Sáng hôm sau…trên đường đi học…
- Hôm qua…đích thực … người làm cho bọn tui bị Tào Tháo đuổi là cô phải ko ? – Vũ nhìn nó hỏi.
Nó cười đáp :
- Không phải tui…anh đừng có quên là tui cũng bị ổng rượt à nha !
- Ừ nhỉ…?? Hay là tại nước ngọt ?? – Bảo gật gù nói.
Tất nhiên là nó vô cùng tán thành rồi , đã thế lại còn ra vẻ ngây thơ như con gà tơ nữa chứ :
- Đúng rùi…đúng rùi á..!! Chắc chắn là do nước ngọt tụi anh mua có vấn đề…chứ bình thường tui nấu mì có bị làm sao đâu !!
Vũ chép miệng :
- Càng ko thể…! Chỗ đó là nhà hàng uống nổi tiếng uy tín mà…làm sao có thể bán loại đểu được chứ ! Bao nhiêu lần bọn tui mua ở đó cũng đâu có vấn đề gì ??
Hoàng lắc đầu nhìn nó bằng ánh mắt bất cần :
- Là do ai thì người đó biết và hiểu rõ….không cần nói nhiều về vấn đề này nữa làm gì…!
Bảo gật gù đồng ý :
- Hoàng nói đúng rồi đấy….!! Có ai muốn chuyện này xảy ra đâu….đâu phải chỉ riêng tui , Hoàng và Vũ…Cả Thoại My cũng bị nữa cơ mà..!
Nó thấy Hoàng nhìn nó bằng ánh mắt khác lạ như vậy…khẽ chột dạ…” chẳng lẽ Minh Hoàng đoán ra được điều gì ư…?? Bây giờ mình phải hành động thật cẩn thận mới được !!! Phù…”
________________________________
Tới lớp…
- Là lá la Châu ơi….đi ăn sáng hok ? Tớ khao 1 chầu…đang có chuyện vui đây !!
Châu liền đáp nó , nở một nụ cười..nhưng đó không phải là nụ cười hiền lành đáng yêu như hàng ngày mà là một nụ cười gượng gạo và lạnh nhạt , tuy thế nó cũng ko để ý nên ko hề biết :
- Chuyện gì vậy..??
- Tớ được ở lại Prince Villa rồi !! – Nó vừa nói vừa nhảy cẫng lên vui sướng.
Châu mỉm cười…một nụ cười buồn…
- Thế à..? Chúc..chúc mừng cậu..!!!
Nó gật gật :
- Uhm..cảm ơn cậu nhé..!! Mà cậu thấy tớ giỏi ko ? Không cần qua mấy thử thách rườm rà đó nữa mà tớ vẫn có thể ở lại rùi đấy ^^ Cậu có muốn biết vì sao ko Châu ??
Châu nhếch mép thầm nghĩ :” Tại vì…3 bọn họ đã lỡ yêu mến cậu rồi , phải không Nguyễn Hoàng Thoại My ..?? Cậu đừng quá tự đắc như thế chứ..!! Chỉ làm tôi thêm ghét cậu thôi…. Thế giới này đúng là mỗi lúc lại thêm một buồn… không ngờ một con người mà tôi đã từng coi là bạn thân , rất thân là đằng khác ..bây giờ đã thay đổi quá nhanh chóng..? Nhưng thực chất , đó chỉ là thay đổi hay đã là bản chân ăn sâu vào con người cậu hả Thoại My – con người giả dối và nham hiểm ..??”
Thấy Châu đứng đờ người ra , nó liền huơ huơ tay hỏi :
- Thế nào ?? Cậu có muốn nghe ko ??
Nó đã tưởng Châu sẽ cười toe toét mà hỏi nó :” Tất nhiên rồi..cậu mau kể đi..làm tớ hồi hộp quá..!” Nhưng không ..
- Tớ không muốn nghe….tớ thấy hơi mệt….
Nó e dè nhìn Châu :
- Cậu không muốn nghe thiệt chớ ??
Châu chắc nịch :
- Uh..!!
Nó đâm ra nghi nghi liền hỏi :
- Cậu dạo này….kì kì thế nào ấy…! Cậu có chuyện gì à..? Kể cho tớ nghe được ko??
- Không !! – Châu nói rồi bỏ đi..
- ơ..ơ…. – Nó lắp bắp vài từ rồi ngậm ngùi thở dài nhìn đi chỗ khác.
_________________________
Châu đang đi thì…
- Ngọc Châu !!
Châu ngẩng mặt lên :
- Chị Tú….chị gọi em có j ko ??
Tú mỉm cười hiền hậu .. nụ cười này hiền…khác với nụ cười thật của Tú và giọng nói cũng ngọt ngào hơn :
- Ừm….chị muốn gọi em có chuyện … chị em mình ra ngoài hoa viên kia nói chuyện đi..!!
- Vâng !! – Châu nói rồi bước đi theo Tú.
………..
- Sao …. chị muốn nói với em về đề nghị hôm bữa ư…??
Tú khẽ nhăn trán dùng tay che miệng Châu lại :
- Em nói bé bé cái miệng lại thôi…!!! – Tú nhắc xong rồi nói tiếp :
- Đúng vậy….theo thông tin mới nhất thì chẳng phải .. Thoại My đã được ở Prince Villa rồi sao..?? Nếu ko làm thế thì chúng ta sẽ mất tất cả !!
- Nhưng…. Em ko…ko ..
Tú ko để Châu nói hết câu mà ghì lấy tay Châu :
- không nhưng nhị gì hết..!! Em ko muốn mất Nhất Bảo chứ…??
- Em…em…em ko thể…ko thể đánh mất anh ấy…!!
- Vậy thì …… em hiểu rồi chứ…?
- Ơ…em…em…….
_________________________________
Vào lớp….
- Tớ mệt quá My ơi…!!
Nó lo lắng :
- Sao thế…? Có cần tớ đưa cậu lên phòng y tế ko ?
Châu lắc đầu :
- Không…không cần đâu…nghỉ một lát là khỏe ý mà…! à…hôm nay tớ hơi khó chịu nên có gì cậu bỏ qua nhé…!!
Nó nắm tay cô bạn một cách thân thiết :
- Ừ…ko sao đâu mà…!! Hihi…!!
- Trưa nay…tớ cùng về với cậu được ko ??? – Châu chớp mắt hỏi.
Nó vui mừng , cười đáp :
- Tất nhiên rùi !! Thế thì thích quá..!! hihi…!!
- ừ…Thui…tụi mình trật tự…ko bà cô Hà la sát lại để ý thì toi…!!’
- uh…suỵt nhá..!! Hihihi.. – Nó làm bộ đáng yêu rồi nhìn lên bảng tiếp tục học bài.
___________________
Ra về….
- Trời…hôm nay có cả con nhỏ này đi theo nữa hả ?? – Vũ chưa gì đã châm chỉa.
Châu khẽ thở dài .. nó liền nhìn qua phía Vũ :
- Này….! Con đường này là của anh hả?? Hay sao anh cứ nói này nói nọ zậy chứ ??
Vũ nhún vai :
- Không phải của tui…nhưng chẳng phải…cả cô và con nhỏ này nữa… đi theo bọn tui sao…?? Bọn cô nghĩ…ai thích đi theo bọn tui thì đi hả…?? Hơ…hay nhỉ…??
Nó gầm gừ :
- Bọn anh nghĩ bọn anh là ai chắc…???
Vũ chớp mắt :
- Bọn tui á…là bộ 3 hot-warm-cold boy cực kì nổi tiếng đẹp trai hào hoa !!
- Oẹ…sao tui nghe mà bùn ói quá…!!! – Nó làm bộ như sắp ói đến nơi cố tình chọc tức bọn hắn.
Thế mà…..Vũ dửng dưng một câu :
- Ói đi…!!
Nó lầm bầm rồi bước đi nặng trịch :
- Hứ…nói thế mà cũng nói…!!!!
Chợt….
Bảo bước tới cạnh nó..đẩy nó về phía trong :
- Bước qua bên đó mà đi…ai lại đi giữa đường như thế…! Xe tông tụi tui hổng có chịu trách nhiệm đâu à nha !
Nó cười nhẹ :
- Hì…cảm ơn anh…!!
Châu khẽ thở dài :” Vậy thì những điều tôi nghĩ…đều đúng cả rồi chứ…!! Anh ta kêu cậu bước vào trong đứng…để tôi đứng ở ngoài cơ mà…hắn ta đâu có coi trọng gì tôi đâu…vậy mà tôi vẫn một lòng yêu hắn..vẫn một lòng chờ đợi hắn..vẫn đi cạnh cậu với tư cách là bạn thân cơ đấy , Thoại My ạ.! ”
Đến Prince Villa….
Châu bụm miệng lo lắng :
- ૮ɦếƭ thật !! Tớ nhờ bác ấy đến đón lúc 10h15 mà bây giờ đã 10h30 rồi…!!! Không biết bác ấy có quên ko nữa..!!
Nó khẽ nhíu mày :
- Vậy thì giờ làm sao ? hay tớ đưa cậu về nhé..!!
Vũ liếc nhìn Châu , nhếch mép cười mỉa :
- Đi bộ về cho nó nhanh !
Nó đả kích lại :
- Đúng là không có tính người cơ mà..!!
- Cô được lắm đấy !! Giỏi thật..!! – Vũ gầm gừ từng tiếng.
- Mệt quá… anh có biết anh khen tui lần này là lần bao nhiêu rồi ko ? Ngại ૮ɦếƭ đi được..!!Hohoho – Nó nói lại cố tình chọc tức gã Thiên Vũ đáng ghét.
Châu im lặng một lúc rồi nhìn sang phía Bảo :
- Anh…anh có thể đưa em về không anh Bảo..??
Bảo mỉm cười đúng chất warm boy :
- Được thôi !!
Châu khẽ vui trong lòng…nhưng cũng nhanh chóng thất vọng ..
- Taxi…taxi….!! Đưa cô gái này về .. địa chỉ thì tôi ko biết…cứ hỏi cô gái ấy..!! Tiền đây….!! Chắc cũng ko thiếu đâu !!! – Bảo nói rồi mở cửa xe :
- Lên đi ..!!
Châu sững sờ…lửng thửng bước lên xe….
Bảo vẫy tay :
- Thế được chưa ?? Tôi gửi tiền rồi đấy..! Cô tự về đi !!
Châu cắn môi hỏi :
- Anh ko đi cùng em sao..??
Bảo bật cười :
- Cô nghĩ cô là ai…một đứa con nít chắc ..??
- Ơ…ơ…
Châu không kịp nói gì nữa thì Bảo đã ra hiệu cho bác tài lái xe đi…
” Anh thật quá đáng…. ko thể bỏ ra cho em chỉ vài phút … anh vô tâm đến thế sao..?? Nếu ko có Thoại My..! Liệu anh có đối xử với em như thế ko..??”
…….Vào nhà……
- Hì..bây giờ các anh đừng có mà bày trò gì nữa à nghen…qua mấy cái thử thách này rùi thì… hòa bình nhá ^_~ – Nó nheo mắt đáng yêu nói.
Bảo phì cười :
- Để còn xem thái độ của cô thế nào đã..!!!
Vũ thì “ác độc” hơn :
- Chứ cô nghĩ ở đây yên bình chắc ? Vì sự thật…bọn tui rất ghét cô…ko muốn cô ở lại đấy…cũng chỉ vì hôm qua cô gặp may nên mới có chuyện cô được ở lại đây…còn bọn tui có ђàภђ ђạ đày đọa cô hay ko thì…là quyền của bọn tui chứ…!!
- Các anh thật…thật là…!! Hãy đợi đấy…tui…tui cũng sẽ ko tha cho các anh đâu …!!- Nó nghiến răng nói rồi bước lên phòng rầm rầm :” Hừ..tưởng đã thoát nạn…thực ra vẫn chưa thể thoát….hjx…!”
Vũ hếch mép lầm bầm :
- Hớ…..lần đầu tiên có người dám tuyên chiến thẳng thừng với chúng ta như vậy đấy… hứ..!! Để xem..mèo nào cắn mỉu nào..!!
____________________
Chiều hôm đó…14h….
- Cái gì vậy ?? – Vũ hỏi.
Bảo cười chìa ra trước mắt Vũ một con chuột..
- á…cái j ghê vậy ?? – Vũ giật mình hét lên.
Bảo nháy mắt :
- Nhỏ nhỏ miệng thôi…. Chuột… là chuột giả… Dành cho Thoại My..!!
Vũ cười phá lên :
- Hay…!! Hay đấy…!! Nhưng mà bây giờ….cậu có thể bỏ con chuột đó xuống đc ko ..? Nhìn thấy ghê à…!!!
Bảo cũng cười theo :
- Không sao đâu…..!!
- Tất nhiên rồi…. !! Bây giờ bỏ vào trong đống đồ áo chưa giặt ấy….bắt cô ấy xuống giặt ) để xem xử sự của cô ấy thế nào..!!!
Hoàng đang đọc sách , thấy vậy liền nói :
- Lại trò chuột hả…?? Bỏ vào đống quần áo thì sao mà dám mặc nữa ??!
- Chuột giả ấy mà ! Không sao đâu !!
Hoàng khẽ im lặng rồi tiếp tục chăm chú đọc sách…
________________________
Một lát sau…
- Thoại My…!! Giặt đồ…!! – Vũ cười cười gọi.
Nghe tiếng gọi , nó liền mở cửa bước ra :
- Gì mà cười như con đười ươi vậy hả ???
Vũ liền nín cười , trơ mặt chuột ra :
- Tui..tui cười hồi nào…đi giặt đồ đi..!!
Nó gật gù rồi bước xuống chỗ giặt đồ..
………………..
hì hục hì hục…
Nó giặt đồ một lúc lâu nhưng cũng chẳng có động tĩnh gì .
Vũ , Bảo , Hoàng vô cùng ngạc nhiên ..
Thấy thế , Vũ liền cất tiếng hỏi :
- Cô ko thấy gì thật hả Thoại My !??
Nó chớp mắt :
- Cái gì là cái gì cơ…???
Vũ nói tiếp :
- Một vật gì gì đó đó……
Nó nổi quạu lên tức giận :
- Cái gì mới được chứ….?? Anh để quên ví tiền hay là cái quái gì ???
- Lạ thật đấy !! – Bảo khẽ nói rồi kéo Vũ và Hoàng lên nhà khách.
……………….
Vũ bắt đầu màn tra hỏi :
- Bảo ..có thật cậu đã bỏ chuột vào trong đó rồi ko đấy…!!!?
- Thật mà ….!! – Bảo thành thật nói.
- Thế con chuột đó đâu mà nhỏ My ko thấy ?? – Vũ đăm chiêu nói.
- Sao mà tôi biết được !!!
Chợt…
- hhhahahahahahaha .
Một tiếng cười thánh thót tinh ranh phá trời vang lên xóa tan bầu ko khí ảm đạm.. Cô gái đó mỉm cười nhìn bộ 3 rồi chống nạnh nói :
- Không nhớ em sao mấy anh ???