau màn hình giám sát, rút một điếu thuốc ngậm trên miệng, thanh âm lười biếng: "Từ đạo diễn, cảnh diễn dùng cáp treo khi nào thì quay?"
Từ đạo diễn đang chuẩn bị hô bắt đầu quay phim, quay đầu lại nhìn anh, cười cười: "Buổi chiều quay."
Tần Sâm ngả người trên ghế tựa, bắt chéo chân, lười biếng thở ra vài ngụm khói.
Từ đạo diễn nhìn sang hướng bên kia, thế thân của Cảnh Tâm sáng sớm đã tới rồi, trước khi Tần Sâm tới, ông đã hỏi qua Cảnh Tâm, lúc ấy Cảnh Tâm nói không có chuyện gì.
Bất quá xem ra hiện tại, vấn đề vẫn sẽ có. Chính là vị đại gia này không yên tâm.
Lục Hoàn cùng Lục Lan sau khi chia tay, một thân một mình dựa vào bán tranh thêu ở trên phố để mưu sinh, người có diện mạo xinh đẹp thường bị bọn háo sắc trêu ghẹo. Thậm chí có người còn muốn cưới nàng làm thi*p, Lục Hoàn tất nhiên là không theo, tỷ tỷ trước khi vào cung để lại đường lui cho nàng, buổi tối nàng về đều cố tình đu qua cửa sau phủ tướng quân, làm cho những tên đàn ông đó tưởng nàng là người của phủ tướng quân, bọn họ cho dù có muốn cũng không có can đảm làm.
Cảnh này quay toàn bộ buổi sáng, thẳng đến khi đoàn làm phim phát cơm hộp mới kết thúc.
Cảnh Tâm chạy đến trước mặt Tần Sâm, lau mồ hôi trên trán, nhìn anh cười một cái: "Chỗ này có phải rất nóng không? Nếu không anh về nghỉ ngơi đi."
Tần Sâm nhìn mặt cô đầy mồ hôi, kéo cô về phía mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, dùng tay lau một lượt cho cô, khoé miệng cong lên: "Nóng nữa cũng không nóng bằng em mà."
Cảnh Tâm cười cười, đúng thật là cô rất nóng, trang phục phim cổ trang tầng tầng lớp lớp, cô mặc tận ba lớp, mùa hè đóng phim cổ trang đúng là đi chịu tội, bất quá không có biện pháp, cô cũng rất thích.
Tiểu Thất đưa nước cho cô, lại đưa tiếp một cái quạt nhỏ.
Cảnh Tâm uống nước chưa kịp nhận, Tần Sâm duỗi tay nhận lấy, giơ quạt thổi về phía cô, nhìn tóc cô bị gió thổi bay bay, khoé miệng cong lên.
Người trong đoàn làm phim nhận cơm hộp, một bên ăn một bên ngó bên này, nụ cười kia của Tần Sâm bọn họ nhìn ra cưng chiều vô hạn trong đó.
"Tần tổng mỗi lần tới thăm đoàn làm phim đều phải ngược lũ chó độc thân như chúng ta sao, muốn người ta sống không hả?!"
"Đúng thế, lúc trước bạn tôi trong đoàn làm phim, đã từng nói với tôi, có một việc chắc chắn các người không biết!"
"Chuyện gì? Mau nói mau nói!"
Người nọ đem sự việc tóm lược nói một lần, đã nhịn không được cười.
"Cô nói Tần tổng chửi bậy?"
"Đúng, chửi, cả đoàn làm phim khi*p sợ, cô có thể tưởng tượng cái cảnh kia không."
"Loại chuyện như thế đến cái lông cũng kể cho tôi! Vừa ngọt vừa ngược ૮ɦếƭ tôi rồi... Tần tổng đúng là quá đáng yêu."
"Đáng yêu?"
"Đúng vậy, đàn ông ghen rất đáng yêu."
Bên này trò chuyện vô cùng sôi nổi, lúc phó đạo diễn ôm cơm hộp đi qua tình cờ nghe được, sau đó anh ta trở về, đem chuyện này nói cho Từ đạo diễn.
Từ đạo diễn cười xong, cảm thán một câu: "Chương đạo diễn vất vả rồi, may mắn Cảnh Tâm không có cảnh diễn thân mật."
Phó đạo diễn chỉ chỉ dây thép bên kia, khuôn mặt ưu sầu: "Chỉ là có cảnh diễn nguy hiểm thôi, thế thân đã tới, Tần tổng cũng ở bên cạnh nhìn, áp lực vẫn sẽ có."
Từ đạo diễn không lo lắng, "Không có chuyện gì, an toàn là được, so tổng thể vẫn tốt hơn đạo diễn Chương, nghe nói bên kia còn làm cho chó của Tần tổng bị thương."
Phó đạo diễn: "Năm nay chắc là năm hạn của đạo diễn Chương đi?"
Từ đạo diễn: "Hình như đúng là vậy."
Cảnh Tâm lấy quạt điện trong tay Tần Sâm, cầm lấy thổi vào mặt cùng người của mình, hai người trở lại phòng nghỉ, cô thúc giục anh: "Anh mau đi ăn cơm đi."
Cô nóng đến mức không có khẩu vị gì.
Trợ lý xách theo hai hộp cơm đến để trên bàn, còn có hai cốc nước lạnh.
Sau khi đem đồ ăn đến, liền đóng cửa đi ra ngoài.
Cảnh Tâm vừa thấy nước lạnh lập tức duỗi tay đến lấy, bị Tần Sâm chặn, nhàn nhạt nhắc nhở: "Kinh nguyệt của em sắp đến rồi đấy."
Lần trước cô bởi vì trời nóng nên uống rất nhiều nước lạnh, kết quả đau bụng đến mức trắng bệch.
Cảnh Tâm dùng ánh mắt cầu xin anh, khoé miệng Tần Sâm cong lên chậm rãi lắc đầu, không được.
Cảnh Tâm chu miệng, "Không uống thì không uống."
Tần Sâm mở hộp cơm ra, xới ra một bát để trước mặt cô: "Ăn cơm đi."
Cảnh Tâm nhận lấy đôi đũa anh đưa, cúi đầu ăn cơm, đôi mắt tiếc nuối nhìn cốc nước lạnh, Tần Sâm buồn cười nhìn cô.
Cô ngẩng đầu hỏi: "Tối nay mấy giờ anh đi?"
Tần Sâm nói: "Chờ em quay phim xong rồi nói, không vội."
Cảnh Tâm a một tiếng, thật ra cô muốn anh đi sớm một chút, bằng không chiều nay cảnh quay kia cô không thể làm tốt được, cô không muốn dùng thế thân.
Cảnh Tâm gặm chân gà nhỏ giọng hỏi: "Thế thân kia chắc không cần đầu, chỉ là dùng cáp treo thôi mà, em đã xem người khác diễn qua, chỉ là bay tới bay lui, cảm giác rất tốt, không có gì đáng sợ cả, em lại không sợ độ cao, tàu lượn siêu tốc đã ngồi rất nhiều, không sợ."
Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ.
Tần Sâm giương mắt nhìn cô, cô nghiêm túc nhìn anh, trong ánh mắt có vài phần quật cường.
Cảnh Tâm buông đũa, "Anh để em thử xem thôi."
Tần Sâm lười biếng dựa lưng vào ghế, không nói gì, đem một cái chân gà trong hộp để vào bát của cô.
Cảnh Tâm nhìn lướt qua, lại gặm một cái chân gà.
Hai người cơm nước xong, Tần Sâm nhàn nhã dựa lưng vào ghế, rút một điếu thuốc đặt lên miệng, châm lửa hít một ngụm.
Cảnh Tâm đi đến trước mặt anh, ngồi lên đùi anh, lấy điếu thuốc từ trong miệng anh ra, tiếp theo ngậm vào trong miệng của mình, Tần Sâm giữ chặt tay cô, cảnh cáo liếc cô một cái.
Cảnh Tâm nhìn anh cười, dập tắt điếu thuốc.
Đi đến hôn một cái lên môi anh, thanh âm mềm mỏng hơn vài phần: "Được không?"
Tần Sâm hơi nâng cằm, khoé miệng cười cong lên, ý bảo cô tiếp tục.
Cảnh Tâm chớp chớp mắt, ôm cổ anh tiếp tục hôn.
---
Buổi chiều đổi sang một phim trường khác quay, Cảnh Tâm nghiêm túc phối hợp với nhân viên công tác, Tần Sâm đứng một bên, mi tâm khẽ nhíu lại nhìn cô, nhân viên công tác áp lực cũng lớn, tự mình thử nghiệm rất nhiều lần, xác định không có bất cứ vấn đề gì mới dám đi báo cáo.
Chu Nghi Ninh cũng đứng ở một bên, híp mắt nhìn Cảnh Tâm, "Bình hoa còn rất dũng cảm."
Tần Sâm liếc mắt nhìn Chu Nghi Ninh một cái, "Yên tâm đi, em không phải treo mình lên đâu."
Chu Nghi Ninh bĩu môi: "Em biết em không cần."
Cảnh Tâm chậm rãi bị treo lên giữa không trung, cô giống như thực sự không sợ, còn vẫy vẫy tay với Tần Sâm.
Tần Sâm ngẩng đầu nhìn một lúc, cảm thấy không có vấn đề gì mới yên lòng.
Chính thức bắt đầu quay, Tần Sâm lại cho người kiểm tra lại một lượt.
Từ đạo diễn đứng một bên, trong lòng có chút sốt ruột, Quý Đông Dương cũng đã đi thay quần áo, đợi lát nữa phải quay thêm cảnh nữa, thời gian này lại phải trễ nữa rồi.
Đoàn làm phim bên cạnh đang đuổi kịp tiến độ! Không phải nói không thể chậm kế hoạch so với đối phương hay sao?!
Tần Sâm trở lại phía sau màn hình giám sát, Từ đạo diễn vung tay lên, hô bắt đầu quay.
Chu Nghi Ninh cũng xúm lại đây, ở bên cạnh Tần Sâm nhỏ giọng nói: "Anh họ, anh như vậy rất dễ làm bình hoa mất chén cơm, cái này không cho phép quay cái kia không thích, làm đạo diễn cũng luống cuống."
Tần Sâm liếc mắt nhìn cô một cái, cười một tiếng: "Có anh ở đây, cô ấy sao có thể mất chén cơm."
Chu Nghi Ninh: "Là em nói nhăng nói cuội."
Cô nâng mặt, cười với anh một cái: "Anh họ, vậy lúc nào anh cũng lấy cho em vai nữ chính được không."
Tần Sâm lười biếng dựa lưng vào ghế, không thèm để ý cô.
Chu Nghi Ninh đi xin cái bẽ mặt, đứng ở đó nhìn một lúc, lại đi lung tung ra chỗ khác.
Cảnh Tâm quay được một nửa, Quý Đông Dương thay quần áo xong cũng đi tới, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tâm đang từ từ lơ lửng giữa không trung, nheo mắt một chút, vốn cho rằng Cảnh Tâm sẽ dùng thế thân, không nghĩ tới cô ấy tự mình quay.
Chu Nghi Ninh đi đến bên cạnh anh, nhìn anh một cái. Đi qua người anh, đi vài bước lại lung lay đi trở về, đứng bên cạnh anh, ngửa đầu nhìn Cảnh Tâm.
Quý Đông Dương nhíu mày, cúi đầu nhìn Chu Nghi Ninh một cái.
Chu Nghi Ninh như là đang đợi anh mở lời, đứng yên không động đậy.
Kết quả Quý Đông Dương xoay người đi.
Chu Nghi Ninh nhìn bóng dáng của anh mắng vài câu: "Ngày hôm qua vô duyên vô cớ mắng người, thế mà cũng không xin lỗi!"
Cô thật muốn tố giác bộ mặt thật của anh ta để cho các fan nhìn.
Cảnh quay kia của Cảnh Tâm khá thuận lợi, Dư Viễn Hàng đóng vai tướng quân anh hùng cứu mỹ nhân, hai người ôm nhau đồng thời rơi xuống đất, Từ đạo diễn hô qua. Cảnh Tâm mới nhận ra chân cũng eo đã có chút tê cứng, thiếu chút nữa đứng không vững, Dư Viễn Hàng đỡ cô: "Không sao chứ?"
Cảnh Tâm đứng vững, lắc đầu nói: "Không sao."
Phía sau màn hình giám sát Tần Sâm nhíu mày, đi nhanh tới.
Cảnh Tâm thấy anh, vội vàng nhìn anh cười lấy lòng: "Em không sao, chân chỉ có chút tê thôi."
Tần Sâm ôm vai cô, cô nói: "Em đã làm được, anh cũng thấy đi, hoàn toàn không thành vấn đề."
Lúc này Tần Sâm mới nhàn nhạt ừ một tiếng.
Cảnh Tâm cầm tay anh nhìn đồng hồ của anh, "Đã sáu giờ anh có phải đi không?"
Tần sâm còn có công việc, không có khả năng ở đây lâu, anh cúi đầu nhìn cô, "Bảy giờ mới đi."
Cảnh Tâm cười với anh: "Em đi thay quần áo, anh chờ em một chút, em cùng đi ăn cơm với anh."
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, "Ừ."
Hai người đến nhà hàng gần đó ăn bữa cơm đơn giản, Cảnh Tâm đưa anh ra xe, có chút không nỡ ôm lấy anh, Tần Sâm dựa lưng vào ghế, cô dựa vào ngườu anh, thân thể mềm mại yêu kiều, dán sát vào người anh, anh xoa nhẹ đầu cô, rũ mắt nhìn cô: "Nếu không, em cùng anh về?"
Cảnh Tâm ôm chặt hông anh, ngẩng mặt lên nhìn anh: "Không được, phải ít nhất nửa tháng nữa em mới có thể về."
Tần Sâm nói: "Kha Đằng đã về rồi, không cần lo lắng có người quấy rầy em."
Cảnh Tâm chớp mắt: "Anh thấy anh ta về, nên mới về?"
Anh không phủ nhận: "Có thể nói như vậy."
Cảnh Tâm nhếch miệng cười, đá đá chân, "Yên tâm đi, em đã học thuật phòng thân."
Tần Sâm nở nụ cười, đem người áp vào trong lòng cúi đầu hôn, nửa ngày mới thả người. Vỗ vỗ cái ót của cô: "Được rồi, đi về đi."
Sau khi Tần Sâm về, tiến độ quay của đoàn làm phim tăng không ít.
Bên Cảnh Tâm các cảnh quay đã hoàn thành trước thời hạn ba ngày, tối đó đoàn làm phim liên hoan, lại gặp được đoàn làm phim bên kia.
Cảnh Tâm đi vào phòng vệ sinh, ᴆụng phải Viên Dĩnh, hai người liếc nhau, không nói gì.
Đang chuẩn bị đi ra bên ngoài chờ Chu Nghi Ninh, Viên Dĩnh lại gọi cô: "Cảnh Tâm."
Cảnh Tâm quay đầu: "Có chuyện gì sao?"
Viên Dĩnh cười cười: "Mặc dù bây giờ chúng ta không cùng một đoàn làm phim nhưng tốt xấu gì cũng cùng nhau lớn lên, không nhất thiết chạm mặt thì ngay cả một lời cũng không nói chứ."
Cảnh Tâm cười: "Cái này phải nói chính cô chứ."
Viên Dĩnh ngừng cười, thần sắc có vài phần nghiêm túc: "Trước kia lòng dạ tôi hẹp hòi, chúng ta không đề cập đến chuyện lúc trước được không?"
Cảnh Tâm mím môi, nhìn cô ta một cái: "Tôi cũng không muốn đề cập."
Chu Nghi Ninh đi từ phòng vệ sinh ra, liếc mắt nhìn hai người một cái, rửa tay xong đi đến bên cạnh Cảnh Tâm, "Đi thôi."
Cảnh Tâm ừ một tiếng, hai người khoác tay nhau đi ra ngoài.
Chi Nghi Ninh hỏi: "Cô kia là Viên Dĩnh đúng không? Từ đoàn làm phim của chúng ta đi sang ăn máng khác của đoàn làm phim bên cạnh, người vì một chút lợi ích nhỏ như thế liền vi phạm hợp đồng, đối với cô ta một chút hảo cảm cũng không có, nghe hai người nói chuyện hình như cô quen biết?"
Cảnh Tâm gật đầu, "Lúc bé có quen biết, trước đây hai nhà có qua lại, lúc trước quan hệ của chúng tôi tốt lắm."
"Về sao thế nào?"
Cảnh Tâm nghĩ một chút: "Năm năm trước công ty nhà cô ấy xảy ra vấn đề, bị điều tra sau đó phá sản, nhà họ cảm thấy nhà chúng tôi không ra tay trợ giúp, quan hệ hai nhà bị phá vỡ, Viên Dĩnh cầu xin tôi, tôi không giúp."
Chu Nghi Ninh mệt mỏi châm chọc: "Loại chuyện này cô muốn giúp cũng không được."
Cảnh Tâm gật đầu, lúc ấy cô vẫn chỉ là nhóc con, chuyện trên thương trường cô đâu có hiểu, "Kể từ lúc đó trở đi, quan hệ giữa tôi và cô ấy không còn tốt nữa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc